Trần Trúc không ngờ rằng, mình lại gặp bố của Diệp Hi trong một hoàn cảnh như vậy, ở một nơi như thế này.
Trong khoảng thời gian ở bên Diệp Hi, cậu có thể cảm nhận được gia cảnh của Diệp Hi khá giả, nhưng Trần Trúc không nghĩ tới, bố của Diệp Hi lại là tổng giám đốc của một chuỗi khách sạn năm sao toàn nước Mỹ.
Diệp Phúc Lai đánh giá khắp nội thất của nhà hàng, dù không nói gì nhiều, nhưng Trần Trúc làm sao mà không nhìn ra ánh mắt khinh thường của ông ta.
Cậu đương nhiên hiểu, nhà hàng nhỏ đang trên bờ vực phá sản này chẳng thể lọt vào mắt những người giàu có như Diệp Phúc Lai.
Nhưng, dù sao thì đối phương cũng là bố của Diệp Hi, Trần Trúc nghĩ đến tính cách cởi mở, đơn thuần của Diệp Hi, đoán chừng bố cậu ta cũng không phải là người xấu xa gì.
Trần Trúc xin phép quản lý nghỉ một lát, cậu tận dụng thời gian nghỉ trưa, ngồi đối diện Diệp Phúc Lai.
Nói ra thì đây là lần đầu tiên cậu gặp phụ huynh, Trần Trúc không khỏi ngồi thẳng lưng hơn, "Chào ngài, cháu là bạn trai của Diệp Hi, cháu tên Trần Trúc."
Diệp Phúc Lai rõ ràng không ngờ Trần Trúc lại có thể thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của cậu với Diệp Hi như vậy.
Ông ta đã xây dựng sự nghiệp và gia đình ở Mỹ, tư tưởng dù bị ảnh hưởng bởi văn hoá nước ngoài nhiều năm, nhưng cốt cách vẫn chút cổ hủ và bảo thủ.
"Thế à." Diệp Phúc Lai sớm đã biết về xu hướng tính dục của con trai, ban đầu cũng không chấp nhận, nhưng Diệp Hi đã bỏ nhà đi lâu rồi, ông ta cũng bó tay với thằng nhóc đó, gần đây mới dần dần chấp nhận sự thật này.
"Chuyện của cậu và con trai tôi tôi đều biết." Diệp Phúc Lai xoay ly nước, định uống một ngụm, nhưng khi nhìn thấy vết nứt nhỏ trên ly, ông ta lại từ từ đặt xuống.
Trần Trúc chú ý đến hành động của Diệp Phúc Lai, cậu không vội vàng đứng dậy, "Cháu đổi cho ngài một ly khác ạ."
Diệp Phúc Lai không nói gì, lặng lẽ nhìn Trần Trúc bình tĩnh đứng dậy, trở lại bếp.
Cũng thật kỳ lạ, thông thường những người trẻ tuổi như Trần Trúc khi gặp một tỉ phú nổi tiếng khắp nước Mỹ, dù bề ngoài có thể bình tĩnh, nhưng rất khó mà hoàn toàn thản nhiên như vậy được.
Thế nhưng thanh niên trước mắt này, lại có vẻ điềm tĩnh và thản nhiên phi thường.
Diệp Phúc Lai trong lòng khẽ cười, không hổ là người mà con trai ông ta nhìn trúng, tuy nghèo một chút, nhưng có lẽ là một cổ phiếu tiềm năng.
Không lâu sau, Trần Trúc mang đến một ly nước mới.
Diệp Phúc Lai nhấp một ngụm nhỏ, nheo mắt đánh giá Trần Trúc.
Thanh niên trước mắt dáng người cao ráo, thật sự rất tuấn tú, trông cũng sạch sẽ tươm tất, thảo nào thằng nhóc Diệp Hi lại làm ra chuyện này vì cậu.
Đinh một tiếng, ly nước được đặt nhẹ nhàng xuống bàn, Diệp Phúc Lai hơi ngả ra sau rồi cụp mắt nhìn Trần Trúc: "Có tiện giới thiệu về bản thân cậu không?"
