Túi giấy màu da bò rất dày, sợi chỉ trắng mảnh quấn quanh miệng túi.
Trần Trúc giơ tay, từ từ mở túi tài liệu ra. Bên trong có học bạ của cậu, giấy chứng nhận đạt giải, còn có bức thư giới thiệu của hiệu trưởng trường 16.
Cậu trải phẳng tất cả tài liệu rồi bày lên bàn. Nhìn ảnh thẻ của mình năm 19 tuổi, Trần Trúc có chút cảm khái.
Khi đó còn trẻ, ý chí hăng hái, tràn đầy hoài bão, Trần Trúc tỉ mỉ nhìn lại chính mình trong ảnh, tuy vẻ ngoài không hề thay đổi nhưng trong đáy mắt Trần Trúc hiện giờ đã không còn vẻ ngây ngô như trước nữa rồi.
Cậu của 21 tuổi đã rũ bỏ vẻ non nớt, vác trên vai gánh nặng cuộc đời, trong đáy mắt lắng đọng lại chỉ là sự trầm ổn được tháng năm tôi luyện.
Trần Trúc lặng lẽ cất tài liệu, cậu lại nhìn tờ giấy bảo lãnh quan trọng kia, nhìn chữ ký viết một cách cẩu thả kia để cố gắng tìm ra dấu vết của người giúp đỡ mình ở phía sau.
Cậu nhíu mày quan sát chữ viết một lúc, hơi cảm thấy quen thuộc, nhưng có nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra được ai.
Thôi vậy, Trần Trúc thầm nghĩ, nếu như người kia không muốn lộ diện thì có lẽ họ cũng có lý do riêng của mình.
Nhưng Trần Trúc vẫn trang trọng ghi nhớ sự giúp đỡ này trong lòng, mong rằng trong cuộc đời này có thể nói với người kia một tiếng cảm ơn.
-
"Tuần sau là thi rồi." Thẩm Thanh Cừ đứng trước bục giảng, anh vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, trên sống mũi là một chiếc kính không gọng, "Bây giờ điều các bạn cần làm là ổn định tâm lý."
Thẩm Thanh Cừ bảo trợ giảng phát tài liệu cho học sinh, "Lúc nào rảnh thì cứ xem tài liệu ôn tập, đừng quá căng thẳng nhé."
Dù sao thì đây cũng là kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời, hơn nữa, đối với Trần Trúc mà nói, nó càng là thời khắc mấu chốt để thực hiện lý tưởng của mình.
Trần Trúc nắm chặt tài liệu ôn tập trong tay, lên tiếng hỏi: "Sau này không còn lớp học nữa ạ?"
Thẩm Thanh Cừ khẽ cười: "Bạn học Trần, tôi biết em ham học, nhưng cũng phải có lúc thả lỏng bản thân chứ."
Có lẽ là để an ủi mọi người đang căng thẳng... hoặc là an ủi người nào đó, Thẩm Thanh Cừ tùy ý nhắc lại chuyện của mình lúc thi cử.
"Lúc đó căng thẳng đến mức cả đêm không ngủ được," Thẩm Thanh Cừ chậm rãi nói, ánh mắt như có như không rơi trên người Trần Trúc, cười một tiếng, "Trong đầu rối tung và do dự."
"Vậy thầy ơi thầy đã làm cách nào để vượt qua căng thẳng vậy ạ?" Có người ở dưới lên tiếng hỏi.
Thẩm Thanh Cừ cười, nói: "Không cần vượt qua." Anh nói, "Căng thẳng là một cảm xúc không thể tránh khỏi, cứ đối diện với nó là được."
Có bạn học nhỏ giọng cười lên, "Thì ra học sinh giỏi trước khi thi cũng sẽ mất ngủ nha."
Thẩm Thanh Cừ nhìn Trần Trúc, chậm rãi nói: "Ừ, lúc đó thật sự rất lo lắng." Anh dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bục giảng theo thói quen, "Còn được cử đi học MIT và Harvard cùng lúc, thật sự rất rối rắm đấy."
Học sinh ở dưới lập tức cười ồ lên, bọn họ cũng không ngờ rằng Thẩm Thanh Cừ có thể nghiêm túc nói đùa như vậy.
Trần Trúc cũng không nhịn được mà cúi đầu cười, cậu bị chọc cười bởi dáng vẻ mặt mày căng thẳng mà vẫn muốn trêu đùa học sinh của Thẩm Thanh Cừ.
