Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 43

Ngồi đối diện với người đàn ông ấy một lần nữa, tâm trạng Trần Trúc vô cùng bình tĩnh.

Chuyện cũ đã qua rồi, khi nhìn lại khuôn mặt vẫn tuấn tú như xưa của Từ Lan Đình, trái tim Trần Trúc không còn chút gợn sóng.

Hóa ra, vết thương dù sâu đến đâu, một khi đã lành rồi cũng chỉ còn một vết sẹo mờ mà thôi.

"Đây là số tiền tôi tiết kiệm được trong năm qua." Trần Trúc lấy ra tấm séc đã chuẩn bị sẵn, cậu vốn vẫn chờ một cơ hội thích hợp để đưa số tiền này cho Từ Lan Đình.

Mười vạn tệ, chỉ bằng một phần mười tổng số nợ, nhưng lại là tất cả những cay đắng, nhọc nhằn mà Trần Trúc đã nếm trải suốt quãng đường từ Moscow đến Pennsylvania.

Người đàn ông nhận lấy tấm séc, nhìn con số trên đó rồi lặng người đi.

Tờ giấy mỏng manh với con số thậm chí không đủ cho một bữa tiệc của Từ Lan Đình.

Thế nhưng, tờ giấy này lại như ngàn cân đá nặng trĩu, hung hăng đè nát trái tim hắn.

Trần Trúc còn tưởng Từ Lan Đình chê ít, "Xin lỗi, tạm thời tôi chỉ có chừng này. Số còn lại tôi sẽ cố gắng trả sớm..."

"Tiết kiệm bằng cách nào?" Giọng Từ Lan Đình có chút khàn đặc.

Trần Trúc khựng lại, không muốn dây dưa thêm với Từ Lan Đình, "Nếu anh không còn chuyện gì khác-"

"Bốc vác hàng hóa, làm việc ở công trường..." Từ Lan Đình không ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên tấm séc mỏng manh, hàng mày rũ xuống che đi biểu cảm lúc này, "Tiền sinh hoạt hàng ngày. Lại còn tiền vé máy bay, vé tàu xe để trốn tránh tôi."

Những ngón tay xương khớp rõ ràng của người đàn ông khẽ lướt trên nét chữ thanh tú của Trần Trúc trên tấm séc.

"Trần Trúc," Hắn vẫn không nhìn cậu, "Em hận tôi sao?"

Trần Trúc đột nhiên thấy thật hoang đường, dạo gần đây luôn có người hỏi cậu câu này.

Hận Từ Lan Đình sao, oán Từ Lan Đình sao.

Tưởng Minh Trác đã hỏi, Diệp Hi đã hỏi, Phương Húc đã hỏi, ngay cả Thẩm Tri Hạ chẳng biết vì mục đích gì cũng chạy tới hỏi cậu.

Thậm chí Trần Trúc còn không hiểu nổi, đến tận phút này, những cảm xúc đó còn quan trọng đến vậy sao.

Từ Lan Đình đã hủy hoại cậu, làm tổn thương cậu, còn cố giam cầm cậu - tất cả đều là sự thật không thể thay đổi, và Trần Trúc cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.

Chia tay, rời đi, vượt qua vực sâu mang tên Từ Lan Đình để một mình trưởng thành.

Trần Trúc đáp: "Hận thì sao, mà không hận thì sao?" Giọng cậu lạnh lùng, "Tôi hận anh, cũng chẳng giải quyết được gì; tôi không hận anh thì... Từ Lan Đình, chẳng lẽ anh nghĩ chúng ta có thể quay lại như trước?"

"Đúng vậy." Từ Lan Đình ngước mắt, sắc bén nơi đáy mắt tan thành nước, người đàn ông cao ngạo bỗng trở nên vô hại, "Cũng chẳng giải quyết được gì..."

