Trong lần thi tháng trước, Lục Vân Đàn xếp thứ 431 của cả khối, cách vị trí thứ 350 hẳn 81 người.
Trường THPT Đông Phụ số 2 là trường chuyên của tỉnh, là nơi tụ hội của những học sinh xuất sắc, họ cạnh tranh với nhau kịch liệt vô cùng, hơn nữa khoảng cách giữa học sinh giỏi và học sinh dốt cũng rất lớn, như một trời một vực.
Ban tự nhiên của khối mười hai có 600 người, khoảng 300 người là một lằn ranh: top 300 thì chắc chắn sẽ đỗ trường chuyên, từ 300 – 450 thì có thể đỗ trường tốt. Xếp hạng 450 trở đi thì đỗ trường hạng hai hoặc dưới nữa, nhưng người chỉ đỗ trường hạng hai cũng khá ít, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là trường chuyên của tỉnh.
Các cụ thường nói: Biết người biết ta, trăm trận trăm tháng. Để có thể hoàn thành tốt mục tiêu, Lục Vân Đàn cố tình đi bộ vòng qua chỗ cầu thang khu nhà tây nam, bởi vì bức tường ở chỗ đó có dán bảng thành tích thi của tháng trước.
Trước kia cô rất ít khi đi đến chỗ này để nhìn bảng thành tích, cho dù có xem thì cô cũng chỉ để ý đến kết quả của bản thân mà chưa từng chú ý đến điểm số của người khác, cho nên cô không quá nắm rõ tình hình phân bố điểm số như thế nào. Nhưng lúc này, sau khi xem xong, cô cực kỳ buồn nản khi phát hiện ra rằng, muốn leo lên trước 81 người nữa thì thật quá khó, bởi vì xếp thứ hạng càng cao thì sự chênh lệch giữa người với người lại càng lớn. Ví dụ như người xếp hạng 450 toàn khối và người xếp hạng 451 chỉ hơn kém nhau có 1 điểm, nhưng người xếp hạng 350 và người xếp hạng 351 lại hơn kém nhau bốn điểm, giữa 300 và 301 càng chênh lệch nhiều hơn, tận sáu điểm.
Tuy nhiên trong top 300 người có số điểm cao nhất thì con số chênh lệch lại nhỏ đi, dù sao đây cũng là nơi quần hùng tranh giành, cho dù thua thì vẫn hơn khối người khác, có thể nói là không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn.
Ví dụ như người đứng đầu danh sách Lương Vân Tiên và người đứng vị trí thứ hai là Chu Lạc Trần, giữa họ cách nhau tận mười hai điểm, song như thế đâu thể nói rằng Chu Lạc Trần không giỏi? Không, 701 điểm là một thành tích rất xuất sắc, là mức điểm mà đa số người cố gắng hết sức cũng không thể đạt được, chỉ có thể nói rằng Lương Vân Tiên quá ưu tú.
Kết quả là Lục Vân Đàn đưa ra được một kết luận thô nhưng thật: Người có thiên phú thì cái gì cũng giỏi, còn kẻ không có thiên phú thì không giỏi cái gì, phá hoại là giỏi.
Hầy.
Một tiếng thở dài.
Cô lại nhẩm tính một chút: Với thành tích của mình, nếu muốn tiến bộ lên 81 vị trí nữa thì ít nhất tổng điểm phải cao thêm ít nhất 81 điểm, chia đều mỗi môn thì một môn phải được thêm 15 điểm nữa, tuy vậy Ngữ Văn cô không thể tiến bộ thêm được nữa, cho nên đành phải cố kéo điểm tiếng Anh lên bù cho cả Ngữ Văn.
Nói cách khác, cuộc thi lần sau, điểm tiếng Anh của cô phải được trên 100 điểm mới được.
Với một người có điểm tiếng Anh luôn dưới trung bình như cô mà nói, yêu cầu này là quá cao.
Đối mặt với khó khăn này, phản ứng đầu tiên của Lục Vân Đàn là: Nữ hiệp ta đây không học nữa!
Trên đời không có việc gì khó, vì việc khó ta từ bỏ luôn rồi.
Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị từ bỏ, mặc kệ mọi thứ thì cô bỗng nghĩ tới Lương Vân Tiên, anh là người duy nhất trên thế giới tin tưởng cô là một hạt ngọc thô có thể mài dũa là sẽ tỏa sáng.
Nếu cứ từ bỏ dễ dàng như thế thì thật có lỗi với lòng tin của mọt sách.
Thôi thì thử cố một lần xem sao.
Kết quả là bang chủ Đàn chỉ trong một đêm đã biến hóa, từ một phần tử ngu lâu dốt bền, thành một chiến sĩ thi đua hạng nhì – tuy thành tích không tốt, nhưng không ngừng cố gắng, kiên trì học tập, đó được gọi là chiến sĩ thi đua hạng nhì – đi sớm về khuya học tập, càng lúc càng giống chiến sĩ thi đua hạng nhất. Ví dụ như năm rưỡi sáng đã rời giường, mười hai giờ đêm mới ngủ, dùng đèn pin để tiếp tục học tiếng Anh. Hay ví như sau khi tiết học cuối cùng cũng kết thúc thì vẫn cố nán lại trong lớp để học thêm mười phút rồi mới đi căn tin.
Bang chủ Đàn như thay da đổi thịt, khiến những người ngồi xung quanh được mở mang tầm mắt, họ còn tưởng rằng chiến thần của bọn họ chơi ngải, hoặc là gặp phải cú sốc gì trong cuộc sống, cho nên ai cũng nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng và an ủi.
Lục Vân Đàn không muốn kể, vì kể ra cứ như cô bị mọt sách thao túng vậy, cho nên cô chỉ trả lời đúng một kiểu: “Phó bang chủ có dã tâm cướp ngôi, tớ phải văn thao võ lược mới được!”
Tới Tây Dương và Lý Hàng nghe thế thì quá đỗi vui mừng – đây lại là một cơ hội để chèn ép phó bang chủ Lương rồi – giống y thần tử gian nịnh điển hình, lại tỏ vẻ lo lắng hết lòng cứ như mình là trung thần.
Tả Hộ pháp Tới Tây Dương nói với giọng khẩn thiết: “Nếu Phó bang chủ đã hai lòng, lại có quyền cao chức trọng, e là không ổn.”
Hữu Hộ pháp Lý Hàng cũng đưa ra đề nghị quý giá: “Vị trí phó bang chủ, dưới một người, trên vạn người, nếu cậu ta muốn mưu phản thì quả là dễ như trở bàn tay!”
Thật ra vụ cướp ngôi chỉ là lời bịa của Lục Vân Đàn thôi, nhưng mà, cô đã đâm lao thì đành phải theo lao, hơn nữa ai bảo ngày đó mọt sách này còn thuộc làu làu nội quy quy định của trường học ngay trước mặt thầy tổng phụ trách khối cơ? Quá không nể mặt bang chủ là cô rồi!
Hừ!
Kết quả là bang chủ Đàn vui vẻ tiếp nhận đề nghị của hai vị Tả Hữu Hộ pháp trung thành: “Truyền lệnh của tớ, từ giờ trở đi, phó bang chủ bị biếm về quân sư, không, quân sư cũng không cho cậu ấy làm, bắt cậu ấy làm chân chạy vặt thôi!”
Tả Hữu Hộ pháp vui mừng khôn xiết, cơ hội được thăng chức tăng lương đang gần ngay trước mắt…
Tới Tây Dương: “Vậy thì vị trí phó bang chủ sẽ do ai tiếp nhận?”
Lý Hàng: “Bang chủ đã nghĩ đến việc đề bạt ai chưa?”
Đối mặt với những câu hỏi đầy chờ mong của Tả Hữu Hộ pháp, bang chủ Lục đưa ra một câu trả lời đầy tình cảm: “Tạm thời để yên đấy đã, về phần ai sẽ là người tiếp nhận thì phải xem biểu hiện của các cậu, tuy nhiên, tớ thấy các cậu có tiềm năng nhất đấy!”
