"Trần Trúc." Quản lý nhà hàng đưa cho cậu một mẩu giấy, "Có người nhờ tôi đưa cho cậu."
Trần Trúc liếc nhìn, trong lòng cậu hiểu rõ đó là cái gì.
Cậu đưa tay nhận lấy nhưng không mở ra xem, chỉ vò thành một cục nhét vào túi áo.
Mỗi người mỗi số phận, Từ Lan Đình chẳng qua chỉ là một người qua đường trong cuộc đời cậu thô. Trần Trúc vốn lành tính, nhưng cậu thực sự không có nhiều tinh lực để dây dưa với một người qua đường.
"Anh ơi." Diệp Hi vẫn ngoan ngoãn đợi ở chỗ cũ, chờ Trần Trúc tan làm.
Cậu ta nhìn thấy mẩu giấy quản lý đưa cho Trần Trúc, định mở miệng nói nhưng không hiểu sao lại không thốt ra được gì.
Diệp Hi chỉ cười nắm lấy cánh tay Trần Trúc, "Anh vất vả rồi, hôm nay để em chở anh nhé."
Đã là cuối thu, hành lang ven biển xám xịt, gió biển xào xạc mang theo cái lạnh đầu đông.
Mùa hè rực rỡ và tươi sáng cuối cùng cũng đã qua đi.
Trần Trúc chỉnh lại quần áo, nói: "Lát nữa đi đường khác, ở đây gió lớn quá."
"Dạ." Diệp Hi chậm rãi đạp xe, dừng lại một chút mới mở lời, "Anh ơi, cái lớp học nâng cao đó, anh nhất định phải đi học sao?"
Trần Trúc cau mày: "Sao thế?"
Diệp Hi sẽ không nói cho Trần Trúc biết, ngay hôm nay cậu ta cũng đã đi theo đến cái tổ chức đào tạo nổi tiếng mà họ gọi là "mở chi nhánh mới" đó.
Thủ đoạn của Từ Lan Đình thật sự cao siêu, những dấu vết mà hắn vô tình để lại khiến Diệp Hi hiểu ra tất cả ngay lập tức.
Diệp Hi nhìn thấy Chu Kế Vũ đang khoanh tay hút thuốc ở cửa, cậu ta bỗng cảm thấy vừa hoang đường vừa tức giận.
Diệp Hi đã sớm tìm hiểu rõ ràng về thân thế của Từ Lan Đình - hay nói đúng hơn, là thân thế mà Từ Lan Đình cố ý phơi bày ra.
Mối quan hệ giữa Chu Kế Vũ và Từ Lan Đình, Diệp Hi rất rõ.
Có thể khiến Chu Kế Vũ mở chi nhánh ở một nơi hoang vắng như thế này, ai là người đứng sau thì đã rõ như ban ngày.
Hắn ta lặng lẽ bày tất cả ra trước mặt Diệp Hi, nhưng lại làm cho cậu ta không tìm ra được bất kỳ bằng chứng xác thực nào, hắn đang công khai khiêu khích Diệp Hi.
Nếu Diệp Hi mách Trần Trúc nhưng lại không đưa ra được bằng chứng, thì giữa cậu ta và Trần Trúc chỉ thêm càng xa cách hơn mà thôi.
Nếu Diệp Hi điều tra sâu hơn, dù có nắm được bằng chứng xác thực thì Từ Lan Đình cũng có đủ tự tin rằng Diệp Hi không dám nói hết mọi chuyện với Trần Trúc.
Thứ nhất, Diệp Hi biết rõ Từ Lan Đình không phải là người dễ đối phó, cậu ta tuyệt đối sẽ không đối đầu trực diện với hắn một cách dễ dàng được;
Thứ hai, Diệp Hi cũng sẽ không tự tay hủy hoại tiền đồ của Trần Trúc.
Từ Lan Đình quả thực là một cao thủ tính toán lòng người, hắn nắm chắc điểm yếu của Diệp Hi và khiến Diệp Hi bó tay chịu trói.
Người đàn ông nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống bàn cờ, chỉ chờ Diệp Hi từng bước bước sa vào.