Một người luôn không nói giỡn lại có dáng vẻ đáng yêu như vậy, mọi người đều không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều.
Có người lên tiếng hỏi, "Thầy Thẩm, vậy lúc đó thầy chọn MIT, có hối hận không?"
Thẩm Thanh Cừ nhướng mày, trong đôi mắt dài xinh đẹp mang theo ý cười, "Có một chút, dù sao thì căn tin của MIT cũng không ngon bằng của Harvard."
Nói xong, lại là một tràng cười ồ lên. Thẩm Thanh Cừ: "Cho nên khi chọn trường, các bạn nhớ phải cân nhắc cả yếu tố này vào nhé, dù sao thì nó liên quan đến vấn đề ăn uống của các em trong bốn năm tới đấy."
Có người cười nói: "Thầy Thẩm, em nghe nói thầy định đến Harvard mở đề tài nghiên cứu, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này sao?"
Trong tiếng cười của mọi người, ánh mắt của Thẩm Thanh Cừ từ từ dừng lại nhìn ai đó, "Harvard rất đẹp, cảnh sắc bốn mùa đều có vẻ thú vị riêng."
Thẩm Thanh Cừ dừng lại một chút, trong đáy mắt là ý tứ sâu xa mà không ai hay biết: "Nghe nói, rất thích hợp để hẹn hò."
Trong lớp học nháy mắt ồn ào cả lên, mọi người đều hỏi Thẩm Thanh Cừ có phải là anh đã có người mình thích hay không.
"Ừ." Thẩm Thanh Cừ dời tầm mắt, vội vàng kết thúc thời gian nghỉ ngơi, "Các bạn có thể bắt đầu ôn tập rồi, lát nữa sẽ gọi lên làm đề."
Ngọn lửa hóng hớt đang bùng cháy hừng hực bị Thẩm Thanh Cừ bình tĩnh dập tắt, nhưng vẫn không ngăn được có người nhỏ giọng bàn tán.
"Thầy Thẩm xuất sắc như vậy, vậy thì người yêu của thầy ấy chắc cũng xuất sắc lắm, có khi nào là giáo viên nào đó trong cơ sở của chúng ta không?"
"Sao tôi lại cảm thấy người thầy Thẩm thích là-"
"Suỵt! Thầy Thẩm đi tới rồi, nhỏ tiếng chút."
Thẩm Thanh Cừ gõ gõ lên bàn của Trần Trúc, nhỏ giọng nói: "Ra ngoài một lát, có chuyện muốn nói với em."
Mấy ngày nay Thẩm Thanh Cừ đều ở riêng giúp Trần Trúc phụ đạo, trong việc thi cử cũng đưa ra rất nhiều lời khuyên xác đáng.
Trần Trúc có thể cảm nhận được Thẩm Thanh Cừ quan tâm mình, cậu rất cảm kích vì mình có thể gặp được một người thầy tốt như Thẩm Thanh Cừ.
Đương nhiên, tất cả những thứ này trong mắt người ngoài lại vô cùng khác thường.
Thẩm Thanh Cừ tuy ôn hòa, nhưng mọi người trong lớp đều hiểu rõ sự cao ngạo không thể với tới trong cốt tủy của Thẩm Thanh Cừ.
Có thể nói, Thẩm Thanh Cừ vẫn có chút kiên nhẫn trong giờ học, còn ngoài giờ học thì anh chính là một đóa hoa trên núi cao.
Nhưng hết lần này đến lần khác, vẻ lạnh lùng của Thẩm Thanh Cừ lại biến mất trước mặt Trần Trúc. Anh đối với Trần Trúc dường như vô cùng kiên nhẫn, mọi người trong lớp ai cũng lần lượt đoán, "Mày nói xem, người thầy Thẩm thích, có khi nào là Trần Trúc không?"
"Tao cũng thấy vậy á, ê mày biết không? Lần trước tao tận mắt nhìn thấy thầy Thẩm pha cà phê, còn pha hai ly lân!" Người nọ vẻ mặt hưng phấn nói, "Có thể khiến thầy Thẩm đích thân pha cà phê, ngoài Trần Trúc ra thì còn ai nữa cha!"
