Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 24

Tiếng reo hò trên sân bóng đường phố bùng nổ, người xem cũng tụ tập ngày càng đông.

Mọi người đều trở nên phấn khởi vì sự xuất hiện đột ngột của cậu thiếu niên.

Người ta chỉ thấy thiếu niên cao lớn xuyên thẳng qua hàng phòng ngự, tung một cú úp rổ bùng nổ, làm chủ cả trận đấu.

"Đỉnh vãi!" Tiếng hoan hô vang dội cả sân.

Trần Trúc vừa ghi điểm, đột nhiên bị người phía sau lao tới huých mạnh vào bụng.

Cơn đau nhói đột ngột khiến thiếu niên khom người lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn kẻ cố ý gây sự kia.

Bóng rổ đường phố không giống trận đấu chính quy, những pha phạm lỗi nhỏ sẽ không bị thổi còi, mà ngược lại còn khiến trận đấu thêm phần máu lửa.

"Ẻo lả." Vẻ mặt thằng kia không phục, huých người xong còn vênh váo, "Có biết chơi bóng rổ đường phố không đấy? Về trường mà chơi với đám con nít đi."

Trần Trúc đứng thẳng người, liếc hắn một cái. Vì xung quanh toàn là sói đói, cậu cũng chẳng cần nương tay làm gì.

Trận đấu tiếp theo diễn ra gay cấn như kim châm đối đầu với mũi nhọn, mọi người đều tập trung vào Trần Trúc, cố gắng cướp bóng từ tay cậu.

Trần Trúc không đối đầu trực diện, sau khi cướp được bóng liền bật nhảy ném từ ngoài vạch ba điểm.

Giữa lúc mọi người nín thở chờ đợi, bóng lọt rổ!

Tiếng hoan hô nhiệt liệt lập tức vang lên. Giữa tiếng reo hò, Trần Trúc quay đầu, liếc nhìn gã thích chơi dơ kia.

Ánh mắt đó như thẳng thừng nói lên: "Mày là thứ rác rưởi".

Kết thúc trận đấu, tỉ số đã ngã ngũ. Nhưng Trần Trúc vẫn bị va quẹt nên có vài vết thương, chơi bóng rổ đường phố toàn là những ngón đòn hoang dã, bị thương cũng khó tránh khỏi.

Nhưng nhìn số tiền trong tay, Trần Trúc cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Cậu không sợ khổ, càng không sợ những gian truân nghịch cảnh.

Suy cho cùng, điều thực sự có thể làm tổn thương cậu, chỉ là nỗi thất vọng hết lần này đến lần khác trong tình cảm mà thôi.

Cậu cẩn thận cất tiền, kéo vali đến một góc, xắn tay áo lên băng bó sơ qua vết thương trên tay.

Mùi dầu nóng hơi nồng, Trần Trúc dùng sức xoa vết bầm trên tay. Theo kinh nghiệm của cậu, nếu bây giờ không xử lý cẩn thận thì ngày mai cổ tay chắc chắn sẽ sưng tấy.

Đang loay hoay, Trần Trúc lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Trần Trúc!"

Trần Trúc ngẩng đầu, nhìn theo hướng giọng nói ấy, cậu thấy một người đầu trọc, da rám nắng đang chạy về phía mình.

Khi cậu còn đang ngơ ngác, người đó đã lao đến trước mặt, bỗ bã khoác vai cậu, vô cùng phấn khích: "Đại ca! Thật không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ở đây!"

Trần Trúc nhìn kỹ người trước mắt, có chút nghi ngờ: "Phương... Húc?"

"Haha!" Phương Húc gãi cái đầu trọc lóc, cười ngượng nghịu, "Hầy, dạo trước đi Tam Á chơi một thời gian, có đen đi chút thôi."

Có đen đi, chút thôi... Trần Trúc nhìn hàm răng trắng bóng của cậu ta, bất giác mỉm cười: "Sao cậu lại ở đây?"

"Tôi là khách quen ở khu này đấy nhé!" Phương Húc có chút đắc ý, "Người giỏi nhất sân này đấy..."

"Là cậu à?" Trần Trúc hỏi.

