Nghe Được Tiếng Lòng Của Thiên Kim Giả, Ăn Dưa Cải Biến Vận Mệnh

Chương 555

"Phụt.” Hồi tưởng lại chuyện cũ, An Linh lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Có lẽ chủ tiệm thấy An Linh cứ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn cá ngẩn ngơ rồi lại cười ngốc nghếch, liền chủ động đến hỏi có cần giúp lấy đèn xuống cho cô xem thử, hoặc là để cô xách lên xem không.

 

An Linh gật đầu, nói với chủ tiệm rằng cô muốn mua chiếc đèn này, trong lòng còn tự tìm cớ.

 

[Mình chỉ là ngại từ chối ý tốt của chủ tiệm thôi, không phải vì nhìn thấy con cá này mà nghĩ đến Nghiêm Úc đâu.]

 

An Linh trả tiền xong, cầm lấy đèn cá mới nhớ ra một vấn đề: bên ngoài quá đông!

 

May mà chủ tiệm nhìn ra nỗi băn khoăn của An Linh, nói với cô rằng có thể giơ đèn lên cao qua đầu, như vậy sẽ không dễ bị người khác chen lấn, đi thêm một đoạn nữa đường sẽ rộng hơn, không còn đông như hiện tại.

 

An Linh gật đầu, nghe lời chủ tiệm giơ cao chiếc đèn cá qua đầu, chuẩn bị hòa mình vào dòng người lần nữa, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt của Nghiêm Úc.

 

"Trời đất!”

 

An Linh suýt chút nữa đã ném thẳng chiếc đèn cá trong tay đi, cô còn tưởng mình bị hoa mắt sinh ảo giác.

 

[Cái gì đây? Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, à không, đêm có ảo giác sao?]

 

An Linh dụi mạnh mắt, kết quả phát hiện Nghiêm Úc trước mặt vẫn không biến mất.

 

Anh đang cười và nói với cô: "Tiểu Linh, trùng hợp quá, Nguyên tiêu vui vẻ!”

 

An Linh: "…"

 

"Sao anh lại ở đây?”

 

"Anh có việc công tác nên hôm qua vừa đến Kinh Thị, tiện thể dẫn Tiểu Hình ra ngoài đi dạo.”

 

Nghiêm Úc không nói dối, anh đúng là có việc công tác, chỉ là việc này không cần anh đích thân đến cũng được. Nhưng anh biết An gia mỗi năm Tết Nguyên Tiêu đều sẽ đến Bùi gia, nên đã tự mình đến.

 

Lại từ An Quân biết được hôm nay họ sẽ đi dạo lễ hội đèn lồng, anh liền lôi kéo Nghiêm Hình đi cùng.

 

Bởi vì Nghiêm Hình vào những lúc thế này có thể đóng một vai trò "công cụ" rất quan trọng.

 

"Tiểu Hình thấy trên mạng nói lễ hội đèn lồng ở đây rất náo nhiệt nên cứ nằng nặc đòi đến, anh không lay chuyển được nó, đành phải đi cùng thôi." Nghiêm Úc mặt không đỏ tim không đập mà vào vai người anh trai cưng chiều em hết mực: "Không ngờ lại gặp được em.”

 

"Vậy em trai anh đâu?” An Linh hỏi.

 

"Nó ở ngay sau lưng anh mà…” Nghiêm Úc vừa quay đầu lại, làm gì có bóng dáng em trai nào sau lưng mình.

 

Anh vừa mới thấy An Linh ở cổng vào liền vội vàng đuổi theo, kết quả chậm một bước, An Linh đã chen vào đám đông trước.

 

Anh đã dồn hết sự chú ý để tìm bóng dáng An Linh, làm sao biết được Nghiêm Hình đã bị dòng người đẩy đi đâu mất.

 

Nghiêm Úc: "…"

 

"Đông người quá, chúng tôi bị lạc nhau rồi.”

 

An Linh gật đầu, cũng không nghi ngờ, dù sao cả nhà họ cũng bị đám đông làm cho lạc nhau đó thôi.

 

Cô đang chuẩn bị vòng qua Nghiêm Úc để rời khỏi tiệm thì mấy du khách cũng đang ở trong tiệm, những người đã để ý cô từ lúc cô bước vào, cuối cùng cũng không nhịn được mà bắt chuyện với cô.

 

Ánh mắt họ sáng rực, đầy vẻ mong chờ.

 

"Xin chào, xin hỏi bạn có phải là An Linh không? Chúng tôi đã quan sát bạn một lúc lâu rồi. Ban đầu không chắc lắm, nhưng mắt và giọng nói của bạn thực sự rất giống An Linh, hơn nữa anh chàng đẹp trai này vừa gọi bạn là Tiểu Linh đúng không? Bạn chính là An Linh rồi!”

Bình Luận (0)
Comment