Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 57

Lưu ý: Xưng hô của các nhân vật sẽ thay đổi theo ngữ cảnh và cảm xúc.

---

Sau khi buổi tụ tập kết thúc, trong đầu Thẩm Thanh Cừ vẫn luôn xuất hiện gương mặt rêu rao của người đàn ông kia, anh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Nếu Trần Trúc có một anh trai giàu có như vậy, thì sao có thể sống tằn tiện đến như vậy?

Mà người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia không chỉ toàn thân hàng hiệu, mà qua cử chỉ cũng có thể thấy được không phải là người bình thường.

Điểm đáng nghi càng lúc càng nhiều, nỗi bất an trong lòng Thẩm Thanh Cừ ngày càng sâu.

Ngay khi anh định đến nhà Trần Trúc xem sao thì chàng thiếu niên tóc vàng quen thuộc đã lọt vào tầm mắt.

Kể từ sau khi Diệp Hi cùng Trần Trúc học chung một buổi thì không còn xuất hiện nữa, mà Thẩm Thanh Cừ cũng thấy rõ được hai người đã chia tay qua hành động và lời nói của Trần Trúc.

Không ngờ rằng, Diệp Hi lại ôm một bó hoa hướng dương vàng rực rỡ, xuất hiện ở trước cửa quán lẩu.

"Chào thầy Thẩm." Diệp Hi rất lễ phép chào Thẩm Thanh Cừ, "Em đến tìm Trần Trúc ạ."

Thẩm Thanh Cừ nhíu mày nhìn cậu ta, "Tìm Trần Trúc?" Bọn họ rõ ràng đã chia tay rồi mà...

"Vâng." Diệp Hi ôm hoa, cười ngượng ngùng, nhưng ánh mắt lại chân thành và kiên định, "Em nghe nói anh ấy thi xong rồi, em muốn, muốn nói một tiếng chúc mừng."

"Kết quả thi vẫn chưa có." Thẩm Thanh Cừ nhàn nhạt cài cúc áo khoác, lấy chìa khóa xe ra, chuẩn bị lái xe đến nhà Trần Trúc xem sao, "Anh trai Trần Trúc đến đón em ấy rồi."

"Gì cơ..." Nụ cười trên môi Diệp Hi biến mất không dấu vết, cậu ta lớn tiếng nói, "Trần Trúc lấy đâu ra anh trai?"

Nghe vậy, Thẩm Thanh Cừ giật mình, hỏi cậu ta: "Một người đàn ông cao lớn đón Trần Trúc, em có quen không?"

"Mẹ kiếp!" Diệp Hi ném bó hoa trên tay xuống đất, nhỏ giọng chửi một câu tục tĩu.

Không cần phải nghĩ nhiều, Diệp Hi đã biết người được gọi là "anh trai" kia là ai.

"Từ Lan Đình." Diệp Hi nghiến răng, quay đầu định rời đi.

Thẩm Thanh Cừ kéo người đang nổi điên lại, anh nghe ra được, người đàn ông kia có lẽ không phải là người tốt, "Từ Lan Đình là ai?"

"Không kịp nói nhiều với thầy," Diệp Hi liếc thấy chìa khóa xe trên tay Thẩm Thanh Cừ, cậu tra đến đây quá vội nên cũng không dặn tài xế chờ mình, "Thầy lái xe, em chỉ đường."

Thẩm Thanh Cừ giật mình mở cửa xe, lo lắng nói: "Trần Trúc có phải đang gặp nguy hiểm không?"

Diệp Hi nhanh chóng thắt dây an toàn, cười lạnh, nguy hiểm à?

Bị một con sói ăn thịt người không nhả xương tha về hang ổ, có thể không nguy hiểm sao?

"Thầy Thẩm, phiền thầy lái nhanh một chút." Diệp Hi chỉ sợ chờ bọn họ đến được thì người đàn ông kia sẽ ăn Trần Trúc đến cả cặn cũng không còn.

Thẩm Thanh Cừ một chân đạp ga hết cỡ, anh không khỏi nghi hoặc, lời nói cử chỉ của người kia là kiểu lịch sự đoan trang...

