Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 39


Nàng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng Trần An đã kịp ra tay trước, vung tay đánh ngất nàng.Trầm Tử Thiêng ngất lịm đi, Trần An ôm nàng, nhỏ giọng nói: “Tử Thiêng, Diệp Lý đã chết rồi.”Lúc này một giọng nói nam nhân ở phía sau lưng hắn vang lên, kẻ này mặc áo đen, gương mặt giấu trong bóng tối, giọng nói có phần hung ác, lạnh lùng: “Sư tổ, chủ nhân đã lâu ngày phải chôn giấu mọi thứ như vậy, ngài bằng lòng để cô ấy sống ngây ngốc vậy sao?”Trần An không ngờ bản thân lơ là tới mức có kẻ bám đuôi cũng không phát hiện ra, lạnh lùng nói: “Ngươi gọi ai?”Người đó cười gằn: “Ngươi có hóa ra tro ta cũng nhận ra.”Trần An trầm ngâm, gương mặt hắn nào còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như mọi hôm ở trước mặt Trầm Tử Thiêng nữa, ánh mắt hắn khi liếc nhìn nam nhân mặc đồ đen toát vẻ lạnh lùng, tuy không có sát ý, nhưng ánh mắt này là của kẻ ngàn năm ở trong băng sương, cô độc tột cùng, lại có chút hoang dại khó nói.

Hắn cũng không định phân bua với kẻ đó, không ngoái đầu lại, bình thản nhìn gương mặt Trầm Tử Thiêng, ánh nhìn có vẻ dịu đi không ít, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Xem ra Vũ Nương còn có thể luyện ra thứ bùa mà khiến ngươi khôi phục được chân nguyên.

Mà thôi, khoan nói về ngươi.

Chuyện đã qua, hãy để nàng ấy quên đi.”Từng chữ thốt ra từ miệng người kia đều mang vẻ châm chọc: “Nhưng đây chẳng phải là lừa gạt nàng sao?”Trần An yên lặng chốc lát, sau đó vênh mặt, thản nhiên nói: “Làm sao? Ngươi là cái thá gì mà ý kiến với ta?”Nam nhân mặc đồ đen: “...”Bởi thế bị khi sư diệt tổ cũng chẳng oan ức chút nào.

Tính khí chẳng ra gì.Người kia đành cúi đầu, chỉ biết im lặng đứng đó.

Khi Trần An đưa nàng trở về, nam nhân mặc đồ đen ấy mới dám ngẩng đầu lên, đám mây đen che khuất ánh trăng dần dần trôi đi, ánh sáng chiếu tới gương mặt hắn, bờ môi mỏng bạc tình của hắn khẽ giương lên, thì ra hắn là Kha Hoàng.

Ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã mang máng đoán ra, sở dĩ không chắc chắn là vì khí tức của hắn không còn như xưa nữa.

Bởi thế Kha Hoàng không dám đoán mò.

Thế nhưng vừa nhìn thấy hắn đối xử với Trầm Tử Thiêng thì lại chắc chắn một trăm phần trăm.Trần An đưa nàng trở về phòng trọ.

Nàng ngủ yên, hệt như tâm trạng bất ổn vừa nãy của nàng chưa hề tồn tại.


Hắn ngồi xếp bằng trên giường, ngay bên cạnh nàng, từ từ nhắm mắt lại.Trầm Tử Thiêng chẳng hề hay biết gì, hắn nói: “Ta chỉ mong nàng mãi vô tư như vậy.

Sẽ chẳng có gì khiến nàng đau khổ cả.”Trần An đưa một phần chân khí vào cơ thể nàng.

Hắn dễ dàng vào trong mà chẳng hề gặp chướng ngại, cứ như thể nàng đã quá quen thuộc với chân khí của hắn.

Hắn dạo quanh, chỉ thấy bốn bề lặng yên, thế nhưng lại mang một màu đen tối.

Trước đây nơi này có màu trắng tinh như tuyết, trong như nước, màu sắc của lá cây, màu của vạn vật.

