Đêm xuống trời mưa nhỏ, trang viên Tử Ngọc ẩn mình trong màn mưa tựa như một bóng hình cao lớn, vừa trang nghiêm vừa cô độc.
Xe chạy thẳng vào cổng trang viên, Từ Lan Đình ngước mắt thấy vệ sĩ đứng hai bên và những chiếc xe đang đỗ bên ngoài.
"Xem ra hôm nay trận địa cũng lớn đấy." Từ Lan Đình cười nhạo, chậm rãi cài cúc áo sơ mi, "Đi thôi, đi xem ông bác cả của tôi giở trò gì."
Trong lẫn ngoài căn nhà chính đều chật kín người, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ, tiếng vải vóc ma sát sột soạt, xung quanh gần như im lặng như tờ.
Quản gia già nhìn thấy xe của Từ Lan Đình, đã sớm chờ ở ngoài cửa, cung kính nói, "Tam thiếu gia đã về."
Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Từ Lan Đình.
Mà Từ Lan Đình trong khung cảnh "vạn người chú ý" như vậy, bước không nhanh không chậm bước vào cổng chính.
Hai người già ngồi ở vị trí chủ tọa thấy Từ Lan Đình bước vào, vẻ mặt mới tốt hơn một chút.
Người già ngồi trên vẫy tay ra hiệu cho Từ Lan Đình ngồi xuống bên cạnh mình.
"Ông nội." Từ Lan Đình nhìn người phụ nữ bên kia, lại dùng tiếng Nga gọi một tiếng bà nội.
"Austin!" Bà nội đứng dậy ôm lấy cháu trai cao lớn, thân thiết kéo người ngồi bên cạnh mình, dùng giọng nói mang âm điệu địa phương trách móc ông chồng bên cạnh, "Ông nội con chán quá, qua ngồi với bà!"
Từ Lan Đình nở nụ cười lịch sự rồi từ từ ngồi xuống, hắn liếc nhìn mọi người trên bàn, "Ba, mẹ."
Hai vợ chồng kia cũng diễn khá đạt, thân mật dựa vào nhau, ai không biết còn tưởng rằng vợ chồng bọn họ hòa thuận như thuở ban đầu.
Từ Lan Đình làm như không thấy Từ Vĩnh Liên ngồi đối diện, dứt khoát bơ đẹp ông bác cả đang nhăn mặt khó ở kia, rồi lần lượt chào hỏi bậc cha chú trên bàn.
Sắc mặt của Từ Vĩnh Liên càng thêm khó coi.
Trong lòng ai cũng biết rõ, nhưng không ai vạch trần, chỉ cố giữ vẻ hòa khí, hỏi han chuyện nhà.
Từ Lan Đình khoanh tay im lặng, hắn không định ra tay trước nhưng con mồi đã vào lưới, hà tất gì phải vội?
Không ngờ lại có kẻ không biết tự lượng sức mình, muốn kéo Từ Lan Đình xuống nước.
"Nhắc mới nhớ, dạo gần đây Lan Đình nhà mình thân thiết với cậu ấm nhà họ Thẩm quá nhỉ, hai đứa định thế nào rồi? Chuyện liên hôn sao không báo trước với người nhà một tiếng, để các cô các bác đây còn chuẩn bị."
"Đúng đấy, lúc tôi đọc báo còn giật cả mình. Lan Đình à, bao giờ con dẫn người về ra mắt mọi người thế?"
Bọn họ có ý muốn giảng hòa cho nên phủi sạch chuyện trước đó, rồi nhắc đến hôn sự của Từ Lan Đình.
Trong mắt họ, khủng hoảng đã qua, tốt nhất nên bỏ qua cho Từ Vĩnh Liên, cứ thế cho êm chuyện.
Thật buồn cười, Từ Lan Đình cười lạnh, dùng sự im lặng đáp lại ý đồ của bọn họ.