Dù thế nào, hắn cũng không thể trả giá cho những gì hắn đã gây ra, ngay cả việc chuộc lỗi cũng là điều xa xỉ.

Trần Trúc thở khẽ, giọng nhàn nhạt: "Tôi hy vọng anh có thể buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính bản thân anh."

Cậu không muốn nói thêm gì nữa, đứng dậy, "Tiền tôi sẽ cố gắng trả lại sớm nhất có thể, xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa."

Họ vốn là hai đường thẳng song song, một phút chệch hướng, một lần giao nhau bất ngờ mà đã mang đến cả một kiếp nạn.

Giờ đây, Trần Trúc cuối cùng cũng sống sót thoát khỏi tai ương đó, còn Từ Lan Đình lại bị cầm tù mãi trong mùa hè ngắn ngủi mà rực rỡ kia.

Trần Trúc định rời đi thì ống tay áo bị níu lại rất nhẹ - chỉ thoáng qua rồi buông ra ngay.

Cậu khó hiểu quay lại, nhưng Từ Lan Đình không nhìn cậu, ánh mắt hắn dừng trên chiếc cốc sứ trắng trước mặt.

"Không cần trả gấp đâu." Trần Trúc chưa từng nghe thấy Từ Lan Đình dùng giọng điệu như thế này, áy náy, bi thương... quá nhiều cảm xúc trộn lẫn khiến giọng hắn khản đặc, "Tôi biết em không muốn nợ tôi, số tiền này tôi nhận. Nhưng..."

Từ Lan Đình hiểu tính cách của Trần Trúc, xóa nợ là một sự sỉ nhục nặng nề đối với cậu.

Vì vậy, Từ Lan Đình chậm rãi nói: "Mỗi tháng, trả một nghìn." Đây là con số hắn đưa ra sau khi đã tìm hiểu mức sống ở địa phương và mức chi tiêu của những người như Trần Trúc.

Không quá ít, cũng không quá nhiều.

Người đàn ông cẩn thận dò xét, giữ một khoảng cách vừa phải với cậu.

Vì Từ Lan Đình đã vạch rõ giới hạn và nhượng bộ đến mức Trần Trúc có thể chấp nhận, cậu không nói gì thêm, "Tôi biết rồi."

Trần Trúc đi đến quầy thu ngân, trả tiền ly cà phê của mình.

Vừa đẩy cửa ra, Diệp Hi đã sốt sắng lao tới ôm lấy Trần Trúc xoay tới xoay lui xem xét.

Diệp Hi nhíu chặt mày, mặt lộ vẻ như chú chó con giữ đồ ăn, "Sao rồi? Thằng đó có bắt nạt anh không? Có dùng tiền uy h**p anh không?"

Nói xong, ánh mắt Diệp Hi lướt qua Trần Trúc, xuyên qua tấm kính lớn của quán cà phê mà nhìn chằm chằm gã đàn ông bên trong.

Từ Lan Đình lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Hi, không hề né tránh.

Khác với vẻ thận trọng trước mặt Trần Trúc, sự kiêu ngạo và áp bức bẩm sinh của người đàn ông giờ đây lồ lộ không chút che giấu.

Trong ánh mắt đó rõ ràng là đang khiêu khích và coi thường.

Diệp Hi nghiến răng, định xông vào.

Dám bắt nạt người của mình ngay trên địa bàn của mình! Diệp Hi chửi thầm một tiếng, buông Trần Trúc ra định đẩy cửa.

"Được rồi." Trần Trúc đưa tay ôm cổ Diệp Hi, xoa xoa khuôn mặt đang tức giận của cậu ta, "Anh không sao."

Trần Trúc đã không còn là cậu nhóc tay không tấc sắt, chỉ biết giãy giụa trong lòng bàn tay Từ Lan Đình nữa.

Sau bao sóng gió và va chạm xã hội, Trần Trúc đã có đủ tự tin để đối mặt với Từ Lan Đình.

