Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 44

"Chú trông cũng trẻ đấy, nhưng chắc lớn hơn anh tôi nhiều nhỉ?"

"Sao, cậu hứng thú với tôi à?" Người đàn ông chậm rãi vặn nắp bút lại, rồi đưa giấy biên nhận đến trước mặt Trần Trúc.

Hắn liếc người bên cạnh Trần Trúc, cười: "Tôi nghĩ, một người đã có bạn trai thì tốt nhất đừng tỏ ra quá hứng thú với người đàn ông khác."

Phải thừa nhận rằng, về khoản ăn nói, Diệp Hi vẫn chưa phải là đối thủ của Từ Lan Đình.

Nhưng Diệp Hi lại có thừa sự tự tin, cậu ta nhún vai tỏ vẻ không quan tâm: "Cũng đúng, dù sao thì tôi cũng có bạn trai rồi."

Cậu ta cố tình nhấn nhá ba chữ "bạn trai rồi", còn Từ Lan Đình, sau một thoáng sững sờ cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày.

Từ Lan Đình lịch sự đặt danh thiếp lên bàn: "Đương nhiên, lần đầu gặp mặt tôi cũng nên tự giới thiệu. Nhưng thấy thời gian của hai người có vẻ quý báu, tôi không làm phiền thêm nữa."

"Nhưng, nếu cậu thực sự muốn tìm hiểu về tôi thì nên đọc thêm báo chí tài chính hoặc để ý tin tức trong nước -" Hắn đứng dậy, nở một nụ cười đúng mực với Diệp Hi, che giấu hoàn hảo mọi cảm xúc khiến người ta không thể dò xét, "Enjoy your date."

Mãi đến khi người đàn ông đứng dậy rời đi, Trần Trúc mới lên tiếng. Cậu vừa buồn cười vừa bất lực xoa mái tóc vàng của Diệp Hi: "Là lỗi của anh, không nên gọi hắn đến đây."

Diệp Hi lắc đầu, hơi chột dạ nhìn Trần Trúc: "Anh ơi, anh có thấy em xấu tính lắm không?" Bộ dạng đó, y như một chú husky vừa phá nhà xong.

"Hả?" Trần Trúc không hiểu, trong mắt cậu, những trò giận dỗi nhỏ nhặt của Diệp Hi chẳng qua chỉ là tính tình trẻ con, thích gây sự chú ý mà thôi.

Hơn nữa, Trần Trúc lại rất thích dáng vẻ này của Diệp Hi.

Cuộc sống của Trần Trúc vốn khô khan tẻ nhạt, và sự nhiệt tình của Diệp Hi chính là chút ngọt ngào tô điểm cho những tháng ngày cay đắng ấy.

Cậu không cần gì quá rình rang, chỉ cần một chút ngọt ngào là đủ rồi.

"Anh ơi." Trần Trúc chưa kịp nói gì, Diệp Hi đã như một đứa trẻ làm sai, chu môi hôn chụt một cái lên má Trần Trúc.

Cậu ôm lấy cổ Trần Trúc, dụi dụi: "Lần sau em sẽ không làm loạn nữa, anh đừng giận em nha."

"Không giận." Thấy món tráng miệng được mang lên, Trần Trúc múc một miếng bánh pudding, "Nếm thử xem, ngọt lắm."

Diệp Hi nhào tới, há miệng - rồi sượt qua chiếc thìa, hôn lên môi Trần Trúc.

"Ngọt lắm ạ." Diệp Hi l**m môi cười, như một con hồ ly nhỏ thích thú vì đạt được mục đích.

"Khụ..." Trần Trúc hơi không quen thân mật nơi công cộng, nhưng nhìn má lúm đồng tiền ngọt ngào của Diệp Hi, thôi đành kệ vậy.

Cứ tưởng "kế hoạch nhỏ" của Diệp Hi lại là một trò đùa như mọi khi.

Nhưng Diệp Hi lại trịnh trọng mở cửa xe, đưa tay về phía Trần Trúc: "Anh ơi."

Dáng vẻ đó, ai không biết còn tưởng họ sắp vào nhà thờ làm lễ cưới.

Trần Trúc để Diệp Hi dắt tay, từng bước đi vào một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng có tiếng ở địa phương.