Diệp Hi đột nhiên dừng lại, đôi chân dài chống xuống hai bên xe đạp, cậu ta quay đầu lại hỏi Trần Trúc: "Anh ơi, anh thực sự định đi học ở lớp học nâng cao đó ạ?"
"Diệp Hi, rốt cuộc em làm sao vậy?" Trần Trúc cau mày, cậu không hiểu, rõ ràng đây là một chuyện đáng mừng nhưng đối phương không những không vui mừng cho cậu, ngược lại còn tỏ ra không đồng tình.
Trần Trúc: "Diệp Hi, anh biết em muốn chuyển đi ngay lập tức để tránh xa Từ Lan Đình. Nhưng em cũng phải xem xét vấn đề thực tế, tiền thuê nhà sau khi chuyển đi, còn công việc mới nữa - vấn đề ở khắp nơi."
Nhưng em có thể giải quyết tất cả cho anh, chỉ cần anh chịu tránh xa hắn ta một chút mà thôi! Diệp Hi cắn răng, không lên tiếng.
Bởi vì ngay từ đầu cậu ta đã phạm một sai lầm chết người, đó là che giấu thân phận của mình với Trần Trúc.
Hiện giờ, cũng coi như cậu ta tự mình chuốc lấy.
"Không phải đâu." Diệp Hi cười gượng, "Em chỉ sợ anh vất vả quá thôi, ban ngày phải đi làm, buổi tối phải ôn bài, làm gì còn thời gian đi học chứ."
Là vậy sao... Trần Trúc trong lòng nhũn ra, xoa xoa mái tóc vàng ngắn của Diệp Hi, "Không sao đâu, anh không sợ vất vả." Cậu cố gắng xoa dịu không khí, cười nói, "Em yên tâm nhé, dù có bận đến mấy anh cũng sẽ ở bên cạnh em mà."
Chóp mũi Diệp Hi cay cay, trên đời sao lại có người tốt như Trần Trúc chứ, tốt đến nỗi có chút ngốc nghếch.
Bản thân Trần Trúc rõ là không làm gì sai cả, vậy mà vẫn kiên nhẫn dỗ dành bạn trai nhỏ giận dỗi vô cớ.
Lòng lương thiện dịu dàng của Trần Trúc, như dòng nước chảy từ từ bao bọc lấy Diệp Hi.
Diệp Hi cảm nhận được Trần Trúc đang âm thầm cưng chiều cậu ta, bỗng kiến cậu ta cảm thấy áy náy vô cùng.
Anh ơi, em xin lỗi. Diệp Hi cúi đầu, chậm rãi đạp bàn đạp.
Cậu ta chở người phía sau, chầm chậm đi trên con phố tiêu điều trong gió thu.
Mùa hè nóng bức tưởng chừng dài vô tận, dường như chỉ sau một đêm đã tan biến hoàn toàn.
Lá rụng lả tả trên đường, bay lượn trong gió thu lạnh lẽo.
Trần Trúc lại gầy đi một chút, ngồi ở ghế sau nhẹ bẫng như chiếc lá rụng. Nhưng Diệp Hi lại cảm thấy bản thân đang chở tình nghĩa quý giá nhất, nặng nề nhất trên đời.
Cậu ta không thể có lỗi với Trần Trúc được... Diệp Hi chẳng có cách nào để giãy giụa cả, cậu ta sẽ cam tâm tình nguyện rơi vào cái bẫy của Từ Lan Đình.
Về đến nhà, Diệp Hi xoa xoa khuôn mặt lạnh ngắt vì gió của Trần Trúc, "Anh ơi, đi tắm nước nóng đi ạ."
Cậu ta bận rộn như một chú ong nhỏ, vừa lấy quần áo của Trần Trúc để giặt, vừa nấu nước nóng rồi hâm sữa.
Nhìn bóng lưng bận rộn của thiếu niên, Trần Trúc từ phía sau ôm lấy cậu ta rồi nghiêng đầu hôn lên má mềm mại của Diệp Hi.
"Diệp Hi, sau này em có chuyện gì, đừng giấu trong lòng được không em?" Trần Trúc dịu dàng thì thầm, "Anh không thích đoán, cũng không thích làm em không vui."
