Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 60

"Bên Harvard gần đây đang tổ chức hội cựu sinh viên," Thẩm Thanh Cừ ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, nói, "Em còn vòng phỏng vấn cuối cùng, hay là nhân cơ hội này đi làm quen với môi trường trước đi?"

Trần Trúc biết Thẩm Thanh Cừ muốn giúp mình, nếu là trước đây thì cậu sẽ không từ chối cơ hội tốt như vậy.

Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Cừ giúp đỡ cậu như vậy, đối với cậu mà nói lại là áp lực vô hình.

"Cảm ơn, nhưng em vẫn nên-"

Thẩm Thanh Cừ chậm rãi nói: "Chỉ là buổi tụ tập nhỏ thôi, năm ngoái trường anh đã tổ chức một vài hoạt động với câu lạc bộ bên Harvard, nên năm nay mới có cơ hội đi tham gia lễ tuyên dương của họ."

Anh giải thích: "Anh muốn đưa em đi, không chỉ vì lý do cá nhân, sau này em cũng sẽ là một phần của Harvard, em làm quen với môi trường sớm một chút nhé, có lẽ sau này anh còn cần em giúp đỡ đấy."

Trần Trúc suy nghĩ một lát, Thẩm Thanh Cừ lại nói: "Em cứ coi như là chỉ đi cùng anh thôi."

Đã nói đến nước này, Trần Trúc cũng không còn xoắn xuýt nữa, "Được, cảm ơn anh."

Thẩm Thanh Cừ khẽ cười, "Trần Trúc, là anh cảm ơn em mới phải."

Sự quan tâm sâu sắc, âm thầm của Thẩm Thanh Cừ, cùng tình yêu trưởng thành và lý trí đang lặng lẽ bao vây lấy Trần Trúc.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Trúc lại xem thêm một ít tài liệu phỏng vấn, phát âm vẫn luôn là điểm yếu của cậu, tuy rằng bây giờ giao tiếp và viết lách không thành vấn đề, nhưng cách tư duy của cậu vẫn còn hơi chậm.

Bị hạn chế tư duy, cậu phải suy nghĩ về câu hỏi của người phỏng vấn hồi lâu trong đầu thì mới hiểu được, sau đó mới trả lời.

Cho nên, mấy ngày này cậu vẫn luôn luyện tập hỏi đáp liên tục.

Ngoài phỏng vấn ra, còn có những chuyện lặt vặt về việc chuyển nhà và tìm nhà, tìm việc làm ở bên kia.

Trần Trúc phải chuẩn bị phỏng vấn, rồi còn phải gửi hồ sơ xin việc và tìm nhà thích hợp.

Càng gần đến thành công, thì lại càng gian nan hơn.

Nhưng cậu lại không cảm thấy mệt mỏi hay bận rộn, ngược lại nó khiến cậu không còn suy nghĩ lung tung, trong lòng cũng bình lặng.

Như vậy thì cậu sẽ không cần phải nghĩ lại cặn kẽ những chuyện trong đêm say rượu ấy, cũng không cần phải suy đoán tâm tư của người ấy vào hôm đó.

Chuyện cũ tan thành mây khói, không cần quay đầu nhìn lại, tương lai mới đáng mong chờ.

Hội cựu sinh viên sẽ kéo dài gần một tháng, Thẩm Thanh Cừ chọn một ngày cuối tuần khi Trần Trúc có thời gian rảnh, rồi lái xe đến đón cậu.

Trên đường đi, Thẩm Thanh Cừ chỉ hỏi Trần Trúc đã chuẩn bị cho buổi phỏng vấn như thế nào, anh không hề tiến thêm một bước để đi dò hỏi chuyện riêng của Trần Trúc.

Không phải là anh không quan tâm, Thẩm Thanh Cừ biết thế nào là có chừng mực, cho nên anh vẫn giữ đúng mực, không làm chuyện vượt quá giới hạn.

