Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 47

Tiếng chuông cửa ding ding vang lên, tờ báo buổi sáng đúng giờ rơi vào hộp thư trước cửa.

Để cập nhật thời sự và chuẩn bị cho kỳ thi, Trần Trúc đã đặt mua báo địa phương và báo buổi sáng.

Sáng sớm, cậu vừa ăn bún vừa đọc báo.

"Anh ơi, ngon không ạ." Diệp Hi chống cằm ngồi đối diện Trần Trúc.

Cậu ta biết Trần Trúc không quen ăn đồ Tây, chỉ thích các món canh món mì nóng hổi hơn là bánh mì và sữa, vì vậy Diệp Hi đã cố ý học làm món bún gạo Quý Châu chính gốc.

Mỗi sáng, Trần Trúc đều được ăn một bát bún gạo nóng hổi.

"Diệp Hi, cuối tuần này anh rảnh, em muốn đi thị trấn Hershey không?" Trần Trúc ngẩng mắt lên nhìn Diệp Hi.

Dù sao thì cũng vừa cãi nhau một trận, cho dù đã làm hòa nhưng Diệp Hi vẫn có chút bối rối.

Trần Trúc không muốn Diệp Hi cảm thấy khó chịu vì cuộc cãi vã lần này, cậu vẫn thích nhìn thấy thiếu niên lạc quan, vui vẻ hơn.

Chứ không phải là một cậu bé tội nghiệp rụt rè, thận trọng như bây giờ.

"Muốn đi không?" Trần Trúc lật một trang báo, trên tay dính những vết mực đen.

Diệp Hi đưa tay ra, dùng giấy ăn lau từng chút một vết bẩn trên đầu ngón tay Trần Trúc. Cậu ta lắc đầu, nói: "Anh ơi, anh nên nghỉ ngơi."

"Nhưng anh cũng muốn bạn trai mình vui vẻ mà." Trần Trúc cụp mắt cười, thuận thế móc móc ngón út của Diệp Hi, khẽ nói, "Chúng ta có thể đi ăn sô cô la này."

Diệp Hi chớp chớp mắt, rõ ràng trong mắt đã lung lay nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Em sợ anh mệt quá ạ."

"Không mệt." Trần Trúc đưa tay lên muốn xoa đầu cậu ta, nhưng nhìn những vết mực trên tay thì lại rút tay về.

Còn Diệp Hi đang chờ được xoa đầu, thấy Trần Trúc đưa tay tới liền vô thức ngẩng lên đón.

Kết quả là không có gì cả.

Cả hai đều ngây người, sau đó không nhịn được cười.

"Ngốc quá đi." Trần Trúc vừa cười vừa véo nhẹ mũi Diệp Hi.

Chút u ám trong lòng Diệp Hi dễ dàng tan biến trong nụ cười dịu dàng của Trần Trúc.

Trước đây cậu ta vốn nghĩ, tình yêu phải thật mãnh liệt, phải yêu đến chết đi sống lại mới gọi là yêu, nhưng sau khi ở bên Trần Trúc, Diệp Hi lại cảm thấy mãn nguyện chưa từng thấy trong mối tình êm đềm như nước chảy này.

Cuộc sống của họ đơn giản đến mức có chút tẻ nhạt. Trần Trúc rất bận rộn, mỗi ngày ngoài đi làm thì là đi học, còn Diệp Hi chỉ có thể tranh thủ từng chút thời gian để thu hút sự chú ý của Trần Trúc.

Nhưng Diệp Hi vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chỉ cần ở bên Trần Trúc, dù chỉ là lặng lẽ nhìn Trần Trúc thì Diệp Hi cũng đã thấy mỹ mãn rồi.

"Hửm?" Người đang cúi đầu đọc báo khẽ lẩm bẩm. Đây là thói quen nhỏ của Trần Trúc, mỗi khi gặp phải phần nào không hiểu hoặc nghi ngờ, cậu sẽ vô thức phát ra một tiếng hửm nhẹ nhỏ xíu.

