"Thầy Thẩm, cảm ơn áo và ô của thầy ạ."
Trong văn phòng bật máy sưởi ấm, hơi lạnh mà Trần Trúc mang từ bên ngoài dần dần tan biến, cả người khô ráo và ấm áp.
Cậu đem áo khoác và ô đã giặt sạch trả lại cho Thẩm Thanh Cừ. Trên mặt đối phương không có biểu cảm dư thừa nào, thậm chí ánh mắt còn đang nhìn vào bài thi của học viên.
"Vậy, em đi trước-" Trần Trúc còn chưa nói hết câu, Thẩm Thanh Cừ đã ngẩng đầu lên từ trong một đống bài thi, dưới lớp kính mỏng, đôi mắt hẹp dài thanh tú của người đàn ông toát ra vẻ thư sinh nồng đậm.
"Học bạ của em sao rồi?" Thẩm Thanh Cừ tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi, "Kỳ thi sắp tới rồi, giáo viên ở trường của em đã hồi âm chưa?"
Trần Trúc nhớ đến lời của cô chủ nhiệm mấy ngày trước, học bạ của cậu dường như được một hiệu trưởng nào đó giữ lại, nhưng chuyện này làm rất bí mật, cô chủ nhiệm cũng không thể dò hỏi được tình hình cụ thể thế nào.
Thấy Trần Trúc im lặng, Thẩm Thanh Cừ lật xem bài thi trong tay, như đang an ủi cậu, "Lựa chọn tự học để tiến lên tất nhiên cũng là một con đường khác."
Nhưng Trần Trúc hiểu, với những trường nổi tiếng như Harvard, nếu không có sự hỗ trợ nhiệt tình của trường cũ và học lực khi trước thì rất khó để bước vào.
Trần Trúc: "Em sẽ nghĩ cách." Cậu nghĩ, nếu như hiệu trưởng bí mật giữ lại học bạ cho cậu, dù thế nào cũng là xuất phát từ việc muốn bảo vệ cậu.
"Em sẽ liên lạc lại với người trong trường, cố gắng nhanh chóng làm rõ chuyện này ạ."
Thẩm Thanh Cừ: "Em đừng vội, tôi cũng giúp em nghĩ cách."
Dù sao thì Thẩm Thanh Cừ cũng là sinh viên giỏi của MIT, lại là nhân vật có tiếng được cả giảng viên và sinh viên yêu thích, anh có thể tiếp cận được rất nhiều người theo rất nhiều cách.
Thậm chí anh còn có thể giúp Trần Trúc xin được thư giới thiệu của giáo sư nổi tiếng, như vậy thì con đường đại học của Trần Trúc cũng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Chỉ là, Trần Trúc không hề nghĩ rằng Thẩm Thanh Cừ sẽ giúp đỡ mình như vậy.
Thẩm Thanh Cừ quả thực người như tên của anh vậy, là một người vô cùng trong sạch và ngay thẳng, nhưng Trần Trúc có thể cảm nhận được sự thanh cao thuộc chỉ về người có tri thức từ anh.
Ngoài lúc tương tác trong giờ học, Thẩm Thanh Cừ gần như chưa bao giờ giao tiếp quá nhiều với học sinh.
Anh duy trì một khoảng cách với tất cả mọi người, không xa lánh nhưng cũng khiến người ta khó mà thân cận.
Thẩm Thanh Cừ là một người thầy rất tốt và nho nhã lễ độ, nhưng cũng là nhân vật làm mưa làm gió của trường nổi tiếng mà chẳng ai dám nhìn xuống cả.
Một người như vậy đột nhiên đề nghị muốn giúp đỡ cậu, Trần Trúc vừa nghi hoặc vừa thấy hơi khó hiểu.
Trần Trúc sững lại một chút, do dự hỏi: "Thầy Thẩm, sao thầy lại..."
"Tại sao lại giúp em như vậy?" Thẩm Thanh Cừ khẽ ngước mắt lên, nhàn nhạt nói, "Lòng yêu mến nhân tài ai cũng có."
"Hơn nữa-" Thẩm Thanh Cừ nói, "Trần Trúc, tôi có lẽ cũng không hơn em bao nhiêu tuổi, em không cần phải xa cách như vậy."
"Cảm ơn..." Trần Trúc nghĩ một chút, đổi giọng nói, "Anh.*"
(Em bé gọi "你" nên để "anh" theo phép lịch sự thôi nhé.)