"Dạ." Diệp Hi quay lại hôn Trần Trúc, "Anh ơi, em sẽ thành thật với anh mà." Âm cuối của cậu ta khẽ chìm vào nụ hôn đó, mơ hồ và trầm thấp.
Nước nóng gột rửa đi mọi mệt mỏi trên người, Trần Trúc thở phào nhẹ nhõm.
Trần Trúc nghe thấy tiếng Diệp Hi loay hoay bên ngoài, lòng thấy bỗng yên tâm và ấm áp.
"Anh ơi, áo khoác của anh còn gì không? Em chuẩn bị giặt đồ rồi đó." Diệp Hi được giáo dục rất tốt, dù sống chung với người thân thiết nhưng cậu ta vẫn giữ chừng mực nhất định.
Trần Trúc không nghĩ nhiều, vừa lau tóc ngắn vừa mở cửa, "Chắc không có đâu, em xem thử đi."
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Trần Trúc thoải mái ngồi trên sofa, từ từ lau tóc.
"Anh ơi, nhớ uống sữa nhé." Diệp Hi bật máy giặt, chắc là chuẩn bị giặt đồ.
Trần Trúc thấy ly sữa nóng hổi trên bàn, trong lòng ấm áp, "Cảm ơn em." Cậu bạn trai nhỏ này của cậu, trông có vẻ vô tâm vô tư, tưởng là người bạn nhỏ không đáng tin cậy, nhưng thực chất lại chăm sóc Trần Trúc vô cùng chu đáo.
Ngay cả Trần Trúc cũng cảm thấy, Diệp Hi còn biết chăm sóc người khác hơn cả cậu.
"Diệp Hi." Trần Trúc nghĩ rằng cần phải nghỉ ngơi hợp lý, tối nay sẽ nghỉ ngơi một chút, cậu lục tìm đĩa phim trong tủ, "Xem phim không?"
Cậu nhớ Diệp Hi rất thích phim khoa học viễn tưởng nên thỉnh thoảng sẽ mua vài đĩa phim về nhà. Sau khi ăn tối thì hai người thường ngồi trên sofa, lặng lẽ tựa vào nhau xem phim.
"Diệp Hi?" Trần Trúc không nghe thấy tiếng đáp, quay sang nhìn ban công nhưng chỉ thấy bóng lưng ngẩn ngơ của Diệp Hi.
Gió lạnh thổi qua, Diệp Hi chỉ mặc một bộ đồ ngủ ở nhà, tà áo bay bay theo gió nhưng cậu ta dường như không biết lạnh, chỉ bất động ngồi xổm trên mặt đất, trong tay... hình như đang nắm một mẩu giấy.
Trần Trúc: "Em..." Trần Trúc chợt giật mình, nhớ ra mẩu giấy mình nhận được sáng nay bị mình tiện tay nhét vào túi.
"Không phải như em nghĩ đâu." Trần Trúc bước lại gần, kéo người đứng dậy, "Là -"
Ai ngờ, Diệp Hi lại khẽ cười, lên tiếng trước: "Anh ơi, tụi mình đi bệnh viện thăm hắn ta đi."
"Hả?" Trần Trúc khó hiểu nhìn Diệp Hi, cậu không hiểu tại sao người xưa nay tránh Từ Lan Đình như rắn rết lại bất ngờ thay đổi thái độ.
Trần Trúc đương nhiên không hiểu, mẩu giấy đó trong mắt Diệp Hi chẳng khác nào một lời khiêu khích trắng trợn.
Hết lần này đến lần khác, những hành động liên tiếp của Từ Lan Đình đã hoàn toàn chọc giận Diệp Hi.
Diệp Hi đã không thể chịu đựng thêm nữa, cậu ra chỉ muốn xé rách nát chiếc mặt nạ giả tạo của gã Từ Lan Đình kia.
Diệp Hi gượng cười, "Anh ơi, tụi mình cùng đi thăm hắn đi." Cậu ta cúi đầu, thở dài, "Lớn tuổi rồi mà còn vào viện, tội nghiệp thật đấy."