Thế mà lúc này nơi đây đang sụp đổ dần dần, có vẻ cái nơi từng đẹp như tranh này sắp chịu không nổi bởi một thế lực khác nặng hơn, đè ép nó đến mức tất cả vỡ nát.Trần An đi một hồi, nhìn thấy một cánh cửa mờ mờ màu trắng nhạt, hắn bước vào, đi được mấy bước thì trước mắt sáng trưng.Hắn cũng chẳng che mắt lại, chỉ nhíu mày một chút, như thể hắn đã biết trước được chuyện này.

Hắn nhìn thấy Trầm Tử Thiêng đang chống hông đứng dưới gốc cây nhìn lên.

Có vẻ nàng đang tức giận, bộ dạng này cũng chẳng hiếm thấy.Gần đó là một nam nhân khôi ngô tuấn tú, mặc y phục màu trắng đang nằm ườn trên cây Kèn Hồng.Trầm Tử Thiêng: “Ngươi suốt ngày nằm ườn như vậy thì dạy cho ta được cái khỉ gì, mau xuống đây đấu với ta một trận.”Diệp Lý: “Ồ không không, đệ tử yêu vấu, bước chân trên con đường tu đạo là phải tự lực cánh sinh.

Căn cốt của con rất tốt, chỉ cần ngồi yên một chỗ là được rồi, cần gì đến ta đâu.

Ôi đừng rung cây đừng rung cây, ta ngã chết thì ai bầu bạn với con nữa hả? Muốn sau này cô độc tới già à?”Trầm Tử Thiêng dừng tay: “Ta muốn xuống núi, sư phụ cho ta ít bạc đi chơi đi.”Diệp Lý gối đầu lên tay, chân thõng xuống, đung đưa như thể một kẻ cực kỳ nhàn rỗi và thong thả, hắn ôn tồn nói: “Nhân gian nhiều cám dỗ, đừng đi nhiều quá.


Hôm trước chẳng phải ta đưa bạc cho con rồi à? Ôi, cái tên Bạch Hổ lôi kéo con đi đúng không? Này, mau buông ra, cái con bé này...”Trầm Tử Thiêng chẳng biết đã leo lên từ lúc nào, túm lấy chân hắn, Diệp Lý ngồi bật dậy, suýt nữa lộn cổ xuống dưới, Trầm Tử Thiêng nói: “Sư phụ bủn xỉn thật đấy, Bạch Hổ chỉ là trẻ con, trách nó làm gì.

Chị Diều Hâu hôm trước bảo ta nên xuống nhân gian nhiều vào, lúc ấy mới biết được tình ái là gì.

Chị ấy nói cứ nhìn mấy người đặt nặng tình ái là biết khổ ải thực chất chưa chắc là đói nghèo.

Ta muốn đi xem sao.”Diệp Lý dứt khoát: “Không.”Trầm Tử Thiêng đẩy chân hắn: “Vì sao thế? Học hỏi cái này cũng tốt mà.”Diệp Lý mỉm cười nhẹ nhàng, gạt đi móng vuốt của Trầm Tử Thiêng, dịu giọng nói: “Chừng nào con thuộc hết mấy cuốn sách ta đưa rồi thì con muốn đi đâu cũng được.”Dứt lời, hắn nhảy từ trên cây xuống.

Trầm Tử Thiêng bẻ một nhánh cây, phóng tới phía hắn.

Diệp Lý chắp tay sau mông, cũng không thèm ngoái đầu, phất tay một cái, nhánh cây biến thành bột mịn.Trần An bật cười, hắn lướt qua khoảng không trước mặt, hình ảnh ấy cũng tan biến.Trần An bước qua một cánh cửa nữa, nhìn thấy Trầm Tử Thiêng còn bé, chỉ là một cô bé xinh xắn, không biết giấu đuôi cáo đi.

Nàng yên tĩnh ngồi dưới gốc đây nghịch đất một mình.