Người đàn ông ngồi ở ghế chủ tọa ho khan một tiếng, sắc mặt trầm xuống: "Ăn cơm thì cứ ăn đi, chuyện thừa thãi không đến lượt mấy người lo đâu." Ông nhìn như đang bênh vực Từ Lan Đình, nhưng ý tứ trong lời nói lại không hẳn như vậy.
Trên bàn ăn, ông nội của Từ Lan Đình có vai vế lớn nhất, chuyện hôn sự của hắn không đến lượt người khác lo, vậy thì là đến lượt ông nội này quản.
Từ Vĩnh Liên thấy vậy, nhân cơ hội mở miệng cầu xin cha mình: "Ba, lần này là con có lỗi với Tiểu Đình, con xin tự phạt ba ly." Nói rồi, ông ta ngửa cổ uống cạn ly rượu sake đã chuẩn bị sẵn.
Lúc Từ Vĩnh Liên định uống tiếp ly thứ hai, Từ Lan Đình cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn lười biếng ngồi thẳng dậy, như thể cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến đây hôm nay: "Bác à, lời này không phải nói như vậy," người đàn ông hơi ngước mắt, đuôi mắt khép hờ, đáy mắt ẩn chứa dao bén, "Rượu, cũng không phải uống như thế."
Từ Lan Đình xoay ly rượu trong tay, lơ đãng nói: "Chúng ta là người một nhà, chuyện bác phạm phải, con đương nhiên sẽ không so đo." Hắn cười khẽ, rồi chuyển giọng, "Nhưng những chuyện vi phạm pháp luật, con không quản được đâu."
Từ Lan Đình nói đầy ẩn ý: "Bác à, con cháu không dám nhận ly rượu này của bác, bác cũng không cần phải tạ lỗi với con."
Người đối diện ngoài mặt vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng bàn tay cầm ly rượu đã nổi gân xanh.
Từ Lan Đình nói xong, quay sang cười với người đàn ông ở ghế chủ tọa: "Ông nội, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông không thể thiên vị được."
Lời đã nói rõ đến vậy, ông cụ nhà họ Từ cũng không thể ngang nhiên bảo vệ đứa con bất tài của mình được nữa, đành uống cạn ly rượu mà Từ Lan Đình kính.
"Vì khủng hoảng của công ty đã qua." Ông cụ nhà họ Từ nghiêm mặt, trừng mắt nhìn người con cả một cái, rồi lại nói với Từ Lan Đình: "Những chuyện sau đó con tự quyết định, nhưng Từ Lan Đình, con phải hiểu, gia tộc lớn như chúng ta, một nhà thịnh cùng thịnh, suy cùng suy. Dù sao cũng là chuyện trong nhà, không thể để lộ ra ngoài làm mất mặt được."
"Vâng." Từ Lan Đình nhàn nhạt đáp, "Đã như vậy thì con sẽ theo quy định của công ty, cho bác tạm thời nghỉ việc ở nhà một thời gian trước."
Từ Lan Đình vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản bác thì hắn đã đứng dậy, "Còn có người đang chờ con, không thể dùng bữa cùng mọi người được rồi."
"Vừa hay mẹ cũng có việc, chúng ta cùng đi thôi." Mẹ của Từ Lan Đình đứng dậy, như thể không thể chịu đựng nổi việc ngồi cạnh người đàn ông bên cạnh thêm một giây nào nữa, sau khi diễn đủ vở kịch vợ chồng hòa thuận, bà liền rời đi không ngoảnh lại.
Trên đường đi, mẹ Từ khoác tay Từ Lan Đình, vóc dáng cao lớn của con trai càng tôn lên vẻ nhỏ nhắn của bà.
"Con tiện đường đưa mẹ một đoạn, mẹ cũng đang định vào trung tâm thành phố." Người phụ nữ khoác tay Từ Lan Đình, thân mật nói, "Có hẹn rồi, không thể đến trễ được."
Từ Lan Đình có chút bất lực: "Năm nay mẹ không thể ổn định được sao? Lần này lại đổi mấy người rồi?"