Trần Trúc dở khóc dở cười, "Em ghét hắn mà, cần gì phải thế." Cậu khoác tay qua cổ Diệp Hi, khẽ xoa xoa, "Diệp Hi, hắn chỉ là người qua đường trong cuộc đời tụi mình, em đừng quá để tâm mà."
Người qua đường? Diệp Hi trong lòng cười lạnh, thằng đó sợ là có chết cũng sẽ không buông tha Trần Trúc, vậy thì làm sao cam tâm tình nguyện trở thành người qua đường trong cuộc đời Trần Trúc cơ chứ?
"Như anh nói đó, hồi đó hai người không thể đường ai nấy đi một cách êm đẹp." Diệp Hi ôm Trần Trúc, nhắm mắt lại, che giấu vẻ căm thù trong đáy mắt, "Lần này, cứ coi như tạm biệt dứt đi anh."
Trần Trúc thì chẳng bận tâm gì hết, cậu không muốn đi là vì không muốn làm xáo trộn cuộc sống yên bình của mình.
Nhưng Diệp Hi nhất quyết muốn đi, thì Trần Trúc đành chiều theo cậu ta vậy.
Thôi như Diệp Hi nói vậy, cứ coi như đi chấm dứt hẳn đi.
Khi Trần Trúc nghe Hoắc Diễm nói về vết thương của Từ Lan Đình, trong lòng chỉ hơi giật mình một chút.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy người đó, Trần Trúc liền nhận ra Từ Lan Đình thực sự suýt chết vào đêm hôm đó.
Cách tấm kính phòng bệnh ICU, Trần Trúc mới cảm nhận được thế nào là sinh tử.
Không phải chỉ là một câu nói nhẹ bẫng "xuất huyết dạ dày, nhập viện" từ miệng Hoắc Diễm, mà là nỗi mất mát sinh mạng thực sự, hữu hình.
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch như tờ giấy, hắn chỉ dựa vào kim dinh dưỡng để duy trì thể lực nên đã gầy đi rất nhiều, đáy mắt chỉ có mệt mỏi tột cùng.
Đôi mắt cáo vốn lẳng lơ giờ đây khẽ cụp xuống, mất đi vẻ rạng rỡ vốn có của nó.
Sau khi bác sĩ dặn dò vài câu đơn giản, Hoắc Diễm dẫn cả hai vào phòng bệnh.
Trần Trúc có thể cảm nhận được, ánh mắt Hoắc Diễm nhìn Diệp Hi rất khó chịu.
Trần Trúc nắm lấy tay Diệp Hi, an ủi nói, "Đừng sợ."
Diệp Hi khẽ cười, giơ bó hoa trong tay lên với người đàn ông, "Lúc đi ngang qua tiệm hoa gần nhà mua đó ạ, hy vọng... chú thích."
"Thăm bệnh mà tặng hoa trắng," Hoắc Diễm khoanh tay cười lạnh một tiếng, "Có lòng thật đấy."
Diệp Hi khó hiểu hỏi: "Xin lỗi, cháu từ nhỏ đã lớn lên ở đây, không hiểu lắm."
Hoắc Diễm: "Nhà chưa có ai chết bao giờ sao, mà không hiểu cái gì?"
"Xin lỗi, cháu thật sự không cố ý... Cháu chỉ là thấy hoa đẹp, nên..." Diệp Hi không nói gì, tay cầm hoa từ từ buông xuống, cậu ta cụp mắt nhìn Trần Trúc.
Trần Trúc an ủi cười với cậu ta, nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, xin lỗi."
Trên đường Diệp Hi nổi hứng muốn mua hoa, Trần Trúc cũng không nghĩ gì nhiều, bây giờ xem ra đúng là có chút không ổn.
Diệp Hi như một đứa trẻ phạm lỗi, ôm lấy cánh tay Trần Trúc mà cúi đầu.
Còn Từ Lan Đình, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng. Chỉ lặng lẽ nhìn Trần Trúc.
Từ khoảnh khắc Trần Trúc bước vào cửa, ánh mắt Từ Lan Đình chưa từng rời khỏi cậu.
