Sau khi hai bên khai báo chủng tộc của mình cho nhau, Tần Thiên cũng không quấn lấy Hải Đồ quá lâu nữa.
Ánh mắt của anh nhanh chóng dời đến người khác, đó là nữ chính vừa mới đến đoàn làm phim – Thang Hàm.
Thang Hàm là một diễn viên trẻ tuổi, năm nay mới 22. Nhưng cô thuộc phái thực lực, từ khi mười mấy tuổi đã nhận được giải thưởng nữ phụ xuất sắc nhất, mà vai chính trong bộ phim điện ảnh đầu năm nay rất có khả năng sẽ đưa cô thành ảnh hậu.
Cô có thể được coi là người cơ to nhất cái đoàn làm phim này.
Mà Tần Thiên... là bạn trai cũ của nữ chính.
Những ai được Tần Thiên để mắt tới thì chắc chắn đều là người đẹp, anh nhìn thấy Thang Hàm thì nhớ đến hồi hai người còn ở bên nhau – hồi ấy đúng là rất vui vẻ, nên cảm xúc dâng trào không kìm được, lập tức vọt qua.
Về phần lúc nãy thề thốt với bạn thân là sẽ một lòng một dạ với
ai đó đến già... Ờ thì... Dù sao... hai người còn chưa chính thức xác nhận quan hệ mà.
Bây giờ đã phải giữ mình rồi thì hơi bị sớm.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đến lúc chính thức khai máy vì đoàn làm phim còn một vài cảnh chưa dựng xong, mấy người đến đây sớm chỉ yếu là rèn luyện với nhau thôi.
Rèn luyện giữa người với người, người với cảnh, và còn một chuyện nữa ấy là xác định tạo hình.
Lần này Hải Đồ đóng vai nam phụ, nhưng nói về suất diễn thì không ít hơn nam nữ chính là bao nhiêu, hai người kia chủ yếu chỉ diễn cảnh ân ái và giải quyết chút mâu thuẫn nhỏ, còn cậu thì phức tạp hơn, vừa có nữ nhi tình trường vừa mang trên mình kỳ vọng của gia tộc.
Bạch gia làm giàu từ triều đại trước, khi ấy mới chỉ là một thương nhân nho nhỏ, vào những năm cuối của triều đại trước, dân chúng lầm than, khởi nghĩa nổi dậy khắp nơi.
Khi ấy chủ nhân nhà họ Bạch may mắn được thủ nghĩa của một toán quân khởi nghĩa cứu giúp, vì báo ân, ông đã lấy ra hơn nửa gia sản nhà họ Bạch để trợ giúp ân nhân của mình làm việc lớn.
Thế lực của toán quân khởi nghĩa kia không lớn, nhìn qua thì có vẻ rất dễ bị tiêu diệt, ai ngờ mấy năm sau bọn họ thế như chẻ tre, tấn công thẳng vào kinh thành, cuối cùng đã soán ngôi thành công.
Mà nhà họ Bạch vì có công lao phò tá thiên tử, từ một thương nhân nhảy phóc một cái lên thành gia tộc hiển quý có nhà cao cửa rộng.
Hoàng đế mới lên ngôi không hề hung bạo tàn ác, có được giang sơn trong tay cũng không hề giống những kẻ khác mà đuổi tận giết tuyệt công thần đời trước.
Nhưng hắn không giết, không có nghĩa là đời sau của hắn cũng vậy.
Hai đời sau, hoàng đế già cảm thấy Thái tử còn nhỏ tuổi, không chắc có thể khống chế những gia tộc lớn trong triều, bắt đầu muốn quét sạch chướng ngại cho người kế vị của mình.
Mục tiêu của Bạch gia không rõ ràng, nhưng môi hở răng lạnh, cả gia tộc đều thuộc dạng ngu trung
( trung thành một cách mù quáng), gặp chuyện như vậy đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường
(ai ra tay trước thì người đó mạnh hơn).
