Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 41

Mỗi tuần, trường đại học Pennsylvania đều có các buổi học mở miễn phí, Trần Trúc đều đặn đến nghe giảng vào cuối tuần.

Trong khi đó, Diệp Hi lại chẳng hứng thú nghe các giáo sư giảng bài, cho nên lần nào cũng viện cớ trốn vào quán cà phê chờ cậu tan học.

Cuối tuần này, Trần Trúc lại đưa cho cậu ta vé máy bay đến Harvard.

Trần Trúc: "Anh xin được suất nghe giảng buổi học mở ở Harvard rồi, chúng ta cùng nhau đến nghe nhé."

"Oa!" Diệp Hi khoa trương mở to mắt, nhìn Trần Trúc với ánh mắt ngưỡng mộ, "Anh ơi giỏi quá đi!"

Nói xong, Diệp Hi lại ra vẻ nghiêm túc từ chối cơ hội tham dự buổi học: "Anh ơi, em sẽ làm phiền anh mất thôi. Để anh có thể chuyên tâm nghe giảng, em cứ ở một góc chờ anh là được rồi."

Trần Trúc cũng chẳng trông mong cậu nhóc tinh nghịch này sẽ ngoan ngoãn đi nghe giảng, chỉ muốn trêu chọc Diệp Hi một chút: "Không sao, anh sẽ không phân tâm đâu."

"Sẽ mà sẽ mà!" Diệp Hi nắm lấy cánh tay Trần Trúc lắc lắc, "Anh ơi, em hiểu chuyện lắm á, em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu."

Trần Trúc nhìn dáng vẻ cố sống cố chết trốn học của Diệp Hi mà bật cười. Diệp Hi cũng nhận ra mình đã bị nhìn thấu từ lâu, tự nhiên cũng thấy hơi ngại ngùng.

Cậu ta đột nhiên nhào vào lòng Trần Trúc, suýt chút nữa làm Trần Trúc ngã nhào.

Diệp Hi làm nũng như cún con: "Anh ơi!"

"Rồi rồi, không trêu em nữa." Trần Trúc suýt ngã, cậu cười rồi đưa tay xoa mái tóc ngắn màu vàng của Diệp Hi.

Trần Trúc nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mà đến Harvard đi về có chút xa, có lẽ tụi mình phải ngủ lại bên đó."

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Hi khẽ động, khóe môi cong lên: "Anh ơi, vậy tụi mình sẽ ngủ cùng nhau sao?" Cậu ta nói, "Em, em chuẩn bị sẵn sàng rồi..."

Còn chưa để cậu ta nói hết câu, Trần Trúc đã cười nói: "Tuần này anh vừa nhận lương, anh đặt một phòng đôi hạng sang rồi, coi như thưởng cho em vì đã chăm sóc anh thời gian qua nhé. Tụi mình có thể nghỉ ngơi thật tốt, à, anh nghe nói dưới khách sạn còn có hồ bơi nữa đấy."

Phòng đôi à... Ánh mắt rạng rỡ của Diệp Hi lập tức trở nên ảm đạm. Cậu ta rúc vào lòng Trần Trúc, mơ hồ nói: "Phần thưởng mà em muốn, đâu phải là cái này."

"Hả?" Trần Trúc bị Diệp Hi dúi vào người lùi lại mấy bước, không nghe rõ cậu nhóc này đang lẩm bẩm gì, "Em không thích sao?"

Diệp Hi - vốn xuất thân từ gia đình kinh doanh khách sạn hạng sang - lập tức lấy lại vẻ hào hứng: "Em vui lắm! Khách sạn hạng sang cơ mà, hào hứng ghê á!"

Trần Trúc cười một tiếng, ôm lấy cậu ta: "Anh cũng rất hào hứng." Mỗi ngày ở bên cạnh Diệp Hi đều ngập tràn niềm vui, Trần Trúc thật sự rất thích chàng trai hoạt bát này.

So với quãng thời gian ở bên Từ Lan Đình luôn phải dò xét từng bước, cẩn trọng như đi trên băng mỏng, Trần Trúc càng tận hưởng cảm giác thư thái hoàn toàn vào lúc này hơn.

Cậu nghĩ, tình yêu mà cậu mong chờ chính là đơn giản và vui vẻ như vậy đấy.

Sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Hi giả vờ say máy bay, bịa ra đủ lý do để không phải đi nghe giảng cùng Trần Trúc.

Nhưng vừa xuống máy bay, cái người ban nãy còn "đáng thương" vì say máy bay kia, bỗng nhiên vác chiếc hành lý nặng mấy chục ký chạy như bay.

Cậu ta vừa chạy còn vừa nháy mắt với Trần Trúc: "Anh ơi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh ở khách sạn nha!"

Nói xong, còn gửi cho Trần Trúc một nụ hôn gió.

Một loạt hành động khó hiểu của Diệp Hi khiến những người xung quanh đều ném ánh mắt tò mò về phía Trần Trúc.

Cậu bé lai tóc vàng và chàng trai phương Đông... thêm vào đó cả hai đều có vẻ ngoài xuất chúng, không khỏi thu hút ánh nhìn của mọi người.

Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, Trần Trúc vừa dở khóc dở cười vừa thu dọn sách vở, cố gắng lờ đi những ánh mắt tò mò hoặc mỉm cười xung quanh, cậu đi về phía đại học Harvard.

Harvard là trường đại học hàng đầu, những người đến nghe giảng đều bị cuốn hút bởi những tòa nhà trang nghiêm mà tao nhã ấy.

Trần Trúc cũng rất thích không khí học thuật nồng hậu nơi đây. Trong lúc chờ đợi buổi học bắt đầu, cậu đi dạo xung quanh một chút.

Gần đó có rất nhiều câu lạc bộ đang chiêu sinh, không ít người đang phát tờ rơi để quảng cáo.

Trần Trúc hiếu kỳ đến xem một vòng. Cậu đã mất cơ hội vào đại học, nhưng cậu vẫn muốn cảm nhận chút không khí của cuộc sống sinh viên mà mình từng ao ước.

Sau khi dạo một vòng, trong tay Trần Trúc có thêm rất nhiều tờ rơi đủ màu sắc: câu lạc bộ thơ ca, câu lạc bộ hùng biện, câu lạc bộ khiêu vũ, mấy câu lạc bộ như thế này thì cậu đã nghe qua.

Nhưng cũng có cả một số câu lạc bộ kỳ quái khác - hội những người thích ăn, hội nghiên cứu pizza, hội mạt chược do các du học sinh Trung Quốc thành lập...

Trần Trúc vừa thấy buồn cười, vừa có chút chạnh lòng.

Dù sao thì, đây cũng là một phần cuộc sống đại học mà cậu đã từng mơ ước.

Trần Trúc gom lại tất cả các tờ rơi cho vào cặp. Sắp đến giờ học, giảng đường đã có người lục tục vào chỗ.

Ngay lúc Trần Trúc định rời đi thì một thành viên câu lạc bộ gọi cậu lại.

"Hey! Có hứng thú tham gia nhóm tâm lý học của chúng tôi không? Câu lạc bộ của chúng tôi—"

Trần Trúc nhận lấy tờ rơi, còn chưa kịp giải thích mình không phải sinh viên, thì thành viên câu lạc bộ nhiệt tình kia đã bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu.

Đối phương nói rất nhanh, lại thêm vài thuật ngữ chuyên ngành nên Trần Trúc chỉ nghe hiểu được một nửa.

Cho đến khi đối phương đột nhiên nói: "Cậu biết có một cựu sinh viên xuất sắc nổi tiếng, cũng từng là hội trưởng câu lạc bộ của chúng tôi không!" Sau đó, người kia đưa cho cậu một cuốn sổ nhỏ màu xanh đậm.

Có lẽ là dùng để quảng cáo, cuốn sổ nhỏ liệt kê những cựu sinh viên xuất sắc từng tham gia câu lạc bộ.

Trần Trúc bất ngờ nhìn thấy tên Từ Lan Đình trên cuốn sổ đó.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp lại khuôn mặt của Từ Lan Đình trong trường hợp như vậy và bằng cách này.

Thành viên bên cạnh vẫn đang cố hết sức giới thiệu: "Austin không chỉ là cựu sinh viên xuất sắc của ngành tâm lý học, mà còn là thành viên ưu tú nhất từ khi câu lạc bộ chúng tôi thành lập đến giờ đấy."