Có lẽ là sau khi đi một vòng trước cổng Diêm Vương, khi nhìn lại người đó, hắn lại có cảm giác như đã cách biệt một đời.
Thời gian thật tàn nhẫn và vô tình, vật đổi sao dời, thiếu niên từng dựa vào vai Từ Lan Đình mà khóc khi ấy, giờ đây lại trở thành chỗ dựa của người khác rồi.
Hóa ra, dáng vẻ Trần Trúc bảo vệ người khác là như thế này. Từ Lan Đình vậy mà còn có tâm trạng thưởng thức, chỉ là trong lòng hơi buồn bực khiến hắn gần như khó thở.
Hắn lặng lẽ nhìn hai người một đôi đứng cạnh nhau, nhìn Trần Trúc đang công khai bảo vệ Diệp Hi.
Sợ hắn đến vậy sao... Từ Lan Đình cười khổ, dù hắn là thằng khốn, nhưng cũng không phải là một con sói ăn xương không nhả thịt - ồ, có lẽ trước mặt người nhà họ Từ thì đúng là vậy, nhưng trước mặt Trần Trúc, hắn chẳng qua chỉ là một con chó giữ nhà mất chủ.
Một con chó bại trận, ngay cả móng vuốt cũng không dám vươn ra.
Diệp Hi từ phía sau Trần Trúc ló mặt ra, do dự nói: "Chú, chú sẽ không giận chứ?"
Mẹ nó... Hoắc Diễm tức đến mức không nhịn được, "Cậu --"
"Hoắc Diễm." Từ Lan Đình cuối cùng cũng lên tiếng, ra hiệu cho hắn ta đừng làm khó Trần Trúc.
Đối phó với những đứa trẻ như Diệp Hi, Từ Lan Đình có rất nhiều cách, nhưng trước mặt Diệp Hi còn có Trần Trúc, Từ Lan Đình cũng không muốn gây chuyện.
"Tôi chịu đấy." Hoắc Diễm thật sự không muốn nhìn nữa, liếc nhìn Diệp Hi một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi Hoắc Diễm ra ngoài, phòng bệnh chợt im lặng một lúc.
Trong căn phòng tĩnh mịch, gần như có thể nghe thấy tiếng tích tắc của kim truyền dịch.
Trần Trúc nhìn những vết kim dày đặc trên tay Từ Lan Đình, há miệng định nói gì đó, cậu chần chừ một lát rồi ném bó hoa không thích hợp đó từ tay Diệp Hi vào thùng rác.
Cậu kéo Diệp Hi ngồi xuống ghế sofa cạnh giường, rồi nhận ra khoảng cách này hơi gần, liền ngồi thẳng người hơn về phía sau.
Từ Lan Đình sao lại không nhận ra Trần Trúc vô thức tránh né hắn, hắn gượng cười yếu ớt, khàn giọng nói với cậu một tiếng cảm ơn.
"Không cần cảm ơn." Diệp Hi mở lời nói, "Ban đầu anh ấy không muốn đến, nhưng tôi muốn đến thăm ngài đây."
"Ồ?" Từ Lan Đình không có biểu cảm gì khác thường trên mặt, nhàn nhạt hỏi, "Có lòng ghê."
"Cũng không phải." Diệp Hi nắm chặt tay Trần Trúc, "Tôi chỉ là muốn ngài đây và anh tôi tạm biệt nhau một cách đàng hoàng mà thôi. Chuyện giữa hai người anh ấy đã nói hết với tôi rồi, tôi nghĩ, hồi đó hai người kết thúc quá khó coi, tôi cũng không muốn sau này anh ấy nhớ lại mà buồn rầu nữa."
Diệp Hi chậm rãi đặt con dao vào ngực Từ Lan Đình, "Anh ấy sau này còn một chặng đường dài phải đi, anh ấy phải đi học đại học, phải sống thật tốt. Nhưng chỉ khi nào dọn dẹp sạch sẽ những quá khứ dơ bẩn, thì mới có thể tiến về phía trước một cách tốt đẹp, có đúng không ạ?"
Người đàn ông im lặng một lát, khẽ cười, "Vậy ra, cậu đến đây làm người hoà giải à."
