Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 36

Dù thế nào Lục Vân Đàn cũng không hiểu nổi, tại sao giáo viên tổng phụ trách khối không truy cứu trách nhiệm của Vương Trạch? Bởi vì cậu ta đánh nhau thua? Hay vì cậu ta yếu đuối và có lý?

Như vậy không công bằng!

Ngay khi cô chuẩn bị lý luận một phen với thầy tổng phụ trách khối như thế là không đúng, vậy mà ông ấy lại bất ngờ đứng dậy sau bàn làm việc, nhanh chóng đi đến trước mặt cô, còn chủ động vươn tay ra: “Thầy Lục à? Chào anh, không ngờ anh lại tự mình đến đây.”

Lục Vân Đàn ngớ người: Khách sáo vậy sao?

Trong lòng Lục Lâm cũng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ thầy tổng phụ trách khối lại có thái độ như vậy, nhưng dù gì ông cũng là người trưởng thành, nhẫn nhịn được, bình tĩnh mà bắt tay với thầy tổng phụ trách khối: “Xin chào.” Còn khách sáo nói: “Con nhóc nghịch ngợm nên gây thêm nhiều phiền phức cho thầy rồi.”

Thầy tổng phụ trách khối liếc Lục Vân Đàn một cái, thở dài nói: “Em ấy đúng là hơi nghịch.”

Lục Vân Đàn: “...”

Thầy vẫn nên tiếp tục khách sáo đi!

Trò chuyện một hồi, thầy tổng phụ trách khối mời bọn họ ngồi xuống, đương nhiên “bọn họ” ở đây là Lục Lâm và lão Kim, không có phần cho Lục Vân Đàn.

Văn phòng của giáo viên tổng phụ trách khối khá lớn, có một bộ ghế sofa gỗ sát tường trước bàn làm việc, Lục Lâm và lão Kim ngồi xuống cạnh nhau, thầy tổng phụ trách khối ngồi sau bàn làm việc. Lục Vân Đàn là tiêu điểm của hôm nay thì ngoan ngoãn đứng giữa văn phòng, yên lặng không nói gì đợi chờ sự giáo huấn phía sau.

Giáo viên tổng phụ trách khối lên tiếng trước: “Hôm nay mời anh đến chủ yếu là có hai việc. Chuyện thứ nhất anh hẳn cũng biết rồi đó, Vân Đàn đánh nhau ẩu đả trong trường, vi phạm nghiêm trọng quy định và kỷ luật của trường.”

Lục Lâm gật đầu, thái độ biết chừng mực: “Phải, tôi nghe con bé nói đánh cho nam sinh kia mất hết mặt mũi.” Ông lại nhìn về phía con gái mình, bày ra dáng vẻ dạy dỗ, nghiêm túc phê bình: “Chả ra làm sao cả! Sao con lại đánh nặng tay vậy? Đánh mấy cái là được rồi!”

Thầy tổng phụ trách khối: “...”

Lão Kim: “...”

Đây không phải chuyện đánh mấy cái là được!

Giáo viên tổng phụ trách khối không biết phải nói gì, để phụ huynh hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, ông ấy cầm laptop lên, mở camera giám sát ra sau đó xoay máy tính lại, đặt đối diện với Lục Lâm, ấn mở: “Anh xem đi, có rất nhiều học sinh các lớp đều vây xem, gây ảnh hưởng lớn!”

Chế độ quay ban đêm của camera hồng ngoại cực kỳ rõ ràng, ngay cả tóc của Lục Vân Đàn cũng được quay rõ ràng.

Bằng chứng ngay trước mặt, Lục Vân Đàn áy náy cúi đầu.

Lục Lâm nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, càng nhìn sắc mặt càng trầm đi. Khi thấy Lục Vân Đàn tung ra đòn phách quyền, thành công đánh lén Vương Trạch ngã xuống đất, ông ấy phẫn nộ vô cùng, đôi mắt ưng mở to, trợn trừng nhìn Lục Vân Đàn, quát lên: “Ai lại dùng phách quyền như con hả? Đây mà là phách quyền à? Bình thường những thứ dạy cho con đều vứt cho chó ăn hết rồi sao? Để người trong nghề thấy được có biết là xấu hổ lắm không?”


