Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 42

"Nói! Rốt cuộc Trần Trúc ở đâu!" Con cáo già xảo quyệt Từ Lan Đình đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, lần đầu tiên bất chấp thân phận mà lao vào ẩu đả với người khác.

Từ Lan Đình chưa từng chật vật đến thế. Người hắn lấm lem bụi bặm, dáng vẻ tiều tụy cùng ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn giết người.

Hắn dùng cánh tay ghì chặt Thẩm Tri Hạ xuống, như một con thú bị dồn vào đường cùng, lý trí lung lay sắp đổ: "Tôi biết Tưởng Minh Trác đứng sau giở trò. Nếu cậu không muốn công ty của hắn xảy ra chuyện thì tốt nhất là giao Trần Trúc ra đây!"

Thẩm Tri Hạ cũng không hề kém cạnh, giống như một con chó điên mất kiểm soát, chỉ biết điên cuồng cắn xé kẻ trước mặt.

Cả hai đều từng luyện võ, ra đòn tàn độc, đòn nào cũng thấy máu như muốn g**t ch*t đối phương.

Từ Lan Đình chỉ một lòng muốn tìm được Trần Trúc, hắn mặc kệ nắm đấm của Thẩm Tri Hạ, tàn nhẫn siết cổ đối phương.

Hắn bị đánh bật mặt sang một bên, miệng nhanh chóng nếm vị máu tanh, nhưng Từ Lan Đình không hề để tâm.

Chỉ cần, chỉ cần có thể nhanh chóng tìm được Trần Trúc...

"Thẩm Tri Hạ," Từ Lan Đình ghì chặt đối phương, cố nén tàn bạo đang trào dâng, hắn nghiến răng: "Trần Trúc ở đâu?"

Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu: "Muốn biết đến thế à?" Hắn cười nham hiểm: "Nếu tôi không nói thì sao?"

Cả hai mặt mũi, người ngợm đều đầy vết thương, như hai con thú mất trí đang điên cuồng cắn xé, cảnh tượng vô cùng thảm hại.

Lực tay Từ Lan Đình càng siết chặt, sự nhẫn nại của hắn đang cạn kiệt từng chút một: "Trần Trúc, ở đâu?"

"Ha! Từ Lan Đình, lúc người ta một lòng một dạ với anh, anh như thằng khốn ném người ta ra sau đầu, bây giờ biết hối hận rồi à? Mẹ nó, anh tưởng người ta vẫn ở yên một chỗ chờ anh sao?"

Những lời này, Thẩm Tri Hạ nói với Từ Lan Đình, mà cũng như đang tự nói với chính mình.

Lúc đầu không biết trân trọng, đợi người ta rời đi rồi lại cố chấp dây dưa, không phải là đê tiện thì là gì chứ?

Thẩm Tri Hạ cảm nhận được Từ Lan Đình đang dao động, hắn vung tay đẩy đối phương ra, tung một cú đấm thẳng vào khuôn mặt đáng ghét đó.

Người đàn ông lại không hề phản kháng, hay đúng hơn là đã lười dây dưa với Thẩm Tri Hạ.

Từ Lan Đình lau vết máu bên miệng, vạt áo và tay áo đều loang lổ vết máu, trên mặt cũng bầm tím. Vì lặn lội đường xa, cho nên mắt hắn thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy, đáy mắt kìm nén sự cố chấp và điên cuồng.

Từ Lan Đình đã sức cùng lực tận, hắn đã bị dồn đến đường cùng rồi.

"Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay." Thẩm Tri Hạ đã từng thấy đối phương ung dung nói cười trên bàn tiệc, thấy dáng vẻ lịch thiệp của hắn, thấy cả thủ đoạn sắt đá khi đối mặt với nguy cơ. Nhưng hắn chưa từng thấy Từ Lan Đình mang bộ dạng như ma như quỷ thế này.

Thẩm Tri Hạ không tiếc lời đả kích vào lý trí của Từ Lan Đình.

"Anh muốn biết Trần Trúc ở đâu lắm đúng không?" Hắn cười như ác quỷ, chậm rãi đến gần.

