An Thụ Hải: [Vợ anh nói đúng!]
An Sùng: [Em đúng là nên cảm ơn Tiểu Linh. Nếu không có con bé, em có thể tỉnh ngộ khỏi âm mưu đó không? Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như lời Tiểu Linh nói, thì không chỉ đơn giản là đội mũ xanh đâu.]
An Quân đương nhiên biết điều đó. Anh chẳng qua chỉ muốn than thở một chút thôi, chứ trà thì anh đã sớm bưng cho cô rồi.
An Quân: [Em sai rồi, đã thành tâm nhận lỗi.]
Thu Niệm: [Tiểu Linh bây giờ có ở nhà không ạ? Trông cậu ấy có vẻ đang rất rảnh rỗi phải không?]
An Quân liếc nhìn An Linh đang nằm trên sofa lướt điện thoại.
[Anh cả an toàn, anh hai an toàn. Tiếp theo còn chuyện của Thu Lê và An Duệ.]
[Tốt nhất là còn có thể làm cho Thu Niệm nhận ra bộ mặt thật của Cố Thần Minh, ngăn cản họ đến với nhau.]
[Chậc, đúng là cái nhà này mà không có mình chắc tan nát mất.]
[Aizz, mình thật là bận rộn quá đi.]
Sau đó, An Quân thấy An Linh lật người một cái, rồi lại tiếp tục lướt điện thoại.
An Quân: "…"
Toàn là mấy thứ linh tinh vớ vẩn gì không biết…
An Quân không cảm xúc bắt đầu gõ chữ.
An Quân: [Bây giờ em ấy đang rất rảnh.]
Sau đó Thu Niệm cũng không nói gì thêm về việc tại sao cô lại hỏi vậy. Ngược lại, tiếng lòng của An Linh lại vang lên.
[Ể? Sao Thu Niệm lại đột nhiên rủ mình đi ăn vậy?]
An Linh thấy Thu Niệm gửi cho cô một bài review ẩm thực.
Thu Niệm: [Tiểu Linh, tối nay cậu có rảnh không? Quán này trông ngon quá nè, cậu có thể đi cùng mình không?]
Thu Niệm: [Đi mà Tiểu Linh, mình không tìm được ai đi cùng. Mình thật sự rất muốn ăn ở quán này. Nha, nha, nha.]
An Linh bật dậy từ ghế sofa, làm cho An Quân đang rót trà cho cô cũng giật mình.
[Có ai trong nhà hiểu được cảm giác này không, nữ chính lạnh lùng lại đang làm nũng với tôi này!!]
[Ai hiểu được sức nặng của chuyện này không chứ!]
Cô vừa gào thét trong lòng, vừa giả vờ lạnh lùng trả lời.
An Linh: [Hôm nay sao?]
An Linh: [Cũng được thôi. Nếu cậu thật sự không tìm được ai, thì tôi đành miễn cưỡng đi cùng cậu vậy.]
Thu Niệm: [Cảm ơn Tiểu Linh! Tớ biết cậu là tốt nhất mà!]
[Hi hi hi hi hi hi.]
An Quân nhìn An Linh đang cười đến mặt mày hớn hở, lặng lẽ tránh xa cô một chút.
Anh đã đủ choáng váng rồi, không thể bị lây nhiễm sự ngốc nghếch của An Linh nữa.
…
Khi An Linh đến nhà hàng, Thu Niệm đã đợi sẵn ở cửa. Quán rất đông khách, xem ra đúng là một nhà hàng nổi tiếng.
"Đi thôi Tiểu Linh." Thu Niệm quen thuộc nắm tay An Linh kéo vào trong quán. "May mà chúng ta đến sớm, muộn một chút nữa chắc là phải xếp hàng chờ rồi.”
Nhân viên phục vụ đang định dẫn họ đến một trong số ít những bàn trống còn lại thì đột nhiên có người gọi tên họ.
"Tiểu Niệm? Cả Tiểu Linh nữa?”
An Linh nhìn theo tiếng gọi, phát hiện ra Thu Lê đang nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ lại có thể gặp em gái mình ở đây.
"Sao hai đứa lại ở đây?”
"Em với Tiểu Linh đến ăn cơm. Tình cờ quá anh ạ, thế này mà cũng gặp được.” Thu Niệm cũng tỏ ra vô cùng vui mừng.
"Vậy chúng ta ngồi chung bàn đi. Phiền anh/chị giúp chúng em thêm hai bộ dụng cụ ăn uống nhé.” Cô nhoài người nói với nhân viên phục vụ, rồi kéo An Linh đi về phía bàn của Thu Lê.