Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 64

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Pennsylvania.

Trần Trúc bước đi trong ánh hoàng hôn, đón lấy đường phố Pennsylvania đìu hiu.

Dọc theo con đường quen thuộc, Trần Trúc từng bước đi về phía nơi mà cậu đã từng đổ biết bao mồ hôi và công sức.

Từ xa, Trần Trúc đã nghe thấy tiếng máy móc ầm ĩ.

Quả nhiên, đập vào mắt cậu là một mảnh hoang tàn đổ nát, làm gì còn trung tâm đào tạo nào nữa?

Cũng phải... Một trung tâm đào tạo nổi tiếng khắp nước Mỹ, sao có thể mở chi nhánh ở một nơi đồng không mông quạnh, không bóng người như thế này.

Việc kinh doanh chỉ có lỗ mà không có lãi như vậy, ai mà làm chứ?

Trần Trúc đứng trước một đống gạch đá vụn, nhìn logo treo cao cao đang bị người ta tháo xuống.

Có người liếc nhìn cậu, Trần Trúc biết, chỉ cần cậu tiến thêm một bước, hỏi thêm một câu, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Sự thật ở ngay trước mắt.

Nhưng Trần Trúc lại từ từ, chậm rãi, lùi lại mấy bước.

Sự thật chính là vực sâu.

"Xin lỗi, xin chào-" Có người đột nhiên đi về phía Trần Trúc.

Đột nhiên, Trần Trúc theo bản năng quay người, ngay khi bản thân kịp nhận ra, cậu đã chạy trốn khỏi con phố đó.

Cậu phải chạy, phải trốn khỏi cái bẫy dịu dàng của người đàn ông đó.

Không thể quay đầu lại, không thể quay đầu lại.

Chạy được một đoạn, Trần Trúc thở hổn hển, cậu chống tay lên đầu gối, mồ hôi trên trán rơi từng giọt khiến tầm nhìn của cậu trở nên mờ đục.

Nhưng, cậu có thể trốn đi đâu đây? Rõ ràng là nơi đất khách quê người, nhưng Trần Trúc nhìn xung quanh, dường như đâu đâu cũng có bóng dáng của người đó.

Người cõng cậu về nhà trong đêm tuyết, những bài thơ tình lặp đi lặp lại trên báo, ngay cả những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi trong lúc bận rộn, đều là vì Từ Lan Đình lặng lẽ chăm sóc cho cậu.

Trần Trúc chống tay vào tường, từ từ thở đều lại.

Từ Lan Đình yêu Trần Trúc.

"Trần Trúc cũng yêu Từ Lan Đình, đúng không?"

Trần Trúc đã từng yêu Từ Lan Đình. Nhưng Trần Trúc, liệu có còn yêu Từ Lan Đình nữa không...

Trước mắt xuất hiện một bốt điện thoại màu đỏ, Trần Trúc nhìn vào bên trong bốt điện thoại trống không, chiếc điện thoại công cộng nhỏ bé, gỉ sét.

Cậu cắn răng, cúi người bước vào.

Gọi điện thoại từ nước ngoài về nước phải chuyển tiếp cuộc gọi, không biết là cố ý hay vô ý, Trần Trúc lại chọn số điện thoại công tác của Từ Lan Đình.

Nghe giọng nữ máy móc lạnh lùng trong điện thoại, Trần Trúc có cảm giác như trở lại mùa hè năm đó.

Điện thoại không bao giờ được nối máy, tình cảm không bao giờ được đáp lại.

Trong cõi u minh, dường như ngày hôm qua được tái diễn, dường như chẳng có gì thay đổi cả.

Nhưng, dường như mọi thứ lại hoàn toàn khác hẳn.

Lần này, Trần Trúc dùng số điện thoại hoàn toàn xa lạ, gọi được cho Từ Lan Đình.

Giọng nói của người đó xuyên qua ngàn sông vạn núi, vượt qua đại dương, một lần nữa vang lên bên tai Trần Trúc.

"Ai vậy?"

Trần Trúc mím môi, im lặng. Cậu muốn nói, muốn hỏi, thậm chí muốn nổi giận.

