Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 241

An Quân nghe xong có chút lo lắng hỏi Đồ Lan: "Năm đó nhà chị đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

"Không có gì đâu, đều qua cả rồi.” Đồ Lan lảng sang chuyện khác.

Tuy Đồ Lan không muốn nói, nhưng An Quân thực ra cũng có thể đoán được phần nào.

Dựa theo thời gian, khoảng thời gian An Quân được cứu hẳn là lúc Đồ Lan từ quê được đưa lên Hải Thành.

[Lại thật sự không may như vậy. Ông nội của Đồ Lan biết sức khỏe mình không tốt, đã sớm có ý định phó thác Đồ Lan cho con trai thứ hai của mình. Ngày hôm đó Đồ Lan đi bộ về nhà lấy tiền thuốc men thì Đồ Hồng cũng vừa lúc trở về.]

[Ông nội của Đồ Lan mất vào trưa hôm đó. Đồ Hồng sau khi lo liệu tang lễ cho cha xong liền đưa Đồ Lan về lại Hải Thành, vừa vặn lỡ mất khoảng thời gian An gia đang tìm người ở thị trấn Hoài Lâm.]

[Mà Đồ Lan bây giờ toàn bộ tâm huyết đều đã đặt vào ngành giáo dục, một chút cũng không có thời gian và tinh lực để chú ý đến tin tức giải trí, tự nhiên cũng không biết chuyện An Quân vẫn luôn tìm kiếm cô.]

"À đúng rồi." Đồ Lan đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng. Cô ngại ngùng nhìn về phía An Quân. "Có một chuyện muốn nói với cậu một lời xin lỗi. Miếng ngọc bội mà cậu đưa cho tôi lúc đó, tôi vốn định chờ người nhà cậu đến đón rồi trả lại. Nhưng tôi không những không thể quay lại, mà còn làm mất nó nữa.”

An Quân lắc đầu. "Kia vốn dĩ đã là đồ của chị, dù có làm mất cũng không cần phải xin lỗi em.”

Sau đó, anh lấy ra miếng ngọc bội lần trước lấy lại từ chỗ Đồ Mộ Mộ, đưa lại cho Đồ Lan.

"Hơn nữa, miếng ngọc bội em cũng đã tìm lại được rồi. Bây giờ có thể vật quy nguyên chủ.”

Đồ Lan rõ ràng rất bất ngờ. Cô không nhận miếng ngọc bội, chỉ hỏi dò:

"Sao cậu lại… Cậu quen Đồ Mộ Mộ à?”

Lần này đến lượt An Quân xin lỗi. Anh cúi đầu không dám nhìn Đồ Lan, thật sự giống như một học sinh phạm lỗi trước mặt giáo viên.

"Xin lỗi chị, em… em đã nhầm cô ta là chị.”

Đồ Lan tuy không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn bộ dạng của An Quân cùng với chút hiểu biết của mình về Đồ Mộ Mộ, cũng biết trong đó chắc chắn đã có những chuyện không vui.

Mà lần này An Quân có thể tìm được mình, có lẽ cũng liên quan đến chuyện này.

"Thật sự xin lỗi chị." An Quân vẫn đang xin lỗi. Lần này anh cũng nói ra những suy nghĩ vẫn luôn canh cánh trong lòng. "Nếu em có thể tìm được chị sớm hơn thì tốt rồi. Như vậy chị đã không bị nhà Đồ Mộ Mộ bắt nạt, không bị Diệp Lệ San đuổi đi, không cần phải sống vất vả như vậy…”

"Tại sao phải xin lỗi chứ?” Đồ Lan khó hiểu cắt ngang lời An Quân vẫn đang tự trách.

An Quân ngẩn ra một chút, không hiểu ý của Đồ Lan.

Chẳng lẽ anh không nên xin lỗi sao?

Nếu ngày anh được cứu đã có thể tìm được Đồ Lan, cô ấy đã không cần phải chịu sự bắt nạt của nhà Diệp Lệ San. An gia có thể cho cô ấy cả đời không lo cơm ăn áo mặc, cung cấp cho cô ấy những trường học tốt nhất, cô ấy cũng có thể có được nhiều lựa chọn hơn, mà không phải quay trở lại cái thị trấn hẻo lánh này.

"Đây là cuộc đời của riêng tôi, cũng không có quan hệ gì với cậu cả. Tại sao cậu lại có vẻ như muốn chịu trách nhiệm hoàn toàn cho cuộc đời của tôi vậy?”

Đồ Lan nói ra những lời này với một thái độ vô cùng hiển nhiên, lại khiến An Quân và An Linh đều sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment