Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 50

Lục Vân Đàn gật đầu, hai mắt sáng ngời nhìn anh: "Cậu phải cố gắng lên, tớ rất xem trọng cậu đó!"

Lý Nguyệt Dao cũng khuyến khích, nói: "Cậu cũng không cần phải áp lực quá lớn, chỉ cần cậu phát huy trạng thái như bình thường là được."

Lúc này, Tới Tây Dương cũng đã gác lại mối ân oán cá nhân: "Đánh bại nội tình đen tối! Mang vinh quang về cho đất nước!"

Lý Hàng nói tiếp: "Với trình độ hiện tại của đội trường mình, chúng ta còn không thể thi đấu được nổi một trận đấu thực sự. Cứ coi như trận đấu với bất công xong rồi đi, nếu như chúng ta mà thua trận đấu với Nhật Bản và những điều đen tối đó, vậy chẳng phải là đang làm xấu mặt của toàn thể học sinh Trung Quốc chúng ta hay sao!"

Tới Tây Dương: "Đúng vậy!"

Lương Vân Tiên nhếch khóe môi lên, khẳng định chắc chắn: "Đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ không bao giờ làm phụ lòng sự mong đợi của mọi người."

Sau khi khóa huấn luyện chính thức bắt đầu, bởi vì phải lãnh đạo bang Thanh Vân nên Lục Vân Đàn rất khó mà gặp mặt được Hộ pháp Lương, thậm chí ngay cả Triệu Khôn của lớp bên cạnh cũng khó lòng trông thấy anh.

Thực ra, chuyện này cũng rất đỗi bình thường, vốn dĩ việc ôn tập lớp mười hai đã rất bận rộn rồi, hơn nữa anh còn phải tập luyện bóng rổ, có thể nói là đã bận lại càng bận hơn. Anh như con quay bận bịu liên tục không ngơi nghỉ, tới mức không có nổi thời gian dừng lại và trò chuyện với người khác.

Nhưng mà mặc dù những người trong bang Thanh Vân rất mong nhớ Hộ pháp Lương, họ lại ngại đến làm phiền anh ở sân tập.

Ba tuần trôi qua một cách vội vã, chớp mắt một cái mà đã đến ngày mười tháng mười, cũng là ngày dự kiến ​​công bố danh sách cuối cùng.

Trong lớp có một lời đồn truyền tai nhau: Đội thể thao sẽ công bố đội hình chính thức cho trận đấu với Nhật Bản vào lúc năm giờ chiều nay.

Trong suốt những ngày qua, mọi người đều đưa ra nhiều suy đoán không giống nhau về danh sách cuối cùng này, cũng có đủ loại ý kiến, có thể nói là mỗi người nói một kiểu​. Trong số đó, giả thuyết được lan truyền nhiều nhất và được tin tưởng chắc chắn nhất chính là: Lương Vân Tiên sẽ là người bị loại.

Sau tiết học sinh học đầu tiên vào buổi sáng, bang chủ Đàn lại một lần nữa dẫn theo các đồ đệ của bang Thanh Vân, tập trung ở hành lang trước cửa lớp.

Sau khi mùa thu chính thức đến, nhiệt độ chợt giảm mạnh, vậy nên bang chủ Đàn không còn đắc chí nữa, ngoan ngoãn mặc áo khoác đồng phục mùa thu vào. Cô đút hai tay vào túi, dùng một chân dẫm lên hòn đá góc dưới lan can, rồi lắng nghe báo cáo của mọi người với vẻ mặt nghiêm túc…

Tới Tây Dương lên tiếng: “Bẩm báo bang chủ, tối hôm qua tớ đã làm theo mệnh lệnh của cậu, đi hỏi thăm trong khắp tòa ký túc xá nam, cuối cùng xác định được nguồn gốc của lời đồn này là từ đội tuyển của trường mình.”

Lý Hàng bổ sung thêm: “Tớ cũng đã đi dò la rồi, kết quả, trời ơi, không được lạc quan cho lắm.”

Trước tiên, Lục Vân Đàn liếc nhìn Lý Nguyệt Dao, sau đó trầm giọng nói: "Cụ thể là không được lạc quan đến mức độ nào?"


Lý Hàng lại thở dài: “Bọn họ đều bảo rằng Hộ pháp Lương của chúng ta đã bị đội tuyển của trường cô lập rồi. Từ trước đến nay, trong quá trình huấn luyện, bọn họ đều không cho Hộ pháp Lương của chúng ta được tham gia, chỉ để cho cậu ấy đi nhặt bóng thôi.”

Lục Vân Đàn bỗng nhiên bừng lên lửa giận, hai mắt trợn to như chuông đồng, giọng cao hơn hẳn tám nốt: "Cái gì cơ? Còn có chuyện này xảy ra sao? Giáo viên thể dục không đoái hoài gì đến sao?"

Lý Hàng thở dài lắc đầu.

Vẻ mặt của Tới Tây Dương đầy sự tức giận: "Đúng vậy, chẳng hề quan tâm gì, mặc kệ bọn họ ức hiếp Hộ pháp Lương của chúng ta!"

Lục Vân Đàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Thật là một lũ chó chết! Cũng không nhìn xem xem cậu ấy là người của ai? Vậy mà lại dám tùy tiện bắt nạt cậu ấy!"

Tới Tây Dương cũng hùa theo, chửi bới: "Đúng vậy! Một lũ chó chết!"

Để tránh việc làm tổn thương những người vô tội, Lý Hàng vội vàng nói chen vào: "Bốn người Triệu Khôn và Đinh Nhất Khải thì vẫn không đến nỗi nào, đối xử với Hộ pháp Lương của chúng ta vẫn khá tốt, sẽ lén lút luyện tập cùng cậu ấy. Cho nên mấy người họ không phải là chó."

Lý Nguyệt Dao phản ứng nhanh nhất: “Nói cách khác, có phải tám người dẫn đầu đội tuyển của trường mới chính là đám đầu sỏ ức hiếp Hộ pháp Lương của chúng ta không?”

Lý Hàng gật đầu: "Đúng thế!"

Lý Nguyệt Dao tức giận, thở hổn hển nói: "Tớ biết ngay là Chu Lạc Trần có tâm địa độc ác mà, ghen ghét Hộ pháp Lương vượt trội hơn cậu ta về mọi mặt nên mới cố ý chơi ngáng chân cậu ấy! Đây là một hành động cực kỳ ngu ngốc, chẳng trách cậu ta không nổi tiếng được!"

Lục Vân Đàn: "..."

Lời khẳng định này có hơi dựa vào suy nghĩ của người hâm mộ quá mức rồi.

Nó cũng hơi cực đoan một chút.

"Ừm, quân sư này." Lục bang chủ cân nhắc từ ngữ, cẩn thận từng li từng tí, nói: "Quan hệ giữa Chu Lạc Trần và Hộ pháp Lương của chúng ta khá tốt, chắc hẳn cậu ta cũng sẽ không làm ra loại chuyện ngáng chân sau lưng như thế đâu."

Lý Nguyệt Dao phản bác: "Nhưng mà cậu ta rõ ràng là đội trưởng của đội tuyển trường. Nếu như cậu ta thực sự xem Hộ pháp Lương của chúng ta là bạn bè, cậu ta còn có thể mặc kệ các thành viên khác trong đội của mình đi ức hiếp Hộ pháp Lương sao? Tại sao lại không ngăn cản chứ?"

Lục Vân Đàn không nói được lời nào.


Cô cảm thấy lời Lý Nguyệt Dao nói rất đúng.

Tại sao cậu ta lại không ngăn cản? Tại sao lại để mặc bọn họ bắt nạt Lương Vân Tiên?

Tới Tây Dương khịt mũi: "Thì ra cậu ta là đồ súc vật. May là lúc đó đã không đồng ý cho cậu ta gia nhập bang hội!"

Lý Hàng cũng phẫn nộ, nổi giận: “Cho dù cậu ta có vào thì cũng phải đuổi thẳng ra ngoài. Bang Thanh Vân không thèm một kẻ hai mặt như vậy!”

Đúng lúc này, Triệu Khôn bước tới từ cửa phòng học lớp ba, trên tay còn cầm theo hai ly nước, trông có vẻ như là vừa mới đi phòng lấy nước.

Cậu ấy còn chưa kịp đi tới cửa trước của lớp hai, Lục Vân Đàn đã chặn cậu ấy lại: "Triệu Khôn! Bây giờ, thành viên nội bộ các cậu có biết cuối cùng là ai sẽ bị loại không?"

Tới Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cũng dồn dập vây quanh trước mặt Triệu Khôn, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt bức thiết và lo lắng.

Triệu Khôn cau mày, vẻ mặt đầy sự khó xử, li3m môi, muốn nói nhưng lại thôi. Sau đó, cậu ấy mới lên tiếng: "Có lẽ là Lương Vân Tiên, tôi nói là có thể thế, không chắc chắn, không nhất định là vậy đâu! Lời tôi nói chưa chắc là chính xác!"

Nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu rằng những gì cậu ấy nói có lẽ là sự thật.

Lục Vân Đàn đột nhiên cảm thấy thật buồn bã, trong nháy mắt tinh thần bỗng dưng trùng xuống, tựa như một quả bóng bị xì hơi.

Điều khiến cô buồn không phải là vì Lương Vân Tiên bị loại, mà là việc anh bị đối xử một cách bất công…

Nếu như anh không cố gắng hoặc không đủ mạnh thì cho dù là có bị loại đi chăng nữa, cũng không có gì phải hối tiếc cả, dù sao thì anh cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Nhưng mà hiện tại, anh không phải là bị loại bởi vì chưa đủ cố gắng hay không có thực lực, mà lại là do bị nhằm vào. Bao nhiêu nỗ lực, khả năng và niềm tin muốn giành lấy vinh quang về cho thiếu niên Trung Quốc đều đã bị phụ lòng.

Chuyện này thực sự không công bằng.

Trong lòng Lục Vân Đàn có cảm giác rầu rĩ, hệt như là có một tảng đá khổng lồ nặng ngàn cân đang đè lên trái tim mình vậy.


Trong suốt từ buổi sáng cho đến trưa, cô đều không vui và chỉ cảm thấy cả người uể oải chán nản.

Bữa trưa ăn cơm trong căng tin xong, cô và Lý Nguyệt Dao đi đến hiệu sách của trường. Lý Nguyệt Dao muốn mua một cây bút chì bấm, Lục Vân Đàn không muốn mua gì nên đi loanh quanh bên cạnh quầy bút. Đi dạo quanh một vòng, cô chợt bị thu hút bởi tấm thiệp cầu nguyện treo trên móc.

Tấm thẻ hình chữ nhật màu đỏ, không lớn bằng lòng bàn tay, phía trên treo một sợi dây màu đỏ, phía dưới là những nút thắt và tua rua kiểu Trung Quốc buông thõng xuống. Bên ngoài được bao phủ bằng một lớp màng nhựa phẳng trong suốt, thoạt nhìn có vẻ bình thường, chẳng có gì mới lạ, giá tiền là năm tệ.

Lục Vân Đàn cảm thấy cho dù có người bán món đồ này cho cô với giá một đồng thì cô cũng sẽ chẳng muốn mua đâu. Vậy mà còn kêu giá năm tệ, đồ não tàn mới đi mua nó.

"Xong rồi, đi tính tiền thôi." Lý Nguyệt Dao chọn bút xong xuôi, Lục Vân Đàn đi theo sau lưng cô ấy, bước về phía quầy tính tiền. Còn chưa đi được hai bước, cô đột nhiên khựng lại, sau đó xoay người làm một chuyện còn ngốc nghếch gấp ba lần kẻ não tàn: Cô vươn tay ra lấy xuống ba tấm thẻ cầu nguyện.

Trong giờ nghỉ trưa, cô nằm sấp trong ổ chăn và dùng cây bút màu đen, viết xuống những điều ước khác nhau của mình lên ba tấm thiệp cầu nguyện:

[Lương Vân Tiên sẽ không bị loại]

[Đội Trung Quốc sẽ chiến thắng]

[Lọt vào top 350 trong kỳ thi tháng tiếp theo]

Sau khi viết xong, cô nhét tấm thẻ cầu nguyện vào vỏ gối rồi mới yên tâm đi ngủ.

Buổi chiều, hai giờ là bắt đầu vào học, hai giờ hai mươi tám phút, Lý Hàng và Tới Tây Dương cầm cây lau nhà quay lại lớp.

Chỉ có điều, sau khi lớp học ngữ văn vẫn chưa kéo dài được mười phút thì Lý Hàng và Tới Tây Dương đã bị thầy Kim gọi ra. Trông biểu cảm của thầy Kim có vẻ khác nghiêm túc, khiến cho Lục Vân Đàn cũng lo lắng theo, toát mồ hôi lạnh thay cho hai thành viên của bang hội.

Mãi đến khi tan học, Lý Hàng và Tới Tây Dương mới được thả ra.

Không ai trong số hai người họ có sắc mặt tốt cả.

Chờ đến sau khi hai người trở lại chỗ ngồi, Lục Vân Đàn quay người lại hỏi họ: "Thầy Kim tìm gặp hai cậu là có chuyện gì vậy?"

Sắc mặt của Tới Tây Dương có chút nghiêm trọng: "Bọn tớ, hình như chúng tớ đã gây ra chuyện rồi."

Nghe vậy, vẻ mặt của Lục Vân Đàn cũng hơi cứng đờ: "Hả... Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lý Hàng thở dài: “Chẳng phải là trưa nay, hai người bọn tớ trực nhật hay sao? Gần đây cửa ra vào khu dạy học bị kiểm tra rất kỹ càng, các lớp trưởng cũng chỉ trích rất nhiều. Hai người bọn tớ vừa bàn bạc, quyết định thêm một ít bột giặt vào nước để lau cho sạch. Kết quả là do vậy nên sàn nhà trơn quá, khiến người khác bị trượt chân, có vẻ như đã ngã khá nghiêm trọng."


Lục Vân Đàn vội vàng hỏi: “Nghiêm trọng đến mức nào?”

Tới Tây Dương đáp: "Cậu ta trực tiếp lăn xuống từ trên bậc thang. Trời ơi, thực ra thì cậu ta cũng có một phần trách nhiệm mà, đến muộn nên vội vã vào lớp, bước đi cũng nhanh."

Lý Hàng nói tiếp: “Chân trái bị gãy nứt xương rồi.”

"Hả?" Lục Vân Đàn vừa tưởng tượng ra cảnh tượng là đã cảm thấy đau, có chút đồng tình hỏi: "Ai mà khổ quá vậy?"

Tới Tây Dương trả lời: "Là Trâu Soái của lớp 12-8."

Lục Vân Đàn bỗng nhiên mở to hai mắt: "Ai cơ?"

Lý Hàng còn cho rằng bang chủ già rồi nên nghe không rõ, lại lặp lại một lần nữa với giọng nói rõ ràng: “Trâu Soái, lớp 12-8.”

Trên khuôn mặt của Lục Vân Đàn chậm rãi hiện lên một nụ cười rạng rỡ: "Thật là tốt quá!"

Tới Tây Dương: "..."

Lý Hàng: "..."

Chân người ta cũng đã bị nứt luôn rồi, vậy mà còn kêu tốt quá?

Đối diện trước ánh mắt hoảng sợ của hai người, Lục Vân Đàn lập tức giải thích: "Tớ vẫn thấy rất đồng cảm với sự cố của cậu ta, nhưng mà Trâu Soái là thành viên của đội tuyển trường đó! Cậu ta là một trong tám người kia!"

Tới Tây Dương và Lý Hàng bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

Lục Vân Đàn nói tiếp: "Có tổng cộng mười ba người, thiếu đi một người do gãy chân, thế chẳng phải là chỉ còn dư lại mười hai người thôi sao? Không nhiều, không ít, vừa đủ, còn có thể loại bỏ ai ra nữa đây?" Cô càng nói càng thấy kích động, cũng càng cảm thấy hài lòng về Tới Tây Dương và Lý Hàng…

Thưởng! Nhất định phải thưởng thật lớn!

Đàn bang chủ vung tay lên, tuyên bố: "Từ khoảnh khắc này trở đi, hai người các cậu sẽ là phó bang chủ của bang Thanh Vân! Phó bang chủ bên trái Tới Tây Dương và phó bang chủ bên phải Lý Hàng. Kể từ giờ trở đi, dưới một người, trên vạn người!"

Lý Hàng: "!"

Tới Tây Dương: "!"

Có câu họa phúc khôn lường, làm sao có thể biết chắc được rằng đó không phải là phúc? Làm sao mà biết được không phải là phúc chứ!

Bình Luận (0)
Comment