Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 55

Kỳ thi kéo dài cả tháng, trong một tháng này, thư viện và phòng tự học ở khu vực đều chật kín người, ngay cả những công viên thường ngày không có ai lui tới cũng đầy người ôm máy tính và sách vở ôn tập.

Ngày kết thúc kỳ thi cuối cùng của Trần Trúc, trận tuyết đầu tiên của mùa đông bất ngờ kéo đến.

Tuyết trắng như bông rơi lả tả, như một lớp đường trắng ngọt ngào rơi xuống mỗi góc phố.

Trần Trúc kéo chặt áo măng tô, xông vào trong gió tuyết. Trên vai cậu liền đầy tuyết, ngay cả lông mi cũng là phủ lớp sương băng mỏng.

"Tuyết đầu mùa báo hiệu một năm bội thu nha." Trần Văn Quốc ở đầu dây bên kia cảm thán, "Bên này đã mặc áo mùa xuân rồi."

Trần Trúc thở hắc ra một hơi trắng, "Vâng ạ." Chớp mắt một cái, cậu đã rời nhà gần hai năm rồi.

Trần Văn Quốc đương nhiên vô cùng nhớ cháu trai của mình, nhưng ông lão quật cường hiếu thắng này lại không chịu lộ ra một chút yếu đuối trước mặt cháu, chỉ nói quả trên núi đã chín rồi, cá bột cũng đã lớn rồi, lũ trẻ trong làng suốt ngày ồn ào hỏi anh Trúc đi đâu rồi.

Nỗi nhớ nhung kín đáo của người lớn tuổi mà, Trần Trúc đương nhiên hiểu, cậu cười nói: "Đợi bên này ổn định, con sẽ mua vé máy bay."

Hôm qua như một giấc mơ vậy. Rời xa quê hương quá lâu rồi, trong giấc mơ mỗi đêm của Trần Trúc đều là con đường xi măng hẹp nhỏ kia.

Trần Văn Quốc rõ vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng ngoài miệng lại nói: "Xa xôi như vậy, qua lại cũng mệt..." Ông dừng lại một chút, lại hỏi, "Cái thằng nhóc Diệp Hi kia có cùng con về không? Bên ta nghèo thì nghèo thật, nhưng chỗ chơi cũng không ít đâu."

Diệp Hi... trong lòng Trần Trúc chùng xuống, kể từ sau đêm hôm đề nghị chia tay để bình tĩnh với Diệp Hi, cậu đã cố ý khép lại tất cả những gì liên quan đến Diệp Hi.

Hối tiếc cũng được, thất vọng cũng không sao, Trần Trúc đem tất cả cảm xúc gói ghém gọn gàng lại, cất vào một góc.

Bây giờ thi cử đã xong, nỗi thất vọng muộn màng trong nháy mắt bao trùm lấy Trần Trúc.

Cậu hít hít mũi, nhả ra một hơi trắng, "Em ấy..." Trần Trúc do dự nói, "Em ấy có lẽ, sẽ không về cùng con."

Trần Văn Quốc hiểu Trần Trúc, vừa nghe giọng điệu do dự của Trần Trúc liền hiểu ra là chuyện gì.

"Trúc à, tư tưởng của thế hệ chúng ta không theo kịp được các con, nhưng có một câu này, ông vẫn phải nói thêm." Trần Văn Quốc nói, "Tình yêu, rất nhiều khi chỉ là gấm thêu hoa."

Trần Trúc hiểu ý của Trần Văn Quốc, từ nhỏ đến lớn, Trần Văn Quốc dạy Trần Trúc đều là tu dưỡng bản thân, lập chí báo quốc.

Trong đạo làm người mà Trần Văn Quốc giảng dạy, chưa bao giờ nhắc đến tình yêu đôi lứa, mà Trần Văn Quốc cũng dường như cố ý né tránh những điều này.

Trần Văn Quốc: "Sự nghiệp mà sau này con muốn dấn thân vào, cần là một người có thể cùng con đứng sóng vai."

Ông quá hiểu Trần Trúc, biết đứa nhỏ đã cô đơn từ bé, trong lòng thiếu thốn ấm áp và tình yêu.

Nhưng chốn dịu dàng là thứ bào mòn ý chí của người ta nhất, sự dịu dàng vô nghĩa chỉ làm vướng chân Trần Trúc trên con đường tiến về phía trước.