"Là anh em tốt bụng của tôi." Phương Húc cười hì hì, xoa mũi, rồi lại nhìn chiếc vali dưới chân Trần Trúc, giật mình, "Má! Đại ca sao lại ra nông nỗi này? Đêm hôm khuya khoắt kéo vali định đi đâu vậy kìa?"

Trần Trúc bình tĩnh thả tay áo xuống, cất lọ dầu nóng: "Đi nhà nghỉ."

"Hả?" Phương Húc thấy Trần Trúc kéo vali định đi, không kịp hỏi nhiều, vội vàng kéo cậu lại, "Ở nhà nghỉ làm gì? Anh Trần, cậu coi tôi là gì chứ?"

Cậu ta nói: "Nửa đêm gà gáy gặp được cậu rồi, lẽ nào tôi lại để cậu đi nhà nghỉ sao?" Phương Húc vốn thẳng tính, có gì nói nấy, tuy đôi lúc nhiệt tình quá khiến Trần Trúc hơi không quen, nhưng bản tính cậu ta lương thiện, đúng là người bạn đáng kết giao.

Phương Húc không nói hai lời, nhấc vali của Trần Trúc đi về phía trước: "Đi đi đi, đến nhà tôi đi, vừa hay mấy nay mẹ tôi cứ nhắc mãi mấy người nổi tiếng ở trường mình. Tôi bảo hai đứa mình là anh em, bả còn không tin, lại còn cười tôi nữa chứ!"

Trần Trúc: "Tối muộn thế này tôi còn đến làm phiền, có sao không?"

"Không sao!" Phương Húc cười toe toét, "Ba tôi không có nhà, mẹ tôi giờ này còn đang quẩy disco ấy, không có thời gian quản tôi đâu."

Quẩy Disco... Trong khoảnh khắc, Trần Trúc cạn lời..

Phương Húc quá nhiệt tình, cộng thêm việc bây giờ đi tìm nhà nghỉ vừa tốn kém lại bất tiện, Trần Trúc nghĩ hay là cứ ở nhờ nhà Phương Húc một đêm, sau đó rồi tính tiếp.

Trần Trúc biết nhà Phương Húc giàu có, nhưng không ngờ xe lại lái thẳng vào khu căn hộ Trung Quan Thôn.

Cậu nhớ, khu này là nơi Từ Lan Đình thường ở.

Nhưng Trần Trúc nghĩ, duyên phận giữa cậu và Từ Lan Đình vốn ngắn ngủi, chắc sẽ không trùng hợp đến mức gặp lại nhau ở đây đâu.

Đêm đó Phương Húc còn hăng hái rủ Trần Trúc đến quán bar chơi, sau khi Trần Trúc khéo léo từ chối, cậu ta cũng không ép, chỉ nhất quyết kéo Trần Trúc chơi game cùng mình.

Mario Cart, cả màn hình rực rỡ sắc màu.

Trần Trúc nắm tay cầm game, thật thà nói: "Tôi chưa chơi cái này bao giờ, không biết chơi."

"Hả?" Phương Húc không thể tin nổi, thời đại này còn có người chưa từng chơi game điện tử cơ á, nhưng nghĩ lại tính cách giản dị thường ngày của Trần Trúc, cậu ta thấy cũng hợp lý.

"Anh Trần này, tôi đã từng nói với cậu chưa nhỉ, thật ra tôi rất khâm phục cậu luôn."

Trần Trúc vẫn đang mân mê chiếc tay cầm phức tạp, lời "thổ lộ" đột ngột của Phương Húc khiến cậu khựng lại.

Nhưng nhìn ánh mắt sáng long lanh của Phương Húc, lại không giống như nói dối.

Trần Trúc thắc mắc: "Sao lại khâm phục tôi?"

"Cậu coi," Phương Húc hiếm khi nghiêm túc, "Trường 16 của tụi mình ít nhất cũng cả nghìn đứa, nhưng suốt ba năm, cậu lại có thể đạp hết đám học sinh giỏi từ bé đã được học thêm!"

"Cả ba năm luôn!" Phương Húc khoa trương giơ tay, "Cả trường đều nhìn vào mỗi mình cậu."

"Cũng không nói quá chứ." Trần Trúc nhàn nhạt nói. Ánh mắt của người ngoài đối với cậu không phải là vinh dự, thậm chí, đôi khi còn là gánh nặng vô hình.

Phương Húc ngẩng đầu, thở dài: "Nghĩ lại lúc đầu tôi cũng hơi ghét cậu. Chậc, cậu xem cậu kìa, đã nổi bật giữa đám đông thì thôi đi, lại còn kiểu bình tĩnh tự tại một nữa chứ, ai nhìn cũng thấy ngứa con mắt."

"Nhưng sau này..." Lúc đầu Phương Húc nhìn Trần Trúc, chỉ cảm thấy thằng nhóc này cậy mình học giỏi lại đẹp trai, tỏ vẻ khiêm tốn, giả vờ ngầu trông rất khó ưa.

Nhưng sau này cậu ta mới nhận ra, Trần Trúc thật sự khiêm tốn.

Rõ ràng chỉ là thiếu niên 19 tuổi, mà lại có thể chín chắn như vậy. Khác hẳn mấy đứa đồng trang lứa, cậu không kiêu ngạo, không nóng nảy, như dòng suối trong khe núi, lặng lẽ chảy trên con đường của riêng mình.

Cậu có thể thản nhiên đối mặt với nghèo khó, cũng có thể bình thản tiếp nhận mọi lời khen tặng.

Trong vốn từ ít ỏi của mình, Phương Húc cũng chỉ tìm được cụm "quân tử tao nhã" để hình dung về Trần Trúc.

Trần Trúc bất ngờ im lặng, không biết phải nói gì.

Cậu muốn nói với Phương Húc rằng, thật ra cậu không hề hoàn hảo như người khác tưởng tượng.

Cái gọi là "quân tử tao nhã", chẳng qua chỉ là kỳ vọng người khác đặt lên cậu mà thôi.

Bên dưới vẻ ôn hòa khiêm nhường đó, Trần Trúc cũng giống như bao thiếu niên khác, cậu có khao khát cháy bỏng, thậm chí cũng có chút nổi loạn bất cần.

"Tôi cũng không tốt đẹp như cậu nói đâu."

"Anh Trần, nếu tôi được như cậu, chắc tôi đã vênh cái đuôi lên trời rồi!" Phương Húc cười nói, "Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu đấy."

Ngưỡng mộ... Trần Trúc không khỏi bật cười, Phương Húc dường như quên mất cậu ta vừa mới "nhặt" được cậu ngoài đường.

Ngưỡng mộ mình cái gì chứ? Ngưỡng mộ mình suýt phải ngủ ngoài đường à?

Trần Trúc nhìn nụ cười vô tư của Phương Húc, nỗi chua xót trong lòng cũng vơi đi phần nào.

Có lẽ con người là vậy, khi ở trong cuộc thì sẽ ngưỡng mộ những người ngoài cuộc, đâu biết rằng, những người ngoài cuộc cũng đang bị nhốt trong chiếc lồng của riêng mình.

Phương Húc bên cạnh luyên thuyên một hồi lâu, giọng nói dần nhỏ đi, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Lúc này, Trần Trúc mới nhớ ra điện thoại của mình đã tắt nguồn gần một ngày.

Cậu chậm rãi mở điện thoại, thấy vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Sau đó, Trần Trúc lần lượt xóa hết từng tin nhắn chưa đọc. Cậu nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không chặn số của người kia.

Dù sao, cậu vẫn còn nợ Từ Lan Đình một khoản tiền.

Thấy Phương Húc đã ngủ say, Trần Trúc không muốn làm phiền cậu ta, liền dứt khoát nhắm mắt nằm xuống một góc thảm, hơi co người lại ngủ.

Vì tư thế co người nên xương bả vai của Trần Trúc khẽ nhô lên, như một đôi cánh non nớt, đang dần trưởng thành trong máu và nước mắt.

Trần Trúc co người ngủ dưới mái hiên người khác, nhưng lại ngủ rất ngon.

Có lẽ vì không còn phải tuyệt vọng chờ đợi, không còn phải trằn trọc đêm dài để suy nghĩ lời nói của người đàn ông kia là thật hay giả, Trần Trúc an tâm ngủ một giấc yên bình.

.

Hôm sau, theo lời đề nghị của Phương Húc, Trần Trúc cùng cậu ta đến một trung tâm thi đấu bóng rổ chuyên nghiệp hơn.