Trần Trúc vốn cho rằng sau khi trải qua màn tỏ tình kia, khi hai người gặp lại ít nhiều cũng sẽ có hơi gượng gạo, nhưng không ngờ rằng Thẩm Thanh Cừ vẫn như thường, anh ôn hòa lễ phép, dường như tất cả đều chưa từng thay đổi.

Ở chung như vậy, vậy mà lại rất thoải mái.

Xe không thể đi vào trong khuôn viên trường, nhưng Trần Trúc đã nhìn thấy kiến trúc cổ kính trang nghiêm của Harvard từ xa.

Hai người xuống xe, cùng sóng vai đi trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường. Vì là ngày hội cựu sinh viên, cho nên khắp nơi đều là những người mặc vest đi tới đi lui, vô cùng nhộn nhịp.

"Đi thôi, anh dẫn em đi làm quen với các thầy cô cũ của anh." Thẩm Thanh Cừ cười, vô tình nắm lấy cánh tay Trần Trúc rồi kéo người đi về phía hội trường.

Trong hội trường lại rất yên tĩnh, không khí trang nghiêm. Thẩm Thanh Cừ đưa Trần Trúc đến cổng đăng ký thông tin, sau đó mới dẫn người vào trong.

Những tấm ảnh ở hai bên hành lang, đều là những người từng đoạt giải thưởng Harvard của hội cựu sinh viên các khóa trước, Trần Trúc lướt mắt qua, cậu nhìn thấy những gương mặt đến từ khắp nơi trên thế giới.

Đột nhiên, trong hàng dài những tấm ảnh, một gương mặt phương Đông đặc biệt nổi bật.

Người đàn ông có đôi mắt sâu như người phương Tây, nhưng đường nét lại nhu hòa, đôi mắt quyến rũ kia lại có vẻ cực kỳ nho nhã trong bầu không khí trang nghiêm này.

Thẩm Thanh Cừ cũng chú ý đến tấm ảnh kia, anh thắc mắc nói: "Sao anh ta lại..." Nhưng nghĩ đến những lời nói và hành động của người này đêm hôm đó, hắn đúng là không giống như người bình thường.

Chỉ là Thẩm Thanh Cừ không ngờ rằng, Từ Lan Đình lại dai dẳng đến mức này, ngay cả đi tham gia một buổi họp mặt cựu sinh viên mà cũng có thể gặp cho được.

Trong đám đông, người đàn ông đang nói chuyện rôm rả với những cựu sinh viên ưu tú, khóe miệng mang theo nụ cười, giọng nói trầm thấp, lịch sự và quyến rũ.

"Austin!" Một vị giáo sư bước tới, cười cười vỗ lên vai Từ Lan Đình.

Mà Từ Lan Đình cũng chính vào lúc này quay đầu lại, nhìn thấy Trần Trúc... và Thẩm Thanh Cừ đang đứng sóng vai bên cạnh Trần Trúc.

Đôi mắt của hắn khẽ nheo lại mà không ai hay biết, hơi lạnh trong đáy mắt thoáng qua rồi biến mất, sau đó là nụ cười lịch sự.

Từ Lan Đình trò chuyện với giáo sư, nhưng ánh mắt lại từng chút từng chút quấn lấy người ở đằng xa.

"Không ngờ rằng, lại có thể gặp anh ta ở đây." Cho dù Thẩm Thanh Cừ có tốt tính đến đâu, cũng khó tránh khỏi cảm thấy mất vui.

Trần Trúc ngược lại không có cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Không sao, nước sông không phạm nước giếng."

Chỉ cần Từ Lan Đình biết tốt xấu, đừng đến làm phiền cậu nữa là được.

Mà Trần Trúc không biết rằng, bữa Hồng Môn Yến này đều do một tay Từ Lan Đình sắp đặt, hắn chưa từng có ý định buông tha cho cậu.

