"Anh ơi, em xin lỗi." Nửa đêm, Diệp Hi khẽ cào cửa như một chú cún con, "Em xin lỗi, em xin lỗi."
Trần Trúc chậm rãi lật một trang sách, cầm bút lên, khoanh tròn những chỗ cậu chưa hiểu rõ lắm trên lớp.
"Luận về điều kiện khí hậu ảnh hưởng đến cây trồng..." Trần Trúc lẩm bẩm dịch nội dung bài học, "ánh nắng và lượng mưa..."
Diệp Hi tựa đầu vào cánh cửa, vô cùng buồn bã, "Anh ơi, anh không cần em nữa ạ?"
Đầu bút của Trần Trúc khựng lại, mực nhoè ra, chữ viết mờ đi.
Một trận mưa thu mang theo đợt gió lạnh, cây khô ngoài cửa sổ bị gió lạnh quật gãy, "rắc" một tiếng rơi trúng chiếc xe đậu bên đường, tiếng còi xe vang vọng khắp phố.
Trần Trúc thở dài, nói: "Cửa không khoá." Cậu cũng không phải kiểu người sẽ nhốt người khác ngoài cửa trong tiết trời giá lạnh như vậy.
Nhưng Diệp Hi lại thút thít nói: "Anh ơi, em không dám vào, em sợ anh giận." Thay vì nói là sợ Trần Trúc giận, thực ra cậu ta còn sợ khi thấy ánh mắt lạnh lùng và thất vọng của Trần Trúc hơn.
Nó còn khiến cậu ta khó chịu hơn cả việc bị đánh một trận.
Trần Trúc tiếp tục ghi chú, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, "Nếu em thích hóng gió lạnh, thì cứ hóng đi."
Cánh cửa khẽ được đẩy ra. Diệp Hi không dám cãi lại Trần Trúc, cậu ta bước vào nhưng lại đứng sát mép tường như đang bị phạt úp mặt vào tường vậy.
Diệp Hi không lên tiếng, cứ thế lặng lẽ "đứng phạt".
Cho đến khi tiếng chuông nửa đêm tích tắc vang lên - Diệp Hi xót Trần Trúc luôn thức khuya, mỗi tối lúc nào cũng phải đốc thúc Trần Trúc ngủ đúng 12 giờ.
Trần Trúc tắt chuông báo thức, như thể cuối cùng cậu cũng nhớ ra nhóc quỷ đang đứng ở mép tường kia.
Cậu đứng dậy, đi về phía phòng tắm, khi đi ngang qua Diệp Hi chỉ nói một câu: "Đứng chờ đó."
"Ồ." Diệp Hi hít hít mũi, cúi đầu, khoé miệng hơi trễ xuống.
Cậu ta là đứa trẻ từ nhỏ đã được người nhà nâng niu chiều chuộng mà lớn lên, đừng nói là đứng góc tường, ngay cả lời nặng lời nhẹ cũng chưa từng được nghe mấy câu.
Thế mà trước mặt Trần Trúc, Diệp Hi lại cúi đầu như một đứa trẻ làm sai, trong lòng âm ỉ tủi thân.
Một lát sau, Trần Trúc vừa lau mái tóc ẩm ướt vừa dọn dẹp bàn học.
Tuy cậu không nhìn Diệp Hi, nhưng cũng không có vẻ gì là đang giận, chỉ hỏi cậu ta: "Biết mình sai rồi chứ?"
"Dạ." Diệp Hi buồn bã nói, "Em không nên ghen ạ."
Thân hình Trần Trúc khựng lại. Hoá ra là ghen ư?
Cậu xoay người, từ từ đi đến trước mặt Diệp Hi, "Em ghen cái gì?" Trần Trúc không hiểu, chẳng lẽ mình chưa cho em ấy đủ cảm giác an toàn sao?
Cậu đã gần như cắt đứt mọi liên lạc với Từ Lan Đình, và Từ Lan Đình cũng không đến làm phiền cậu nữa rồi.
Diệp Hi rất tủi thân, "Thằng đó là bạn trai cũ của anh."
"Vậu thì sao?" Trần Trúc nói, "Chuyện của hắn, đâu phải em không biết." Cậu dừng lại một chút, giận mà bật cười, "Không lẽ em nghĩ hắn chỉ cần dùng chút mưu kế, chơi chút thủ đoạn, anh sẽ như con chó săn lại quay về bên hắn sao?"