"Cạch" một tiếng, máy pha cà phê kêu lên, Thẩm Thanh Cừ vừa rót cà phê vừa nói với Trần Trúc: "Thủ tục của em đã xử lý gần xong rồi, tôi cũng đã hỏi thăm giáo viên ở bộ phận tuyển sinh của trường rồi, cơ bản là không có vấn đề gì nữa."
Trần Trúc nhận lấy ly mà Thẩm Thanh Cừ đưa cho, nói một tiếng cảm ơn, cậu dừng lại một chút, lại nói: "Thật sự cảm ơn anh, thầy Thẩm."
"Hửm?" Thẩm Thanh Cừ cười nói: "Hôm nay là tiết học cuối cùng rồi, em vẫn còn gọi tôi là thầy sao?"
Trần Trúc: "Một ngày là thầy, cả đời-"
"Thôi ngay." Thẩm Thanh Cừ có chút đau đầu, anh không muốn làm cha của cậu đâu.
Trần Trúc cũng cảm thấy mình có chút đường đột, cầm ly cà phê suy nghĩ một lúc, chậm rãi nói: "Vậy sau này, em gọi anh là Thanh Cừ, được không ạ?"
Thẩm Thanh Cừ xoay lưng lại, thân hình dưới chiếc áo sơ mi trắng có chút gầy, cổ tay cầm ly tay thon thả và trắng trẻo, chỉ là sau khi Trần Trúc thốt ra tiếng "Thanh Cừ", cổ tay anh lại khẽ run lên một cái mà không ai hay biết.
"Ừ..." Thẩm Thanh Cừ vẫn quay lưng về phía Trần Trúc, anh ra vẻ bình tĩnh uống một ngụm cà phê, lại không cẩn thận bị bỏng một chút mà nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
Trần Trúc không hề phát hiện ra Thẩm Thanh Cừ bị sơ suất, chỉ mang lòng cảm kích mà nói với Thẩm Thanh Cừ: "Cảm ơn anh, thầy Thanh Cừ."
Thầy Thanh Cừ? Thẩm Thanh Cừ dở khóc dở cười, quay người lại rồi sâu kín nhìn cậu, "Trần Trúc, tôi không muốn làm thầy của em đâu, đừng gọi tôi là thầy nữa."
Nói xong, Thẩm Thanh Cừ đặt ly xuống, "Thôi, sắp vào lớp rồi, đi thôi."
Trần Trúc không hề để ý đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Thẩm Thanh Cừ, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi cũng đặt ly xuống, quay người đi vào lớp.
Trần Trúc không hề biết rằng, ngay sau khi cậu rời đi, Thẩm Thanh Cừ vẫn đứng trước máy pha cà phê, nhìn vào ly cà phê trước mặt mà ngẩn người rất lâu.
Ngày thi đã được xác định từ lâu, Trần Trúc cũng đã đến hội đồng thi để khảo sát trước. Nhưng để đảm bảo chắc chắn không xảy ra sơ suất, Trần Trúc vẫn thu dọn hành lý từ ngày hôm trước rồi thuê một khách sạn xung quanh nơi thi.
Đêm hôm đó, Trần Trúc nằm trên chiếc giường nhỏ trong khách sạn, nhìn trần nhà trắng toát phía trên mà mãi không thể ngủ được.
Cậu trở mình, lấy điện thoại ra xem giờ, đang do dự có nên dứt khoát thức cả đêm ôn bài không thì Thẩm Thanh Cừ gửi đến một tin nhắn thoại.
Giọng nói nhàn nhả của Thẩm Thanh Cừ vang lên trong màn đêm, như một dòng nước nhỏ chảy êm đềm rồi từ từ lướt qua những dây thần kinh đang căng thẳng của Trần Trúc.
"Nghe nói căn tin ở khu trường chính của Harvard có đồ ăn Trung Quốc, hương vị cũng không tệ, tôi hẹn em trước nhé, đến lúc đó gặp."
Trần Trúc nghe giọng điệu có chút hân hoan của Thẩm Thanh Cừ, cậu cũng từ từ mỉm cười.
Còn chưa kịp trả lời, một cuộc gọi khác đã gọi đến.
Là Diệp Hi... Trần Trúc nhìn số điện thoại quen thuộc, do dự một lát rồi nhận máy.
Thật lạ là người ở đầu dây bên kia không có ý định dây dưa, giọng của Diệp Hi trong trẻo và vui vẻ.
"Anh ơi, em biết chắc chắn anh đang không ngủ được haha." Diệp Hi dường như đang ở bờ biển, bên kia đầu dây có tiếng sóng biển.
