Chuyện vừa rồi dường như đã được lật sang trang mới khi cả lớp ngồi xuống nhưng sự thực không phải vậy, bên dưới mặt hồ tĩnh lặng vẫn ẩn giấu sóng ngầm…
Vào học chưa được mười phút, Lục Vân Đàn đã nhận được rất nhiều mẩu giấy nhỏ:
Tôn Tây: [Chị Đàn, dáng vẻ giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha của cậu vừa rồi ngầu quá đi mất.]
Tới Tây Dương: [Chị Đàn, tớ sùng bái cậu.]
Lý Hàng: [Chị Đàn, cậu có nhận đàn em không? Tớ không thua kém Tới Tây Dương chút nào.]
Lý Nguyệt Dao: [Rất cảm ơn cậu, rất cảm ơn cậu! Nhất định tớ sẽ báo đáp cậu! Nhất định!]
Từ Phái Nhiên: [Cảm ơn nhé.]
Dương Tiểu Niệm: [Sao cậu lại phải bao đồng xen vào việc của người khác làm gì chứ? Giờ Trần Tư Vũ đang giận lắm rồi, cậu ta đang đi kiếm người đánh cậu đó.]
Ồ, còn định đánh mình à?
Mình đường đường là nhà vô định giải võ thuật toàn quốc mà lại sợ một đám nhãi nhép này chắc?
Lục Vân Đàn khịt mũi coi thường, vo tròn tờ giấy của Dương Tiểu Niệm lại, vứt qua một bên.
Vừa rồi vẫn chưa nghe Trần Tư Vũ nói xin lỗi, Lục Vân Đàn thấy không cam lòng, luôn cho rằng chuyện này vẫn chưa xong, định bụng sau khi tan học sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này, nếu không sau này Trần Tư Vũ sẽ vẫn tiếp tục ức hiếp Lý Nguyệt Dao.
Nhưng sau tiết tiếng Anh, Trần Tư Vũ đã nổi giận đùng đùng đi khỏi lớp, xem chừng thực sự định đi gọi người.
Lục Vân Đàn thấy vậy vẫn không hề sốt ruột, nước dâng cao tới đâu, núi dâng cao tới đó, tới một đứa cô đánh một đứa, tới hai đứa cô đánh hai đứa! Vậy nên Lục Vân Đàn vẫn cầm cốc đi lấy nước, không ngờ Dương Tiểu Niệm lại bối rối, hoảng hốt nói với cô: “Trần Tư Vũ đi gọi Vương Trạch rồi.”
Vương Trạch là một học sinh nam lớp 12-17, ban xã hội, một trong những nhân vật đầu bò đầu bướu của trường bọn họ, học hành chẳng ra làm sao nhưng lại rất nổi tiếng, nguyên nhân chính là do cậu ta giỏi kéo bè kết phái, không chỉ có thế lực trong trường mà còn kết bạn với nhiều tên lưu manh ngoài xã hội, đánh nhau rất liều mạng, cho nên trong trường hầu như không có ai dám động tới cậu ta.
Lục Vân Đàn lại chẳng hề để tâm: “Vương Trạch thì sao? Chẳng lẽ cậu ta có thể ăn thịt tớ hay sao?”
Dương Tiểu Niệm bó tay: “Vương Trạch không phải hạng vừa đâu! Lần trước có một bạn nam bên lớp 12-18 chống đối cậu ta, cậu ta đã gọi người chặn đường bạn nam đó sau khi tan học, đánh gãy một cánh tay.”
Lục Vân Đàn vẫn khịt mũi coi thường: “Đừng nói là Vương Trạch, dù có là Lý Trạch, Trương Trạch, Dương Trạch cùng kéo tới chỗ tớ cũng vô dụng, Trần Tư Vũ nhất định phải xin lỗi Lý Nguyệt Dao, nếu không thì chuyện này không xong đâu!”
Dương Tiểu Niệm vừa cuống vừa tức: “Chuyện này thì liên quan gì tới cậu chứ? Sao cậu cứ nhất định phải quan tâm Lý Nguyệt Dao làm gì? Chỉ tổ khiến bản thân gặp phiền phức!”
Lục Vân Đàn nhìn Dương Tiểu Niệm, hỏi: “Nếu như hôm nay, người bị đọc nhật ký công khai trước cả lớp là cậu thì cậu có còn bàng quan nghĩ chuyện này không liên quan gì tới mình nữa không?”
Dương Tiểu Niệm: “...”
Lục Vân Đàn: “Dạng hành vi này của Trần Tư Vũ là chà đạp lòng tự trọng của người khác, cho nên cậu ta bắt buộc phải xin lỗi!”
Dương Tiểu Niệm bó tay: “Thôi tùy cậu, tớ mặc kệ đó.”
Hai người lấy nước xong cùng nhau về lớp nhưng lại bị một tên tóc uốn xoăn chặn lại trước cửa lớp, tên này nói năng chẳng hề khách sáo chút nào: “Gọi Lục Vân Đàn lớp bọn mày ra đây gặp tao.”