Tả Hữu Hộ pháp vô cùng kích động, hơn nữa sau khi buổi tập luyện chạy trưa nay kết thúc, Tả Hộ pháp còn cố tình đến lớp 12-9, thông báo cho phó bang chủ cũ một sự thật rằng anh đã bị biến thành chân cu li chạy vặt của bang hội.
Phản ứng của Lương Vân Tiên cực kỳ bình tĩnh, bởi vì anh đã quen với việc thay đổi nhân sự trong chớp mắt này, hoặc nói cách khác, anh đã quá quen với tác phong thay đổi xoành xoạch chẳng theo một quy tắc nào của bang chủ Đàn rồi.
Chỉ là anh cảm thấy hơi mệt mà thôi – từ quân sư lên đến phó bang chủ, rồi từ phó bang chủ xuống hẳn chân cu li chạy vặt, quá trình thay đổi chức vị của anh trong cái tổ chức phi chính quy này, còn lên xuống khúc chiết hơn cả Vạn Lý Trường Thành, hơn nữa còn không thể dự đoán được hướng đi tương lai.
Mùa hè nóng bức vô cùng, nhưng lại trôi qua rất nhanh, tưởng chừng như điều hòa còn chưa được bật mấy ngày thì đã thấy tháng chín mất rồi.
Ngày mùng một tháng chín là ngày chính thức khai giảng năm học mới.
Ở lễ khai giảng năm học mới, lãnh đạo của trường bố trí để đại biểu học sinh lớp mười hai đứng dưới đài kéo cờ, nhìn về phía toàn bộ ba khối lớp trong trường để đọc diễn văn khai giảng.
Người diễn thuyết chính là Chu Lạc Trần.
Sáng sớm ngày hôm ấy, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần âu đen, đón lấy ánh nắng mặt trời ấm áp sáng ngời, đứng dưới lá cờ đỏ năm sao sáng lạn huy hoàng, nghiêm túc lại trang trọng đọc diễn văn khai giảng.
Người thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, giọng nói sang sảng thu hút ánh nhìn của tất cả giáo viên và học sinh trong trường.
Song Lục Vân Đàn lại không vui vẻ được.
Cô cảm thấy mình hẳn là vui vẻ, bởi vì cô thích Chu Lạc Trần mà, cậu ấy đẹp đẽ sáng chói như vậy, đáng ra cô phải cảm thấy vô cùng tự hào vì cậu ấy mới đúng.
Tuy nhiên sự thật lại không phải như thế.
Cô cực kỳ không cam lòng.
Bởi vì người đáng lẽ ra được đứng dưới cờ đỏ năm sao phải là Lương Vân Tiên mới đúng, anh mới là học sinh đại diện cho khối mười hai năm nay.
Nhưng bởi vì anh có một lần bị phạt, cho nên thầy tổng phụ trách khối hủy bỏ tư cách là đại diện học sinh của anh, trao vinh dự đáng lẽ phải là của anh cho Chu Lạc Trần.
Cô bắt đầu cảm thấy không cam lòng thay Lương Vân Tiên, song chút cảm xúc này của cô có thể làm được gì đâu? Nó không thể thay đổi được sự thật.
Từ đầu đến cuối buổi, cô tuyệt nhiên không nghe được lời diễn văn của Chu Lạc Trần, một chữ cũng không lọt vào tai, cô cúi đầu đứng xếp hàng trong lớp, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Cuối bài diễn văn, Chu Lạc Trần đọc một bài thơ “Hoành Cừ tứ cú”: “Vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng, vì vãng thánh mà kế tục học thuyết đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bình.”
Loa trường phóng đại tiếng nói trầm bổng du dương của thiếu niên gấp vô số lần, truyền đi khắp sân trường.
Diễn thuyết vừa chấm dứt, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Lục Vân Đàn cũng không hề vỗ tay, trong đầu cô hiện ra dáng hình Lương Vân Tiên đọc “Hoành Cừ tứ cú”.
Tuy cô không được tận mắt chứng kiến hình ảnh đó, nhưng hình dung của Lý Nguyệt Dao đủ để cô tưởng tượng ra được: Anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, đứng trên đài diễn thuyết được trải thảm đỏ, dưới đài là vô số học sinh. Microphone đặt trước anh phải cao hơn so với người khác một chút, bởi vì anh cao hơn người bình thường nhiều. Anh chắc hẳn sẽ đọc diễn văn mà không cần giấy, bởi vì trí nhớ của anh rất tốt, giọng nói cũng vô cùng êm tai, âm thanh trầm mà trong, lại cực kỳ mạnh mẽ. Khi anh ngâm bài “Hoành Cừ tứ cú”, tất cả các học sinh bên dưới khán đài đều ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ.
“Vân Đàn.”
Mãi cho đến khi Lý Nguyệt Dao hô tên cô, Lục Vân Đàn mới hoàn hồn, sau đó cô phát hiện ra rằng, buổi lễ khai giảng đã kết thúc rồi, hàng người của các lớp đều đã giải tán hết, mỗi một học sinh giống như một chú kiến về tổ vậy, họ thành đội thành nhóm, tốp năm tốp ba đi về khu lớp mình mà đi.
Trên đường hai người đi về phòng học khối mười hai, Lý Nguyệt Dao nhỏ giọng mỉa mai một câu: “Chu Lạc Trần chỉ là đang bắt chước Lương Vân Tiên.”
Lục Vân Đàn sửng sốt: “Bắt chước cậu ấy cái gì cơ?”
Lý Nguyệt Dao: “Hoành Cừ tứ cú ấy, cậu ta chắc chắn là nghĩ tới đầu tháng ba năm cuối trung học cơ sở, hôm chúng ta tốt nghiệp, Lương Vân Tiên lên đài diễn thuyết đã nói bốn câu này, sau đó cậu ta mới thêm bốn câu này trong bài diễn thuyết của mình.”
Lục Vân Đàn: “Nhưng mà… Hoành Cừ tứ cú cũng không phải là Lương Vân Tiên viết ra, là danh ngôn của danh nhân, ai diễn thuyết cũng đều có thể dùng mà.”
Lý Nguyệt Dao thở dài, cảm thấy hơi buồn rầu: “Ầy, tớ không nói rõ được cho cậu, cậu không hiểu đâu.”
Lục Vân Đàn không phục: “Vậy thì cậu cố nói rõ cho tớ nghe xem, lỡ đâu tớ có thể hiểu thì sao?”
Lý Nguyệt Dao cố gắng sắp xếp lại logic và tìm từ để diễn đạt: “Tớ lúc nào cũng cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ không tốt như bề ngoài vậy đâu. Lương Vân Tiên chỗ nào cũng hơn Chu Lạc Trần, tuy là sau khi lên trung học, cậu ấy không tỏ ra ưu tú như trước nữa, song cuộc thi nào cậu ấy cũng luôn xếp hạng nhất cả khối. Chu Lạc Trần vĩnh viễn không thể vượt được cậu ấy, cho nên cho đến nay Chu Lạc Trần chưa từng được là đại diện học sinh, lần này là lần đầu tiên đấy.”
Lục Vân Đàn còn cảm thấy Chu Lạc Trần hơi đáng thương: “Khổ thân cậu ấy.”
Có Lương Vân Tiên ở phía trước, có vẻ cậu ta mãi mãi không thể vươn lên nổi.
Lý Nguyệt Dao giống như fan trung thành của idol vậy, cô ấy cảm thấy idol nhà mình là ưu tú nhất, ai cũng ghen tị với anh: “Cho nên tớ cảm thấy cậu ta chắc chắn vừa hâm mộ, lại vừa ghen tị, lại còn hận Lương Vân Tiên.”
Lục Vân Đàn thật sự không hiểu: “Nếu hận cậu ấy thì sao còn bắt chước cậu ấy cơ chứ?”
Lý Nguyệt Dao: “Bởi vì cậu ta cũng muốn trở thành một người như Lương Vân Tiên mà, chưa biết chừng cậu ta còn muốn cướp lấy mọi thứ của cậu ấy nữa cơ.”
Lục Vân Đàn suy nghĩ cẩn thận, thế mà thật sự cảm thấy Lý Nguyệt Dao nói có lý.