Con trưởng đích tôn của gia tộc tài nghệ tuyệt diễm, nhưng ngay khi kế hoạch mới bắt đầu lại qua đời vì bệnh đậu mùa, vì vậy ánh mắt của toàn gia tộc đều đổ dồn xuống người con thứ là Bạch Dật Thần.
Bạch Dật Thần vốn chỉ là một tên công tử bột, nhưng sau mấy lần bị cha dạy dỗ, cũng biết tầm quan trọng của việc này. Hắn mang trên mình áp lực to lớn, dần dần từ một công tử tầm thường trở thành quyền thần một đời, cuối cùng phò tá thiên tử thu phục chư hầu.
Mà Bạch gia, cũng xoay mình từ tình thế lụi bại trở thành thế gia hiển hách suốt mấy trăm năm.
Là một nhân vật trước và sau có sự khác rất lớn, tạo hình của Bạch Dật Thần chắc chắn phải thay đổi rất nhiều, tổ đạo diễn và tổ trang phục vẫn còn đang tranh luận chưa đưa ra được kết quả cuối cùng.
Hải Đồ ngồi nhìn mà thấy chán như con gián, nam nữ chính đằng xa đang giao lưu tình cảm với nhau, nói chuyện xôm thế kia chắc là hợp cạ lắm, Hải Đồ còn tận mắt thấy Tần Thiên đặt tay lên eo người ta cơ mà.
Cậu không có đam mê đi rình mò người ta yêu đương vụng trộm với nhau, vậy là nhân lúc này cậu lên mạng tìm thông tin của Tần Thiên.
Anh xuất thân là người mẫu, trong một lần làm người mẫu chính trong buổi biểu diễn thời trang tại một tuần lễ thời trang nổi tiếng thế giới, vừa xuất hiện đã khiến mọi người bàn tán sôi nổi.
Một nguyên nhân là vì quốc tịch, mà nguyên nhân khác là vì tuy làm người mẫu, nhưng cái cái nhan sắc Tần Thiên phải công nhận là đỉnh kao, mấy thành phần nhan cẩu nườm nượp đổ xô đi quỳ liếm dưới quần tây của anh.
Nghe đâu khi buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, đã có rất nhiều khách quý sẵn sằng bỏ tiền ra mua những bộ quần áo mà Tần Thiên đã mặc hôm đó.
Tần Thiên nhanh chóng chinh phục được giới thời trang, nhưng có lẽ vì không thỏa mãn được khát khao chinh phục, anh bắt đầu để mắt đến giới giải trí.
Khác một trời một vực với thế giới thời trang, Tần Thiên mới vào làng giải trí đã ngã một quả sấp mặt luôn.
Bộ phim truyền hình đầu tay được đặt cả tấn kỳ vọng của anh, rating lúc cao nhất cũng chỉ 0,3%, số gạch đá nhận được dễ phải xây được cả cái biệt thự, đến tận bây giờ thi thoảng vẫn còn bị gọi hồn.
Nhưng bản thân Tần Thiên lại không chịu quá nhiều ảnh hưởng, sau đó lại tiếp tục đóng thêm hai bộ phim truyền hình nữa, hiện tại cả hai phim vẫn còn đang trong giai đoạn cắt ghép chỉnh sửa, chưa được lên sóng.
Cơ mà những người trong nghề hình như khá là tin tưởng khả năng diễn xuất của anh.
Hải Đồ nhìn xong lý lịch trích chéo của người này thì rốt cục nhớ ra tại sao mình lại thấy anh quen như vậy.
Nếu không nhầm thì trong mấy cái bảng xếp hạng xạo ke nào đó trên mạng, có một cái gọi là "Cuộc bình chọn những minh tinh có quan hệ rối ren nhất giới giải trí".
Tần Thiên đứng đầu trong cái bảng xếp hạng đó.