"Anh ơi, không phải em không tin anh. Nhưng đối phương là Từ Lan Đình mà." Diệp Hi đã từng lĩnh giáo những mưu kế và thủ đoạn của Từ Lan Đình, cậu ta chỉ muốn đưa Trần Trúc rời xa gã đàn ông nguy hiểm này mà thôi.
"Là Từ Lan Đình thì làm sao?" Trần Trúc hơi đau đầu, ác ý - hay chính xác hơn là sự đề phòng của Diệp Hi đối với Từ Lan Đình đã đến mức thành bệnh rồi.
Trần Trúc trầm giọng nói: "Diệp Hi, em biết anh thích em, chính vì sự chân thành và cởi mở của em."
Trần Trúc quả thực là một người yêu dịu dàng hoàn hảo, nhưng khi chạm đến giới hạn, cậu sẽ không nhân nhượng.
"Em chơi chiêu, dùng thủ đoạn như vậy, anh rất không thích." Cậu không thích giấu giếm cảm xúc của mình, càng không thích người yêu giấu giếm cảm xúc, cậu phải nói rõ mọi chuyện, "Em làm như vậy thì khác gì Từ Lan Đình? Diệp Hi, em còn không biết mình sai ở đâu sao?"
"Anh ơi!" Diệp Hi bật khóc, cậu ta vừa giận vừa sốt ruột, "Em không phải loại người như Từ Lan Đình! Anh đừng nói em như vậy."
Cậu trai tóc vàng nức nở khóc như bé cún con bị bỏ rơi, vừa mông lung vừa bất lực, "Em không phải, anh ơi, anh đừng giận. Em sẽ không như vậy nữa đâu."
Nhìn người đang khóc trước mắt, Trần Trúc thở dài, vẫn nói: "Đừng khóc nữa."
Mục đích của cậu không phải là đẩy Diệp Hi ra ngoài - nếu không, đêm nay cánh cửa này sẽ không mở ra cho Diệp Hi.
Ngược lại, Trần Trúc thẳng thừng nói về chuyện này, trông thì như đang làm khó Diệp Hi, nhưng thực chất là hy vọng dùng cách tàn nhẫn và trực diện này để Diệp Hi rút ra bài học.
Mục đích của Trần Trúc chính là mong muốn cả hai có một mối quan hệ yêu đương lành mạnh.
Từ Lan Đình đã để lại một bóng ma quá lớn cho Trần Trúc, tình cảm dị dạng đó như một đám mây u ám che phủ trong lòng Trần Trúc.
Cậu đã quá chán ghét với sự giả dối, xảo quyệt của Từ Lan Đình, và cậu không muốn mối quan hệ vừa mới bắt đầu này mà vì sự xuất hiện của hắn rồi một lần nữa đi vào ngõ cụt.
Vì vậy, bất kỳ sự che đậy, lừa dối, thủ đoạn, hay tâm kế nào trong tình yêu, Trần Trúc đều cực kỳ căm ghét.
Trần Trúc nghiêm túc nói: "Nếu trong lòng em để ý Từ Lan Đình thì em phải nói thẳng ra; nếu em muốn anh tránh xa Từ Lan Đình, chuyển đến một thành phố khác sinh sống, em có thể bàn bạc với anh, thậm chí cùng anh nỗ lực tiết kiệm tiền." Trần Trúc lạnh giọng nói, "Nhưng Diệp Hi, em đã chọn cách tồi tệ nhất."
Trần Trúc ghét bị lừa dối, và hành động lần này của Diệp Hi có thể coi là đang tính kế cậu.
"Anh ơi." Diệp Hi cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, cậu ta vội vàng kéo tay áo Trần Trúc, "Em biết lỗi rồi, thật sự biết rồi, em sẽ không lừa dối anh nữa đâu."
Trần Trúc: "Điều anh muốn là chúng ta cùng nhau đối mặt với khó khăn." Cậu quả thực rất giận, nhưng nhìn thấy chóp mũi Diệp Hi đỏ hoe, Trần Trúc hiểu được, xét cho cùng, chính sự xuất hiện của Từ Lan Đình đã khiến cuộc sống của họ không còn yên bình nữa.
