Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 37

Lục Vân Đàn nhìn Lương Vân Tiên một cái.

Thầy tổng phụ trách tiếp tục nói: “Dù sao cũng là cuộc thi với học sinh trung học Nhật Bản, đó là sự kiện quốc tế. Đến lúc đó không chỉ có truyền thông đưa tin mà giám đốc sở giáo dục cũng sẽ đến xem, cho nên trường chúng ta nhất định phải thật chú ý, phải tổ chức một buổi mở màn trước lễ khai mạc. Tốt nhất là phải thêm văn hóa dân tộc vào, anh xem xem có thể giúp đỡ sắp xếp một tiết mục biểu diễn võ thuật không, quảng bá văn hóa võ thuật của Trung Hoa.”

Lục Lâm không nghĩ ngợi gì mà đáp: “Đương nhiên có thể! Phải thể hiện trước mặt Nhật Bản phong thái uy vũ vĩ đại của chúng ta chứ!”

Thầy tổng phụ trách khối nói: “Anh đồng ý hỗ trợ đúng là quá tốt rồi! Nhưng hiện tại khiến tôi hơi lo lắng là trường chúng tôi không có học sinh nào biết võ cả, bây giờ bắt đầu tập có kịp không?”

Lục Lâm nghĩ: “Nếu không cần học sinh trường mình thì sao? Diễn tập sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của bọn trẻ.”

Thầy Châu: “Ý anh là?”

Lục Lâm: “Năm ngoái Đông Phụ chúng tôi tổ chức Đại hội mùa xuân, học sinh của Học viện thể thao Đông Phụ đã biểu diễn một tiết mục võ thuật, là do tôi chỉ đạo. Nếu cần thì tôi có thể liên lạc với lãnh đạo trường bọn họ, gọi mọi người tụ tập lại, cũng không cần phải tập những động tác mới, chỉ cần thay đổi một ít là được, cũng tiết kiệm thời gian diễn tập.”

Thầy Châu mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá!”

Lục Lâm: “Đây là chuyện thứ hai thầy muốn nói sao?”

Thầy Châu khối ngại ngùng cười đáp: “Đúng vậy.”

Lục Lâm: “Cho dù con gái tôi không mắc lỗi thì thầy cũng cứ nói thẳng, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giúp.”

Thầy Châu: “Không ngờ anh lại hào sảng như vậy.”

Lúc này Lục Vân Đàn nhỏ giọng xen vào: “Cái đó, có cần con giúp không? Con cũng phải chuộc lỗi.”

Lục Lâm: “Con muốn làm gì?”

Lục Vân Đàn: “Con cũng muốn đóng góp vào việc trao đổi văn hóa của Trung Quốc để khiến học sinh Nhật Bản choáng ngợp.”

Sắc mặt thầy tổng phụ trách khối khó xử: “Đây là trận đấu bóng rổ cho nam.”

Lục Vân Đàn: “...”

Lục Lâm rất hiểu con gái của mình: “Ý của con bé là muốn biểu diễn một tiết mục.”

Lục Vân Đàn không hề thấy ngượng, bởi vì cô có lý do của riêng mình: “Dù sao trường THPT số 2 của chúng ta cũng phải có người làm chứ? Nếu không tất cả đều là công lao của học viện thể thao, đến lúc đó truyền thông cũng chỉ đưa tin về học viện thể thao.”

Thầy Châu cảm thấy cô nói có lý nhưng vẫn chưa đồng ý: “Diễn tập sẽ ảnh hưởng đến việc học của em, em đang lớp 12 đấy.”


Lục Lâm thở dài: “Không diễn tập thì con bé cũng có học đâu.”

Lục Vân Đàn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng rồi ạ.”

Lương Vân Tiên: “...”

Thầy tổng phụ trách khối: “...”

Lão Kim không kìm được lên tiếng: “Ba Vân Đàn à, thành tích Vân Đàn cũng không tốt lắm, dựa theo trình độ hiện tại của em ấy thì nhiều nhất chỉ đến mức trung bình khá, còn chưa được trung bình khá, là ở giữa trung bình.”

Lục Lâm ngẩn ra, cực kỳ vui mừng: “Được hẳn trung bình á? Như vậy không phải tốt lắm sao!”