Hải Đồ nhìn hai người nào đó đang dựa càng lúc càng gần, lại nhớ tới bản thể của anh, thấy rất tán thành với vị trí này, quyết định lần sau nếu gặp cái bảng xếp hạng này thì cậu chắc chắn sẽ hiến cho anh một vote.
Cuối cùng thì tổ đạo diễn cũng bước đầu thống nhất được tạo hình của Bạch Dật Thần. Hải Đồ bị kéo đi thử trang phục.
Đầu tiên là thử tạo hình công tử bột ở đầu phim, nhóm hóa trang mang đến cho cậu một cái chụp nửa đầu, sau đó đội tóc giả lên, sau đó chải chuốt búi lên, để tạo ra hình tượng công tử phong lưu, họ còn gắn cho cậu hai cái râu tôm chỗ tóc mai nữa.
Làm tóc xong rồi thì đến trang điểm, Hải Đồ nhắm mắt mặc kệ người ta tô tô vẽ vẽ trên mặt mình.
Phong cách trang điểm mới được thống nhất lúc nãy, đây là lần thử nghiệm đầu tiên, nên trong quá trình trang điểm thi thoảng lại phải chỉnh sửa một chút, Hải Đồ ngủ một giấc rồi tỉnh lại, cuối cùng nhân viên trang điểm cũng xong xuôi với khuôn mặt cậu.
Cậu vừa mở mắt, nhìn thấy mình trong gương thì ngẩn cả người.
Cũng không phải là xấu, chỉ là cái người này, nếu không có hàng lông mày kiếm kia thì rất dễ bị nhầm là phụ nữ.
Làn da vốn trắng trẻo của cậu sau khi trang điểm vào thì càng trắng hơn, sống mũi được sửa sang nên không còn cứng cáp như trước, trở nên thanh tú hơn hẳn, đôi môi được vẽ cho nhỏ đi một chút, màu sắc lại còn là màu phấn hồng.
Nhưng những chi tiết này lại không hề gây xốn mắt, chỉ là bớt đi đường nét nam tính của cậu, khiến cậu trở nên "xinh đẹp" hơn một chút, nhìn qua có thể nói là khá trung tính.
Vấn đề là ở chỗ đôi mắt được trang điểm hơi lố, người ta vẽ highlight ở đáy mắt, còn tô thêm một đường kẻ mắt, đường kẻ này dài đến tận thái dương, nhìn cực kì đẹp đẽ.
Nhưng trông như tiểu mỹ nữ ấy. Hải Đồ lẩm bẩm trong lòng, bây giờ mà cậu đi thi hoa khôi, có khi còn thắng được một giải gì đó ấy chứ.
Trên bầu mắt được đánh một lớp phấn mắt làm cậu hơi khó chịu, Hải Đồ chỉ muốn dụi nó đi, nhưng nhìn dáng vẻ cực kỳ hài lòng của chuyên gia trang điểm, cậu đành phải ngồi im như thóc.
Nhưng với dáng vẻ này, nếu bên đạo diễn nhìn thấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trang điểm xong xuôi thì đến bước mặc trang phục, Hải Đồ có rất nhiều trang phục, trắng đen xanh nhạt đỏ thẫm màu nào cũng đủ cả, nhân viên chọn cho cậu một bộ đồ màu tím, trên y phục còn được thêu hai đóa hoa mẫu đơn to đùng.
Cậu mặc vào, đung đưa ống tay áo: "Bộ này nhìn có hơi bị kì không ạ? Em thấy bộ màu đen đẹp hơn."
"Không đâu, bộ này là thích hợp với phong cách trang điểm của cậu nhất, bộ màu đen không phù hợp với tạo hình hiện tại đâu." Nhân viên trang điểm vừa nói vừa sai trợ lý đi chỉnh vạt áo cho cậu, lại còn đeo thêm một khối ngọc bội lên eo.
Ngọc bội có chất trong suốt, sờ vào rất mát mịn, nhìn có vẻ đắt tiền.