Thẩm Tri Hạ cúi người, ghé vào tai Từ Lan Đình thì thầm: "Tôi đúng là có gặp cậu ta. Nhưng đáng tiếc, Từ Lan Đình ạ, anh đến quá muộn rồi... Bên cạnh Trần Trúc đã có một cậu nhóc tóc vàng xinh trai lắm đấy."

Hắn khẽ nói tiếp: "Tôi đã thấy họ ở bên nhau thế nào, thấy cậu ta đợi Trần Trúc tan làm, hai người sánh bước về nhà, à - họ còn hôn nhau ở những nơi không người nữa đấy."

Vẻ bình tĩnh cyar Từ Lan Đình vẫn chưa làm Thẩm Tri Hạ thỏa mãn, hắn nói tiếp: "Giờ này, Trần Trúc chắc vẫn còn đang trong vòng tay người kia đấy-"

Lời còn chưa dứt, Từ Lan Đình đã đột ngột nổi điên, hất văng Thẩm Tri Hạ xuống đất. Đáy mắt hắn đen kịt, rõ ràng hắn đã mất hết lý trí.

Thẩm Tri Hạ lãnh trọn một cú đấm trời giáng, tai hắn thậm chí còn ù đi.

Nhưng hắn lại khoái trá cười lớn, chế giễu bộ dạng thảm hại của Từ Lan Đình, cũng như đang chế giễu chính bản thân mình ngày trước.

"Đáng đời! Mẹ nó đáng đời anh!"

"Nhưng, anh đúng là nên tự mình đến xem," Thẩm Tri Hạ vừa cười vừa nói, "Đến xem, rốt cuộc anh đã từng bước đẩy Trần Trúc vào lòng người khác như thế nào."

...

"Anh ơi!" Cậu nhóc tóc vàng nhảy lên, mạnh mẽ lao vào lòng người thiếu niên.

Hay đúng hơn, không còn là thiếu niên nữa - Trần Trúc của hiện tại đã mọc ra đôi cánh vững chãi, xinh đẹp. Qua những năm tháng khổ nạn, cậu lắng đọng lại một vẻ thanh u như trúc.

Tấm lưng vốn gầy gò nay đã phảng phất nét vững chãi của người trưởng thành. Vóc dáng cậu cân đối, thẳng tắp mà kiên cường.

Trần Trúc đã cao hơn rất nhiều, gương mặt đã rũ bỏ vẻ non nớt, thay vào đó là sự trong trẻo, thuần khiết như ngọc.

Tựa như ngọc thô phủi đi lớp bụi, lộ ra vẻ tinh khiết hoàn mỹ.

Cậu dường như đã thay đổi rất nhiều, khí chất, nét mày, nụ cười trên môi - lại dường như không có gì thay đổi, cốt cách, cách nói chuyện, hành động, tâm hồn...

Từ Lan Đình nhìn bóng dáng cao gầy nổi bật kia, cố gắng tìm kiếm chút manh mối từ những tháng năm mờ mịt.

Hắn tìm kiếm dấu vết mình từng lưu lại bên cạnh Trần Trúc, dù chỉ là một chút thôi.

Nhưng người kia dường như đã hoàn toàn quên đi quá khứ, cậu không chút e dè ôm lấy cậu nhóc tóc vàng.

Thậm chí còn nghiêng đầu, hôn lên má lúm đồng tiền của cậu ta.

Trong nụ cười tươi tắn của Trần Trúc đã không còn dấu vết của những tổn thương Từ Lan Đình đã gây ra, không còn đau đớn, cũng không còn tuyệt vọng.

Hồi ức biến mất, quá khứ phai nhòa... tất cả những gì Từ Lan Đình từng để lại trên người Trần Trúc, bao gồm cả hơi thở đều tan biến không dấu vết. Từ Lan Đình như chưa từng xuất hiện, tựa như một trang giấy vô nghĩa bị lật qua nhẹ nhàng.

"Thiếu niên của hắn" không còn là thiếu niên, cũng chẳng còn là của hắn nữa rồi.

..

"Anh ơi, gần đây em có gầy đi chút nào không?" Thiếu niên tóc vàng ngồi trên yên sau xe đạp, tự nhiên ôm lấy eo Trần Trúc.

