Cửa vừa mở, một bóng người cao lớn đã nhào tới.
Trần Trúc bị vòng tay ôm chặt, bên tai cậu là giọng líu lo không ngừng của Diệp Hi: "Anh ơi, sao anh về trễ vậy!" Cậu ta vừa ôm Trần Trúc vừa lắc lư, dụi qua dụi lại.
"Có chút chuyện nên về trễ." Trần Trúc xoa mái tóc mềm của cậu ta, mũi ngửi thấy mùi canh hầm thơm phức, "Thơm quá, hôm nay làm món gì ngon vậy?"
"Thịt hun khói xào đậu phụ..." Đột nhiên Diệp Hi ngửi thấy mùi rượu trên người Trần Trúc, "Anh ơi, anh vừa đi đâu thế?" Cậu ta vùi mặt vào vai Trần Trúc hít hà.
Nhìn dáng vẻ như chú chó nhỏ của cậu ta, Trần Trúc không khỏi buồn cười.
Nhưng nghĩ đến hành động quá trớn vừa rồi của Từ Lan Đình, Trần Trúc cũng không muốn Diệp Hi phải suy nghĩ nhiều.
"Vừa nãy có đi gặp Từ Lan Đình," Trần Trúc cố gắng bình tĩnh giải thích, "Hắn ta không rảnh nên anh đến nhà tìm hắn."
Nụ cười rạng rỡ của Diệp Hi tắt ngấm: "Thằng đó bắt nạt anh sao?"
"Hình như hắn say rồi." Trần Trúc không giấu giếm, nhưng cũng không nói rõ kỹ càng.
Dù sao thì chuyện này chỉ là sự cố ngoài ý muốn, sau này Trần Trúc cũng sẽ không gặp lại người đàn ông kia nữa.
Trần Trúc không muốn vì một người không quan trọng mà phá hỏng bầu không khí lúc này.
"Anh ơi," Diệp Hi nhìn Trần Trúc, "Cúc áo của anh?" Giọng cậu ta đột nhiên lạnh đi, Trần Trúc chưa từng nghe thấy giọng điệu này của Diệp Hi.
Trần Trúc thành thật đáp: "Từ Lan Đình say nên phát điên." Cậu dừng lại một chút, "Sau này anh sẽ không gặp lại hắn nữa."
"Ừm." Diệp Hi nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, "Anh ơi ăn cơm trước đi, em làm món gà cay anh thích nhất rồi đó."
Diệp Hi không hỏi thêm, quay người đi dọn đồ ăn.
Trần Trúc là người Quý Châu nên rất thích ăn cay. Nhưng ở nơi đất khách quê người này, ngay cả tương ớt ở Pennsylvania cũng ngọt lịm, đã lâu lắm rồi Trần Trúc chưa được ăn hương vị Quý Châu chính gốc.
Không ngờ Diệp Hi lại làm được cả một bàn đồ ăn Quý Châu đích thực. Trần Trúc nhìn những món măng khô, cá muối quen thuộc, lòng cậu bỗng thấy ấm áp.
"Sao em biết làm mấy món này?" Trần Trúc có chút cảm động.
Diệp Hi đáp: "Anh thích ăn gì, đương nhiên em sẽ tìm cách làm thôi." Cậu ta chớp mắt cười: "Cô anh gửi nhiều đặc sản đến lắm, em học lỏm được vài món từ cô ạ. Anh nếm thử xem thành quả học tập của em nhé?"
Trần Trúc: "Cảm ơn em, Diệp Hi."
Trần Trúc đã từng nói, Diệp Hi giống như mặt trời rực rỡ và ấm áp. Ở bên cạnh Diệp Hi, Trần Trúc đã lâu rồi mới cảm nhận được hơi ấm gia đình.
Cơm nước xong, Diệp Hi vừa dọn bàn vừa như vô tình nhắc đến chuyện chuyển nhà.
"Dù sao thì anh cũng sắp phải đi nơi khác học rồi." Diệp Hi cúi đầu lau bàn, nói: "Hay là chúng ta chuyển đi luôn nhé."
Trước bồn rửa bát, bóng lưng Trần Trúc hơi khựng lại, cậu nghiêng đầu: "Sao đột nhiên lại nói chuyện này?"
Tay Diệp Hi đang lau bàn cũng sững lại, cậu ta cúi gằm mặt không nhìn Trần Trúc: "Chúng ta chuyển nhà thôi, anh ơi."