Lục Vân Đàn gật đầu: “Đúng vậy, con đã nói con học tốt mà!”

Lão Kim: “...”

Thầy tổng phụ trách khối: “...”

Cạn lời! Không còn gì để nói!

Đối mặt với ánh mắt bất lực và câm nín của thầy tổng phụ trách và chủ nhiệm lớp, Lục Lâm giải thích: “Tôi với mẹ con bé không muốn gây áp lực lớn cho con bé, hơn nữa, mỗi người một số phận, con bé không học được những kiến thức đó, cho dù lấy dao kề lên cổ nó thì nó cũng không học được. Không cần phải ép buộc, chỉ cần phẩm chất đoan chính, phân đúng thiện ác, không gây rắc rối cho xã hội là được, còn những chuyện khác thì cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Khi mẹ Lục Vân Đàn mang thai cô đã hơn ba mươi ba tuổi, sinh con vào độ tuổi này ở thời đại đó, bà ấy còn từng bị hàng xóm láng giềng trêu chọc là trai già sinh ngọc trai. Khi đó Lục Lâm đã ba mươi lăm tuổi nên hai người họ lớn tuổi mới có một đứa con gái, không tránh khỏi việc quá nuông chiều cô.

Thầy Châu và lão Kim cũng hiếm khi thấy ba mẹ nào dễ tính như vậy.

Xong xuôi mọi việc, Lục Lâm cũng nên ra về, thầy Châu và lão Kim tự tiễn ông ấy ra cổng trường, Lục Vân Đàn đi sát theo, trông rất vui vẻ, do có ba bên cạnh nên trốn được hẳn mấy phút của tiết tự học. Bên trái là thầy phụ trách khối, bên phải là chủ nhiệm lớp y như hai quan binh đang áp giải phạm nhân về trại giam vậy, thỉnh thoảng còn bị hai vị quan binh ân cần dạy bảo, ví dụ như:

Lão Kim: “Vân Đàn, lớp 12 rồi, em phải tập trung hơn.”

Thầy Châu: “Tương lai của bản thân chứ không phải của ai khác, bây giờ em cố gắng thì sau này mới sung sướng.”

Lão Kim: “Đừng để bản thân phải hối hận.”

Thầy Châu: “Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, lúc còn trẻ phải học hành chăm chỉ để ba mẹ bớt lo lắng.”

Lão Kim: “Sau này không được đánh nhau nữa.”

Thầy Châu: “Lần này em may mắn đấy, còn có cơ hội mà sửa sai, sau này thì chưa chắc đâu!”


Lục Vân Đàn không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, hơn nữa còn liên tục gật đầu như gà mổ thóc, trông hết mực thành khẩn, song trong lòng lại hối hận cực kỳ: “Thà quay về lớp tự học còn hơn.”

Cuối cùng cũng đến cửa tòa nhà khối 12, cô thở phào nhẹ nhõm, rẽ trái với lão Kim về lớp, thầy tổng phụ trách thì rẽ phải, về văn phòng của mình.

Lúc sắp đến ngã rẽ, Lục Vân Đàn bỗng nghĩ đến việc gì đó, lập tức xoay người đuổi theo thầy tổng phụ trách khối: “Thầy Châu!”

Thầy Châu dừng bước lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lục Vân Đàn.

Cô chạy đến trước mặt ông ấy: “Em muốn hỏi các tuyển thủ Trung Quốc trong đội hình thi đấu bóng rổ có phải được chọn từ các học sinh trường mình không ạ?” Cô cố ý nói thêm một câu: “Em hỏi thay mọi người ạ.”

Thầy Châu gật đầu: “Đúng vậy, là trường chúng ta tổ chức.”

Lục Vân Đàn: “Ai cũng có thể tham gia sao ạ?”

Thầy Châu nói: “Không giới hạn gì đặc biệt, cho dù ai cũng được đăng ký, rồi lựa chọn, ai giỏi thì được vào.”

Lục Vân Đàn lại hỏi: “Khi nào bắt đầu đăng ký ạ?”

Thầy Châu: “Chắc là sau khai giảng chính thức, trong số học sinh lớp 10 và 11 chắc cũng có người chơi bóng rổ.” Ông ấy đột nhiên thở dài: “Trận đấu này chúng ta không thể thua được, nếu không sẽ rất đáng tiếc.”