"Sau này, có chuyện gì chúng ta phải cùng nhau đối mặt, em biết không?" Trần Trúc cúi đầu, lấy khăn lau qua loa khuôn mặt đẫm nước mắt của Diệp Hi, "Diệp Hi, đừng lừa dối anh."
"Ừm." Diệp Hi buồn bã đáp một tiếng, cậu ta mở miệng, nhưng vẫn không dám thú nhận vào lúc này.
Xét cho cùng, cậu ta quá để tâm đến Trần Trúc, dù chỉ là một chút rủi ro cũng khiến cậu ta nơm nớp lo sợ.
Diệp Hi ôm lấy Trần Trúc, vùi mặt vào vai Trần Trúc, cậu ta nghĩ: đợi vài ngày nữa đi, cậu ta cần một thời điểm và một nơi thích hợp để nói ra tất cả.
Gia cảnh của cậu ta, thân thế của cậu ta, và những chuyện lộn xộn đằng sau bản thân cậu ta.
Diệp Hi quá sợ khi Trần Trúc lạnh nhạt với mình, cũng sợ Trần Trúc thất vọng nên cậu ta đã chọn cách lùi bước vào lúc không nên lùi nhất.
Cậu ta đã bỏ lỡ cơ hội này đến cơ hội khác, dường như, cậu ta đã đẩy Trần Trúc càng lúc càng xa.
12:30 đêm, đèn trên lầu tắt.
Tài xế vất vả dọn dẹp những cành cây đổ trên xe, sau đó, cúi người đến cửa sổ xe, khẽ hỏi: "Giám đốc Từ, có cần tiếp tục canh giữ không?"
Thân ảnh Từ Lan Đình ẩn mình trong khoang xe tối tăm - chiếc xe bị hỏng, hệ thống cảm ứng bên trong có vấn đề khiến xung quanh tối đen như mực.
Tuy nhiên, từ khi Từ Lan Đình sinh ra, hắn đã thuộc về bóng đêm, hắn sẽ không bất an vì màn đêm tĩnh mịch, ngược lại càng trở nên tỉnh táo hơn.
Một tay hắn lười biếng đặt lên cửa sổ xe, ngón tay kẹp một điếu thuốc sắp tàn.
Tài xế nhìn con đường tối om, trong lòng run sợ, hỏi: "Giám đốc Từ, đèn trên lầu đã tắt rồi, chắc họ đã ngủ hết. Hay là ngài về trước đi? Xe hỏng rồi tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe mới cho ngài?"
Từ Lan Đình như không nghe thấy lời người khác nói, đôi mắt sâu thẳm xuyên qua màn đêm, thẳng tắp nhìn về phía xa.
Đột nhiên, người đàn ông lên tiếng: "Em ấy vẫn mềm lòng như vậy."
Trần Trúc dường như đặc biệt khoan dung và dịu dàng với tất cả mọi người.
Ồ, trừ hắn ra...
Khi đối mặt với Từ Lan Đình, Trần Trúc tàn nhẫn đến cực điểm, đừng nói là khoan dung, ngay cả liếc mắt nhìn lại cậu cũng không muốn.
"Cậu nói xem, một người mềm yếu như vậy, sao lại tàn nhẫn với tôi như thế chứ." Từ Lan Đình nói xong, liền tự giễu cười, "À, là tôi đáng đời."
Người đàn ông rít mạnh một hơi thuốc, ánh lửa thoáng chốc làm đôi mắt hắn hiện lên trong đêm tối.
Đáy mắt Từ Lan Đình đỏ ngầu, ánh mắt hắn không khác gì một con thú hung dữ, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh lạ kỳ.
Chỉ một cái nhìn thôi mà sự điên cuồng, cố chấp, và đổ nát ẩn chứa trong mắt người đàn ông đã khiến sống lưng người khác lạnh toát, không dám tiến lại gần dù chỉ một bước.
Tài xế sợ hãi lùi lại vài bước, gắt gao siết chặt bàn tay, không dám đáp lời.
Từ Lan Đình cười khẩy, dường như tất cả mọi người đều tránh hắn như tránh hổ dữ: Trần Trúc, Diệp Hi, Phương Húc, và cả đám sói mắt trắng nhà họ Từ nữa.