Diệp Hi nói: "Em không muốn anh lại bị Từ Lan Đình bắt nạt nữa, cũng không muốn thấy thằng đó đó đến dây dưa với anh."
Mùi rượu trên người Trần Trúc, vạt áo xộc xệch, chiếc cúc áo bị đứt, tất cả đều khiến Diệp Hi nghĩ ngợi lung tung.
"Là vì chuyện hôm nay sao?" Trần Trúc nhận ra, lời nói qua loa của mình có lẽ đã làm tổn thương Diệp Hi. Trần Trúc lau tay rồi đi đến sau lưng Diệp Hi, ôm lấy cậu ta: "Anh có thể giải thích rõ với em."
Diệp Hi quay người lại: "Anh ơi, đương nhiên là em tin anh. Nhưng em không tin Từ Lan Đình."
Thật ra, Diệp Hi và Từ Lan Đình mới gặp nhau vài lần, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được khát vọng bị kìm nén và lòng chiếm hữu mãnh liệt của gã kia đối với Trần Trúc.
Từ Lan Đình quá xảo quyệt, thủ đoạn lại tàn nhẫn, Diệp Hi không thể không đề phòng.
Trần Trúc hiểu tâm trạng của Diệp Hi, dù sao thì Từ Lan Đình cũng không phải kẻ dễ đối phó.
"Nhưng bây giờ anh chưa có đủ tiền để thuê nhà ở trung tâm thành phố." Trần Trúc mím môi, nghiêng đầu nói: "Để anh cố gắng tiết kiệm thêm một thời gian nữa nhé."
"Anh ơi." Diệp Hi thăm dò: "Em không muốn anh vất vả như vậy." Cậu ta l**m môi, nói tiếp: "Thay vì nợ Từ Lan Đình, chi bằng nợ em."
"Hửm?" Trần Trúc nhíu mày: "Anh nợ hắn ta gần một trăm vạn, em lấy đâu ra tiền?" Mà cho dù Diệp Hi có tiền, Trần Trúc cũng sẽ không dùng tiền của Diệp Hi để trả nợ.
Nhưng Trần Trúc nào đâu nghĩ tới, một trăm vạn tệ đối với Diệp Hi mà nói chỉ là tiền tiêu vặt nửa tháng mà thôi.
Diệp Hi cúi mắt, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Có những chuyện nếu ngay từ đầu đã không thể thẳng thắn thì sau này, ngay cả giải thích cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Diệp Hi bực bội nhíu mày, bây giờ cậu ta thật sự không dám nói thật với Trần Trúc. Cậu ta như đứa trẻ mắc lỗi rồi giấu giếm phụ huynh, vừa thấp thỏm vừa bất an.
Nhất là khi Từ Lan Đình xuất hiện, Diệp Hi càng cảm thấy bất an hơn.
"Diệp Hi." Trần Trúc nâng mặt Diệp Hi lên, nhìn cậu trai đang cau mày, Trần Trúc chậm rãi nói: "Anh đã nói với Từ Lan Đình là sẽ không gặp lại hắn nữa. Về chuyện trả nợ, anh sẽ chuyển thẳng vào tài khoản hắn. Anh hứa với em, sau này anh sẽ không gặp lại hắn nữa, được không em?"
"Ừm." Diệp Hi tựa vào lòng Trần Trúc, buồn bực đáp một tiếng. Trần Trúc quá dịu dàng, dường như có thể bao dung tất cả mọi thứ của cậu ta.
Nhưng Trần Trúc càng dịu dàng, lòng Diệp Hi lại càng lo âu.
Nếu một ngày nào đó Trần Trúc không còn dịu dàng với cậu ta nữa thì sao? Diệp Hi vùi đầu vào vai Trần Trúc, khụt khịt mũi, cậu ta nghĩ, nếu Trần Trúc rút lại tất cả tình yêu thì sao?
Vậy thì mình phải làm thế nào bây giờ?
Tình yêu khiến người ta lo được lo mất, cũng khiến người ta trở nên yếu đuối bất lực, đến cả việc mở miệng thừa nhận lỗi lầm cũng khó khăn đến thế.
Diệp Hi dụi dụi vào người Trần Trúc, buồn bã nói: "Anh ơi, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?"
Trần Trúc tưởng Diệp Hi lại làm nũng, bèn hôn nhẹ lên má thiếu niên: "Sẽ không đâu." Cậu nói: "Diệp Hi, anh rất thích em, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mà."
Thật vậy chăng? Diệp Hi nhìn Trần Trúc, đột nhiên giơ ngón út lên, trẻ con nói: "Anh ơi, ngoéo tay đi."