Lục Vân Đàn nhận ra tên này học ban xã hội, cũng đoán được đại khái mục đích cậu ta tới tìm mình bèn đáp không chút nể nang: “Tao là Lục Vân Đàn đây, có gì thì nói đi.”
Tên tóc xoăn nhìn Lục Vân Đàn một lượt từ đầu tới chân rồi nói bằng giọng vênh váo, tự đắc: “Anh Vương bảo, nể mặt mày là con gái, anh Vương sẽ không làm khó dễ mày, mày ngoan ngoãn xin lỗi Trần Tư Vũ đi rồi việc này coi như sang trang mới.”
Lục Vân Đàn tức quá bật cười: “Nằm mơ đi, trở về nói cho Vương Trạch biết, bảo Trần Tư Vũ xin lỗi bạn tao ngay, nếu không tao sẽ đánh luôn cả cậu ta đấy!”
Tên tóc xoăn tức giận ra mặt, thái độ đầy ngông cuồng như thể định lôi cổ cô đi: “Giữ thể diện cho mày mà mày còn chê à?”
Lục Vân Đàn không đáp, treo cốc nước vào cổ tay, đột ngột ấn vai phải của tên tóc xoăn xuống, tay còn lại túm cánh tay phải của cậu ta, vặn ngược một cái, “rắc” một tiếng, tháo khớp cánh tay phải của cậu ta, sau đó lại “rắc” một tiếng nữa, nối lại khớp như cũ, cuối cùng nở nụ cười ngọt ngào: “Bẻ khớp thủ công đấy, sướng chứ hả?”
Tên tóc xoăn sợ tái mào.
Lục Vân Đàn sầm mặt lại: “Còn không xéo đi, tao sẽ tháo hết khớp trên người mày từ trên xuống dưới!”
Trán tên tóc xoăn ứa mồ hôi lạnh, bất giác nuốt ực một cái rồi co giò bỏ chạy.
Lục Vân Đàn “hừ” một tiếng đầy khinh thường, kiêu ngạo bước vào lớp, trong lòng không khỏi đắc ý, có vẻ như công phu của mình càng ngày càng giỏi, ra tay chắc chắn, chính xác, lợi hại, hoàn toàn có thể so tài cao thấp với Lục Vân Phong, trở thành gương mặt thương hiệu đỉnh nhất của võ đường nhà họ Lục.
Dương Tiểu Niệm không đi theo Lục Vân Đàn vào lớp mà thoáng do dự rồi nhanh chóng chạy về phía cầu thang phía tây, vội vã leo lên tầng trên.
Trường học không cho mở điều hòa, các học sinh lớp chọn cũng không chịu nổi nhiệt độ nóng nực của mùa hè nên hết tiết là rủ nhau chạy ra khỏi lớp, đứng túm năm tụm ba ngoài hành lang trước cửa lớp.
Lương Vân Tiên đứng tựa lưng vào lan can, gác khuỷu tay lên lan can màu đỏ, hơi ngả cơ thể cao ráo ra đằng sau, đang nói chuyện gì đó với Chu Lạc Trần đứng bên cạnh.
Chu Lạc Trần tựa mạn sườn vào lan can, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, rõ ràng là tóc cắt hỏng nên phải đội mũ để giấu đi.
Dương Tiểu Niệm chạy thẳng tới trước mặt Lương Vân Tiên, thở không ra hơi, nói: “Lục, Lục Vân Đàn, cậu, cậu ấy lại gây chuyện rồi!”
Lương Vân Tiên lập tức đứng thẳng người lên: “Cậu ấy làm sao?”
Dương Tiểu Niệm thuật lại ngắn gọn chuyện vừa xảy ra, cuối cùng thở dài một hơi, nói với giọng bất đắc dĩ: “Cậu ấy còn bẻ trật khớp cánh tay của tên đàn em của Vương Trạch, chắc chắn Vương Trạch sẽ không tha cho cậu ấy.”
Không đợi Lương Vân Tiên mở miệng, Chu Lạc Trần bỗng phì cười, nói với giọng đầy tán thưởng: “Đờ mờ, Lục Vân Đàn trâu thật.”
Lương Vân Tiên cau mày, anh không thích giọng điệu kiểu này của Chu Lạc Trần, cứ như thể món kho báu mà anh mất công bảo vệ rất lâu bị Chu Lạc Trần phát hiện ra rồi vậy.
Dương Tiểu Niệm: “Đúng là rất trâu bò nhưng mà cũng hơi gây chuyện thị phi quá đà, rõ ràng chuyện này không hề liên quan gì tới cậu ấy.” Nói xong, cô ta ngước mắt lên, cẩn thận quan sát sắc mặt của Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên khẽ thở dài, dựa lại người vào lan can, nói phụ họa: “Đúng vậy, đúng là cậu ấy rất giỏi gây chuyện thị phi, không hề được lòng người khác chút nào.”
