Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 50

Hải Đồ trợn tròn mắt, hơi lùi về phía sau một bước, nhìn người kia với vẻ cảnh giác.

Nguời đứng đối diện thấy dáng vẻ này của cậu thì nở nụ cười: "Sợ cái gì, giờ tôi không cá sống nữa rồi."

Anh lè lưỡi liếm môi, đôi mắt đào hoa nheo lại, cả người tản ra hơi thở của sự háo sắc (̶t̶̶h̶̶ứ̶̶c̶ ̶t̶̶h̶̶ứ̶ ̶n̶̶h̶̶ấ̶̶t̶): "Cậu thật là đẹp."

Hải Đồ run lẩy bẩy.

Người trước mặt cậu trông không khác gì một nhân loại bình thường, nhưng chính điều đó khiến cậu càng sợ hãi, trong sách đều nói là cao nhân có thể phản phác quy chân (Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát, nôm na là giỏi rồi thì không cần làm màu).

"Anh, anh muốn làm gì?"

Cậu dựa vào trên tường, run giọng hỏi.

"Chà chà, bộ dạng này của cậu thật là đáng thương, cũng đáng yêu ghê." Ánh mắt người kia sáng lên: "Có muốn lên giường với tôi không?"

Hải Đồ:....

Quả là bước ngoặt tại hạ không thể lường được.

Giờ thì cậu chẳng buồn run nữa rồi, bật người dậy ngửa mặt nói: "Không muốn, anh đang cản đường tôi đấy."

"Kỹ thuật của tôi tất tốt." Người kia vẫn tiếp tục chào hàng bản thân: "Trong giới hải sản tôi mà đứng thứ hai thì không ai thứ nhất đâu."

Hải Đồ không thèm để ý tới anh, từ khi anh phun ra câu kia thì hình tượng cao nhân cao ngất ngưởng trong lòng cậu đã sụp xuống ầm ầm không sót chút gì rồi.

Cậu bước sang bên trái, đẩy người trước mặt ra: "Phiền phức đi đi."

"Chà, tôi lại rất thích tính cách này của cậu." Anh không những không tránh ra mà còn bước theo một bước sang bên trái, tiếp tục chắn trước mặt cậu: "Tôi là Tần Thiên, cậu tên là gì?"

Hải Đồ liếc mắt nhìn anh, cầm điện thoại lên gọi số của Bảo An: "Bảo ca, ở đây có người quấy rối em."

Tần Thiên không ngờ cậu sẽ làm vậy, muốn ngăn lại thì đã muộn, Bảo An ở đầu dây bên kia nghe thấy thế thì tức sôi máu, nói là sẽ đến ngay lập tức.

"Nào nào, tôi chỉ muốn kết bạn với cậu thôi mà, cậu làm gì mà gắt thế?"

Tần Thiên nhìn có vẻ rất tủi thân: "Đương nhiên là với mức độ đẹp trai của cậu thì muốn làm bạn trai tôi, tôi cũng không để ý đâu."

"Tôi thì có đấy." Vẻ mặt Hải Đồ lạnh lùng: "Tôi có bạn trai rồi, phiền anh tránh ra."

Cậu nói: "Quản lý của tôi đến ngay bây giờ đây."

Dù sao Tần Thiên sợ bị người khác nhìn thấy, nếu to chuyện thì không tốt, nhưng anh vẫn mạnh miệng một câu cuối cùng mới chịu nhường đường.

"Vậy tôi chờ ngày cậu chia tay với bạn trai nha."

Bảo An nhanh chóng tìm được Hải Đồ.

"Cái tên quấy rối cậu đâu rồi?"

Hải Đồ bảo là đi rồi.

"Là fan sao?" Bảo An cau mày hỏi: "Cả tầng đã được đoàn làm phim bao trọn rồi, đúng ra thì sẽ không có người lại mới đúng."

"Không phải, trông anh ta có vẻ là người của đoàn làm phim." Hải Đồ không muốn tiếp tục nói về chuyện này, mặc dù gã kia trông như tên tâm thần trốn trại, nhưng không có gì bảo đảm là gã không phải một con yêu quái ăn thịt người hết, cậu kéo tay Bảo An: "Em đói quá, đi ăn cơm cơm đi."

Ngày đầu tiên đến đoàn làm phim, trừ việc bị một tên thần kinh quấy rối thì những chuyện còn lại hết sức bình thường.

Sáng hôm sau cậu phải đến trường quay rồi.