Thẩm Thanh Cừ nhìn Trần Trúc một cái, bên khóe miệng lộ ra một nụ cười, gương mặt vốn luôn lạnh lùng của anh cũng trở nên sinh động hơn.
"Không cần cảm ơn, bạn học Trần." Thẩm Thanh Cừ cười nói, anh đưa tay giao xấp bài thi dày cộp cho Trần Trúc, "Chúc mừng em lại đạt điểm cao nhất, làm phiền em phát bài cho các bạn."
Thẩm Thanh Cừ thở dài, như đang thấp giọng tự nói, "Rõ ràng đều là dạy như nhau, sao mà lại khác biệt lớn như vậy..."
Sau khi ra khỏi văn phòng, Trần Trúc liền gửi email cho cô chủ nhiệm.
Cậu muốn biết rõ vị hiệu trưởng đã giữ lại học bạ cho mình, kỳ thi đã cận kề rồi, cậu thật sự rất cần sự hỗ trợ của trường cũ và học bạ của mình.
Nhưng mặt khác, Trần Trúc thật sự có tâm tư riêng, cậu rất muốn cảm ơn người đã giúp cậu một tay ở phía sau.
Khi đó Trần Trúc rời đi rất gấp gáp, trong tình huống như vậy mà cố giữ lại học bạ của học sinh là một chuyện mang lại rủi ro rất cao, không chỉ là mối họa tiềm ẩn về dư luận, mà còn phải gánh chịu rủi ro về pháp luật.
Trần Trúc thật sự không nghĩ ra nổi, ai sẽ vì cậu mà mạo hiểm đến như vậy cơ chứ.
-
"Từ Lan Đình!"
Giọng của Khương Du ở đầu dây bên kia gần như đã hét rách cả cổ, bà ta trơ mắt nhìn Từ Lan Đình bỏ bê công ty lâu như vậy, giờ bà ta thật sự không nhịn được mà mắng cho hắn một trận.
"Từ Vĩnh Liên đã xin được giảm án rồi!" Khương Du lười nói lý với thằng con cứng đầu của mình, vừa đe dọa vừa nài nỉ, "Gã ta mà được phóng thích thì cả nhà chúng ta sẽ xong đời, Từ Lan Đình, con thật sự muốn nhìn cả nhà họ Từ rơi vào tay người khác sao?"
Điện thoại đang đặt trên bàn, Từ Lan Đình chậm rãi xay cà phê.
Đợi đến khi người phụ nữ ở đầu dây bên kia la hét hết hơi, Từ Lan Đình vừa cho bột cà phê vào máy, vừa nói, "Ồ, giảm được mấy năm?"
Khương Du: "Gã ta vốn dĩ đã không lãnh án nặng, đoán chừng chắc còn hơn một năm nữa là ra tù."
Năm đó vì áp lực của ông cụ Từ và cũng là vì suy xét cho cả nhà họ Từ, Từ Lan Đình đã không ép chết Từ Vĩnh Liên trong tù.
"Mà nếu tháng ông ta dù có ra khỏi đó thì đã sao?" Từ Lan Đình chậm rãi nhấn nút khởi động, nghe tiếng máy xay cà phê kêu nhỏ xíu, "Người trong công ty đã dọn dẹp gần hết rồi, Từ Vĩnh Liên sẽ không làm nên trò trống gì đâu."
Khương Du: "Phòng bệnh hơn chữa bệnh, đạo lý này còn cần mẹ dạy con sao?"
Phòng bệnh hơn chữa bệnh... Từ Lan Đình nhướng mày, trước mắt bỗng hiện ra bóng dáng Trần Trúc khoác chiếc áo khoác đen kia biến mất trong mưa.
Lại còn mượn áo mượn ô, Trần Trúc đơn thuần nên nhìn không ra được gì, nhưng Từ Lan Đình lại nhạy bén ngửi thấy gì đó bất thường.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia gọi hắn vài tiếng cũng không thấy Từ Lan Đình đáp lại, cuối cùng tức giận ném điện thoại đi.
Trong tiếng đổ vỡ, Từ Lan Đình nghe thấy lời cảnh cáo cuối cùng của Khương Du.
"Bây giờ con bảo vệ Trần Trúc là vì cái gì? Từ Lan Đình con đừng quên, rời khỏi nhà họ Từ, con chẳng có gì cả!"