Diệp Hi nhìn ra Thẩm Thanh Cừ đang nghi ngờ, nghiến răng nói, "Từ Lan Đình chính là một con sói đội lốt cừu."

Cũng không trách Thẩm Thanh Cừ bị vẻ ngoài của gã đàn ông đó mê hoặc, thủ đoạn của Từ Lan Đình rất cao siêu, dễ dàng có thể đùa bỡn lòng người trong lòng bàn tay.

Mà Thẩm Thanh Cừ lại là một người đã quen sống trong tháp ngà, anh làm sao có thể nhìn ra được đằng sau vẻ ngoài lịch sự của Từ Lan Đình, chính là bộ mặt cầm thú đội lốt người.

"Mẹ nó, súc sinh." Diệp Hi phẫn nộ không thôi, "Nhân lúc anh ấy say..." Cậu ta khó mà nói tiếp được, mắt cậu ta đỏ hoe, nghiến răng, "Mặt người dạ thú."

-

"Mặt người dạ thú" quỳ một chân xuống, lưng khẽ nghiêng để cẩn thận đỡ người nằm lên ghế sofa.

Từ Lan Đình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng lại cõng cậu đi cả một đoạn đường, hắn dường như không biết lạnh là gì, sau khi đỡ Trần Trúc lên ghế sofa thì liền nửa quỳ xuống trước mặt Trần Trúc.

Hắn giơ tay lên để lau đi lớp sương tuyết giữa lông mày Trần Trúc, nhỏ giọng hỏi: "Còn khó chịu không em?"

Trần Trúc đã ngủ một giấc trên lưng người đàn ông, lúc này cũng không thấy buồn ngủ gì, chỉ là tốc độ nói chuyện có chút vấn đề.

Cậu lại không phân biệt được người đàn ông này là ai, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không khó chịu, không muốn ngủ."

Trần Trúc nhìn chằm chằm Từ Lan Đình một lúc, nhíu mày nói: "Anh là ai."

"Anh..." Từ Lan Đình ý thức được không thể theo logic của người say mà nói chuyện, chỉ cười, "Còn lạnh không?" Trong nhà máy sưởi ấm rất đầy đủ, hoàn toàn ngăn cách không khí lạnh bên ngoài.

Nhưng Từ Lan Đình lại như bị ngốc, vẫn sợ Trần Trúc thấy lạnh, "Hửm? Lạnh không em?"

Trần Trúc chớp chớp mắt, dây thần kinh trì độn từ từ quay một vòng, rồi sau đó gật gật đầu.

Từ Lan Đình cho rằng cậu lạnh, đang định đi thêm củi vào lò sưởi thì lại nghe thấy Trần Trúc hỏi không liên quan: "Ừm, hơi đói."

Trần Trúc ngồi thẳng người một chút, chóp mũi bị gió lạnh thổi cho ửng hồng, nhưng đôi mắt lại trong veo như được tuyết gột rửa, "Lẩu."

Trần Trúc là người Quý Châu, đương nhiên thích ăn cay, hôm nay khó khăn lắm mới ăn được một bữa lẩu, nhưng vì say quá nên cậu không dám ở lại lâu.

Bây giờ cậu vẫn còn nghĩ đến miếng thịt bò béo ngậy mà vừa nãy đã bỏ lỡ.

Nhưng Từ Lan Đình lại không định cho cậu ăn lẩu. Trần Trúc uống rượu nên dạ dày sẽ không chịu nổi vị cay nồng, hắn sợ người này kén ăn rồi không chịu ăn - đừng thấy Trần Trúc bình thường quý trọng đồ ăn, Từ Lan Đình biết rất nhiều món mà Trần Trúc không thích ăn.

Thích ăn cà chua nhưng lại không thích ăn cà chua đã được nướng; thích ăn thịt nhưng lại không thích thịt mỡ; thích ăn kẹo... cái gì có kẹo đều thích hết...

Nhưng Trần Trúc sẽ không vì bản thân không thích ăn mà lãng phí đồ ăn, cho dù là đồ ăn không thích đến đâu, cậu cũng sẽ ăn hết một cách sạch sẽ.

Từ Lan Đình nghĩ một chút, liền dặn dò trợ lý gọi tất cả những món ăn đặc trưng của các khách sạn năm sao gần đó mang tới.