Lúc ra khỏi cửa Hải Đồ còn phải nhìn ngang ngó dọc, không thấy người kia cậu mới vỗ ngực một cái, cầu trời khấn phật sao cho mình chắc chắn không phải gặp lại anh ta lần nữa.

Nhưng đời không như mơ, cậu vừa mới tới trường quay, nói chuyện được vài câu với tổ đạo diễn đã thấy một đoàn người khí thế hừng hực tiến vào.

Đứng đầu chính là tên Tần Thiên mà hôm qua cậu gặp trên hành lang.

Đạo diễn thấy Tần Thiên đến, ngoắc ngoắc tay với anh, cười nói: "Hai nam chính của đoàn làm phim đều đến rồi đây, hai người chưa hợp tác với nhau lần nào nhỉ, vừa hay mấy ngày này có thể làm thân với nhau nhé."

Hải Đồ lạnh lùng, ngược lại thì Tần Thiên có vẻ hứng thú dào dạt, vội vã hứa hẹn với đạo diễn: "Đương nhiên rồi ạ, bọn em kiểu gì cũng sẽ giao lưu với nhau thật nhiều."

Sau đó còn nháy mắt với Hải Đồ: "Cậu nói có đúng không, Bạch công tử."

Bạch công tử là tên của nhân vật mà Hải Đồ đóng.

Trong bộ phim này, cậu đóng vai một vị công tử nhà giàu, trong hội hoa đăng nhìn thấy nữ chính thế là yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu theo đuổi cô. Vì muốn lấy lòng nữ chính nên đã trưng ra bộ tranh cổ vẫn được giấu trong nhà mình.

Mà người trong bức tranh kia chính là nam chính.

Nam chính và nữ chính là người yêu từ kiếp trước, sau khi nam chính chết đi đã bị kẻ khác phong ấn vào bức tranh này, kỳ ức hoàn toàn biến mất.

Thế nhưng cái chuyện cỏn con này làm sao cản được tình yêu siêu việt có thể vượt qua sinh tử của hai người, sau khi phải trải qua trăm cay ngàn đắng, cuối cùng hai người cũng đến được bên nhau.

Mà Bạch công tử, tức người mang ra bức tranh kia, đương nhiên biến thành thanh niên số nhọ nhất trong câu chuyện này, không những không cua được người đẹp, lại còn gián tiếp tác hợp cho nhân duyên của cặp đôi nam nữ chính, đã thế bởi vì tự tiện mang bảo vật gia truyền của nhà mình ra nên đã bị cha cậu dùng gia pháp để trừng phạt.

Mặt Hải Đồ hơi bị thối, quay người nói với đạo diễn: "Trước mắt chúng em không có cảnh nào diễn cùng nhau, nam nữ nhân vật chính chắc là cần trao đổi nhiều hơn em ạ."

"Ai, tôi với Tiểu Hàm quen nhau từ lâu rồi, đâu có giống tôi với cậu." Tần Thiên lại gần khoác vai cậu, gật đầu với đạo diễn, sau đó hai người đi sang bên cạnh như là đôi bạn thân.

Ngay lúc anh lại gần thì Hải Đồ phát hiện ra cả người cậu không thể nhúc nhích được, các bộ phận trên người đều kêu gào sợ hãi, tay chân cậu cứng ngắc mình đi theo anh ra ngoài, cậu nghĩ bụng chắc chắn là Tần Thiên định tìm một chỗ vắng vẻ nào đó để ăn thịt cậu rồi.

May mà suy đoán của cậu không thành sự thật, sau khi đi ra ngoài, cái cảm giác không thể điều khiển cơ thể kia đã biến mất không còn tăm hơi.

Tần Thiên đưa cậu đến một chỗ không người qua lại mới chịu buông ra: "Có phải là cậu rất có ý kiến với tôi không?"

Cho dù Hải Đồ có sợ thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn bất khuất mà gật đầu.

"Thật là... Có cần phải như vậy không? Tôi chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà." Tần Thiên kéo tay cậu qua một bên ngồi xuống: "Cậu tên là... Hải Đồ đúng không? Mặt nhìn đẹp hơn trên TV nhiều."

Anh lại gần một chút, rất bà tám mà hỏi: "Nói đi, bạn trai cậu là ai vậy? Cũng là người của hải tộc hả? Đa số yêu quái của hải tộc tôi đều biết, cậu nói đi để tôi trông chừng anh ta giúp cậu."

Hải Đồ không muốn để ý đến anh, quay mặt đi không nói lời nào.

