Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 51

"Sao mà tổng giám đốc Từ đột nhiên chạy đến Mỹ thế này, không biết là coi trọng nghiệp vụ gì ở bên này mà còn đích thân đến đây."

"Đến đây giải sầu thôi, không ngờ lại có thể gặp được ngài Diệp ở đây." Từ Lan Đình chậm rãi uống cà phê, thành thạo ứng phó với người đối diện.

Người đàn ông nhìn như đang hàn huyên khách sáo với Diệp Phúc Lai, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi bóng dáng đang bận rộn trong nhà hàng.

Trần Trúc dường như không hề bị ảnh hưởng bởi vị khách không mời mà đến - Diệp Phúc Lai, sau khi nghỉ giải lao, cậu lại tiếp tục nghiêm túc làm việc.

Nói đi nói lại, đây cũng là lần đầu tiên Từ Lan Đình nhìn thấy Trần Trúc làm việc một cách chân thật như vậy, không phải từ những bức ảnh mờ ảo, cũng không phải từ hai ba câu của cấp dưới

Trần Trúc mặc bộ đồng phục màu đen rộng thùng thình, tuy là ở trong một nhà hàng nhỏ nhưng từ trên xuống dưới đều được thu dọn rất sạch sẽ.

Đương nhiên, cho dù làm chuyện gì thì cậu cũng không hề cẩu thả, tận tâm tận lực mà làm.

Những vị khách ngồi gần cửa sổ kia vì muốn nhìn Trần Trúc thêm vài lần, mà liên tục vẫy tay gọi này gọi kia. Mà Trần Trúc vẫn rất nhẫn nại, từng lần từng lần giải quyết những yêu cầu vụn vặt của bọn họ.

Từ Lan Đình đương nhiên biết Trần Trúc cho dù đi đến đâu cũng rất gây chú ý, nhưng tận mắt nhìn thấy đám người kia liên tục tìm chuyện vô cớ, người đàn ông không nhịn được mà nhíu mày.

Hắn ra hiệu với quản lý nhà hàng, gọi người đến trước mặt.

"Tôi và bạn cũ có chút chuyện muốn nói, làm phiền." Từ Lan Đình lấy ra một tờ séc, dùng cách trực tiếp nhất, cũng là đơn giản nhất để đuổi đám người kia đi.

Hầu hết thời gian, tiền là vũ khí tiện tay nhất của Từ Lan Đình.

Cũng chỉ có ở trước mặt Trần Trúc, Từ Lan Đình mới cảm thấy quyền thế trong tay mình chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn gây thêm trở ngại.

Người trong nhà hàng đột nhiên ít đi rất nhiều, Trần Trúc cũng xem như có chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.

Cậu nhìn về phía Diệp Phúc Lai, thấy hai người kia không có ý định rời đi.

Từ Lan Đình... hình như cũng không có ý định muốn đi.

"Chen" Quản lý gọi Trần Trúc, "Giờ nhân lúc không có ai, cậu mau đi ăn chút gì đi."

Trần Trúc cũng thôi suy nghĩ, đi vào bếp sau.

Vừa nãy để ứng phó với Diệp Phúc Lai nên Trần Trúc vẫn chưa kịp ăn trưa. Cậu vào bếp sau lấy một bát canh, một miếng thịt gà nướng, tìm một góc khuất ngồi xuống ăn cơm.

Đang ăn được một nửa thì Trần Trúc nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.

Cậu nghe thấy giọng của Diệp Hi, nói đúng hơn là tiếng Diệp Hi cãi nhau với bố mình.

Nghĩ cũng buồn cười, Diệp Phúc Lai trước mặt người ngoài thì ra vẻ tổng giám đốc, mở miệng ra toàn là tiếng Anh giọng Mỹ, nhưng khi mắng đứa con nhỏ nhà mình vẫn là những câu chửi quen thuộc.