Chuẩn bị xong từ đầu đến chân, Hải Đồ đang định đi ra ngoài, bị nhân viên trang điểm cản lại, chàng trai xinh đẹp kia nhìn quanh một chút, cầm một bông hoa phù dung giả lên, cài trên đầu Hải Đồ.
Động tác này làm Hải Đồ nổi hết cả da gà da vịt, cậu nhịn lắm mới không rút bông hoa kia quẳng đi, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã thấy Tần Thiên.
Tần Thiên đi thử tạo hình trước Hải Đồ, không biết làm gì mà đến giờ mới ra ngoài.
Không giống với bộ đồ muôn hồng ngàn tía của Hải Đồ, cả người anh trắng toát, áo trắng tóc trắng, đến cả lông mày cũng nhuộm màu trắng.
Hai người nhìn nhau, sau đó cùng quay đầu đi, cảm thấy tạo hình của người đối diện xấu hơn mình nhiều.
Cái tạo hình bị hai vị ngôi sao điện ảnh điên cuồng rủa xả này, khi đến trước mặt tổ đạo diễn lại được đánh giá khá tốt, chỉ bỏ bớt đi vài chi tiết lặt vặt, còn lại thì duyệt hết.
Tuy nhiên không hiểu sao cái đóa hoa làm Hải Đồ sởn hết cả gai ốc kia vẫn yên vị trên đầu cậu, không những vậy, dựa theo sự thăng cấp trong địa vị xã hội của Hải Đồ trong phim, đạo diễn còn tính là mỗi lúc cậu sẽ cài một đóa hoa khác nhau.
Hải Đồ.... Hải Đồ có phản đối chứ, nhưng đều bị gạt phăng đi, mà điều đáng sợ là, chính cậu nhìn riết rồi quen, thấy nó đẹp lạ, thế là không ý kiến ý cò gì nữa.
Sau khi chỉnh sửa đâu vào đấy những chi tiết chưa ổn, tạo hình này coi như là được chốt rồi, thợ chụp ảnh chụp cho cậu vài bộ ảnh, rồi cậu phải đi thay bộ tiếp theo.
Cả một buổi chiều Hải Đồ chỉ có cởi quần áo mặc quần áo, trang điểm rồi tẩy trang.
Mà không phải tạo hình nào cũng được quyết định một cách nhanh chóng, có mấy tạo hình phải thử tới mấy lần, mà cuối cùng vẫn phải thay đổi.
Đến buổi tối đã thử được ba tạo hình, Tần Thiên thì nhanh hơn, anh đã chốt được một nửa, còn Thang Hàm thì không được như vậy, tạo hình của nữ thì phức tạp hơn một chút.
Khi công việc kết thúc lại là một lần tẩy trang tháo đồ, cả ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy, Hải Đồ thấy da mặt mình hơi bị khô.
Cậu xoa xoa hai má, nghĩ tới mấy cái mặt nạ lần trước Bảo An đưa cho cậu vẫn chưa dùng, tối có nên thử một cái không nhỉ?
Sáng sớm hôm nay Bảo An đã phải về rồi, chỉ có hai người trợ lý ở lại cùng cậu, trợ lý chưa quen với cậu nên có vẻ hơi căng thẳng.
Sau khi gỡ xong lớp trang điểm, Hải Đồ chuẩn bị về khách sạn tâm sự với Kỳ Khiêm nhà cậu để thỏa nỗi lòng nhung nhớ. Nhưng vừa mới ra cửa cậu đã thấy Tần Thiên đứng đó, hai tay ôm ngực, có vẻ đang chờ cậu.
Trước lúc đến đây, Tần Thiên đã đắn đo rất nhiều, cuối cùng thì anh nên chọn Thang Hàm, người mình từng hẹn hò, hay là Hải Đồ, cậu bé mới quen. Tốn những mấy chục giây cuộc đời, cuối cùng anh quyết định cả hai đều được chọn.