Rõ ràng là ngày nghỉ, nhưng khu nghỉ dưỡng lại vắng lặng, chỉ có bóng dáng hai người.

Không bị ai quấy rầy, không gian khu nghỉ dưỡng trở nên vô cùng yên tĩnh, hơi nước bốc lên từ hồ nước nóng, gió khẽ thổi làm lay động những tán lá xào xạc.

Hai bên đường lát đá là cây cối xanh tươi, Trần Trúc để ý thấy sau những bụi cây thấp là một rừng trúc thanh u.

"Anh ơi, thích không?"

"Ừm." Trần Trúc gật đầu.

Diệp Hi không biết lấy từ đâu ra một mảnh vải đen, bịt mắt Trần Trúc lại, cười gian xảo: "Anh ơi, anh nhắm mắt lại trước nhé, có bất ngờ đấy."

Trần Trúc yên tâm nhắm mắt, để Diệp Hi dắt mình từng bước tiến về phía trước.

Có lẽ đã vào trong nhà, tiếng nước chảy và tiếng lá xào xạc đều biến mất.

Trần Trúc ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trong không khí, cậu khẽ cười.

Có tiếng bánh xe nhỏ lăn trên sàn, Trần Trúc hơi tò mò: "Diệp Hi?"

Diệp Hi không đáp, chỉ hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu.

Ánh đèn sáng lên, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng nhạc - nhưng rất nhẹ, giống như nhạc nền hơn.

Mãi đến khi, Trần Trúc nghe thấy giọng nói run run của người già.

"Trúc Nhi."

Tấm vải đen trước mắt được kéo ra trong nháy mắt, sương mù tan đi.

Trần Trúc nhìn thấy trên màn hình lớn trước mặt là nụ cười của ông nội và cô dượng.

Ông vẫn ngồi thẳng lưng như trước, nhưng mái đầu đã bạc đi nhiều, ông nhìn vào ống kính, ánh mắt vừa tò mò vừa quan tâm.

Phía sau Trần Văn Quốc là một đám trẻ con đang vui mừng nhảy nhót, còn cô của Trần Trúc thì mắt đã hoe đỏ.

"Ông nội." Trần Trúc hé miệng, mới nhận ra giọng mình đã hơi khàn, cậu theo phản xạ đứng thẳng người hơn một chút, "Ông nội, cô, dượng..."

Trần Văn Quốc im lặng, người cô bên cạnh cũng nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời.

Chia ly như một vết dao dài, khi gặp lại chỉ biết lặng nhìn nhau, cả hai đều cố gắng che giấu những vết thương lòng.

"Con, con vẫn khỏe." Trần Trúc nhìn Trần Văn Quốc, "Con đang chuẩn bị thi lại đại học, sẽ không bỏ cuộc đâu ạ."

"Không mệt, không mệt chút nào."

"Vâng, con ổn định bên này rồi ạ... Có gầy không ạ... Không gầy đâu, lên hình trông vậy thôi."

Trần Trúc gượng cười: "Ông nội, ông phải giữ gìn sức khỏe nhé."

Trần Văn Quốc kín đáo ưỡn thẳng lưng hơn, giọng cũng lớn hơn: "Ông khỏe lắm. Dạo này trong thôn ít việc, nhàn lắm."

"Thằng bé Diệp Hi kia," Trần Văn Quốc hơi nhoài người về phía trước, như thể làm vậy sẽ nhìn rõ hơn, "Cũng ở đó chứ."

Chưa đợi Trần Trúc lên tiếng, Diệp Hi đã nhanh nhảu gọi một tiếng "Ông nội"!

Trần Trúc đã sớm kể hết cho gia đình về Diệp Hi và về cuộc sống ở Pennsylvania.

Thậm chí, Diệp Hi còn gọi điện hỏi thăm người nhà Trần Trúc. Cả nhà đều rất quý chàng trai nhiệt tình này.

"Chào ông nội ạ, chào cô ạ, chào dượng ạ!" Diệp Hi lại cúi chào, vẫy tay với mấy đứa trẻ phía sau, "Chào các bé đáng yêu nha!"

Trần Văn Quốc tuy vẫn cứng rắn không nói gì, nhưng Trần Trúc biết, người ông cố chấp cả đời của cậu đã ngầm chấp nhận Diệp Hi.