Diệp Hi chống cằm, nghiêng đầu hỏi, "Sao thế ạ."

"Không sao." Trần Trúc cười, "Không biết là ai, mỗi ngày đều chi tiền đăng một bài thơ tình trên báo."

Trần Trúc khẽ đọc bài thơ tình của người nặc danh đó, "Một đô la một đóa hồng."

"Nếu trong túi tôi chỉ còn một đô la, tôi sẽ dùng đô la cuối cùng đó để mua đoá hồng kiều diễm ấy.

Người yêu dấu, tôi nguyện cùng em lãng mạn đến chết."

Bài thơ tình xuất hiện ở một góc nhỏ trên báo mỗi ngày, ban đầu Trần Trúc không để ý, mãi đến mấy ngày gần đây mới phát hiện ra.

Bài thơ tình của người nặc danh thường chỉ có vài dòng ngắn ngủi, đơn giản, thậm chí còn có chút ngây ngô.

Nhưng từng ngày từng ngày lại không hề gián đoạn, như thể có tình yêu vô tận muốn nói ra.

Trần Trúc đọc lướt qua rồi tiện tay lật sang trang khác, tiếp tục đọc tin tức.

"Lãng mạn nhỉ." Diệp Hi ôm mặt, cười nói.

Trần Trúc: "Lãng mạn?" Cậu nhàn nhạt nói, "Nếu chỉ còn chừng đó tiền, người này nên mua một miếng bánh mì hoặc sữa, rồi tìm một công việc để không bị chết đói."

Diệp Hi nghẹn lời, nói: "Em nói vụ viết thư tình trên báo rất lãng mạn ấy." Cậu ta chớp mắt, có vẻ háo hức, "Mỗi ngày đều được người khác tỏ tình như vậy, có phải rất hạnh phúc không ạ."

Tay Trần Trúc đang lật báo khựng lại, bất giác nhớ đến một năm nọ, một đêm nọ, trận pháo hoa rực rỡ và nồng nhiệt.

Năm đó, cậu đơn độc đứng trên phố, bên tai là tiếng điện thoại mãi không gọi được, nhưng trước mắt là niềm vui lớn lao của người khác.

Khi ấy Trần Trúc đã khao khát, ngưỡng mộ đến thế. Cậu nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, cậu đã nghĩ rằng, nếu được ai đó yêu một cách nồng nhiệt và thẳng thắn như vậy thì hạnh phúc biết bao.

Giờ đây nghĩ lại chỉ còn lại một tiếng thở dài nhàn nhạt. Giống như khi pháo hoa tan hết, thì cũng chỉ đọng lại một bãi bừa bộn.

Trần Trúc trước tuổi 20 thích sự lãng mạn hoành tráng, Trần Trúc sau đêm sinh nhật tuổi 20 lại vượt qua mùa đông lạnh giá ở Moscow và cái nắng gay gắt ở Úc, chỉ để ôm lấy một tình yêu bình yên và dài lâu.

Trần Trúc nhìn bát bún nóng hổi trước mặt và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng của Diệp Hi, cậu nghĩ, có lẽ lãng mạn không chỉ có mỗi một cách.

Tình yêu nồng nhiệt dĩ nhiên khiến cậu khao khát, nhưng cuối cùng, bình dị mới là chân thật nhất.

Trần Trúc: "Tụi mình may mắn hơn người này. Em không cần hao tâm tổn trí viết thơ trên báo, anh ở ngay cạnh em mà, anh sẽ lắng nghe lời yêu thương của em bất cứ lúc nào."

Nói xong, cậu vượt qua bàn ăn, đặt một nụ hôn lên trán Diệp Hi.

"Anh đi làm đây." Trần Trúc khẽ cười nói, "Cuối tuần tới, anh sẽ đưa em đi chơi."

"Dạ!" Diệp Hi rạng rỡ cười, cậu ta quả thực may mắn hơn nhiều, người yêu của cậu ta ở ngay trước mắt, và hạnh phúc của cậu ta nằm trong tầm tay.