Nhưng khi thực sự nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn mệt mỏi của Từ Lan Đình, Trần Trúc lại như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng.

Người đàn ông cũng im lặng một cách bất ngờ.

Im lặng kéo dài giữa hai người, như con dao cùn gỉ sét trong thời gian, từ từ dày vò người ta.

Đột nhiên, Từ Lan Đình vừa thăm dò vừa do dự lên tiếng, "A Trúc?"

Có lẽ là linh hồn hắn đã không còn hơi thở cuộc sống, hoặc có lẽ là vì trực giác nhạy bén đáng sợ của Từ Lan Đình.

Cũng có thể, đây là cảnh tượng mà Từ Lan Đình đã mong đợi vô số lần, tưởng tượng ra vô số lần, cứ lặp đi lặp lại.

"Trần Trúc." Giọng điệu của người đàn ông đã chuyển từ do dự sang khẳng định, "Trần Trúc..."

Trần Trúc nắm chặt ống nghe gỉ sét, cúi đầu nhìn số dư trong thẻ điện thoại từ từ giảm xuống gần bằng không.

"A Trúc, cho anh nghe giọng em, được không em?"

Trần Trúc không lên tiếng, cậu chỉ hít một hơi thật sâu. Cậu nhắm mắt lại, trước mắt dường như lại nhìn thấy dáng vẻ gần như cầu xin của Từ Lan Đình.

"A Trúc, anh," Người đàn ông khàn giọng nói, "Anh..."

Trần Trúc thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Từ Lan Đình, những việc anh làm sau lưng tôi, tôi đều biết cả rồi."

Từ Lan Đình im lặng một giây, sau đó, hắn đè giọng xuống rồi hỏi cậu: "Hoắc Diễm tìm em rồi?"

"Không." Trần Trúc cười khổ, là ngẫu nhiên, là định mệnh, cũng là số phận trêu ngươi, "Tự tôi phát hiện ra."

Thẻ điện thoại phát ra tiếng bíp báo hiệu, Trần Trúc cười cay đắng, lúc nào cũng thế, sự thật đến không đúng lúc, cuộc trò chuyện cũng không đúng thời điểm.

Cậu bình tĩnh lại-hay nói đúng hơn, là nhẫn tâm, rồi chậm rãi nói với Từ Lan Đình, "Từ Lan Đình, những lời tôi sắp nói, anh nghe cho kỹ."

Trần Trúc: "Bốn năm này đối với tôi rất quan trọng, tôi đã vì anh mà hủy hoại lý tưởng của mình một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Vì vậy, cho dù anh vì tôi làm nhiều đến đâu, cho dù tôi đã biết sự thật, tôi cũng sẽ không... tuyệt đối sẽ không quay đầu lại nhìn anh, giống như anh đã nói ngày hôm đó, tôi vẫn luôn tiến về phía trước, sẽ không quay đầu lại."

Nói đến câu cuối, trong máy truyền đến âm thanh đếm ngược.

Trần Trúc không biết Từ Lan Đình có thể nghe thấy giọng nói của mình qua tiếng máy móc lạnh lùng hay không.

Nhưng cậu vẫn chậm rãi, rất khẽ nói, "Cho dù... tôi có quan tâm đến anh..."

"Từ Lan Đình, cho dù tôi có quan tâm đến anh, thì đã sao chứ?"

Số dư hết, thời gian giữa họ cũng đã cạn kiệt rồi.

Trần Trúc cúi đầu, chóp mũi cậu đỏ ửng. Cậu từ từ đặt điện thoại xuống, nhìn màn hình đen kịt rất lâu.

"Sir, anh có cần tôi giúp không? Thẻ của tôi vẫn còn một ít tiền này." Người qua đường tốt bụng muốn giúp đỡ chàng trai ngoại quốc đang nhớ nhà này.

Trần Trúc hít hít mũi, cười nhạt, "Cảm ơn, không cần đâu. Những gì cần nói đều đã nói xong rồi."

Trần Trúc đã từng đọc một câu nói "Tôi yêu em, không liên quan đến em."