Dù sao thì Diệp Hi cũng là một chàng trai cởi mở, rạng rỡ, chỉ cần cậu ta cười lên là đủ khiến người ta yêu mến rồi.

Nhìn màn đêm bên kia dần buông, Trần Trúc mới lưu luyến nói lời tạm biệt mọi người, kết thúc cuộc gọi.

"Anh ơi." Diệp Hi từ phía sau ôm lấy Trần Trúc, giọng nhỏ nhẹ đầy an ủi, "Anh đừng lo, em đã tìm cách lắp một trạm thu tín hiệu tạm thời trong thôn rồi, sau này anh có thể thường xuyên gặp mọi người."

Cậu ta nghiêng đầu hôn lên đôi mắt ửng đỏ của Trần Trúc: "Anh ơi, sau này nếu nhớ nhà, đừng một mình tủi thân nữa nhé? Vai em luôn ở đây để anh dựa vào nè."

Trần Trúc không biết Diệp Hi đã dùng cách nào để tạo ra bất ngờ này, nhưng cậu biết chắc chắn không hề dễ dàng tí nào.

Ở vùng núi mà lắp đặt một trạm thu tín hiệu tạm thời, đảm bảo sóng tốt đã là chuyện khó, huống chi còn phải sắp xếp ổn thỏa cuộc gặp gỡ sau bao năm xa cách này.

Trần Trúc không ngờ, cậu bạn trai trông có vẻ trẻ con của mình lại có một mặt đáng tin cậy đến thế.

Nương tựa... Trần Trúc mím môi, hóa ra cảm giác có người để dựa dẫm lại là thế này.

Cậu không nói gì thêm, chỉ ôm lấy cổ Diệp Hi, hôn sâu lên môi người trước mặt.

"Anh ơi, anh nhiệt tình quá," Diệp Hi l**m môi, "Em không nhịn được đâu."

"Nhịn cái gì chứ." Trần Trúc vừa nói, vừa đưa tay định kéo áo cậu ta xuống.

Diệp Hi cười ha hả lùi lại, ôm chặt cổ áo ra vẻ gái nhà lành.

"Anh ơi, cứ nhịn một chút đã mà." Hai má lúm đồng tiền của cậu trai tóc vàng như chứa đầy mật ngọt, dễ dàng khiến người ta say đắm trong nụ cười ấy.

Trần Trúc đứng yên tại chỗ, nhìn Diệp Hi đẩy tới một chiếc xe phục vụ đồ ăn, bánh xe lăn lạch cạch trên sàn.

Trên xe chỉ có một chiếc đĩa không lớn không nhỏ, dưới nắp đậy bằng bạc, tỏa ra hương kem tươi thơm ngát.

"Anh ơi, mở ra xem."

Trần Trúc nhẹ nhàng mở nắp đậy, thấy trên chiếc đĩa bạc là một chú thỏ nhỏ bằng kem đang ngồi thu mình.

Chú thỏ nhỏ trắng nõn mềm mại, trên đầu đội một củ cà rốt đỏ, ngoan ngoãn ngồi trên lớp cỏ xanh mướt.

Mà bên cạnh chân thỏ là một cây trúc nhỏ xanh tươi, thẳng tắp.

Trần Trúc từng kể với Diệp Hi về sự cố trong sinh nhật hai mươi tuổi, nhưng không kể chi tiết.

Thế mà Diệp Hi lại khắc cốt ghi tâm những điều Trần Trúc đã nhẹ nhàng lướt qua.

Cậu ta nâng chiếc bánh kem thỏ nhỏ lên, đôi mắt sáng long lanh, lại có chút giống mắt chú thỏ kia: "Anh ơi, tuy chiếc bánh này đã đến mượn, nhưng em vẫn muốn nói với anh-"

Diệp Hi cúi xuống, hôn lên má Trần Trúc: "Anh trai 20 tuổi ơi, chào anh nhé, em là bạn trai tương lai của anh, tên em là Diệp Hi. Em biết anh rất buồn, rất đau khổ, nhưng anh đừng lo nhé, em sẽ đến đúng hẹn vào mùa hè nóng bỏng đó, xuất hiện vào năm anh 21 tuổi."

Diệp Hi chân thành nhìn Trần Trúc, cậu ta nâng chiếc bánh kem thỏ nhỏ như nâng niu cả ngọt ngào Trần Trúc đã bỏ lỡ, cả những tiếc nuối cậu từng mang.