Cậu có thể bình tĩnh đàm phán với con cáo già kia, cũng có thể nhẹ nhàng tránh khỏi những cạm bẫy mà hắn giăng ra.

Có thể nói, bây giờ Từ Lan Đình không còn là mối đe dọa với cậu nữa.

Chỉ là một người dưng, hà tất phải bận tâm vì người đó?

Trần Trúc khoác vai Diệp Hi, hôn nhẹ lên má cậu ta, "Không phải em còn muốn giới thiệu cho anh kế hoạch 'suối nước nóng tình yêu' của em sao? Đi thôi, đi thực hiện kế hoạch nào."

Diệp Hi được dỗ dành đến mức bao nhiêu giận dữ cũng bay sạch. Cậu ta cũng thấy lạ, trước giờ chưa ai có thể chỉ vài ba câu đã dập tắt hết lửa giận của mình như vậy.

"Nhưng mà, cái thằng xấu xa kia-"

Trần Trúc cười nhạt: "Chỉ là chủ nợ thôi mà, không cần bận tâm đậu."

Thanh toán xong, Từ Lan Đình đi tới cửa thì dừng lại, bàn tay đang giơ lên lại từ từ hạ xuống.

Chủ nợ... không cần bận tâm...

Từ Lan Đình cười khổ, lặng lẽ đứng đợi sau cánh cửa.

Mãi đến khi hai người kia tay trong tay đi khuất, hắn mới như được đại xá mà chậm rãi đẩy cửa ra, lên xe rời đi.

Trên đường về, Diệp Hi ngoan ngoãn lạ thường, cậu ta im lặng ngồi sau yên xe đạp, cánh tay ôm eo Trần Trúc cũng không nghịch ngợm nữa.

Đến nơi, Trần Trúc dừng xe, cậu nghiêng đầu nhìn cậu trai đang im lặng, khẽ cười nói: "Em yên tâm, anh xin phép nghỉ trong tháng sau rồi, anh đảm bảo lần này tuyệt đối không ai làm phiền chúng ta đâu."

"Vậy lần sau anh không được đi gặp cái thằng khốn... thằng đàn ông xấu xa kia nữa nhé." Diệp Hi nhỏ giọng làm nũng, "Em sẽ không vui."

Trần Trúc nghĩ một lát rồi nói: "Anh hứa với em, ngoài việc trả tiền hàng tháng ra thì anh sẽ không có bất kỳ liên lạc thừa thãi nào với hắn."

"Đáng ghét, nếu không phải tại hắn, thì 9 giờ 11 phút hôm qua chúng ta-"

Trần Trúc dù bịt miệng Diệp Hi lại vẫn phải bật cười bất lực, "Rồi rồi rồi, tháng sau, tháng sau được chưa?"

Trần Trúc cười nói: "Chỉ cần em muốn, thì hôm nay-"

"Không!" Diệp Hi cố chấp kìm nén trái tim đang rạo rực, vừa kiên định lại pha chút đáng yêu, "Anh ơi, đây là lần đầu tiên của chúng ta, nhất định phải có một kỷ niệm thật tuyệt vời, thật đẹp đẽ!"

Cậu ta đã quyết tâm phải để lại một dấu ấn ngọt ngào và sâu sắc trong lòng Trần Trúc.

Diệp Hi quá coi trọng hình thức, Trần Trúc tuy dở khóc dở cười nhưng cũng đành chiều theo cậu ta.

Bạn trai nhỏ của mình thích lãng mạn, vậy thì mình cũng sẵn lòng chiều chuộng vậy.

Vì sắp đến lễ Phục Sinh, việc kinh doanh của nhà hàng ngày càng phát đạt.

Nhà hàng nhỏ vốn đang vật lộn trên bờ vực phá sản cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngoài cửa còn đặt thêm một quả trứng Phục Sinh trang trí rất dễ thương.