Từ Lan Đình cười khẩy một tiếng, hắn đã sớm mất đi tất cả rồi...
Tuổi thơ, sự ngây ngô, trong sáng, tình thân... còn cả tình yêu - những thứ này, Từ Lan Đình đều chưa từng có được.
Đương nhiên, cái tình yêu thuần khiết và nồng nhiệt mà hắn từng có, cũng vỡ tan tành dưới móng vuốt sắc nhọn của hắn.
Khương Du nói hắn dựa vào nhà họ Từ mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Nhưng đến được ngày hôm nay, lại là tất cả hy sinh của Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình nhớ, lúc nhỏ Khương Du luôn thích kéo tay nhỏ của hắn, vừa dỗ dành vừa nghiêm túc, "Đình Đình, con nhìn xem, đây là đường sự nghiệp, đường sự nghiệp của con rất dài rất dài, sau này sẽ làm ông chủ lớn, có biết chưa?"
Cậu bé còn nhỏ chưa hiểu được ánh mắt mong đợi của mẹ, không hiểu hỏi: "Nhưng mà con--" con muốn làm nghệ sĩ vĩ cầm, hoặc là họa sĩ.
Người mẹ dịu dàng nhưng kiên định cắt ngang vọng tưởng của đứa trẻ, "Đình Đình, con sẽ trở thành đứa con ưu tú nhất của nhà họ Từ, đến lúc đó, cả nhà họ Từ sẽ là của con đấy."
Bà ta nói, "Đình Đình, con phải nghe lời, có biết không?"
"Vâng..." Vẻ mặt cậu bé không hiểu nhìn lòng bàn tay của mình, nó vẫn chưa biết rằng vận mệnh của mình đã sớm được định sẵn.
Từ Lan Đình giơ tay lên, nhìn đường vân nhỏ trên lòng bàn tay, dường như nhìn thấy cuộc đời dài đằng đẵng mà vô vị của mình.
Ông chủ lớn à... Từ Lan Đình cười khẩy một tiếng, chỉ có quyền thế mới đáng để dốc hết tất cả để theo đuổi, còn tình yêu thì không đáng sao?
Từ Lan Đình cười nghĩ, nếu nói cho mẹ của mình biết, giờ phút này hắn thà làm chó của Trần Trúc cũng không muốn trở thành sói của nhà họ Từ...
Vậy thì, chắc hẳn người phụ nữ cao ngạo kia sẽ bị Từ Lan Đình làm cho kiếp sợ đến nỗi nghi ngờ nhân sinh luôn nhỉ.
Người đàn ông nhỏ giọng cười, chậm rãi nhấp một ngụm cà phê.
Trợ lý vừa vào cửa đã bắt gặp nụ cười lạnh lẽo của Từ Lan Đình, liền nhất thời không dám đến gần.
"Sao vậy?" Từ Lan Đình cũng đã sớm quen với việc mọi người đều né tránh hắn như rắn rết. Dĩ nhiên, ai lại nảy sinh ý định lại gần với con sói hung ác ăn thịt người không nhả xương chứ?
Duy chỉ có cậu thiếu niên bị vẻ ngoài giả tạo của hắn lừa gạt lúc đầu kia, mới có thể móc hết tim gan mà trả giá tất cả, ôm ấp ý nghĩ cảm hóa con thú máu lạnh như hắn.
"Chuyện của Trần Trúc." Trợ lý nói ngắn gọn, hai ba câu nói rõ, "Cậu ấy chuẩn bị tham gia thi bên này, cần phải có học bạ năm đó."
Trợ lý đưa giấy bảo lãnh và học bạ cho Từ Lan Đình, "Ngài xem, có cần bổ sung thêm tài liệu gì không?"
Trong cặp tài liệu là học bạ của Trần Trúc, còn có đủ các loại giấy chứng nhận đạt giải, dày gần vài tấc.
Từ Lan Đình giơ ngón tay lướt qua tấm ảnh thẻ, cậu thanh niên có đôi mắt trong vắt.
"Trần Trúc dạo này thế nào?" Từ Lan Đình vẫn cố tình không làm phiền Trần Trúc, hắn biết Trần Trúc bây giờ đang là thời kỳ then chốt để chạy nước rút cho kỳ thi, bất kỳ một hành động vô ý nào của hắn cũng đều có khả năng gây tổn thương cho Trần Trúc.