"Tôi nghĩ nếu cậu từng gặp Austin rồi, thì nhất định sẽ yêu người đó mất thôi, anh ấy là một người đàn ông rất, rất có sức hút."

Trần Trúc nhớ lại Từ Lan Đình từng hờ hững nhắc đến việc đã học ở Harvard một thời gian.

Nhưng những gì nghe được từ miệng người khác, lại không giống khi nghe hắn thản nhiên thể hiện ra.

Cựu sinh viên xuất sắc, thành viên ưu tú... ở một ngôi trường tập trung toàn nhân tài như Harvard mà vẫn trở thành một nhân vật nổi tiếng.

Phải thừa nhận rằng, Từ Lan Đình quả thật là một người rất ưu tú.

Nhưng sự ưu tú này, Trần Trúc không ngưỡng mộ, lại càng không kính phục.

Bởi vì, tất cả những gì thuộc về Từ Lan Đình đã không còn liên quan đến cậu nữa rồi.

Sau khi trải qua mùa đông lạnh giá ở Moscow, ánh mặt trời gay gắt ở Úc, hơi ấm ở Carmel, những vết sẹo sâu nhất trong lòng cũng sẽ dần dần đóng vảy.

Thời gian, chính là phương pháp tàn nhẫn nhất cũng là phương pháp nhanh nhất, đã khoét đi phần thịt xương vỡ nát của Trần Trúc, rồi để cậu có thể tái sinh.

Trần Trúc chưa bao giờ là người thích ôm hận mà sống, cậu sẽ không làm khó mình, cậu thà quên đi chứ không muốn hận thù mãi.

Cho nên, khi một lần nữa nhìn thấy đôi mắt cáo kia của Từ Lan Đình, trong lòng Trần Trúc chỉ có một tiếng thở dài lướt qua.

Giống như gió xuân thổi qua núi đồi cuốn theo tiếng xào xạc, nhưng nó sẽ không dừng lại vì một ngọn cỏ ven đường.

Trần Trúc thu lại tờ rơi, nói lời cảm ơn với người kia, rồi bình thản bước vào phòng học mở.

Những vết thương trước đây sâu đến tận xương, bây giờ cũng chỉ còn là một tiếng thở dài mà thôi.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Diệp Hi gửi một bức ảnh đến. Khung cảnh xung quanh là hồ bơi lấp lánh sóng nước, trước ống kính là gương mặt đẹp trai của cậu ta.

Mái tóc chàng trai còn ướt, trên má vẫn vương vài giọt nước, Diệp Hi đang cười toe toét trước ống kính.

Những u ám trong lòng Trần Trúc như bị gió nhẹ thổi tan đi hết.

Trần Trúc nở nụ cười, cậu gửi lại một biểu tượng mặt trời nhỏ cho Diệp Hi.

Một lúc sau, Trần Trúc nhận được tin nhắn trả lời.

"Anh ơi, mặt trời trong tiếng Trung, có phải là mang ý nghĩa của chữ 'nhật' không ạ?"

Trần Trúc không ngờ Diệp Hi lại ham học hỏi đến vậy, cậu nghiêm túc gõ chữ trả lời: "Mặt trời, cũng có nghĩa là 'nhật', đại diện cho ánh sáng, thật ra trong tên của em có chữ 'Hi'—"

Còn chưa đợi Trần Trúc gửi đi, Diệp Hi đã nhắn tiếp: "Anh ơi, anh gửi cho em chữ 'nhật', là có ý gì vậy ạ?"

Một lát sau, không biết đối phương đã tự tưởng tượng ra vở kịch kỳ lạ nào đó.

Diệp Hi trả lại một biểu tượng mặt đỏ ửng.

【Anh ơi, em chuẩn bị sẵn sàng rồi ạ.】

Sau đó là ảnh động đang đắp chăn nằm ngủ.

Bàn tay đang đánh máy của Trần Trúc khựng lại, có chút cạn lời mà tắt màn hình đi.

Vốn dĩ cho rằng Diệp Hi chỉ nói đùa, nhưng sau khi buổi học kết thúc, Trần Trúc lại nhận được điện thoại của cậu ta.

Đối phương thần thần bí bí nói: "Anh ơi, em đã chuẩn bị một bất ngờ cho anh á."

Trần Trúc bật cười, có chút bất lực nói: "Không phải là muốn hù dọa đấy chứ."

Dù sao Diệp Hi thích gây chuyện cũng không phải ngày một ngày hai, những 'bất ngờ' của cậu ta thường biến thành những trò nghịch ngợm dở khóc dở cười.

Diệp Hi có chút tủi thân nói: "Đâu có đâu."

Trần Trúc bán tín bán nghi, bước vào thang máy bấm tầng: "Được thôi, anh sắp đến rồi, em ở trong phòng sao?"

"Dạ!" Diệp Hi đáp lại một cách trịnh trọng lạ thường, "Anh ơi, đẩy cửa ra đi, em đợi anh."

Cửa thang máy từ từ mở ra. Trần Trúc vừa định nói gì đó thì điện thoại đã bị cúp máy.

Cùng với tiếng bíp bận, còn có tiếng vĩ cầm du dương.

Trần Trúc ngước mắt lên, nhìn thấy con đường trải đầy hoa tươi trong hành lang và những người chơi vĩ cầm đứng xếp hàng hai bên.

Cậu chậm rãi bước trên tấm thảm mềm mại, bên tai là những điệu valse du dương. Tâm trạng Trần Trúc cũng giống như những nốt nhạc nhảy múa, trở nên vui vẻ và phấn chấn.

Cậu biết Diệp Hi là một bé cưng, nhưng không hề nghĩ đối phương lại có khía cạnh lãng mạn như vậy.

Trần Trúc nở nụ cười, theo chỉ dẫn của Diệp Hi từ từ đẩy cửa phòng ra.

Khác với những cánh hoa hồng rơi rải rác ngoài hành lang, căn phòng đơn giản là một biển hoa. Những đóa hoa rực rỡ mà không tầm thường, từng cụm từng cụm, như những đám mây lấp lánh ở khắp mọi nơi.

Đèn trần trong phòng được thay bằng đèn chiếu sao. Dưới ánh sao là một hình trái tim khổng lồ.

Trần Trúc bước đến gần hơn mới phát hiện ra hình trái tim kia được tạo thành từ vô số bức ảnh.

Những bức ảnh kia, có bóng lưng Trần Trúc đang hái quả trong vườn; có góc nghiêng cậu nhìn xa xăm khi ngồi trên cánh đồng; còn có cả dáng vẻ cậu đang ngồi đọc sách trong một góc.

Thì ra, trong những khoảnh khắc Trần Trúc không hề để ý, luôn có một người lặng lẽ quan tâm và âm thầm yêu thích cậu.

Trần Trúc vốn cho rằng tình cảm của Diệp Hi giống như một đứa trẻ thích món đồ chơi mới, tuy chân thành nhưng có hơi trẻ con.

Đến khi nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, Trần Trúc mới nhận ra, người trông có vẻ vô tâm vô phế kia lại thích bản thân cậu đến nhường này.

Tình cảm của Diệp Hi chưa từng giả dối, chỉ là đã che giấu kỹ mà thôi.

Trần Trúc hoàn hồn lại, mới nhớ ra phải tìm kiếm bóng dáng Diệp Hi.

Nhưng rất nhanh, Trần Trúc để ý đến "hộp quà" khổng lồ trên giường.

Trần Trúc không khỏi bật cười, chiếc hộp quà kia dường như đã viết sẵn dòng chữ "a, em ở đây này, mau đến đây tìm em đi".

"Khụ," Trần Trúc đến gần hộp quà, nhẹ nhàng gõ gõ, "Đây là quà của anh sao?"

"Vậy anh mở ra nhé—" Lời còn chưa dứt.

"Bộp" một tiếng, chiếc hộp bị lật tung, Diệp Hi lập tức nhảy ra ngoài.

Cậu ta dường như quên mất mình nặng bao nhiêu, một cú nhảy mà cả người đều treo lên eo Trần Trúc.

"Surprise!"

Trần Trúc không giữ được thăng bằng, bị quán tính đẩy mạnh về phía sau - rồi cả hai cùng ngã xuống tấm thảm.

"Diệp Hi..." Trần Trúc bị va vào có chút choáng váng. Còn chưa kịp đẩy người đang đè lên mình ra, thì gương mặt xinh đẹp của Diệp Hi đột nhiên xuất hiện ngay phía trên.

Cậu bé tóc vàng có một đôi mắt xinh đẹp, khi nhìn từ trên xuống trong rực rỡ như từng đoá hồng.

Trong căn phòng ánh sao lấp lánh, giữa vô vàn đóa hoa, tiếng violin du dương đã chuyển thành bản "Salut d'Amour*"

(*Lời Chúc Tình Yêu).

Những nốt nhạc du dương chạm vào thần kinh khiến người ta chìm đắm.

Tất cả đều quá thích hợp, tất cả đều quá tốt đẹp.

Cho nên, khi Diệp Hi nhắm mắt cúi người xuống, Trần Trúc cũng thuận theo mà nhắm mắt lại.

Đây là nụ hôn đầu tiên của họ. Trần Trúc có thể cảm nhận được Diệp Hi đang cẩn thận thăm dò, cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn và căng thẳng của đối phương.

Thậm chí, bàn tay Diệp Hi chống hai bên người cậu cũng đang khẽ run lên.

Để trấn an người đang căng thẳng kia, Trần Trúc đưa tay lên v**t v* lưng Diệp Hi, hơi nghiêng đầu để nụ hôn thêm sâu.

Hương hoa nồng nàn, bầu trời sao lãng mạn, biển hoa như mây chính là những chứng nhân tuyệt vời nhất cho họ.

"Diệp Hi, làm bạn trai anh nhé." Trần Trúc chủ động lên tiếng. Lần tỏ tình đầu tiên là do Diệp Hi, sự bất ngờ này cũng là do cậu ta tạo ra, Trần Trúc không muốn đối phương cảm thấy không công bằng.

Cho nên, cậu nhìn Diệp Hi, nói: "Diệp Hi, anh không biết định nghĩa về hạnh phúc của em là gì, nhưng định nghĩa của anh về hạnh phúc thì có rất nhiều."

Trần Trúc: "Tri thức, lý tưởng, tương lai đều là một phần trong hạnh phúc của anh—" Cậu khẽ cười, đôi mày thanh tú xinh đẹp sau khi được thời gian mài giũa càng trở nên thuần khiết, quyến rũ.

"Bắt đầu từ giây phút này, hạnh phúc của anh đã thêm một phần nữa, đó chính là em."

Trần Trúc vừa nói xong, Diệp Hi đã không nhịn được nữa mà cúi đầu hung hăng hôn cậu.

Trên đời sao lại có người quyến rũ như Trần Trúc chứ... Diệp Hi khẽ than, Trần Trúc dùng khuôn mặt ngây thơ như vậy mà nói ra những lời thả thính mê người đến thế, đúng là giết người không dao mà.

"Trần Trúc, anh là của em rồi." Diệp Hi nói, khẽ cười, "Bạn trai à."

Sau khi nụ hôn kết thúc, Trần Trúc vốn cho rằng theo tính cách nóng nảy của Diệp Hi, những chuyện tiếp theo sẽ đi theo một hướng không thể lường trước.

Nhưng bất ngờ là Diệp Hi không hề ép buộc cậu.

Diệp Hi biết Trần Trúc là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng lại có phần bảo thủ và cố chấp.

Cho nên, dù Diệp Hi đã thèm thuồng không chịu được nữa, nhưng cậu ta chỉ l**m môi, ngoan ngoãn gục vào lòng Trần Trúc: "Anh ơi, em thích anh quá đi."

Nhìn người ngoan ngoãn ngoài dự kiến, Trần Trúc vừa cảm động vừa ngọt ngào. Cậu xoa đầu Diệp Hi, cho dù sức nặng trên người khiến cậu có chút nghẹt thở cũng không hề đẩy cậu ta ra.

Có lẽ do ban ngày nghe giảng quá mệt, Trần Trúc lại từ từ chìm vào giấc ngủ trong tiếng lẩm bẩm ngọt ngào của Diệp Hi.

"Anh ơi?" Diệp Hi chống nửa người dậy, nhìn hàng mi dài thẳng của Trần Trúc từ từ rũ xuống, giống như cánh bướm, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Diệp Hi nhìn người đang ngủ say không chút phòng bị, bất đắc dĩ thở dài: "Thật là, đây rõ ràng là cố tình dụ dỗ người ta phạm tội mà, anh ơi."

Cậu ta vừa phiền não vừa hạnh phúc thở dài một tiếng rồi đi vào phòng tắm dội nước lạnh, sau đó mới quay lại quấn quýt ôm Trần Trúc đi ngủ.

Đêm đó, Trần Trúc ngủ rất ngon, dù có hơi nghẹt thở...

.

Sự tương phùng bất ngờ luôn khiến người ta trở tay không kịp. Vốn tưởng rằng việc nhìn thấy ảnh của Từ Lan Đình ở Harvard đã là dấu chấm hết rồi.

Không ngờ rằng, khi Trần Trúc quay lại nhà hàng làm việc lại nhìn thấy một người đàn ông trông hơi quen quen.

Người đàn ông mặc bộ vest đen, yên tĩnh ngồi ở một chiếc bàn ăn hẹp, khí chất trên người hoàn toàn không phù hợp với nhà hàng cũ kỹ này.

Còn chưa kịp để Trần Trúc hồi tưởng, trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện một gương mặt xinh đẹp.

Trần Trúc theo phản xạ mà ném thứ trong tay về phía đối phương.

Là người của Từ Lan Đình ư?

Trần Trúc nhanh chóng chạy về phía nhà bếp, mặc cho người phía sau hùng hùng hổ hổ cũng không hề quay đầu lại.

Sau khi đứng trong bếp một lúc để bình tĩnh lại, Trần Trúc mới nhận ra người kia hình như là  bạn của Từ Lan Đình.

Không, nói chính xác hơn là thanh mai trúc mã của hắn, vị hôn phu danh chính ngôn thuận, là ánh trăng sáng trong lòng người đàn ông kia.

Cuối cùng, Trần Trúc cũng nhớ ra người đó là Thẩm Tri Hạ.

Gã Thẩm Tri Hạ này đã từng thay thế cậu đứng bên cạnh Từ Lan Đình, xuất hiện trên khắp các mặt báo, trên bản tin truyền hình, là "vị hôn phu" mà Từ Lan Đình công khai tuyên bố với mọi người.

Trần Trúc cuối cùng cũng nhớ lại đêm sinh nhật hai mươi tuổi, khi mà nhát dao đâm thẳng vào ngực cậu đêm đó.

Thật may mắn, cậu đã tỉnh lại khỏi cơn ác mộng kia rồi.

Trần Trúc sửa lại bộ đồng phục có chút xộc xệch, định trực tiếp đối mặt với hai vị khách không mời mà đến.

Nhưng khi Trần Trúc từ nhà bếp bước ra, hai người kia đã không còn bóng dáng.

Trần Trúc không biết mục đích họ đến đây là gì, nhưng cậu đoán hai người đó có lẽ không phải do Từ Lan Đình phái đến.

Ít nhất thì, Tưởng Minh Trác chắc chắn không phải.

.

Trần Trúc tưởng rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, nhưng đến gần giờ tan làm thì Tưởng Minh Trác lại quay trở lại.

Người đàn ông không hề làm khó dễ cậu, chỉ yên tĩnh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.

Trần Trúc dường như nhớ lại việc Tưởng Minh Trác đã chia tay Thẩm Tri Hạ trong quán bar, mà bây giờ, người đàn ông đó lại đi cùng Thẩm Tri Hạ.

Cậu không có tâm trí tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, chỉ cảm thấy dáng vẻ của Tưởng Minh Trác không giống kiểu sẽ "quay đầu ăn cỏ cũ".

Nhưng nhìn những người đã từng chia xa nay lại đứng chung, Trần Trúc cũng không nói được cảm giác trong lòng mình là gì, cậu nên cảm khái, hay là thở dài đây.

Gương vỡ khó lành, mối tình đã tan vỡ rồi ghép lại, liệu có còn như xưa nữa?

.

Cho đến khi những vị khách cuối cùng trong quán thanh toán xong, Trần Trúc cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh, ngồi xuống đối diện với người đàn ông kia.

Vì người ta đã tìm đến tận cửa, cậu cũng sẽ không trốn tránh.

Tưởng Minh Trác không giống Từ Lan Đình, không thích vòng vo, không thích bày vẽ, hắn nói thẳng mục đích của mình: "Tôi nghe nói cậu vì chuyện của Từ Lan Đình mà phải trốn ra nước ngoài, bỏ lỡ kỳ thi đại học."