(Hồng Môn Yến: nghĩ bóng - một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)

Sau một hồi trò chuyện ngắn ngủi, người phụ trách buổi lễ tuyên dương đứng ở trung tâm hội trường.

Thẩm Thanh Cừ sợ Trần Trúc thấy chán, anh nghiêng đầu nói chuyện với cậu: "Lát nữa sẽ công bố người đoạt giải hội cựu sinh viên năm nay, có lẽ là người năm ngoái từng tham gia các hoạt động của câu lạc bộ bên họ."

Trần Trúc không quá hiểu những chuyện bên trong, nhưng vẫn nghe rất chăm chú, cậu mơ hồ nghe thấy tên của Thẩm Thanh Cừ, sau đó có chút kinh ngạc nhìn đối phương.

"Ừm, anh cũng tham gia." Thẩm Thanh Cừ luôn khiêm tốn và kín đáo, chỉ nhẹ nhàng nói, "Giáo sư đề cử anh đi xem như có thêm kinh nghiệm xã hội, sau này em có cơ hội cũng có thể tham gia, anh tin rằng em sẽ làm tốt hơn."

Hai người trong đám đông nghiêng đầu nói nhỏ với nhau, tuy rằng cách một hàng ghế, mà tư thế cũng không quá thân mật, nhưng ánh mắt của Từ Lan Đình vẫn dần dần lạnh đi.

"Austin, em vừa nói muốn giới thiệu một sinh viên ưu tú cho thầy mà, cậu ấy đến chưa?" Giáo sư nhìn xung quanh.

Từ Lan Đình nhướng mày cười, "Ừm." Nhưng nụ cười của hắn lại khựng lại bên môi, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, "Đang ở cùng với bạn của em ấy."

Từ Lan Đình giơ tay, chỉ vào bóng lưng ở đằng xa, "Em ấy chính là sinh viên mà em đã nói với thầy, thành tích rất tốt."

Trần Trúc hơi nghiêng người ngồi, đường nét khuôn mặt bên cạnh rõ ràng, sống mũi thẳng tắp.

"Ồ!" Giáo sư gật gù, "Thầy có ấn tượng với cậu ấy."

"Hửm?" Từ Lan Đình cười nói, "Chẳng lẽ đã có người từng giới thiệu em ấy với thầy rồi ạ?"

Giáo sư nói: "Mấy ngày trước thầy đã nhận được thư giới thiệu từ Kinh Thành rồi, hiệu trưởng ở bên đó cũng đề cử sinh viên này cho thầy đấy."

Từ Lan Đình yên tâm, lá thư giới thiệu kia đương nhiên là do hiệu trưởng tự nguyện viết, hắn chỉ thuận miệng nhắc qua trong hội đồng trường rồi.

Thêm vào đó Trần Trúc vốn dĩ đã rất xuất sắc, hắn tin rằng Trần Trúc sẽ thuận lợi bước vào cánh cổng Harvard.

Còn về Thẩm Thanh Cừ... Từ Lan Đình liếc nhìn bóng lưng ở đằng xa đang không ngừng sát lại gần Trần Trúc, các đốt ngón tay khẽ cong lại, siết chặt.

Sau khi kết thúc lễ tuyên dương, Thẩm Thanh Cừ đề nghị đưa Trần Trúc đi dạo xung quanh.

"Ở đây có rất nhiều thư viện, nhưng bình thường cũng rất đông người." Thẩm Thanh Cừ chậm rãi đi bên cạnh Trần Trúc, đã là buổi chiều, ánh nắng ấm áp của mùa đông vẫn còn sót lại, những tia nắng nhỏ vụn rơi trên con đường rợp bóng cây, trên vai, cùng trên má.

Thẩm Thanh Cừ nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc lá rụng trên vai Trần Trúc, anh giơ tay lên, nhưng bỗng dưng lại do dự...

Trần Trúc cũng phát hiện ra, vội vàng phủi chiếc lá ngô đồng trên vai xuống.