Trần Trúc nghĩ một chút, vẫn là nên ăn hết thức ăn trên tay trước. Cậu không muốn lãng phí đồ ăn, cũng biết mình bây giờ đi ra ngoài chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Đợi đến khi giọng của hai người đều dần nhỏ lại, bát canh trong tay Trần Trúc cũng đã uống hết.

Cậu cười nhìn vào ánh mắt lo lắng của quản lý, nói một tiếng xin lỗi.

Quản lý khuyên cậu đừng đi ra ngoài, Trần Trúc lại chỉ nhàn nhạt cười: "Cảm ơn, nhưng tôi không thích trốn tránh."

Trần Trúc vừa từ bếp sau đi ra, liền thấy Diệp Hi đang nổi trận lôi đình quát vào mặt Diệp Phúc Lai: "Ông muốn dạy dỗ tôi cứ việc đến, nhưng nếu ông dám động vào Trần Trúc, tôi sẽ không bao giờ về nhà nữa!"

"Thằng nhóc ranh, mắt nào của mày thấy tao làm khó dễ nó?" Diệp Phúc Lai không còn dáng vẻ tổng giám đốc, bị thằng gấu con không biết trời cao đất dày này làm cho tức đến bốc hỏa.

Hai người đang cãi nhau hắng say, khóe mắt Diệp Hi chợt liếc thấy bóng dáng của Trần Trúc.

Trần Trúc lẳng lặng đứng ở nơi xa, thậm chí trên mặt ngay cũng không có biểu cảm thừa thãi nào.

"Anh ơi..." Trên mặt Diệp Hi vẫn còn tức giận, giọng nói khàn khàn, cậu ta bước nhanh đến trước mặt Trần Trúc, nắm lấy vai anh, ánh mắt đảo qua trên mặt anh, "Ba em, có phải đã nói những lời quá đáng không? Ông ta có làm khó anh không?"

Trần Trúc lắc đầu, chậm rãi nói: "Bây giờ là giờ làm của anh, Diệp Hi, em có thể..." cậu nhìn vị tổng giám đốc Diệp Phúc Lai vốn ngạo mạn kia, giờ thần thái lại chật vật như vậy.

Cảm giác nặng nề chưa từng có đè nặng lên tim Trần Trúc, cậu chưa từng nghĩ đến, vì mình mà khiến gia đình người khác bất hạnh.

"Em nói chuyện tử tế với ba em đi." Trần Trúc nói, "Đừng có nổi nóng."

Diệp Hi truy hỏi anh: "Ông ta đã nói gì với anh? Có phải là dùng tiền để chèn ép anh không?"

Diệp Hi quá rõ tính tình của Trần Trúc, cũng biết rõ giới hạn của anh. Cho nên, cậu ta mới hoảng hốt, mới sợ hãi như vậy.

Cậu ta sợ cha mình làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Trúc, càng sợ vì vậy mà khiến cho khoảng cách giữa cậu ta và Trần Trúc càng thêm xa cách.

Trần Trúc bất đắc dĩ thở dài, "Diệp Hi, em về nhà với ba em trước đi, được không?"

Những nhân viên trong nhà hàng đều lén lút đứng ở đằng xa quan sát, bọn họ đang xem cảnh hai cha con cãi nhau - vì một người đàn ông mà cãi nhau.

Trần Trúc chỉ muốn Diệp Hi rời đi trước, cậu không muốn làm lớn chuyện.

"Diệp Hi." Trần Trúc nghiêm túc nói, "Em đi trước đi."

Có lẽ là do vẻ mặt quá mức lạnh nhạt của Trần Trúc, Diệp Hi chợt câm nín, cậu ta ngơ ngác nhìn Trần Trúc, trong lòng chùng xuống.

"Anh ơi, anh không cần em nữa sao?" Hai mắt Diệp Hi đỏ hoe, "Em không muốn về nhà với ông ấy, anh ở đâu thì nơi đó chính là nhà của em."

Trần Trúc: "Đó là ba của em, em đừng nói như vậy."