Hắn đáng ghét đến vậy sao, Từ Lan Đình cong môi cười, nhưng đáy mắt lại chua xót.
Vì sao thằng nhóc kia lại có thể dễ dàng có được sự yêu mến của tất cả mọi người chứ? Chẳng lẽ, chỉ vì nụ cười chết tiệt nhìn trông ngốc nghếch đó sao?
Nhưng nụ cười như vậy, Từ Lan Đình trời sinh đã không thể có được.
Từ khi hắn sinh ra trong hang sói nhà họ Từ, điều đầu tiên hắn học được là nhanh chóng mọc ra răng nanh, vung ra móng vuốt sắc bén.
Định mệnh của hắn là phải bước đi trong bóng đêm, không thể sánh vai cùng Trần Trúc dưới ánh mặt trời được.
"Được rồi, chuẩn bị xe đi." Từ Lan Đình dựa người về phía sau, nhắm mắt chìm vào bóng đêm dày đặc.
Đèn trên lầu đã tắt, mọi thứ yên bình. Không có cảnh chia ly như Từ Lan Đình dự đoán; không có cảnh xé toạc mặt nạ mà hắn mong đợi; càng không có chia tay.
Tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ nhặt giữa hai người yêu nhau mà thôi.
Từ Lan Đình có thể cảm nhận được, Trần Trúc rất thích thằng nhóc đó.
Nếu không, với tính cách của Trần Trúc sẽ không rạch ròi mọi chuyện như vậy.
Từ Lan Đình đã tận mắt chứng kiến mối quan hệ giữa Trần Trúc và Diệp Hi. Cả hai người đều thành thật, bao dung lẫn nhau, thật lòng yêu thích nhau và trân trọng mối quan hệ này.
Trước mắt người đàn ông đột nhiên hiện lên nụ cười giả vờ ngoan ngoãn của Trần Trúc trước khi rời đi.
Cùng là mắc lỗi, nhưng Diệp Hi được Trần Trúc thẳng thắn quở trách .
Còn Từ Lan Đình nhận được lại là Trần Trúc giả vờ tha thứ, và ý định rời xa.
Vào ngày ở sân bay, Từ Lan Đình hắn đã dùng bộ dạng thảm hại nhất trong đời mà cầu xin Trần Trúc ở lại.
Nhưng Trần Trúc lại nhẫn tâm đâm cho hắn một nhát dao, không hề ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Tàn nhẫn đến thế, độc ác đến thế.
Từ đó về sau Từ Lan Đình hiểu rõ rằng, thật sự chia tay thì chẳng cần tiếng động.
Nhưng những trận cãi vã lớn lại có thể tiếp tục yêu đương.
So với sự u ám, méo mó khi ở bên Từ Lan Đình, mối quan hệ này trông thật sạch sẽ, thật thuần khiết...
Nghĩ đến đây, người đàn ông thở hắt một hơi thật sâu, nhíu mày chờ đợi từng cơn đau dữ dội qua đi.
"Trần Trúc, em thích cậu ta đến vậy sao." Từ Lan Đình lẩm bẩm, hắn từ từ đưa tay đặt lên vị trí trái tim, nơi đó quá đau.
Đau đến mức hắn chỉ muốn giết người.
Hai giờ sáng, màn đêm của dãy phố quán bar mới chỉ bắt đầu.
Tiếng trống ồn ào từng nhịp rung động màng nhĩ, những người nghiêm túc vào buổi sáng đều đang quên mình mà nhảy múa trong sàn nhảy.
"Anh Từ, anh đúng là không nghĩa khí nha, đến đây lâu như vậy mới gọi cho bọn tôi." Người đàn ông đeo kính râm dựa vào sofa, bên cạnh ôm một cô gái Tây da trắng xinh đẹp, đúng chuẩn công tử bột ăn chơi.
Nhạc trong phòng bao không quá ồn ào, chỉ có tiếng trống lượn lờ từng nhịp như nhịp tim đang đập.
"Chẳng phải rảnh rồi sao." Từ Lan Đình nở nụ cười lịch sự, cụng ly với người đó.
"Biết ngài bận rộn nhiều việc lớn rồi," Người đàn ông kính râm một hơi uống cạn ly rượu, "Sao rồi, đám lão già nhà họ Từ không dễ đối phó đúng không? Chậc, cũng chỉ có anh Từ của tôi mới trị được bọn họ, đổi người khác xem, bị lột da chắc luôn."
