Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 59

Trong lúc suy nghĩ rối bời, Trần Trúc nghe thấy một tiếng gõ cửa dồn dập.

Còn có giọng nói khàn khàn đầy lo lắng của Diệp Hi.

"Anh ơi, anh ở trong đó không... Trần Trúc!"

Tiếp theo là giọng nói có chút mệt mỏi của Thẩm Thanh Cừ, "Báo cảnh sát đi. Đã qua cả một đêm rồi mà điện thoại tắt máy, nhà và ven đường đều đã tìm hết rồi-"

Diệp Hi lại đập đập cửa, "Anh ơi!" Cậu ta nôn nóng, nói, "Chắc chắn là ở trong tay Từ Lan Đình rồi, cái thằng chó má đó không thả người ra."

"Báo cảnh sát." Thẩm Thanh Cừ càng nghĩ càng bất an, anh mở điện thoại, nhanh chóng bấm-

Ngay lúc này, cửa từ từ mở ra.

Trên mặt Trần Trúc còn vương lại vẻ mệt mỏi, do vừa rửa mặt xong nên đầu tóc còn vương những giọt nước nhỏ, mà vẻ mặt của cậu tuy không được tốt nhưng lại không có vẻ gì là quá tiều tụy.

Ngoại trừ cảm giác mệt mỏi do say rượu, Trần Trúc có vẻ như không có gì không ổn.

Diệp Hi nhìn thấy Trần Trúc, hai mắt sáng lên, "Anh ơi, anh không sao chứ."

"Ừm." Trần Trúc chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, rồi dời tầm mắt, nói với Thẩm Thanh Cừ đang lo lắng ở một bên, "Hôm qua mọi người vẫn luôn tìm em sao?"

Diệp Hi gật đầu, rất tức giận, "Thằng chó Từ Lan Đình đã mang anh đi, tụi em tìm đến nhà hắn mà hắn lại nói đã đưa anh về nhà rồi, nhưng dù có gõ cửa thế nào anh cũng không trả lời, em còn tưởng anh đã xảy ra chuyện..."

Nói rồi, giọng của Diệp Hi nhỏ dần, hốc mắt cũng đỏ lên một vòng.

"Anh không sao." Nghe lời của Diệp Hi, Trần Trúc cũng hiểu được tình hình đại khái đêm qua.

May mắn thay, có lẽ là thoát chết trong gang tấc..

"Tối qua tôi say quá, có lẽ không nghe thấy tiếng mọi người gõ cửa, xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng."

Từ Lan Đình có thể đưa cậu về nhà an toàn, Trần Trúc tuy bất ngờ nhưng cũng không để ý nữa.

Đúng vậy, chuyện đã qua rồi mà, có lẽ bọn họ cũng chỉ đến đây thôi.

Trần Trúc thở dài, nói với Diệp Hi: "Thời tiết lạnh lắm, em mau về nhà đi." Diệp Hi tìm cậu cả một đêm, người nhà của em ấy chắc hẳn cũng đang lo lắng rồi.

"Anh ơi..." Diệp Hi hít hít mũi, "Anh không cho em vào nhà ngồi một lát sao... anh ghét em đến vậy sao?"

Trần Trúc bất lực: "Diệp Hi, chúng ta đã chia tay rồi."

Nếu như Diệp Hi hiểu cậu hơn một chút, thì sẽ không nói ra những lời này.

Trần Trúc đúng là một người yêu hoàn hảo, nhưng một khi đã chia tay thì tuyệt đối không có khả năng dễ dàng quay lại.

Từ Lan Đình là như thế, Diệp Hi cũng như vậy.

May mắn là, Diệp Hi đã thấy được kết cục dây dưa không dứt của Từ Lan Đình, cũng không dám nói thêm gì nữa mà chỉ cúi đầu, mắt đỏ hoe, khi rời đi cứ quay đầu lại nhìn mãi.

Đợi Diệp Hi đi rồi, Trần Trúc nghiêng người, nói với Thẩm Thanh Cừ: "Thẩm... Thanh Cừ, vào đi." Cậu thấy môi Thẩm Thanh Cừ trắng bệch vì lạnh, trong lòng có chút áy náy.

Sau khi Thẩm Thanh Cừ vào nhà, không hề nhìn ngó lung tung, anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống sofa.

"Anh muốn uống gì không?" Trần Trúc thò đầu ra từ trong bếp, "Nhưng em chỉ có sữa và cà phê thôi."