Diệp Phúc Lai lại nghe được những lời bất hiếu của Diệp Hi, tức giận đến mức đập vỡ cả bình hoa trên bàn.

"Rầm" một tiếng, nhà hàng trong một khoảnh khắc trở nên chết lặng.

Sau đó là tiếng tát vào mặt Diệp Hi, một tiếng bạt tai vang dội.

Diệp Hi bị đánh đến mức nghiêng cả đầu, khóe miệng trong rỉ máu ngay lập tức.

Diệp Hi quay đầu nhìn Diệp Phúc Lai, "Chẳng lẽ không phải sao? Ông vĩnh viễn chỉ có sự nghiệp riêng của ông, có khách hàng của ông, có đối tác làm ăn của ông. Cái nhà đó, có một chút dáng vẻ gì của một gia đình không-"

"Diệp Hi!" Trần Trúc lên tiếng ngăn cản lời của Diệp Hi, cậu kéo Diệp Hi đến bên cạnh mình, "Đủ rồi, đừng nói nữa!"

Diệp Hi vốn dĩ rất nghe lời, nhưng hết lần này đến lần khác lại có chuyện dẫm đạp lên giới hạn của cậu ta.

Cậu ta yêu Trần Trúc sâu sắc, lại không ngờ sẽ vì mình mà mang đến tổn thương cho Trần Trúc.

Diệp Hi che Trần Trúc ở sau lưng, đối diện trực tiếp với cha của mình: "Bây giờ tôi sẽ nói cho ông biết, tiền là tôi dời từ công ty, cũng là tôi giấu Trần Trúc mà xây dựng lớp bồi dưỡng kia, có gì ông cứ nhắm vào tôi mà làm đi."

Diệp Phúc Lai đã tức giận đến mức không nói nên lời, chỉ nghiến răng chỉ vào thằng con từ nhỏ đã được nuông chiều hư hỏng này.

"Cái nhà đó, tôi sẽ không bao giờ về nữa-"

Lời còn chưa dứt, nắm đấm của Diệp Phúc Lai đã vung tới.

Diệp Hi không hề né tránh, mắt cũng không hề chớp - chỉ là cậu ta không ngờ rằng, Trần Trúc sẽ đột ngột kéo mình ra rồi đẩy mình đi.

Trần Trúc không hề lường trước được chuyện sẽ ầm ĩ đến mức này.

Cậu chỉ biết răng, cậu không hề muốn vì bản thân cậu mà khiến cha con bọn họ bị chia rẽ.

Diệp Hi tự cho là mình rất hiểu Trần Trúc, nhưng lại không hiểu phong độ và tu dưỡng trong cốt tủy của Trần Trúc. Cậu ta càng không hiểu, Trần Trúc bảo cậu ta đi, thực chất là không muốn nhìn thấy cha con bọn họ vì chuyện này mà quyết liệt như thế.

Thiếu niên 18 tuổi, so với Trần Trúc 21 tuổi không khác nhau là mấy, nhưng Diệp Hi chưa từng trải qua gian khổ, cậu ta là một cậu ấm nhỏ từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay.

Trước khi gặp Trần Trúc, cậu ta sống tùy ý và phóng khoáng, sau khi gặp Trần Trúc thì cậu ta mới dần dần học được cách thu mình lại.

Nhưng cách hai người suy xét vấn đề chung quy vẫn khác nhau rất nhiều.

Sự tùy hứng của Diệp Hi được nuôi dưỡng trong hũ mật, làm sao mà có thể hiểu được sự trầm ổn được tôi luyện trong bão táp của Trần Trúc?

Cho nên, khi Trần Trúc đẩy Diệp Hi ra, cậu ra đã lộ vẻ hoang mang.

Nắm đấm của Diệp Phúc Lai dường như sắp sửa giáng xuống mặt của Trần Trúc.

Trần Trúc theo bản năng nhắm mắt lại.

Cậu thậm chí không kịp suy nghĩ, một đấm này nếu đánh vào khóe mắt cậu sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng gì.