Diệp Phúc Lai nói tiếng Anh, Trần Trúc không hiểu, rõ ràng cả hai đều là người Trung Quốc, vì sao lại phải giao tiếp bằng tiếng Anh.
Trần Trúc dừng lại một chút, vẫn dùng tiếng Trung trả lời ông ta, "Cháu tên Trần Trúc, năm nay 21 tuổi, đã quen Diệp Hi nửa năm rồi ạ." Cậu nhìn thấy Diệp Phúc Lai khẽ cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì, liền tiếp tục kể về việc hai người quen nhau ở Úc.
"Không." Diệp Phúc Lai xua tay, "Tôi không muốn biết các cậu đã đến với nhau như thế nào. Tôi muốn tìm hiểu về cậu."
Trần Trúc không vì thái độ kiêu ngạo của ông ta mà hạ thấp mình, cậu vẫn ngồi rất thẳng, nhàn nhạt hỏi: "Không biết ngài muốn tìm hiểu điều gì, xin cứ nói thẳng ạ."
Diệp Phúc Lai: "Tôi nghe nói, cậu một mình ra nước ngoài bươn chải, đến nay cũng đã hơn một năm rồi, thế nào rồi, có kế hoạch gì cho tương lai không?"
"Đang chuẩn bị thi đại học ạ." Trần Trúc không thích kiểu đối thoại giống như phỏng vấn doanh nghiệp này, cậu đơn giản nói ra dự định của mình, cũng không kể chi tiết về thành tích xuất sắc của mình trong kỳ thi liên hợp toàn nước Mỹ.
Trần Trúc vốn dĩ khiêm tốn, cậu không thích phô bày bản thân như con công trước mặt người ngoài.
Vì vậy, Trần Trúc cũng không nói ra việc mình đạt điểm gần như tuyệt đối trong các kỳ thi IELTS, TOEFL.
Đương nhiên, vẻ khiêm tốn của Trần Trúc trong mắt Diệp Phúc Lai lại có ý nghĩa khác.
Một thằng nhóc nghèo làm thuê trong nhà hàng, nhưng cũng có chút chí khí - Diệp Phúc Lai tự cho mình là người từng trải nên cứ thế mà dán nhãn cho Trần Trúc.
"Chuyện của cậu và Diệp Hi, tôi sẽ không hỏi nhiều. Dù sao thì cậu và nó còn trẻ, tình cảm đến nhanh đi cũng nhanh, chúng tôi làm cha mẹ mà cứ can thiệp mãi thì khác gì những kẻ cổ hủ phong kiến." Diệp Phúc Lai nói nửa đùa nửa thật.
Diệp Phúc Lai thu lại nụ cười: "Số tiền Diệp Hi tiêu cho cậu, tôi cứ coi như là đầu tư vậy. Chàng trai, cậu cố gắng làm việc đi, sau này làm nên chút thành tựu thì sẽ có rất nhiều cơ hội đến đấy."
Trong khoảnh khắc, Trần Trúc cứng cả người lại, cậu chần chừ, rồi bối rối mở lời, "Diệp Hi, tiền em ấy tiêu cho cháu?"
Trần Trúc nhớ lại những lần lãng mạn do Diệp Hi tạo ra, nhưng những điều này chẳng qua chỉ là những sinh hoạt thường ngày của các cặp đôi, Trần Trúc chấp nhận ý tốt của Diệp Hi, nhưng cậu cũng âm thầm bỏ ra công sức tương đương.
Tiền thuê nhà, tiền điện nước, thậm chí là đi siêu thị mua sắm, Trần Trúc đều lặng lẽ một mình gánh vác.
Bạn trai nhỏ của cậu thích lãng mạn, cậu sẽ cùng Diệp Hi lãng mạn, nhưng cuộc sống còn rất nhiều yếu tố thực tế cần xem xét, Trần Trúc cũng đang gánh vác cả phần thực tế.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy mình và Diệp Hi có mối quan hệ bất bình đẳng.
Vậy mà câu nói của Diệp Phúc Lai, không lệch một chút nào, đã giáng mạnh vào lòng tự trọng mạnh mẽ của Trần Trúc.