Hoắc Diễm từng cười nhạo hắn yêu đến mức hèn mọn, trông như một con chó bại trận bị kẹp đuôi.
Đương nhiên, sau khi cười nhạo Từ Lan Đình xong, đồ chó Hoắc Diễm đó cũng tự mình chạy đến chỗ người nào đó làm nũng rồi.
Không phải Từ Lan Đình hèn nhát, mà là hắn hiểu rõ tính tình của Trần Trúc.
Từ Lan Đình thật sự lo sợ, hắn như đang đi trên lớp băng mỏng, tất cả đều là di chứng do Trần Trúc rời đi năm đó mang lại.
Người đàn ông sợ rằng mình lại một lần nữa vô ý mà hủy hoại Trần Trúc.
Cơn ác mộng như vậy, Từ Lan Đình không muốn trải qua lần thứ hai, cũng không muốn để cho Trần Trúc trải qua lần thứ hai nữa.
Từ Lan Đình do dự, lấy giấy bảo lãnh ra xem.
Chữ ký của hắn đơn giản lưu loát đến mức không nhìn ra chữ gốc, mà Trần Trúc cũng chưa từng nhìn thấy văn bản công khai mà Từ Lan Đình đã ký.
Từ Lan Đình nghĩ một chút, vẫn là cất hết tất cả tài liệu đi, "Tìm cơ hội, để-"
Hắn suy nghĩ một lát, trong nhất thời không tìm ra được một người nào hoàn toàn đáng tin cậy.
Từ Lan Đình coi tư liệu của Trần Trúc còn quan trọng hơn cả cơ mật cao nhất của công ty, dù giao cho ai hắn cũng không yên tâm.
"Hay là, ngài cứ nói là tiện đường đưa cho cậu ấy." Trợ lý thăm dò nói.
Trợ lý cũng có chút do dự, dù sao thì ông chủ vốn luôn làm việc nhanh gọn, nhưng lại luôn cực kỳ thận trọng trong chuyện của Trần Trúc.
Người đàn ông rũ mắt nhìn người trong ảnh, suy nghĩ một lát.
Cuối cùng, hắn vẫn là đứng dậy, cầm lấy tài liệu trên bàn, "Sắp xếp xe, đi đến trung tâm bồi dưỡng."
Từ Lan Đình nghĩ ra vài phương án, rồi lần lượt bác bỏ, giao cho ai cũng không phải là phương án tối ưu.
Hắn âm thầm che giấu tình yêu của mình, sau một hồi do dự thật lâu, lúc này mới tìm được lý do để cho phép mình được gặp lại Trần Trúc một lần nữa.
Kết thúc cả một ngày học hành, Trần Trúc nhíu mày xoay xoay cổ tay.
Do viết quá nhiều mà đầu ngón tay của cậu đã nổi lên một lớp chai mỏng, cổ tay cũng vì làm đề cả ngày mà đau nhức vô cùng.
Bên cạnh bàn có một ly cà phê nóng được nhẹ nhàng đặt xuống.
Trần Trúc ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt lặng lẽ của Thẩm Thanh Cừ.
"Tuần sau là thi rồi, em ở lại đi." Thẩm Thanh Cừ lấy ra một chồng tài liệu dày cộp, "Không ngại thức đêm chứ?"
Trần Trúc nhìn ly cà phê nóng hổi, trong lòng ấm áp, "Cảm ơn."
"Nhưng ở đây chín giờ phải đóng cửa rồi."
Thẩm Thanh Cừ bình tĩnh nói: "Tôi đã bảo người giữ lại phòng học rồi."
Trần Trúc đây là lần đầu tiên thấy có người dùng việc công để làm việc tư một cách hùng hồn như vậy, không khỏi bật cười.
"Vậy, cảm ơn thầy nhé."
Thẩm Thanh Cừ ngẩng mắt lên từ sau cặp kính mỏng, nói: "Một tháng sau, em nên đổi cách xưng hô rồi."
"Sao ạ?" Trần Trúc nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Thẩm Thanh Cừ, ngoài ý muốn cảm thấy buồn cười.
Thẩm Thanh Cừ vừa đưa tài liệu cho Trần Trúc, vừa nói, "Đợi đến khi em thi đậu Harvard, chúng ta sẽ là bạn học đấy."