"Ừm." Trần Trúc bất đắc dĩ cười, giơ tay lên rồi nhẹ nhàng ngoéo tay với cậu bạn trai nhỏ của mình.
Đợt sóng nhỏ đã nhẹ nhàng trôi qua như vậy đấy.
Cuộc sống của Trần Trúc vẫn như thường lệ, vừa ngọt ngào vừa bận rộn.
Có Diệp Hi bên cạnh trong mùa thu này, cái lạnh của mùa đông dường như cũng không còn buốt giá đến thế.
Trong đêm thu, cậu trai tóc vàng sẽ ấm áp chen chúc cùng Trần Trúc trên chiếc giường nhỏ, ôm chặt lấy chân tay lạnh ngắt của cậu, dùng sự nhiệt tình của mình bao bọc trọn vẹn cơn giá lạnh nơi Trần Trúc.
Họ sẽ nói về con mèo hoang ở góc phố, về những giống hoa mới ở tiệm đối diện, và về những ngày tháng ở Úc.
Khi Trần Trúc nhắc đến trận bão tuyết ở Moscow, Diệp Hi vẫn luôn im lặng ôm chặt cậu hơn một chút.
"Anh ơi, bây giờ anh đã có em rồi." Diệp Hi luôn nhẹ nhàng nói bên tai Trần Trúc như vậy.
Sự rực rỡ và tươi sáng của thiếu niên từng chút một chữa lành cho Trần Trúc. Trần Trúc cuối cùng cũng nếm được vị ngọt mà mình hằng mong đợi, một cuộc sống đơn giản nhưng rất ngọt ngào.
Điều duy nhất khiến Trần Trúc phiền não là chuyện lớp học nâng cao.
Trần Trúc đã dự thính vài buổi học nâng cao ở Pennsylvania, nhưng nó không đáp ứng được yêu cầu của cậu.
Mà những lớp học chuyên sâu hơn lại ở tận Harvard, riêng học phí đã là một khoản lớn rồi, còn chưa kể tiền đi lại hàng ngày.
Trần Trúc nhìn số tiền ít ỏi còn lại trong thẻ, rồi cắn răng chuyển khoản cho Từ Lan Đình.
Nếu là người khác, Trần Trúc sẽ không cố chấp đến vậy, nhưng đối phương là Từ Lan Đình, cậu tuyệt đối không cúi đầu trước hắn.
Sau lần say rượu hôm đó, Từ Lan Đình đã biết điều mà không đến làm phiền cậu nữa.
Sợi dây liên kết giữa hai người dường như chỉ còn là con số không nhiều trong tài khoản mỗi tháng.
Trần Trúc cho rằng, đây chính là kết cục cuối cùng giữa cậu và Từ Lan Đình.
Trải qua gần hai năm thăng trầm, từ Kinh Thành đến Pennsylvania, Trần Trúc cũng đã lột xác từ một thiếu niên thành người đàn ông trưởng thành.
Trong mắt cậu, việc Từ Lan Đình không quấy rầy, không dây dưa, chính là chút thể diện cuối cùng dành cho cả hai.
Cậu cho rằng đây là dấu chấm hết cho những tháng năm hoang đường kia.
...
"Anh ơi, phim sắp bắt đầu rồi!" Diệp Hi một tay ôm thùng bắp rang lớn, một tay khoác vai Trần Trúc đi về phía rạp chiếu phim.
Trần Trúc vốn muốn xem một bộ phim mới ra rạp trong nước - nghe nói là do tên bạn trai không học vấn không nghề nghiệp Tưởng Minh Trác quay.
Nhưng Diệp Hi vừa đến rạp đã đi thẳng đến phòng chiếu phim khoa học viễn tưởng, mặt mày hớn hở như trẻ con.
"Winter Soldier cuối cùng cũng trốn thoát rồi—" Diệp Hi hào hứng kể cho Trần Trúc diễn biến trước đó của bộ phim, "Captain America chính là lúc đó..."
Trần Trúc đang chăm chú lắng nghe thì ánh mắt Diệp Hi khẽ dời đi.
"Hửm?"
Trần Trúc nhìn theo hướng mắt Diệp Hi, nhưng cậu không nhìn thấy gì bất thường cả.
"Sao thế?" Trần Trúc hỏi.
Diệp Hi lắc đầu: "Không sao đâu, anh ơi, mình vào rạp thôi."