"Cần gì phải như vậy chứ? Nói gì thì nói chúng ta cũng đều là yêu tinh, lại còn cùng thuộc hải tộc nữa, coi như một nửa là đồng hương rồi còn gì, ở ngoài nên giúp đỡ lẫn nhau một chút chứ hả?" Anh chuyển sang bên khác của Hải Đồ, "Cậu yên tâm, chỉ cần cậu làm bạn với tôi, chắc chắn tôi sẽ không có ý đồ gì đen tối với cậu."

Anh nói với vẻ khẩn thiết: "Tôi đây chưa từng kết bạn với ai bao giờ hết."

Hải Đồ "ồ" một tiếng.

Một tiếng này của cậu bị Tần Thiên dịch thành lời đồng ý: "Thế mới đúng chứ."

Anh vỗ vai Hải Đồ một cái: "Đến tâm sự với anh trai cái nào, bạn trai cậu là ai? Dạo này anh không nghe nói có thanh niên nào thoát FA mà nhỉ, hay là cậu ta cũng là yêu tinh mới đăng ký giống cậu?"

"Tôi không quen biết người nào cùng tộc cả." Hải Đồ liếc mắt nhìn anh, "Anh là yêu quái đầu tiên mà tôi thấy."

Cậu bổ sung thêm một câu: "Trừ mấy người ở cục quản lý, tôi không biết họ thuộc giống gì."

Câu này khiến Tần Thiên cảm thấy rất lạ lẫm, ở cái thời đại mạt pháp này (pháp thuật không được coi trọng), các chủng loại động vật chỉ muốn có linh trí (trí óc biết suy nghĩ) cũng khó khăn, đừng nói là hóa hình.

"Anh đã muốn hỏi cậu từ lâu rồi, sao trên người cậu không có chút yêu khí nào vậy, cậu bị thương hả?" Anh vừa thả ra chút khí tức, thực ra không hề có tí uy lực nào, vậy mà người trước mặt đã sợ muốn chết, nhúc nhích một chút cũng không dám.

Có thể dựa vào sức mạnh mà hóa hình thì cũng phải là yêu quái mạnh, những năng lực cơ bản nhất chắc chắn là phải có, tình huống như của Hải Đồ là rất hiếm gặp. Tỷ như Tần Thiên đây, nhìn có vẻ trẻ nhưng thực ra anh đã 3 ngàn tuổi rồi.

Sống từng ấy tuổi nhưng hắn hóa hình không quá một trăm năm, mặc dù không có pháp lực dời non lấp bể trong truyền thuyết, nhưng mấy chiêu hô mưa gọi gió bình thường thì vẫn có thể làm được.

Ngoại ra, Tần Thiên còn có thể biến hình, những năm hắn sống ở thế giới loài người thì cứ mười mấy hai mươi năm lại phải thay đổi thân phận một lần.

Lúc thay đổi thân phận thì hắn cũng phải đổi là khuôn mặt nữa, kiểu nào được yêu thích nhất lúc bấy giờ thì hắn đổi theo kiểu đó, vậy nên nhờ vào sắc đẹp mà anh ở trong nghề phải gọi là như cá gặp nước.

Nhưng mà Thuật Biến Hinh tiêu hao rất nhiều pháp lực, mỗi lần dùng phải bỏ ra lượng tinh khí tích cóp suốt mười mất năm, cho nên bình thường anh khó mà sử dụng những thuật pháp khác.

Dựa theo kiến thức của Tần Thiên, Hải Đồ ít nhất cũng phải mất ngàn tuổi, mà trong người cậu không có một chút yêu lực nào, chẳng khác gì một người bình thường hết.

Nếu không phải mũi hắn tinh có thể ngửi thấy mùi trên người cậu thì không tài nào nhận ra được.

Hải Đồ lắc đầu: "Vốn dĩ tôi đâu có yêu lực gì đâu."

Nói ra lời này cậu cũng chẳng thấy ngại ngùng, dù sao thì theo lời giải thích của nhân viên quản lý, thì nếu Hải Đồ muốn tu luyện, rời xa trần thế mà đi tu luyện mấy ngàn năm, nói không chừng một ngày nào đó sẽ may mắn mà giác ngộ, từ đó có thể thoát ly thế giới này.

Mà Hải Đồ là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, muốn cậu vì đắc đạo mà cả ngày tĩnh tọa, cậu làm không nổi.

"Sao có thể thế được!" Tần Thiên hoàn toàn không tin nổi câu trả lời của Hải Đồ: "Không có yêu lực thì làm sao cậu hóa thành hình người được?"

Hải Đồ ăn ngay nói thật kể ra câu chuyện của mình.

