Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 21

Tiết thứ hai buổi chiều là tiết sinh học của lão Kim chủ nhiệm lớp, Lục Vân Đàn lấy sách sinh học từ trong hộc bàn ra từ sớm, ngồi nghiêm chỉnh tại vị trí của mình, kiên nhẫn chờ chuông vào lớp reo.
 
Thái độ học tập của cô khác với người ta, người khác học hành để nâng cao thành tích, còn cô thì việc nào không có lợi quyết không dậy sớm, ví dụ như học thuộc bài văn tiếng Anh để trốn thể dục, chăm chỉ học môn sinh là vì kỳ thi tháng đợt trước cô tiến bộ lọt vào top 30 của khoá, thầy chủ nhiệm dành lời khen cho cô, còn hứa hẹn nếu lần tới cô vẫn tiến bộ rõ ràng, thầy sẽ cân nhắc trả lại điện thoại tịch thu trong học kỳ trước cho Lục Vân Đàn.
 
Tiếng chuông vào lớp vang du dương, Từ Phái Nhiên hô: “Đứng dậy.”, cả lớp đứng dậy, chào lão Kim theo quy định: “Chào thầy”. Lão Kim lịch sự đáp lại: “Chào các em”, cả lớp ngồi xuống, tiết sinh học chính thức bắt đầu.
 
Thời tiết oi bức, tất cả cửa sổ trong lớp đều mở toang, lão Kim vừa nói chưa được hai câu, bỗng có một người xuất hiện ngoài cửa lớp: “Thưa thầy.”
 
Lão Kim ngừng nói, trong chốc lát ánh mắt cả lớp đổ dồn vào người đứng trước phòng.
 
Chỗ ngồi của Lục Vân Đàn gần cửa sổ nên không thấy người đứng ngoài cửa trước là ai, thế là cô chọc tay cô bạn cùng bàn: “Ai vậy?”
 
Tôn Tây cũng phải nghểnh cổ mới thấy người: “Dương Tiểu Niệm.”
 
Lục Vân Đàn liếc nhanh qua chỗ ngồi của Dương Tiểu Niệm, bấy giờ cô mới biết chỗ cô ta ngồi trống trơn, không khỏi ngạc nhiên: Không phải vừa nãy hai người lấy nước xong rồi cùng về lớp à?
 
Lão Kim hơi khó chịu: “Vào đi.”
 
Dương Tiểu Niệm nhanh chân vào lớp, cúi gằm mặt, chóp mũi và gò má hơi ửng đỏ, trông rất lúng lúng.
 
Đến khi cô ta ngồi vào chỗ của mình, lão Kim mới tiếp tục giảng bài.
 
Tôn Tây thấy lạ bèn nhìn chằm chằm Dương Tiểu Niệm một lúc, sau đó chọc Lục Vân Đàn đang chăm chú nghe giảng, nhỏ giọng nói: “Hình như Dương Tiểu Niệm khóc kìa.”
 
“Hả?” Lục Vân Đàn lập tức chuyển sự chú ý sang nhìn Dương Tiểu Niệm ngồi ở hàng thứ hai.
 
Lúc cô nhìn sang, Dương Tiểu Niệm vẫn cúi đầu như cũ, đang đưa tay rút khăn giấy Vinda để trên bàn, sau đó giơ tay cầm khăn giấy lau mắt và mũi.
 
Tôn Tây: “Cậu ta gặp chuyện gì đau lòng hả?”
 
Lục Vân Đàn cũng ngơ ngác: “Tớ cũng không rõ.” Bỗng dưng cô nghĩ tới một khả năng: Chẳng nhẽ bị Vương Trạch hay Trần Tư Vũ doạ dẫm?
 
Cô lo lắng mím môi: “Tan học tớ đi hỏi thử.”
 

Buổi chiều chỉ có hai tiết, sau đó nghỉ giải lao ba mươi phút là đến thời gian chạy thể dục buổi chiều.
 
Lục Vân Đàn chuẩn bị đến sân thể dục hỏi Dương Tiểu Niệm có chuyện gì. Nhưng sau khi tan học, Dương Tiểu Niệm không hề chờ cô mà nhanh chóng rời khỏi lớp, một mình đến sân thể dục.
 