Diệp Hi có chuyện giấu trong lòng, Trần Trúc cũng nghi hoặc tại sao bỗng dưng Diệp Hi im lặng. Suốt buổi chiếu phim, cả hai đều chẳng mấy chú tâm đến những kỹ xảo hào nhoáng trên màn ảnh.
Cuối cùng Trần Trúc không nhịn được nữa, cậu đứng dậy kéo Diệp Hi ra khỏi rạp.
"Em nói đi, sao thế?" Trần Trúc dẫn cậu ta đến một góc vắng, thấy Diệp Hi cúi gằm mặt thì liền đưa tay nâng mặt cậu ta lên, "Diệp Hi?"
Ai ngờ, hốc mắt Diệp Hi lại đỏ hoe.
Lòng Trần Trúc thắt lại, cậu trầm giọng hỏi: "Có phải gặp chuyện gì rồi không?"
"Anh ơi." Đáy mắt Diệp Hi tràn ngập sợ hãi, cậu ta đột nhiên lao vào lòng Trần Trúc, giọng khẽ run: "Em sợ."
Giọng Diệp Hi nghẹn ngào: "Em vốn không muốn làm anh lo lắng nên không dám nói. Nhưng gần đây thằng đó đó càng ngày càng quá đáng."
Thằng đó... gần như ngay lập tức, hình ảnh Từ Lan Đình hiện lên trong đầu Trần Trúc.
"Hắn đã làm gì em?" Giọng Trần Trúc lạnh đi trông thấy. Nếu như... nếu như Từ Lan Đình dám động đến người của cậu... Trần Trúc ôm chặt Diệp Hi, chậm rãi trấn an: "Không sao, có anh đây, em cứ nói rõ ràng."
"Lúc đầu, em cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau này em phát hiện, mỗi lần em đi tìm anh hoặc từ nhà anh về, sau lưng đều có mấy người đàn ông cao lớn lạ mặt đi theo em."
Diệp Hi miêu tả rất chi tiết: "Vừa nãy trước khi vào rạp, em lại thấy mấy người đó. Anh ơi, em không nghĩ ra, ngoài Từ Lan Đình thì còn ai có thể sai người theo dõi em được nữa chứ."
Lại là mánh khóe quen thuộc của Từ Lan Đình. Trần Trúc nghe xong, tức đến bật cười.
Từ Lan Đình, Từ Lan Đình... người đàn ông đó luôn muốn kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay.
Dường như không ai có thể thoát khỏi số phận bị hắn thao túng.
Trần Trúc đã từng, người nhà và bạn bè cậu cũng đã từng. Mà bây giờ, ngay cả người bên cạnh cậu cũng phải bị kiểm soát như cậu.
"Em yên tâm nhé." Trần Trúc nén giận, nghiến răng: "Có anh ở đây."
Cho dù phải đánh một trận sống mái, Trần Trúc cũng không ngại.
Cậu đã chịu đựng đủ trong cái lồng của Từ Lan Đình rồi, hắn đừng hòng giam cầm cả người yêu của cậu vào đó.
"Em ở đây đợi anh." Trần Trúc bỏ lại một câu rồi quay người bước đi.
"Anh ơi..." Diệp Hi không ngờ Trần Trúc lại kích động như vậy, cậu ta căn bản không giữ nổi người: "Anh ơi anh bây giờ đi tìm hắn cũng vô ích thôi!"
Cậu ta không ngờ một người vốn luôn bình tĩnh như Trần Trúc lại đột nhiên nổi giận, đến một câu giải thích cũng không muốn nghe.
Bởi vì trong đầu Trần Trúc lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: ấn Từ Lan Đình xuống đất mà đấm cho một trận.
"Trần Trúc!" Mãi đến khi Diệp Hi liều mạng ôm cậu từ phía sau: "Anh bình tĩnh lại đi. Anh nghĩ xem, bây giờ anh đi tìm hắn thì có ích gì? Chúng ta không có bằng chứng, mà Từ Lan Đình vừa có tiền vừa có quyền, muốn đối phó chúng ta dễ như trở bàn tay."
Cậu ta nói: "Quan trọng nhất bây giờ là chúng ta phải tránh xa người đàn ông đó." Diệp Hi chậm rãi nói: "Anh ơi, mình chuyển đi nhé, chuyển đến nơi Từ Lan Đình không nhìn thấy chúng ta nữa. Anh tin em, chỉ cần chúng ta tạm thời chuyển đi, em đảm bảo hắn sẽ không tìm được chúng ta nữa."