"Nặng lắm." Trần Trúc nói, nhưng mắt lại ánh lên ý cười cưng chiều, "Ôm chắc vào."

Chiếc xe đạp băng qua những đường phố ở Pennsylvania, chạy dọc theo bờ biển dài.

Gió biển thổi tới, chiếc áo sơ mi trắng của Trần Trúc tung bay, như đôi cánh bướm lửng lơ trong không trung.

Dưới ánh tà dương, nụ cười của cậu nhóc tóc vàng rạng rỡ và trong trẻo, đôi tay ôm eo Trần Trúc thật chặt, thật chặt...

Thật chói mắt.

Càng chói mắt hơn là nụ cười cởi mở, không chút gò bó của hai người.

Mà Từ Lan Đình lại như một bóng ma ẩn mình trong chiếc xe sang bao người mơ ước, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ máu.

Chiếc xe đạp dừng lại bên bãi biển. Cậu nhóc tóc vàng như không thể chờ đợi mà nhảy xuống xe, từ phía sau ôm chặt lấy Trần Trúc, nhão nhão dính dính mà áp sát vào.

Những nụ hôn thân mật, ngọt ngào, ngang nhiên chiếm lấy người mà Từ Lan Đình từng ôm, từng hôn vô số lần.

"Anh đúng là nên tự mình đến mà xem, xem rốt cuộc anh đã từng bước đẩy Trần Trúc vào lòng người khác như thế nào."

Lời của Thẩm Tri Hạ như vẫn còn văng vẳng bên tai.

"Đáng đời, mẹ nó đáng đời anh."

Từ Lan Đình nhìn A Trúc của mình đang được một người khác ôm, quang minh chính đại ôm hôn.

Thậm chí, Trần Trúc còn v**t v* mái tóc vàng của người kia, dịu dàng, cưng chiều, mặc cho người ta làm càn.

Cậu không chút chống cự mở rộng vòng tay, cười mà ôm hôn người yêu của mình.

Trần Trúc cười đẹp đến vậy, nhưng nụ cười ấy lại là con dao nhọn đâm thẳng vào tim Từ Lan Đình.

"Được rồi, không phải còn muốn ngắm hoàng hôn sao?" Trần Trúc ấn đầu người đang làm loạn xuống, nói, "Đi thôi."

Dưới ánh chiều tà, bóng dáng hai người vô cùng xứng đôi. Họ thoải mái ngồi trên bãi cát mềm mại rồi dựa vào nhau, trong mắt có hoàng hôn, cũng có nụ cười dịu dàng của đối phương.

Ai nhìn vào cũng đều phải thốt lên một câu xứng đôi, cảm khái một tiếng tháng ngày êm đềm...

Nỗi đau cũng có ngưỡng chịu đựng của nó. Giáo sư tâm lý học trước đây của Từ Lan Đình đã nói như vậy: "Cho dù là đau đớn về tâm lý hay sinh lý đều có giới hạn của nó, cũng giống như nồng độ cồn trong ly rượu vậy."

"Khi đau đớn vượt quá giới hạn, não bộ sẽ tự động ngắt dây thần kinh cảm giác đau - con người sẽ bất tỉnh. Tương tự, khi đau đớn về mặt tâm lý vượt quá giới hạn, con người cũng sẽ xuất hiện phản ứng căng thẳng để chống lại sự đau đớn này."

Nhưng, nỗi đau có thật sự tồn tại ngưỡng giới hạn không? Những kiến thức lý thuyết mà Từ Lan Đình tin tưởng sâu sắc đã bị một nụ cười của Trần Trúc nhẹ nhàng phá hủy.

Khi Trần Trúc rời đi, ngưỡng đau của hắn đã chạm đỉnh.

Mà bây giờ, Từ Lan Đình chỉ cảm thấy nỗi đau càng sâu sắc hơn, đau đến sống không bằng chết.

Thì ra, nồng độ cồn sau khi đạt một trăm vẫn có thể tăng lên.

Thì ra, vết thương không có điểm dừng, não bộ cũng sẽ không tự động tắt cái dây thần kinh cảm giác đau chết tiệt kia đi để cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn, dù chỉ là một chút.