Trần Trúc bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn, cậu bị lời nói của Trần Văn Quốc đâm trúng tim gan.

Tình yêu nhiệt liệt và thuần khiết của cậu đều là núi lửa bị đè nén quá lâu dưới năm tháng cô độc, một chút tia lửa liền khiến Trần Trúc bùng nổ sa vào.

Cậu đã từng hướng đến tình yêu oanh oanh liệt liệt, cũng từng chờ mong tình nghĩa như nước chảy đá mòn - những điều này đều là cách cậu phản kháng lại những quy tắc cứng nhắc đã bị đè nén quá lâu.

Lúc trước cậu đã bất chấp tất cả ở bên Từ Lan Đình, không màng tất cả mà lao tới, bất chấp tất cả mà chìm đắm, chẳng qua cũng chỉ là bị một chút tia lửa của Từ Lan Đình mà gợi lên ngọn lửa cháy bỏng đã bị đè nén từ lâu.

Thời gian đổi dời, Trần Trúc nhìn bầu trời mông lung trong tuyết trắng mịt mờ, đột nhiên nảy ra một ý niệm - có lẽ từ khi sinh ra, cậu vốn dĩ không nên vì bất kỳ ai mà dừng chân.

Có một số người, sinh ra đã không thuộc về tình yêu.

Trần Trúc nghĩ, có lẽ cậu chính là kiểu người đó.

Dưới bầu trời mịt mờ tuyết trắng, Trần Trúc dường như nhìn thấy một con chim lạc đàn.

Chim bay vĩnh viễn không dừng chân.

Trần Trúc trước đây cảm thấy loài chim bay quá tuyệt tình, nhưng sau khi lĩnh hội được cái mùi vị điên cuồng vì giấc mơ, nếm trải được sự tàn khốc trong gió mây, trải qua sự tàn phá của bão tuyết.

Ai nói, bầu trời rộng lớn lại không bằng cái ổ ấm áp chứ?

Ngoài tình yêu còn có lý tưởng, tình yêu khiến người ta điên cuồng, lý tưởng cũng như vậy thôi.

Trần Trúc: "Ông ơi, con..." Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến bên miệng chỉ biến thành một lời hứa trang trọng, "Con sẽ nhanh chóng học thành tài rồi về nước."

"Được." Trần Văn Quốc hiểu rõ rằng mình đối với Trần Trúc quá mức tàn nhẫn, thậm chí là tuyệt tình.

Nhưng thứ mà ông muốn bồi dưỡng là một thành viên có thể thúc đẩy đất nước này tiến lên phía trước, chứ không phải là một kẻ tầm thường chìm đắm trong tình ái.

Tàn nhẫn cũng được, vô tình cũng được, Trần Văn Quốc nhẫn tâm hoàn thành sứ mệnh của mình, cũng kỳ vọng Trần Trúc có thể hoàn thành sứ mệnh của chính cậu.

-

Tháng thi cử cuối cùng cũng qua đi, Trần Trúc ngay lập tức hỏi Thẩm Thanh Cừ, đối phương sau khi xem sơ qua đáp án của cậu, đưa ra kết luận, "Thành tích đạt tiêu chuẩn, nhưng việc trúng tuyển vào trường có tiếng còn phải cân nhắc rất nhiều yếu tố ngoài thành tích."

Trần Trúc biết, những gì cậu có thể làm đều đã làm xong rồi, tiếp theo không gì khác ngoài chờ đợi cả.

Cậu không thẹn với lòng, cũng không thẹn với sự nỗ lực liều mạng của bản thân trong những ngày qua.

Ở đầu dây bên kia, Thẩm Thanh Cừ dường như có chút do dự, anh trước tiên hỏi thời gian gần đây của Trần Trúc, rồi lại nhắc đến việc trung tâm sẽ tổ chức một vài buổi lễ trao giải.

"Nhưng những việc đó đều phải đợi đến khi có kết quả thi của thí sinh mới tổ chức được." Thẩm Thanh Cừ theo thói quen gõ nhẹ lên mặt bàn, do dự mở miệng, "Trước đó, hay là mọi người tụ tập riêng với nhau một chút đi."

Trần Trúc hồi tưởng lại những người trong lớp, thật ra rất nhiều người chỉ là quen biết kiểu gật đầu chào hỏi, mọi người đều bận rộn với những đống đề thi, không giao lưu quá nhiều.