Lần nào vào trong, Diệp Hi cũng ngứa tay sờ vào quả trứng tròn vo ấy như một đứa trẻ.

"Này." Trần Trúc nhắc nhở, "Vừa rồi có đứa nhóc tè lên đó đấy."

"OMG!" Diệp Hi sợ hãi nhảy dựng lên, vung tay lia lịa khiến mọi người trong nhà hàng cười ồ lên.

Trần Trúc gian xảo cười thầm, "Lần sau đừng có tùy tiện sờ đồ bên ngoài." Cái tật ngứa tay này, không dọa thì không chừa.

Quản lý nhà hàng cũng rất quý cậu chàng cởi mở này, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Diệp Hi rồi cười nói: "Chen, cưng cũng ác thật đấy."

Diệp Hi hoàn hồn, vừa thở phào nhẹ nhõm vừa ấm ức nhìn Trần Trúc: "Anh ơi!" Cậu ta khoanh tay, giận dỗi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình.

Trần Trúc rót cho Diệp Hi ly nước, cười cười xoa đầu người yêu.

"Hừ." Diệp Hi l**m môi, "Anh ơi anh xấu tính quá đi." Cậu ta ngước mặt lên, chớp chớp mắt, "Tối mai anh phải đền bù cho em đó nha."

Tối mai... Trần Trúc nghĩ đến đêm mai là ngày nghỉ lễ, cũng là ngày cậu đã hẹn Diệp Hi cùng đi suối nước nóng.

Trần Trúc cười không nói gì cả, nhéo cằm Diệp Hi một cái rồi quay đi làm việc.

Nhìn bóng lưng cao ráo của Trần Trúc, Diệp Hi l**m môi, anh chơi xấu như vậy vẫn thản nhiên như không có gì, thật là quá...

Diệp Hi vội gạt đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, cậu ta cũng không muốn mất mặt nơi công cộng.

Những ngày tháng bên nhau, Diệp Hi phát hiện ra anh trai này thực chất không hề bảo thủ, cứng nhắc như vẻ bề ngoài.

Trần Trúc đương nhiên là người chính trực và ưu tú, nhưng càng hiểu cậu, Diệp Hi càng cảm nhận được sự ngông cuồng ngầm ẩn dưới vẻ đạo mạo ấy.

Đó là khí chất độc đáo của Trần Trúc, cậu như dòng sông lặng lờ chảy giữa thung lũng, trong trẻo thuần khiết, nhưng cũng ẩn chứa sự nổi loạn bất kham của sóng vỗ bờ đá, của thác ghềnh dữ dội.

Một Trần Trúc lịch thiệp, không vướng bận ai, Diệp Hi thật sự rất thích, nhưng thứ thật sự khiến cậu say đắm chính là những trò xấu tính nho nhỏ trong cuộc sống, đó là sự tùy hứng, phóng túng mà người khác không hề biết đến của Trần Trúc.

Diệp Hi càng tiến gần một bước, lại càng lún sâu thêm một phần.

Cậu biết mình đã yêu Trần Trúc, yêu sâu sắc, yêu đến không thể kiểm soát.

Có lẽ... Diệp Hi nghĩ, cậu đã hiểu được tại sao gã đàn ông kia lại cố chấp không buông tay như thế.

Sạch sẽ thuần tuý và nét phóng khoáng bất kham trong con người Trần Trúc, chẳng ai có thể cưỡng lại, chỉ có thể bị cuốn hút đến mất đi lý trí.

Nếu trong đời có một người như vậy xuất hiện, dù chỉ là thoáng nhìn qua thôi nhưng tình yêu cũng sẽ ngày một nồng đậm, lan tràn ra.

"Buổi học mở tuần này về mối quan hệ giữa AI và sự phát triển xã hội, Diệp Hi, em-" Trần Trúc vừa xem lịch trình vừa nói.

Lời chưa dứt, vai Trần Trúc đã trĩu xuống, cậu nghiêng đầu thấy người kia đang gục trên vai mình ngủ gật.