Cậu chỉ biết, mình không thể trở thành tội nhân dẫn đến sự đổ vỡ của gia đình người khác.

Cơn đau như dự liệu lại không hề ập đến.

Trần Trúc mở mắt ra, trong tầm mắt là một tấm lưng rộng lớn của một người đàn ông, sau đó, tầm mắt cậu dời lên trên, nhìn thấy Từ Lan Đình đang giơ tay, lòng bàn tay hắn siết chặt nắm đấm của Diệp Phúc Lai.

Từ Lan Đình không hề dùng sức, ngay cả giọng điệu cũng nhàn nhạt, "Tổng giám đốc Diệp, ở nơi công cộng nên chú ý một chút." Nét hung ác trong đáy mắt của người đàn ông không hề giấu được nữa, nhưng hắn vậy mà lại không hề nổi giận.

Hắn ấn tay của Diệp Phúc Lai xuống, dường như chỉ là đi ngang qua rồi tiện tay giúp một việc nhỏ mà thôi, "Không thể vì đồ ăn không hợp khẩu vị mà làm khó dễ nhân viên phục vụ được chứ."

Từ Lan Đình chỉ bằng vài ba câu đã hóa giải được thế bế tắc, vừa lừa gạt những nhân viên đang lén nghe ngóng ở đằng xa, vừa ngấm ngầm cảnh cáo Diệp Phúc Lai.

"Tổng giám đốc Diệp muốn lên trang nhất vào ngày mai sao?"

Bầu không khí vốn đang giằng co không dứt cuối cùng cũng dịu lại đôi chút. Diệp Phúc Lai ý thức được mình đã bị cơn giận làm cho đầu óc choáng váng, ông ta trừng mắt nhìn Diệp Hi, quay người rời đi.

Chỉ là, từ đầu đến cuối, ông ta đều không hề để mắt đến Trần Trúc đang đứng khó xử.

Kiêu ngạo đến mức ngay cả một câu xin lỗi cũng không có.

Từ Lan Đình nghiến răng gọi Diệp Phúc Lai lại, "Tổng giám đốc Diệp." Hắn hơi nheo mắt, "Ngài đây coi như là liên lụy đến người vô tội, cứ thế mà đi có phải là hơi thất lễ không?"

Diệp Hi nghe vậy, tức giận muốn nhào ra, lại bị Từ Lan Đình đưa tay ấn tại chỗ.

Từ Lan Đình thậm chí lười cả quay đầu lại nhìn thằng nhóc đó, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Phúc Lai, "Nhân viên phục vụ này không làm sai chuyện gì, ông lại suýt nữa đánh người ta bị thương."

Lời của người đàn ông nói rất chậm, nhưng từng chữ từng chữ đều khiến cho mọi người trong nhà hàng nghe thấy rõ ràng.

Trần Trúc mới là người bị hại, chứ không phải là tội nhân dẫn đến việc cha con bọn họ trở mặt.

Dưới sự cảnh cáo không chút lộ liễu của Từ Lan Đình, Diệp Phúc Lai dừng lại một chút, liền nở một nụ cười gượng gạo, đi đến trước mặt Trần Trúc.

"Xin lỗi." Dù sao thì Diệp Phúc Lai cũng là một vị tổng giám đốc đã lăn lộn nhiều năm, cho dù có xin lỗi cũng không thể chân thành nổi, ông ta quay người nhìn những người trong nhà hàng, "Làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi, thật sự xin lỗi."

Từ Lan Đình quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Hi một cái, nhỏ giọng nói: "Dẫn cha cậu đi, cút."

Diệp Hi không có tâm trạng cãi nhau với hắn, Diệp Hi đã nhận ra được chuyện ầm ĩ này đã mang đến phiền phức lớn đến nhường nào cho Trần Trúc.

Diệp Hi vội vàng nói với Trần Trúc một tiếng xin lỗi, liền mạnh mẽ kéo Diệp Phúc Lai rời khỏi nhà hàng.

