Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 61

"Em không sao, đã về nhà rồi." Trần Trúc nhận được điện thoại của Thẩm Thanh Cừ, giọng điệu của đối phương rất chậm, giống như đã uống say.

"Công việc, thuận lợi không?"

Trần Trúc không giấu giếm, nói thật: "Người tìm em là Diệp Hi."

Đối phương im lặng một thoáng, hỏi cậu: "Vậy ý em thì sao?"

Trần Trúc có hơi mệt mỏi, cậu đẩy cửa phòng tắm ra, vặn vòi nước định rửa mặt cho tỉnh táo, "Vẫn chưa chắc chắn, nhưng mà-"

Cậu bỗng nhiên im bặt, dòng nước ào ào chảy qua lòng bàn tay cậu, vết máu đỏ tươi theo nước từ từ nhỏ xuống bồn rửa mặt.

Là máu của Từ Lan Đình...

Nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông dường như vẫn còn vương lại trên cánh tay cậu, lòng bàn tay lạnh băng, máu hơi lạnh...

"Trần Trúc?" Thẩm Thanh Cừ đi ra ngoài hội trường, bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn, "Trần Trúc em làm sao vậy?"

"À... không sao." Trần Trúc chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mất hồn trong mắt mình, "Chỉ là hơi mệt."

"Ừm, vậy em nghỉ ngơi sớm đi." Thẩm Thanh Cừ là một người rất chu đáo, anh không truy hỏi vì sao Trần Trúc bỗng thất thần, lặng lẽ cúp máy.

Ngoài hội trường, Thẩm Thanh Cừ nhìn những chiếc lá rụng bay theo gió, nhớ lại nụ cười giả tạo của người đàn ông trong bữa tiệc rượu vừa rồi.

"So với Diệp Hi, anh quả thật tốt hơn một chút." Từ Lan Đình tùy ý cầm lấy ly cocktail mà phục vụ đưa tới, từ từ nhấp một ngụm.

Lời đánh giá không chút kiêng nể ai của người đàn ông, khiến Thẩm Thanh Cừ tức giận, "Chuyện giữa tôi và Trần Trúc, không cần anh xen vào."

"Anh... và Trần Trúc?" Từ Lan Đình cười khẩy, ánh mắt sắc bén như dao.

Ngay khi Thẩm Thanh Cừ cho rằng Từ Lan Đình sắp mất kiểm soát, thì người đàn ông lại giơ tay lên, chạm vào ly của Thẩm Thanh Cừ.

Ly rượu chạm nhau, âm thanh so tài vang lên lanh lảnh.

Từ Lan Đình nhướng mày, "Trần Trúc không biết uống rượu, tửu lượng của anh..." Ý khiêu khích không cần nói cũng rõ.

Cứ như vậy, Thẩm Thanh Cừ cũng không chịu thua, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay.

"Sau này khi có trường hợp phải uống rượu, tất nhiên sẽ có tôi chắn thay cho em ấy."

Từ Lan Đình yên lặng nhìn Thẩm Thanh Cừ rất lâu, ánh đèn trong hội trường cực sáng, nhưng con ngươi màu nhạt của hắn lại sâu thẳm như biển.

"Em ấy, bị say xe." Từ Lan Đình đặt ly rượu xuống, từ từ siết chặt miếng gạc lỏng lẻo trên lòng bàn tay, "Bảo em ấy thi bằng lái xe đi, tự mình lái xe."

Thẩm Thanh Cừ khó hiểu, nắm chặt ly rượu, "Những điều này không cần anh phải bận tâm." Anh trầm giọng nói, "Sau này, tôi sẽ từ từ hiểu rõ em ấy."

Từ Lan Đình ôm cánh tay, nghiêng đầu nhìn xuống Thẩm Thanh Cừ, "Từ từ?" Hắn cười lạnh, "Anh tốt nhất đừng để em ấy phải chịu ấm ức."

Người đàn ông ung dung đi đến gần hơn, đôi mắt tinh tường dễ dàng nhìn thấu Thẩm Thanh Cừ.

Hắn có chút tiếc nuối, thật đáng tiếc, người này cũng coi như là người tốt...