Vóc dáng Lục Vân Đàn cao hơn Dương Tiểu Niệm nên trong giờ chạy các cô cũng không đứng cùng một chỗ, thế là cô chỉ đành đợi đến khi chạy thể dục xong mới đi tìm cô ta.
 
Lúc giáo viên thể dục hô “giải tán”, cả lớp lập tức chạy toán loạn như ong vỡ trận, Lục Vân Đàn nhanh chóng băng qua đám đông, chạy tới bên cạnh Dương Tiểu Niệm, ân cần hỏi han: “Cậu không sao chứ?”
 
Dương Tiểu Niệm không nhìn Lục Vân Đàn, mặt vô cảm, giọng lạnh lùng: “Không sao.”
 
Lục Vân Đàn không yên lòng: “Thật sự không có gì ư? Tớ thấy cậu khóc, lẽ nào là vì Trần Tư Vũ và Vương Trạch à?”
 
Dương Tiểu Niệm: “Không liên quan đến bọn họ.”
 
Lục Vân Đàn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là vì sao?”
 
Vành mắt Dương Tiểu Niệm lại bắt đầu nóng lên, cắn răng đáp: “Không cần cậu lo, sau này cách xa tôi ra.”
 
Lục Vân Đàn không hiểu nổi: “Cậu có ý gì?”
 
Dương Tiểu Niệm hít sâu một hơi, nhìn Lục Vân Đàn với vẻ mặt thù hằn: “Thì là tôi ghét cậu đó, đều tại cậu hết! Tôi ghét cay ghét đắng cậu!”
 
Lục Vân Đàn: “…”
 
Bị thần kinh hả?
 
Cô hừ lạnh: “Trùng hợp, tôi cũng không ưa cậu.” Dứt câu, cô quay người rời đi, chắp tay sau lưng, tỏ vẻ kiêu ngạo, trong lòng lại nhẹ nhõm hơn phần nào: Chim sẻ sao biết được chí chim hồng, đáng lẽ phải nghỉ chơi từ sớm rồi cơ, cuối cùng sau này không cần phải gặp nhau khó chịu nữa.
 
Lúc đi tới cổng sân thể dục, cô bỗng nghe thấy có người gọi tên mình: “Lục Vân Đàn.”
 
Ngoái người lại nhìn, là Lý Nguyệt Dao gọi cô.
 
Lý Nguyệt Dao chạy chậm vài bước tới bên cạnh cô, vẻ mặt hơi ngại ngùng nhưng vẫn rất nghiêm túc nói với cô: “Cám ơn cậu nha, thật sự rất cảm ơn cậu.”
 
Lục Vân Đàn: “Không có gì, chuyện dễ như trở bàn tay ấy mà.”
 

Lý Nguyệt Dao muốn nói lại thôi mấy lần, cũng không biết nên bày tỏ lòng biết ơn của mình ra sao: “Thật sự rất cảm ơn cậu, hay là… Hay là sau này ngày nào tớ cũng mời cậu ăn cơm nhé.”
 
Lục Vân Đàn sực nhớ ra một chuyện đó: “Phải rồi, từ ngày mai cậu không cần mua bữa sáng cho Trần Tư Vũ nữa, cũng không được quét dọn vệ sinh giúp cậu ta, chứ không cậu ta càng được nước lấn tới đấy!”
 
Lý Nguyệt Dao mím môi, nét mặt khó xử.
 
Lục Vân Đàn vỡ lẽ, thề son sắt nói với cô ấy: “Nếu cậu ta dám gây phiền phức cho cậu, cậu cứ đến tìm tớ, tớ sẽ cho cậu ta biết tay!”
 
Lý Nguyệt Dao rất cảm kích nhưng cũng ngại làm phiền cô thêm: “Cậu đã giúp tớ rất nhiều rồi, hay… Hay kệ đi, Trần Tư Vũ đâu phải người hiền lành, cậu ta quen biết nhiều người lắm, sẽ liên lụy cậu mất.”
 
Lục Vân Đàn nghĩ bụng: Đã gặp phiền phức một lần rồi, còn sợ gặp phiền phức lần hai nữa hả?
 