"Tối nay đi chơi đi, anh hẹn Tiểu Hàm rồi, chúng ta đi uống vài chén." Vừa nhìn thấy Hải Đồ, Tần Thiên rất tự nhiên mà tới ôm vai cậu, bị tránh đi cũng không có phản ứng gì, chỉ cười hì hì lùi lại một bước.
Ỷ vào trợ lý đang cách đó khá xa không nghe được, Tần Thiên ghé đầu lại dọa cậu: "Em mà không đi là anh đánh đấy, dù sao em cũng không đánh được anh."
Sau khi nói xong anh còn tỏ ra nguy hiểm bằng cách nhe cái hàm đầy răng của mình ra.
Hải Đồ cực kì ghét cảm giác bị khống chế kia, cậu liếm liếm hai cái răng nanh của mình, nói: "Tôi sẽ tố cáo anh uy hiếp tôi đấy."
Tần Thiên phì cười: "Em anh mà sợ chiêu này à?"
Nói chuyện thì có vẻ hung ác, như anh vẫn lùi về phía sau một bước.
Mỗi một tiểu yêu khi đến Sở quản lý để đăng ký, đều sẽ được dặn dò một câu, ấy là giới yêu quái có tư tưởng kẻ mạnh làm vua, thế nhưng khi nào gặp phải thế lực độc ác, có thể báo cáo cho cấp quản lý, cấp quản lý sẽ xem xét tình hình mà xét xử.
Mà xét xử ra sao, thì dựa một phần lớn vào việc bạn có thể trả thù lao cho họ như thế nào, dù sao thì bây giờ linh khí khô cạn, những yêu quái lớn năng lực mạnh cao cường cũng có chỗ khó của bọn họ.
Đương nhiên, nếu thực sự bị dồn vào bước đường cùng, thì cấp quản lý vẫn có những biện pháp hỗ trợ cho đám tiểu yêu ở tầng đáy của xã hội.
Hải Đồ thiếu gì tiền, cho nên nếu cậu tố cáo, chắc chắn người ra sẽ đến giúp cậu.
"Anh thấy ỷ lớn hiếp nhỏ vui lắm hả?" Tuy rằng Hải Đồ không biết mình bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là ít hơn cái tên bốn ngàn tuổi này, muốn tố cáo thì cậu cũng chẳng có gì phải mất mặt.
Thực ra cũng không phải cậu sợ Tần Thiên, mà là vì cậu không hề thân thiết gì với anh, mà đời tư của người này có vẻ rất hỗn loạn.
Hải Đồ biết nhân loại có rất nhiều chứng bị quái gở, ai biết con cá heo phóng đãng này đã bị lây bệnh hay chưa?
Cậu còn nghe nói có bệnh còn lây được qua đường không khí đấy!
Mà Tần Thiên còn đang ở trước mặt cậu nêu ra các loại ví dụ để chứng minh mình không ỷ lớn hiếp bé, còn nói anh mới có hơn một trăm cái xuân xanh, vẫn là một yêu quái trẻ măng ngời ngời nhé.
Hải Đồ chỉ coi lời của anh là nước đổ đầu vịt, cúi đầu bấm bấm điện thoại di động, gửi cho Kỳ Khiêm mấy tấm ảnh chụp tạo hình mới của hôm nay.
Lúc cậu gửi tin nhắn cho Kỳ Khiêm, hắn vẫn đang họp, cuộc họp đã mở hơ nai tiếng mà vẫn chưa thảo luận được ra kết quả cuối cùng, nhưng mà ông chủ còn không vội, thì những người còn lại đương nhiên là không dám ho he gì.
Tin nhắn của cậu đến đúng lúc Kỳ Khiêm chuẩn bị phát biểu, nhưng thấy di động rung, hắn giơ tay ra hiệu tạm dừng: "Tôi có chuyện ra ngoài một chút, mọi người tiếp tục đi."