Sau trận cãi nhau này, những người vây xem đều nảy sinh tâm lý hóng hớt, đang chờ đợi hành động tiếp theo của Từ Lan Đình.

Ngay cả Trần Trúc cũng không hiểu ra sao cứ đứng nguyên tại chỗ, cậu nhíu mày nhìn Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình lại giống như không quen biết cậu, khẽ cười với cậu, nói một câu: "Không cần cảm ơn, thấy chuyện bất bình mà ra tay thôi."

Nói xong, người đàn ông cũng đẩy cửa rời đi, dường như thật sự chỉ là thấy chuyện bất bình rồi thuận tay giải vây cho một người xa lạ.

Sự xuất hiện và rời đi của Từ Lan Đình đều khống chế được mức độ tốt nhất, hắn không để lại một chút dấu vết nào để khiến người khác tùy tiện nghi ngờ hắn.

Chỉ có Trần Trúc biết, cái liếc mắt nhìn cậu trước khi rời đi của Từ Lan Đình, nó sâu thẳm như đêm mùa thu.

"Chen!" Quản lý thấy Trần Trúc đang dọn những mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, không khỏi lo lắng, "Cẩn thận, đừng để bị cứa vào tay đấy."

Lời còn chưa dứt, lòng bàn tay của Trần Trúc đã có thêm một vết thương nhỏ.

Quản lý nhỏ giọng kêu lên một tiếng lạy chúa, vội vàng bảo Trần Trúc đi vào bếp sau băng bó.

"Chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà." Trần Trúc dùng khăn giấy lau sạch vết máu trên tay, "Không sao cả."

Quản lý nhíu mày nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Đối với Trần Trúc đã quen với việc chịu khổ mà nói, vết xước nhỏ trên tay quả thực không đáng gì, cậu không hề để tâm mà tiếp tục cúi đầu làm việc.

Không ngờ rằng, nửa tiếng sau, quản lý nhận được tin có khách muốn bao trọn quán.

Nghe nói là muốn bao trọn quán để tổ chức sinh nhật cho người yêu.

Quản lý nhanh chóng kết thúc công việc trên tay, sắp xếp mấy nhân viên phục vụ ở lại phục vụ khách bao quán.

Trần Trúc vốn cho rằng mình cũng sẽ ở lại, không ngờ quản lý lại không chỉ tên cậu.

Về sớm có nghĩa là mất đi nửa ngày lương, Trần Trúc còn muốn tranh thủ một chút, quản lý lại lén nói bên tai cậu, "Chen, là được nghỉ làm có lương, đừng lo nhé."

Trần Trúc có chút nghi hoặc, trước đây cũng có khách bao quán, nhưng người được về sớm sẽ không được nhận lương của ngày hôm đó mà.

Quản lý nháy mắt với cậu, nói: "Khách đó rất hào phóng đấy."

Trong lòng Trần Trúc khó hiểu, nhưng nghĩ đến việc có thể về nhà sớm hơn để học bài, cậu liền nhanh chóng vào phòng thay đồ thay quần áo.

Đã là đầu đông rồi, nhiệt độ ở Pennsylvania giảm xuống rất nhanh, buổi sáng trời còn nắng ráo mà buổi chiều đã nổi lên những cơn gió lạnh lẽo.

Trần Trúc sáng nay ra ngoài không mang theo áo khoác, cậu xoa xoa cánh tay, chuẩn bị đội gió lạnh chạy về.

Gió lạnh thổi ào ào, Trần Trúc đội mũ áo hoodie lên, bên tai toàn là tiếng gió rít gào.

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm xuyên qua gió, vang lên bên tai cậu.

"Trần Trúc."

Cách một lớp tiếng gió, giọng nói của người đàn ông mơ hồ mà xa xôi, khiến cho người ta có ảo giác thời gian vẫn chưa trôi qua, thời gian vẫn còn ở năm xưa.