"Ừm..." Thẩm Thanh Cừ dường như cũng hiểu rõ việc này, nhưng anh vẫn muốn tranh thủ cái gì đó, hoặc nói là, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được, "Tụ tập đơn giản thôi, xem như là tiệc chia tay."

Trần Trúc ngược lại không hề do dự, cậu đã nghỉ làm ở nhà hàng, thời gian cũng dư dả hơn, hơn nữa Thẩm Thanh Cừ đúng là đã giúp cậu rất nhiều.

"Vậy có thời gian và địa điểm thì anh báo cho em ạ." Trần Trúc nói, "Em sẽ đến."

Người ở đầu dây bên kia có một khoảnh khắc im lặng, ngay sau đó là tiếng ho nhẹ, dường như là bị sặc nước.

"Vậy được." Thẩm Thanh Cừ cố tỏ ra trấn định nói, "Tôi sẽ gửi email thông báo cho mọi người."

Trần Trúc cười, "Thầy ơi, chỉ là tụ tập riêng thôi mà, không cần phải trang trọng như vậy. Hay là để em nói một tiếng trong nhóm lớp nhé."

Thẩm Thanh Cừ phản ứng lại, anh cũng cười, đúng là ngớ ngẩn... anh cười nói: "Để tôi nói cho, mời em... mời các em ăn cơm, đương nhiên là phải để thầy nói rồi."

Thời gian tụ tập được quyết định rất nhanh, bạn học trong lớp cũng rất nể mặt Thẩm Thanh Cừ mà lần lượt đồng ý, còn ồn ào đòi mang quà cảm ơn Thẩm Thanh Cừ.

Trần Trúc chợt nghĩ ra, cậu đúng là nên mang một món quà cho Thẩm Thanh Cừ nhỉ.

Cậu xem số tiền trong tài khoản, gần một năm nay, Trần Trúc tiết kiệm chi tiêu cũng coi như đã dành dụm được một khoản tiền, học phí và tiền sinh hoạt năm nhất đại học cũng không thành vấn đề.

Trần Trúc đoán chừng Thẩm Thanh Cừ cũng sẽ không nhận món quà nào quá đắt, cậu nghĩ một chút, so với giá cả thì hình như tấm lòng mới là quan trọng nhất.

Cậu suy nghĩ một lúc, đứng dậy, tìm giấy Tuyên Thành từ trên giá sách.

(Giấy Tuyên Thành/ Giấy Tuyên: Loại giấy có nguồn gốc từ 1 tỉnh Trung Quốc, phù hợp để viết thư pháp và hội hoa Trung Hoa)

Trần Trúc cầm bút lên, màu mực loang ra trên tờ giấy mềm mại. Nét bút của cậu vốn dĩ phóng khoáng, lần này hạ bút lại vô cùng cẩn thận.

Trên giấy là bốn chữ lớn là lời cảm ơn của Trần Trúc đối với Thẩm Thanh Cừ, cũng là lời nhắc nhở của Trần Trúc đối với chính mình.

Người giúp cậu trên cong đường này rất nhiều, cho dù là vị hiệu trưởng không lộ mặt kia, hay là Thẩm Thanh Cừ, thậm chí là Diệp Hi đã dậy sớm chăm sóc cậu - những người này, Trần Trúc đều lần lượt khắc ghi trong lòng.

Thêu hoa lên gấm thì dễ, đưa than trong tuyết mới khó.

Trần Trúc cẩn thận phơi khô bức thư pháp rồi tỉ mỉ đóng khung lại.

"Trần Trúc, em đến đâu rồi?" Thẩm Thanh Cừ gọi điện thoại hỏi.

Trần Trúc mang theo quà, khoác áo ngoài, "Em giờ mới đi ạ." Trần Trúc nghĩ một chút, đột nhiên tặng quà có lẽ hơi đường đột, hay là nên nói trước với Thẩm Thanh Cừ thì hơn, "Ừm... Em có chuẩn bị một món quà cho anh, hy vọng anh thích."

Không ngờ rằng, Thẩm Thanh Cừ im lặng một lúc rồi  sau đó nói: "Em gửi địa chỉ, tôi đến đón em."

Một lát sau, Trần Trúc liền thấy xe của Thẩm Thanh Cừ ở bên đường.

Gió lạnh gào thét, Trần Trúc không ngờ Thẩm Thanh Cừ lại đích thân xuống xe rồi đi về phía mình.