Vậy thì, hắn đã không còn bất kỳ lý do nào để ở lại bên cạnh Trần Trúc nữa rồi.

Xứng đôi... Từ Lan Đình yên lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú nho nhã của Thẩm Thanh Cừ, lạnh lùng nghĩ, đây chính là cái mà Trần Trúc gọi là "xứng đôi" sao?

Không có bối cảnh gia đình phức tạp, tuổi thơ đơn thuần suôn sẻ, tam quan chính trực, lại giống như Trần Trúc, nhiệt tình yêu thích lý tưởng...

Ánh mắt Từ Lan Đình như rắn độc lướt qua, Thẩm Thanh Cừ lại có cảm giác ớn lạnh như bị đối phương nhìn thấu.

Nhưng Thẩm Thanh Cừ không tránh không né, đứng vững trước mặt Từ Lan Đình, mặc cho hắn đánh giá, "Nói đến chịu ấm ức, người không có tư cách nói những lời này nhất, là ngài Từ đây."

Tất cả những ấm ức, tai ương mà Trần Trúc phải chịu đựng, đều là do người đàn ông này gây ra.

"Vậy thì sao?" Trước mặt người ngoài, Từ Lan Đình vẫn luôn cực kỳ ngạo mạn, cho dù... áy náy trong lòng đã vỡ òa, gần như nhấn chìm hắn.

Ân oán giữa hắn và Trần Trúc, trước giờ không đến lượt người khác xen vào.

Thậm chí Từ Lan Đình có thể quỳ xuống trước mặt Trần Trúc, nhưng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mặt người khác.

Người đàn ông thu lại nụ cười, lạnh giọng nói: "Anh muốn đứng bên cạnh Trần Trúc, thứ nhất, đừng cản đường em ấy, thứ hai..." Giọng của hắn bỗng nhiên khàn đi một chút, dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, "Không..."

Từ Lan Đình dù thế nào, cũng không thể làm được chuyện tự tay đẩy Trần Trúc vào lòng người khác.

Đúng như Trần Trúc đã nói, hắn quả thật là thằng khốn cực kỳ đê tiện.

Đã là thằng khốn rồi, thì sao hắn có thể dễ dàng hướng thiện buông tha Trần Trúc chứ?

Trừ khi một chân hắn bước vào địa ngục, biến mất khỏi thế giới này.

Từ Lan Đình đặt ly rượu xuống, một mình đi đến bồn rửa tay.

Miếng gạc trên lòng bàn tay đã hơi thấm máu, mà Từ Lan Đình lại như không biết đau, từ từ giơ tay lên, ấn vào vị trí bị thương.

Đau đớn, khiến hắn tỉnh táo lại.

Mà nỗi đau do Trần Trúc mang đến, Từ Lan Đình cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Hắn lấy điện thoại ra, dặn dò cấp dưới, "Làm cho sạch sẽ một chút, đừng để em ấy phát hiện."

Đúng vậy... hắn đã vốn là người của vực sâu, làm bất cứ chuyện gì đều không thể quang minh chính đại. Ngay cả... đối xử tốt với người mình yêu một chút, hắn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn, chơi trò mưu kế.

Mà Trần Trúc ngay thẳng chính là tia sáng chiếu vào vực sâu của hắn, soi rõ sự thảm hại, bẩn thỉu, tăm tối của hắn.

Từ Lan Đình giơ tay lên, nhìn vết máu trên lòng bàn tay.

Đôi tay vấy máu này, còn xứng để nắm lấy tia sáng thuần khiết kia không?

Dòng nước ào ào rửa sạch lòng bàn tay của Trần Trúc, cậu nhìn vết máu còn sót lại trên cánh tay, thất thần một lát.

Trước khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Từ Lan Đình đã kéo cậu lại, nhìn cậu với ánh mắt chết lặng.

Lòng bàn tay người đàn ông đã thấm máu, nhưng hắn lại như mất đi cảm giác đau, giọng nói lạnh lùng một cách kỳ dị.

"Nếu như, ngày nào đó tôi có thể rửa sạch hết tất cả tội lỗi..."