Từ Lan Đình không nhìn Diệp Hi, hắn vẫn luôn nhìn Trần Trúc.
Khoảng cách gần như vậy, là điều mà hắn chưa từng có được ngay cả trong mơ, hắn thậm chí có thể nhìn rõ lớp màng nước trong suốt trong mắt Trần Trúc.
"Trần Trúc." Từ Lan Đình đột nhiên gọi cậu một tiếng, nhưng khi Trần Trúc nhìn về phía hắn, Từ Lan Đình lại vô thức cụp mắt xuống.
Hắn biết lúc này mình trông thảm hại đến mức nào, hắn không muốn Trần Trúc nhìn thấy hắn thảm hại như thế này.
Dù cho, hắn cũng không thể che giấu được gì cả.
Từ Lan Đình chậm rãi nói: "Những gì tôi nợ em, cả đời này cũng không trả hết." Hắn dừng lại một chút, gắng gượng một lúc, rồi nói tiếp, "Tôi đã hủy hoại tiền đồ của em, hủy hoại cuộc đời của em, những điều này không phải chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng là có thể bỏ qua."
Người đàn ông cả hai tay đều đang truyền dịch, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, hắn né tránh ánh mắt của Trần Trúc như thể không dám đối diện với cậu.
"Trần Trúc, tôi biết tôi không có tư cách nói lời bù đắp cho em, ngay cả chuộc tội cũng là một thứu rất xa xỉ." Từ Lan Đình khẽ nói, "Nhưng, rốt cuộc là tôi vẫn nợ em, coi như tôi cầu xin em -"
Từ Lan Đình nhắm mắt lại, che đi vành mắt đỏ hoe, "Cầu xin em, đừng trả tiền nữa."
Hắn nói: "Cứ coi như, em giúp tôi một tay, được không?"
Trần Trúc chưa bao giờ thấy Từ Lan Đình tiều tụy đến vậy, lòng bàn tay cậu co lại nhưng lại bị Diệp Hi nắm chặt.
"Đã qua rồi." Trần Trúc nói, "Tôi..." Cậu đột nhiên không biết phải mở lời thế nào, cậu chưa từng nghĩ rằng, sẽ có ngày Từ Lan Đình đến cả nhìn cậu cũng không dám.
Dáng vẻ của Từ Lan Đình quá thấp hèn, thậm chí là hèn mọn.
Trần Trúc có thể không đổi sắc mặt mà đối đầu với Từ Lan Đình đầy mạnh mẽ, nhưng lại không biết phải đối mặt với người đàn ông hèn mọn đến tận cùng này như thế nào.
"Tiền, là tôi nợ em." Trần Trúc chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng thở dài sâu sắc của Từ Lan Đình, "Trần Trúc, em thà giết tôi đi còn hơn."
Hắn cuối cùng cũng mở mắt, để Trần Trúc nhìn rõ vành mắt đỏ ửng hắn.
"Trần Trúc, coi như tôi cầu xin em." Người đàn ông nhìn sâu vào cậu, đáy mắt sâu thẳm là nỗi yếu đuối chưa từng có, "Đừng trả tiền nữa nhé."
Từ đầu đến cuối, hắn luôn là người nợ Trần Trúc, hắn sao có thể thanh thản nhận lấy từng khoản tiền mà Trần Trúc đã đổ mồ hôi công sức kiếm được chứ?
Từ Lan Đình dừng lại một chút, dùng cách mà Trần Trúc có thể chấp nhận để nói: "Nếu, không có chuyện năm đó, bây giờ đáng lẽ em đang học Đại học. Với năng lực của em, mỗi năm đáng lẽ phải có một khoản học bổng hậu hĩnh cùng với các loại học bổng từ các cuộc thi, cộng thêm tiền lương dạy kèm cho bất kỳ học sinh cấp ba nào - những thứ này cộng lại, cũng phải mấy chục vạn."
Trần Trúc im lặng lắng nghe, Từ Lan Đình miêu tả chi tiết đến vậy, thậm chí còn vượt quá cả sự tưởng tượng của cậu về cuộc sống đại học.