Một chiếc ô đen tuyền được mở ra trên đỉnh đầu, Thẩm Thanh Cừ như không biết lạnh mà chỉ che ô cho Trần Trúc, "Đi thôi."

Máy sưởi trong xe rất ấm, ngăn cách được cái lạnh bên ngoài, ấm áp và khô ráo.

Trần Trúc còn chưa kịp lấy quà của mình ra, trước mắt đã có thêm một chiếc hộp vuông vắn.

"Hửm?" Trần Trúc có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Thanh Cừ, mà đối phương lại bình tĩnh khởi động xe, nhàn nhạt nói: "Chuẩn bị một chút quà nhỏ cho mọi người, đây là của em."

Thẩm Thanh Cừ dừng lại một chút, chậm rãi xoay vô lăng, "Về nhà rồi xem."

"Cảm ơn." Trần Trúc cất chiếc hộp tinh xảo kia, sau đó lặng lẽ nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ.

Những năm này, tuy cậu đã học được cách lái xe, nhưng lên xe vẫn có chút chóng mặt.

"Chóng mặt thì cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, dời sự chú ý đi."

Người kia từng thờ ơ nắm vô lăng, vừa nói vừa đạp mạnh ga.

Người đó không bao giờ để ý đến cảm nhận của người khác, hắn theo đuổi tốc độ, vậy thì cho dù người bên cạnh có chóng mặt choáng váng đến đâu, hắn cũng sẽ không chậm lại dù chỉ một chút.

Có lẽ là dây thần kinh đã căng thẳng nhiều năm bỗng nhiên thả lỏng, những ngày này, Trần Trúc vẫn luôn nhớ đến Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình xấu xa, Từ Lan Đình tàn nhẫn, Từ Lan Đình khoe mẽ, ăn chơi, vô tình...

Ký ức đắng chát ngọt ngào cứ mãi dừng lại ở cổ họng, không đau, nhưng lại dai dẳng không tan.

Thẩm Thanh Cừ ho khẽ một tiếng, ra vẻ vô tình khơi mào chủ đề trò chuyện, "Em... đã chuẩn bị, quà cho tôi sao?"

"Vâng." Trần Trúc hoàn hồn, lấy món quà mình đã đóng khung từ trong túi ra, "Không phải là thứ gì quý giá, là do tự tay em viết."

Thẩm Thanh Cừ chậm rãi đưa xe vào chỗ đỗ, liếc nhìn món đồ trên tay Trần Trúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Em tự tay viết sao?"

"Cảm ơn em." Thẩm Thanh Cừ đỗ xe xong, quay người lại, nhìn Trần Trúc, trong đôi mắt xinh đẹp thanh tú của anh phản chiếu nụ cười trong sáng của Trần Trúc, "Tôi rất thích."

Thẩm Thanh Cừ lễ phép hỏi, "Có thể mở ra xem không?" Nói rồi, anh cúi đầu nhìn món quà được gói ghém vô cùng tỉ mỉ trong tay.

"Được ạ." Trần Trúc nhìn thấy vành tai Thẩm Thanh Cừ đột nhiên ửng hồng, có chút khó hiểu.

Người đàn ông cẩn thận mở lớp giấy màu bên ngoài ra, trước mắt là bốn chữ lớn chỉnh tề.

Nụ cười bên miệng Thẩm Thanh Cừ khựng lại, "Ân Sơn Nghĩa Hải?" *

(* Ân nghĩa như núi cao, tình nghĩa như đại dương)

"Ừm." Trần Trúc gật đầu, cậu thấy vẻ mặt Thẩm Thanh Cừ không được vui, cậu có chút ngại ngùng, "Tuy rằng viết không được đẹp lắm, nhưng mà, em—"

"Không có." Thẩm Thanh Cừ khẽ cắn chặt răng sau, gượng cười, nói với Trần Trúc, "Viết đẹp lắm, rất đẹp."

Ân Sơn Nghĩa Hải, rất đẹp, rất tuyệt...

Địa điểm tụ tập là một quán lẩu ở khu phố Tàu, dầu ớt đỏ rực cuộn trào trong nồi, từng bàn từng bàn người ngồi vây quanh, náo nhiệt ồn ào.

Trần Trúc rất thích không khí náo nhiệt như vậy, cảm giác như là đã về đến nhà, những gì lọt vào mắt đều là những gương mặt quen thuộc và ngôn ngữ quen thuộc.