Không đến mức "yêu", nhưng Trần Trúc đã hiểu ra một chút ý nghĩa của nó rồi.

"Tôi quan tâm đến anh, cũng chỉ có vậy mà thôi."

Con đường ở dưới chân, giấc mộng ở phương xa, Trần Trúc đã đưa ra lựa chọn cho bản thân mình.

Đầu dây bên kia, Trần Văn Quốc hơi ho khan.

"Ông nội, hè này con sẽ về." Trần Trúc nắm chặt điện thoại, cau mày. Trần Văn Quốc đã lớn tuổi, nhưng ông cụ lại thích tỏ ra mạnh mẽ, cũng không chịu thua tuổi già, dù có bị bệnh cũng chẳng nghe ai khuyên, ông vẫn muốn lên núi làm ruộng.

Trần Văn Quốc thở hổn hển rồi mắng cậu một trận, ông không cho Trần Trúc về.

Trần Trúc mím môi, trong lòng cậu khó chịu lắm. Trần Văn Quốc biết Trần Trúc là người trọng tình nghĩa, cũng chính vì vậy mà Trần Văn Quốc mới không cho Trần Trúc về vào lúc này.

Non nước quê hương dịu dàng nhất, người ta một khi lún vào trong đó, tim gan liền mềm nhũn, chân cũng không chạy nổi nữa.

Đạo lý Trần Trúc đều hiểu, nhưng Trần Văn Quốc bệnh nặng lại không ai khuyên được.

"Ông nội, vậy ông phải uống thuốc đầy đủ, không thì mai con sẽ mua vé máy bay về ngay đấy."

"Biết rồi!" Trần Văn Quốc lấy gậy gõ gõ xuống đất, "Hai năm này con cứ yên tâm học hành, đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện về nhà."

"Vâng." Trần Trúc dừng lại một chút, hỏi về chuyện của Từ thị.

"Con quan tâm làm gì." Trần Văn Quốc lạnh lùng hừ một tiếng, "Đám nhà giàu có đó, ba ngày hai trận đấu đá nội bộ có gì lạ?"

"Nghe nói lần này là vì lợi dụng chức quyền để trục lợi bất hợp pháp?"

Trần Văn Quốc tuy không hiểu những chuyện quanh co trong giới nhà giàu, nhưng lại rất hiểu pháp luật của nhà nước, "Nếu đúng là như vậy, có lẽ Từ Lan Đình phải ngồi tù vài năm rồi."

Trần Trúc im lặng một lúc, hỏi ông: "Vậy tình hình trong nước bây giờ, thế nào rồi ạ?"

Trần Văn Quốc cười lạnh: "Tên tai họa đó nếu thực sự vào trong đó cải tạo thì tốt rồi. Đây chẳng qua chỉ là nội bộ tập đoàn bọn họ đánh rắn động cỏ, làm ra vẻ thôi, thực tế vẫn là chiêu trò tranh giành quyền lực."

"Trần Trúc, không phải con..." Trần Văn Quốc lạnh giọng, nhưng nghĩ lại thì ông hiểu rõ tính cách của Trần Trúc hơn ai hết, đã cầm lên được thì bỏ xuống được, huống chi là một tên khốn như Từ Lan Đình.

Trần Văn Quốc hỏi cậu: "Có phải con biết chuyện gì rồi không?"

"Không ạ." Trần Trúc nói, "Con chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi."

Trần Văn Quốc nghe giọng điệu của Trần Trúc, cảm thấy không ổn lắm, "Trần Trúc, con phải hiểu rõ, việc quan trọng nhất của con bây giờ là gì."

"Ông nội, con biết." Trần Trúc nói, cậu luôn biết mình muốn gì.

Cậu đã từng ngã một cú đau điếng người, cậu tuyệt đối không cho phép bản thân mình lại rơi vào vực sâu.

Ở Harvard bài vở rất nặng, sau mùa khai giảng là liên tiếp các tuần thi, gần như tháng nào cũng có deadline.

Thi cử, luận văn, thuyết trình, bài tập nhóm-thời gian bị chia thành từng mảnh nhỏ, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có vài phút ngắn ngủi để ăn uống.