Đầu Lục Vân Đàn cúi càng thấp hơn, hổ thẹn đến cùng cực.

Thầy tổng phụ trách khối: “...”

Lão Kim: “...”

Giáo dục có cũng như không vậy.

Lão Kim là chủ nhiệm lớp cảm thấy mình cần phải nhắc nhở phụ huynh về trọng điểm của cuộc gặp mặt hôm nay là gì: “Đánh nhau ở trường là không đúng, bất kể động tác đó có chuẩn hay không.”

Lục Lâm chỉ hận rèn sắt không thành thép lườm con gái mình một cái rồi lại quay lại quan sát màn hình máy tính, lúc này trên màn hình đã chuyển đến phát đoạn Lục Vân Đàn sử dụng hầu quyền để phản lại, bấy giờ sắc mặt Lục Lâm mới dịu đi: “Dùng hầu quyền khá được, biết cách chắt lọc tinh túy mà sử dụng.”

Giáo viên tổng phụ trách khối: “...”

Lão Kim: “...”

Lục Vân Đàn thở phào, cuối cùng cũng ngẩng cái đầu nhỏ lên.

Lục Lâm tiếp tục bình luận: “Động tác hình rồng cũng không sai, mạnh hơn phách quyền kia nhiều, không có sơ hở.”

Lục Vân Đàn lại hơi ngẩng cao đầu, trông mà kiêu hãnh.

Thầy phụ trách khối thấy vậy thì quyết đoán ấn dừng lại, nhanh chóng cất máy tính về, nếu không mục đích chính của việc mời phụ huynh đến lần này sẽ càng đi xa: “Thầy Lục à, nội quy và kỷ luật của trường quy định rõ ràng rằng học sinh không được phép tham gia đánh nhau, ẩu đả dưới bất kỳ hình thức nào, trường học là nơi học tập, kiên quyết không cho bất kỳ ai làm rối loạn trật tự trong trường.”

Lục Lâm lập tức gật đầu với thái độ chắc nịch: “Tôi hiểu, tất cả đều là lỗi của Vân Đàn.” Ông ấy nghiêm túc dạy bảo con gái một câu: “Con bé này chẳng khiến người ta bớt lo tí nào! Còn không mau nhận sai với giáo viên đi?”

Là một người bảo thủ, một trong những tính cách của họ là nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm, còn sửa đổi hay không lại là chuyện khác. Phần tử bảo thủ Lục Vân Đàn ngay cả bản nháp cũng không cần, há miệng ra là có thể đọc diễn văn bài xin lỗi đầy chân thành: “Thầy Châu, em biết sai rồi, em xin lỗi thầy, sau này chắc chắn em sẽ không đánh nhau trong trường nữa, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến những bạn khác.”

Thầy Châu phụ trách khối bực mình: “Đánh nhau bên ngoài trường cũng không được!”

Lục Vân Đàn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

Lão Kim lại bổ sung, dạy bảo khuyên nhủ nghiêm túc: “Đã là lớp 12 rồi, còn chưa đến một năm nữa là sẽ thi đại học, em phải tập trung vào việc học, thi vào trường đại học mới là chuyện quan trọng nhất.”

Lục Vân Đàn lại ngoan ngoãn gật đầu: “Em hiểu rồi, thưa thầy Tạ ạ.”


Lục Lâm “này” một tiếng: “Cái gì mà tạ ơn thầy? Sao con lại bớt một việc đi vậy? Cảm ơn thầy đi!”

Lão Kim: “...”

Lục Vân Đàn không khỏi giải thích: “Ba, thầy chủ nhiệm họ Tạ ạ.”

Lục Lâm ngỡ ngàng: “Họ Tạ? Sao mẹ con lại bảo với ba chủ nhiệm lớp các con họ Kim?”

Lão Kim: “...”