Diệp Hi nói: "Trần Trúc, từ nay về sau, mọi đau khổ của anh đều do em gánh vác, những tiếc nuối của anh, những tổn thương anh từng chịu, đều sẽ do em bù đắp."

Không cần thêm lời thừa thãi nào nữa, Trần Trúc kéo cổ áo Diệp Hi rồi mạnh mẽ hôn lên môi cậu ta.

"Anh ơi," Trong bóng tối, Diệp Hi nắm lấy tay Trần Trúc rồi trân trọng hôn lên, "Em yêu anh."

Cậu ta cúi người hôn Trần Trúc, không biết mệt mỏi, bên tai Trần Trúc không ngừng thủ thỉ tình yêu của mình.

"Anh ơi, em rất thích anh."

Trần Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như sao của Diệp Hi và những đường cong cơ thể đầy sức mạnh của cậu ta.

Mái tóc vàng của Diệp Hi ướt mồ hôi, mềm mại áp vào má, gương mặt trắng trẻo ửng hồng.

Cậu ta như một hoàng tử nhỏ bước ra từ tranh sơn dầu, hay như thiên thần trong vòng tay linh mục trên những bức bích họa.

Trần Trúc nghĩ, có lẽ Diệp Hi chính là món quà mà ông trời ban tặng cho mình.

"Diệp Hi," Trần Trúc nói, "Anh cũng rất thích em."

Cậu ngẩng đầu, ôm lấy cổ Diệp Hi, hôn thật sâu thiên thần nhỏ của mình.

.

"Xin lỗi ngài, hôm nay khu nghỉ dưỡng đã có người bao trọn rồi."

Từ Lan Đình đưa danh thiếp: "Tôi nghĩ, người đặt chỗ chắc hẳn đã đặc biệt sắp xếp cho tôi vào."

Nhân viên bảo vệ cúi đầu nhìn dòng chữ trên danh thiếp, lại hỏi: "Ngài Austin, phiền ngài cho xem giấy tờ tùy thân."

Từ Lan Đình cười khẩy, biết rõ là bẫy, là vực sâu, nhưng hắn vẫn đến, vẫn lao mình vào đây.

Hắn khinh bỉ sự ngu dốt của mình, nhưng lại chẳng còn cách nào khác. Chỉ cần phía trước là Trần Trúc, dù là vách núi hay vực sâu thì hắn cũng sẽ lao tới.

Từ Lan Đình đưa giấy tờ tùy thân: "Nếu tôi bây giờ quay về, thì có lẽ ông chủ của các người sẽ không vui đâu."

Dù sao thì, Diệp Hi đã quyết định đêm nay sẽ trừng phạt tâm can hắn.

Trong phòng trà rất yên tĩnh, nước trà trên bếp đã nguội, hẳn là chủ nhân nơi này cũng chẳng có ý định tiếp đãi tử tế.

Từ Lan Đình ngồi trước bàn trà lạnh lẽo, u ám nhấp một ngụm trà đắng.

Vị đắng chát khiến hắn tỉnh táo, nhưng giờ phút này, Từ Lan Đình lại chỉ muốn uống rượu.

Từ Lan Đình cười khẩy, mình vậy mà hèn nhát đến mức phải cần đến rượu sao, hắn chậm rãi đặt chén trà xuống.

Cửa gỗ cách âm không tốt, đêm trăng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy khẽ khàng lướt qua tai.

Hoặc là, còn có âm thanh nào đó khác.

Từ Lan Đình đứng dậy, đưa tay đẩy cửa.

Hành lang rất dài, có lẽ để tạo không khí, cho nên ánh đèn lờ mờ được rải dọc đường đi, còn có những cánh hồng rực rỡ.

Chỉ là những cánh hồng trước cánh cửa kia lại bị vứt bừa bãi, như thể bị những bước chân hỗn loạn giẫm nát, để lại một đống tan hoang.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên tấm lưng rộng của người đàn ông, hắn từng bước từng bước, tàn nhẫn giẫm lên những cánh hồng, đi về phía cánh cửa ấy.

Người đàn ông như bóng ma trong đêm, mang theo sự lạnh lẽo âm u, chậm rãi đến gần.

Đột nhiên, Từ Lan Đình dừng bước.