Trần Trúc tận mắt chứng kiến rất nhiều người cùng cậu bước vào ngôi trường này, rồi giữa chừng rời đi.

Vì không theo kịp tiến độ của giáo sư, vì không thể chịu đựng được bài vở nặng nề, cũng có một số cậu ấm cô chiêu chọn bảo lưu để về kế thừa gia nghiệp.

Bước vào đại học chỉ là khởi đầu mà thôi, mà hành trình gian khổ thực sự chỉ mới được bắt đầu.

"Chen, tuần sau là thuyết trình, tụi mình có cần bàn thêm không?"

Trần Trúc ngẩng đầu lên khỏi một đống tạp chí, "Không phải đã họp nhóm rất nhiều lần rồi sao?"

"Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng, giáo sư này nghiêm lắm luôn, mấy nhóm trước có ai điểm cao đâu."

"Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi, không cần quá căng thẳng." Trần Trúc mỉm cười, lúc đầu cậu cũng rất vất vả, nhưng may mà bây giờ đã thích nghi được với tốc độ của Harvard.

"Cũng đúng, dù sao có cậu mà ha, trâu bò ở đây này!"

"Đừng nói vậy." Trần Trúc cười nhạt. Nói xong, cậu lại vùi đầu vào trong biển sách.

Hết chồng tài liệu này đến chồng tài liệu khác, ba bữa ăn đơn giản, cuộc sống của Trần Trúc bận rộn nhưng lại rất yên bình.

Lại là một buổi chiều ngồi trong thư viện đến khi mặt trời lặn.

Trần Trúc nhìn ánh hoàng hôn vàng vọt trên cuốn sách, cậu ngẩng đầu theo ánh sáng, đập vào mắt là biển mây hùng vĩ tráng lệ.

Một mảng trời đỏ rực, đám mây cuồn cuộn, mặt trời dần nhỏ lại, và vầng trăng lưỡi liềm màu xám bạc đang nhìn nó từ phương xa.

Trần Trúc đi trên con đường rợp bóng cây sau thư viện, định đến nhà ăn gần đó mua một phần cơm mang về ký túc xá ăn.

Gió ấm nhẹ nhàng lướt qua má cậu, Trần Trúc lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào mà mùa đông lạnh giá đã qua rồi.

Lại qua một năm rồi.

Một năm thoáng chốc đã trôi qua, Trần Trúc vẫn luôn cố gắng tiến về phía trước, bây giờ khi dừng bước để nhìn lại, cậu mới giật mình nhận ra thời gian trôi qua nhanh đến vậy.

Một năm rồi... Trần Trúc nhìn màu xanh biếc trước mắt, khẽ tính toán thời gian.

Từ Lan Đình cũng đã biến mất hơn nửa năm.

Kể từ hôm biết được Từ thị gặp biến động, Trần Trúc đã cố ý tránh né tất cả những tin tức liên quan đến Từ Lan Đình.

Không phải là không quan tâm, Trần Trúc cũng không phải là người sắt đá, trái tim cậu dù có lạnh lùng đến đâu, cũng khó tránh khỏi dao động.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà đó.

Nhưng giống như Thẩm Thanh Cừ đã nói, thời gian rồi sẽ chữa lành tất cả.

Không chỉ có thời gian, mà còn có bài vở ngập đầu, tất cả đều đang lặng lẽ cuốn trôi những dấu vết nhạt nhòa mà người đàn ông để lại trên người Trần Trúc.

Mà Trần Trúc sẽ không vì cảm xúc nhất thời mà đứng yên tại chỗ.

Vì thế, cậu không xem, cũng không nghe gì cả.

Thời gian như nước chảy, trong những kỳ thi liên tiếp, năm đầu tiên của Trần Trúc ở Harvard vội vã trôi qua.

Đến kỳ nghỉ hè, Trần Trúc đã nhận được công việc bán thời gian nhờ Thẩm Thanh Cừ đã giới thiệu, cậu giúp một giáo sư lớn tuổi chỉnh lý tài liệu.

