An Quân bị đá một cái cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Anh thấy Đồ Lan đã dùng ánh mắt nhìn người kỳ quặc để nhìn mình, vội vàng mở miệng nói:
"Chào chị, tôi tên là An Quân. Xin hỏi chị còn nhớ mười ba năm trước chị đã từng cứu một cậu bé trên núi không?”
Đồ Lan nghe vậy đôi mắt hơi mở to, lộ ra một tia sáng không thể tin nổi. Cô ngẩng đầu nhìn kỹ lại khuôn mặt An Quân, khó tin nhưng lại không giấu được sự kinh ngạc và vui mừng hỏi:
"Anh chính là cậu bé bị ngất trên núi năm đó à?”
"Cậu… cậu bé?” An Quân ngạc nhiên lặp lại lời của Đồ Lan.
Thấy anh như vậy, Đồ Lan cười càng vui vẻ hơn. Cô đưa tay ra ước lượng chiều cao của An Quân.
"Cậu đã cao thế này rồi à. Năm đó chỉ là một cậu bé nhỏ nhỏ gầy gầy thôi. Lúc đó tôi đã học cấp ba rồi, cậu chắc vẫn còn là học sinh tiểu học, không phải là cậu bé thì là gì.”
[Ha ha ha ha ha ha, anh coi người ta là ánh trăng sáng, người ta coi anh là cậu bé.]
[Đây có phải là cái gọi là mối tình đầu chưa bắt đầu đã thất bại không?]
"Hai vị này là?” Đồ Lan lại chuyển tầm mắt sang An Linh và Triệu Hàng Niên.
"À, đây là em gái tôi An Linh, còn đây là bạn tôi, tên là Triệu Hàng Niên.”
"Chào chị Đồ Lan." An Linh từ sau lưng An Quân bước ra, trịnh trọng cúi đầu chào Đồ Lan. "Cảm ơn chị năm đó đã cứu anh trai em. Em thay mặt cả gia đình xin gửi đến chị lời cảm ơn chân thành nhất!”
An Quân cũng phản ứng lại, lập tức cúi gập người. "Cảm ơn chị.”
Đồ Lan bị bộ dạng vô cùng trịnh trọng của hai anh em làm cho hoảng sợ, vội vàng đỡ hai người dậy.
"Làm gì mà nghiêm túc thế? Có thể cứu được cậu tôi cũng rất vui mà. Sau này tôi còn thấy may mắn nữa. Lúc đó trời còn chưa sáng hẳn, may mà cậu vừa lúc ngất ở ven đường núi, lỡ như ở chỗ khuất hơn một chút, tôi chưa chắc đã phát hiện ra đâu.”
"Đừng đứng ở đây mãi." Đồ Lan mở cửa một phòng học bên cạnh văn phòng, ra hiệu cho họ vào. "Các em nhỏ vừa mới về ký túc xá ngủ trưa, chúng ta mượn tạm phòng học của các em ấy ngồi một lát nhé.”
Đồ Lan chọn một chiếc ghế ngồi xuống trước. An Linh và hai người kia cũng giống như học sinh đối diện với giáo viên, mỗi người chọn một vị trí bên cạnh cô và ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Cô giáo của tôi nói các bạn đã đi cả đêm từ Hải Thành đến đây à?” Đồ Lan hỏi. "Thật sự vất vả quá. Nói thật là khá bất ngờ, đã mười mấy năm trôi qua rồi, không ngờ các bạn vẫn còn nhớ chuyện này.”
"Thực ra chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể thôi." Cô ôn hòa cười nói. "Ngày nào tôi cũng phải đi qua ngọn núi đó để đến trường, thấy có người ngất ở đó đương nhiên là phải giúp rồi.”
Tuy Đồ Lan nói rất nhẹ nhàng, nhưng họ biết rằng dù Đồ Lan có lớn hơn An Quân vài tuổi, việc cõng một cậu bé gần như hoàn toàn hôn mê xuống con đường núi gập ghềnh tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
"Nói thật, tôi cũng rất cảm ơn cậu lần này đã cố ý đến đây.”
Đồ Lan nhìn về phía An Quân, rất chân thành nói:
"Thực ra mấy năm nay tôi cũng thường xuyên nhớ lại chuyện năm đó. Lúc ấy tôi thấy bác sĩ đã liên lạc được với gia đình cậu nên định về nhà lấy tiền để tạm ứng viện phí trước, nhưng đột nhiên xảy ra chút chuyện nên không thể quay lại được. Không thể xác nhận cậu đã bình an được người nhà đón đi cũng luôn là một nỗi bận lòng của tôi. Bây giờ nhìn thấy cậu bình an vô sự, tôi cũng yên tâm rồi.”