Sau khi vất vả dỗ dành người kia lên xe xong, Từ Lan Đình dựa vào ven đường, châm một điếu thuốc.
Đã lâu không ngấm nicotin, cảm thấy có hơi không quen. Từ Lan Đình tùy ý ngậm điếu thuốc, xuyên qua làn khói trắng mông lung mà nhìn chiếc xe biến mất ở đầu đường.
Lòng bàn tay dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm nhàn nhạt của Trần Trúc, hắn không tự chủ được mà siết chặt tay, dường như làm như vậy là có thể để nhiệt độ của người kia dừng lại trong tay hắn.
Chính Từ Lan Đình cũng ý thức được mình giống như một thằng ngốc, nhưng lại không tự chủ được mà xoa xoa lòng bàn tay, chìm đắm trong cái chạm ngắn ngủi vừa nãy.
"Sir!" Quản lý nhà hàng đuổi theo, lễ phép hỏi Từ Lan Đình có cần chuẩn bị bánh kem sinh nhật không.
Từ Lan Đình: "Không cần." Bởi vì căn bản không có cái gọi là khách bao trọn quán, càng không có ai muốn tổ chức sinh nhật cả.
Từ Lan Đình lấy ra một tờ séc, lại một lần nữa dặn dò: "Tôi hy vọng việc bao trọn quán lần này sẽ không làm chậm trễ lương của tất cả nhân viên phục vụ, cho nên tiền lương của bọn họ sẽ tính vào chỗ tôi."
Người đàn ông khẽ cười, nói: "Còn nữa, tôi hy vọng mọi người có thể giữ bí mật chuyện này."
Quản lý ngơ ngác, gật đầu.
Từ Lan Đình dập tắt điếu thuốc, mỉm cười xin lỗi, "Thật xin lỗi, người tôi hẹn hôm nay có lẽ sẽ không đến."
"Vậy, tiệc sinh nhật vẫn phải sắp xếp chứ ạ?"
"Thôi bỏ đi." Từ Lan Đình ngẩng đầu nhìn về phía cuối con phố dài, "Nếu có cơ hội thì... lần sau vậy."
-
Xe dừng lại ven đường, Trần Trúc vẫn chưa xuống xe đã thấy bóng dáng người kia chờ ở dưới lầu.
Cậu lặng lẽ thở dài, nói một tiếng cảm ơn với tài xế rồi chuẩn bị trả tiền xe.
Nhưng tài xế lại hốt hoảng từ chối tiền của Trần Trúc, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người sợ tiền như vậy.
Nghĩ đến Từ Lan Đình uy nghiêm quá mức, cấp dưới của hắn chắc cũng không dám làm trái ý hắn nhỉ.
Trần Trúc không làm khó tài xế nữa, đứng dậy xuống xe.
Cửa xe vừa mở ra, Trần Trúc liền thấy Diệp Hi đang nhìn cậu từ phía xa kia.
Thiếu niên tóc vàng đứng trong gió, quần áo bị gió thổi rối bời, cậu ta ngơ ngác, không thể tin nổi mà nhìn Trần Trúc.
Anh của cậu ta sao có thể từ trên xe của Từ Lan Đình xuống được chứ?
Từ Lan Đình dường như đã trở thành ma chướng trong lòng Diệp Hi, cậu ta vì muốn đấu đá gã xảo quyệt kia mà làm đủ những chuyện mất mặt.
Lần này nói cho cùng cũng là vì Diệp Hi không muốn để Trần Trúc học ở dưới mí mắt của Từ Lan Đình, cho nên mới cố chấp làm loạn lên như thế.
Không ngờ lại gây phản tác dụng, cuối cùng biến thành một màn kịch nhốn nháo. Những hành vi ngây thơ hoang đường hết lần này đến lần khác của Diệp Hi càng ngày càng đẩy Trần Trúc ra xa hơn.
"Anh ơi." Diệp Hi nghiến răng, kìm nén chua xót trong lòng, gượng cười trông còn khó coi hơn cả khóc, "Tụi mình về nhà nhé."
"Diệp Hi." Trần Trúc nhẹ nhàng gạt tay Diệp Hi đang đặt trên cánh tay mình, "Em không có gì muốn nói sao?"
Diệp Hi mắt đỏ hoe, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "Anh ơi, tụi mình về nhà rồi nói được không?"