Diệp Hi vui vẻ nghĩ, mình có thể ở bên người tốt như Trần Trúc, trên đời này có lẽ không ai hạnh phúc hơn mình cả.

Trên đường đi làm, Trần Trúc nhìn thấy trung tâm thương mại ở ngã tư đang sửa chữa.

Nơi đó vốn là một khu chợ sầm uất, nhưng không hiểu sao chỉ sau một đêm lại không còn bóng người, chỉ còn lại những bóng dáng công nhân xây dựng đang tất bật.

Trần Trúc đẩy xe đi vòng qua những giàn giáo. Cậu vô tình liếc thấy mặt tiền cửa hàng đang dần hình thành.

Cái logo được đặt ở cửa lại là biểu tượng của một tổ chức đào tạo nổi tiếng toàn nước Mỹ.

Trần Trúc không nhịn được tiến lại gần xem xét kỹ hơn, mới xác nhận đó là trung tâm đào tạo chuyên nghiệp nhất thuộc công ty du học rất uy tín.

May mắn bất ngờ này khiến Trần Trúc có chút bối rối, dù sao thì đây cũng là nơi gần ngoại ô nhất ở Pennsylvania.

Trần Trúc không ngờ rằng lớp học nâng cao mà cậu hằng mong đợi, lại xuất hiện ở dưới nhà cậu chỉ sau một đêm, cách chưa đầy mười phút đi bộ.

Trong một đêm thôi mà khó khăn lớn nhất của Trần Trúc đã được giải quyết.

Cậu không còn phải lo lắng về chi phí đi lại đắt đỏ, cũng không cần phải bận tâm về tiền thuê nhà.

Cậu có thể yên tâm đi làm kiếm tiền, sau giờ làm cũng sẽ có nhiều thời gian rảnh rỗi để tiếp thu kiến thức.

Như vậy, Trần Trúc sẽ không phải gánh vác quá nhiều áp lực kinh tế, và định hướng cho tương lai cũng trở nên rõ ràng hơn.

"Chào em!" Một bóng đen đột nhiên từ góc khuất lao ra.

Trần Trúc lùi lại vài bước, cậu không ngờ trong văn phòng chưa sửa xong lại có người. Cậu chỉ vừa đi ngang qua mà người đó lại đột nhiên xuất hiện.

Cái dáng vẻ đó cứ như thể đang cố ý chờ cậu vậy.

Trần Trúc nhìn người đó rút ra một tờ rơi, trên mặt nở nụ cười, "Lớp nâng cao mới khai trương có tiết học thử miễn phí, bạn học này, có muốn thử xem không?"

Nếu không phải cái logo trên cửa đúng là của trung tâm nâng cao chuyên nghiệp kia, thì Trần Trúc đã nghĩ đây là một tổ chức lừa đảo nào đó đang dụ dỗ người ta rồi.

Trần Trúc nhận tờ rơi xác nhận lại lần nữa, đúng là trung tâm nâng cao không sai. Cậu chần chừ hỏi về học phí.

Người đó cười đến mức khóe mắt hằn nếp nhăn, "Khuyến mãi khai trương lớn, học phí rất phải chăng."

Trần Trúc: "Thế, có bao nhiêu tiết học thử?"

"Em muốn bao nhiêu tiết -" Người đó ho khan một tiếng, cười gượng gạo, "Cái này thì, phải xem kết quả của em."

Người đó nghiêm túc nói: "Không giấu gì em, bên anh chị đang phát triển hoạt động ở các vùng xa để nâng cao danh tiếng ở địa phương, tất cả du học sinh đạt top ba trong kỳ thi mô phỏng liên hợp sẽ được miễn học phí."

Trần Trúc: "Miễn Học phí..." Cậu dừng lại một chút rồi hỏi, "Kỳ thi mô phỏng liên hợp là khi nào ạ?"

Người đó cười: "Tháng sau."

Thời gian có thể nói là rất gấp gáp, nhưng ý chí chiến đấu Trần Trúc đã lâu thấy bỗng nhiên bùng cháy.