Đã quá rõ ràng rồi. Hắn đã nghe thấy giọng nói của Trần Trúc.

Khác với vẻ lạnh lùng trong trẻo thường ngày, giọng Trần Trúc lúc này lại vô cùng khàn đặc.

Như một tấm lụa trắng đột ngột bị vẩy lên những màu sắc nồng đậm.

Màu trắng tinh khiết, màu đỏ chói lòa, lại pha thêm chút màu nước quyến rũ vừa đủ khiến lòng người ngưa ngứa.

Từ Lan Đình dừng chân ngoài cửa, hắn như bị đóng đinh tại chỗ.

Hắn nghe thấy cậu "Anh cũng rất thích em" của Trần Trúc.

Từ Lan Đình đột nhiên muốn hút thuốc, nhưng hắn nhớ ra mình đã cai thuốc, cho nên hắn không mang theo liều thuốc giải nhỏ bé đó bên mình.

Hắn muốn giải thoát, nhưng cũng muốn mình ở lại trong vực sâu thêm một chút nữa.

Từ Lan Đình vốn tàn nhẫn, chỉ là thủ đoạn đó chỉ toàn dùng lên người khác.

Mà đêm nay, hắn đem sự tàn nhẫn tôi luyện bao năm, trút hết lên chính bản thân mình.

.

Diệp Hi khoác áo choàng tắm bước ra, liếc mắt liền thấy Từ Lan Đình đang khoanh tay dựa vào thành cửa.

Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông hơi cúi mắt che giấu kỹ càng mọi cảm xúc nơi đáy mắt.

Diệp Hi nhìn người đàn ông bên cửa mà hơi ngạc nhiên. Dù sao cậu ta mời Từ Lan Đình đến là để hắn tránh xa Trần Trúc, chứ không phải để nghe lén thế này.

"Anh ấy ngủ rồi." Diệp Hi kéo chặt áo choàng tắm, trầm giọng nói, "Tôi không muốn tranh cãi với anh ở đây."

Từ Lan Đình im lặng, ngước mắt nhìn cậu ta - hay đúng hơn, lướt qua cậu ta mà nhìn vào trong phòng.

Khoảnh khắc người đàn ông ngước mắt, Diệp Hi cảm nhận được cỗ áp lực chưa từng thấy.

Nhưng Diệp Hi vẫn nghiêng người che khuất tầm mắt của người đàn ông, từ từ khép cửa lại.

"Chúng ta đến phòng trà nói chuyện."

Từ Lan Đình: "Không cần." Hắn tiến lại gần, ngửi thấy mùi hương của Trần Trúc tỏa ra từ cơ thể người khác.

"Từ Lan Đình." Diệp Hi không muốn đánh thức Trần Trúc, cậu ta cố đè giọng, "Đêm nay tôi gọi anh đến là để nói cho anh biết, Trần Trúc đã là người của tôi, sau này tốt nhất anh đừng có ý đồ gì với anh ấy nữa."

Từ Lan Đình vậy mà lại nhếch môi cười, nhưng nụ cười dưới ánh đèn mờ lại âm u như quỷ dữ bò ra từ địa ngục.

"Cậu nhóc này." Đáy mắt người đàn ông ẩn chứa nguy hiểm như giông bão sắp nổi, "Nếu là trước đêm nay, cậu nói những lời này có lẽ tôi còn miễn cưỡng nghe. Nhưng, xem ra cậu vẫn chưa hiểu rõ tôi."

Từ Lan Đình nói: "Để nói lý lẽ với một gã khốn nạn, cậu cần phải cầu xin, chứ không phải đe dọa."

"Cầu xin?" Diệp Hi thấy thật nực cười, "Tôi đang dùng tư cách bạn trai của Trần Trúc để cảnh cáo anh đấy."

Bạn trai... trong mắt Từ Lan Đình đột nhiên bùng lên cơn giông mãnh liệt, hắn giơ tay, gần như phát điên mà ấn Diệp Hi vào tường.

Nhưng giọng hắn vẫn cố ghìm rất thấp: "Diệp Hi, cậu biết mình đang làm gì không?"

Diệp Hi nhìn vào mắt Từ Lan Đình, không cần nghi ngờ nữa, nếu giờ phút này có một con dao thì hẳn là người đàn ông này sẽ giết cậu ta ngay tức khắc.