Chu Lạc Trần ngạc nhiên, nhìn Lương Vân Tiên bằng ánh mắt khó hiểu.
Dương Tiểu Niệm mừng thầm, nói tiếp: “Tớ đã nhắc nhở cậu ấy rất nhiều lần rồi nhưng cậu ấy chẳng nghe lời tớ khuyên gì cả.”
Lương Vân Tiên lại tiếp tục phụ họa: “Đúng vậy, mềm không được cứng không xong, khó chơi.”
Dương Tiểu Niệm quan sát sắc mặt của Lương Vân Tiên một chút, cho rằng anh thực sự đồng ý với mình, bèn nói thử một câu mang tính chất thăm dò: “Người sống ở khu phố cũ đều như vậy.”
Lương Vân Tiên nhướng mày, hào hứng hỏi: “Đều như thế nào?”
Dương Tiểu Niệm thầm thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát nói thả cửa: “Đều không có phẩm chất gì hết, mẹ tớ nói là người sống ở khu phố cũ đều là dân bản địa của Đông Phụ, không có tiền lại còn nghĩ mình là ghê gớm, ngày nào cũng nằm mơ tới ngày giải tỏa được đền bù nhưng thực ra chính quyền không hề định dẹp bỏ chỗ đó, cho nên bọn họ chỉ còn nước giữ lấy những ngôi nhà rách nát đó và sống tới hết đời.”
Vậy à?
Lương Vân Tiên hồi tưởng lại hình ảnh về khu phố cũ trong trí nhớ của anh, đúng là nơi đó hơi xập xệ một chút, hầu hết mọi người đều không sống kiểu cách, thường xuyên có cảnh những người đàn ông vạm vỡ để tay trần và những người phụ nữ đứng chửi đổng.
Nhưng mà cũng ở khu phố cũ này lại hội tụ hơi thở cuộc sống đầy cuốn hút, không tài nào kháng cự lại nổi sức hút của nó.
Người đàn ông vạm vỡ để cánh tay trần dám gô cổ phường lừa đảo, người phụ nữ đứng chửi đổng lại có thể dịu dàng hỏi thăm xem vết thương trên cánh tay anh đã khỏi chưa, chú Lý bán bánh mì phết mật ong tặng cho anh bánh, còn khen người đàn ông kia là người dũng cảm như thể đó là một đứa trẻ. Chú Lưu mở phòng khám thì ngày ngày thay thuốc cho anh, không lấy một xu…
Bọn họ không sống kiểu cách nhưng dũng cảm, lương thiện, giản dị, có tình người thắm nồng.
Lương Vân Tiên cười khẽ một tiếng, nói với Dương Tiểu Niệm bằng giọng điệu cổ vũ: “Còn gì nữa không?”
Dương Tiểu Niệm móc ruột móc gan ra nghĩ: “Hồi cấp hai cậu ấy học trường số 5 nhưng trường ở khu phố cũ đều chẳng ra gì, với thành tích thi cấp ba của Lục Vân Đàn, đáng lẽ cậu ấy đã chẳng thể thi đậu được trường số 2 nhưng nhờ chính sách phân bổ chỉ tiêu còn thiếu* mà lại đậu, cho nên thầy chủ nhiệm của cậu ấy hồi lớp mười mới không thích cậu ấy, cho rằng cậu ấy là cục đá ngáng chân trường số 2.”
*Vào mỗi kỳ tuyển sinh lớp 10, các trường cấp 3 đều được sở giáo dục phân bổ một lượng chỉ tiêu tuyển sinh nhất định căn cứ vào số học sinh lớp 9 năm đó trên địa bàn và cơ sở vật chất của nhà trường, nếu có trường chưa tuyển đủ chỉ tiêu mà trường khác lại dư chỉ tiêu thì học sinh sẽ được điều chuyển cho cân đối.
Lương Vân Tiên gật đầu: “Ừ, cậu nói đúng, sau này nên cách xa Lục Vân Đàn ra một chút, bớt tiếp xúc với cậu ấy.”
Dương Tiểu Niệm mừng thầm nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ khó xử: “Như vậy thì không được hay lắm thì phải?”
Lương Vân Tiên: “Cậu xứng chắc?”
Dương Tiểu Niệm đờ người, vô cùng giật mình.
“Cậu xứng với cậu ấy à?” Lương Vân Tiên lạnh lùng chất vấn: “Cậu còn chẳng tốt bằng một phần vạn cậu ấy, cậu có tư cách gì mà làm bạn của cậu ấy chứ?”
Dương Tiểu Niệm như thể bị ăn một cái tát ngay trước mặt mọi người, mặt đỏ bừng, bờ mi nóng hổi, xấu hổ và giận dữ tột cùng.
Sắc mặt Lương Vân Tiên u ám, không giấu nổi vẻ chán ghét: “Sau này, cậu cũng bớt xuất hiện trước mặt tôi đi, kẻo làm bẩn mắt tôi.”