Lục Vân Đàn chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn sẽ không thua ạ! Thanh niên có sự nhiệt tình của riêng mình, chúng ta đều là tương lai của Trung Quốc rộng lớn cho nên nhất định phải thắng!”

Thầy Châu mỉm cười, ông ấy không thể không thừa nhận, mặc dù cô bé này nghịch ngợm gây rối nhưng lại khiến người ta yêu quý, toát lên sự nghĩa hiệp và cả vẻ kiêu ngạo, cũng mang theo khí phách của học sinh Trung Quốc: “Đúng vậy, em nói đúng!”

Sau khi quay về, Lục Vân Đàn bắt đầu tập trung tự học, đúng vậy, chính là tập trung, kiểu tập trung mà giày vò quằn quại.

Vất vả lắm mới cố gắng được đến năm rưỡi sau giờ tự học, lão Kim còn chưa rời khỏi phòng học, Lục Vân Đàn đã trèo khỏi cửa sổ ra ngoài, chạy vội lên tầng ba.

Nhưng học sinh lớp chọn đều rất tích cực học tập, dường như không nghe thấy chuông tan học vậy, gần như tất cả đều ngồi lại lớp. Hành lang trước phòng học không có ai đi lại, cực kỳ im lặng, như thể tòa nhà dạy học này bị cô lập vậy.

Lục Vân Đàn đành phải lén lút đến lớp 12-9, nhỏ giọng gọi nam sinh ngồi cạnh cửa: “Cậu ơi, cậu có thể giúp tớ gọi Lương Vân Tiên được không?”

Bạn nam kia ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính trên sống mũi rồi gọi về phía hàng ghế đầu: “Lớp trưởng ơi có người tìm này.”

Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, tất cả học sinh lớp chọn đều không tò mò quay lại nhìn, không một ai bị phân tâm, vẫn giữ tiêu chuẩn “không quan tâm chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền”.

Lục Vân Đàn rùng mình, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao ba cô lại nói cô không học được những kiến thức ấy. Những kiến thức ở lớp chọn thì quan trọng, còn cô không có chí lớn cũng không có tham vọng, chỉ cần tuân thủ pháp luật là được.


Lương Vân Tiên bước ra khỏi cửa phòng học, Lục Vân Đàn lập tức chạy đến trước mặt anh thì thầm, sợ quấy rầy mọi người đang học bài: “Lớp các cậu không đi ra ngoài ăn tối sao?”

Lương Viên Tiên giải thích: “Hiện giờ nhiều người, lát nữa đến căn tin sẽ không cần xếp hàng, có thể tiết kiệm được nhiều thời gian.”

Lục Vân Đàn: “...”

Cô đúng là không hợp học hành!

Lương Vân Tiên: “Có việc gì thế?”

Cuối cùng Lục Vân Đàn cũng nghĩ đến chuyện chính: “Vừa rồi tớ hỏi thầy tổng phụ trách khối, thầy nói ai cũng có thể đăng ký tham gia trận bóng rổ, cậu cũng có thể!”

Lương Vân Tiên mím môi: “Cậu muốn tớ đi à?”

Lục Vân Đàn gật đầu: “Nếu cậu thắng thì cũng có thể sửa lỗi, hủy bỏ hình phạt của cậu, lấy được suất cử đi học của cậu!”

Mỗi lần anh đi thi đều đứng đầu khối, nếu chỉ vì sự cố điều hòa mà mất đi suất này thì cô sẽ áy náy cả đời mất, và cả không cam lòng nữa. Mặc dù cô cũng không biết tại sao mình lại thấy không cam lòng.

Lục Vân Đàn nhíu mày: “Không phải lúc học cấp hai cậu là đội trưởng đội bóng rổ của trường sao?”

Lương Vân Tiên: “Đã là chuyện từ lâu rồi.” Anh vô thức nắm chặt hai tay lại: “Tớ cũng không thích chơi bóng rổ.”

Lục Vân Đàn giật mình, nhìn anh một lát rồi thở dài: “Vậy được, cậu không thích thì thôi.” Cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của anh: “Cậu mau về lớp đi, tớ đi đây.”