"Tổng giám đốc Từ, có cần mang người qua không ạ?"

Trong giây lát, Từ Lan Đình thật sự không thể nói nổi một câu nào.

Hắn im lặng một lúc lâu, hít một hơi thật sâu. Cho đến khi lồng ngực có chút không khí, Từ Lan Đình mới lên tiếng: "Không cần."

Hắn không còn chút sức lực nào để đối mặt nữa.

Sự thật tàn nhẫn và đẫm máu bày ra trước mắt.

Người hắn từng ôm, đôi môi hắn từng hôn, đôi mắt hàng mày hắn từng nâng niu, người hắn nhớ nhung đến phát điên đã vào vòng trong tay kẻ khác, không còn thuộc về hắn nữa.

A Trúc của hắn đã dựa vào vai người khác, hôn một người khác, nương tựa trong vòng tay người khác.

Trần Trúc không còn là của hắn nữa rồi.

Từ Lan Đình nhắm mắt, im lặng rất lâu.

Trần Trúc và người kia rời đi khi nào, hắn cũng không hề hay biết.

Hay đúng hơn, hắn chẳng dám nhìn nữa.

Cho đến khi màn đêm đen kịt buông xuống, người đàn ông mới như bừng tỉnh, trầm giọng nói: "Về biệt thự."

...

Không biết vì sao, đêm nay Diệp Hi lại có chút nóng nảy.

Sau khi Trần Trúc và cậu ta xác định mối quan hệ, cả hai đều phát triển một cách từ từ, không vội vàng.

Nắm tay, ôm ấp, hôn môi, giống như vô vàn cặp tình nhân bình thường.

Nhưng đêm nay, Trần Trúc có thể cảm nhận rõ Diệp Hi đang sốt ruột.

"Anh ơi, em lên lầu ngồi một lát thôi, không làm gì đâu mà!" Diệp Hi chớp mắt, đáy mắt rõ ràng giấu ý đồ xấu, trông vừa tinh ranh vừa buồn cười.

Trần Trúc không kìm được mà xoa mái tóc vàng mềm mại của cậu ta. Thật ra, ngay từ khoảnh khắc đồng ý làm bạn trai Diệp Hi, Trần Trúc đã toàn tâm toàn ý chấp nhận cậu bạn trai đáng yêu này.

Bây giờ, cũng coi như là nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên.

Trần Trúc không phải người bảo thủ phong kiến gì, nếu không cậu cũng đã chẳng làm trái ý mọi người mà dây dưa với Từ Lan Đình.

Cậu có nguyên tắc và điểm dừng riêng, nhưng cũng có chút tùy hứng nổi loạn.

Trần Trúc khẽ nâng cằm Diệp Hi, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không làm gì sao?"

Dưới ánh mắt đó, Diệp Hi không nhịn được nữa.

Cậu ta gần như hung hăng cắn lên môi Trần Trúc.

Anh ơi, anh là của em... Diệp Hi đầy chiếm hữu mà để lại một dấu răng trên vai cậu.

Họ một đường dây dưa đi vào trong cửa.

Căn phòng của Trần Trúc không rộng rãi nhưng sạch sẽ gọn gàng, vừa đẩy cửa vào, hương hoa thơm ngát đã phảng phất bay tới.

"Bộp" một tiếng, cửa đã bị đóng sập vào.

"Ưm - Diệp Hi." Ý thức được Diệp Hi quá nóng nảy, Trần Trúc không thể không đẩy cậu ta ra một chút, "Trên người anh toàn mồ hôi, để anh đi tắm đã-"

Nhưng Diệp Hi lại không để Trần Trúc nói hết câu, cậu ta vội vàng chặn môi Trần Trúc lại, động tác như tuyên thệ chủ quyền khiến môi Trần Trúc hơi đau.

Trần Trúc cuối cùng không nhịn được, nhíu mày, nghiêng đầu đi: "Diệp Hi, em làm sao vậy?"

Trần Trúc biết Diệp Hi nhiệt tình và bộc trực, nhưng sự nhiệt tình đó từ trước đến giờ đều có chừng mực, không hề khiến người ta khó chịu.

Nhưng thế này thì rõ ràng là không ổn rồi.

Diệp Hi như đang muốn chứng minh điều gì đó, cậu ta chỉ một mực chiếm hữu, tấn công. Sự mạnh mẽ đột ngột này khiến Trần Trúc có chút bối rối.

"Diệp Hi?" Trần Trúc nhìn người đang im lặng rũ đầu, đưa tay nâng mặt cậu ta lên, hôn nhẹ vào má lúm đồng tiền.

Trần Trúc có thể cảm nhận được sự bất an và sốt ruột đột ngột của Diệp Hi, nhưng cậu không rõ nguyên do là gì.

Cậu chỉ có thể ôm lấy Diệp Hi, nhẹ nhàng an ủi.

"Em nhìn này, người anh toàn mùi mồ hôi, anh đi tắm đã rồi... sẽ tốt hơn." Trần Trúc nhìn đôi mắt cụp xuống của Diệp Hi, nghiêng đầu hỏi: "Hay là em thích kiểu này?"

Diệp Hi cuối cùng cũng bị Trần Trúc chọc cười. Cậu ta giở trò gục lên vai Trần Trúc, dụi dụi: "Không phải. Mùi hương nào trên người anh em cũng thích hết."

Cậu ta vùi vào vai Trần Trúc, hít một hơi thật sâu, có chút buồn bã thở dài: "Anh ơi, anh giận hả?"

Trần Trúc cười nói: "Sao có thể chứ." Đối diện với đôi mắt ngây thơ vô tội của Diệp Hi, cậu khó mà nổi giận được.

Cậu nói: "Chỉ là, anh không thích em có chuyện gì mà giấu anh." Trần Trúc nghiêm túc nói, "Trong lòng em có chuyện gì thì nói anh, đừng cáu kỉnh."

Diệp Hi chưa bao giờ cần ai khác dỗ dành, cũng rất ai đến dỗ cậu ta. Nhưng giờ, cậu ta lại chân thực cảm nhận được sự cưng chiều của Trần Trúc.

Trước mặt người đàn ông này, dường như dù Diệp Hi có làm sai điều gì, thì đối phương cũng mãi mãi bao dung và chấp nhận cậu ta.

Diệp Hi cho rằng, ngay lần đầu gặp Trần Trúc, cậu ta đã nhất kiến chung tình, mà sau quãng thời gian chung sống, linh hồn cậu ta đã hoàn toàn tan chảy dưới sự tưới tắm dịu dàng mà thấm nhuần của Trần Trúc, phủ phục dưới chân của người này.

Cậu ta cam tâm làm thần dân dưới chân Trần Trúc, thậm chí dâng cả quyền chủ đạo, cam tâm tình nguyện rơi vào thế yếu.

Diệp Hi biết, mình thật sự đã yêu Trần Trúc rồi.

Cho nên, tối nay cậu mới sốt ruột như vậy.

Vì Diệp Hi đã ngửi thấy mùi hương của kẻ khác trong lãnh địa của mình.

Mạnh mẽ, nguy hiểm, khó đoán... Diệp Hi có thể cảm nhận được sự đe dọa đến từ người đó.

Diệp Hi vội vàng muốn chiếm đoạt Trần Trúc, nhưng cậu ta lại không cẩn thận mà tổn thương Trần Trúc.

Diệp Hi cúi đầu như một đứa bé làm sai chuyện: "Anh ơi, xin lỗi anh." Cậu ta lại ngước mắt, khi nhìn thấy máu trên môi Trần Trúc thì nước mắt lập tức trào ra.

Diệp Hi khóc lóc lau vết thương trên môi cậu: "Anh ơi, có đau không anh?"

Xin lỗi, em không muốn làm anh bị đau. Xin lỗi...

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vạt áo Trần Trúc. Trần Trúc ôm lấy Diệp Hi: "Diệp Hi, anh là bạn trai của em, em có bất cứ chuyện gì thì cũng nên nói với anh."

Trần Trúc cũng tự kiểm điểm mình, có phải do cậu không cho Diệp Hi đủ cảm giác an toàn nên mới làm Diệp Hi bất an sốt ruột như vậy không?

"Không phải." Mũi Diệp Hi đỏ lên, cậu ta đau lòng nhìn môi Trần Trúc, vừa áy náy vừa buồn khổ, "Anh ơi, tại em quá xấu tính."