"Tổng giám đốc Diệp, cháu không biết Diệp Hi rốt cuộc đã làm gì sau lưng," Trần Trúc mím môi, cau mày nói, "Nhưng, mối quan hệ giữa cháu và em ấy, chưa bao giờ như ngài nghĩ cả."
"Ồ, vậy sao." Diệp Phúc Lai khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhìn Trần Trúc cười như không cười, "Chắc cậu không biết chuyện thằng nhóc đó đã bỏ tiền xây trung tâm đào tạo cho cậu đâu nhỉ."
Gì cơ... Trần Trúc càng thêm khó hiểu, trung tâm đào tạo mà cậu đang theo học là cơ sở nổi tiếng nhất nước Mỹ, mà Diệp Hi dù có giàu đến mấy cũng không thể tự mình mở chi nhánh ở vùng ngoại ô.
Chưa đợi Trần Trúc lên tiếng, Diệp Phúc Lai đã cười vẫy tay, "Thôi thôi, khoản tiền này cứ coi như quà gặp mặt của tôi cho cậu, cũng chẳng phải số tiền lớn gì -"
"Quả thật không tính là số tiền lớn gì." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Trần Trúc quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề.
Có lẽ vì vừa mới ra viện, sắc mặt Từ Lan Đình không được tốt lắm, nhưng so với vẻ tiều tụy ở bệnh viện khi đó thì giờ đây ánh mắt người đàn ông đã trở lại như ban đầu.
Trời không nóng lắm, nhưng Từ Lan Đình có lẽ đã vội vã đến đây, bộ vest đen vắt hờ trên cổ tay, hai cúc áo cổ được cởi ra, cả người toát lên vẻ nhàn nhã và lười biếng.
Diệp Phúc Lai thấy Từ Lan Đình, đầu tiên hơi nghi hoặc, sau đó đột nhiên nhớ ra thân phận của đối phương.
Dù sao thì đều là giới thượng lưu phú hào, ít nhiều cũng từng gặp nhau vài lần ở các buổi tiệc rượu.
Ông ta đứng dậy, cười bắt tay Từ Lan Đình, "Tổng giám đốc Từ, đã lâu không gặp, không ngờ lại có thể gặp cậu ở nơi này."
"Nơi này?" Từ Lan Đình khinh thường cười một tiếng, lười biếng ngồi xuống bên cạnh Trần Trúc.
Đương nhiên, người đàn ông không dựa quá gần. Một là không dám, hai là không muốn khiến Trần Trúc lâm vào tình cảnh khó xử hơn.
Từ Lan Đình cười nói: "Nơi này con trai ông đến thường xuyên nhất đấy." Hắn không hề ngại ngần nâng ly nước bị nứt một đường.
Ngay cả chiếc cốc nhựa trắng rẻ tiền nhất, trong tay Từ Lan Đình dường như cũng đột nhiên trở nên quý phái.
Người đàn ông thong thả uống nước, nói với Trần Trúc: "Tôi có chuyện muốn nói với Tổng giám đốc Diệp."
Từ Lan Đình ra vẻ đuổi khách, nhưng thực chất lại khéo léo tạo một bậc thang cho Trần Trúc, để cậu không phải đối mặt với khoảnh khắc khó xử như vậy.
Diệp Phúc Lai cười, nói bằng tiếng Anh với Trần Trúc: "Hy vọng lần sau gặp lại, là khi cậu đã dùng ba mươi triệu đó mà làm nên chút thành tựu."
Nói cách khác, nếu Trần Trúc không thể làm nên trò trống gì, cậu sẽ không đủ tư cách bước chân vào giới siêu giàu.
Trần Trúc nắm chặt nắm đấm, rồi lại buông ra. Cậu hạ mi mắt xuống nhìn Diệp Phúc Lai, đang định nói gì đó - Từ Lan Đình đột nhiên lên tiếng nói với người đối diện: "Đều là người Trung Quốc, nói tiếng Tây làm gì cho mất hứng, đúng không Tổng giám đốc Diệp?"