"Trong vòng nửa tiếng phải mang tới." Từ Lan Đình quay người lại nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, trong ánh mắt là nét dịu dàng hiếm thấy.

Sau khi dặn dò xong, Từ Lan Đình vắt khô khăn nóng rồi lật lòng bàn tay của Trần Trúc lên, trước tiên cẩn thận lau sạch tay cho cậu, rồi lại giúp cậu cởi giày.

Những vết thương do bỏng lạnh trên cổ chân Trần Trúc đã mờ đi rất nhiều, chỉ còn lại vết mờ nhạt.

Từ Lan Đình nửa quỳ xuống, thả chậm lực tay, như thể không biết vết sẹo đã lành, hắn chỉ cẩn thận nâng bàn chân Trần Trúc lên, khẽ thổi nhẹ, sau đó hắn nhỏ giọng nói: "Không đau nữa rồi."

Thổi một chút, sẽ không đau nữa.

Mắt hắn đỏ hoe, cúi đầu hôn lên những vết tích mờ nhạt, thề rằng sau này sẽ không bao giờ để cậu đau nữa.

"Bốp!" - Từ Lan Đình không kịp phòng bị, trên mặt liền ăn một cái tát.

Trần Trúc vừa đánh vừa đá, đẩy mạnh Từ Lan Đình ra.

Đây là động tác phòng vệ theo bản năng của cậu, ở nơi đất khách quê người, Trần Trúc đã gặp rất nhiều người tốt, nhưng trên thế giới này làm sao mà không có người xấu chứ?

Trần Trúc cảnh giác nhìn người đàn ông có hành vi kỳ lạ kia, cảnh cáo hắn, "Đừng chạm vào tôi." Cậu hung hăng đạp Từ Lan Đình ra.

"Nếu không thì tôi đánh anh đấy." Trần Trúc cực kỳ hung dữ, nếu không phải ánh mắt cậu vẫn đang lơ đãng, Từ Lan Đình đã cho rằng cậu đã tỉnh rượu.

Thôi được rồi, có những thứ trong cốt tủy vẫn không hề thay đổi.

Nhìn có vẻ ôn nhu vô hại, nhưng thật ra lại là một người vừa bướng bỉnh vừa mạnh mẽ.

Không thay đổi... Từ Lan Đình cười, hốc mắt lại càng thêm đỏ, hắn lau vết máu nơi khóe miệng, im lặng nhặt khăn lên.

"Được rồi, không chạm vào em nữa." Hắn vừa dỗ dành vừa lừa cậu, "Áo khoác ướt rồi, cởi ra, nhé?"

Trần Trúc cảnh giác nhìn hắn, nhưng không hành động.

Mà người đàn ông vừa giơ tay ra, Trần Trúc đã nhăn nhó mũi, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang tiến lại gần mình.

Bỏ đi... Từ Lan Đình thở dài, thật sự hết cách với cậu.

Hắn đứng dậy rồi vòng qua, đi đến trước tủ. Từ Lan Đình quen đường quen nẻo lấy ra một túi giấy màu da bò từ trong tủ.

Trên túi giấy in dòng chữ đỏ chót "Kẹo hồ lô Bắc Kinh xưa".

Mỗi tháng Từ Lan Đình đều đặt cả tủ kẹo hồ lô.

Đợi khi đường tan ra hết, thì lại đặt thêm một tủ nữa.

Người đàn ông ôm cái vọng tưởng hư vô, từ trên lưỡi dao nếm thử vị ngọt ngắn ngủi, rồi lại hết lần này đến lần khác nhìn ảo ảnh ngọt ngào vỡ vụn, hòa thành một vũng máu đỏ tanh.

Nhưng hắn vẫn làm như thế, gần như là cố chấp muốn dùng cách này để giày vò bản thân.

Chỉ có đau, mới có thể khiến hắn tỉnh táo hơn, mới có thể khiến hắn cảm thấy mình còn đang sống.

Từ Lan Đình cúi đầu, cẩn thận tách một xiên kẹo hồ lô ra.