"Ổn định cái gì?" Giọng điệu người phụ nữ lười biếng, y hệt Từ Lan Đình, "Sao con không đi nói với ba con ấy? Với lại, chỉ là chơi đùa thôi mà, nghiêm túc làm gì?"
Từ Lan Đình: "Rồi rồi rồi, tùy mẹ." Hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ.
Sau cuộc cãi vã với Trần Trúc, đồng hồ đã qua nửa đêm, bước sang ngày mới.
Nhận ra mình đã bỏ lỡ sinh nhật của Trần Trúc, Từ Lan Đình nhíu mày, đột nhiên nói với mẹ: "Con gọi tài xế đưa mẹ đi, con còn chút việc."
"Giờ này con còn việc gì à." Người phụ nữ cười trêu ghẹo, "Sốt ruột đi dỗ bé tình nhân chứ gì?"
"Em ấy..." Từ Lan Đình do dự một lát, khẽ nói, "Là bạn trai của con."
Người phụ nữ nhướn mày, cười nói: "Đình Đình à, con là người thế nào, không ai hiểu rõ hơn mẹ đâu. Bạn trai ư?" Bà cười nhạo một tiếng, "Được thôi, con đi chơi với bạn trai bé nhỏ của con đi."
"Mẹ..." Từ Lan Đình mất kiên nhẫn đưa bà lên xe, "Đừng gọi con như vậy."
Sau khi tiễn mẹ đi, Từ Lan Đình đến gara chọn một chiếc Bugatti Veyron, phóng nhanh về phía nhà Trần Trúc.
Siêu xe nhanh chóng vượt qua những chiếc xe khác trên đường, Từ Lan Đình đạp ga hết cỡ, lao đi như gió cuốn.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc xe vụt qua, hắn đã không nhìn thấy bóng dáng cô đơn đang kéo vali trên hè phố.
Họ đã lướt qua nhau trong đêm tối, một người vội vã muộn màng, còn người kia lại là nỗi thất vọng chất đầy.
Khi Từ Lan Đình đứng dưới lầu nhà Trần Trúc, hắn vẫn còn đang nghĩ nên dỗ dành cậu nhóc đang giận dỗi kia thế nào. Dù sao lần này cũng là do hắn quá đáng, hắn phải có trách nhiệm xin lỗi Trần Trúc.
Nhưng khi đứng trước cánh cửa sắt đã đóng chặt, Từ Lan Đình lại chưa bao giờ do dự đến thế.
Hắn nhớ lại câu chia tay lạnh lùng của Trần Trúc, đưa tay lên nhưng mãi không dám gõ cửa.
Vừa rồi hắn còn ung dung đối phó với sóng gió trong bữa tiệc, lúc này lại lo lắng bất an trước cánh cửa sắt hoen gỉ.
Cuối cùng, Từ Lan Đình nhớ ra, Trần Trúc từng nói cậu giấu chìa khóa dưới chậu hoa trước cửa.
Hắn từ từ cúi người, lấy chìa khóa ra.
Đoán rằng Trần Trúc đã ngủ, hắn nhẹ nhàng mở cửa, thậm chí còn muốn nhân lúc đêm tối ôm lấy "tiểu quân tử" mà mình đã không gặp nhiều ngày.
Đáng tiếc, đập vào mắt Từ Lan Đình chỉ là căn phòng trống không.
Hắn sững người tại chỗ, thấy chiếc giường được dọn dẹp sạch sẽ, chiếc quạt điện cũ kỹ bị gió đêm thổi kêu cọt kẹt, bàn học được sắp xếp gọn gàng, trên đó đặt cuốn "Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh" đã đọc đến trang cuối.
Trong căn phòng trống trải, mọi thứ dường như không có gì thay đổi, chỉ thiếu bóng hình người vẫn luôn đợi hắn về mỗi đêm.