Trong giọng điệu của người đàn ông, mang theo một chút kiêu ngạo mà người khác không thể nhận ra, "Tôi đã xin vào chương trình nâng cao của Harvard, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu đề tài nghiên cứu mới."
"Chúc mừng." Trần Trúc đã lĩnh hội được sự xuất sắc của Thẩm Thanh Cừ, cậu cũng rất khâm phục những người xuất sắc như vậy.
"Được rồi, những đề này em lướt qua một chút đi." Cách dạy của Thẩm Thanh Cừ vẫn nhanh như thường lệ, "Có chỗ nào không hiểu, tôi sẽ giúp em."
"Thầy Thẩm, cảm ơn anh." Nói xong, Trần Trúc cúi người vùi đầu vào biển đề, cậu không hề nhận ra, Thẩm Thanh Cừ ngồi bên cạnh mình đã lén đỏ cả vành tai.
Nửa đêm, đèn đường vàng vọt.
Chiếc BMW màu đen thấp thoáng đậu ven đường đã lâu, cũng đã ăn mấy tờ giấy phạt.
Tài xế lau mồ hôi rồi nhìn về phía ghế sau, thấy vị tổng giám đốc có vẻ mặt không ổn kia.
"Tổng giám đốc Từ, có cần vào trong tìm người không?" Tài xế không hiểu, rõ ràng Trần Trúc đang ở trong phòng học, Từ Lan Đình lại chỉ cố chấp chờ ở ngoài cửa.
Từ Lan Đình không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng liếc tài xế một cái. Tài xế thở dài, hắn cũng sắp quen với tính tình âm u của Từ Lan Đình rồi.
Nếu là trước đây, tài xế chắc chắn đã bị một ánh mắt của Từ Lan Đình làm cho sợ đến mức không dám lên tiếng nữa, thậm chí sống lưng còn cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Từ Lan Đình thận trọng, thậm chí là hèn mọn trước mặt Trần Trúc, nhận thức của tài xế đối với người đàn ông này lại nhiều thêm một chút.
Trái tim cho dù cứng rắn đến đâu, thì cũng sẽ có người tàn nhẫn hơn đến mài giũa.
Từ Lan Đình gặp Trần Trúc, chính là đã gặp được người sẽ khiến cho vẻ kiêu ngạo của hắn tan thành mây khói, khiến cho hắn cam tâm cúi đầu.
Ly cà phê bên cạnh đã nguội lạnh, chẳng thể uống nổi nữa, Từ Lan Đình dứt khoát ném ly cà phê mà hắn đã tỉ mỉ xay một buổi sáng vào thùng rác.
Dù sao thì Trần Trúc cũng không thiếu một ly cà phê của hắn, vì đã sớm có người tranh nhau để chăm sóc cho cậu rồi.
Từ Lan Đình nghiến răng, lẳng lặng chờ người bên trong đi ra.
Nhưng thứ hắn chờ được, lại là Trần Trúc cùng với người đàn ông xa lạ kia cùng nhau đi bước ra ngoài.
Trên mặt Thẩm Thanh Cừ không có biểu cảm dư thừa nào, thậm chí, trong mắt người khác còn có chút lạnh lùng.
Nhưng Từ Lan Đình chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn thấu được ánh mắt dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng kia của Thẩm Thanh Cừ.
"Thầy Thẩm, em về trước đây."
Thẩm Thanh Cừ: "Ừm." Anh lặng lẽ đưa ly sữa nóng đến tay Trần Trúc, "Ngoài đường lạnh, cầm cái này ủ ấm tay một chút cũng được."
"Cảm ơn thầy Thẩm." Trần Trúc đúng là có hơi lạnh, cậu nhận lấy ly sữa, cười cười rồi lại nói, "Cảm ơn."
"Thật ra..." Thẩm Thanh Cừ khẽ nhíu mày, dừng lại một chút rồi mới chậm rãi nói, "Em không cần câu nệ với tôi như vậy."
Từ Lan Đình thấy rõ, trong đáy mắt của người đàn ông kia đã có những tình cảm không nên có.
Hắn nghe thấy giọng của Thẩm Thanh Cừ lạnh lùng, nhưng lại đầy ý vị sâu xa.
"Tôi rất thưởng thức em, nếu được hì, chúng ta có thể làm bạn mà."