Từ Lan Đình lạnh nhạt xã giao nịnh hót vài câu, đợi màn chào hỏi kết thúc thì hắn mới thong thả hỏi về việc kinh doanh của đối phương.
"Chỉ là mở mấy cửa hàng vớ vẩn, kiếm chút tiền tiêu vặt thôi." Người đàn ông kính râm vắt chéo chân, một tay đặt trên eo cô gái mảnh mai, một tay lắc ly rượu đựng đá.
Hắn ta nhướng mày, cười nói: "Sao, anh Từ muốn chơi cùng không?"
Người đàn ông kính râm tên là Chu Kế Vũ, nhìn có vẻ là một công tử ăn chơi lêu lổng không đáng tin cậy, nhưng thực tế, lúc đầu hắn ta cũng coi như là đối thủ lớn nhất của Từ Lan Đình.
Năm đó, hai người không ít lần đấu đá cả ngấm ngầm lẫn công khai, nhưng cũng có nhiều lần hợp tác, thậm chí quan hệ cá nhân cũng không tệ.
Tuy nhiên sau này Từ Lan Đình thế lực lớn mạnh, thị trường trong nước về cơ bản đều nằm trong tay Từ Lan Đình, Chu Kế Vũ mới ra nước ngoài phát triển kinh doanh, chủ trọng ở nước ngoài.
Trong lòng Chu Kế Vũ ấm ức, miệng thì trêu đùa, nhưng trong lòng lại có chút bực bội.
"Hỏi chơi thôi, nghe nói cậu đã nắm mảng kinh doanh du học ở đây. Không ngờ năm đó cậu ra nước ngoài lập nghiệp, lại có thể nhanh chóng làm nên chuyện như vậy." Từ Lan Đình sẽ không bao giờ ra bài tẩy trước, hắn thờ ơ uống rượu, như đang trò chuyện phiếm, "Trong cái rủi có cái may."
Chu Kế Vũ: "Còn phải nói sao, vật đổi sao dời thôi." Hắn ta cười tủm tỉm hôn một cái lên mặt cô gái, "Anh Từ, anh cứ nói thẳng đi, có phải muốn cùng nhau kiếm tiền không?"
Từ Lan Đình ngẩng đầu, hơi cụp mắt, nhìn xuống đối phương, "Chơi kiểu gì?"
"Chà, anh Từ muốn tham gia chẳng phải dễ dàng quá sao?" Chu Kế Vũ cười rót đầy ly rượu cho Từ Lan Đình, "Uống vài ly thôi mà."
Từ Lan Đình nhìn ly tequila gần năm mươi độ, lông mày cũng không động đậy, ngẩng đầu uống cạn.
"Ôi, hiếm khi thấy cậu chủ nhà họ Từ sảng khoái như vậy nha." Chu Kế Vũ cười rồi lại rót đầy, "Chậc chậc chậc, rượu Tây này đúng là đồ tốt, mấy năm đầu tôi mới sang đây uống cũng nhiều đấy, cái vị đó đúng nhớ mãi không quên được."
Từ Lan Đình không nói nhảm, giơ ly lên lại uống cạn.
Sau ly thứ ba, cổ họng Từ Lan Đình đã nóng rát vì rượu mạnh.
Nhưng hắn không hề chần chừ, ngẩng đầu uống tiếp ly thứ tư.
Những người có mặt đều ngây ra, uống kiểu này chẳng phải sẽ chết người sao?
Chu Kế Vũ cuối cùng cũng dừng tay, hắn ta chỉ muốn xả giận, Từ Lan Đình cũng biết rõ điều đó và cũng đã cho hắn ta đủ thể diện.
"Nói đi." Chu Kế Vũ lúc này mới ngồi thẳng dậy, tay cũng rời khỏi eo người phụ nữ bên cạnh, "Chuyện gì."
"Pennsylvania, tôi đầu tư tiền, dùng danh nghĩa của cậu để mở chi nhánh mới." Từ Lan Đình nói từng chữ, hơi cồn gần như rút cạn tâm trí của hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất bình tĩnh.