Từ Lan Đình cúi đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Trúc.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Giỏi thật, không ai bắt máy... Từ Lan Đình chậm rãi đi đến bàn học, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua nơi Trần Trúc từng ngồi viết.
Đầu ngón tay chạm vào một tờ giấy, Từ Lan Đình đọc từng dòng, liền bật cười.
Chữ viết của Trần Trúc không ngay ngắn như người khác, nét bút của cậu có chút phóng khoáng và ngang tàng.
Giống như con người cậu vậy, nhìn thì hiền lành, đoan chính, nhưng trong xương cốt lại ẩn chứa lòng kiêu ngạo bất khuất.
"...Tổng cộng nợ 718.886 tệ chẵn." Từ Lan Đình lướt tay trên tờ giấy nợ, nụ cười dừng trên môi, nhưng đáy mắt hắn lại âm u lạnh lẽo, "Cả gốc lẫn lãi, mười năm hoàn trả."
Đầu ngón tay người đàn ông khựng lại, rồi đột nhiên hung hăng vò nát tờ giấy.
Từ Lan Đình gọi cho trợ lý, ra lệnh phải tìm ra Trần Trúc trong vòng hai mươi bốn tiếng.
"Trần Trúc..." Từ Lan Đình kìm nén, khẽ thì thầm, "Rốt cuộc em muốn cái gì?"
Hắn rõ ràng hắn đã hứa sẽ thử hẹn hò với cậu, cũng đã cho cậu một danh phận rõ ràng rồi mà?
Vì sao, Trần Trúc vẫn không hài lòng chứ?
Vì sao, đúng lúc hắn chuẩn bị nghiêm túc đối diện với mối quan hệ này, cậu lại rời xa hắn?
.
Kinh Thành về đêm không bao giờ ngủ. Trần Trúc kéo chiếc vali nhỏ đi trên đường phố sáng đèn.
Từ xa vọng lại tiếng bóng đập vào rổ và tiếng hò reo của đám đông.
Trần Trúc kéo hành lý, từ từ đi về phía đó.
Trước đây cậu từng nghe Phương Húc nói, có người sẽ tụ tập chơi bóng rổ đường phố vào ban đêm.
Mang tâm lý thử vận may, Trần Trúc chen vào đám đông, nói với người có vẻ là trọng tài đang ngồi bên cạnh: "Xin chào, tôi có thể vào sân thử không?"
Trọng tài thấy cậu vừa đẹp trai lại cao ráo, liền huýt sáo một tiếng, lớn tiếng nói: "Có người mới muốn vào này, ai muốn dẫn cậu ta theo không?"
"Không phải." Trần Trúc nói rõ ý định, "Tôi đến để kiếm tiền."
Trọng tài đánh giá cậu từ trên xuống dưới, cười nói: "Được đấy, đúng là nghé con không sợ hổ mà, nào nào nào, ai muốn dạy cho cậu nhóc này một bài học không?"
Trần Trúc đặt vali ở một góc, rồi cúi người thắt lại dây giày.
Đôi giày cũ đã hỏng đến mức không đi được nữa, ông nội trước khi về quê còn mua cho cậu đôi mới.
Không ngờ, có người huýt sáo trêu chọc: "Giày Hồi Lực à? Ngầu đấy anh bạn, nào nào nào, chơi vài ván với tôi đi."
Người kia nói: "Thua thì tôi không lấy tiền của cậu, thắng thì," cậu ta nhấc chân lên, "Đôi AJ chân tôi thuộc về cậu."
Trần Trúc nghĩ, có lẽ cỡ giày không vừa, nhưng cậu cũng không từ chối.
Cậu từ từ đứng dậy, xắn tay áo lên: "Được thôi."
Sau một trận bóng, Trần Trúc có thêm một đôi AJ mang không vừa chân.
Thiếu niên chậm rãi lau mồ hôi, nói với người kia: "Có thể đổi thành tiền được không?"
Dù sao cũng là giày người khác đã đi qua, lại mang không vừa, Trần Trúc không thích lắm.