Tội lỗi... những chuyện Từ Lan Đình đã làm, không có chuyện nào là không thách thức giới hạn của Trần Trúc.

Kể từ sau khi gặp lại ở nước ngoài, những quá khứ đen tối, những chuyện đau khổ kia, Trần Trúc vẫn luôn cố ý không nghĩ đến nữa, cậu biết mình còn có những chuyện quan trọng hơn phải làm, cậu không thể dừng bước.

May mắn thay, Từ Lan Đình cũng không vượt quá giới hạn của cậu.

Nhưng đêm say rượu kia lại khiến Trần Trúc nhận ra, đằng sau vẻ nhượng bộ, có chừng mực của Từ Lan Đình lại ẩn giấu sự điên cuồng và cố chấp của hắn.

Những nụ hôn và nỗi đau trong cơn hỗn độn, dường như lại kéo Trần Trúc trở về mùa hè năm đó.

Mùa hè đau khổ, tuyệt vọng kia.

Cậu đã bị Từ Lan Đình hủy hoại một lần, mà lần này, Trần Trúc sẽ không cam lòng rơi vào cạm bẫy của Từ Lan Đình nữa.

Những lời tàn nhẫn nên nói cũng đã nói hết, nếu như từ nay về sau Từ Lan Đình có thể an phận, vậy là tốt nhất rồi.

Trần Trúc nhắm mắt lại, nếu như Từ Lan Đình vẫn không chịu buông tha cậu...

Cậu cúi người, đưa cánh tay vào dưới vòi nước.

Màu máu nhạt bị dòng nước cuốn trôi, một chút dấu vết nhỏ bé mà Từ Lan Đình để lại cứ như vậy mà tan biến.

Người cao ngạo đến đâu, cũng có lúc quỳ gối dưới chân tình yêu một cách hèn mọn;

Người dịu dàng đến đâu, cũng có lúc lạnh lùng dùng một chân giẫm nát chân tình một cách tàn nhẫn.

Từ Lan Đình từng là kiếp nạn của Trần Trúc; trời đất đổi thay, Trần Trúc là người gỡ xuống chiếc vương miện cao ngạo của hắn, là gai dằm trong tim hắn*, cũng là kiếp nạn của hắn.

(Raw là *nốt chu sa trong tim)

-

Chi phí chuyển nhà rất đắt đỏ, may mắn là quản lý của nhà hàng mà Trần Trúc từng làm việc cũng đang muốn chuyển nhà.

Quản lý và cậu có quan hệ khá tốt, hai người liền chia đôi phí.

Trần Trúc đem số tiền còn lại trả trước tiền thuê nhà, lại cẩn thận tính toán chi tiêu tháng đầu tiên mới phát hiện, tháng này vậy mà vẫn còn dư tiền.

Ban đầu Trần Trúc định gửi một phần tiền về nhà, nhưng Trần Văn Quốc ở đầu dây bên kia lại mắng cậu một trận, cho nên Trần Trúc đành thôi.

Sau đó, Trần Trúc lại nhớ đến quản lý đã giúp mình, cậu nhớ nơi mà quản lý chuyển đến cách không xa cậu lắm.

Trần Trúc muốn rủ anh ta cùng ăn một bữa cơm chúc mừng, xem như cảm ơn anh ta đã giúp đỡ.

"Chen..." Đầu dây bên kia, quản lý có chút khó xử, "Tạm thời tôi vẫn chưa có ý định dọn vào ở."

Trần Trúc cười, "Không sao, đợi khi nào anh dọn vào ở, tôi lại mời anh ăn cơm."

Người ở đầu dây bên kia ậm ừ, nói lấp lửng vài câu liền vội vàng cúp máy.

Hửm? Trần Trúc nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, cậu có chút khó hiểu, mà Diệp Hi gọi điện đến ngay đúng lúc này.

"Anh ơi!" Diệp Hi giống như đang ở trong hồ bơi, xung quanh còn có tiếng nước, "Hôm nay anh có thể đến dạy kèm cho em không?"

"Anh..."