Mãi đến khi nghe từ miệng Tưởng Minh Trác, Trần Trúc mới nhận ra thì ra mình đã đi một đoạn đường dài đến thế.

Ngày hôm qua như cơn ác mộng, ấy vậy mà đã trôi qua lâu như vậy rồi.

"Đúng vậy." Trần Trúc nói, tuy có tiếc nuối nhưng không còn đau khổ đến xé lòng như trước nữa. Dù sao thì, vết thương sâu đến đâu bây giờ cũng chỉ là một vết sẹo màu nâu xám.

Mọi chuyện đã thành sự thật, Trần Trúc không hề hối hận vì đã dốc hết sức lực trốn khỏi sự kiểm soát của Từ Lan Đình.

Nhưng Tưởng Minh Trác lại hỏi: "Có hối hận vì đã yêu Từ Lan Đình không?"

Trần Trúc khựng lại, hối hận sao...

Cậu làm sao có thể không hối hận chứ? Nếu không có kiếp nạn mang tên Từ Lan Đình này, cậu vốn dĩ...

Vốn dĩ lý tưởng và cơ hội đang ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến.

Nhưng Trần Trúc tự hỏi lòng mình, cho cậu làm lại một lần nữa, thì cậu vẫn sẽ bị thu hút bởi một người chói mắt như Từ Lan Đình mà thôi.

Từ Lan Đình là kiếp nạn, cũng là nghiệt duyên không thể nào chống lại được.

Tưởng Minh Trác nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: "Gần đây hắn đang tìm cậu, cậu biết không?"

Trần Trúc trực giác cảm thấy Tưởng Minh Trác không phải người xấu, dù khí chất mạnh mẽ và lạnh lùng trên người hắn khiến người ta khó tiếp cận.

"Tôi biết." Trần Trúc nói, "Tôi cũng biết mình sẽ không trốn được bao lâu, dù sao đối phương là Từ Lan Đình mà."

Cậu nói: "Nhưng bây giờ tôi không muốn trốn nữa." Trần Trúc nhàn nhạt nói. Lần nữa nhắc đến Từ Lan Đình, cậu đã có thể bình thản như gió thoảng mây bay.

"Ban đầu là tôi thấp hèn tự mình lao đầu vào để mặc hắn giày xéo, bị Từ Lan Đình chà đạp cũng là số mệnh, tôi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng tôi không hối hận." Trần Trúc nói, "Hay đúng hơn, tôi không có thời gian dư thừa để hối hận."

Cậu bận trưởng thành, bận gánh vác trách nhiệm, bận theo đuổi tương lai và lý tưởng.

Từ Lan Đình nay chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cậu mà thôi.

Tưởng Minh Trác không phải người nhiều lời, hắn im lặng một lát rồi đưa cho Trần Trúc một tấm danh thiếp.

"Đến công ty của tôi, tôi có thể giúp cậu."

Nhìn tấm danh thiếp nền trắng chữ vàng trên bàn, Trần Trúc nói: "Tổng giám đốc Tưởng, tôi nghĩ chắc anh cũng biết, tôi chỉ có bằng cấp ba."

Tưởng Minh Trác: "Cậu có thể đến thử việc trước."

Tưởng Minh Trác quả thật xuất phát từ ý tốt, hắn tiếc nuối cho một tài năng bị vùi lấp.

Hắn nhìn ra Trần Trúc là người có tài, nếu không bị một tên cặn bã như Từ Lan Đình lừa gạt thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Nhưng sự quật cường trong xương tủy của Trần Trúc lại không cho phép cậu nhận lấy lòng tốt này.

Cậu dứt khoát từ chối lời mời giúp đỡ đang chìa ra: "Tổng giám đốc Tưởng, nếu ngài đủ tin tưởng tôi, thì hãy chờ đến khi tôi có được tư cách xứng đáng với công việc này."

Sau cái đêm 19 tuổi đó, thiếu niên đã rũ bỏ vẻ non nớt, cậu đã không còn là thiếu niên nữa.

Nhưng trong mắt Trần Trúc vẫn giữ nét thuần khiết thuở ban sơ.