Trần Trúc dừng bước, nhưng không hề quay đầu lại.

Từ Lan Đình thân hình cao lớn, đứng trước mặt cậu, che chắn cơn gió lạnh thổi tới từ đầu đường.

"Lên xe." Từ Lan Đình nói ngắn gọn.

Trần Trúc chỉ lùi về phía sau. Cậu theo bản năng bài xích sự đến gần của Từ Lan Đình, cho dù người đàn ông đã thu lại cái đuôi, thu lại móng vuốt, Trần Trúc cũng không muốn dính dáng đến hắn quá nhiều.

Huống hồ, tình huống hôm nay đã vượt quá dự liệu của Trần Trúc, Từ Lan Đình nhìn như lùi bước và không quấy rầy, nhưng thật sự hắn đã làm xáo trộn suy nghĩ của Trần Trúc.

"Không--" Lời từ chối của Trần Trúc còn chưa kịp nói ra thì đã bị người đàn ông kéo lấy, đưa đến trước một chiếc Bentley màu đen.

Hơi ấm, xúc cảm, thậm chí là hơi thở của Từ Lan Đình, tất cả khiến cho Trần Trúc theo bản năng chống cự lại.

Trần Trúc gạt tay người đàn ông ra, nhíu chặt lông mày.

Cậu đang định nói, lại bị Từ Lan Đình giơ ngón tay lên chấm vào giữa lông mày.

Một cái chạm nhẹ lại làm cho Trần Trúc ngẩn người.

Từ Lan Đình cũng ý thức được mình bị mất tự chủ, hắn nhanh chóng rụt tay về.

Hắn chỉ là, không thích dáng vẻ xa cách nhíu mày của Trần Trúc mỗi khi nhìn thấy hắn.

Từ Lan Đình không chút lộ liễu đưa tay ra sau lưng, các ngón tay khẽ cong lại, như thể làm như vậy là có thể giữ lại được chút hơi ấm ngắn ngủi của người kia.

"Ngài Từ--"

"A Trúc..."

Hai người gần như đồng thời lên tiếng, cách xưng hô với nhau khiến cả hai khẽ khựng lại.

Trần Trúc lùi về sau mấy bước, nói: "Dù sao đi nữa, chuyện hôm nay cảm ơn anh, nhưng bây giờ tôi muốn về nhà, xin anh tránh ra."

"Được rồi." Từ Lan Đình vậy mà rất dễ nói chuyện, hắn ngoài miệng đồng ý nhưng người lại không hề nhúc nhích.

Trần Trúc thấy vậy muốn rời đi, Từ Lan Đình giơ tay kéo lấy cánh tay cậu.

"Trần Trúc." Trước mặt Trần Trúc, Từ Lan Đình trở nên cực kỳ cẩn thận, ngay cả bản thân Từ Lan Đình cũng khinh bỉ chính mình nhu nhược do dự như vậy.

"Anh, còn có chuyện gì sao?"

Từ Lan Đình cụp mắt nhìn cậu, không biết là do gió thổi hay là do nguyên nhân nào khác, đáy mắt người đàn ông hơi ửng đỏ.

Hắn nói: "Tay em bị thương rồi, gió lại lớn..." Từ Lan Đình khẽ nói, "Coi như là tôi xin em, lên xe nhé."

Trần Trúc: "Từ Lan Đình--"

Lực tay của Từ Lan Đình rất nhẹ, khi giọng của Trần Trúc trở nên lạnh lẽo thì hắn liền buông cậu ra.

Chỉ là, người đàn ông cúi đầu, mắt đỏ hoe như đang dỗ cậu, nhỏ giọng nói: "Tôi không lên xe, tài xế sẽ đưa em về."

Cả đời này hắn chưa từng chịu nhún nhường, lúng ta lúng túng học cách yêu một người như vậy.

Hắn nhỏ giọng khép náp, gần như là dỗ dành cậu, "Coi như là tôi cầu xin em đấy, tổ tông."

---

Bình Luận (0)
Comment