Cậu vừa kèm Diệp Hi học, vừa làm thêm, tiền trong tay cũng đã dư dả, Trần Trúc cũng chẳng tiêu xài hoang phí, cậu tiết kiệm từng chút từng chút một.

Cậu tình cờ đếm số tiền tiết kiệm của mình trong mấy năm nay, lại phát hiện mình đã có một khoản tiền kha khá.

Trần Trúc nghèo khó trong thời gian dài, cậu không hề nhận ra rằng, mình đã không cần phải sống chắt chiu, tính toán tỉ mỉ từng ngày như vậy nữa.

Hình như... tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Cậu đã có tiền, cũng vững bước hướng về phía trước trên con đường lý tưởng của mình.

Mọi thứ đều rất thuận lợi, Trần Trúc nghĩ, đây có lẽ là cuộc sống mà đáng lẽ ra cậu phải có.

Cho dù cuộc sống thế này đến với cậu hơi muộn.

Năm thứ hai ở Harvard, Trần Trúc bất ngờ nhận được email từ người quen.

Cậu không ngờ Tưởng Minh Trác lại chìa cành ô liu cho cậu, để cậu thực tập ở tập đoàn Minh Hạ.

Trần Trúc nhìn lời mời bất ngờ này, cậu vừa mong đợi lại vừa lo lắng.

Gần đây công ty của Tưởng Minh Trác đang có dự án bảo vệ môi trường, mà các thiết bị nghiên cứu khoa học liên quan cùng đội ngũ khoa học công nghệ, đều là những đội ngũ chuyên nghiệp hàng đầu.

Có thể theo một đội ngũ như vậy, cho dù chỉ ở bên cạnh quan sát và học hỏi, thì cũng là một cơ hội hiếm có.

Trần Trúc suy nghĩ một hồi liền đồng ý.

Tưởng Minh Trác ở đầu dây bên kia nói với cậu: "Trần Trúc, tôi đã nghĩ cậu sẽ thành đạt. Nhưng tốc độ trưởng thành của cậu vậy mà vượt ngoài dự đoán của tôi."

"Cảm ơn." Trần Trúc nghĩ đến lần đầu gặp gỡ Tưởng Minh Trác, vẫn nhớ người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại tốt bụng ấy, "Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi."

Tưởng Minh Trác đang định nói gì, thì đầu dây bên kia vọng đến một tiếng "Anh ơi" mơ hồ.

Trần Trúc nghe được, là giọng của Thẩm Tri Hạ.

Trong phút chốc, cậu lại ngây người.

Năm đó hai người họ đã đi đến bước đường cùng, vậy mà vẫn có thể gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa sao.

Tưởng Minh Trác dặn dò vài câu công việc, sau đó bất đắc dĩ cười, "Được rồi, chờ ngày cậu đến công ty."

"Anh ơi, anh nói xong chưa ạ?" Thẩm Tri Hạ ôm cổ Tưởng Minh Trác, "Em nấu cơm xong cả rồi."

Trần Trúc thức thời cúp điện thoại.

Ngày đến công ty của Tưởng Minh Trác báo cáo, không ngoài dự đoán, Trần Trúc lại gặp Thẩm Tri Hạ.

Chỉ là lần này gặp lại, ánh mắt Thẩm Tri Hạ tuy vẫn kiêu ngạo, nhưng hắn chỉ đứng sau lưng Tưởng Minh Trác, không nói không rằng, coi như cũng ngoan ngoãn.

Trần Trúc liếc nhìn Thẩm Tri Hạ một cái, anh ta khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

"Trần Trúc, đây là quản lý dự án, cô ấy sẽ bàn giao công việc cho cậu." Xưa nay Tưởng Minh Trác luôn làm việc công bằng, tuy đặc cách nhận Trần Trúc vào, nhưng cũng là vì anh ta coi trọng năng lực làm việc của cậu.

Trần Trúc chào hỏi các quản lý, sau đó đi theo họ vào khu vực thí nghiệm.

Đi quan sát một vòng, Trần Trúc mới nhận thức sâu sắc rằng, khoa học công nghệ sẽ là động lực lớn nhất dẫn dắt nhân loại tiến về phía trước trong tương lai.