"Pennsylvania." Chu Kế Vũ vuốt cằm, suy nghĩ một lát rồi bác bỏ, "Chỗ đó chỉ có một trường đại học danh tiếng, dùng số tiền này đầu tư vào Harvard sẽ hời hơn."
Chu Kế Vũ rút ra một điếu thuốc, đưa cho Từ Lan Đình, "Anh Từ, anh chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, đạo lý đơn giản này anh phải hiểu rõ chứ."
Từ Lan Đình khéo léo từ chối điếu thuốc đưa tới, "Xin lỗi, gần đây đang cai."
Hắn thực sự chóng mặt, thuận thế tựa vào sofa, hơi nheo mắt, "Coi như giúp tôi một việc."
"Cái gì..." Chu Kế Vũ cảm thấy hoang đường, cả đời này lại có thể nghe được lời như vậy từ miệng Từ Lan Đình, "Từ Lan Đình, mẹ nó anh điên rồi à."
Từ Lan Đình đưa tay lên ấn vào trán, cau mày, "Tiền tôi lo hết, cậu chỉ cần -"
Lời chưa dứt nhưng Từ Lan Đình đã đưa tay mạnh mẽ ấn vào dạ dày, rượu mạnh gần như đã thiêu đốt dạ dày hắn, cơn đau dữ dội khiến hắn không thốt ra được một lời nào nữa.
Chu Kế Vũ ngớ người, rõ ràng đây là vứt tiền xuống sông nhưng chưa chắc sẽ nghe thấy tiếng vọng.
Hắn ta vừa gọi người chăm sóc Từ Lan Đình, vừa như gặp ma mà nhìn Từ Lan Đình, Từ Lan Đình mở mắt nói: "Cứ thế mà làm đi."
Một tấm thẻ nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, Chu Kế Vũ cạn lời luôn rồi.
"Được, anh thích vứt tiền thì vứt đi." Chu Kế Vũ nhận tiền, "Dù sao thì người lỗ là anh."
"Cảm ơn." Từ Lan Đình cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, nói, "Cho người ra hết đi, tôi muốn yên tĩnh một chút."
"Đệt, đây là cuộc vui của ông đây tổ chức, anh đúng là có tài thật đấy." Chu Kế Vũ cũng không dám quá xấc xược, dù sao thì người này cũng là Từ Lan Đình.
Nói xong thì Chu Kế Vũ gọi phục vụ, dặn dò người bên trong chăm sóc tốt cho ông chủ lớn đó, sau đó thì dẫn cô nàng kia rời đi.
Khi Hoắc Diễm đến quán bar, Từ Lan Đình đang vịn sofa nôn thốc nôn tháo.
Cổ áo người đàn ông hơi mở, cả người hắn đỏ bừng vì hơi rượu, trán nổi gân xanh, khó chịu đến mức không thốt ra được một lời nào.
"Ai ép cậu uống thế này?" Hoắc Diễm thấy Từ Lan Đình bộ dạng như quỷ, tức giận nói, "Từ Lan Đình, rốt cuộc cậu đang làm cái mẹ gì vậy?"
Từ Lan Đình uống một ngụm nước, kiệt sức đổ vật ra sofa.
Hoắc Diễm thấy hắn như vậy cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ là, hắn ta chưa từng thấy Từ Lan Đình thảm hại đến thế này.
Ngay cả khi còn nhỏ, Từ Lan Đình đã tâm cơ hơn người khác, đừng nói là chịu thiệt thòi, dù chỉ một chút không vừa ý thì hắn cũng sẽ ngấm ngầm tìm cách lấy bù lại cho bằng được.
Sau khi Từ Lan Đình bước chân vào nhà họ Từ, càng làm ăn càng phát đạt, hắn dùng thủ đoạn như sấm như sét mà loại bỏ sạch sẽ đám người ăn cây táo rào cây sung.
Trên thương trường, chỉ có người khác nịnh bợ Từ Lan Đình, đừng nói là ép rượu hắn, ngay cả cùng uống rượu chơi bời thì ly của tất cả mọi người đều phải ngoan ngoãn hạ xuống, thấp hơn miệng ly của người đàn ông này.
Hoắc Diễm không thể nghĩ nổi, rốt cuộc hắn vì cái gì mà phải tự hành hạ mình ra nông nỗi này!
Chưa kịp lên tiếng, Từ Lan Đình lại nghiêng đầu - lần này, hắn lại nôn ra một búng máu.