Hắn đi tới căn phòng sát vách phòng họp, đóng cửa lại, mở wechat ra, ấn vào cái tên được chat nhiều nhất, thấy hiện ra mười mấy tin nhắn chưa đọc, mà con số này đang không ngừng tăng lên.
Kỳ Khiêm buồn cười lắc đầu, đoán chừng Hải Đồ lại tìm được cái gì chơi vui rồi đây.
Đúng như dự đoán, trong tin nhắn của người kia có đến mười mấy tấm ảnh, mãi cuối cùng mới là mấy câu nói;
Thở hổn hển thở hổn hển: Anh nhìn xem có phải em đẹp như tiên giáng trần không!
Thở hổn hển thở hổn hển: Em thấy đẹp cực kỳ luôn ấy, có vài chỗ hơi dị một tí, nhưng anh đừng có nhìn mấy chỗ đấy, cũng không được trái ý em.
Thở hổn hển thở hổn hển: Ừm, nếu anh khen em một câu thì càng tốt, em sẽ rất vui đóa (=^ ^=)
Thở hổn hển thở hổn hển: Đúng rồi, anh nhớ cái tên thần kinh hôm qua em kể cho anh không, đúng là cậu ta có mặt trong đoàn làm phim của em, haizzz, bây giờ em đính chính lại là cậu ta không phải bị thần kinh, mà là siêu siêu phiền phức!
Kỳ Khiêm chọt chọt mấy chữ cái trên màn hình, cảm thấy những ký tự lạnh băng được Hải Đồ gõ ra, như là mang trong mình một luồng sức sống vậy.
Hắn lội lại mở tấm ảnh đầu tiên ra, liếc mắt một cái là nhìn được đóa hoa trên đỉnh đầu cậu.
Đóa hoa kia quá nổi bật, không muốn nhìn thì nó cũng đập vào mắt, Kỳ Khiêm nhìn nó trước rồi mới thấy gương mặt Hải Đồ.
Nhưng vừa nhìn một cái, hắn đã thấy bụng dưới của mình hơi nhộn nhạo.
Thứ khiến một tên đàn ông vừa được khai trai không chịu được nhất chính là sự khiêu gợi, mà người trong tấm ảnh khóe mắt nhếch lên, hai mắt chưa tình, thân thể bị quần áo che kín, chỉ lộ ra cần cổ tuyết trắng, không lúc nào là không dụ dỗ kẻ khác lại gần, thay cậu cởi áo tháo thắt lưng, cùng nhau mây mưa.
Kỳ Khiêm lưu ngay tấm ảnh này lại, sau đó tiếp tục xem những tấm khác, càng nhìn xuống sắc mặt hắn càng khó coi.
Trong mắt hắn, mỗi động tác của người kia, đều là vô tình quyến rũ người khác, chỉ nghĩ đến việc ai ai xem những tấm ảnh này đều có cảm giác giống hắn, trong lòng Kỳ Khiêm chợt cuồn cuộn dâng lên thứ dục vọng phá hủy.
Nếu không thì gây áp lực lên đoàn làm phim ép bọn họ phải đổi tạo hình vậy.
Đương lúc đầu hắn quay cuồng với ngàn vạn suy nghĩ, điện thoại di động lại rung lên.
Thở hổn hển thở hổn hển: Anh bận sao? Ai, khi nào hết bận nhớ trả lời tin nhắn nha, ngày mai em sẽ thử thêm tạo hình mới đó, có một bộ quần áo đẹp cực kỳ, khi nào đóng xong phim em sẽ mua nó luôn, về nhà mặc cho anh xem!
Kỳ Khiêm nhìn chằm chằm hàng chữ trên màn hình, đọc đi đọc lại không biết bao lần, cuối cùng hắn mở bàn phím ra, trả lời cậu.
Kỳ Khiêm: Tạo hình của em đẹp lắm, anh rất thích.