Cậu nhìn thấy hy vọng, "Vâng, cảm ơn." Trần Trúc cất kỹ tờ rơi, lại xin người đó đơn đăng ký.

Cơ hội thường đi đôi với thách thức, Trần Trúc sẽ không lùi bước vì thử thách, bởi vì trong nhận thức của cậu, thử thách đồng nghĩa với cơ hội.

Người đó vẫy tay với Trần Trúc: "Bạn học, chúc em thành công."

"Ừm. Best wishes --" Trần Trúc dừng lại một chút, sửa lời, "Good luck to me."

Tuy nói vậy, nhưng Trần Trúc chưa bao giờ đặt hy vọng vào cái gọi là "Nữ thần may mắn".

Dù là ở cái xó núi nghèo nàn đó, hay những ngày tháng nằm trong lòng bàn tay Từ Lan Đình, Trần Trúc chưa bao giờ cúi đầu trước số phận của mình.

Cậu không tin vào số phận, cũng không chấp nhận nó.

Tuy nhiên, ông trời dường như đặc biệt thích giày vò những kẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục, vào cái tuổi đầy hoài bão của Trần Trúc lại để cậu gặp phải Từ Lan Đình.

Cho cậu dịu dàng, thâm tình giả dối, bẻ gãy sống lưng không cam chịu khuất phục của cậu, làm tổn thương lòng tự trọng nhạy cảm, dễ vỡ của cậu.

Phá huỷ lý tưởng gần trong gang tấc của cậu.

Nhưng mặc dù vậy, dù số phận Trần Trúc đã đầu rơi máu chảy nhưng cậu cũng chưa từng cúi đầu.

"Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành" là đạo lý đầu tiên mà Trần Văn Quốc đã dạy Trần Trúc.

Khí chất kiên cường của Trần Trúc cũng bắt nguồn từ ấy.

"Cảm ơn." Trần Trúc điền xong đơn đăng ký, đạp xe.

Cậu chầm chậm đi trên con đường ven biển, gió thu lướt qua, hoa lá bay lả tả.

Và sau khi Trần Trúc rời đi, người phát tờ rơi tháo kính râm, nhìn dòng chữ phóng khoáng của Trần Trúc trên đơn đăng ký.

"Chậc chậc chậc." Chu Kế Vũ cảm thán, "Chỉ riêng cái khuôn mặt này thôi, đừng nói là tequila năm mươi độ, có là lên núi đao xuống biển lửa thì Từ Lan Đình cũng phải lật đật mà chạy theo."

Chu Kế Vũ cười ẩn ý: "Đồ khốn Từ Lan Đình đó vậy mà cũng luỵ điên thật rồi, đúng là thú vị ghê."

Hắn ta cũng không ngại làm cho mọi chuyện trở nên thú vị hơn.

Chu Kế Vũ gửi một email về trụ sở chính, yêu cầu bên đó cử giảng viên nổi tiếng nhất của doanh nghiệp đến.

"Từ Lan Đình..." Chu Kế Vũ cười gửi email, "Xem ra anh uống đủ sảng khoái rồi, thôi thì anh em giúp anh đến đây thôi."

***

Trần Trúc tranh thủ lúc đi làm, vội vã báo tin tốt này với Diệp Hi.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi khẽ hỏi: "Vậy, tụi mình không chuyển nhà nữa ạ?"

Trần Trúc khựng lại, cậu đã nghĩ Diệp Hi sẽ mừng cho mình.

Bỗng nhiên không biết phải diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào, Trần Trúc chỉ nói chuyện phiếm vài câu rồi cúp điện thoại.

Niềm vui vốn đầy ắp trong lòng cũng chợt tan biến.

Xét cho cùng, nút thắt trong lòng Diệp Hi vẫn còn đó, điều Diệp Hi để tâm nhất vẫn là mối quan hệ giữa cậu và Từ Lan Đình.