Cậu vẫn còn đang chìm đắm trước những cỗ máy đang vận hành đó, thì không biết từ khi nào Thẩm Tri Hạ đã đi đến bên cạnh Trần Trúc.

"Trần Trúc, lâu rồi không gặp." Thẩm Tri Hạ dựa vào tường, ôm cánh tay nhìn Trần Trúc.

Trần Trúc không có tâm trạng nói chuyện với hắn, chỉ chào một tiếng, rồi tiếp tục làm quen với môi trường làm việc tương lai của mình.

Thẩm Tri Hạ dường như cũng không có tâm trạng lãng phí thời gian với cậu, chỉ nói một câu, "Từ Lan Đình sắp phải vào tù rồi, cậu biết không?"

Bóng lưng Trần Trúc khựng lại, nhưng cậy không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói, "Không biết, cũng không muốn biết."

"Ác thật đấy." Thẩm Tri Hạ nói, "Nhưng, may mà cậu nhẫn tâm, nếu không, sớm muộn gì cũng bị Từ Lan Đình chơi chết thôi."

Đối phó với hạng cáo già như Từ Lan Đình, chỉ có trái tim như tường đồng vách sắt mới không rơi vào cái bẫy dịu dàng của người đàn ông đó.

Thẩm Tri Hạ nhìn bóng lưng không còn đơn bạc của Trần Trúc, hắn thở dài không thành tiếng.

Hắn đã ghen muốn điên rồi, bởi vì Tưởng Minh Trác vô cùng quan tâm Trần Trúc.

Nhưng nhìn Trần Trúc giãy giụa rồi có được một khoảng trời của mình từ trong vũng bùn như vậy, cho dù Thẩm Tri Hạ ghen tị đến bốc khói trên đầu nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống mà thôi.

"Cẩn thận Từ Lan Đình." Thẩm Tri Hạ ôm cánh tay, khi đi ngang qua Trần Trúc, hắn đột nhiên nói.

Trần Trúc im lặng, không nói chuyện với hắn nữa. Từ Lan Đình đã rời khỏi thế giới của cậu, đã không còn uy h**p gì đối với cậu nữa rồi.

Thẩm Tri Hạ lại như nhìn ra Trần Trúc đang ngó lơ mình, bồi thêm một câu, "Tôi nói như vậy, là bởi vì, tôi đã từng có suy nghĩ đến chết cũng không buông tay đấy."

Hắn chậm rãi nói, ánh mắt nhìn về phía Tưởng Minh Trác ở đằng xa, "Cho dù xuống địa ngục cũng tuyệt đối không buông tay. Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy, tôi nghĩ, Từ Lan Đình cũng chẳng khá hơn tôi là bao đâu-hoặc, tên đó còn xấu xa hơn tôi, cho dù xuống địa ngục cũng phải kéo cậu theo cùng."

Trần Trúc im lặng lắng nghe, không nói một lời.

"Nhưng mà," Thẩm Tri Hạ nghiêng đầu nhìn cậu, "Cậu ác hơn Tưởng Minh Trác." Hắn cười, "Từ Lan Đình có tự hành hạ mình đến chết cũng trắng tay thôi."

Tưởng Minh Trác nhận ra Trần Trúc không đi theo mình, anh ta quay đầu lại nhìn cậu một cái.

"Xin lỗi." Trần Trúc đi vòng qua Thẩm Tri Hạ, cậu không để ý đến ánh mắt chua chát của Thẩm Tri Hạ.

Tưởng Minh Trác biết thời gian của Trần Trúc cũng eo hẹp, nên anh ta chỉ dẫn cậu đi một vòng, còn công việc sau này thì anh giao cấp dưới để họ từ từ hướng dẫn Trần Trúc.

"Cảm ơn anh, tổng giám đốc Tưởng." Hôm nay Trần Trúc đến công ty, cậu cũng đã hiểu ra một chút rồi.

Với đội ngũ chuyên nghiệp như của Tưởng Minh Trác, thì đâu đến lượt một sinh viên chưa tốt nghiệp như cậu tham gia.