Một nam nhân mặc y phục màu trắng đi ngang qua, hắn dừng lại, cười tủm tỉm đi tới.Diệp Lý tỏ ra lạnh lùng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, Trầm Tử Thiêng chẳng biết sợ, giương mắt nhìn lại hắn.“Tiểu yêu tinh, ta đói quá, không có gì để ăn.” Diệp Lý nói.Trầm Tử Thiêng đứng dậy, nàng nói: “Nhưng ta cũng không có gì ăn cả, không thể cho ngươi được.”Diệp Lý tỏ ra nguy hiểm, nhếch miệng cười, hắn rút kiếm, đặt lên vai nàng, nói: “Vậy ta ăn thịt ngươi có được không?”Trầm Tử Thiêng ngây ngô nhìn hắn, nàng nghĩ ngợi một hồi, bỗng kéo tay áo lên, để lộ một cánh tay nhỏ nhắn trắng hồng, nàng nói: “Ngươi ăn thịt của ta, ta sẽ chết, vậy ngươi ăn một cánh tay của ta thôi được không?”Diệp Lý bất ngờ, hắn từ từ tra kiếm lại vào vỏ.“Đúng là hiếm thấy, ta không mang ngươi về nhà thì quả là phí cả mấy ngàn kiếp người.” Diệp Lý cười nói.Trầm Tử Thiêng không hiểu ý hắn, nàng thấy hắn đưa kiếm về, tò mò hỏi: “Ngươi không muốn ăn thịt ta nữa sao?”Diệp Lý ngồi thấp xuống, kéo Trầm Tử Thiêng lại gần, hắn nói: “Muốn chứ, nhưng mà chờ ngươi lớn hơn, mập mạp hơn, ta mới ăn được.”Trầm Tử Thiêng nghiêng đầu nhìn hắn: “Mẹ ta sẽ mắng ta mất.”“Không sợ.” Diệp Lý nói, “Ngươi có thích hoa không?”“Hoa?” Nàng cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng nhỏ xinh, “Ta thích chứ, ta thích hoa Tử Đằng.”“Được, ngày mai, ta dẫn ngươi đi đến một nơi có nhiều hoa Tử Đằng, chịu không?”“Nhưng ngươi là ai vậy? Ngươi có thể dẫn ta đi chơi sao?”Diệp Lý biến ra một đóa hoa Tử Đằng màu tím đưa tới trước mặt nàng, Trầm Tử Thiêng xòe tay nhận lấy, cực kỳ thích thú.

Hắn thấy vậy, phất tay, biến cả khu rừng trước mặt trở thành một rừng cây tử đằng, sắc tím rợp trời.Nàng chạy tới phía rừng cây, ngước đầu nhìn lên cao, nàng đếm từng bông một, đếm một hồi bỗng nói với Diệp Lý: “Ngươi thật là giỏi, mẹ ta chẳng bao giờ làm được như thế, nhưng ta đếm mãi không hết.


Ở đây có bao nhiêu bông Tử Đằng vậy?”Diệp Lý đứng nhìn rừng cây màu tím rợp trời, thong thả trả lời: “Mấy vạn bông Tử Đằng, nhiều không đếm xuể, ngươi ngồi ở đây cả tháng cũng không đếm được.”“Tại sao không đếm được?” Trầm Tử Thiêng ngây ngô hỏi.“Nếu ngươi đếm được, ta sẽ dạy ngươi trở nên giống như ta, phất tay một cái, có cả rừng hoa Tử Đằng.”“Thật sao?”“Ta là Diệp Lý, Diệp Lý ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi.”“Được, ta sẽ đếm, nếu ta đếm xong, ngươi hãy giữ lời.”“Quân tử nhất ngôn.”Những ngày tháng sau đó, nàng miệt mài đếm từng bông một, thế nhưng hôm nay hoa nở, một vài ngày sau hoa rụng.

Nàng đếm không xuể, mà bởi tính cách quá kiên cường cố chấp, nàng không hề bỏ cuộc.

Về sau, khi Diệp Lý tới, thấy một cô bé tên Trầm Tử Thiêng nhỏ nhắn ngồi khóc dưới tán cây.“Sao ngươi lại khóc? Không đếm hoa nữa sao?” Diệp Lý biết rồi còn hỏi.Nàng lắc đầu: “Hoa nở rất đẹp, thế nhưng cũng tàn mất rồi.

Ta muốn giữ lại nhưng chúng héo rũ, ta không đếm nữa, đếm rồi có được gì đâu, vườn hoa này rồi cũng sẽ lụi tàn hết thôi.”Diệp Lý chỉ nghe đúng một câu nói này của nàng, lần sau có dịp ghé qua, đã đến đàm đạo với mẹ của nàng để được mang nàng đi.