Bóng ma đó hằn sâu trong lòng Diệp Hi, dù Trần Trúc có cho cậu ta bao nhiêu cảm giác an toàn thì Diệp Hi cũng không thể nào buông bỏ được.

Từ từ thôi... Trần Trúc thở dài, cúi người xách túi rác mở cửa sau bếp.

Cửa sau của nhà hàng là nơi chuyên để rác thải nhà bếp, bình thường ngoài việc đổ rác ra, hiếm khi có người xuất hiện.

Nhưng Trần Trúc lại bất ngờ nhìn thấy một bóng người cao ráo ở đấy.

Cậu cứ nghĩ là đồng nghiệp nào đó đang nghỉ ngơi ở đó, định quay lưng bỏ đi nhưng lại bị người đó gọi lại.

"Trần Trúc." - Là tiếng Trung, nghe rất trầm khàn.

Trần Trúc quay đầu lại, người đàn ông trước mắt mặc bộ đồ thể thao màu đen, cắt tóc húi cua, mắt phượng, vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Cậu chợt nhớ ra, người này là bạn từ thuở nhỏ của Từ Lan Đình.

Trần Trúc lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn người đàn ông có vẻ mặt không mấy thân thiện này.

"Tôi không có ác ý, cũng không đến gây chuyện đâu." Hoắc Diễm biết mình trông dữ tợn, cố ý hạ giọng, "Có một chuyện, tôi nghĩ, vẫn nên nói rõ với cậu thì hơn."

Trần Trúc lạnh giọng: "Chuyện gì?" Về tất cả mọi thứ liên quan đến Từ Lan Đình, cậu đều không muốn tìm hiểu, cũng không muốn biết nữa, "Nếu là chuyện của Từ Lan Đình, vậy không cần nói. Tôi không quan tâm, cũng không muốn nghe."

Cậu quay người định bỏ đi, nhưng lại nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Hoắc Diễm.

"Thằng khốn đó vào viện rồi, xuất huyết dạ dày, đêm qua mới cấp cứu lấy được cái mạng về."

Cấp cứu... Trần Trúc khẽ nhíu mày, cậu quay đầu đi, há miệng, rồi lại không biết phải nói gì.

Trần Trúc né tránh mọi thứ liên quan đến người kia theo bản năng, nhưng rốt cục thì Trần Trúc cũng không phải là người lạnh lùng vô cảm.

Cậu im lặng, chờ Hoắc Diễm nói tiếp.

"Tôi không nói nhảm nữa, không làm mất thời gian của cậu." Hoắc Diễm nhớ đến dáng vẻ cố gắng chống đỡ của Từ Lan Đình, thở dài, "Nếu cậu rảnh, thì đi thăm nó, không rảnh... thì thôi vậy."

Trần Trúc nghĩ một lát, vẫn nói: "Xin lỗi."

Nhìn người quay lưng rời đi, Hoắc Diễm không nhịn được nói thêm một câu: "Trần Trúc, cứ coi như là làm ơn giúp nó đi."

"Cái gì?" Trần Trúc ngạc nhiên, thậm chí có chút hoang đường, đối phương là Từ Lan Đình, là con hồ ly già vô sở bất năng, thao túng người khác trong lòng bàn tay mà.

Hắn cần người giúp ư?

Trần Trúc: "Tôi không có khả năng đó, cũng không có thời gian."

Hoắc Diễm không nói gì nữa, chỉ nhìn bóng lưng Trần Trúc biến mất sau cánh cửa.

Có những lời đến bên miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Hắn ta hận không thể tuôn hết những chuyện ngu ngốc của Từ Lan Đình cho Trần Trúc nghe rõ.

Nhưng nhớ đến đồ khốn đó trong bệnh viện, vừa mở mắt ra đã dặn dò hắn ta không được nói nhiều, Hoắc Diễm bất lực ngậm miệng.

Gần lúc rời đi, Hoắc Diễm nghĩ một lát rồi vẫn để lại địa chỉ bệnh viện của Từ Lan Đình cho quản lý, dặn anh ta đưa cho Trần Trúc.