Vừa mới đòi cùng cậu thức đêm đọc sách, vậy mà mới ngồi xuống đã buồn ngủ rũ rượi rồi.

Trần Trúc gấp sách lại, vòng tay qua vai Diệp Hi, thử nhấc người lên -

Thôi được rồi, không nhấc nổi.

Trần Trúc bất lực thở dài, lấy chăn đắp lên người Diệp Hi, để yên cho cậu ta mơ màng dụi vào lòng mình.

Cậu nửa ôm người yêu, vừa mở cuốn sách chi chít ghi chú ra đọc tiếp.

Trong lòng là hơi ấm của Diệp Hi, trái tim Trần Trúc cũng dẫn trở nên mềm nhũn.

Dù sắp phải đối mặt với kỳ thi IELTS đầy thử thách, giờ phút này cậu vẫn bình tĩnh thong thả lên kế hoạch cho mọi việc.

Trường trung học số 16 đã bảo lưu học tịch cho cậu, Trần Trúc quả thực đã có thêm một đường lui.

Cậu vốn định đợi Từ Lan Đình yên phận rồi sẽ thi lại đại học trong nước.

Nhưng sau khi đã nhìn thấy thế giới bên ngoài, tầm nhìn của Trần Trúc cũng rộng mở hơn nhiều.

Khoa học kỹ thuật có thể làm đất nước hùng mạnh. Trần Trúc đã có mục tiêu rõ ràng và cụ thể hơn.

Cậu đã chọn cho mình một con đường gian nan hơn, nhưng lại phù hợp với bản thân hơn.

Cậu đã mang tấm bưu thiếp của đại học Harvard từ Úc đến Carmel, rồi từ Carmel đến Pennsylvania.

Từ Moscow lạnh giá đến Harvard xa xôi đến nhường nào, Trần Trúc chưa từng nghĩ về nó.

Nhưng cậu tin, cậu sẽ mang theo tấm bưu thiếp này bước vào giảng đường Harvard.

Đường đi gập ghềnh xa xôi, Trần Trúc lại như một nhà tu khổ hạnh bước đi trên con đường chông gai.

Nhưng dù tương lai thế nào, thì Trần Trúc biết rõ nơi mình cần về chỉ có một mà thôi.

Chính là con đường xi măng nhỏ hẹp ở quê.

Đêm rời quê hương, những lời dặn dò của Trần Văn Quốc, Trần Trúc chưa từng quên.

Dưới chân có gốc rễ, trong lòng có nơi chốn quay về, biết mình từ đâu tới, mới có thể vững bước tới tương lai.

Cậu một lần nữa gánh vác hy vọng, nhặt lại lý tưởng, chậm rãi mà kiên định bước từng bước một.

"Ưm, anh ơi ôm em." Diệp Hi lẩm bẩm dụi vào lòng, Trần Trúc liếc đồng hồ đã 1:30 sáng, cậu lại lật thêm một trang sách.

Trong đêm thu tĩnh lặng, lá ngoài cửa sổ rơi xào xạc, những kẻ lang thang nơi góc phố đã chìm vào giấc mộng.

Mà đèn trong phòng Trần Trúc vẫn mãi không tắt.

Người đàn ông nhả ra một làn khói, xuyên qua màn khói mờ ảo, ô cửa sổ nhỏ cũng trở nên nhạt nhòa.

Nhưng khuôn mặt Trần Trúc đang nghiêm túc đọc sách lại như hiện ngay trước mắt hắn.

Hắn dường như thấy được cậu đang rũ mắt, ánh nhìn lướt theo từng dòng chữ, gặp chỗ khó hiểu có lẽ sẽ hơi nhíu mày...

"Chẳng biết giữ gìn sức khỏe gì cả." Từ Lan Đình khẽ nói, "Ban ngày đi làm, tối về lại thức khuya đọc sách." Hắn nhớ, hồi Trần Trúc thi đại học cũng chưa từng vất vả như vậy.