Diệp Hi cúi đầu nhận lỗi: "Từ lúc, hôm đó em hỏi anh về... chuyện với người yêu cũ..."

Trần Trúc nhớ ra, không lâu trước đây cậu đã thẳng thắn với Diệp Hi về quá khứ với Từ Lan Đình.

Cậu cho rằng mình không giấu giếm gì cả thì có thể làm Diệp Hi tin tưởng là mình đã buông bỏ rồi. Nhưng lại không ngờ rằng, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng cảm xúc của Diệp Hi.

Diệp Hi ôm lấy Trần Trúc, giọng nói nghẹn ngào nghe thật đáng thương: "Lúc đó em nói là em không để ý, thật ra là giả đó. Thật ra em cực kỳ, cực kỳ đau lòng. Anh ơi, em có phải rất giả tạo và nhỏ nhen không?"

"Diệp Hi, em không tin anh sao?" Trần Trúc muốn giải thích, Diệp Hi lại vội vàng phủ nhận: "Không phải đâu! Em biết anh là người như thế nào mà, anh tuyệt đối sẽ không hai lòng, anh là một người rất rất tốt..."

Diệp Hi có chút thất vọng nói: "Chỉ là trong lòng em có chút không vui mà thôi."

Cậu ta nói: "Anh ơi, nếu như em có thể gặp anh sớm hơn thì tốt biết mấy."

Đôi mắt Diệp Hi vẫn còn vương lệ, vì vừa khóc xong nên khóe mắt cũng ửng đỏ: "Như vậy, anh có phải sẽ không trải qua những chuyện kia, cũng sẽ không bị tổn thương nhiều như vậy."

Mà em, cũng sẽ không vì gã đàn ông đó mà ghen tị đến phát điên.

Gặp sớm hơn... Trần Trúc lại không hề nghĩ đến vấn đề này. Cậu không phải người thích nhìn về quá khứ, nên sẽ không chìm đắm trong hồi ức mà dày vò chính mình.

Ánh mắt Trần Trúc mãi mãi hướng về tương lai và nơi phương xa, những người qua đường trong đời cậu sẽ không bao giờ có thể khiến cậu dừng chân.

"Anh ơi, em không nên đối xử với anh như vậy." Diệp Hi cẩn thận lau vết máu trên môi Trần Trúc, cúi đầu nhận lỗi: "Em xin lỗi."

Trần Trúc im lặng một lúc, sau đó chậm rãi ngồi xuống sô pha, dang tay về phía Diệp Hi: "Lại đây nào."

"Anh ơi..." Diệp Hi thu mình lại, rúc vào lòng Trần Trúc.

"Diệp Hi, anh không cho em đủ cảm giác an toàn là lỗi của anh. Nhưng, trong lòng em có chuyện mà không nói ra, lại còn cáu kỉnh như vậy cũng là sai." Trần Trúc ôm Diệp Hi, lời nói tuy nghiêm khắc nhưng giọng lại rất dịu dàng, càng giống như một cặp tình nhân thân mật.

"Nhưng mắc lỗi trong tình yêu cũng không phải chuyện gì to tát cả." Trần Trúc cười, hôn lên má Diệp Hi.

Diệp Hi nhìn đôi mắt trong sáng của Trần Trúc, những hờn dỗi trong lòng cậu ta bỗng biến mất không dấu vết.

Nói rồi, Trần Trúc dừng lại một chút, tai hơi ửng đỏ: "Mà chúng ta là người yêu, những chuyện thân mật vốn là lẽ đương nhiên, em vội cái gì chứ."

"Thật ạ?" Trong mắt Diệp Hi, Trần Trúc là người vô cùng bảo thủ, và cũng chính vì thế mà cậu ta lại càng sốt ruột muốn chứng minh sự tồn tại của mình, Diệp Hi hận không thể cưỡng ép Trần Trúc - hay đúng hơn là, cưỡng ép Trần Trúc một lần nữa.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Trúc, Diệp Hi vừa áy náy vừa cảm thấy bộ dạng vội vàng hấp tấp ban nãy của mình thật nực cười.

