Tại sao một người đã trải qua nhiều khổ cực như vậy, lại có thể tự mình vươn lên từ kẽ đá để nở ra bông hoa rực rỡ nhất?
Không, không chỉ là hoa, cô ấy còn trưởng thành thành một cây đại thụ xanh tươi, không chỉ tự mình che chở cho bản thân, mà còn che chở cho vô số những đứa trẻ giống như cô, không ngừng che mưa chắn gió cho chúng.
Cô ấy không cần dựa dẫm vào bất kỳ ai, cô ấy tự mình có thể cứu mình ra khỏi nước sôi lửa bỏng.
"Chẳng có tại sao gì cả." An Linh nghe ra được ý ngoài lời của cậu: "Sự khác biệt giữa người với người còn lớn hơn giữa người với chó.”
"Lời này của em cũng thô quá đấy.” An Quân không khỏi bật cười.
"Xin lỗi, em không nên chửi chó.” An Linh nhận sai rất nhanh.
Ba người thuận lợi trở về thành phố trước khi trời tối. Triệu Hàng Niên vốn định ở lại nhà nghỉ cùng An Quân và An Linh, nhưng bị họ đuổi về nhà để ở cùng gia đình.
Họ định nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi ngày hôm sau xem có thể tự thuê một chiếc xe ra ga tàu không.
Triệu Hàng Niên khó khăn lắm mới về một chuyến, cơ hội tốt như vậy, An Quân và An Linh liền muốn cho anh ta nghỉ phép mấy ngày để ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải cùng họ trở về.
Nhưng Triệu Hàng Niên ban đầu nói thế nào cũng không chịu, nhất quyết một mực đòi phải cùng họ về lại Hải Thành. Cũng là do họ khuyên mãi, còn nhờ cả cha mẹ An nhắn tin cho Triệu Hàng Niên, anh ta mới chịu đồng ý.
Tuy nhiên, anh ta nói thế nào cũng không chịu để An Linh và An Quân tự mình đi ra ga tàu. Sáng sớm hôm sau đã cùng anh trai mình đến chặn họ ở cửa nhà nghỉ.
Mãi cho đến khi đưa hai anh em an toàn đến ga tàu hỏa, anh ta mới yên tâm, vui vẻ cùng anh trai mình về nhà.
Sau khi về đến nhà, An Quân tìm An Sùng, đưa chiếc thẻ ngân hàng cho anh cả và giải thích kế hoạch của mình.
An Sùng tỏ ra rất bất ngờ: "Em tính sau này sẽ quyên góp toàn bộ thu nhập từ công việc của mình vào quỹ học bổng của An Thị à?”
An Quân giải thích:
"Đồ Lan không chịu nhận lời cảm ơn của em. Nhưng em nghĩ, có lẽ dùng cách này lại càng đúng với mong muốn của chị ấy hơn.”
An Sùng nghe xong cũng không khuyên em trai mình suy nghĩ lại, ngược lại còn lập tức cất chiếc thẻ vào túi và nói thẳng:
"Nếu em đã quyết định rồi, thì anh nói trước. Thẻ đã vào tay anh thì không có lý nào lấy lại được đâu. Sau này dù em có đổi ý, anh cũng sẽ không trả lại cho em.”
"Vâng!” An Quân trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn anh cả!”
…
Bây giờ, chuyện của An Quân cũng coi như đã hạ màn. An Linh cũng ngày càng có thêm niềm tin vào việc thay đổi vận mệnh của người nhà.
[Hừ hừ, không hổ là mình!]
[Nếu không phải vì không thể nói ra, thì mình nhất định phải bắt anh hai bưng trà rót nước cho mình một năm, coi như là lời cảm ơn vì đã giúp anh ấy thoát kiếp bị cắm sừng.]
An Quân nghe rõ mồn một nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải ấm ức trút giận một chút, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm trong nhóm chat gia đình.
An Quân: [Con bé đó cứ lẩm bẩm một mình cái gì ấy. Em đã thảm như vậy rồi mà em ấy còn muốn em bưng trà rót nước cho em ấy nữa!]
Bùi Ngọc Ngưng: [Đáng!]