Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 243

"Cậu thấy đấy, thế giới này chính là kỳ diệu như vậy. Tuy tôi quả thực đã cứu cậu, nhưng cũng vì chuyện này mà đã cứu chính mình.”

Đồ Lan an ủi An Quân:

"Cho nên cậu thật sự không cần cảm thấy có lỗi với tôi, cũng không cần cảm thấy nợ tôi cái gì. Tôi hiện tại sống rất tốt, cũng đang làm công việc mà tôi thật sự muốn phấn đấu cả đời.”

Nghe xong những lời này, An Quân đột nhiên cảm thấy tất cả những tưởng tượng và miêu tả của mình về Đồ Lan trước đây, so với con người thật của cô, đều trở nên quá mờ nhạt.

Mà cái tôi hẹp hòi của anh, cái tôi tự cho rằng đối phương cần anh cứu rỗi, trước mặt cô cũng trở nên thật nhỏ bé và ngạo mạn.

Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa đã vang lên, các em học sinh sắp trở lại lớp học. Nhưng An Quân vẫn như quả cà tím bị sương đánh, ủ rũ không phấn chấn.

Đồ Lan đành phải khuyên anh: "Tôi nói những điều này thật sự không có ý gì khác, chỉ là hy vọng cậu đừng quá để tâm đến chuyện của mười mấy năm trước nữa.”

"Vâng." An Quân nhẹ nhàng đồng ý. "Vậy có thể trao đổi phương thức liên lạc với chị được không ạ? Nếu sau này có việc gì cần, xin nhất định phải nói cho em biết.”

Đồ Lan gật đầu, trao đổi phương thức liên lạc với cả An Quân và An Linh.

An Quân lại đưa thẳng miếng ngọc bội vào tay Đồ Lan.

"Đây là thứ mà mười ba năm trước em đã muốn đưa cho chị. Tuy đã trễ nhiều năm như vậy, nhưng nó cuối cùng cũng đã về đúng tay chủ nhân. Dù bây giờ chị không cần em làm gì cho chị, cũng xin ít nhất hãy nhận lấy nó, coi như là hoàn thành một tâm nguyện của em.”

An Quân nói rất thành khẩn, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút khẩn cầu, khiến Đồ Lan thật sự không nỡ từ chối.

Cô do dự hồi lâu vẫn nhận lấy.

"Cảm ơn cậu, tôi sẽ bảo quản nó cẩn thận.”

Thấy Đồ Lan nhận lấy, An Quân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Không, không phải bảo quản. Chỉ cần chị chịu nhận, sau này xử lý nó thế nào đều là tự do của chị.”

Nhưng sau đó anh lại được đằng chân lân đằng đầu, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng nhét vào tay Đồ Lan.

"Em không có ý gì khác đâu, đây là cha mẹ em nhất định bắt em phải đưa cho chị. Em đã hứa với họ là sẽ làm cho chị nhận lấy.”

Anh nói xong lại nháy mắt với An Linh.

An Linh nhận được tín hiệu của anh hai, lập tức phụ họa:

"Đúng đúng đúng, cha mẹ nói nếu anh ấy không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ đánh gãy chân, đuổi ra khỏi nhà. Chị Đồ Lan ơi, chị cứ nhận lấy giúp bọn em đi.”

Triệu Hàng Niên cảm thấy nếu mình không nói gì thì có vẻ không hòa đồng lắm, bèn vội vàng gật đầu:

"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe thấy vậy.”

Kết quả là cả ba người họ đều bị đuổi ra khỏi phòng học.

Đồ Lan đưa họ ra đến tận cổng trường, mở miệng nói:

"Được rồi, tấm lòng của các bạn tôi đều đã nhận. Trên thị trấn Hoài Lâm không có chỗ ở, các bạn về lại thành phố sớm đi. Mùa đông trời tối sớm, đi muộn nữa đường sẽ khó đi hơn.”

"Sắp vào lớp rồi, tôi cũng thật sự không tiện tiếp đãi các bạn. Cảm ơn các bạn đã cố ý đến đây một chuyến để tôi thấy được cậu bé năm đó đã bình an trưởng thành. Chúng ta đều trở về với cuộc sống của riêng mình đi thôi.”

Đồ Lan cười vẫy tay với họ. "Về đi.”

Bình Luận (0)
Comment