Thấy vẻ mặt ôn nhu của Trần Trúc dần trở nên lạnh lùng, trong lòng Diệp Hi bỗng chùng xuống.
Cậu ta muốn đưa tay ôm lấy Trần Trúc, nhưng đưa tay lên rồi lại không dám hành động tiếp.
Cậu ta biết Trần Trúc tuy dịu dàng vô cùng, nhưng lại có nguyên tắc giới hạn của riêng mình, một khi chạm vào giới hạn của Trần Trúc thì sẽ không có ai được tha thứ cả, không có ngoại lệ.
Từ Lan Đình không ngoại lệ, Diệp Hi cũng sẽ không phải ngoại lệ.
"Dừng công trình rồi sao?" Trần Trúc nhíu mày hỏi cậu ta.
Diệp Hi hít hít mũi, nghẹn giọng nói: "Anh cũng không đi học, em còn làm tiếp để làm gì." Tất cả kế hoạch của cậu ta đều bị sự xuất hiện của Diệp Phúc Lai làm tan tành rồi.
Trần Trúc gật đầu, lại hỏi: "Còn gì muốn nói, hoặc là muốn giải thích không?"
Diệp Hi hoảng loạn giơ tay lên lau nước mắt, cậu ta lắc đầu, ngoan ngoãn chờ Trần Trúc lên tiếng.
Một lúc lâu, cậu ta nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Diệp Hi mắt đỏ hoe, không nhịn được mà nhào vào lòng Trần Trúc, "Anh ơi, em biết sai rồi."
Nghĩ đến những ấm ức mà Trần Trúc đã phải chịu ở chỗ cha mình, Diệp Hi hối hận không kịp, cậu ta là cậu ấm nhỏ từ nhỏ đã được người khác nâng niu, suy xét chuyện gì cũng toàn làm theo ý muốn của bản thân.
Diệp Hi chưa từng nghĩ đến vì cậu ta không biết trời cao đất dày mà sẽ làm tổn thương đến người mình yêu nhất.
"Em sẽ không như vậy nữa, em xin anh, đừng giận được không anh?"
Trần Trúc im lặng rất lâu, cậu chậm rãi đẩy Diệp Hi ra, nhìn chóp mũi đỏ ửng của đối phương mà trong lòng không hề dễ chịu.
"Còn gì muốn nói, muốn hỏi không?" Trần Trúc hỏi cậu ta.
Ngoài xin lỗi, ngoài hối hận, ngoài những cái này... Chẳng lẽ không có những lời khác để nói sao?
Diệp Hi lắc đầu, mái tóc vàng mềm mại dán lên mặt cậu ta, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nước mắt. Cậu ta nhìn Trần Trúc, khó chịu đến mức không thốt nên lời.
"Được rồi." Trần Trúc mím môi, chậm rãi nhưng kiên định nói, "Chúng ta ai cũng cần phải bình tĩnh, hôm nay em cứ về nhà trước đi."
Nước mắt trong hốc mắt của Diệp Hi cuối cùng cũng tràn ra, nước mắt lớn từng giọt từng giọt rơi xuống. Trần Trúc sững lại một chút, cuối cùng vẫn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má của cậu ta.
Trần Trúc thật sự không biết nên nói gì với Diệp Hi, nói đi nói lại đều không thoát được cái tên Từ Lan Đình.
Cậu đã mệt mỏi giải thích rằng mình và Từ Lan Đình không hề có mối quan hệ gì nữa, cũng không biết mình rốt cuộc phải làm đến mức nào thì Diệp Hi mới có thể có được cảm giác an toàn dù chỉ là một chút.
Diệp Hi luôn quen với việc ngước nhìn Trần Trúc, nhưng lại không biết Trần Trúc cũng sẽ có lúc bó tay, vướng vào tình cảnh không biết làm sao.
Trần Trúc không biết phải ở chung với Diệp Hi như thế nào, cho nên cậu chỉ có thể tạm thời đẩy Diệp Hi ra.
Cho dù Diệp Hi mang đến cho cậu niềm vui không gì sánh bằng, cho dù Diệp Hi cẩn thận chu đáo luôn khiến Trần Trúc cảm thấy an tâm.
Nhưng Diệp Hi nghi ngờ và ghen tuông cũng đã khiến Trần Trúc quá mệt mỏi, quá nặng lòng.
"Có cần anh tiễn em không?" Trần Trúc hỏi Diệp Hi.