"Xin lỗi." Thẩm Thanh Cừ đột nhiên nói xin lỗi, khiến Trần Trúc thấy khó hiểu.

Thẩm Thanh Cừ nở nụ cười nhạt, đầu ngón tay thon dài nhặt một chiếc lá lên, dưới ánh nắng chiều tà, đôi mắt tuấn tú của người đàn ông nhuộm thêm chút u sầu, "Anh đã từng cho rằng mình có thể quang minh chính đại sống trên đời này cả một đời. Bây giờ anh mới hiểu, tình yêu khiến người ta trở nên hèn hạ và ích kỷ."

Anh phủi chiếc lá rụng đi, dưới bóng cây, đôi mắt của Thẩm Thanh Cừ trở nên dịu dàng quyến luyến, "Trần Trúc, hôm nay anh đưa em đến đây, ngoài việc muốn em làm quen với môi trường, thì thật ra anh muốn được đến gần em hơn."

Thẩm Thanh Cừ thẳng thắn nói ra tâm tư nhỏ bé của mình, cười nói, "Anh không thích bản thân mình như vậy, nhưng mà Trần Trúc, anh quá thích em, cho nên anh vẫn làm như vậy."

Tình yêu bộc trực, không chút che giấu, cứ như vậy mà từ từ mở ra trước mắt Trần Trúc.

Thẩm Thanh Cừ đi dưới tán cây, ánh mắt nhìn xa xăm, "Anh thật sự rất hy vọng, mỗi ngày ở Harvard, anh có thể mượn đủ loại lý do, chỉ để được gặp em."

Anh khẽ nói: "Trần Trúc, em có bằng lòng cho anh một cơ hội..." Thẩm Thanh Cừ mím môi, "Tiếp cận em một cách hèn hạ như vậy không?"

Trần Trúc không có ý định yêu đương nữa, nhưng cậu vẫn bị sự chân thành của Thẩm Thanh Cừ làm cho rung động.

Từ đầu đến cuối, thứ có thể làm Trần Trúc rung động, chưa bao giờ là vẻ ngoài xinh đẹp hay quyền thế ngập trời.

Mà là một linh hồn chân thành và thẳng thắn giống như bản thân cậu.

Trần Trúc nghĩ một lát, nói: "Có lẽ, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè." Cậu cảm thấy, so với người yêu, Thẩm Thanh Cừ giống như một sự tồn tại vừa là thầy vừa là bạn hơn.

Cậu cũng mong muốn có được một người, sóng vai cùng cậu trên con đường trưởng thành và tiếp thu kiến thức,.

Nhưng người đó, lại không nhất thiết phải là người yêu.

Thẩm Thanh Cừ cười khổ: "Trần Trúc, đừng tàn nhẫn với anh như vậy." Anh không thể kiềm chế nội tâm mình mà đi làm bạn với Trần Trúc.

"Xin lỗi anh." Trần Trúc không nói thêm gì nữa, chỉ cười với Thẩm Thanh Cừ.

Có lẽ, không từ chối cũng là một loại hồi đáp, Thẩm Thanh Cừ cay đắng nghĩ, ít nhất thì anh vẫn còn cơ hội.

Ngày tháng còn dài... Thẩm Thanh Cừ tin rằng, so với Từ Lan Đình cố chấp, Diệp Hi trẻ con, anh sẽ là người cuối cùng ở lại bên cạnh Trần Trúc.

Sau buổi lễ tuyên dương còn có tiệc rượu. Trần Trúc không biết uống rượu, mà đúng lúc bên trung tâm môi giới việc làm gọi điện tới, Trần Trúc liền tạm biệt Thẩm Thanh Cừ, cậu muốn rời đi trước.

"Anh đưa em đi." Thẩm Thanh Cừ nói.