"Diệp Hi." Giọng Trần Trúc lạnh lẽo đến đáng sợ: "Có lẽ em vẫn chưa hiểu loại người như Từ Lan Đình, hắn sẽ không bỏ qua đâu."
Vừa nói, Trần Trúc vừa gạt tay cậu ta ra, định đi tiếp.
"Trần Trúc!" Diệp Hi sốt ruột hét lên: "Em có cách khiến tai mắt của hắn biến mất hết, chỉ cần anh đồng ý, chúng ta có thể cả đời sống ở một nơi không có Từ Lan Đình!"
Trần Trúc khựng lại, cậu từ từ quay đầu, nhíu mày nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi trước mắt không còn là mặt trời nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu nữa, đôi mắt cậu ta đỏ ngầu, ánh mắt đầy áp bức.
Cậu ta nói: "Anh, chúng ta chuyển đi."
Hai mắt Trần Trúc nheo lại, lòng cậu chùng xuống.
Sau đó, cậu ngay trước mặt Diệp Hi, gọi điện cho Từ Lan Đình.
"Anh đến đây một chuyến, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Diệp Hi trơ mắt nhìn Trần Trúc gọi điện cho người đàn ông kia, nghiến răng: "Anh ơi, tại sao anh lại gọi hắn đến đây?"
Trần Trúc cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cậu nhớ lại những lần gặp Từ Lan Đình, dường như ngoại trừ đêm say rượu đó, hắn giống như một con cáo đã thu lại móng vuốt, không hề vượt quá giới hạn.
"Thằng đó sẽ làm hại anh." Diệp Hi níu tay Trần Trúc: "Chúng ta đi thôi anh."
Dù sao Diệp Hi cũng chỉ là một thiếu niên 18 tuổi, tâm tư dù sâu xa đến đâu nhưng chỉ cần chọc nhẹ một cái là lộ sơ hở trên mặt.
Trần Trúc khoanh tay, nhìn người trước mắt vừa ngây thơ vừa vô tội: "Chúng ta đợi anh ta đến."
Phim tan, mọi người lục tục đi ra, mặt ai cũng còn vẻ thích thú.
Mà Diệp Hi, người vốn vô cùng mong đợi bộ phim này lại như một đóa hoa héo rũ, cúi đầu ngồi bên cạnh Trần Trúc.
Đám đông qua lại chợt xôn xao, có người thì thầm bàn tán.
Trần Trúc không cần tìm cũng biết Từ Lan Đình đã đến.
Từ lần gặp trước đến giờ đã gần ba tháng, Từ Lan Đình dường như không thay đổi gì, hắn vẫn vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp, quần áo phẳng phiu chỉnh tề.
Cứ như thể kẻ say rượu hôm đó ôm lấy Trần Trúc không phải là hắn vậy.
Từ Lan Đình vừa ngồi xuống, ánh mắt Diệp Hi đã thay đổi.
Trước đây Trần Trúc chưa từng để ý, hôm nay cậu mới nhận ra, ánh mắt Diệp Hi nhìn Từ Lan Đình ngoài sự thù địch còn có nét hung ác ẩn giấu mà cậu chưa từng thấy.
"Cậu nhóc, lâu rồi không gặp." Ngạc nhiên là Từ Lan Đình không chủ động nói chuyện với Trần Trúc, mà lại quay sang Diệp Hi rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Người đàn ông dường như đã sớm đoán được ngày này, hắn chậm rãi đặt một chiếc USB lên bàn.
"Chịu thiệt thòi để đổ vỏ thay người khác, tôi chưa bao giờ làm." Từ Lan Đình cười như một tên khốn, lời nói ra quả thực là lời của gã khốn nạn: "Cậu đúng là người đầu tiên muốn tôi gánh tội thay đấy, nhưng tiếc là, nhóc à, cậu chưa có bản lĩnh đó đâu."
Diệp Hi siết chặt nắm đấm.
Trần Trúc cúi người nhặt chiếc USB lên.
Nếu không ngoài dự đoán của cậu, bên trong là toàn bộ lịch trình của Từ Lan Đình những ngày qua.
Thật ra, suy nghĩ của Diệp Hi vừa đơn giản vừa ngây thơ, quá dễ đoán.
Từ khoảnh khắc Diệp Hi sốt sắng muốn chuyển nhà, Trần Trúc đã mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Cậu có thể bao dung tính trẻ con của Diệp Hi, có thể để mặc cậu ta gây sự chú ý, nhưng nguyên tắc quan trọng nhất trong một mối quan hệ, Trần Trúc không thể để cậu ta làm càn.