Diệp Hi chỉ cúi đầu nức nở không thành tiếng, cậu ta kéo lấy tay áo của Trần Trúc như một con cừu non lạc đường, vừa hoảng hốt vừa bất lực.
Nói cho cùng Diệp Hi cũng chỉ là một cậu thiếu niên mười tám tuổi, vô tình bước vào thế giới dịu dàng nhưng phức tạp của Trần Trúc, cậu ta bị tình yêu bất ngờ ập đến làm cho choáng váng, rồi lại vì sự ưu tú của Trần Trúc mà cả ngày thấp thỏm không yên.
Tình yêu này ban đầu rất ngọt ngào, giống như ly nước dưa hấu mát lạnh trong vườn trái cây ở Úc thuở ban đầu.
Nhưng mùa hè chung quy rồi cũng sẽ qua đi.
"Anh ơi... đừng, đừng bỏ rơi em..."
Trần Trúc thở dài, nói: "Anh hỏi em lần cuối, em có gì muốn hỏi anh không."
Diệp Hi mím môi, vừa khóc vừa nói: "Anh ơi..." Chóp mũi cậu ta đỏ ửng, vẻ mặt tràn đầy áy náy và ấm ức, "Anh đừng như vậy mà."
Lại trốn tránh, lại xin lỗi... Trần Trúc cuối cùng cũng tức giận, hất tay Diệp Hi ra.
Cậu trầm giọng nói: "Lúc ở nhà hàng tại sao Từ Lan Đình lại ra mặt giúp anh, buổi tối về nhà tại sao anh lại xuống từ xe của Từ Lan Đình..." Trần Trúc thất vọng tột độ, "Diệp Hi, anh không tin rằng em không để tâm những chuyện này."
Diệp Hi đương nhiên để tâm, cậu ta để tâm đến phát điên. Nhưng đối mặt với từng câu hỏi Trần Trúc, Diệp Hi lại trốn tránh theo thói quen.
"Trong lòng em để tâm, sao em không hỏi thẳng anh?" Trần Trúc tức giận, hốc mắt cũng đỏ lên, "Diệp Hi, khi nào thì em mới hiểu được, Từ Lan Đình không phải là trở ngại giữa chúng ta, trước nay đều không phải!"
Trần Trúc: "Thứ đang khiến chúng ta ngày càng xa cách là lòng đa nghi và không thành thật của em."
"Nhưng Từ Lan Đình vốn không có ý định buông tha cho anh mà!" Diệp Hi cuối cùng cũng bùng nổ, cậu ta nắm lấy vai Trần Trúc, hốc mắt đỏ hoe, "Cho dù bề ngoài thằng đó có giả hiền lành đến đâu, có tránh mặt đến mức nào, thằng đó đều chưa từng có ý định buông tha cho anh."
Cảm giác bất lực bao trùm lấy Trần Trúc, cậu thậm chí không biết phải giao tiếp với Diệp Hi như thế nào.
Diệp Hi còn nhỏ tuổi, cậu ta không hiểu những nguy cơ xuất hiện trong một mối quan hệ, không phải cứ dựa vào việc trốn tránh là có thể dễ dàng bỏ qua được.
Diệp Hi còn trẻ chưa hiểu rằng khi gặp phải kẻ địch, điều cậu ta cần làm là kiên định đứng cùng Trần Trúc, chứ không phải là lén lút giở trò sau lưng.
Chỉ cần bọn họ có thể tay trong tay đứng bên nhau, vậy thì tất cả vấn đề sẽ đều tự khắc tan biến.
Nói cho cùng, Diệp Hi không đủ tin tưởng Trần Trúc, cũng quá mức nghi kỵ Từ Lan Đình.
"Diệp Hi, ở bên em, anh rất vui vẻ. Nhưng mà..." So với niềm vui ngắn ngủi, điều mà Trần Trúc cần là người yêu có thể cùng nhau dìu dắt và nương tựa vào nhau lâu dài.
Những ngày tháng ở bên Diệp Hi thật sự rất vui vẻ, nhưng niềm vui đó lại quá ngắn ngủi.
Giống như ngày hè năm ấy, đẹp đẽ như vậy, cũng ngắn ngủi như vậy.
Dường như, mùa hè của Trần Trúc luôn ngắn ngủi vô cùng, ngắn đến mức khiến lòng người đau đớn. Năm 20 tuổi là thế, năm 21 tuổi cũng vậy.