Vẻ mặt của cô đầy thất vọng, Lương Vân Tiên bỗng thấy mình là tên thất bại vô dụng, yếu đuối lại hèn nhát, sống còn không bằng một con chó.

Chó còn hiểu việc chết mà không tiếc nuối, còn anh thì sao? Sống trong nhu nhược, từ bỏ bản thân, chỉ vì tham sống sợ chết.

Cứ chấp nhận như vậy, miễn cưỡng sống qua ngày thì có ý nghĩa gì? Anh còn là chính mình nữa không?

Nếu đổi lại là cô, sẽ vì mạng sống từ bỏ võ thuật mà bản thân yêu thích nhất sao?

Đáp án rất rõ ràng, cô sẽ không. Cho dù sinh mệnh chỉ như pháo hoa chóng tàn, cô vẫn sẽ dùng mọi tâm huyết mà tỏa sáng nở rộ.

Vậy thì khúm núm như anh có tư cách gì mà thích cô? Anh có tư cách gì để nói Dương Tiểu Niệm không xứng làm bạn của cô chứ?

Anh không thể tiếp tục sống tù túng như này nữa.

Cho dù chết cũng phải chết một cách sảng khoái.

Vào khoảnh khắc Lục Vân Đàn xoay người, Lương Vân Tiên giữ cô lại, hỏi một câu: “Cậu muốn xem tớ chơi bóng rổ không?”

Lục Vân Đàn gật đầu: “Tớ muốn.”

Lương Vân Tiên: “Chỉ vì suất được cử đi học sao?”


Lục Vân Đàn thẳng thắn nói: “Cũng không phải, Lý Nguyệt Dao nói cậu từng đánh đâu thắng đó, tớ muốn xem cậu giỏi đến mức nào.”

Đuôi mắt và khóe môi của Lương Vân Tiên hơi cong lên: “Quả thật tớ từng đánh đâu thắng đó.”

“...”

Lục Vân Đàn: “Sao cậu chẳng biết khiêm tốn gì vậy?”

Lương Vân Tiên nhướng mày: “Vì tớ có thực lực.”

Lục Vân Đàn chợt nổi nóng: “Có thực lực sao không đi kháng chiến đi? Chuyện này rất quan trọng với thể diện học sinh Trung Quốc chúng ta đấy!”

Đôi mắt Lương Vân Tiên sáng như bóng đèn: “Tớ đi.”

Lục Vân Đàn sửng sốt: “Sao tự dưng cậu lại đổi ý vậy?”

Lương Vân Tiên bình tĩnh đáp: “Bởi vì cậu có thể nằm trong top 350 của khối trong kỳ thi tháng tới.”

Lục Vân Đàn: “?”

Lương Vân Tiên: “Tớ đi thi, còn cậu thi được top 350 của khối, cực kì công bằng.”

Lục Vân Đàn sững sờ: “Tớ, tớ không làm được!”

Lương Vân Tiên: “Cậu có thể.”

Lục Vân Đàn: “Tớ không có năng khiếu học hành!”

Lương Vân Tiên: “Cậu làm được.”

Lục Vân Đàn: “...”

Lương Vân Tiên khẳng định chắc nịch, rất đáng tin cậy: “Cậu chắc chắn làm được.”

Lục Vân Đàn giật mình, toàn bộ thế giới chắc chỉ có tên ngốc này mới tin cô có thể học được đống sách vở đó, còn tin hơn cả bản thân cô.

Nếu cô không cố gắng một chút thì thật có lỗi với sự tin tưởng duy nhất trên thế giới này.

Sau một thời gian hành tẩu giang hồ, chăm lo việc nước, Lục Vân Đàn hạ quyết tâm, nghiến răng, tạm gác giấc mộng vác kiếm du ngoạn khắp thế gian: “Tớ chắc chắn sẽ thi được vào top 350 của khối, nhưng nếu cậu không thắng trận bóng rổ thì tớ sẽ băm cậu thành tám mảnh!”

Hừ!

Bang chủ đây cũng không dễ hạ gục vậy đâu!

Lương Vân Tiên cười nói: “Được.”

Bình Luận (0)
Comment