Nhưng, ai có thể dễ dàng buông tay sau khi đã có được Trần Trúc chứ?

Từ Lan Đình như vậy, Diệp Hi cũng thế.

Diệp Hi cười khẩy không thèm đếm xỉa, trong mắt là sự hung ác mà Trần Trúc chưa từng thấy: "Từ Lan Đình, anh đã bị loại rồi. Tốt nhất anh đừng có ý đồ gì với Trần Trúc nữa."

Nếu không, cậu ta cũng không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện điên rồ gì.

Từ Lan Đình nghiêng đầu, cân nhắc khả năng g**t ch*t kẻ này ngay lập tức.

Cho đến khi trong phòng chợt vọng ra một tiếng gọi khe khẽ.

Hắn như tỉnh mộng.

Từ Lan Đình buông tay, Diệp Hi cũng thu lại vẻ hung ác lúc nãy.

Diệp Hi hạ giọng dỗ dành người trong phòng: "Anh ơi, em đi vệ sinh chút."

"Ừm." Trần Trúc lười biếng trở mình, rồi lại ngủ thiếp đi.

Diệp Hi quay đầu nói với Từ Lan Đình: "Anh đi đi." Cậu ta đã nhận ra, đêm nay gọi Từ Lan Đình đến không khác gì dẫn sói vào nhà.

"Hay là anh còn muốn nghe hiệp hai?" Diệp Hi cười lạnh.

Mà Từ Lan Đình chỉ thâm trầm nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Ngay khi Diệp Hi tưởng hắn sẽ phá cửa xông vào,

Từ Lan Đình lại chỉ tự giễu cười một tiếng, rồi quay người rời đi.

.

Sau chuyến đi suối nước nóng, Trần Trúc lại lao đầu vào chuẩn bị cho kỳ thi.

Tiếng Anh của cậu vốn yếu, nhờ môi trường xung quanh mà đã tiến bộ rất nhiều.

Nhưng Trần Trúc vẫn thấy chưa đủ, cậu nhìn số tiền tiết kiệm được, lưỡng lự không biết có nên đăng ký lớp học thêm không.

Nhưng hạn trả nợ sắp đến rồi, một nghìn đô la tuy không nhiều nhưng nếu đưa rồi thì Trần Trúc cũng chẳng còn dư đồng nào.

Dù vậy, Trần Trúc vẫn bỏ số tiền một nghìn đô đó vào phong bì, gửi tin nhắn cho Từ Lan Đình.

Vốn dĩ, họ thường gặp nhau ở quán cà phê cạnh nhà hàng Trần Trúc làm việc.

Nhưng sau khi tan làm, Trần Trúc lại không thấy người kia đâu cả.

Cậu không thể chờ thêm được nữa vì cậu đã hẹn ăn tối với Diệp Hi.

Dạo gần đây tay nghề nấu nướng của Diệp Hi tiến bộ hẳn ra, sáng nay cậu ta còn hào hứng nói sẽ làm một bàn thịnh soạn để bồi bổ cho Trần Trúc.

Còn về lý do đột nhiên phải bồi bổ... thì theo lời tên nhóc kia, là vì xót Trần Trúc ban ngày đi làm, tối còn phải thức khuya học bài.

Đương nhiên, Trần Trúc cũng không muốn vạch trần trò thả thính của cậu ta.

Trần Trúc không đợi được nữa nên đành phải gọi điện thoại.

Ngạc nhiên là Từ Lan Đình bắt máy rất nhanh, ai không biết còn tưởng hắn lúc nào cũng kè kè điện thoại chờ Trần Trúc gọi.

"Có chuyện gì?" Giọng người đàn ông hơi khàn, nghe như bị cảm.

Trần Trúc: "Hôm nay đến hạn trả tiền rồi." Cậu nghĩ một lát, đoán là Từ Lan Đình đã sớm quên chuyện này, dù sao hắn luôn bận trăm công nghìn việc, "Anh có thể bảo người đến lấy."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, như tiếng vải cọ vào nhau.

Trần Trúc nhìn con phố đã lên đèn, ngập ngừng hỏi: "Anh... còn chưa dậy sao?"

Người đàn ông trầm giọng "ừm" một tiếng, nhưng không nói gì thêm.

Trần Trúc mất kiên nhẫn: "Gửi địa chỉ qua đây, tôi qua đó."