Cuối cùng, hắn cũng đã đưa được cây kẹo ngọt muộn màng đến trước mặt Trần Trúc.

Người đàn ông giơ cây kẹo hồ lô lên, lắc qua lắc lại trước mặt Trần Trúc.

Trần Trúc ngồi ngay ngắn, ngay cả đầu cũng không hề nghiêng một chút, nhưng đôi mắt sáng ngời lại bị những viên kẹo trong suốt thu hút, đi theo động tác của cổ tay Từ Lan Đình mà xoay chuyển.

"Nhóc con." Trong lòng Từ Lan Đình mềm nhũn cả ra, hắn xoa xoa tóc Trần Trúc rồi đưa cây kẹo hồ lô đến tay Trần Trúc.

"Ăn đi." Từ Lan Đình lại nửa quỳ xuống, ngước mắt nhìn Trần Trúc, "Đều là của em."

Nhưng Trần Trúc cầm cây kẹo hồ lô, lại chỉ chăm chú nhìn một lúc, rồi lại nhìn một lúc.

"Hửm?" Từ Lan Đình cho rằng Trần Trúc không nỡ ăn, trong lòng có chút cay đắng, "Đừng sợ, ăn hết rồi vẫn còn rất nhiều mà."

Nhưng người đang cầm cây kẹo hồ lô lại hiếm khi cúi đầu, cậu chớp chớp mắt hỏi Từ Lan Đình, "Ăn như thế nào."

Những viên kẹo trên tay nhìn quá đẹp và tinh tế, bên ngoài một lớp đường mật trong suốt, bên trong là dâu tây căng mọng, sơn tra đỏ tươi.

Men say làm mềm ý chí của Trần Trúc, khiến cậu lần đầu tiên lộ ra vẻ rụt rè mà giơ cây kẹo lên, cậu vậy mà lại có chút bất lực.

Đứa trẻ chưa từng ăn kẹo, đột nhiên có được viên kẹo ngọt ngào tinh xảo nhất trên đời, nhưng không thể có phản ứng vui vẻ hân hoan mà lại là lúng túng và bất lực.

Người đàn ông cúi đầu hít sâu một hơi, sau đó ngước đôi mắt đỏ lên nhìn Trần Trúc.

"Anh trai dạy em ăn nhé."

Hắn nghiêng đầu, từ trên tay Trần Trúc cắn một quả dâu tây đỏ tươi.

Trong lúc Trần Trúc ngây người, người đàn ông cúi người xuống, đến gần cậu.

Vị ngọt trên môi từ từ kéo đến, Trần Trúc vừa tò mò vừa căng thẳng nhìn Từ Lan Đình.

Mà Từ Lan Đình lại nhắm mắt, như không dám nhìn cậu.

Lớp đường trong suốt từ từ tan ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, bết dính, ngọt ngào lướt qua bờ môi.

Sự mềm mại vừa chạm đã tách ra, Từ Lan Đình liền lùi ra phía sau một chút.

"Ngon không em?" Giọng của người đàn ông đã khàn đi, như thể hắn đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.

Trần Trúc l**m l**m môi, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, "Ngon."

Cậu đột nhiên đưa tay đến bên môi Từ Lan Đình, đầu ngón tay lướt qua những vụn đường còn sót lại trên môi người đàn ông.

"Một hạt gạo một giọt mồ hôi rơi." Trần Trúc nói một cách nghiêm trang, ngây thơ và vô tội đưa ngón tay đến bên miệng Từ Lan Đình, "Không được lãng phí nhé."

Lồng ngực của người đàn ông phập phồng, hắn như một con thú dữ đã ẩn nấp quá lâu trong đêm tối, kìm nén d*c v*ng đang lớn mạnh điên cuồng, rồi từ từ tiến lại gần cậu.

Từ Lan Đình há miệng, cắn lấy đầu ngón tay trắng sứ kia.

Ngay khi người đàn ông sắp mất khống chế, đặt tay mình lên eo Trần Trúc thì - tiếng chuông cửa vang lên.

Em ấy còn đang đói bụng... Từ Lan Đình tự nhủ với bản thân, đè nén những cảm xúc đang trào dâng xuống.