Nụ cười của Diệp Phúc Lai cứng lại, Từ Lan Đình nói tiếp: "Nghe nói con trai ông đã chuyển ba mươi triệu để xây dựng một cái trung tâm đào tạo nào đó?" Từ Lan Đình cười khẩy, "Chẳng qua chỉ là ba mươi triệu thôi, cứ coi như là khoản vốn đầu tiên cho việc khởi nghiệp của cậu ta đi, cậu ta tự mình thích lăn lộn chơi bời, Tổng giám đốc Diệp đừng đổ lỗi cho người khác chứ."
Ánh mắt Diệp Phúc Lai đảo qua lại giữa hai người, Trần Trúc thì vẫn thẳng thắn, không né tránh, đối diện với ánh mắt ông ta, mặc cho ông ta đánh giá.
Ngược lại khiến Diệp Phúc Lai có chút lúng túng.
Nhìn Diệp Phúc Lai dùng ánh mắt đó đánh giá Trần Trúc, tay Từ Lan Đình đặt trên đầu gối khẽ co lại, giọng điệu càng trở nên gay gắt: "Tôi nghe nói, con trai lớn của ông chỉ thuê mỗi cái du thuyền mở tiệc đã tiêu gần ba mươi triệu. Tổng giám đốc Diệp này, gia tài của ông không phải là loại dày bình thường đâu nhỉ."
"Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, sao con trai út tiêu của ông một chút tiền, ông lại không vui rồi?" Từ Lan Đình nở nụ cười, mở miệng ngậm miệng đều là những lời đâm chọc như dao mềm, sắc mặt Diệp Phúc Lai dần trở nên khó coi.
Từ Lan Đình không nhường một bước nào, tiếp tục nói: "Chẳng qua chỉ là chút tiền nhỏ... Tổng giám đốc Diệp, ông ngay cả chút thịt chân muỗi này cũng muốn đổ lỗi cho người không liên quan, tầm nhìn có vẻ hơi hẹp rồi đấy."
Diệp Phúc Lai uống liên tục vài ngụm nước, đợi Từ Lan Đình nói một tràng xong, ly nước của ông ta cũng đã cạn đáy.
"Tiểu Trúc, đi rót cho tôi thêm chút nước." Diệp Phúc Lai muốn sai Trần Trúc đi, dù sao trước mặt thằng nhóc - lại là bạn trai của con trai mình, bị Từ Lan Đình công khai mỉa mai cũng khiến hắn rất mất mặt.
Trần Trúc cúi người định lấy ly nước, một bàn tay khác lại đặt lên miệng ly.
Cậu không kịp rụt tay lại, cứ thế chạm vào mu bàn tay Từ Lan Đình.
Nhiệt độ cơ thể người đàn ông vẫn thấp như mọi khi, Từ Lan Đình từng tự giễu mình là động vật máu lạnh, mùa đông còn cố ý ôm chặt Trần Trúc, còn cố tình trêu cậu, đưa tay lạnh lẽo vào cổ thiếu niên...
Trần Trúc hoàn hồn lại, rụt tay về.
Từ Lan Đình đưa tay che miệng ly, không nhìn cậu mà chỉ khẽ nói: "Em cứ đi làm việc của mình đi."
Giọng hắn rất nhỏ, thậm chí còn có ý dỗ dành như thể sợ Trần Trúc chịu thiệt thòi.
Nhưng Trần Trúc đã không còn là đứa trẻ cần dỗ dành, cần an ủi nữa.
Cậu đã trưởng thành rồi, cậu đã trưởng thành từ trong bão tuyết.
Trần Trúc liếc nhìn Diệp Phúc Lai, cậu dừng lại một chút, vẫn giữ vững khoảng cách lịch sự rồi gượng cười đúng mực.
Cậu đứng thẳng, từ đầu đến chân, không một chút lúng túng vì nghèo khó.
Trần Trúc xưa nay vẫn ngay thẳng, cậu ở trường 16 chính là như thế, và giờ đây cũng vậy.