Cậu không có tâm trạng lãng phí thời gian với hắn, nhận được địa chỉ của Từ Lan Đình liền đạp xe đi.

Có lẽ là vì những ngày gần đây Từ Lan Đình khá im lặng, hoặc có lẽ vì hắn luôn giữ khoảng cách vừa phải, không vượt giới hạn, cho nên Trần Trúc không nghĩ nhiều, cậu bị sự chừng mực giả tạo mà người đàn ông dựng lên che mắt, cứ thế đi thẳng đến dưới nhà Từ Lan Đình.

"Tôi đến rồi, anh xuống đi." Trần Trúc dừng xe cạnh hàng rào, hít một hơi.

Nơi Từ Lan Đình ở là khu biệt thự nổi tiếng trong vùng, Trần Trúc đạp xe vào thôi cũng mất gần hai mươi phút.

"Gì cơ... em đến chỗ nào." Giọng Từ Lan Đình càng thêm nghẹt mũi, Trần Trúc nghe mãi mà không hiểu đối phương đang nói gì.

Diệp Hi đã nhắn tin giục về, Trần Trúc dứt khoát đẩy cổng rào, bấm chuông cửa.

"Từ Lan Đình?" Trần Trúc nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngay lúc Trần Trúc đang cân nhắc có nên gọi cảnh sát không thì cửa đã mở.

Người đàn ông sau cánh cửa tóc đen rối bù, đôi mắt hổ phách nhàn nhạt lộ vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu sao Trần Trúc lại đột nhiên xuất hiện.

Trần Trúc lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phả vào mặt mình.

Từ Lan Đình tuy có hơi tiều tụy, những trông cũng không khác ngày thường là mấy.

Vẫn vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã.

Trần Trúc không định vào nhà, cậu đưa phong bì ra: "Nhận tiền, ký tên."

Lời còn chưa dứt, Trần Trúc đã bị người đàn ông đột ngột dùng sức kéo vào.

Động tác của Từ Lan Đình quá bất ngờ, khi Trần Trúc phản ứng lại thì đã bị người đàn ông ôm chặt vào lòng.

"Từ Lan Đình!" Trần Trúc gầm nhẹ, "Thả tôi ra!"

"Suỵt..." Từ Lan Đình khẽ nheo mắt, tay ôm chặt người kia, chân hắn lại lảo đảo đứng không vững.

Người đàn ông lí nhí: "Đừng lên tiếng..." Hắn nói, "Anh không muốn tỉnh lại sớm thế, xin em đấy."

Từ Lan Đình đã mơ thấy cậu vô số lần, nhưng ngay cả Trần Trúc trong mơ cũng lạnh lùng xa cách.

Mỗi lần, mỗi đêm, Từ Lan Đình vừa ôm được người vào lòng đã bị giọng nói giận dữ của Trần Trúc đánh cho tỉnh giấc.

Cho nên, Từ Lan Đình rũ mắt, gần như cầu xin: "A Trúc, xin em, cho anh ôm thêm một chút thôi... xin em đấy."

Trần Trúc hoàn hồn, Từ Lan Đình say rồi.

Cậu chưa từng thấy Từ Lan Đình say xỉn. Trong ký ức của cậu, Từ Lan Đình trên bàn rượu vẫn luôn ung dung cười nói, thao túng mọi thứ.

Đương nhiên, cũng chẳng ai dám chuốc rượu Từ Lan Đình, cho nên hắn gần như chưa từng say bao giờ.

"Từ Lan Đình, anh tỉnh lại đi." Trần Trúc giãy giụa, đẩy Từ Lan Đình ra một chút, cậu nhìn thấy đôi mắt người đàn ông không hề có chút men say nào, lại càng thêm nghi hoặc.

Chẳng lẽ, thật sự có người ngay cả khi say vẫn giữ được vẻ phòng bị và chiếc mặt nạ thường ngày à?

Trần Trúc đưa tay lên, huơ huơ trước mặt Từ Lan Đình: "Từ Lan Đình?"

Từ Lan Đình chỉ nhìn cậu chằm chằm, không nói gì, cũng không có hành động gì.

"Nếu đã vậy, để lần sau tính đi." Trần Trúc quay người đi về phía cửa.

Ngay lúc tay cậu vừa chạm vào tay nắm cửa, Từ Lan Đình lên tiếng: "A Trúc, đừng đi."