"Nước ấm là được rồi, cảm ơn." Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Thẩm Thanh Cừ khẽ cong lại, nhẹ nhàng gõ gõ lên đầu gối, anh có vẻ hơi căng thẳng.

Đột nhiên xông vào phòng của Trần Trúc làm anh vừa căng thẳng lại vừa... có chút mừng thầm khó lòng kìm nổi.

Nhưng vừa nghĩ đến chiếc ghim cài áo tối qua, cùng câu tỏ tình chưa nói hết, Thẩm Thanh Cừ lại cắn môi.

Anh vẫn chưa rõ thái độ của Trần Trúc.

Ly nước được đặt lên bàn trà, tiếng động nhỏ khiến Thẩm Thanh Cừ hoàn hồn.

Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trần Trúc vừa lau mái tóc còn ướt, vừa nói: "Em làm một chút đồ ăn sáng, nếu như anh không ngại thì ăn cùng nhé."

Đôi mắt trong trẻo của cậu trai bị nước làm ướt, càng thêm sáng ngời trong suốt, thêm vào đó là bộ đồ mặc nhà rộng rãi, không còn vẻ chỉnh tề như thường ngày mà lại thêm chút hơi thở cuộc sống.

Đây là một mặt mà Thẩm Thanh Cừ chưa từng thấy, anh gần như bị đôi mắt xinh đẹp kia thu hút, không thể rời mắt.

Trần Trúc nhìn người không nhúc nhích, còn tưởng rằng Thẩm Thanh Cừ mới đến nên có chút rụt rè, cậu cúi người xuống đưa đĩa đồ ăn đến trước mặt đối phương.

"Em làm đại thôi, anh cứ ăn chút nhé."

"À... được." Thẩm Thanh Cừ lúc này mới cúi đầu, vành tai anh nóng lên. Anh nhìn bánh mì nướng đơn giản và nước ấm trên bàn, còn có một đĩa trái cây.

"Em thích ăn táo sao?" Thẩm Thanh Cừ uống một ngụm nước, những quả táo trong đĩa đều được cắt thành từng miếng nhỏ ngay ngắn.

Trần Trúc cười lắc đầu, cậu uống từng ngụm sữa. Sau khi say rượu thì dạ dày rất khó chịu, cho nên cậu ăn rất chậm.

Không thích ăn... Thẩm Thanh Cừ nghĩ một chút liền hiểu ra, bởi vì táo là loại trái cây rẻ nhất trong siêu thị, còn thường xuyên giảm giá khuyến mãi.

Trong lòng Thẩm Thanh Cừ khẽ nhói lên, anh mím môi hỏi Trần Trúc: "Hôm qua, chiếc ghim cài áo tặng cho em, em thích không?"

"Dạ?" Trần Trúc lúc này mới nhớ ra "món quà nhỏ" đắt tiền ngày hôm qua, lúc đó cậu say rượu nên mơ mơ màng màng nhận lấy.

Bây giờ cậu mới mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Trần Trúc: "Chiếc ghim cài áo kia quá quý giá, sợ là em, em không thể nhận ạ." Nói xong, Trần Trúc liền muốn đứng dậy...

"Trần Trúc." Thẩm Thanh Cừ giơ tay lên kéo lấy cổ tay cậu, anh cũng ý thức được việc đụng chạm này có chút vượt quá giới hạn nên liền buông tay cậu ra, "Anh tặng em, em cứ nhận đi."

Thẩm Thanh Cừ dừng lại một chút, lại nói: "Mọi người đều có cả."

Nhưng những người khác chỉ là bút máy, chỉ có Trần Trúc là ghim cài áo đắt tiền.

Trần Trúc mơ hồ cảm giác được điều gì đó, dù sao thì từ nhỏ đến lớn những người bày tỏ tình cảm với cậu rất nhiều, cho dù cậu có chậm tiêu đến đâu cũng phản ứng được món quà đặc biệt này của Thẩm Thanh Cừ có nghĩa là gì.

Nhớ lại sự quan tâm đặc biệt trong thời gian học, những suy đoán trong lòng Trần Trúc càng thêm rõ ràng.

"Thầy Thẩm," Trần Trúc vẫn lấy chiếc hộp kia ra, đặt lên bàn trà, "Món quà này quá quý giá, em..." Cậu dừng lại một chút, "Em không muốn nhận."

Không phải là "không dám nhận", cũng không phải là "không thể nhận", mà là - không muốn.

Thẩm Thanh Cừ thông minh như thế, đương nhiên hiểu được lời nói của Trần Trúc đang uyển chuyển từ chối, đáy mắt anh thoáng chút mất mát, sau đó chỉ nhẹ gượng cười.