Trần Trúc biết Thẩm Thanh Cừ còn có rất nhiều người phải làm quen, cậu không muốn lãng phí thời gian của anh, liền từ chối, "Ngay gần đây thôi, em đi tàu điện ngầm là được."

"Gần đây?" Thẩm Thanh Cừ có hơi nghi ngờ, những người sống gần khuôn viên trường không giàu thì cũng sang, cho dù là muốn thuê gia sư cũng sẽ thuê sinh viên đang học tại trường...

Thẩm Thanh Cừ có chút không yên tâm: "Cẩn thận nhé."

"Vâng." Trần Trúc mặc áo khoác vào, đang định nói gì đó thì điện thoại lại gọi đến, cậu đành phải vẫy tay chào Thẩm Thanh Cừ, vội vàng đi về phía nhà người ta.

-

Trần Trúc nhìn tòa biệt thự năm tầng trước mắt, xác nhận đi xác nhận lại đối phương không tìm nhầm người, mới tiến lên bấm chuông cửa.

Tiếng bước chân quen thuộc chạy dồn dập tới.

Đã từng có rất nhiều đêm, Trần Trúc sau khi thoát khỏi một ngày bận rộn, đều là tiếng bước chân như vậy chào đón cậu về nhà...

"Anh ơi!" Cửa mở ra, nụ cười rạng rỡ của Diệp Hi khiến Trần Trúc ngây người.

"Em..."

Diệp Hi tránh ra, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh đừng giận, anh vào trong trước được không?"

Trần Trúc nhíu mày, đứng ngoài cửa, cậu không có ý định đi vào, "Diệp Hi, em muốn làm gì?"

Diệp Hi vội vàng xua tay, lo lắng giải thích: "Ba em nói em không có chí tiến thủ, em chỉ muốn chứng minh cho ba xem thôi, vừa hay năm nay em cũng sắp tốt nghiệp cấp ba rồi, nên em muốn tìm một người đến dạy kèm, sau đó để ba em ... bằng con... khác, nhìn em..."

"Là nhìn em bằng con mắt khác." Trần Trúc có chút cạn lời, nói, "Vậy thì em vẫn là nên tìm người khác đi."

"Vậy thì sao được." Diệp Hi cúi đầu, lộ vẻ khó xử, "Nhà em thường không có ai, nếu như gia sư đó không đáng tin cậy, lỡ làm gì em... hoặc bắt cóc em thì em phải làm sao đây? Em không yên tâm."

Trần Trúc liếc nhìn đường nét cơ bắp cường tráng của cậu ta, "Vậy sao."

"Anh ơi." Diệp Hi cắn môi, cậu ta muốn nói lại thôi, rất nhiều lời đến bên miệng nhưng cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng, "Anh giúp em đi mà."

Lúc trước, cậu ta ngưỡng mộ Trần Trúc, ôm Trần Trúc trong lòng nhưng lại thấp thỏm lo âu, bất an.

Đến tận bây giờ, cậu ta mới hiểu được, thứ khiến cậu ta bất an chưa bao giờ là người khác, mà là chính mình không có đủ sự tự tin để đứng bên cạnh Trần Trúc.

Diệp Hi giơ bàn tay lên, thề thốt, "Em đảm bảo với anh, em thật sự sẽ học hành chăm chỉ, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác đâu!"

Ánh mắt của Diệp Hi rất chân thành, đúng như cậu ta nói, trước khi có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Trần Trúc, cậu ta cũng không dám vượt qua ranh giới nửa bước.

"Em chắc chắn?" Trần Trúc đương nhiên không tin Diệp Hi tìm cậu chỉ đơn thuần là để học.

Diệp Hi gật đầu, "Anh yên tâm, cho dù anh không đồng ý, em cũng sẽ học hành chăm chỉ." Em muốn xứng đôi với anh...

Trần Trúc bất lực thở dài, cậu nghĩ một chút, "Để anh suy nghĩ đã."