Cô nói chắc như đinh đóng cột với Lý Nguyệt Dao: “Cậu không phải sợ cậu ta, đối phó hạng người này, nhượng bộ làm hoà là vô dụng, cậu càng nhân nhượng, bọn ấy lại càng được voi đòi tiên, cách tốt nhất chính là dũng cảm đứng lên phản kháng lại họ! Khiến đám đó biết mình không phải người dễ chọc!”
 
Lý Nguyệt Dao tỏ vẻ bất an: “Nhưng mà… Nhưng mà tớ không biết đối phó với họ kiểu gì?”
 
Lục Vân Đàn vươn tay ôm bả vai cô bạn: “Sợ gì chứ? Không phải còn có tớ sao? Tớ sẽ giúp cậu!”
 
Vành mắt Lý Nguyệt Dao cay cay, vừa chân thành vừa nghiêm túc nói: “Vân Đàn, cậu đúng là người tốt nhất mà tớ từng gặp.”
 
Lục Vân Đàn cười đáp: “Tớ cũng cũng thường thôi...”
 
Sau đó, hai cô nàng cùng quay về khu giảng dạy cấp ba, mới rẽ lên hành lang trước lớp học, Lục Vân Đàn đã thấy Lương Vân Tiên đứng ngoài cửa lớp 12-2, cô lập tức chạy về phía anh: “Sao cậu lại đến đây?”
 
Lương Vân Tiên cụp mắt nhìn cô: “Nghe nói sự tích anh dũng của Đàn nữ hiệp nên cố tình tới hỏi xem có chuyện gì.”
 
Lục Vân Đàn hơi ngạc nhiên: “Lan truyền nhanh vậy hả?”
 
Lương Vân Tiên cười đáp: “Đúng vậy, vang danh thiên hạ rồi.”
 
Lục Vân Đàn: “Đồn tớ siêu ngầu đúng không?”
 
Lương Vân Tiên vô cùng nhất trí: “Gặp chuyện bất bình, ra tay nghĩa hiệp, ngầu quá xá.”

 
Lục Vân Đàn nhếch môi cười khoái chí.
 
Lương Vân Tiên đi thẳng vào vấn đề chính: “Cậu đã nghĩ cách đối phó với Vương Trạch chưa?”
 
Lục Vân Đàn suy nghĩ một lát: “Hẹn đánh nhau?”
 
Lương Vân Tiên cười bất lực: “Cậu không nghĩ tới đàm phán sao?”
 
Lục Vân Đàn: “Không thể nào, tớ đã dỡ cánh tay thằng em cậu ta rồi.”
 
Lương Vân Tiên khẽ thở dài: “Có nghe phong thanh.”
 
Lục Vân Đàn: “Tớ còn bắt Trần Tư Vũ quỳ gối trước mặt mọi người, ấn đầu bảo cậu ta xin lỗi, nhưng cậu ta không chịu.”
 
Lương Vân Tiên: “Thế nên yêu cầu của cậu là để cậu ta xin lỗi trước mặt mọi người?”
 
“Cậu ta có gan đọc nhật ký của người khác trước mặt mọi người, thì phải xin lỗi trước bàn dân thiên hạ.” Lục Vân Đàn nói dứt khoát: “Với lại tớ muốn nhiều hơn một lời xin lỗi, tôi muốn cậu ta phải hứa, sau này không bao giờ bắt nạt bất cứ bạn bè nào nữa!”
 
Lương Vân Tiên gật đầu: “Được, tớ biết rồi.”
 
Lục Vân Đàn sững sờ: “Là sao?”
 
Lương Vân Tiên: “Tớ đi nói chuyện với Vương Trạch trước.”
 
Lục Vân Đàn: “Nếu đàm phán không thành thì sao?”
 
Lương Vân Tiên: “Vậy thì chỉ còn cách đánh nhau thôi.”
 
Lục Vân Đàn: “Tớ đánh hay cậu đánh? Có điều tớ cảm thấy cậu đánh không lại Vương Trạch, cậu ta là thổ phỉ, cậu là thư sinh, cậu đánh không được đâu.”
 