Thế nhưng đâu có dễ dàng đến vậy, mẹ nàng thấy Diệp Lý là đạo sĩ, không biết đây là Diệp Lý đạo hạnh ngàn năm, bị Diệp Lý đánh bại rồi cướp Trầm Tử Thiêng về trong tay.Lúc Trầm Tử Thiêng còn thơ bé, ngây ngô gật đầu với một người xa lạ, chỉ cần cho một ít kẹo ngọt đã ngơ ngác đi theo, Trần An đứng nhìn như chôn chân xuống đất.

Ngày đó hắn mang Trầm Tử Thiêng về vì thấy được tiền kiếp của nàng, biết nàng là ai, nên muốn chăm sóc như đứa con gái ruột thịt của hắn.Ngày ngày nhìn nàng lớn lên trong vòng tay, hắn an phận thủ thường ở trên đỉnh Phương Vân suốt hai trăm năm.Nào ngờ ý trời lại chẳng cho phép ý hắn được toại.

Hắn trốn chạy.

Thì ra một kẻ tung hoành giữa thiên hạ này cũng có lúc phải chạy trốn.

Ngạn Tổ từng chửi hắn: “Cầm thú, trộm đồ mình trông.”Có lẽ hình dáng thơ bé của nàng là thứ khiến hắn muốn ghi nhớ nên cho đến khi ảo cảnh biến mất, hắn vẫn đứng mãi chưa chịu đi.Bỗng hắn phát hiện thấy cánh cửa sắp tới có tiếng nứt vỡ, những khe nứt dần lan rộng, xem chừng không chống đỡ nổi sức ép từ phía bên kia, có thể sẽ bị vỡ nát.

Hắn không dạo chơi nữa, đành quay trở lại, cắn đầu ngón tay, dùng máu vẽ bùa.

Hắn vẽ hai lá, phong ấn hai cánh cửa mà hắn vừa đi qua trong tiềm thức của nàng.

Tiềm thức nàng có vô số cánh cửa, nhân gian nói phong ấn ký ức là điều không thể, đi ngược lại với lẽ trời, một con người không thể tùy ý động tay lên ký ức của người khác.Trần An biết vậy, hắn nhìn những cánh cửa đã được đóng kín, không gian xung quanh dần trở lại một màu trắng nhạt, tuy hơi mù mờ nhưng có vẻ sẽ không bị sập trong một thơi gian tới.


Trước khi rời khỏi, hắn thản nhiên nói một câu: “Đi ngược với đạo Trời thì đi ngược với đạo Trời, trước mắt...!như vậy đã.”Trần An trở về, thu hồi chân khí.

Hắn nhìn gương mặt của nàng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa thân thiết.

Như thể đã lâu ngày rồi mới được gặp lại.Trần An nhớ lại gương mặt của nam nhân tên Diệp Lý vừa nãy trong tiềm thức nàng, tay hắn vô thức sờ gương mặt mình, hắn nói nhỏ một câu: “Diệp Lý ta thà phụ trời cũng chẳng bao giờ muốn phụ nàng.”“Diệp Lý.” Trầm Tử Thiêng mở bừng mắt, nắm lấy vạt áo hắn.Trần An giật mình, nàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.Hắn cố tỏ ra bình thản đáp lại ánh mắt của nàng, một hồi lâu sau nàng mới hỏi: “Sao ngươi biết tên sư phụ ta? Ngươi có quan hệ gì với hắn?”Mặt Trần An giãn ra, hắn nói: “Diệp Lý là sư phụ của cô, nghe danh đã lâu, làm sao ta lại không biết?”Lúc này Trầm Tử Thiêng mới buông tay, hắn quan sát nàng một hồi, không phát hiện ra nàng có vấn đề gì mới dám buông nỗi lo trong lòng.

Hắn nắm tay nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, tỏ vẻ trấn an.Trầm tử Thiêng giật tay lại như thể thứ vừa chạm vào tay nàng không phải tay Trần An mà là gậy chọc cứt.Cảm thấy tròng lòng cực kỳ chộn rộn, không phải là lo lắng mà có chút khó thở.