Trần Trúc tự giễu cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Nhưng, em để ý đến Từ Lan Đình như vậy," cậu ngẩng mắt lên, chậm rãi đẩy Diệp Hi ra, "Anh thật sự không biết phải làm sao nữa, xin lỗi em."
Trần Trúc quay người lên lầu, không muốn để ý đến Diệp Hi đang đứng rối bời trong gió nữa.
"Anh ơi!" Diệp Hi khóc lóc gọi cậu, "Trần Trúc!"
Thân hình của Trần Trúc khựng lại, trong một khoảnh khắc đỏ mắt, cậu thở dài, không quay đầu lại.
Chỉ nhỏ giọng nói với Diệp Hi: "Diệp Hi, lúc ban đầu ở bên em, dường như sẽ không bao giờ có phiền não, dường như vĩnh viễn đều có thể vui vẻ đến như vậy."
"Bây giờ niềm vui đó không còn nữa rồi." Trần Trúc cười khổ, "Em có biết đã bao lâu rồi em không thật sự cười nữa không?"
Trần Trúc thở dài, "Diệp Hi, đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy em cười vui vẻ nữa."
Trong gió lạnh, giọng nói của Trần Trúc rõ ràng dịu dàng như vậy, nhưng Diệp Hi lại lạnh lẽo toàn thân.
Hai mắt Diệp Hi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Trúc, nghe giọng điệu vốn luôn lạnh lùng của Trần Trúc, trong lòng cậu ta như bị người ta đâm một nhát dao.
Cậu ta nghe thấy Trần Trúc chậm rãi nói: "Diệp Hi, em thuộc về mùa hè, không cần phải cuộn mình trong mùa đông lạnh giá của anh."
Không cần phải cuộn mình trong mùa đông lạnh giá của anh... Diệp Hi nghiến răng, nước mắt ngay lập tức tràn mi.
Anh trai của mình, đã không còn cần mình nữa rồi.
Bởi vì cậu ta đã đánh mất năng lực tạo ra niềm vui, cậu ta đã vi phạm lời hứa ban sơ rằng sẽ cho Trần Trúc cả đời vui vẻ rồi.
-
"Hắt xì!"
Trần Trúc ôm mũi hắt hơi một tiếng.
Dạo này đang lúc chuyển mùa, cậu lại bận đến đầu óc choáng váng, mới không chú ý một chút thôi mà liền bị cảm.
Trần Trúc hít hít mũi, tiếp tục vùi đầu giải đề.
Để chạy đua với kỳ thi tuyển sinh ở Mỹ sắp tới, các lớp học ở trung tâm bồi dưỡng vô cùng bận rộn, hầu như mỗi ngày Trần Trúc đều có kín lịch học.
Cũng may, cậu đã thông qua kỳ thi thử để lấy được cơ hội học miễn phí, gánh nặng trên vai Trần Trúc cũng nhẹ đi rất nhiều.
Cậu có thể dồn hết sức lực để ứng phó, chạy về phía mục tiêu của mình.
Mà theo dòng thời gian trôi qua, cậu cũng đã ngày càng đến gần mục tiêu của mình.
Chỉ là - "Hắt xì!" Trần Trúc lấy khăn giấy bịt miệng, lại hắt hơi một tiếng.
"Ừm?" Thẩm Thanh Cừ không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bàn học của Trần Trúc, "Bị bệnh rồi à?"
Trần Trúc: "Chuyển mùa nên mũi hơi dị ứng, mấy ngày nữa sẽ khỏi ạ."
Thẩm Thanh Cừ không nói nữa, chỉ giơ tay chỉ vào một từ tiếng Anh mà Trần Trúc viết sai.
Trần Trúc lúc này mới nhìn thấy, vội vàng sửa lại.
Trong khoảng thời gian này, cậu cũng đã lĩnh hội được phong cách giảng dạy của Thẩm Thanh Cừ. Thẩm Thanh Cừ chưa bao giờ giải thích dài dòng, những kiến thức cơ bản bình thường anh chỉ nói qua vài câu, liền dẫn dắt học sinh đi chinh phục những vấn đề phức tạp.
Bài trong lớp của Thẩm Thanh Cừ chạy rất nhanh, số người có thể theo kịp rất ít, cho nên thời gian dần trôi thì những người mê trai mê gái đến vì vẻ ngoài của anh đều phải lặng lẽ rút lui.