Người bên cạnh lên tiếng hỏi: "Có cần giúp-"

Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông quét qua, người đó lập tức im bặt.

"Đừng làm những chuyện tự cho là đúng nữa." Từ Lan Đình nói, không rõ là đang cảnh cáo cấp dưới hay là đang nhắc nhở chính mình.

Bây giờ, chỉ cần có thể nhìn người kia từ xa một chút, Từ Lan Đình đã cảm thấy đó là ân huệ khó có được.

Hắn cam tâm hạ mình, vứt bỏ tôn nghiêm, như một cái bóng xám xịt bị Trần Trúc giẫm dưới chân.

Chỉ cần, chỉ cần Trần Trúc còn khỏe mạnh đứng trước mắt hắn là được.

Mặc dù, Từ Lan Đình vẫn đau đớn đến mức muốn g**t ch*t kẻ đang ôm Trần Trúc kia, nhưng hắn lại cảm nhận được kh*** c*m từ nỗi đau này.

Phải đau như vậy, phải như vậy...

Từ Lan Đình gần như ép buộc bản thân đối diện với sự thật tàn nhẫn ấy.

Hắn tự hành hạ mình, như thể đang trả thù chính bản thân ngày xưa đã không biết trân trọng cậu.

Thẩm Tri Hạ nói đúng, chính hắn đã từng bước đẩy Trần Trúc vào đường cùng, đẩy cậu vào vòng tay người khác.

Từ Lan Đình mệt mỏi nhắm mắt, tất cả mọi chuyện đều là do hắn tự chuốc lấy, đau đớn thế này cũng là đáng đời hắn thôi.

.

Báo ứng đến nhanh thật, cuồn cuộn ập vào hắn.

Từ Lan Đình nhìn hai người đang ngồi đối diện trên bàn, trong khoảnh khắc, người đàn ông vốn giỏi ăn nói lại đánh mất khả năng ngôn ngữ.

"Xin chào, tôi là bạn trai của Trần Trúc." Diệp Hi ngoan ngoãn tự giới thiệu xong thì dường như mất hết hứng thú với Từ Lan Đình, chỉ lật thực đơn lẩm bẩm, "Anh ơi em đói rồi, hai người cứ nói chuyện, em chỉ ăn thôi chứ không làm phiền đâu ạ."

"Sao có thể thế được." Trần Trúc nắm tay cậu ta, rồi nói với Từ Lan Đình, "Xin lỗi, hôm nay chúng tôi thật sự không có nhiều thời gian, nên đành hẹn gặp ở quán ăn."

Trần Trúc không nghĩ nhiều, cậu chỉ muốn trả tiền cho Từ Lan Đình xong rồi cùng bạn trai có một ngày hẹn hò đặc biệt và tốt đẹp thôi.

Trần Trúc cũng không lãng phí thời gian, đưa tiền cùng giấy biên nhận qua, "Anh xem số tiền rồi ký tên là được."

Từ Lan Đình im lặng nhận lấy, nhưng mãi không động đậy.

Chưa kịp đợi Trần Trúc lên tiếng, Diệp Hi bên cạnh đã gọi phục vụ, cậu ta thuần thục gọi những món Trần Trúc thích trước, sau đó gọi thêm hai phần tráng miệng.

"Bánh Brownie và bánh Pudding..." Diệp Hi vừa nói vừa cười với người đàn ông đối diện, "Chú ơi, chú không ăn cùng chúng tôi đấy chứ?"

Chú...

Từ Lan Đình: "Không cần."

"Vậy thì tốt rồi." Diệp Hi nhún vai, như thể thở phào nhẹ nhõm, "Vậy cho khỏi phiền."