Hắn ta không làm phiền cuộc sống của Trần Trúc nữa - hay nói đúng hơn, là tuân theo ý của Từ Lan Đình, không làm phiền cuộc sống bình yên của Trần Trúc.

Hoắc Diễm hiểu ý Từ Lan Đình, cho nên hắn sẽ không hỏi nhiều hay nói nhiều nữa.

Khi quay lại bệnh viện, đúng lúc Từ Lan Đình vừa tiêm xong mũi dinh dưỡng.

Vì mất máu quá nhiều cho nên sắc mặt Từ Lan Đình trắng bệch như sứ, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.

"Trong vòng ba ngày, ngài không được ăn uống gì cả, chỉ có thể dùng kim dinh dưỡng để duy trì thôi, vì vậy không nên vận động quá nhiều nhé, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi cho khoẻ đi"

Bác sĩ dặn dò xong, lại căn dặn Hoắc Diễm: "Tuyệt đối đừng để bệnh nhân chạy lung tung."

Có lẽ bác sĩ cũng bị những hành động của Từ Lan Đình mấy ngày trước làm cho phát sợ.

Hôm đó Từ Lan Đình vừa tỉnh lại, không biết lên cơn điên gì, sau khi bác sĩ y tá rời đi, hắn lại liều mạng bật máy tính lên, nói là phải theo dõi một cái dự án khỉ gió nào đó.

Cuối cùng Hoắc Diễm phát hiện ra hắn suýt ngất xỉu trước máy tính.

Hoắc Diễm điên máu gặng hỏi thì Từ Lan Đình mới yếu ớt nói một câu: "Sợ thằng nhóc Chu Kế Vũ thất hứa, phải giám sát chặt chẽ."

Hoắc Diễm lúc này mới biết, Từ Lan Đình vì muốn mở một chi nhánh gần nhà Trần Trúc mà lại đi giao thiệp với Chu Kế Vũ.

Hắn ta cũng chợt hiểu ra lý do vì sao Từ Lan Đình lại say khướt đến vậy.

Dường như nhìn thấu tâm tư của Hoắc Diễm, Từ Lan Đình âm u nói: "Cậu đừng đến chỗ Trần Trúc gây chuyện."

"Biết rồi, tôi không đi." Hoắc Diễm tức cười, "Dù sao thì tự cậu đi tìm chết, mặc kệ cậu."

"Không phải." Từ Lan Đình có chút yếu ớt, hắn hoãn lại một chút mới nói, "Em ấy, tính cách bướng bỉnh, nếu biết là tôi thì chắc chắn sẽ không chịu đâu."

Từ Lan Đình cười tự giễu, "Trong mắt em ấy, tôi còn chẳng bằng con chuột cống qua đường, nào dám xuất hiện trước mặt em chứ."

"Hoắc Diễm." Từ Lan Đình nghiêm túc nói, "Coi như tôi cầu xin cậu, đừng làm phiền em ấy."

A Trúc của hắn có chí hướng cao xa muốn theo đuổi, có tương lai tươi sáng đang chờ đợi, và một tấm lòng son sắt muốn cống hiến cho đất nước.

Hắn đã hủy hoại Trần Trúc một lần, không thể hủy hoại cậu lần thứ hai được.

Từ Lan Đình không thể giúp được quá nhiều, cũng không dám công khai ra tay.

Nhưng Từ Lan Đình lại cam tâm tình nguyện làm một bậc thang nhỏ trên con đường thành công của Trần Trúc, góp một phần sức lực cho tiền đồ của Trần Trúc.

Đó là sự bù đắp, cũng là sự hối lỗi ẩn mình dưới ánh mặt trời của Từ Lan Đình.

Số phận tra tấn Trần Trúc, cũng đồng thời mùa giũa Từ Lan Đình.

Gã đàn ông từng kiêu ngạo đến mức coi thường tất cả, giờ đây cam tâm tình nguyện phủ phục dưới chân người mình yêu, dù là vô danh cũng cam lòng.