Khác với vẻ ngoài nho nhã tĩnh lặng của Thẩm Thanh Cừ, yêu cầu của anh đối với học sinh nghiêm khắc đến mức hà khắc, những sai lầm dù nhỏ nhặt cũng không thể thoát khỏi cặp kính mỏng của người đàn ông.
Những người không theo kịp tiến độ cũng sẽ bị anh lạnh lùng phân bổ đến những lớp khác.
Bây giờ, trong lớp cũng chỉ còn lại hơn mười người.
Gần đến kỳ thi mở toàn quốc, với tư cách là tiến sĩ giỏi của MIT, Thẩm Thanh Cừ hầu như mỗi ngày đều tự tay biên soạn đề thi để học sinh có thể thích ứng với tiết tấu của kỳ thi trước.
Có thể nói rằng trong cả cơ sở, chỉ có học sinh do Thẩm Thanh Cừ dẫn dắt là học nhanh nhất, và cũng là giỏi nhất.
"Hết giờ rồi." Thẩm Thanh Cừ tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi, "Vừa nãy đã xem sơ qua bài thi của các em."
Đôi mắt hẹp dài mà xinh đẹp của người đàn ông lần lượt lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Trần Trúc.
"Tỷ lệ sai của Trần Trúc thấp nhất." Ngón tay thon dài mà xinh đẹp của Thẩm Thanh Cừ kẹp một tờ giấy thi, anh cụp mắt nhìn chữ viết phóng khoáng trên đó, "Tỷ lệ sai của những bạn khác quá cao, mở sách giáo khoa so sánh với tài liệu rồi sửa lại, sau đó nhớ nộp."
Thẩm Thanh Cừ cất bài thi của Trần Trúc vào cặp tài liệu, nói ngắn gọn, "Hết giờ, tan học."
Mọi người đều đã quen với vẻ nghiêm khắc ẩn dưới vẻ nho nhã của Thẩm Thanh Cừ, nghe vậy chỉ thở dài, "Đề khó như vậy, sao Chen viết ra hết được vậy?"
"Nói thật, lúc tôi nhìn thấy đề bài còn nghi ngờ rằng những ngày này mình đã học những cái gì...", "Khỏi cần nghi ngờ nữa, tôi là học sinh cùi."
Trần Trúc lặng lẽ thu dọn cặp sách, chuẩn bị rời đi thì có bạn học tốt bụng nhắc nhở cậu, bên ngoài đang mưa.
Mưa trong mùa đông lạnh lẽo đến thấu xương, nếu không có ô mà cố gắng chạy về nhất định sẽ bị bệnh.
Nhưng Trần Trúc không kịp nán lại, cậu còn phải làm ca tối nữa.
"Cảm ơn." Trần Trúc nhìn thấy mọi người ai cũng không có ý định đi, phỏng chừng bọn họ cũng không mang ô.
Đành nghiến răng chịu đựng vậy... Trần Trúc đeo cặp sách lên rồi đi ra khỏi phòng học.
Nhưng trợ giảng ở cửa đột nhiên gọi Trần Trúc lại, "Chen, ô của em."
Trần Trúc có chút nghi hoặc nhận lấy ô từ trợ giảng, "Cảm ơn."
"Không phải tôi đưa cho em." Trợ giảng nói, "Là thầy Shen bảo tôi đưa cho em đấy."
Nói xong thì trợ giảng đưa cho cậu cái túi, Trần Trúc thấy bên trong có một chiếc áo khoác màu đen tuyền.
"Thầy Shen nói không muốn thấy em vì bị bệnh mà làm chậm trễ việc học," Trợ giảng nói, "Cầm lấy đi, thầy ấy nói lần sau đến lớp thì trả lại cho thầy là được."
Trần Trúc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Thẩm Thanh Cừ đâu, chắc là anh đã rời đi rồi.
Cậu không tiện từ chối, chỉ đành nhận lấy sự quan tâm âm thầm của Thẩm Thanh Cừ, "Giúp em gửi lời cảm ơn tới thầy ấy ạ."
-
Trong xe, tài xế nhìn bóng dáng người kia biến mất trong mưa, có hởi căng thẳng mở miệng: "Tổng giám đốc Từ, còn đón cậu ấy nữa không?"
Từ Lan Đình hai mắt nheo lại, cười.
"Không cần." Hắn cười mỉa mai, đáy mắt lạnh lẽo, "Chẳng phải đã có người tự mình tiến đến em ấy rồi sao."