"Ngài Diệp, với tư cách là bạn trai của con trai ngài, có vài điều cháu phải giải thích rõ ràng với ngài để tránh cho ngài hiểu lầm." Trần Trúc từ tốn nói, "Trước hết, cháu là bạn trai của con trai ngài, không phải là tình nhân mà em ấy nổi hứng tìm đại, cũng không phải là bạn giường khi em ấy nhất thời ham vui."
Đồng tử của Từ Lan Đình hơi co lại, trái tim hắn đau nhói.
Tình nhân, bạn giường... Người đàn ông vô thức siết chặt hai nắm đấm, đáy mắt thoáng chốc đờ ra.
"Hơn nữa, việc em ấy bỏ tiền xây trung tâm đào tạo cho cháu, cháu không hề hay biết - chắc hẳn ngài cũng sẽ không tin." Trần Trúc lấy điện thoại ra khỏi túi, nhấn vài cái rồi đưa đến trước mặt Diệp Phúc Lai, "Đây là thành tích của cháu ở các trung tâm đào tạo khác."
Trong điện thoại là một thông báo từ một trung tâm đào tạo.
Nội dung không gì khác ngoài lời chúc mừng Trần Trúc đã đạt được thành tích xuất sắc trong top mười kỳ thi mô phỏng toàn nước Mỹ.
Kèm theo email còn có một séc điện tử, là khoản học bổng gần năm mươi ngàn đô la Mỹ.
"Cháu nghĩ, cháu đã trình bày rất rõ ràng rồi." Trần Trúc nhàn nhạt nói, cậu không nói quá thẳng thừng.
Nhưng Diệp Phúc Lai đã hiểu được ý ngoài lời của Trần Trúc, người như Trần Trúc căn bản không cần cái gọi là "giúp đỡ".
Bởi vì cậu vẫn đủ xuất sắc, thậm chí, xuất sắc đến mức ngay cả Diệp Hi cũng phải ngước nhìn.
Diệp Phúc Lai cười gượng gạo, trả lại điện thoại cho Trần Trúc. Ông ta dừng lại một chút rồi chuyển đề tài nói: "Thành tích này của cậu quả thực rất tốt."
Diệp Phúc Lai suy nghĩ một lát, lại nói: "Người trẻ tuổi rất có chí khí. Nhưng cậu có tài năng như vậy, sao không đến công ty tôi làm trước để khỏi phải chịu nhiều vất vả, đi đường vòng làm gì."
"Xin lỗi ngài." Trần Trúc cất điện thoại, "Tiếng Anh của cháu chắc không đạt yêu cầu của quý công ty ạ." Cậu nhàn nhạt nói, "Dù sao thì cháu cũng không thể giao tiếp bằng tiếng Anh trước mặt người Trung Quốc được."
Nói xong, Trần Trúc như không nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Diệp Phúc Lai, đứng dậy rời đi.
Khi đi ngang qua Từ Lan Đình, không biết là cố ý hay vô tình, tay người đàn ông khẽ lướt qua mu bàn tay cậu.
Rất nhẹ, rất khẽ, như lông vũ bị gió thổi vô tình chạm vào da thịt.
Giọng người đàn ông càng khẽ hơn, như lá thu rơi xuống lòng hồ, khẽ gợn một chút sóng lăn tăn.
Hắn nói: "Đừng sợ."
Trần Trúc tưởng mình nghe lầm, quay đầu nhìn hắn, nhưng vẻ mặt Từ Lan Đình vẫn bình thường.
Ngay lúc đôi mắt cáo của người đàn ông sắp nhìn sang, Trần Trúc lặng lẽ quay lưng đi.
Từ Lan Đình chính là vực sâu không thể chạm đáy, Trần Trúc nghĩ, cậu liền ngoảnh đầu không chút do dự mà rời đi.
Lời an ủi nửa vời đó bị tùy tiện vứt bỏ trong cơn gió thu.
****
Tác giả:
Lạn Đinh đừng sợ, không có Diệp Hi, còn có Thẩm Thanh Cừ mà (đầu chó).
Tôi đã nghĩ ra tên cho chương tiếp theo rồi: "Anh vừa hát xong tôi liền lên sân khấu" (hí hí).