Lục Vân Đàn hoàn toàn không dám nhìn khuôn mặt chủ nhiệm lớp: “Là họ Tạ! Họ Tạ!”

Lão Kim ho khan một tiếng: “Tôi tên là Tạ Huấn, Huấn trong dạy dỗ, đồng âm với Kim Mao sư vương Tạ Tốn nên đám học trò đặt biệt danh cho tôi, gọi tôi là Kim Mao sư vương, sau này rút gọn thành lão Kim.”

Lục Lâm: “...”

Lục Vân Đàn: “...”

Sợ nhất là không khí trở nên lặng ngắt như tờ.

Lục Vân Đàn xấu hổ nhưng không quên lễ phép cười: “Hóa ra thầy đã biết.”

Lão Kim mỉm cười: “Sao thầy lại không biết chứ?”

Thầy Châu cũng cười: “Đừng tưởng rằng thầy cô không biết gì cả, chỉ là không so đo với đám nhóc các em thôi.”

Lục Vân Đàn lại xấu hổ cười.

Thầy Châu trở lại chuyện chính: “Việc đánh nhau trong trường hết sức nghiêm trọng, chắc chắn phải xử phạt, tuy nhiên...”

Ông ấy còn chưa nói xong thì cửa văn phòng bỗng nhiên bị mở ra, Lương Vân Tiên đứng ở cửa, trong tay còn cầm một tờ giấy: “Thưa thầy.”

Thầy Châu sửng sốt: “Em có việc gì?”


Sắc mặt Lương Vân Tiên thản nhiên đi vào văn phòng: “Em nộp bản kiểm điểm ạ.”

Thầy Châu nhíu mày: “Kiểm điểm gì?”

Lương Vân Tiên đi đến trước bàn làm việc, cầm tờ giấy trong tay lên đặt xuống bàn làm việc: “Kiểm điểm chuyện điều hòa lần trước ạ.”

Thầy Châu cảm thấy kỳ lạ: “Thầy bảo em viết bản kiểm điểm lúc nào?”

Sắc mặt Lương Vân Tiên không thay đổi: “Chủ nhiệm lớp bảo em viết ạ.”

Lục Lâm nhìn anh, đột nhiên hỏi một câu: “Cháu cũng mắc lỗi à?”

Lương Vân Tiên gật đầu: “Vâng ạ.”

Lục Lâm: “Đứng nhất khối mà cũng mắc lỗi á? Không hay đâu.”

Lương Vân Tiên: “...”

Lục Vân Đàn không vui, nói với ba mình: “Đứng đầu khối thì không thể phạm lỗi sao? Không có con người nào hoàn hảo cả!”

Lục Lâm suy nghĩ: “Điều này cũng đúng.”

Thầy tổng phụ trách khối thở dài, cầm lấy bản kiểm điểm của Lương Vân Tiên, mới đọc đã nhíu mày, nét chữ này như gà bới vậy, múa chữ sắp bay ra khỏi tờ giấy luôn.

“Viết vội thế.” Thầy tổng phụ trách để tờ “kiểm điểm” kia về bàn, liếc nhìn Lương Vân Tiên, sau đó nói với Lục Lâm: “Một điều cần lưu ý nữa là nhà trường nghiêm cấm mối quan hệ nam nữ giữa các bạn học.”

Lương Vân Tiên nín thở, cả người cứng đơ.

Lục Vân Đàn cũng tương tự, căng thẳng nghĩ bụng: Chuyện của mình với Chu Lạc Trần chắc không phải bị phát hiện chứ? Không thể nào? Còn chưa kịp xem bát tự nữa mà!

Lục Lâm nghiêm mặt, tức giận lườm con gái mình: “Đúng thế!” Sau đó ông ấy chỉ vào màn hình máy tính của thầy Châu tổng phụ trách: “Con nhìn xem con đánh cậu nhóc kia thế nào? Sau này các bạn nữ trong trường sẽ nghĩ thế nào về cậu ta? Sẽ ảnh hưởng lớn đến quan hệ bạn bè nam nữ trong trường đấy!”

Thầy tổng phụ trách: “...”

Lương Vân Tiên: “...”