Lương Vân Tiên: “…”
 
Lục Vân Đàn vỗ cánh tay Lương Vân Tiên: “Yên tâm, cậu phụ trách văn, tớ phụ trách võ, cậu phụ trách đàm phán, tớ phụ trách đánh lộn!” Cô tiếp tục an ủi anh: “Từ xưa đến nay, vì ngoại giao hai nước nên không thể giết sứ giả, nếu cậu ta không tuân thủ quy củ, dám động đến một sợi tóc của cậu, tớ sẽ đánh Vương Trạch bầm dập đến mẹ cậu ta cũng không nhận ra!”
 
Lương Vân Tiên buồn cười: “Cảm ơn Đàn nữ hiệp đã che chở.”
 
Lục Vân Đàn: “Cậu yên tâm dũng cảm đi đàm phán, tuyệt đối không cúi đầu trước thế lực đen tối!”
 
Lương Vân Tiên nghiêm túc trả lời: “Kẻ hèn này nhất định sẽ ghi tạc vào lòng, chắc chắn không phụ sự kỳ vọng của người.”
 

Lục Vân Đàn thích được người khác tâng mình lên mây, nhất là Lương Vân Tiên, anh khen mà khiến cả người cô muốn bay vút lên luôn, sau đó cô đứng thẳng người, một tay chắp sau lưng, một tay khua trong không khí: “Không còn chuyện gì khác, cậu có thể lui ra.”
 
Lương Vân Tiên: “Vậy tớ đi đây.”
 
Lục Vân Đàn gật đầu: “Ừ, đi đi!”
 
Sau khi Lương Vân Tiên đi rồi, cô vẫn chưa bước vào lớp mà vẫn đứng nhìn bóng lưng anh không chớp mắt, khoảnh khắc Lương Vân Tiên đi vào cầu thang phía tây, cô chợt nhớ ra gì đó, lập tức chạy về phía anh: “Mọt sách!”
 
Lương Vân Tiên dừng bước trước bậc thang, quay người nhìn cô.
 
Lục Vân Đàn chạy tới trước mặt anh, đúng lúc gặp Từ Phái Nhiên đi ra ném rác, cô hớn hở giới thiệu ngay với Lương Vân Tiên: “Cậu ấy là lớp trưởng lớp tớ, cũng là bạn trai tin đồn hiện tại của tớ đấy!”
 
Lương Vân Tiên: “…”
 
Từ Phái Nhiên: “…”
 
Da mặt Từ Phái Nhiên mỏng, vừa bị trêu đã đỏ mặt: “Đừng đừng đừng… Đừng nói giỡn, tôi tôi tôi… Tôi không dám nhận.”
 
Lục Vân Đàn không vui: “Ấy, cậu còn chướng mắt tớ sao?”
 
Lương Vân Tiên sầm mặt, vô cảm nhìn Từ Phái Nhiên chằm chằm.
 
Từ Phái Nhiên: “Không không không, tôi không xứng với cậu.”
 
Lục Vân Đàn: “Cậu vẫn ổn chứ, đẹp trai quá đi!”
 
Từ Phái Nhiên lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không, tôi không đẹp!” Dứt lời liền quay người đi, nhưng lạ ở chỗ cậu ấy luôn cảm thấy ớn lạnh sau lưng, giống như có người đang nhìn mình chằm chằm và giết người bằng ánh mắt vậy... Cái từ đó gọi là gì ta? Có kim sau lưng? Như kim chích lưng? Lưng như kim chích?
 
Tóm lại cảm nhận của Từ Phái Nhiên lúc này chính là như vậy, cảm giác bị người ta đuổi giết cũng kém cái này là bao, bởi vậy cậu ấy càng chạy càng nhanh, dốc hết sức chạy, cuối cùng cậu ấy chạy bước nhỏ vào lớp.
 
Lục Vân Đàn trở lại chuyện chính, nhìn Lương Vân Tiên hỏi: “Lớp các cậu bật điều hòa chưa?”
 
Lương Vân Tiên thôi nhìn theo, anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Cậu thấy cậu ta rất đẹp trai ư?”
 
Lục Vân Đàn: “Cũng tạm được nhưng không phải gu tớ.”
 
Bấy giờ sắc mặt Lương Vân Tiên mới dịu đi đôi chút: “Vừa rồi cậu hỏi tớ chuyện gì?”
 
Lục Vân Đàn bó tay: “Lớp cậu mở điều hòa chưa?”

 


Bình Luận (0)
Comment