Hoắc Diễm giật lấy laptop của Từ Lan Đình, cảnh cáo hắn, "Cậu cứ liều mạng như vậy đi, đợi đến khi nào cậu tự hại chết mình, thì cũng coi như thành toàn cho Trần Trúc và anh bạn nhỏ của cậu ta."

Từ Lan Đình nheo đôi mắt dài, cười lạnh, "Diệp Hi? Cậu ta không được đâu."

Thằng nhóc đó trông có vẻ vô hại, nhưng Từ Lan Đình chỉ cần nhìn một cái là đã nhìn thấu tính hung dữ ẩn chứa trong đáy mắt Diệp Hi, cậu ta tuyệt đối không phải loại thỏ trắng thuần lương.

Trần Trúc sạch sẽ thuần tuý là toát ra từ cốt cách, tỏa ra từ linh hồn;

Còn Diệp Hi thì lại là một người ngoài mặt thì vui, nhưng bên trong thì hung ác.

Từ Lan Đình tuyệt đối không cho phép người như vậy đứng bên cạnh Trần Trúc.

"Có được hay không đều do Trần Trúc quyết định, cậu lấy quyền gì mà can thiệp cơ chứ." Hoắc Diễm bất lực mở màn hình giám sát, giúp hắn theo dõi máy, "Người ta sống vui vẻ, còn cậu thì hay rồi, diễn vở tuồng khổ vì tình ở bệnh viện cũng chẳng ai thèm để ý."

Hoắc Diễm không chút nể mặt: "Từ Lan Đình, dù cậu có chết ở đây, Trần Trúc cũng sẽ không quay đầu nhìn cậu một cái đâu." Hắn ta cau mày, nói, "Cho nên cậu mẹ nó tốt nhất đừng có giở trò tìm chết nữa, cậu muốn Trần Trúc thì mau khỏe lại đi, trói cũng được, buộc cũng được, mang người về bên cạnh mình đi chứ."

Từ Lan Đình biết Hoắc Diễm muốn mình vực dậy, cười nói, "Trói cũng được, buộc cũng được, nói nghe thật có khí thế, sao cậu không đi trói, không đi buộc đi hả?"

"Đệt." Hoắc Diễm khẽ chửi một tiếng, có chút đồng bệnh tương liên, "Mẹ nó, số nó vậy rồi."

Từ Lan Đình thu lại nụ cười, nói với Hoắc Diễm: "Hôm đó, tôi quả thật có hơi chán nản."

"Hơi?" Hoắc Diễm nhớ lại chuyện hôm đó liền phát cáu, "Cậu rõ là cố tình muốn chết."

Một mình đi đến tiệc rượu, liều mạng nốc tequila 50 độ, say rồi thì nằm đó chờ chết.

Hoắc Diễm: "Từ Lan Đình, cậu có biết mình vừa đi một vòng trước mặt Diêm Vương không hả?"

Từ Lan Đình im lặng một lát, cười nói: "Khỏi lo, tai hoạ để lại ngàn năm mà, chẳng phải tôi vẫn đang khỏe mạnh đó sao." Hắn nhắm mắt, như thể đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, thực chất là không muốn để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt người khác.

Ngay cả khi người đó là bạn thân từ nhỏ của hắn, là người anh em đáng tin cậy nhất của hắn, Từ Lan Đình cũng không thể để lộ dù chỉ một chút.

Trước mặt người khác, hắn mãi mãi là kẻ nắm quyền nhà họ Từ, cười nói bâng quơ, bày mưu tính kế.

Đó là sự kiêu ngạo khắc sâu vào xương tủy Từ Lan Đình, là đạo lý mà mẹ hắn - Khương Du - đã mất gần mười năm để dạy hắn.

Thế giới này chỉ có cá lớn nuốt cá bé, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng tồn tại trên đời.

Còn tình yêu là lưỡi dao sắc bén nhất g**t ch*t ý chí, Khương Du không cho phép hắn động vào.

