Cô xoay người đi lại về phía khu dạy học. Trên đường, lục tục có học sinh từ phía ký túc xá đi tới. Họ nhìn thấy Đồ Lan, đều cười chào cô. Đồ Lan cũng lần lượt gật đầu đáp lại.
Đứng ở cổng trường, An Quân và An Linh lại một lần nữa cúi đầu thật sâu về phía bóng lưng đang rời đi của cô. Ngay cả Triệu Hàng Niên cũng cúi người làm điều tương tự.
Ba người không nói gì cả, vẫn luôn nhìn theo Đồ Lan vào khu dạy học rồi mới lại mở miệng.
"Em làm gì mà nói nghiêm trọng thế!” An Quân nói với An Linh. "Giờ thì hay rồi, tất cả chúng ta đều bị đuổi ra ngoài.”
An Linh không phục phản bác:
"Thì ai bảo anh không thống nhất trước với em. Hơn nữa, em chẳng phải sợ nói không nghiêm trọng thì chị Đồ Lan không chịu nhận sao?”
"Thì cũng nghiêm trọng quá rồi, ai mà tin được!”
Triệu Hàng Niên nhìn người này rồi lại nhìn người kia, không biết họ chỉ đang đấu khẩu hay là cãi nhau thật, đành thử khuyên:
"Tôi nghĩ dù hai người có nói gì, cô Đồ Lan cũng sẽ không nhận đâu. Cô ấy đuổi chúng ta ra cũng là muốn chúng ta có thể về thành phố sớm hơn, dù sao quá muộn lái xe ban đêm không an toàn.”
An Linh và An Quân đồng thời thở dài.
Lý lẽ họ đều hiểu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy canh cánh.
Cuối cùng vẫn là An Quân quyết định. Anh xoay người đi đến bên chiếc minibus, kéo cửa ra hiệu cho An Linh lên xe.
"Đi thôi Tiểu Linh, chúng ta cứ nghe lời cô ấy trở về. Tiếp tục ở lại đây cũng chỉ thêm phiền phức cho cô ấy.”
"Cứ thế về à, vậy cái thẻ kia làm sao?”
"Em yên tâm đi." An Quân nhếch miệng cười: "Anh sẽ dùng nó vào nơi nó nên đến.”
…
Chiếc minibus lại một lần nữa chạy trên con đường lúc đến. Một lúc lâu, An Quân không nói một lời nào mà chỉ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Hồi lâu sau, anh mới nhẹ giọng mở miệng, cũng không biết là đang lẩm bẩm một mình hay là đang hỏi hai người còn lại trên xe.
"Tại sao, sự khác biệt giữa người với người lại có thể lớn đến vậy?”
Giống như tiếng lòng của An Linh đã từng nói, An Quân lúc trước thật sự hoàn toàn không phát hiện ra một chút điểm đáng ngờ nào ở Đồ Mộ Mộ sao?
Đương nhiên là không phải. Nhưng anh đã thương hại Đồ Mộ Mộ. Cô ta lớn lên trong một gia đình như vậy, sẽ bất an, sẽ nhạy cảm, đó đều là những chuyện rất bình thường.
Vì vậy, An Quân đã có thể không để ý đến những điểm không thích hợp đó. Anh hy vọng một ngày nào đó mình có thể hoàn toàn cứu vớt Đồ Mộ Mộ khỏi cảm giác bất an đó. Anh cũng tin rằng một ngày nào đó mình có thể làm cho Đồ Mộ Mộ hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào mình.
Nhưng hiện thực phũ phàng đã cho anh một bài học.
Anh đã không còn phân biệt được tất cả những chuyện này rốt cuộc là lỗi của bản thân Đồ Mộ Mộ, hay là hậu quả xấu do sự dung túng của anh gây ra.
Nếu anh có thể sớm nhận ra những điểm không thích hợp đó, sớm đi điều tra rõ ràng sự thật, có lẽ Đồ Mộ Mộ cũng đã không đến bước đường này?
Mãi cho đến hôm nay khi gặp được Đồ Lan, anh mới biết rằng giả thiết này của mình thật sự không có ý nghĩa gì cả.
Sự kinh ngạc mà Đồ Lan mang lại cho anh thật sự quá lớn.