Chưa đợi Trần Trúc lên tiếng, Diệp Hi liền vội vàng lên bờ, "Hôm nay ba em lại mắng em, nói em không học vấn không nghề nghiệp..." Cậu ta dừng lại một chút, lại nói, "Tức quá nên em chơi cả một ngày luôn."

Diệp Hi vội nói: "Nhưng anh ơi anh đừng giận, em có làm một chút bài tập! Hơn nữa em bơi lội cũng là để rèn luyện sức khỏe mà."

Sau này sẽ bảo vệ anh...

"Anh ơi, hôm nay anh rảnh không?" Diệp Hi chạy chậm về phòng ngủ, "Em ứng trước cho anh một tháng tiền lương có được không?"

Còn có chuyện tốt tự đưa tiền đến cửa thế này sao... Trần Trúc hơi buồn cười, hỏi cậu ta, "Em đã làm bài tập gì?"

"Ưm... viết một bài luận, đề bài là viết thư cho cục bảo vệ môi trường, kiến nghị trồng cây ở công viên... Em đọc cho anh nghe nha!"

Trần Trúc nghe Diệp Hi đọc từng chữ một bài luận, lúc này mới tin là nhóc con này thật sự đã khai sáng, chịu học hành rồi.

"Hôm nay anh không rảnh," Trần Trúc nói, "Cuối tuần này, anh sẽ qua-"

Trước khi Diệp Hi kịp la hét, Trần Trúc nói tiếp: "Còn nữa, phần cuối thư của em viết sai rồi, phải là best wishes to..."

Trần Trúc khựng lại một chút, trong nháy mắt... cậu dường như lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của người đàn ông.

Best wishes to my sweetheart.

"Lời chúc tốt đẹp nhất cho Trúc nhỏ của anh..." Người đàn ông hôn lên vành tai cậu, "Nhớ kỹ chưa? Là dùng to, hay là for, hửm?"

"Dùng to... anh ơi, đừng cắn em..."

"Khụ," Trần Trúc nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, đổi giọng nói, "Lời cuối thư trang trọng, dùng yours faithfully."

Cậu không để ý đến Diệp Hi đang mè nheo ở đầu dây bên kia nữa, quay người bắt đầu thu dọn phòng.

Nơi cậu thuê tuy có hơi xa trường học, nhưng mỗi ngày dậy sớm nửa tiếng, đạp xe qua cũng có thể kịp lúc thư viện vắng người.

Chuyển nhà, tiền thuê nhà, công việc, dường như mọi thứ đều rất thuận lợi.

Trần Trúc cúi người, treo bức tranh có chữ lớn mà Trần Văn Quốc viết. Cậu nhìn thấy dưới đáy thùng, có tấm bưu thiếp đã theo cậu từ rất lâu.

Mặt trước của tấm bưu thiếp là tương lai, mặt sau là hoài bão mà thiếu niên đã đặt ra khi đó.

Thoát nghèo bằng khoa học kỹ thuật, chấn hưng đất nước bằng khoa học kỹ thuật.

Bước vào cổng trường, không phải là điểm xuất phát cho chuyến đi xa của cậu, mà là con đường trở về quê hương.

Ngày thư trúng tuyển của Harvard đến, là một ngày bình thường không có gì đặc biệt cả.

Trời vẫn âm u, xe chở sữa ở cửa phát ra tiếng ồn ào, cặp đôi ở đối diện dường như lại đang cãi nhau.

Có người gõ cửa phòng Trần Trúc, cùng với tờ báo ngày hôm đó, còn có một phong thư mỏng.

Trần Trúc nhận lấy phong thư, ánh mắt rơi vào logo tinh xảo trên đó.

Tờ báo bị gió thổi bay, Trần Trúc giơ tay giữ lại, lại vô tình liếc thấy trên trang báo, một hàng chữ tiếng Anh rất xinh đẹp.

Có người đã bỏ tiền mua trang nhất của tờ báo hôm nay, nhưng lại chỉ viết một dòng chữ.

Mọi đau khổ rồi sẽ có hồi kết.

Best wishes to my sweetheart.

Bình Luận (0)
Comment