Trần Trúc khựng một chút, không quay đầu.

Bóng lưng kiên quyết rời đi của Trần Trúc cuối cùng đã đánh sập chút lý trí còn sót lại của Từ Lan Đình.

"Anh!" Trần Trúc chỉ kịp kêu lên một tiếng kinh hãi, đã bị người đàn ông sau lưng chặn môi lại.

Sức lực người đàn ông rất lớn, hắn ôm cậu từ phía sau khiến Trần Trúc gần như không có cơ hội phản kháng.

Nụ hôn chẳng theo quy tắc nào mà hung hăng phủ xuống, Trần Trúc gần như dùng hết sức mới né được đôi môi của Từ Lan Đình.

"Từ Lan Đình anh điên rồi à?"

Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: "Anh đã sớm điên rồi... Trần Trúc, từ khoảnh khắc em rời đi, anh đã hoàn toàn phát điên rồi."

Từ Lan Đình không chút kiêng dè xé mở cổ áo cậu, giọng điệu đầy vẻ lưu manh: "Một thằng nhóc con như thế, thỏa mãn được em sao, hả?"

Chiếc cúc áo sơ mi bị kéo đứt, lăn lóc trên sàn.

"Từ Lan Đình, Từ Lan Đình!" Chóp mũi Trần Trúc nồng nặc mùi rượu, bên tai cậu là giọng nói xấu xa đến mức khiến người khác giận dữ, Trần Trúc cũng bị chọc giận điên người: "Anh con mẹ nó muốn chết à-"

Cậu nghiêng đầu đi, lại bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình đã mất hết lý trí, hắn như một con mãnh thú xổng chuồng, tàn nhẫn xé nát con mồi kề bên môi.

Nhưng trong đôi mắt đỏ ngầu kia vẫn còn sót lại chút dịu dàng quái dị.

"A Trúc, anh rất nhớ em." Vừa nói, Từ Lan Đình vừa cúi người xuống...

Trong lúc hoảng loạn, Trần Trúc sờ được chiếc bình hoa gần đó.

Ngay lúc cậu giơ bình hoa lên, Từ Lan Đình đột nhiên dừng lại.

Người đàn ông như bị dội một gáo nước lạnh, sững người tại chỗ, ánh mắt hắn cứ dừng lại trên xương quai xanh của Trần Trúc...

Cổ, xương quai xanh, lưng Trần Trúc, không chỗ nào là không có dấu vết của người khác.

Nhìn người kia quần áo xộc xệch, vẻ mặt phẫn nộ, Từ Lan Đình dường như đã tỉnh táo lại.

Hắn tuyệt vọng, cứng đờ đưa tay lên để cố cài lại vạt áo đã mở của Trần Trúc.

Nhưng Trần Trúc chỉ lùi lại vài bước.

"Tỉnh rượu rồi sao?"

Từ Lan Đình không đáp, Trần Trúc lạnh lùng nói: "Tỉnh rồi thì tốt, nếu không lần sau tỉnh lại có khi đã ở trong bệnh viện rồi."

Người đàn ông cúi mắt, hàng mi dài thẳng khẽ run rồi cũng dời mắt nhìn chỗ khác.

"Xin lỗi, tôi có lẽ... đã say rồi."

Say hay không say, trông lòng Từ Lan Đình rõ nhất. Những lời nói lúc say, những hành động vượt quá giới hạn, hắn đều biết rõ mồn một.

Trần Trúc hung hăng lau miệng rồi ném tiền vào người Từ Lan Đình: "Cho tôi số tài khoản." Cậu nhíu mày cài lại áo, "Lần sau tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh."

Trước khi rời đi, Trần Trúc lạnh lùng nói: "Chúng ta tốt nhất là đừng gặp lại nữa."

Sau khi Trần Trúc rời đi, Từ Lan Đình đứng tại chỗ nhìn căn phòng hỗn độn, im lặng rất lâu.

Cuối cùng, người đàn ông thất thểu ngồi xổm xuống, hắn cúi người, cẩn thận nhặt từng tờ tiền trên đất lên.

••••••••

Tác giả:

Round 2 Matcha thắng!

Round 3~Đặt cược, đặt cược thôi! (Tôi đặt... mọi người đoán xem?)

Bình Luận (0)
Comment