Anh nói: "Cứ xem như, là một món quà nhỏ mà anh tặng cho em với tư cách là một người thầy, cũng không được sao?"

"Xin lỗi." Trần Trúc cúi người xuống, đẩy chiếc hộp đến trước mặt Thẩm Thanh Cừ, "Em không muốn nhận."

"Vậy à..." Giọng nói của Thẩm Thanh Cừ nhỏ dần, có chút khó xử mà nhận lấy chiếc hộp.

Anh đã nghĩ đến việc bị Trần Trúc từ chối, nhưng lại không nghĩ rằng sau khi mình bị từ chối thì trong lòng lại khó chịu đến như vậy.

Có lẽ, anh thích người không chịu khuất phục, luôn cố gắng vươn lên này nhiều hơn những gì anh nghĩ.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Cừ thật sự quá mất mát, Trần Trúc có chút áy náy trong lòng. Dù sao thì Thẩm Thanh Cừ cũng coi như là ân nhân mà Trần Trúc gặp được trên con đường gian nan của mình.

Trần Trúc nghĩ một chút, cậu quyết định nói rõ ràng.

Cậu đặt ly xuống, đứng dậy đi về phía bàn làm việc.

Thẩm Thanh Cừ nhìn Trần Trúc cúi người lục lọi thứ gì đó, sau đó, thấy đối phương ôm một quyển album lớn đi tới.

"Đây là năm ngoái lúc em làm công ở vườn trái cây tại Úc, Diệp Hi đã chụp cho em."

Thẩm Thanh Cừ không hiểu gì cả, nhưng vẫn không tự chủ được mà mở album ra, lật xem từng tấm ảnh đầy ánh nắng và nụ cười.

Chàng thiếu niên tóc vàng trong ảnh cười vô cùng cởi mở, tựa như tất cả ánh sáng của mùa hè, đều rơi vào đáy mắt cậu ta.

Mà Trần Trúc cũng rất vui vẻ, ly nước ép dưa hấu trên tay mang theo mùi vị ngọt ngào của cả một mùa hè.

"Hai người," Thẩm Thanh Cừ cảm thán, "Trước đây vẫn rất, rất tốt nhỉ."

"Ừm." Trần Trúc cười, chỉ vào chàng thiếu niên tóc vàng trong ảnh, "Em ấy là một cây hài, chỉ cần em ấy cười thì dường như tất cả những muộn phiền đều sẽ tan biến."

Thẩm Thanh Cừ nhìn nụ cười của Trần Trúc, khẽ nhíu mày.

Trần Trúc biết đối phương thắc mắc gì đó, đúng vậy... đã vui vẻ như vậy, sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay chứ?

"Thật tình không giấu gì anh, người đàn ông đến đón em ngày hôm qua, là... mối tình đầu của em." Trần Trúc cười khổ, yêu đơn phương, cũng coi như là mối tình đầu nhỉ...

Trần Trúc chậm rãi nói: "Ở bên cạnh hắn, em cảm nhận được vị ngọt mà không ai có thể mang đến cho em." Cậu cúi đầu, khẽ mím môi rồi tiếp tục nói, "Em rất yêu hắn... đã từng rất yêu hắn. Lúc đó em nhớ, dường như tất cả niềm vui trên đời này cộng lại cũng không bằng một nụ cười nhẹ của hắn dành cho em."

Như thể tình yêu là tất cả ngọt ngào vậy, chỉ cần đối phương một nụ cười thôi mà tựa như tất cả ánh sáng của thế giới đều đọng vào trong đáy mắt.

Nhưng sau khi lớp đường mật ngọt tan đi, hương vị chua xót lại khác nhau.

Từ Lan Đình là thuốc độc khiến người ta đứt ruột; Diệp Hi là nỗi buồn man mác vào lúc nửa đêm mơ màng.

Trần Trúc đã trải qua tình yêu mãnh liệt, cũng đã từng trải qua bình yên nhẹ nhàng, nhưng kết cục đều không thể trọn vẹn được.

"Thẩm Thanh Cừ." Trần Trúc trịnh trọng nói, "Em vẫn tin tưởng vào niềm vui mà tình yêu mang lại, trước đây em đã tin như vậy, bây giờ cũng vậy."

Ánh mắt cậu kiên định mà lạnh nhạt, "Chỉ là, em còn có những mục tiêu xa hơn. Nói thực tế một chút, bây giờ tình yêu đối với em mà nói chỉ là đang lãng phí thời gian."