Bà muốn hắn trở thành một người kế nhiệm có thể đứng vững trong nhà họ Từ, là một người đứng đầu có thể tổng Từ Vĩnh Liên vào ngục tù.

Từ Lan Đình vẫn luôn làm rất tốt. Hắn mặt thiện tâm ác, giả dối, những tình nhân nhỏ bên cạnh thay đổi như dòng nước.

Hắn như chim bay chơi đùa giữa nhân gian.

Cho đến một buổi sáng nắng đẹp, tại hội trường ồn ào đó, xuất hiện một thiếu niên tên là Trần Trúc...

Từ Lan Đình rõ ràng rất suy yếu, nhưng lại ra vẻ không có chuyện gì, nhẹ nhàng đùa giỡn, "Dù có chết, tôi cũng phải kéo theo một kẻ chôn cùng, tôi không thể để thằng nhóc đó đạt được mục đích."

Nói vậy, nhưng Từ Lan Đình trong lòng lại hiểu rõ, chuyện hôm đó có phần là do men rượu.

Nhưng sâu thẳm bên trong, hắn quả thật muốn dùng cách này để buông tha Trần Trúc.

Hắn biết, dù không có Diệp Hi, thì cũng sẽ có người khác xuất hiện trong cuộc đời Trần Trúc.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, Từ Lan Đình đã đau đớn đến nghẹt thở.

Cơn đau xé ruột xé gan đó, sự tuyệt vọng thấu xương đó vẫn đang ngày đêm giày vò hắn.

Nhưng Từ Lan Đình không phải loại người lương thiện gì, dù đau đến mấy thì hắn cũng đã cất công bày ra bẫy, chờ Diệp Hi dẫm chân vào, để thằng nhóc giả tạo đó cút khỏi bên cạnh Trần Trúc.

Nhưng cuối cùng thì, men say dâng trào, Từ Lan Đình nhìn căn phòng trống rỗng hôm ấy, hắn có cảm giác rằng mọi thứ đã kết thúc rồi.

Trần Trúc sẽ có một tương lai rất tốt, sẽ có một người yêu thương cậu hơn, phù hợp với cậu hơn.

Họ sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Lời của Phương Húc, lời của Trần Văn Quốc, thậm chí là lời của Khương Kiện Nhân đều văng vẳng bên tai Từ Lan Đình.

"Nếu không phải anh, Trần Trúc sẽ có tương lai tốt đẹp nhất.", "Ngài cứ coi như buông tha cho A Trúc nhà tôi đi", "Anh mới là hòn đá tảng lớn nhất trên con đường đời của Trần Trúc"...

Từ Lan Đình say ngất trong bóng tối, trước khi hôn mê, hắn đã nghĩ: Tiền đề cho tương lai tươi sáng của Trần Trúc, chính là Từ Lan Đình phải biến mất khỏi thế giới này.

Chỉ khi hắn biến mất, Trần Trúc mới có thể yên tâm bước đến kết thúc viên mãn, hạnh phúc.

Chính khoảnh khắc suy sụp đó, mà suýt chút nữa đã lấy mạng Từ Lan Đình.

Đương nhiên sau khi tỉnh lại, Từ Lan Đình lại là con quỷ dữ bám chặt lấy Trần Trúc, dù có xuống địa ngục cũng không chịu buông tay.

Từ Lan Đình khẽ cười, nói: "Khi đó đầu óc có chút mê muội, sẽ không thế nữa đâu."

Hắn thở dài một hơi, lại cười nói: "Âm Phủ không có em ấy, tôi sẽ không đi."

Từ Lan Đình: "Em ấy ở nhân gian, tôi cũng ở nhân gian."

Hắn là con quỷ dữ bò ra từ vực sâu, nhưng lại nắm lấy linh hồn trong sạch nhất trên thế gian này.

Từ đó về sau địa ngục không còn là nơi trở về của hắn nữa, điều hắn khao khát chính là ở nơi trần gian nhàm chán này, lại có Trần Trúc.

Bình Luận (0)
Comment