"Được." Diệp Hi cười rạng rỡ, phía sau dường như có một chiếc đuôi nhỏ đang điên cuồng lắc lư, "Anh ơi, em sẽ rất ngoan rất ngoan!"

-

Màn đêm dần buông xuống, Trần Trúc bắt chuyến xe buýt cuối cùng.

Cậu có chút mệt mỏi tựa vào cửa sổ xe, trước mắt là ánh sáng thành phố đang luân chuyển, bên tai là tiếng lá rơi xào xạc bên đường.

Đột nhiên Trần Trúc liếc thấy một chiếc xe quen thuộc.

Chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn toàn cầu, rất dễ làm người khác chú ý.

"Sir, dừng ở trạm sau ạ." Chuyến xe buýt cuối cùng, trên xe cũng chỉ có lác đác vài người, Trần Trúc đột nhiên lên tiếng khiến vài người đang mơ màng buồn ngủ quay sang nhìn cậu.

Xe dừng lại, Trần Trúc khoác chặt áo măng tô, đội mũ lưỡi trai, cậu đeo túi rồi xuống xe.

Cậu lặng lẽ đứng bên đường, nhìn chiếc siêu xe ở đằng xa từ từ lái tới.

"Từ Lan Đình." Trần Trúc hiếm khi chủ động tấn công, lạnh giọng nói với người trong xe, "Ra đây."

Cửa xe mở ra, đôi chân thon dài của người đàn ông bước ra, tiếp theo đó là mùi rượu thoang thoảng.

Trần Trúc cũng không nhìn hắn, chỉ dẫn người kia đi vào một cửa hàng tiện lợi 24 giờ gần đó.

Trần Trúc ngồi xuống vị trí bên cửa sổ của cửa hàng tiện lợi, siết chặt nắm đấm.

Ngay đêm nay... cậu lạnh lùng nghĩ, Từ Lan Đình nhất định phải biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cậu.

Người đàn ông chậm rãi ngồi xuống đối diện cậu, Trần Trúc mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Từ Lan Đình một cái.

Có lẽ là vì uống rượu, khóe mắt Từ Lan Đình còn vương lại một vệt đỏ ửng, khiến đôi mắt hồ ly kia càng thêm quyến rũ.

"A Trúc-"

"Từ Lan Đình." Trần Trúc lạnh lùng mở miệng, "Thẩm Thanh Cừ đã tỏ tình với tôi."

Cậu không nhìn ánh mắt tối sầm lại trong nháy mắt của người đàn ông, chỉ quay đầu nhìn những chiếc lá rụng ngoài cửa sổ, "Diệp Hi, cũng đến tìm tôi. Chắc là muốn quay lại."

Trần Trúc nhàn nhạt cười, nhìn về phía Từ Lan Đình, "Diệp Hi cởi mở và tươi sáng, Thẩm Thanh Cừ có học thức và gia giáo tốt, bọn họ đều là người tốt."

"Ồ, vậy sao..." Bàn tay đang đặt trên đầu gối của người đàn ông khẽ run lên, sau đó siết chặt thành nắm đấm.

Trần Trúc: "Cho dù là Diệp Hi, hay là Thẩm Thanh Cừ, tôi đều sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Đương nhiên, cho dù không có bọn họ, thì tương lai cũng sẽ có người ưu tú hơn để sánh vai cùng tôi."

"Trần Trúc..." Từ Lan Đình nghiến chặt răng, đừng nói nữa, đừng nói nữa mà...

Nhưng giọng nói của Trần Trúc lại hóa thành một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lồng ngực của Từ Lan Đình.

"Trên thế giới này, tất cả mọi người đều có khả năng, nhưng chỉ duy nhất anh là không thể."

Trần Trúc quay mặt đi, dừng lại một chút, cậu mới tiếp tục nói: "Từ Lan Đình, người đó không thể là anh."

"Vì sao!" Người đàn ông nén giọng, từ cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ tuyệt vọng, "Trần Trúc..."