Như thể, người đàn ông đã vô số lần tự tưởng tượng trong lòng, dáng vẻ cậu khi học đại học.
"Lương một năm của em sau khi tốt nghiệp sẽ không dưới một triệu." Từ Lan Đình nắm chặt tay, chậm rãi nói, "Trần Trúc, lúc nào cũng là tôi nợ em, xin lỗi em."
Xin lỗi em, rất xin lỗi, hối hận, tất cả đều quá nhạt nhẽo và vô nghĩa.
Trần Trúc im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn mở lời: "Nếu đã như vậy, vậy thì khoản nợ giữa chúng ta, cứ thế đi."
Người đàn ông khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt cười nói: "Nói ra thì, tôi vẫn còn phải tính một khoản tiền trả lại em."
"Không cần đâu." Trần Trúc từ chối, "Quyết định ban đầu là do chính tôi đưa ra."
Hơn nữa, cậu cũng không muốn dây dưa quá nhiều với Từ Lan Đình nữa, lời đã nói hết rồi, nói thêm cũng vô ích.
Chút quan hệ yếu ớt giữa cậu và Từ Lan Đình, cuối cùng cũng đã cắt đứt.
"Ừ." Từ Lan Đình nhìn Trần Trúc thật sâu một cái, "Cảm ơn em hôm nay đã đến thăm tôi."
Trần Trúc đang định đứng dậy rời đi, thì Diệp Hi vẫn im lặng bên cạnh cậu lại u ám nói: "Cảm ơn chú."
Diệp Hi nắm chặt tay Trần Trúc, nói: "Từ nay về sau, hai người sẽ không còn bất kỳ vướng mắc nào nữa, tôi nghĩ chú cũng có thể rời khỏi thế giới của anh tôi rồi."
Cậu ta quay lại cười với Trần Trúc, nói: "Anh ơi, hôm nay có phải phải đi học thử lớp nâng cao ạ? Em đi với anh nhé."
Cậu ta nhắc về lớp học nâng cao là để Từ Lan Đình nghe thấy rõ ràng.
Còn Từ Lan Đình thì chỉ nhếch môi cười, ngay cả mí mắt cũng lười mở.
Diệp Hi: "Chú này, cảm ơn chú những ngày qua đã không làm phiền anh ấy, để anh ấy có thể yên tâm học hành, đi làm."
Từ Lan Đình nắm được điểm yếu của cậu ta, Diệp Hi cũng nắm rõ về Từ Lan Đình.
Từng lời cậu ta nói đều là cảnh cáo Từ Lan Đình đừng xuất hiện nữa, đừng làm xáo trộn cuộc sống của Trần Trúc.
Chỉ cần Từ Lan Đình không làm phiền nữa, thì Trần Trúc đi học ở đâu cũng không thành vấn đề.
Nhưng trớ trêu thay, người đàn ông lại mở mắt ra, ẩn ý nhìn cậu ta một cái.
Lòng Diệp Hi lập tức bùng lửa, cậu ta liền biết ngay, chuyện này hắn vẫn sẽ không để yên.
Sau khi mọi người rời đi, Hoắc Diễm cũng vừa hút xong một điếu thuốc, cả người hắn ta mang theo hơi lạnh vào phòng, giọng nói cũng lạnh lùng, "Sao, diễn kịch Quỳnh Dao đã chưa?"
Từ Lan Đình đột nhiên nghiêng đầu ho sặc sụa, vừa nãy vẫn cố gắng kìm nén, giờ phổi hắn gần như thiếu oxy.
Thấy người ho dữ dội, Hoắc Diễm cũng không trách mắng hắn nữa, chỉ im lặng tìm chỗ ngồi.
Từ Lan Đình thở đều lại, khẽ nói: "Đừng lo, chưa chết được đâu." Không chỉ vậy, hắn còn phải nhanh chóng khỏe lại, loại người Diệp Hi không thể ở cạnh Trần Trúc lâu được.
Hoắc Diễm lạnh lùng nói: "Cậu tính giỏi ghê đấy, thằng oắt con đó nhìn là biết sắp không nhịn được nữa rồi." Hắn ta nhớ lại ánh mắt của Diệp Hi lúc rời đi, cười lạnh, "Toàn lũ cáo già, cứ thích giả làm thỏ trắng."