Cậu đã dùng hành động của mình thực hiện câu nói: "Ngọc không mài, không thành đồ tốt", mà trong quá trình mài giũa đã tôi luyện ra một tâm hồn càng thêm trong sáng và rõ ràng.

Tưởng Minh Trác: "Tôi chờ ngày đó."

Có thể sống sót sau khi rơi vào tay một tên cặn bã như Từ Lan Đình, hình như còn sống rất tốt - người như vậy cũng không cần sự giúp đỡ thừa thãi của hắn.

Nhưng, giúp Trần Trúc trốn tránh tên cặn bã kia một chút thì hẳn rất cần thiết.

Vốn tưởng Từ Lan Đình sẽ nhanh chóng tìm đến cửa, nhưng hai tháng  sau đó, Trần Trúc lại có cuộc sống yên bình ngoài dự kiến.

Cậu biết vị tổng giám đốc Tưởng trông có vẻ lạnh lùng xa cách kia, thực chất là một người dịu dàng không gì sánh bằng.

Cho dù chỉ gặp mặt vài lần, nhưng hắn vẫn chọn giúp đỡ cậu.

Trần Trúc nhân lúc trời yên biển lặng này, chở Diệp Hi đi mấy vòng trên bờ biển.

Hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn, ngắm biển cả, ngắm thủy triều.

Mặt trời đỏ ửng từ từ lặn xuống dưới đường chân trời. Mỗi khi đến lúc này, Diệp Hi sẽ nghiêng đầu hôn Trần Trúc trong ánh chiều tà.

Sự yên bình trong chốc lát bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Trần Trúc xoa xoa đôi mày đang nhíu lại của Diệp Hi: "Không sao đâu, chắc lại là điện thoại lừa đảo thôi."

Nhưng người gọi lại là Tưởng Minh Trác.

Trần Trúc nhận máy, nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Tưởng Minh Trác từ đầu dây bên kia.

"Từ Lan Đình đã biết tôi ngầm cắt đứt manh mối của hắn rồi, hẳn là sẽ nhanh chóng tìm đến cậu đấy."

Người đàn ông dừng lại một chút, rồi nói: "Hắn đang ở dưới lầu công ty tôi rồi. Nếu cậu cần giúp đỡ thì cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

Trần Trúc nói lời cảm ơn, lại mơ hồ cảm thấy việc Từ Lan Đình đến công ty Tưởng Minh Trác e là ngầm nhắm vào cậu.

Cậu đã từng chứng kiến quá nhiều thủ đoạn bẩn thỉu của Từ Lan Đình. Người kia rất xảo quyệt và giỏi nắm bắt lòng người, hắn luôn có thể dễ dàng kéo đối thủ xuống khỏi bàn đàm phán.

Trần Trúc không rõ tình hình bên phía Tưởng Minh Trác, bỗng có chút lo lắng: "Hắn không làm gì ngài chứ? Từ Lan Đình người đó rất mưu mô—"

"Không có." Người đàn ông trong điện thoại cười nhạt một tiếng, "Hắn đang đánh nhau với người ta."

Trần Trúc khựng lại, dường như không hiểu lắm: "Cái gì?"

Tưởng Minh Trác chế giễu nói: "Con cáo già kia đang đánh nhau với con cún ngốc nhà tôi đó. Cậu có muốn xem trực tiếp không?"

Vừa hay tầm nhìn từ cửa sổ sát đất của hắn rất tốt, có thể nhìn thấy bộ dạng bạo lực và cố chấp của Từ Lan Đình.

"Không cần." Trần Trúc nhất thời không biết nên nói gì.

Từ Lan Đình, Thẩm Tri Hạ, đánh nhau rồi sao?

Bọn họ, không phải là ánh trăng sáng của nhau sao?

Trong lúc Trần Trúc đang ngẩn người, Diệp Hi nheo mắt lại, rồi cười hỏi cậu: "Anh ơi, Từ Lan Đình là ai vậy ạ?"

••••••••

Tác giả:

Không có báo trước việc tu la tràng, vì tiếp theo đây, mỗi một chương đều là tu la tràng hahahaha

Lily: KHÔNG ĐỔI THỤ nhé mn, ăn chút đường của bé Trúc nhà mình để chuẩn bị cho Tu la tràng + Hoả táng tràng.

Bình Luận (0)
Comment