Nàng thầm nghĩ: “Tên Trần An này nhiều lần làm ta cảm thấy hít thở không thông, thật khó chịu.”Ngoài miệng lại nói: “Nếu còn không biết đứng đắn, ta sẽ trở về, ngươi cũng đừng quên đã hứa với ta điều gì.”Giọng điệu của nàng cực kỳ lạnh lùng.Nhưng trong mắt của Trần An lại khác, hắn chỉ xem như một đứa nhóc đang ra vẻ hùng hồn, vì không được chơi vui vẻ nên đòi về nhà.Trần An cười gian manh: “Đương nhiên, nhất định không làm cô Trầm thất vọng.”Lúc này, nàng cũng nhận ra bản thân mình có chút mệt mỏi, có lẽ là một phần vì bụng quá đói.

Nàng ngồi điều tức lại một hồi, cảm thấy cơ thể khỏe lên một chút rồi mới đứng dậy rời khỏi giường.Trần An và Trầm Tử Thiêng bước ra khỏi quán trọ, tìm đến một quán ăn khá gần.

Tuy quán này không như Tửu Lạc, nhưng phía trên lầu nhìn xuống sẽ thấy được cảnh đèn lồng giăng khắp chốn, cực kỳ tấp nập.

Trần An là người đề xướng, Trầm Tử Thiêng chẳng bao giờ để tâm quá vào những nơi tấp nập ồn ã này, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh vui nhộn trước mắt cũng không kiềm lòng được mà ngắm nhìn lâu một chút.Bàn hai người vừa được dọn ra những món ăn thì một người đi tới, ngang nhiên ngồi ngay cạnh Trầm Tử Thiêng, chen giữa Trần An và nàng.“Thật trùng hợp, ta còn chưa kịp hỏi quý danh của vị công tử đây, đúng là ông trời thương ta, cho một ngày được tái ngộ.”Trần An: “...”Dù có nghe đi nghe lại mấy lần đi chăng nữa thì câu vừa thốt ra miệng của kẻ này khiến Trần An có cảm nghĩ khác lạ.

Sao lại giống như một người vì tương tư mà chờ đợi quá lâu, có ngày gặp lại vui mừng khôn xiết?Nghe giọng nói cũng đủ biết đây là Phú Mai, bạch y công tử.

Trầm Tử Thiêng đã quên khuấy người này từ lâu, chỉ gật đầu chào một cái.Trần An nâng chén trà, cười nói: “Thì ra là vị giáo chủ bang Cù Lần, quả là gặp những vụ án thì rất vừa xứng với cái tên, nhưng những cuộc hội ngộ này lại như vừa kịp lúc vậy, chẳng Cù Lần chút nào.

Mà Phú công tử này, ngươi ngồi lầm chỗ rồi.”“Ồ?” Phú Mai mỉm cười, chỉ thấy Trần An đứng dậy, nói với Trầm Tử Thiêng, “Cô Trầm à, ta thấy quán ăn này không hợp khẩu vị, hay là ta đưa cô đi ăn chỗ khác nhé?”“Ha ha.” Phú Mai cũng nâng chén trà, sảng khoái nói, “Vị công tử này nhìn thì đạo mạo mà lại ăn chơi trác táng thế, thức ăn cũng đã dâng lên rồi, ngươi nói bỏ đi là bỏ đi thật sao?”Trầm Tử Thiêng cảm thấy Phú Mai giống người bình thường, nàng tán thành: “Đúng vậy, ngươi lại muốn giở trò gì?”Trần An biết không được toại ý, đành phải buồn bực trở về, nhưng không ngồi cạnh Phú Mai nữa mà chọn chỗ ngồi ngay cạnh Trầm Tử Thiêng, thủng thỉnh nói: “Trầm tiểu thư, ta mời cô ăn cơm, không mời hắn.”Nàng chợt hiểu ra, quay đầu nói với Phú Mai: “Phú công tử, hay là ngươi tạm ăn chỗ khác được không? Vị...!bằng hữu đi cùng ta hơi bủn xỉn, trên người ta cũng không có bạc.”Nửa câu đầu nàng nói ra còn khiến Trần An mở cờ trong bụng, nào ngờ nửa câu sau lại đâm cho hắn một nhát trí mạng..

Bình Luận (0)
Comment