Đúng vậy, Trần Trúc đã là người của mình rồi, vội vàng thì cũng có ích gì chứ.

"Tốc độ" của họ không thể dễ dàng bị phá vỡ bởi gã đàn ông lạ hoắc nào đó!

Diệp Hi đã chuẩn bị tỉ mỉ mọi thứ: khách sạn, hoa tươi, âm nhạc, thậm chí ngay cả... vật dụng cho chuyện kia cũng đều là loại tốt nhất, do chính tay cậu ta chọn lựa.

Cậu đã quyết định sẽ cùng Trần Trúc có một hồi ức tuyệt vời nhất.

Thậm chí, Diệp Hi còn đặc biệt chuẩn bị một cuốn sổ tay hình trái tim, ghi lại thời tiết và địa điểm tốt nhất để dùng cho... khoảnh khắc đó.

Họ vốn dĩ nên có lần đầu tiên đẹp đẽ nhất. Diệp Hi hừ một tiếng, ôm chặt eo Trần Trúc: "Vậy anh phải đợi em chuẩn bị xong nhé."

"Ừm?" Vốn tưởng là nước chảy thành sông, cho nên tay của Trần Trúc đã chạm đến cơ bụng của nhóc sói con rồi...

Diệp Hi lại chớp mắt: "Em muốn để lại một hồi ức đẹp nhất ạ."

"Khụ..." Trần Trúc bị thái độ nghiêm túc của Diệp Hi làm cho dở khóc dở cười, không biết đối phương lại muốn bày trò gì nữa.

Nhưng, tất cả những điều bất ngờ, những trò nghịch ngợm, những điều ngoài ý muốn mà Diệp Hi mang đến, Trần Trúc đều sẽ vui vẻ đón nhận.

Diệp Hi lẩm bẩm: "Anh ơi, ôm em ngủ đi." Nói xong, cậu ta ngoan ngoãn nằm xuống, còn không quên đặt tay Trần Trúc lên vòng eo quyến rũ của mình.

Trần Trúc bất đắc dĩ cười, ôm Diệp Hi hôn một cái, Diệp Hi ngước mắt nhìn cậu rồi nhỏ giọng nói: "Nếu như không có gì bất ngờ, thì tuần sau ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, 9 giờ 11 phút..."

Kế hoạch nhỏ của Diệp Hi đã chu đáo tính toán đến mức kỳ quặc.

"9 giờ 11 phút chúng ta có thể bắt đầu ưm-"

Trần Trúc đưa tay bịt miệng Diệp Hi lại.

Nhưng, kế hoạch lại không đấu lại những thay đổi bất ngờ.

Kế hoạch hoàn mỹ tưởng chững "không có gì bất ngờ" của Diệp Hi lại vì sự xuất hiện của một người mà hoàn toàn sụp đổ.

Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, dù đứng giữa đám người phương Tây cao to cũng không hề kém cạnh.

Hắn mặc áo sơ mi đơn giản, kín đáo, nhưng cổ áo lại điểm xuyết chiếc trâm cài áo đắt giá.

Ngay khi người đàn ông cúi người bước vào quán ăn nhỏ, ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người đều vô thức bị thu hút.

"Bộp" một tiếng, chiếc bút bi trong tay Trần Trúc bị người khác chạm vào rơi xuống đất, lăn lông lốc một vòng, cuối cùng dừng lại dưới chân người đàn ông.

"Xin lỗi-" Trần Trúc vừa cúi người định nhặt thì một bàn tay thon dài khác đã nhanh hơn nhặt chiếc bút lên.

Khi đối diện với đôi mắt cáo của Từ Lan Đình, Trần Trúc thoáng thất thần, đột ngột gặp gỡ một lần nữa, đột ngột chạm mắt nhau.

Trước khi Trần Trúc kịp phản ứng lại thì người đàn ông đã chậm rãi đưa tay, nhẹ nhàng cài chiếc bút lên túi áo trước ngực cậu.

Sự tiếp xúc vô tình giữa đầu ngón tay khiến Trần Trúc bất giác lùi lại.