Nhìn vũng máu đỏ tươi trên sàn, Hoắc Diễm khẽ chửi thề một câu, dứt khoát cõng Từ Lan Đình chạy ra ngoài.
"Từ Lan Đình, cậu phải gắng trụ đó!" Hoắc Diễm vừa chạy vừa gầm nhẹ..
Từ Lan Đình há miệng, máu tươi thấm ướt vạt áo Hoắc Diễm.
Trong lúc hỗn loạn, Hoắc Diễm dường như nghe thấy Từ Lan Đình nói gì đó.
"Giúp tôi chăm sóc... Trúc Nhi..."
"Mẹ nó!" Hoắc Diễm cắn răng, nhét người vào xe, "Cậu tự mà chăm sóc đi, phắn ngay!"
Nhưng Từ Lan Đình lại siết chặt cổ tay Hoắc Diễm, cố gắng gượng, từng chữ một, "Coi như... tôi cầu xin cậu."
Hắn có thể chết, nhưng A Trúc của hắn không thể chịu khổ được nữa.
Từ Lan Đình rõ ràng đã gần lên cơn sốc rượu, nhưng một đôi tay vẫn nắm chặt lấy Hoắc Diễm, miệng lặp đi lặp lại chỉ toàn là Trần Trúc.
"Câm miệng!" Hoắc Diễm không nhịn được, hắn ta không đành lòng nhìn Từ Lan Đình ho khù khụ nôn ra máu nữa, đưa tay lên bịt miệng người đàn ông, "Trúc cái con mẹ cậu, câm miệng!"
Hoắc Diễm quay đầu nói với tài xế: "Sắp có người chết rồi, nhanh lên!"
Tài xế cũng sợ hãi vã mồ hôi, đạp mạnh chân ga.
Chiếc xe lao nhanh trên đường phố lúc rạng đông, chở người gần như bất tỉnh rồi tiến vào phòng cấp cứu.
Đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt.
"Cứu được rồi." Hoắc Diễm thở phào nhẹ nhõm, nói với người ở đầu dây bên kia: "Thằng khốn này mấy ngày nay không ăn uống gì, mới đến đã uống rượu như thể muốn chết vậy, mẹ nó rượu tequila 50 độ..." Hoắc Diễm ngừng lại một chút, thở đều, "Từ Lan Đình bị điên rồi."
"Đệt mẹ." Dương Nghị nghe mà đổ mồ hôi lạnh, anh ta biết Từ Lan Đình đã yêu một người, nhưng không ngờ lại là kiểu yêu sống chết như thế, "Hoắc Diễm, cậu trông chừng cậu ta nhé. Tôi thấy cậu ta hơi bất thường."
Đúng vậy... Hoắc Diễm hồi tưởng lại đêm nay, theo tính cách của Từ Lan Đình, ra vào những nơi như vậy sao có thể không dắt theo ai chứ?
Hơn nữa, trong tình trạng say xỉn, Từ Lan Đình lại trực tiếp bỏ mình lại trong phòng riêng, thậm chí không tìm một ai cả.
Chẳng phải đây là cố tình muốn chết sao?
Hoắc Diễm giận tới mức muốn lôi Từ Lan Đình dậy đập cho một trận, nhưng nhìn người đang hôn mê bất tỉnh, bao nhiêu cơn giận cũng hoá thành tiếng thở dài.
"Hoắc Diễm, cậu nghĩ cách đi." Dương Nghị gãi đầu, thăm dò nói, "Cùng lắm thì tìm một người nào đó tương tự, giúp cậu ta khỏi suy nghĩ nữa?"
Hoắc Diễm im lặng một lát, cuối cùng thở dài, hắn ta hiểu rõ hơn ai hết, đã lún sâu thì chính là đã lún sâu rồi, ngoài việc trơ mắt nhìn bản thânh mình nhảy vào hố thì chẳng còn cách nào khác cả.
"Vô ích thôi." Hoắc Diễm nói, "Từ Lan Đình suy sụp rồi."
Cả hai đều im lặng rất lâu, họ đều hiểu rõ trong lòng.
Lần này, Từ Lan Đình đã suy sụp hoàn toàn.
Hắn đã ngã xuống trước cậu thiếu niên tên là Trần Trúc đó rồi.