Tưởng Minh Trác làm như vậy là vì muốn bồi dưỡng nhân tài, cũng là vì quan tâm đến cậu.

"Tôi cũng có tính toán của riêng mình." Tưởng Minh Trác nói.

Người đàn ông vẫn mặc một bộ vest chỉnh tề, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ người lạ chớ đến gần.

Nhưng Trần Trúc lại bất ngờ cảm thấy anh ta rất hòa nhã.

Cho dù là "tiện tay giúp đỡ" lúc trước, hay là "tiện tay đề bạt" bây giờ, Trần Trúc biết, Tưởng Minh Trác có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực chất lại rất tốt bụng.

Vì vậy, Trần Trúc không rời đi ngay mà do dự một lúc.

"Sao vậy, còn có gì không hiểu sao?" Tưởng Minh Trác hỏi.

Trần Trúc nhìn thấy người ở đằng xa như cái đuôi nhỏ đang đi theo sau lưng Tưởng Minh Trác.

"Tổng giám đốc Tưởng." Trần Trúc nói, "Anh, sao anh với Thẩm Tri Hạ..." Đi hỏi chuyện riêng tư như vậy, Trần Trúc vẫn có hơi ngượng ngùng.

Ai ngờ Tưởng Minh Trác chỉ cười nhạt, "Tôi biết cậu muốn hỏi gì." Anh quay đầu lại nhìn Thẩm Tri Hạ một cái, đáy mắt có hơi bất đắc dĩ.

"Dây dưa ghê gớm, đâu còn cách nào khác." Tưởng Minh Trác nói ngắn gọn, một câu đã nói hết những yêu hận dây dưa đó.

Xưa nay Tưởng Minh Trác vẫn luôn nghĩ thoáng, vì vậy, anh ta chỉ thản nhiên nói, "Gương vỡ lại lành, cũng không còn là tấm gương ban đầu nữa. Nhưng, so với việc làm tay mình chảy máu thì dán lại vẫn đỡ tốn công hơn."

Chỉ là, Tưởng Minh Trác và Thẩm Tri Hạ là một chuyện-nhưng Từ Lan Đình lại là một chuyện khác.

Tưởng Minh Trác vỗ vỗ vai Trần Trúc, "Nhưng có một số người là ngoại lệ, nếu không đụng vào được, thì đừng đụng."

Đặc biệt là loại ác quỷ trong ngoài đều phủ độc như Từ Lan Đình.

Nhưng lòng người cũng đâu phải làm bằng sắt đá, nước chảy đá còn mòn, giọt nước mắt của Từ Lan Đình, không lệch không trượt, đã rơi thẳng vào tim Trần Trúc.

Nước nhỏ vào biển, dù nó không đáng kể, nhưng vẫn khuấy động một con sóng nhỏ.

Trần Trúc hỏi Tưởng Minh Trác, "Nhưng nếu, tôi vẫn quan tâm thì sao?"

Tưởng Minh Trác hiểu ý, anh cười cười, "Vậy cậu định quay lại?"

"Không." Trần Trúc nói.

Tưởng Minh Trác: "Vậy không phải xong rồi sao?" Anh ta vỗ vỗ vai Trần Trúc, nói với cậu, "Đối mặt với người như Từ Lan Đình, dao động hay để ý đều rất bình thường."

"Huống chi, cậu gặp Từ Lan Đình khi cậu vẫn còn là một đứa trẻ." Tưởng Minh Trác nói, "Đương nhiên cậu không thể chơi lại con cáo già đó. Nhưng, bây giờ cậu đã có nền móng rồi, cũng cầm chắc lá bài trong tay, sao phải sợ hắn?"

"Nói cho cùng, bây giờ Từ Lan Đình không thể làm gì được cậu cả."

Trần Trúc gật đầu, "Mong là vậy."

Cậu mong rằng, con đường phía trước thuận lợi, không còn gặp phải kẻ xấu nữa.

••••••••

Tác giả:

Kẻ xấu Từ Lan Đình: Buông tay là không thể nào buông rồi đó, chỉ có thể ngồi tù hy vọng bé cưng tha thứ thôi...

Bình Luận (0)
Comment