Người đàn ông như đang trốn tránh mà đứng dậy, quay lưng lại rồi giơ tay chỉnh lại cổ áo mình.

Trợ lý bên ngoài chờ một hồi lâu mới thấy Từ Lan Đình mở cửa.

Người đàn ông không có vẻ gì khác thường, nhưng trợ lý lại có chút cảm giác kỳ lạ, cảm thấy Từ Lan Đình đêm nay đặc biệt nguy hiểm. Anh ta không dám có một chút chậm trễ nào, nhanh chóng bảo người đưa tất cả những món ăn trên xe xuống.

Đồ ăn đều được đặt trên xe đẩy nhỏ, từng hàng từng hàng được đưa vào.

Hương vị của đồ ăn rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Trần Trúc, nhưng cậu vẫn còn say rượu, vừa muốn đứng dậy lại ngã về ghế sofa.

Từ Lan Đình khoát tay ra hiệu cho người rời đi, mà trợ lý trước khi rời đi lại thấy người đàn ông đang đẩy xe đồ ăn, đi đến trước mặt Trần Trúc rồi cúi người xuống, giọng nói dịu dàng chưa từng có.

Người đàn ông dỗ dành cậu, thân mật đến mức không thể tin nổi, "Uống chút canh trước nhé, hửm?"

Gặp ma rồi... trợ lý nhắm mắt lại theo bản năng, không dám nhìn mà hoảng hốt rời đi, trước khi rời đi còn không quên đóng chặt cửa lại.

Vốn cho rằng Trần Trúc đói lắm rồi, nhưng đợi đến khi đồ ăn thực sự đến trước mặt cậu, Trần Trúc lại lùi về sau một chút.

"Hửm?" Từ Lan Đình cầm bát canh lên, ngồi bên cạnh cậu, "Không thích món này sao?" Hắn lại đứng dậy, muốn đổi bát khác.

Nhưng Trần Trúc lại mím môi, cho tay vào túi.

Cậu cúi đầu nhìn tờ tiền nhàu nát lấy từ trong túi ra, môi mím chặt lại, không nói một lời.

Từ Lan Đình từ từ buông bát đũa xuống, ý thức được mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Hắn quen ăn sơn hào hải vị, nhưng A Trúc của hắn lại không phải.

Ba bữa của A Trúc không gì khác ngoài cơm mì đơn giản và bình thường.

Thêm vào đó Trần Trúc vốn dĩ làm việc trong nhà hàng, đối với cậu mà nói, những món ăn tinh xảo và ngon miệng như thế này đều cần phải trả tiền mới ăn được.

"Xin lỗi em." Từ Lan Đình nhỏ giọng nói, "Cục cưng, anh xin lỗi." Hắn cúi người xuống, mắt đối mắt với Trần Trúc, khẽ nói, "A Trúc, anh trai làm đồ ăn cho em, có được không?"

Từ Lan Đình từ trong danh sách những món ăn mà mình quen thuộc để tìm ra món phù hợp, hắn dùng chóp mũi cọ cọ vào Trần Trúc, nhỏ giọng hỏi, "A Trúc có phải thích ăn bún gạo không?"

Trần Trúc do dự, khó hiểu nhìn người đàn ông đang đối xử cực kỳ tốt với mình.

Trong ký ức, dường như cũng có người đã từng làm bún gạo chính gốc cho cậu ăn.

"Anh trai thích ăn bún gạo, em cố tình hỏi cô á, anh ăn thử xem, có phải là hương vị quê hương anh không."

Trần Trúc chớp chớp mắt, chậm rãi gật đầu "Ừm."

Cảm ơn Diệp Hi... Cậu đang định mở miệng thì người đàn ông đã quay người đi vào bếp.

Trần Trúc nhìn tấm lưng rộng của người đàn ông, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Chẳng phải cậu và Diệp Hi đã chia tay rồi sao?

-

Tác giả:

Trúc Nhi: Trước kia anh xem tôi là lốp dự phòng, hôm nay anh chính là người thay thế đấy :)

Đương nhiên Diệp Hi đã bị loại rồi, công cụ hình người thôi (trong lòng bé Trúc chỉ có tổ quốc và lý tưởng thôi nha)

Bình Luận (0)
Comment