"Anh ơi, anh có muốn nghe tiếng sóng biển không." Diệp Hi nhẹ nhàng nói, sau đó từ từ giơ tay lên cao.
Ngay sau đó, Trần Trúc nghe thấy tiếng sóng biển dài và êm dịu, bọt sóng nhảy nhót, nhảy múa trên bãi cát, triều dâng lên, vỗ vào những tảng đá...
Trần Trúc nhắm mắt, như thể cậu cũng đang ở bên bờ biển.
Một lúc lâu, giọng của Diệp Hi truyền đến, "Anh ơi, anh nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ làm được."
"Ừ, cảm ơn em." Trần Trúc nói, cậu im lặng một lúc, mà Diệp Hi cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu, giọng của Diệp Hi truyền đến, "Anh ơi, ngủ ngon nhé." Cùng với gió biển, nỗi buồn man mác của cậu thiếu niên biến mất ở đầu dây bên kia.
Trần Trúc nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Cậu vậy mà lại bình tĩnh hơn rất nhiều, dần dần cũng thấy hơi buồn ngủ.
Thì ra, cảm giác được bao bọc bởi sự tử tế, lại an tâm và ấm áp đến như vậy.
Trần Trúc nhắm mắt, chuyện cũ như thước phim trong giấc mơ, từng khung từng khung, từng cảnh từng cảnh.
Lúc thì cậu nhìn thấy gió lạnh thét gào ở Moscow, lúc thì lại là ánh mặt trời chói chang ở Úc.
Căn phòng dưới tầng hầm nhỏ hẹp, bánh mì khô cứng khó nuốt, đôi giày đóng băng, những món hàng không chẳng khi nào khuân xong hết...
Đột nhiên, một đôi mắt hồ ly quyến rũ hiện ra trước mắt.
Vẫn là căn nhà nhỏ hẹp kia, người đàn ông mở toang vạt áo, dựa vào đầu giường.
Hắn thờ ơ ngậm điếu thuốc, nhả ra làn khói trắng, trong khói mù mờ mà cười với cậu như một con hồ ly.
"Muộn thế này rồi, còn làm đề sao."
"Tiểu quân tử, gọi một tiếng anh trai nghe xem nào, hửm?"
Trần Trúc toàn thân mồ hôi lạnh mà giật mình tỉnh giấc, cậu mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng toát mà thẫn thờ rất lâu.
Cậu cứ tưởng mình sẽ không bao giờ mơ thấy Từ Lan Đình nữa.
Trần Trúc thở dài, cảm thán vì cái bóng không tan của người kia, cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nhớ đến người đàn ông đó nữa.
Cậu bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra xem, đã là năm rưỡi sáng rồi.
Trần Trúc đã ngủ được một chút, cậu nhìn đêm tối mịt mùng bên ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi một chút rồi đứng dậy mặc quần áo vào.
Cậu mặc áo khoác dày cộp vào, đội mũ lưỡi trai, đi giày, cậu định đi ra ngoài một chút.
Đường phố buổi sáng sớm vắng người qua lại, chỉ có ánh đèn của sạp báo lờ mờ sáng.
Trần Trúc thở ra một hơi trắng, đi đến cạnh sạp báo mua một hộp sữa nóng từ máy bán hàng tự động.
Đang chuẩn bị rời đi, trong lòng Trần Trúc có gì đó động đậy.
Cậu đi đến bên sạp báo, chậm rãi lật xem tờ báo ra ngày hôm nay.
Một góc của tờ báo là bài thơ ngắn quen thuộc.
"Tôi mang tình yêu vô vọng, tuyệt vọng mà yêu em.
Nhưng em yêu dấu hỡi, nguyện tương lai em tràn đầy hy vọng.
Nếu thế gian này có thần minh tồn tại, nguyện dâng lên hết thảy bản thân tôi.
Để đổi cho người tôi yêu, tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn."
Trần Trúc uống một ngụm sữa, bỏ ra một đô la mua tờ báo ngày hôm đó.
Tiền đồ như gấm, tương lai xán lạn, nghe cũng khá may mắn nhỉ, Trần Trúc nghĩ, cứ xem như mua điềm hên vậy.
••••••••
Tác giả:
Lão Từ: Anh yêu em ba la ba la...
Cây Trúc: Hầy, cũng khá may mắn đấy, mua =w=