Niềm vui ngắn ngủi, oanh liệt quả thật rất hấp dẫn người khác, khiến người khác hướng tới tình yêu cũng là chuyện hết sức bình thường, Trần Trúc trước đây cũng đã vì nó mà lao vào như thiêu thân.

Nhưng ngoài chuyện tình yêu đôi lứa, lý tưởng vẫn còn đang chờ đợi cậu.

Thẩm Thanh Cừ hiểu rõ ý của Trần Trúc, anh kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Trần Trúc, cũng chính vì điều này mà Thẩm Thanh Cừ càng không muốn buông tay.

Sức hấp dẫn của Trần Trúc không chỉ là vẻ bề ngoài, mà còn có cả một linh hồn dày dặn, chân thành.

"Anh biết em muốn tạo dựng sự nghiệp." Thẩm Thanh Cừ nói, "Anh hiểu."

Anh nhìn thẳng Trần Trúc, cười nói: "Trần Trúc, anh không hề mong em lập tức đồng ý việc anh theo đuổi em. Chỉ là, anh có một đề nghị nhỏ."

Trần Trúc: "Thẩm Thanh Cừ, anh vẫn đừng nên lãng phí thời gian cho em."

"Nhưng, Trần Trúc em có từng nghĩ đến chưa," Thẩm Thanh Cừ hơi nghiêng người, tiến lại gần hơn một chút, vành tai anh đã đỏ ửng nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định, "Em đã từng ngước lên để yêu, cũng đã từng cúi đầu để yêu, nhưng có lẽ, thứ em cần, là một người yêu có thể cùng em sánh vai."

Sánh vai... Trần Trúc thật sự chưa từng nghĩ đến, cậu ở bên Từ Lan Đình như là con thiêu thân lao đầu vào lửa; ở bên Diệp Hi lại là ngọt ngào ngắn ngủi mà nóng bỏng.

Cậu chưa từng nghĩ đến, cảnh sắc trên con đường cô đơn trưởng thành sẽ có người sóng vai là như thế nào.

Thẩm Thanh Cừ: "Một người ngang tài ngang sức với em, cùng sánh vai tiến về tương lai..." Anh dừng lại một chút, nói, "Trên con đường em theo đuổi lý tưởng, anh đủ tự tin để trở thành bạn đồng hành với em."

Trong phút chốc, suy nghĩ của Trần Trúc bị anh làm cho rối loạn, cậu đã từng từ chối rất nhiều người, nhưng lại không biết phải từ chối người đàn ông như thế nào, anh vô cùng ưu tú nhưng lại đặt mình ở một vị trí cực kỳ thấp.

Thẩm Thanh Cừ cũng biết, theo đuổi Trần Trúc chính là một quá trình lâu dài, cho nên anh không nói gì thêm nữa, chỉ cầm ly nước lên rồi uống một ngụm.

Ngày tháng còn dài, anh tin rằng, Trần Trúc sẽ là của anh.

-

"Chậc, người tình nhỏ của anh cũng có chút bản lĩnh đấy." Chu Kế Vũ là ông chủ của cơ sở giáo dục hàng đầu, nắm trong tay tài liệu của tất cả các cơ sở giáo dục ở Mỹ.

Hắn ta ngay lập tức có được danh sách trúng tuyển dự kiến của các trường danh tiếng.

Nhìn thấy tên của Trần Trúc trên danh sách, Chu Kế Vũ rốt cuộc cũng hiểu vì sao Từ Lan Đình lại phí hết tâm tư vào người này.

Người tình có vẻ ngoài xịn thì cũng có thể tìm ra một đống, nhưng người có cả ngoại hình và tài năng xuất sắc như Trần Trúc thì thật sự không thể tìm ra người thứ hai.

Từ Lan Đình mở tài liệu mà Chu Kế Vũ đưa tới, sau khi nhìn thấy tên của Trần Trúc trên thông báo phỏng vấn, những dây thần kinh đang căng chặt của hắn cũng buông lỏng ra.

Từ Lan Đình ngẩng mắt liếc nhìn Chu Kế Vũ một cái, "Mồm miệng sạch sẽ một chút."

Ánh mắt của người đàn ông mang ý cảnh cáo, Chu Kế Vũ mới đầu còn không hiểu gì, sau đó mới nhận ra là do từ "người tình nhỏ" vừa rồi mình thốt ra đã chọc giận hắn.

Chẳng qua cũng chỉ là một cách gọi thôi mà? Cần gì phải làm thế... Chu Kế Vũ bất lực, "Rồi rồi rồi, người ta cũng đã thi đỗ đại học rồi, tổng giám đốc Từ muốn qua cầu rút ván rồi à."