Lục Vân Đàn: “...”

Thầy tổng phụ trách thầm thở dài trong lòng: Thôi bỏ đi!

Lão Kim cũng rất bất lực. nhưng vẫn nói: “Tôi và thầy Châu có ý kiến như này, đã là lớp 12 rồi, xử phạt nghiêm trọng cũng không ổn, trường học cũng không thể không tạo cơ hội sửa sai cho các học sinh mắc lỗi được, hơn nữa trong nội quy trường học cũng có quy định rằng học sinh có thể sửa đổi.”


Lục Vân Đàn rất bất ngờ: “Nội quy trường học còn có quy định này sao ạ? Thêm quy định vào lúc nào thế ạ?”

Lão Kim: “Vẫn luôn có.”

Thầy tổng phụ trách: “Trong khóa học quân sự lớp 10, yêu cầu các em ghi nhớ nội quy và kỷ luật của trường trong buổi tối tự học, em không học sao?”

Lục Vân Đàn: “...”

Thời gian tự học trong khóa học quân sự, cô đã sử dụng để nghiên cứu origami.

Nhưng chắc chắn cô không thể thừa nhận việc mình không học hành đàng hoàng. Mặt Lục Vân Đàn tỉnh bơ, tim không đập nhanh đáp: “Em quên mất.”

Thầy phụ trách khối: “Còn cả cuộc thi nội quy và kỷ luật của trường nữa, em thi bao nhiêu điểm? Có đủ điểm không?”

Lục Vân Đàn: “...”

Là một học sinh cá biệt, việc giả vờ ngốc nghếch đã ăn sâu vào máu của cô: “Em cũng quên rồi, với lại đã trôi qua lâu quá rồi, ai mà nhớ những gì đã học vào hai năm trước chứ.”

Thầy tổng phụ trách khối tức giận, nhìn về phía Lương Vân Tiên: “Đọc cho em ấy nghe nội dung liên quan đến việc sửa sai trong nội quy và kỷ luật của nhà trường.”

Lục Vân Đàn nói trước khi Lương Vân Tiên kịp mở miệng: “Cậu ấy chắc chắn cũng quên rồi.” Sau đó cô lại nhìn về phía anh: “Chắc chắn cậu quên rồi, đúng không?”

Cô biết Lương Vân Tiên có thể đọc ra bởi vì trí nhớ của anh tốt nhưng cô không thể cho anh đọc được, nếu không bang chủ như cô sẽ nhục chết mất!

Lương Vân Tiêu hiểu ý cô, nhưng vẫn đọc thuộc lòng nội quy và kỷ luật của trường theo yêu cầu của thầy tổng phụ trách khối: “Chương 6, điều 7 quy định rằng những học sinh tham gia công việc tình nguyện trong khuôn viên trường nhiều lần hoặc có đóng góp đặc biệt cho trường thì sẽ được xóa các hình phạt theo quyết định của trường.”

Lục Vân Đàn: “...”

Hừ!

Tớ phải cắt chức vụ phó bang chủ của cậu!

Thầy Châu thở dài, vô cùng tiếc hận: Đứa trẻ thông minh như vậy sao lại bị bệnh chứ?

Lão Kim tiếp tục chủ đề: “Mục đích của trường học là giáo dục con người, chắc chắn sẽ cho mọi người cơ hội để hối hận và sửa sai.”

Lục Lâm cảm thấy có ẩn ý gì đó: “Vậy chúng tôi có thể làm gì? Thầy đừng ngại, cứ nói thẳng đi, phụ huynh chúng tôi sẽ giúp đỡ hết sức mình để cho con nhỏ hối cải thay đổi thành người khác, chắc chắn không từ chối.”

Thầy Châu thở phào, đi thẳng vào vấn đề: “Đầu tháng mười này trường chúng tôi sẽ tổ chức một trận bóng giao hữu cho học sinh THPT Trung Quốc và Nhật Bản, được sở giáo dục giao nhiệm vụ quan trọng.”

Thi đấu bóng rổ?

Bình Luận (0)
Comment