Tần Thiên nghe xong thì im lặng, ánh mắt nhìn cậu cũng hơi khác thường: "Cậu đúng là... Thôi lần sau đừng dễ dàng kể ra như vậy, anh sợ người khác nghe thấy là muốn đập chết cậu luôn."

Hải Đồ ồ một tiếng: "Vậy là tôi đã gặp anh muốn đập chết tôi rồi."

"Anh không có! Anh đùa với cậu ấy mà." Tần Thiên kêu oan cho chính mình: "Thôi, dù sao trong giới cũng không có yêu quái nào cao siêu, cậu đụng phải cũng không cần sợ."

Trong nhận thức của mọi người, yêu quái ai cũng đẹp nghiêng nước đổ thùng, nhưng thực ra đa số các yêu quái đều có hình thù khá là kỳ lạ.

Sau nhiều năm tu luyện, tại cái thời khắc mà bọn họ hóa hình, thì bộ dạng sau khi hóa hình chính là cái hình tượng mà họ nghĩ tới trong thời khắc đó.

Mà một đám yêu quái vì tu luyện mà phải rời xa thế giới loài người, cả đời có gặp được mấy tên nhân loại đâu, thế nên thẩm mỹ cũng không được bồi dưỡng, lúc biến thành hình người cũng không đẹp được miếng nào.

Những người như Tần Thiên có thể muốn biến như nào thì biến được như đó, ấy lại là cơ duyên khác.

Mấy yêu quái diện mạo không được đẹp, đầu óc lại không quá thông minh, bằng cấp thì không có, sau khi đăng ký chứng minh thư ở Sở quản lý thì thường sẽ đến công trường dọn gạch hoặc về nông thôn trồng trọt.

Ừm, mấy người đó đến pháp thuật căn bản nhất cũng không có, rất là đáng thương.

Đại đa số các thành viên trong tộc đều là đối tượng phải quan tâm của lãnh đạo - tức là những người anh em cùng khổ kể trên.

Thế nên không thể trách vì sao Sở quản lý lúc nào trông cũng rách rưới thế được.

Sau khi tóm tắt tình trạng chung của đám yêu quái cho Hải Đồ nghe, Tần Thiên tự cảm thấy hai người đã khá là quen thuộc rồi, bèn hỏi bản thể của cậu là gì.

Thực ra anh vẫn chưa từ bỏ ý định, 100 năm qua Tần Thiên đã yêu đương qua lại với hằng hà sa số người.

Nhưng những đối tượng lúc trước đều là nhân loại, mà sắc đẹp của nhân loại chỉ duy trì được từng ấy thời gian, hai mươi năm là cùng, điều này đối với một tên nhan khống là một chuyện đau khổ đến tột cùng.

Anh nghĩ, nếu Hải Đồ đồng ý hẹn hò với anh, vậy nói không chừng anh không phải đi tìm người khác nữa, dù sao thì đâu có mấy người vừa sống lâu vừa trẻ đẹp mãi đâu.

Về phần Hải Đồ nói mình đã có bạn trai, Tần Thiên hoàn toàn không quan ngại.

Chuyện nhỏ mà thôi, cậu đã nói anh là yêu quái duy nhất cậu từng gặp, vậy thì tên kia chắc chắn là con người rồi.

Mà con người thì có gì phải sợ, mấy chục năm nữa sẽ trở nên già nua xấu xí, anh có rất nhiều thời gian, ngại gì chờ lâu, không sợ là không đào góc tường. (đào góc tường: giật vợ/chồng người khác)

Hải Đồ không trả lời.

Bản thể của cậu yếu xìu à, nói ra bị cười thối mũi mất.

"Nói đi mà, chuyện này có gì quá đáng đâu, dù sao chúng ta cũng không dùng bản thể để đánh nhau mà."

Tần Thiên khuyên một hồi, thấy cậu không có chút phản ứng nào, cắn răng mở miệng nói: "Thế này đi, chúng ta trao đổi thông tin, anh nói trước rồi đến lượt cậu. Bản thể của anh là cá heo, cậu thì sao?"

Tác giả có lời muốn nói: Tần Thiên: Xin chào, tôi là Tần Thiên.

Để phòng ngừa mọi người xù lông, tôi nói rõ một chút, Tần Thiên không phải nam phụ nhé! Không có gút mắc tình cảm gì đâu! Đừng hiểu nhầm! Cậu này rất hữu dụng, còn hữu dụng ở đâu thì sau này sẽ biết.

Hết chương 50.
Bình Luận (0)
Comment