Từ Lan Đình siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông chết tiệt kia.
Mà lời nói của Trần Trúc lại đâm nát hắn, "Được ạ, em cũng rất ngưỡng mộ anh." Trần Trúc đổi cách xưng hô, lần đầu tiên gọi thẳng tên người đó "Thẩm Thanh Cừ."
Ha... Từ Lan Đình tức đến bật cười, ánh mắt âm u đến mức sắp rỉ máu.
Tài xế không dám nói gì cả, chỉ lẳng lặng chờ người đàn ông lên tiếng.
Nhưng ngoài ý muốn, Từ Lan Đình lại chỉ nhìn Trần Trúc rời đi, thậm chí khi Thẩm Thanh Cừ lái xe rời đi, hắn cũng không hề có ý định làm khó dễ người ta.
"Tổng giám đốc Từ?" Tài xế hỏi hắn, "Có cần đuổi theo không?"
Từ Lan Đình nhắm mắt, cười lạnh, "Đuổi chứ, sao không đuổi."
Cho dù là chết, hắn cũng phải theo đuổi Trần Trúc quay về.
Hắn không thể nhìn Trần Trúc hết lần này đến lần khác rơi vào vòng tay của người khác, cứ tiếp tục như vậy, Từ Lan Đình biết mình nhất định sẽ làm ra những chuyện không thể cứu vãn được.
Hắn có thể tạm thời không đi quấy rầy Trần Trúc, cũng có thể tạm thời thu tay lại, nhưng không thể như một kẻ nhát gan, vĩnh viễn thu mình trong góc tối và chờ Trần Trúc thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn hắn.
Huống hồ, Trần Trúc vốn dĩ sẽ không quay đầu nhìn lại!
Từ Lan Đình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Theo sát em ấy."
Xe từ từ hòa vào màn đêm, chậm rãi đi theo phía sau Trần Trúc.
Trần Trúc ôm ly sữa nóng, vừa đi, vừa ôn lại những nội dung đã học thêm hôm nay trong lòng.
Tiếng còi xe đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, Trần Trúc bị đèn xe làm cho hơi nheo mắt lại.
Ngược sáng, Trần Trúc chỉ thấy một bóng người cao ráo thon dài.
Không cần đợi người đến gần, cũng không cần đợi người kia lên tiếng, Trần Trúc đã cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ thuộc về Từ Lan Đình.
Cậu lùi về phía sau mấy bước, nhìn thấy xung quanh đen ngòm.
"Tôi cũng đâu có ăn thịt em." Giọng nói trầm thấp bị kìm nén của người đàn ông, trong màn đêm giống như ác quỷ đang thì thầm, âm u trầm uất, "Trốn cái gì."
Trần Trúc lại lùi về sau vài bước, có lẽ là Trần Trúc lùi bước và chống cự quá rõ ràng, Từ Lan Đình không tiến lại gần nữa.
Nhờ bóng đêm, người đàn ông đã che giấu vẻ âm u của mình rất tốt. Hắn giả tạo, cất giấu tình yêu của mình, đưa ra tài liệu trong tay như đang làm việc như thường.
"Bên trường học không hề bỏ rơi em, những tư liệu này là tôi tiện đường mang qua đây cho em."
Trần Trúc nhận lấy xấp tài liệu nặng trịch trong tay, trong một khoảnh khắc ngây người, đây là... học bạ của cậu?
Trần Trúc không ngờ rằng, chuyện mà mình đã luôn trông mong lại có thể được giải quyết một cách nhanh chóng và dễ dàng như vậy.
"Ai nhờ anh mang cho tôi thế?" Ánh mắt vui sướng của Trần Trúc khiến cho Từ Lan Đình bỗng ngây người.
Không biết đã bao lâu rồi, hắn đã không được nhìn thấy dáng vẻ vui mừng như vậy của Trần Trúc.
Từ Lan Đình l**m môi, ánh mắt sâu thẳm, gần như tham lam nhìn người trước mắt, giọng điệu lại bình tĩnh như gió đêm, "Chẳng biết."
Người đàn ông không hề để ý mà cười, nói: "Ai mà biết được là thằng ngu nào chứ."
••••••••
Tác giả:
Đình Đình: Thằng ngu chính là anh đây :)
Lily: Tui biết nhiều bà cũng bắt đầu thấy tội tội ổng rồi nhóe =))) Không sao không sao~