Mà Thẩm Thanh Cừ hình như hơi mất tập trung, anh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, bảo học sinh gọi món, còn mình thì không có muốn ăn gì cả.

"Wow!" Có học sinh mở món quà Thẩm Thanh Cừ đã chuẩn bị, "Cảm ơn thầy Thẩm!" Bên trong hộp là một cây bút máy Parker.

Cũng có người lần lượt mở quà, phải công nhận rằng Thẩm Thanh Cừ tuy trên lớp vô cùng nghiêm khắc, nhưng quả thực là một người thầy có trách nhiệm.

"Ê Trần Trúc, của cậu là gì vậy?" Có người ghé lại, nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay Trần Trúc, có chút tò mò.

Trần Trúc nhớ đến chuyện Thẩm Thanh Cừ nói bảo cậu về nhà rồi hãy mở, tuy không hiểu rõ lý do, cuối cùng hàm hồ nói: "Bút máy."

Người kia cũng vẫy vẫy cây bút máy trong tay mình, "Không ngờ thầy Thẩm nhìn có vẻ khó gần như vậy, nhưng lại tốt như thế, không chỉ mời chúng ta ăn cơm còn tặng quà nữa chứ."

Trần Trúc ngược lại không cảm thấy Thẩm Thanh Cừ khó gần, chỉ là nhìn có vẻ lạnh lùng hơn chút mà thôi, ở riêng lại rất dễ gần, anh là một người rất nhiệt tình.

Mà người thầy Thẩm nhiệt tình kia thì lại buồn bã uống chút rượu, ánh mắt như có như không nhìn về phía Trần Trúc, "Từ hôm nay mọi người đã tốt nghiệp rồi, sau này, đừng gọi tôi là thầy nữa." Thẩm Thanh Cừ chậm rãi nói, "Nếu có duyên gặp lại nhau ở Harvard, hy vọng mọi người có thể đổi cách gọi thành đàn anh."

Mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Cừ đang nói đùa, dù sao thì trừ Trần Trúc ra thì có một chút hy vọng, những người có mặt ở đây cũng không có ai có cơ hội vào Harvard.

Nhưng, ai cũng phải có ước mơ mà. Có người khéo ăn nói liền nâng ly, lớn tiếng nói: "Nào, chúc cho mọi người chúng ta có thể gặp lại nhau ở Harvard!"

Mọi người đều lần lượt nâng ly, Trần Trúc không biết uống rượu, nhưng không địch nổi sự nhiệt tình của những người bên cạnh, cậu cũng nâng ly lên.

Cậu nhìn bia trong ly, không biết vì sao vào khoảnh khắc này mới có cảm giác tất cả cuối cùng cũng đã đâu vào đấy, nỗi u ám đã tan đi.

Bị những cảm xúc khó hiểu bao trùm, đến khi Trần Trúc hoàn hồn thì cậu đã uống cạn hết ly bia trong tay  trong tiếng cười nói của mọi người.

Toi rồi... Ý nghĩ đầu tiên của Trần Trúc, chính là nhanh chóng rời đi.

Cậu vừa vội vàng mở điện thoại chuẩn bị gọi xe, vừa tạm biệt những người trên bàn.

Thẩm Thanh Cừ đứng dậy muốn đưa cậu về, Trần Trúc nghiến răng không muốn mất mặt trước mặt mọi người nữa, kiên định từ chối anh.

"Thầy ơi, em phải về nhà rồi." Trần Trúc đeo cặp sách lên như một học sinh tiểu học đang vội về nhà.

Thầy... Thẩm Thanh Cừ nhướn mày, hoàn toàn cạn lời.

Trong giây phút trước khi đầu óc choáng váng, Trần Trúc mơ mơ màng màng bấm vào nút gọi.

Mấy ngày trước cậu cũng đã gọi xe, liền theo bản năng mà bấm vào hàng đầu tiên trong lịch sử cuộc gọi.

"Đến đón tôi."

"Hửm?"

Giọng nói của tài xế có chút quen thuộc, Trần Trúc nhíu mày, từng chữ từng chữ đọc ra địa chỉ của mình.

Nói xong, Trần Trúc loạng choạng, cậu giơ tay chống vào tường.

"Đến đón tôi."

Đầu dây bên kia yên tĩnh trong giây lát, giọng của người đàn ông xuyên qua gió lạnh lẽo, từ từ vây quanh bên tai Trần Trúc.

"A Trúc, em, uống rượu à?"

--

Bình Luận (0)
Comment