Hốc mắt của người đàn ông đỏ hoe, giống như dã thú đã đi đến đường cùng, tuyệt vọng giãy giụa, "Diệp Hi? Diệp Hi còn có cơ hội làm lại... Trần Trúc, A Trúc, anh cũng sẽ sửa đổi mà..."

Tư thế của hắn gần như là cầu xin, hèn mọn đến cùng cực.

Trần Trúc lại cười lạnh, thậm chí ngay cả khoé mắt cũng tiếc không muốn liếc nhìn đối phương, "Anh xứng sao?"

"Làm tôi bị thương, hủy hoại tôi, giam cầm tôi..." Trần Trúc siết chặt nắm đấm, cười lạnh hỏi Từ Lan Đình, "Từ Lan Đình, anh nghĩ rằng, Trần Trúc tôi còn quay đầu lại ở bên cạnh một tên khốn à?"

"Đúng vậy," Từ Lan Đình đột nhiên cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Tôi đúng là một thằng khốn."

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Cho nên, ngay cả cơ hội bù đắp em cũng không cho tôi, đúng không?"

Trần Trúc nhìn người đàn ông đang cúi đầu, các đốt ngón tay cậu đã siết đến trắng bệch, "Chuyện tình cảm, trước giờ đều là một mớ bòng bong, không thể toan tính." Cậu cũng chẳng muốn tính nữa.

Vết thương đã có rồi, Trần Trúc chưa bao giờ là người làm khó bản thân.

Trần Trúc ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Từ Lan Đình, hôm nay tôi nói rõ với anh. Người tôi muốn, cở bản phải có phẩm hạnh đoan chính, quang minh lỗi lạc, nhưng ít nhất không được vi phạm pháp luật, lộng hành ngang ngược."

Một câu nói của cậu, đã chỉ thẳng vào tử huyệt của Từ Lan Đình.

Từ Lan Đình cười nhạt, "Tôi khi nào thì vi phạm pháp luật rồi... hửm?" Hắn chẳng qua chỉ là, dùng thủ đoạn của mình, trừ khử những kẻ không vừa ý...

Trong quy tắc sinh tồn của hắn, trước giờ đều là mạnh được yếu thua, kẻ thắng làm vua.

Trần Trúc lười phải vòng vo với hắn, dứt khoát vạch rõ tất cả: "Từ Lan Đình, tôi không muốn một tên khốn."

"Cho dù là Diệp Hi, hay là Thẩm Thanh Cừ..." Trần Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cho dù là người vô gia cư bên đường kia, bọn họ đều quang minh lỗi lạc hơn anh, thẳng thắn hơn anh."

Trần Trúc nói xong, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Từ Lan Đình, "Từ Lan Đình, những chuyện anh đã làm, cả đời này có rửa sạch được không?"

"Anh thấy, anh xứng sao?" Cậu thậm chí không thèm nhìn Từ Lan Đình thêm một cái nào, liền đẩy cửa rời đi.

Không xứng... Từ Lan Đình ủ rũ nhìn lòng bàn tay đã bị cào đến chảy máu, cười cay đắng, "Đúng vậy, chỉ có tôi là không xứng."

Gió lạnh luồn theo cửa, lạnh lẽo đâm vào mặt Từ Lan Đình.

"A Trúc," Từ Lan Đình nhỏ giọng gọi Trần Trúc lại, "Nếu như, ngày nào đó tôi có thể rửa sạch hết tất cả tội lỗi, có phải, em sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt ấy..."

Trần Trúc nghe vậy thì dừng lại, sau đó không hề ngoảnh đầu mà rời đi.

Cậu biết, một nhát dao trong đêm nay đã đủ sâu rồi.

Đủ để cho Từ Lan Đình rời khỏi thế giới của cậu.

••••••••

Tác giả:

Từ Lan Đình tuân thủ pháp luật :)

Bình Luận (0)
Comment