Khác với bóng rổ đường phố, những người ở đây đều đến từ các câu lạc bộ, cách tấn công bài bản và có kỹ thuật hơn.

Trần Trúc mới đánh hai hiệp mà đã nhận ra sự khác biệt.

Lúc nghỉ giữa hiệp, có mấy huấn luyện viên đưa danh thiếp cho cậu.

Nhưng Phương Húc như một chiếc loa phóng thanh: "Mấy người muốn chiêu mộ cậu ấy thì còn kém lắm, người ta là thủ khoa thành phố tương lai đấy."

Có người quen biết Phương Húc, hào hứng nói: "Nếu rảnh thì cứ đến đây tập luyện, lương trả theo ngày."

Trần Trúc vừa mới đồng ý, chuẩn bị lên sân đánh thêm một lúc, thì cổ tay cậu đã bị ai đó giữ lại.

Cậu quay đầu, thấy vệ sĩ riêng của Từ Lan Đình.

Vệ sĩ không dám dùng sức, chỉ khẽ nói vào tai Trần Trúc: "Từ tổng đang đợi cậu ở ngoài."

"Tôi biết rồi." Trần Trúc không hề bất ngờ, dù sao người cậu đang đối mặt cũng là Từ Lan Đình, kẻ có thể hô mưa gọi gió ở Kinh Thành.

Cậu không muốn làm khó người khác, nhưng cũng không thích bị quấy rầy như vậy.

"Đợi tôi đánh xong trận này." Nói xong, Trần Trúc liền thắt lại dây giày rồi lên sân.

"Nhưng mà..."

Trần Trúc: "Nói với Từ tổng của các anh, tôi đã đợi anh ta nhiều rồi, để anh ta đợi tôi ba mươi phút chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ."

Cậu không để tâm đến chuyện khác nữa, tập trung vào quả bóng rổ trên tay.

Khi Trần Trúc úp rổ trên sân, người đàn ông phía xa châm một điếu thuốc. Qua làn khói mờ ảo, ánh mắt Từ Lan Đình lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Được, tôi đợi." Từ Lan Đình cười lạnh, nhấc chân ngồi xuống hàng ghế khán giả.

Trận đấu kết thúc, lưng Trần Trúc đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu thấy người đàn ông đang ngồi ở phía xa, cậu vừa lau mồ hôi, vừa nói với Phương Húc: "Tôi đi thay đồ."

Phương Húc cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không nói gì thêm.

Trần Trúc xách ba lô, đi thẳng vào phòng thay đồ.

Người đàn ông theo sát phía sau cậu, vệ sĩ tận tâm đứng chặn ở cửa.

"Rầm" một tiếng, trong phòng thay đồ vang lên tiếng động lớn, vệ sĩ không chớp mắt, vẫn đứng thẳng tắp.

"Từ Lan Đình, buông ra." Hai tay Trần Trúc bị bẻ ngược ra sau, cậu biết mình không thoát được, liền dứt khoát dựa vào tủ, quay mặt đi không muốn nhìn khuôn mặt gian xảo của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình đưa tay nâng cằm Trần Trúc, ép cậu quay mặt lại, động tác mạnh mẽ không cho phép từ chối, giọng nói lại dịu dàng như thể hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.

"A Trúc, xin lỗi em." Từ Lan Đình khẽ nói lời xin lỗi, nhưng mặt không chút hối lỗi nào, "Anh sai rồi, đừng giận nữa, hửm?"

"Từ Lan Đình." Trần Trúc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, nhưng cậu không còn đau đớn đến xé lòng như trước nữa, chỉ còn lại bất lực và mỏi mệt, "Anh buông tha cho tôi đi."

Lực tay Từ Lan Đình mạnh thêm một chút, Trần Trúc biết, người trước mặt cậu đang cố kìm nén cơn giận.

Nhưng Trần Trúc không có ý định dây dưa với hắn nữa: "Từ Lan Đình, nếu anh còn chưa hiểu rõ tình hình, vậy thì hôm nay tôi chính thức nói với anh điều này."

Cậu nói: "Từ Lan Đình, chúng ta chia tay đi."

Trần Trúc chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, thậm chí, khổ cực một chút cũng chẳng sao.