"Anh ơi." Diệp Hi tự động lờ đi người đàn ông có sức hút kia, quay qua nói chuyện với Trần Trúc, "Mấy món anh thích em gọi hết rồi, nhưng anh yên tâm, đồ ăn ở đây không nhiều lắm, tụi mình ăn hết được á, không lãng phí đâu anh."

"Ngoan." Dù sao cũng có người ngoài, Trần Trúc chỉ cười nhẹ với cậu ta, không có hành động thân mật quá mức.

Nhưng một tiếng "ngoan" nhẹ bẫng của Trần Trúc lại như con dao nhỏ, nhẹ nhàng mà từ từ cứa vào tim người đàn ông đối diện.

Trần Trúc không hề nhận ra, đáy mắt Từ Lan Đình thoáng qua nỗi trống rỗng.

"Còn vấn đề gì nữa không?" Trần Trúc thấy Từ Lan Đình mãi không có động tĩnh, đành lên tiếng hỏi.

"Không có." Giọng Từ Lan Đình lại có chút khàn đi. Hắn hơi cúi người lấy cây bút máy trong túi áo ra, không nhanh không chậm ký tên mình.

Từ Lan Đình vừa ký tên vừa như vô tình hỏi, "Vẫn chưa hỏi, bạn trai của em..." Hắn ngập ngừng một chút, mới nói tiếp, "Tên là gì."

Từ Lan Đình hỏi Trần Trúc, nhưng Diệp Hi lại nũng nịu ôm lấy cánh tay Trần Trúc, trả lời thay cậu: "Tôi tên là Diệp Hi, tên tiếng Anh là Summer."

Diệp Hi nhìn Trần Trúc rồi cười một tiếng, "Anh ơi, lần trước anh nói tên em có nghĩa là mặt trời, tên tiếng Anh của em cũng đúng là như vậy luôn - anh ơi, anh giỏi thật đó."

"Summer?" Từ Lan Đình khẽ cười, "Con chó nhà tôi, cũng tên là Summer."

Nói xong, hắn như ý thức được sự thất thố của mình, "Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm cậu đâu."

Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt lại chẳng có chút áy náy nào.

Diệp Hi nhìn rõ sự coi thường, thậm chí là khiêu khích trong mắt Từ Lan Đình.

Cậu ta l**m môi, cười ngây thơ như thể không hề nhận ra lời nói mỉa mai của người đàn ông, "Chú ơi, nhà chú còn nuôi chó sao? Anh ơi-"

Diệp Hi nói với Trần Trúc: "Em không thích chó lắm, sau này nhà chúng ta đừng nuôi chó được không?"

"Cái này..." Trần Trúc còn chưa kịp mở lời, Từ Lan Đình đã lạnh lùng lên tiếng, "Nhóc à, Trần Trúc rất thích chó đấy."

Hắn vẫn nhớ, lần nào Trần Trúc cùng hắn dắt chó đi dạo công viên cũng rất vui vẻ.

"Anh ơi, anh thích chó ak?" Diệp Hi có chút tiếc nuối nói, "Vậy cũng không sao."

Diệp Hi cười nói: "Anh nói sao thì là vậy, dù sao thì," cậu ta kín đáo liếc người đàn ông một cái, "Em cũng không phải kiểu người bá đạo ích kỷ, chuyên quyền độc đoán đâu, hai người sống cùng nhau thì nhường nhịn là chuyện đương nhiên mà."

Thấy người đàn ông không nói gì, Diệp Hi chớp mắt tò mò hỏi: "Chú ơi, chú còn chưa giới thiệu bản thân nữa."

Cậu ta cười hì hì: "Chú ơi, năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi?"

••••••••

Tác giả:

Round 1: Matcha thắng!
Vòng sau: Tu la tràng suối nước nóng, ai sẽ thắng đây?
Đến đây nào đến đây nào đặt cược thôi (tác giả móc bàn phím ra, lặng lẽ đặt cược cho bé Matcha hehe)

Bình Luận (0)
Comment