"Từ Lan Đình." Lần nữa gọi tên này sau hơn một năm, Trần Trúc lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cậu cảnh giác lùi lại vài bước, dùng tư thế bảo hộ để đứng chắn trước mặt Diệp Hi - mỗi ngày Diệp Hi đều đến chờ cậu tan làm, Diệp Hi gọi một ly nước trái cây rồi yên lặng ngồi đó, không ồn ào cũng không phiền ai cả.

Ánh mắt Từ Lan Đình luôn dừng trên mặt Trần Trúc, tựa như không hề nhìn thấy cậu nhóc tóc vàng mà cậu đang che chở sau lưng.

Hắn chậm rãi tìm một chỗ ngồi xuống, thu lại hết nét sắc bén trên người.

Người đàn ông lặng thầm giấu đi cơn giông bão trong đáy mắt, tựa như chỉ là bạn cũ gặp lại mà thôi.

Nếu không phải mấy ngày trước còn nghe Tưởng Minh Trác nói Từ Lan Đình vừa đánh nhau một trận với Thẩm Tri Hạ, thì có lẽ Trần Trúc đã tin vào dáng vẻ ôn hòa vô hại trong mắt người đàn ông này rồi.

"Em muốn làm gì?" Trần Trúc ấn vai Diệp Hi, an ủi xoa đầu cậu ta, "Ngoan, chờ anh nhé."

Từ Lan Đình nhìn bàn tay Trần Trúc đặt trên đầu cậu nhóc kia, ánh mắt hắn nheo lại, khoé môi cứng đờ.

Diệp Hi vậy mà lại ngoan ngoãn, cậu ta "ngoan ngoãn" nấp sau lưng Trần Trúc, ánh mắt cậu ta vô tình chạm phải ánh mắt gã đàn ông ia.

Ánh mắt cả hai thoáng chạm nhau trong không trung. Chỉ trong một khắc ngắn ngủi, Từ Lan Đình đã nhìn thấu thằng nhóc tóc vàng có vẻ hiền lành kia.

Vì trong mắt Diệp Hi, chính là vẻ lạnh lẽo mà Trần Trúc chưa từng thấy qua.

Từ Lan Đình hiểu rõ, nhưng ánh mắt hắn vẫn cứ nhìn về phía Trần Trúc. Hắn quá nhớ nhung người trước mắt này.

Nỗi nhớ nhung thấu xương dày vò hắn ngày này qua ngày khác, chưa từng có một giây nào hắn không nhớ đến cậu.

Hắn nhớ Trần Trúc đến nhường vậy, nhưng Trần Trúc lại đang che chở một người khác sau lưng...

"Từ Lan Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Ngay cả giọng nói của cậu cũng lạnh lẽo như vậy, lạnh đến thấu tim.

"Thật đau lòng." Từ Lan Đình vẫn thong dong như thường lệ, ánh mắt thoáng qua nét thất vọng không ai thấy, "Dù sao thì tôi cũng là chủ nợ của em, đến nhà đòi nợ không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Trần Trúc khựng lại, không ngờ Từ Lan Đình lại mở lời bằng cách này.

Từ Lan Đình lão luyện tung ra một vấn đề mà cậu không thể từ chối hay né tránh được.

"Anh muốn tiền thì tôi sẽ đưa." Trần Trúc nói, "Ban đầu đã nói trong vòng mười năm sẽ trả lại cho anh, tôi sẽ không nuốt lời đâu."

"Nhưng bây giờ tôi lại đang thiếu tiền tiêu." Từ Lan Đình xấu tính, nắm lấy điểm yếu của Trần Trúc khiến cậu không có lý do gì để trốn thoát, "Cậu Trần, có thể hẹn một buổi để nói chuyện riêng giữa chúng ta không-"

Ánh mắt người đàn ông vô tình lướt nhìn người sau lưng Trần Trúc, ánh mắt khinh miệt và thiếu lễ độ, "-Về những vấn đề... riêng tư giữa chúng ta."

••••••••

Tác giả:

Đến đây, vòng cá cược đầu tiên bắt đầu!
Cáo già vs bé Matcha ~ ai sẽ thắng đây!
Tôi đặt một móng heo (nhặt được từ khu bình luận!), tôi chọn bé Matcha!

Bình Luận (0)
Comment