Cậu chỉ cần Từ Lan Đình chịu buông tha cho cậu thôi.

Lời vừa dứt, Trần Trúc đã bị ép ngửa đầu, người đàn ông hung hăng cắn lên môi cậu.

Ngay lập tức, Trần Trúc nếm được vị máu tanh.

Hắn ép chặt cậu, không cho cậu phản kháng, Trần Trúc ra sức giãy giụa nhưng bị Từ Lan Đình ấn chặt vào tủ phía sau.

"Cút..." Trần Trúc khó khăn nghiêng đầu, lời nói của cậu bị chặn lại nơi cổ họng.

Ngoài phòng thay đồ đột nhiên vang lên giọng nói lớn của Phương Húc: "Anh Trần ơi, cậu sao vậy?"

Phương Húc nhìn vẻ mặt hung tợn của vệ sĩ trước mặt, có chút lo lắng cho tình hình bên trong: "Anh Trần! Cậu không sao chứ?"

Trần Trúc định lên tiếng, lại bị Từ Lan Đình ấn mạnh vào cửa.

Nụ hôn của người đàn ông từ môi Trần Trúc tùy ý trượt xuống dưới: "A Trúc, bạn bè em có biết, lúc riêng tư em lại thế này không?"

Trần Trúc ngẩng đầu, cậu có thể nghe rõ giọng nói lo lắng của Phương Húc qua cánh cửa.

Cậu cố gắng kiềm chế, cố gắng để giọng mình nghe bình tĩnh hơn: "Phương Húc, tôi không sao, cậu-"

Đột nhiên, Trần Trúc nghẹn lời, Từ Lan Đình đã vén áo khoác của cậu lên...

Cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nói: "Tôi có chút việc riêng cần xử lý, cậu về trước đi nhé."

Sau khi xác nhận Trần Trúc không sao, Phương Húc mới rời đi.

Trần Trúc nghe tiếng bước chân dần xa, cậu mới nắm chặt hai tay, hung hăng đấm vào mặt Từ Lan Đình.

"Cút!" Trần Trúc gầm lên, "Đừng có chạm vào tôi!"

Từ Lan Đình bị đánh lệch cả mặt, hắn chầm chậm đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng.

"Trần Trúc," Từ Lan Đình nheo mắt nhìn vệt máu trên đầu ngón tay, "Hận tôi đến vậy sao?"

"Từ Lan Đình, tôi không hận anh." Trần Trúc sửa lại quần áo xộc xệch, "Trước kia là do tôi không biết nhìn người, tự tôi hạ tiện."

"Cho nên, tôi không hận anh, Từ Lan Đình." Trần Trúc đưa tay lên, lau mạnh vết tích trên môi, "Tôi chỉ thấy... ghê tởm anh mà thôi."

Cậu nhíu mày, lau sạch vết tích trên môi.

Từ Lan Đình nhìn động tác như chán như ghét của Trần Trúc, ánh mắt hoàn toàn lạnh đi.

Hắn như thể cuối cùng cũng nhận ra, thiếu niên trước mắt không biết từ khi nào, đã sẵn sàng gạt hắn ra khỏi cuộc đời mình.

Một cảm xúc không tên bao trùm lấy Từ Lan Đình, khiến hắn nghẹt thở.

"Trần Trúc." Từ Lan Đình từ từ nói, "Em nói chia tay, là thật sao?"

Trần Trúc xách ba lô lên, chỉnh lại quần áo, đứng dậy đi về phía cửa: "Số tiền tôi nợ anh, tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi."

Ngọn lửa nhiệt tình trong mắt thiếu niên đã lụi tắt, chỉ còn lại băng giá.

Cậu nói: "Từ Lan Đình, chúng ta chia tay."

Từ Lan Đình lúc này mới nhận ra, Trần Trúc đang nói thật.

Hắn lúc này mới nhận ra, ánh mắt thiếu niên nhìn hắn không còn nồng nhiệt như trước nữa rồi.

Mỗi bước đi sau này của thiếu niên, đều sẽ không còn hướng về phía hắn.

Câu nói kia, tôi sẽ không chờ anh về nhà nữa đâu, hóa ra là thật.

Bình Luận (0)
Comment