Cho nên, Trần Trúc bày mọi thứ ra trước mắt, một là để Diệp Hi nhớ kỹ bài học này;
Hai là, cậu thật sự không tin Từ Lan Đình, chỉ khi tận mắt thấy bằng chứng thì Trần Trúc mới tin người này không giở trò.
"Diệp Hi." Trần Trúc nắm chặt chiếc USB, trầm giọng nói: "Anh cho em cơ hội cuối cùng để nhận sai."
Diệp Hi cuối cùng không nhịn được, cúi đầu bật khóc.
"Xin lỗi," Diệp Hi vừa khóc vừa nói, người khẽ run lên, "Là em nói dối, em không nên vu khống người khác. Anh ơi, xin lỗi, thật sự xin lỗi, em chỉ là không muốn anh gặp lại Từ Lan Đình mà thôi."
Từ Lan Đình cười khẩy, khinh thường sự yếu đuối của cậu ta.
"Nhưng mà, em lại không ngờ anh thật sự để ý đến em như vậy, đúng không?" Trần Trúc nói.
Từ Lan Đình không cười nổi nữa, hai mắt nheo lại.
Trần Trúc: "Diệp Hi, anh cho rằng những gì anh thể hiện đã đủ nhiều." Cậu thở dài, nhìn những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay mình: "Diệp Hi, anh đã cố gắng hết sức để đối xử tốt với em như thế, tại sao em vẫn mãi không tin anh vậy?"
"Không phải là em không tin anh." Diệp Hi ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe liếc Từ Lan Đình: "Là em không tin hắn."
"Từ Lan Đình là thằng khốn thế nào, anh phải hiểu rõ hơn em chứ! Anh nghĩ hắn sẽ buông tha anh sao, sẽ không còn để ý đến anh nữa sao?"
"Cậu nhóc này," Từ Lan Đình chống má, dường như đang kìm nén điều gì đó, "Không thể nói bậy."
"Vậy chẳng phải sao?" Diệp Hi nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Từ Lan Đình, cơn tức dồn nén bấy lâu cuối cùng bùng nổ: "Mẹ nó mày đúng là một con sói đội lốt cừu! Cái trò mỗi tháng trả tiền một lần chẳng qua chỉ là cái cớ để tiếp cận Trần Trúc mà thôi! Còn đích thân đến đòi nợ, tổng giám đốc Từ, tao nghĩ hẳn mày không thiếu tiền đến thế chứ!"
Từ Lan Đình không hề né tránh, nhìn thẳng Diệp Hi: "Đây là lý do cậu lừa dối Trần Trúc sao? Cậu cho rằng với chút mánh khóe vặt vãnh đó là có thể giữ người ta ở bên cạnh? Không ngại nói cho cậu biết, tất cả chiêu trò của cậu đều là đồ tôi chơi chán rồi. Cậu nghĩ Trần Trúc không nhìn ra được những suy nghĩ thầm kín dơ bẩn của cậu sao?"
"Đủ rồi..." Đầu Trần Trúc âm ỉ đau.
Mà Diệp Hi lại bị chọc tức, xông lên muốn đánh nhau: "Trần Trúc là người của tao, mày dựa vào cái gì mà đến dây dưa với anh ấy!"
Từ Lan Đình nghiêng đầu tránh được cú đấm, giơ tay hung hăng nắm cổ tay cậu ta, một cú thúc cùi chỏ đã hất ngã Diệp Hi.
"Người của cậu?" Từ Lan Đình khinh bỉ nhìn xuống: "Cậu tưởng mình giống chó cắn vài nhát lên người Trần Trúc, để lại chút dấu vết thì em ấy thành của cậu sao? Nhóc ranh, cậu quá ngây thơ rồi đấy."
"Đủ rồi..." Trần Trúc mệt mỏi nhìn hai người đang ẩu đả, vậy mà cậu lại không còn chút sức lực nào để ngăn cản nữa.
Trần Trúc đứng dậy: "Được rồi, mấy người cứ đánh đi." Cậu liếc đồng hồ, buổi nghe giảng cuối cùng của lớp nâng cao sắp bắt đầu.
Những lớp học ở Pennsylvania, cậu không thể bỏ lỡ nó.
Cậu còn phải đi nghe giảng, Trần Trúc nghĩ, mẹ nó mấy người cút hết đi.
—
Tác giả:
Trúc Nhi: Biến hết đi, ông đây còn phải đi xây dựng tổ quốc.