"Cho nên, thằng nhóc đó không thể ở bên cạnh Trần Trúc."
Hoắc Diễm ngớ người một lát, nói: "Từ Lan Đình, đầu óc cậu bị úng nước hả? Đừng nói đó là chuyện riêng của Trần Trúc, cho dù cậu có là cha cậu ta, thì cậu ta vẫn có quyền yêu đương tự do đấy."
"Hả?" Từ Lan Đình lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Trần Trúc có từng gọi hắn là ba ba trên giường chưa...
Tiếc thật đấy, đạo đức của Trần Trúc không phải cao một cách bình thường, bị ép đến đường cùng cũng chỉ gọi 'anh ơi, anh ơi' vài tiếng thôi.
Hoắc Diễm không chút nương tay đập tan giấc mộng đẹp của Từ Lan Đình, lạnh lùng nói: "Không có Diệp Hi thì còn có người tiếp theo, Từ Lan Đình cậu phải hiểu, Trần Trúc rồi cũng phải yên bề gia thất với một ai đó."
"Nếu thực sự có một người phù hợp như vậy, nếu thực sự có ngày đó, cậu không thể lại đi hủy hoại cậu ta được." Hoắc Diễm nói vậy, nhưng hắn ta biết Từ Lan Đình sẽ không làm thế.
Những ngày qua Hoắc Diễm đã nhìn thấy rõ, Từ Lan Đình khá cẩn trọng nâng niu người đó.
Người đàn ông như một con sói đã bị nhổ nanh, thu móng vuốt để ngậm con thỏ trong miệng, không dám cắn, cũng không nỡ buông ra.
"Thật sự có ngày đó..." Từ Lan Đình âm u nói, "Tôi sẽ chúc phúc cho em ấy."
Hoắc Diễm hừ lạnh một tiếng, "Tôi tin cậu chắc."
Quả thật, ngay cả Từ Lan Đình cũng không tin được, trong lòng hắn rõ ràng hơn ai hết, đời này, dù có chết, hắn cũng không thể buông tay Trần Trúc.
Từ Lan Đình thở dài, bị thằng khốn như hắn yêu, Trần Trúc đúng thật là xui xẻo tám đời.
***
Sau khi kết thúc buổi học thử, Trần Trúc hài lòng thu dọn đồ đạc, rời khỏi lớp học.
Giảng viên có chuyên môn rất vững, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi của cậu.
Không còn nợ nần, nhẹ cả thân, Trần Trúc yên tâm bước trên con đường học vấn. Dĩ nhiên, khi đi ngang qua tiệm hoa, cậu cũng không quên mua một bó hồng rực rỡ tặng cho bạn trai nhỏ của mình.
"Một đô la một đoá hồng." Bà chủ tiệm hoa nói.
Trần Trúc rút ra đồng đô la cuối cùng trong túi.
Sau khi trả tiền, cậu bất giác nhớ đến bài thơ tình mình đọc trên báo - "Người yêu dấu, tôi nguyện cùng em lãng mạn đến chết"
Trần Trúc nhìn hoa hồng đỏ rực trên tay, trong lòng khẽ rung động.
Cậu đi đến sạp báo, lật xem tờ báo buổi sáng hôm nay.
Người nặc danh đó đã mấy ngày không viết thơ tình nữa, không biết là cuối cùng đã theo đuổi được người mình thích rồi, hay cuối cùng đã từ bỏ việc theo đuổi tình yêu vô vọng đó.
Trần Trúc dựa vào trí nhớ, tìm đến góc báo.
Bất ngờ thay, bài thơ tình đã biến mất mấy ngày lại một lần nữa xuất hiện.
"Devil love..." Trần Trúc khẽ đọc, tình yêu của ác quỷ ư?
Bài thơ tình vẫn chỉ có một dòng ngắn ngủi, nhưng lại khiến Trần Trúc thất thần một thoáng.
"Ác quỷ yêu em cuồng si,
Nhưng, em yêu ơi đừng sợ,
Ác quỷ đã ngã quỵ vì tình yêu."