Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 553

[Đúng đó! Cứ phát huy nhiều vào! Tôi thích xem!]

 

Nhưng đây là lịch trình riêng tư của An gia, dân mạng quả thật không có cách nào biết được An Linh rốt cuộc có đến Kinh Thị hay không, chuyện này tạm thời chỉ có thể là một suy đoán chờ được kiểm chứng.

 

 

Sự việc được giải quyết vào ngày hôm sau Tết Nguyên Tiêu, ngày thứ ba chính là ngày đã định trước để đi xem lễ hội đèn lồng.

 

Bùi Ngọc Ngưng, An Thụ Hải và Bùi Nguyên Tư đều nói mình không có sức, cũng không muốn làm phiền những người trẻ tuổi vui chơi, Bùi Cẩm Văn thấy có lý nên không ép họ đi.

 

Thu Niệm sáng hôm qua đã bay đến Ninh Thành để tiếp tục quay phim, tự nhiên cũng không thể đi được.

 

Vốn dĩ Bùi Sơ Dao cũng cảm thấy trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy nên không có tâm trạng, định nói thẳng với Trang Dịch là không đi.

 

Nhưng Bùi Cẩm Văn lại nói chính vì trong nhà xảy ra chuyện không vui, nên càng phải ra ngoài đi dạo giải khuây, đến nơi náo nhiệt cho vui vẻ lên.

 

Mấy đứa nhỏ khác không muốn làm bà cụ không vui, cũng không phản đối.

 

Nhưng họ không biết rằng, nơi náo nhiệt này thật sự quá náo nhiệt!

 

Họ kẹt xe trên đường hơn một tiếng đồng hồ, đến cổng vào lễ hội đèn lồng nhìn thấy cảnh biển người tấp nập, ai nấy trong lòng đều nảy sinh ý định rút lui.

 

Trang Dịch cũng không ngờ lại xảy ra tình huống này, anh còn tưởng mọi người đã hết kỳ nghỉ Tết Nguyên đán thì sẽ không đông đến vậy, thế là vô cùng ngại ngùng nhìn về phía những người khác.

 

"Hay là… chúng ta đến nơi khác đi? Tôi thấy bên phía tây thành phố có hoạt động du thuyền cũng rất hay, hay là chúng ta qua đó xem thử?”

 

"Thôi, ở đây đi." Bùi Ký Nguyệt chủ động ra mặt giải vây cho Trang Dịch: "Bên này đông người như vậy thì bên kia chắc cũng không khá hơn đâu, đợi đến được phía tây thành phố có khi lại mất mấy tiếng nữa, đến nơi là có thể về luôn rồi.”

 

"Hơn nữa…” Bùi Ký Nguyệt nói thêm: "Tới cũng tới rồi.”

 

Thôi được, bốn chữ này quả thực có sức nặng rất lớn, mọi người lập tức dập tắt ý định quay về.

 

Trang Dịch cảm kích nhìn Bùi Ký Nguyệt một cái, gật đầu:

 

"Vậy chúng ta vào thôi, mọi người cẩn thận một chút, đừng để lạc nhau.”

 

Cả đoàn người chen vào lễ hội đèn lồng, và rồi ngay sau đó… họ lạc nhau thật.

 

Bởi vì bên trong hoàn toàn là người chen chúc, An Linh cảm thấy mình không phải tự đi, mà là bị dòng người xô đẩy vào trong, chân không chạm đất. Những người khác cũng tương tự như cô, nên còn đâu mà lo lạc hay không lạc.

 

Tuy dòng người đông đúc, nhưng không khí náo nhiệt của lễ hội đèn lồng vẫn khiến tâm trạng mọi người thả lỏng đi không ít.

 

Những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, đám đông rộn ràng, tiếng nhạc vui tươi, và mùi thơm từ các hàng quán ăn vặt ven đường không ngừng lan tỏa, mạnh mẽ chiếm lấy mọi giác quan của họ, khiến họ không còn tâm trí để nghĩ đến những chuyện khác, những u ám trước đó cũng tạm thời tan biến.

Bình Luận (0)
Comment