Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 242

Có lẽ là vì đã tận mắt chứng kiến Diệp Lệ San và Đồ Mộ Mộ từng dùng thân phận giả để hết lần này đến lần khác ép buộc đạo đức An Quân. Bây giờ, bộ dạng điềm nhiên của Đồ Lan khác biệt quá lớn so với hai mẹ con kia, đến nỗi khiến họ nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

"Nhưng chị đã cứu em, em đương nhiên phải báo đáp chị." An Quân suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ ra được câu trả lời này. "Đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

"Nhưng cứu cậu cũng là lựa chọn của riêng tôi mà. Tôi đâu phải vì muốn được báo đáp mới cứu cậu." Đồ Lan bình tĩnh mở miệng. "Cho nên cậu không cần phải vì chuyện này mà tự trách, cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi. Cuộc đời của tôi là do tôi tự quyết định.”

[Chấn… động…]

[Tôi cảm thấy linh hồn mình như được gột rửa.]

[Chị ơi, chị ơi… Chị Đồ Lan ơi, chị làm chị của em đi. Chị biết đấy, em sinh ra đã không có chị gái…]

An Quân cũng phải chịu thua An Linh. Sao lúc này mà còn có thể nói đùa được.

"Nhưng em thật sự rất muốn làm chút gì đó cho chị." An Quân có chút sốt ruột. "Nếu chị thích làm giáo viên, em cũng có thể giúp chị chuyển đến trường học tốt nhất ở Hải Thành. Ở đó chị sẽ có được cơ hội tốt hơn, nhiều lựa chọn hơn…”

An Quân đang nói, giọng liền dần dần nhỏ lại.

Bởi vì anh nhìn thấy Đồ Lan đang dùng một ánh mắt, giống như đang nhìn một học sinh chưa hiểu chuyện, để nhìn anh, khiến anh không thể nào nói thêm được nữa.

Đồ Lan chỉ bất đắc dĩ cười nhìn anh, hỏi ngược lại:

"Tại sao cậu lại cảm thấy hiện tại đây không phải là lựa chọn của tôi?”

"Chỉ vì nơi này hẻo lánh, tài nguyên giáo dục kém, nên chỉ có đi đến trường học tốt hơn làm việc mới là lựa chọn sao?”

"Không phải." Đồ Lan tự mình trả lời. "Trở về thị trấn Hoài Lâm chính là lựa chọn của tôi. Chính vì tôi đã nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, nên mới càng biết những đứa trẻ từ đây đi ra ngoài khó khăn đến nhường nào. Cho nên tôi mới muốn trở về để giúp chúng.”

Nghe xong những lời này, An Quân cả người đều ở trong một trạng thái kinh ngạc hơn cả lúc nãy.

Rõ ràng giọng điệu của Đồ Lan khi nói chuyện rất dịu dàng, ngữ điệu cũng rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại cảm thấy mỗi câu nói đều như sét đánh ngang tai, mỗi chữ đều như có ngàn cân nặng đè lên khiến anh không có chỗ dung thân.

"Xin lỗi chị." Lúc này ngoài lời xin lỗi ra, anh không thể nói được lời nào khác. "Là em đã quá hẹp hòi.”

Đồ Lan cười lắc đầu. "Tôi đã nói rồi, cậu không cần phải xin lỗi tôi. Hơn nữa, thực ra cậu đã báo đáp tôi rồi.”

"An Quân, An Linh." Đồ Lan lại gọi tên họ một lần nữa, sau đó khẳng định nói: "Hai người là người An gia đúng không?”

"Hồi cấp ba, tôi vì không có người giám hộ nên không đủ tiền đóng học phí và sinh hoạt phí. Vốn đã định bỏ học đi làm, là cô giáo chủ nhiệm đã giúp tôi xin được học phí, sau đó lại giúp tôi xin được một khoản học bổng doanh nghiệp của An Thị chuyên dành cho học sinh thị trấn Hoài Lâm. Lúc đó tôi còn không biết tại sao lại có sự trùng hợp như vậy, bây giờ xem ra chắc là có liên quan đến cậu.”

Đồ Lan là một người rất thông minh. Chỉ là trước đây cô không biết tên người mình đã cứu, cũng chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này. Bây giờ khi tất cả mọi chuyện được xâu chuỗi lại, sự thật đã quá rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment