Tiết trời càng về thu, ngày diễn ra trận giao hữu bóng rổ Trung - Nhật cũng ngày càng đến gần, để thể hiện mối quan hệ hữu nghị tốt đẹp giữa hai nước, trên mỗi cột đèn trong sân trường, lãnh đạo nhà trường đều cho treo hai lá cờ một Trung một Nhật, tâm trạng của các học sinh trường THPT số 2 giống như lá cờ đâu đâu cũng thấy này, phấp phới trong gió, phấn khích rạo rực.
Một tuần trước khi trận đấu bắt đầu, thân là bang chủ của bang hội Thanh Vân, Lục Vân Đàn cũng chẳng có tâm trạng nào mà học tập - mặc dù vốn dĩ cô cũng không học - lại giở ngón nghề cũ, tiếp tục công cuộc làm ăn buôn bán nhỏ của mình.
Chín giờ tối ngày mười chín, bang chủ Đàn hoàn thành buổi diễn tập cuối cùng cho lễ khai mạc của mình, sau khi từ nhà thi đấu trở về phòng học, việc đầu tiên cô làm là chuẩn bị hàng để giao, lớp trưởng vẫn còn đang ngồi trên bục giảng, cô đã bắt đầu lén lút làm việc riêng, quay người lại đưa hai túi cờ cầm tay cho Tới Tây Dương, nhỏ giọng dặn dò: "Phòng ký túc xá 516 lớp mười." Sau đó lại đưa cho Lý Hàng hai túi giấy dán cờ đỏ năm sao: "Phòng ký túc xá 408 lớp mười một."
Thật ra những thứ này đều có bán trong hiệu sách của trường và siêu thị nhưng bọn họ bán rất đắt, một túi cờ cầm tay bán giá 15 tệ, một túi dán cờ đỏ bán giá 10 tệ. Lục Vân Đàn đến thẳng cửa hàng bán sỉ lấy hàng, một túi cờ cầm tay giá mua vào là bảy tệ, cô bán mười tệ; giấy dán cờ đỏ giá mua vào năm tệ, cô bán bảy tệ, số tiền chênh lệch chính là lãi, trừ đi phí giao hàng chia cho mấy người đi giao hàng là Tới Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao, cô vẫn kiếm được một mớ tiền.
Tới Tây Dương nhận hàng xong, cẩn thận dùng bút dạ viết số phòng ký túc xá lên túi nylon trong suốt chứa hàng, sau đó vui vẻ cảm khái một câu: "Khoảng thời gian này làm ăn đắt khách thật!"
Lý Hàng cũng dùng bút dạ đánh dấu: "Đây đã là đơn hàng thứ 15 tôi nhận được trong ngày hôm nay rồi."
Phí làm chân chạy vặt của bọn họ cũng tăng lên, từ hai hào mỗi đơn hàng lên ba hào một đơn, hôm nay kiếm được bốn tệ rưỡi, ngày mai có tiền ăn sáng rồi!
Tới Tây Dương bỏ đơn hàng mới vào cặp sách gần như đã chất đầy quốc kỳ và giấy dán cờ đỏ: "Nhắc đến thì đúng là nguy hiểm, trưa nay lúc tôi đi giao hàng suýt nữa thì bị Hộ pháp Lương phát hiện."
Lục Vân Đàn hoảng sợ, tóc gáy dựng đứng cả lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tới Tây Dương đang định trả lời câu hỏi của bang chủ, ai ngờ vừa mới mở miệng ra đã bị lớp trưởng Từ Phái Nhiên điểm danh: "Trịnh Hòa."
Lục Vân Đàn sợ đến mức vội vàng quay người lại, Lý Hàng cũng nhanh chóng cúi đầu xuống, giả vờ như đang nghiêm túc học tập, chỉ có mỗi đồng chí Tới Tây Dương bị lớp trưởng thiết diện vô tư ghi tên lên bảng đen.
Khoảnh khắc đó, trong lòng đồng chí Tới Tây Dương cảm thấy vô cùng ấm ức: Rõ ràng là lỗi của ba người, tại sao chỉ có mình cậu ấy phải gánh? Bởi vì cậu ấy hiền lành lương thiện à? Đó chẳng phải là đang bắt nạt người đàng hoàng thành thật sao?
Lớp trưởng giết gà dọa khỉ, bang chủ Lục không còn dám tùy ý lỗ m ãng nữa.
Mấy phút sau, chuông tan học vang lên, cuối cùng Lục Vân Đàn cũng dám yên tâm quay người lại nhưng mà không đợi cô kịp nói gì, đồng chí Tới Tây Dương đã giận dữ bất bình lên án: "Cái bạn lớp trưởng kia đúng là ức hiếp người quá đáng, cả người từ trên xuống dưới chẳng có một tí ưu điểm nào, cũng không biết rốt cuộc quân sư Lý của chúng ta thích cậu ta ở chỗ nào!"
Nghe thấy cậu ấy nói thế, Lục Vân Đàn và Lý Hàng đồng loạt về phía vị trí nằm giữa hàng thứ ba và thứ hai của trong phòng học.
Lúc này Từ Phái Nhiên đã từ trên bục giảng trở về chỗ ngồi, đang nghiêng người nói gì đó với Lý Nguyệt Dao ngồi trước mặt cậu ấy. Thế rồi Lý Nguyệt Dao cầm tờ đề thi trên bàn lên, quay người lại đặt lên bàn của Từ Phái Nhiên, sau đó, hai người nghiêm túc thảo luận về các vấn đề về học thuật.
Lý Hàng không khỏi cảm khái: "Thì ra đây là cách giao lưu và trao đổi suy nghĩ giữa những học sinh giỏi?"
Lục Vân Đàn gật đầu đồng ý: "Tình yêu giữa những học sinh giỏi tràn đầy bầu không khí học thuật như thế đấy."
Tới Tây Dương vẫn còn đang thù dai: "Mặc dù quân sư Lý hơi mập một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp, nếu đặt ở triều Đường, ít nhất cũng phải là tiêu chuẩn của Dương quý phi, cái tên họ Từ kia dựa vào đâu?"
Lục Vân Đàn bất đắc dĩ liếc nhìn phó bang chủ bên trái của mình: "Chuyện có gì đâu, chẳng phải chỉ bị ghi tên thôi à?" Sau đó lấy một túi cờ đỏ và một túi giấy dán cờ đỏ từ trong cặp sách của mình ra, ném lên bàn Tới Tây Dương: "Đi, hối lộ một chút là tên cậu biến mất ngay ấy mà."
Tới Tây Dương: "Như vậy cũng được sao?"
Lục Vân Đàn thề thốt: "Chắc chắn là được."
Lý Hàng: "Phòng ký túc xá của lớp trưởng không đặt hàng, chắc chắn là sẽ cần cái này."
Tới Tây Dương lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng cầm quà đến gặp lãnh đạo, mặt đầy vẻ nịnh nọt đặt món quà lên bàn của lãnh đạo, gật đầu cúi người xin lãnh đạo nhận lấy món quà nhỏ này.
Lãnh đạo Từ ngoài miệng nói không được không được, thân thể lại vô cùng thành thật, không chút chậm trễ nhét món quà vào trong hộc bàn của mình, sau đó đứng dậy khỏi chỗ, đi lên bục giảng, dùng khăn lau đi tên đồng chí Tới Tây Dương.
Nguy cơ bị kỷ luật cứ thế bị hóa giải, Tới Tây Dương vui vẻ trở về chỗ ngồi, khen lãnh đạo Từ không dứt miệng: "Lớp trưởng vẫn có vài ưu điểm, thấu hiểu tình người, biết thời biết thế, là người tốt, mắt nhìn người của Tiểu Lý rất chuẩn."
Lục Vân Đàn: "..."
Lý Hàng: "... "
Bậc thầy thay đổi khuôn mặt của kinh kịch Tứ Xuyên cũng phải bái cậu ấy làm thầy.
Lục Vân Đàn liếc mắt nhìn cậu ấy, không nói nhảm nữa, quay lại chuyện chính: "Trưa hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại đụng phải Lương Vân Tiên?"
Tới Tây Dương: "Tớ đến phòng 317 giao hàng, đi ngang qua phòng tắm, kết quả cậu đoán xem? Tình cờ gặp ngay Hộ pháp Lương đi ra từ phòng tắm, lúc ấy tớ rất rất rất là ghen tị với Hộ pháp Lương!"
Đầu óc Lục Vân Đàn vẫn còn đang mơ hồ: "Sao cậu lại ghen tị với cậu ấy?"
Tới Tây Dương liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lúc đó Hộ pháp Lương vừa gội đầu xong, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, tóc còn ướt đen nhánh, còn đang nhỏ nước, đúng là đẹp trai."
Lý Hàng cũng không ngừng nháy mắt như bị cát rơi vào: "Cực kỳ đẹp trai!"
Lục Vân Đàn cảm thấy hai người bọn họ cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy: "Sau đó thì sao? Sau đó cậu ấy hỏi cậu chuyện gì à?"
Tới Tây Dương: "Hỏi cái gì? Tớ chẳng biết gì cả! Đi đưa đồ cho bạn học thôi mà."
Lục Vân Đàn gật đầu: "Khá lắm, trả lời rất hay." Cô lại hừ một tiếng: "Cho dù có bị cậu ấy phát hiện cũng không có gì phải sợ, tớ là bang chủ, hai người là phó ban chủ, cậu ấy chỉ là một hộ pháp nho nhỏ, còn muốn quản lý chúng ta? Định tạo phản à!"
Tới Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Tới Tây Dương ra sức nháy mắt: "Chuyện đó thì tớ vẫn cảm thấy học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, không thể vi phạm nội quy kỷ luật."
Lý Hàng gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, vẫn phải nghe lời dạy dỗ của Hộ pháp Lương."
Lục Vân Đàn tức giận trợn mắt: "Nghe cậu ấy dạy dỗ? Nghe cậu ấy nói lãng phí mười phút, ông nội đã qua đời nhiều năm của tớ cũng chẳng dài dòng bằng cậu ấy." Cô bỗng nghiêm mặt, ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu bắt chước dáng vẻ Lương Vân Tiên lúc đang phê bình cô: "Lục Vân Đàn, cậu có biết việc này sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng gì không? Nếu bị giáo viên chủ nhiệm và ban giám hiệu nhà trường phát hiện sẽ bị phạt! Bị xử phạt, bị nêu tên trước toàn trường vui lắm à?" Cô lại hừ một tiếng, trở về với bộ mặt thật của mình: "Đúng đấy, tớ rất vui đó, cậu ấy quản được sao!"
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
"Bắt chước giỏi nhỉ."
Lục Vân Đàn: "..."
Phó bang chủ bên trái và phó bang chủ bên phải đồng thời ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, ra vẻ chuyện không liên quan gì đến mình.
Bang chủ Đàn hít một hơi thật sâu, quay đầu lại, sau đó cuối cùng cũng nhìn thấy đại Hộ pháp Lương không biết đã đứng ngoài cửa sổ bao lâu rồi.
Trên mặt Hộ pháp Lương không có biểu cảm gì, vẻ mặt lạnh lùng.
Bầu không khí có phần khó xử.
Khóe miệng bang chủ Đàn nhếch lên, nở một nụ cười ngượng nghịu nhưng không mất phần lịch sự: "Sao cậu lại đến đây? Hộ pháp đại nhân tôn kính của tớ."
Hạ Tây Dương: "..."
Lý Hàng: "..."
Bang chủ! Khí phách vừa nãy của cậu đâu rồi?!
Lương Vân Tiên thờ ơ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Đến xem thử bang chủ bắt chước tớ như thế nào."
Lục Vân Đàn không biết làm gì, chỉ đành cười gượng: "Không phải là tớ chỉ đang chọc cười trêu mọi người thôi sao."
Lương Vân Tiên thở dài, vẻ mặt đầy bất lực: "Một túi cờ đỏ giá bao nhiêu?"
Lục Vân Đàn: "??"
Để tránh bị Lương Vân Tiên phát hiện, thậm chí cô còn không bán cho lớp chọn, không ngờ vẫn bị anh phát hiện ra, thần kỳ hơn là anh lại không phê bình cô, ngược lại còn tìm cô mua cờ đỏ.
Đúng là không thể tin được.
Tới Tây Dương và Lý Hàng cũng ngớ người ra.
Lương Vân Tiên: "Lớp tớ có 57 người, mỗi người hai lá cờ, cần mấy túi?"
Mặc dù Lục Vân Đàn bị sốc trước thái độ của Lương Vân Tiên nhưng vẫn nhanh chóng tính toán, lấy bốn túi cờ đỏ nhỏ từ trong cặp sách ra: "Một túi có 30 lá cờ nhỏ, bốn túi là đủ rồi, tớ không lấy tiền của cậu!" Sau đó lại lấy từ trong hộc bàn ra hai túi giấy dán cờ đỏ, mặt đầy vẻ nịnh nọt: "Cho cậu thêm hai túi giấy dán!"
Ý là: Chuyện vừa rồi cứ thế cho qua nhé!
Hạ Tây Dương và Lý Hàng không khỏi cảm khái trong lòng: Hối lộ mới là đỉnh cao của việc đối nhân xử thế.
Lương Vân Tiên không nhịn được bật cười: "Không cần, tớ sẽ chuyển tiền cho cậu qua WeChat."
Lục Vân Đàn: "Thế thì sao được? Cậu là đại hộ pháp tôn kính của tớ mà, sao tớ có thể không biết xấu hổ nhận tiền của cậu chứ?"
Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Còn một phút nữa là vào lớp, tớ chỉ có thể cho cậu nhiều nhất mười giây để quyết định rốt cuộc có lấy tiền hay không."
Lục Vân Đàn: "..."
Cái này mà là để tớ suy nghĩ á?
Đây là bài kiểm tra của tớ thì có! Bài kiểm tra về tiền bạc!
Lương Vân Kiếm: "Còn năm giây."
Lục Vân Đàn buột miệng nói: "Một túi cờ đỏ giá mua vào là bảy tệ, giấy dán giá mua vào là năm tệ!"
Rõ ràng, bang chủ Đàn đã không vượt qua bài kiểm tra về tiền bạc.
Lương Vân Tiên mỉm cười, không nói thêm gì nữa, cầm đồ rồi rời đi.
Bang chủ Đàn tức giận vì bị mất mặt nhưng đồng thời cũng thầm vui mừng vì đã hồi vốn.
Sau khi tan học lớp tự học buổi tối, Lục Vân Đàn đeo cặp sách trở về ký túc xá nữ, đầu tiên cô và Lý Nguyệt Dao chạy lên chạy xuống để giao hàng. Một phút trước giờ tắt đèn cô mới quay lại ký túc xá, tắt đèn xong, cô bật đèn bàn rồi ra ban công rửa mặt, sau đó chui vào chăn, bắt đầu kết toán tiền lương cho mọi người trong bang.
Lý Hàng, 15 đơn hàng, chuyển 4,5 tệ qua WeChat.
Tới Tây Dương, 17 đơn hàng, chuyển 5,1 tệ qua WeChat.
Lý Nguyệt Dao, 20 đơn hàng, chuyển 6 tệ qua WeChat.
Lương Vân Tiên, chưa được tạo cơ hội để làm việc, tiền lương hôm nay là 0 nhân dân tệ.
Sau khi thanh toán lương cho các thành viên xong, bang chủ Đàn thở dài một hơi, sau đó theo thói quen hàng ngày gửi cho Chu Lạc Trần một tin nhắn WeChat: [Chúc ngủ ngon, mơ đẹp.]
Cô đặt chú thích cho Chu Lạc Trần trên WeChat là: Nghệ sĩ gấp giấy.
Cô định đợi nghệ sĩ gấp giấy trả lời "Ngủ ngon" sau đó sẽ tắt máy đi ngủ.
Nghệ sĩ gấp giấy trả lời tin nhắn rất nhanh nhưng không trả lời là "Ngủ ngon" mà là chuyển bốn mươi tệ, phía sau còn có một tin nhắn: [Tiền cờ đỏ và giấy dán.]
Lục Vân Đàn nằm trong chăn nhíu mày, ngạc nhiên nghĩ: Cậu mua cờ đỏ và giấy dán của tớ lúc nào vậy?
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn, nghệ sĩ gấp giấy đã lập tức thu hồi tin nhắn nhưng lại chỉ thu hồi dòng tin nhắn kia.
Lục Vân Đàn rất ngạc nhiên: Đây là ý gì? Mua cờ đỏ và giấy dán của người khác nhưng chuyển nhầm tiền cho mình?
Sau đó cô lại cảm thấy không vui: Rõ ràng cô đã nói cho cậu ta biết là cô đang bán cờ đỏ, sao cậu ta lại đi mua của người khác?!
Hừ!
Cô đoán nếu không phải là vì WeChat không có chức năng thu hồi số tiền đã chuyển, nhất định cậu ta sẽ thu hồi số tiền đã chuyển về ngay, như vậy có thể che giấu chứng cứ phạm tội cậu ta đi mua cờ đỏ của người khác!
Lúc Lục Vân Đàn đang buồn bực, bên trên khung thoại bỗng xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập", rất nhanh, nghệ sĩ gấp giấy lại gửi một tin nhắn đến: [Chuyển tiền thay Lương Vân Tiên.]
Lục Vân Đàn nghi ngờ cậu chàng đang ngụy biện:
Bốn túi cờ đỏ cộng thêm hai túi giấy dán phải là 38 tệ.
Hơn nữa cho dù là chuyển khoản thay Lương Vân Tiên thì cũng có cần phải thu hồi tin nhắn không?
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô trả lời: [Tại sao lại là 40?]
Nghệ nhân gấp giấy: [Cậu ta nói hai tệ kia là vé xem hí kịch.]
Lục Vân Đàn: [... ]
Nghệ nhân gấp giấy: [Cậu biểu diễn tiết mục gì cho cậu ta xem à?]
Lục Vân Đàn giận điên, có hơi thẹn quá hóa giận: [Bắt chước một con gấu chó!]
Nghệ nhân gấp giấy: [...]