"Còn vòng phỏng vấn cuối cùng." Từ Lan Đình nghĩ một chút, nói, "Cậu tìm người viết cho em ấy một lá thư giới thiệu đi."

Chu Kế Vũ cười khẩy: "Từ Lan Đình, anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, tôi là người chạy việc cho anh à?"

"Toàn bộ tiền chia lợi nhuận quý này tôi bỏ đấy." Từ Lan Đình ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên, "Trong vòng ba ngày phải có được thư giới thiệu."

"Đệt mẹ!" Trong lòng Chu Kế Vũ sớm đã không ưa kiểu này, "Rốt cuộc thì Từ Lan Đình anh đã kiếm được bao nhiêu tiền ở trong nước vậy hả? Anh không biết lợi nhuận quý này như nào mà đã bảo không cần rồi vứt bỏ hết? Tình cảm và tài sản nhà tôi ở chỗ anh còn không bằng ruồi muỗi à?"

Từ Lan Đình: "Bớt nói nhảm đi." Hắn bắt đầu viết email cho những cựu sinh viên các khóa trước, mượn danh tổ chức hội cựu sinh viên để tìm kiếm các con đường có thể lợi dụng.

Chu Kế Vũ thấy vẻ mặt ngạo mạn của Từ Lan Đình liền bực cả mình.

Nhưng hắn ta nghĩ một chút, rất nhanh liền nở ra một nụ cười vui sướng, "Ê, khỏi nhọc lòng, thư giới thiệu của Trần Trúc thì đơn giản thôi mà."

Hắn ta chậm rãi ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, thảnh thơi nói: "Trong cơ sở của chúng ta có sinh viên giỏi của MIT, quan hệ cực kỳ tốt với Trần Trúc, chỉ cần một câu nói thôi mà đảm bảo người ta có thể lấy được thư giới thiệu của giáo sư."

Chu Kế Vũ đi qua đi lại trong khu vực bom mìn của Từ Lan Đình, "Ui, hình như tên gì ấy nhỉ, ồ, là Thẩm Thanh Cừ. Người thì trông thư sinh, học lực lại cao, đứng cạnh Trần Trúc nhìn có vẻ rất xứng đôi-"

Lời còn chưa nói xong mà cổ áo đã căng lên, cả người hắn ta bị nhấc bổng lên không trung trong nháy mắt.

Ánh mắt Từ Lan Đình như rắn độc, lạnh lẽo và nguy hiểm.

"Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu đã làm những gì ở phía sau lưng tôi." Giọng điệu của Từ Lan Đình rất nhạt, nhưng vẻ âm u ẩn sau lại khiến người ta lạnh sống lưng, "Thẩm Thanh Cừ đúng là thầy tốt, nếu không thì cậu tưởng rằng tôi sẽ dung túng cho anh ta đến tận hôm nay sao?"

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo gần như muốn đóng đinh người khác, "Nhưng cũng giống như cậu nói đấy, qua cầu rút ván, bây giờ anh ta đã mất đi giá trị lợi dụng, cậu nghĩ rằng tôi còn cho phép anh ta lượn lờ bên cạnh Trần Trúc nữa à?"

Chu Kế Vũ tự biết mình không phải là đối thủ của Từ Lan Đình, hắn ta cũng chẳng qua là nhất thời đưa mồm đi chơi xa, không ngờ rằng phản ứng của Từ Lan Đình lại ghê đến vậy, "Ok ok ok, anh là ông nội, tôi đếch nói nữa ok chưa? Mắc gì phải bày ra cái bộ dạng muốn giết người ta vậy hả? Bị điên à!"

"Nói với cái thằng sinh viên giỏi của cậu, tốt nhất là đừng có để mắt đến Trần Trúc." Từ Lan Đình buông tay ra, cúi xuống nhìn đối phương, đáy mắt ẩn chứa sóng ngầm, "Nếu không, tôi cũng không biết mình sẽ phát điên như thế nào nữa."

Từ Lan Đình nhàn nhạt cười, "Có lẽ, ngày nào đó tôi lỡ tay g**t ch*t anh ta, cũng có khả năng ấy nhỉ."

••••••••

Tác giả:

Từ Lan Đình: Nói những lời tàn nhẫn nhất, làm những chuyện hèn nhát nhất

Ôm các bé cưng đã ủng hộ tôi trong thời gian này, cảm ơn các bạn nha!

Bình Luận (0)
Comment