Tiếng máy ảnh cạch một tiếng. Trong ảnh, người mặc áo cử nhân mắt sáng răng trắng, mắt mày như ngọc.
"Chen, chúc mừng cậu tốt nghiệp sớm nhé!"
Hơn ba năm này, thành tích của Trần Trúc rất tốt, không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trong kỳ thực tập năm tư, mà còn đạt được danh hiệu sinh viên tốt nghiệp danh dự từ hiệu trưởng.
Ở Harvard có nhân tài đông như mây, cậu vẫn có thể dựa vào nỗ lực và thiên phú của bản thân mà mở ra một con đường bằng phẳng, xuất sắc đến mức khiến người ta muốn theo cũng không kịp.
Sau khi hoàn thành nghi thức trao dải băng, Trần Trúc đã gọi điện thoại cho Tưởng Minh Trác.
Cậu có thể có được một bản lý lịch thực tập xuất sắc như vậy, cũng nhờ Tưởng Minh Trác đã giúp cậu không ít.
"Vậy dự định sau này của cậu là gì?" Tưởng Minh Trác dường như rất bận, đầu dây bên kia là tiếng gõ bàn phím đứt quãng.
Dù vậy, người đàn ông vẫn kiên nhẫn nói cho cậu vài con đường để đi.
"Cậu có thể tiếp tục theo dõi tiến độ nghiên cứu ở bộ phận bảo vệ môi trường, nhưng tôi nghĩ, chí hướng của cậu cao xa hơn, vì vậy mấy hôm trước có một đội nghiên cứu trong nước hợp tác với bên tôi, tôi đã giới thiệu cậu với họ rồi."
Trần Trúc: "Thật sao ạ?" Có lẽ người khác sẽ chọn ở lại Mỹ kiếm tiền, nhưng Trần Trúc lại ngày đêm mong muốn trở về quê hương, trở về mảnh đất cằn cỗi nhưng dịu dàng đó của mình.
Tưởng Minh Trác cười, "Xem ra, cậu đã có quyết định rồi. Nhưng, yêu cầu tuyển người ở đó khá gắt, tôi chỉ là người trung gian mà thôi, sau này vẫn phải dựa vào bản thân cậu rồi."
Nhưng Tưởng Minh Trác biết, với kinh nghiệm xuất sắc của Trần Trúc, dù cậu có đi đến đâu thì cũng sẽ tỏa sáng.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để giành lấy cơ hội này!" Trần Trúc có chút kích động, cậu sờ sờ mũ cử nhân, khóe mắt đuôi mày đều mang nụ cười, "Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
"Tốt." Tưởng Minh Trác cười. Đối diện với lý tưởng, người vốn luôn trầm ổn như cậu vậy mà vẫn nhiệt huyết như một đứa trẻ.
Bao nhiêu năm vật đổi sao dời, nhưng trái tim son sắt của Trần Trúc vẫn không hề đổi thay.
Đây cũng là lý do tại sao Tưởng Minh Trác lại giúp đỡ cậu nhóc này, người có lý tưởng, có chí báo ân tổ quốc, xứng đáng được tất cả mọi người tôn trọng.
Tưởng Minh Trác: "Vậy tôi chúc cậu, lý tưởng thành hiện thực nhé."
"Cảm ơn." Trần Trúc suy nghĩ một chút, cậu đổi cách xưng hô, "Anh Tưởng."
Tưởng Minh Trác: "Không cần cảm ơn, về nước gặp lại sau."
"Anh cũng về nước ạ?" Trần Trúc nhớ Tưởng Minh Trác đã chuyển trụ sở chính của công ty sang Mỹ nhiều năm rồi.
"Ừm. Dự án bảo vệ môi trường mà lúc trước tôi đã nói, nó sẽ được tiến hành ở trong nước." Tưởng Minh Trác có điện thoại gọi đến, cho nên anh nói ngắn gọn lại, "Đồ tốt không thể để người ngoài hưởng được, đúng lúc cũng đang cần thị trường trong nước."
"Vâng." Trần Trúc biết Tưởng Minh Trác rất bận, cậu không hỏi thêm nữa.
Nhưng Tưởng Minh Trác lại nói thêm một câu, "Nhưng mà, lần này cậu về nước phải cẩn thận Từ thị một chút."
"Hửm?" Mấy năm nay, hiểu biết của Trần Trúc về Từ Lan Đình đã dừng lại ở những tin tức thoáng qua trên TV.
Cậu sẽ dừng chân trước TV, trước sạp báo, thông qua những lời ít ỏi trên đó suy đoán tình cảnh của Từ Lan Đình.
Sau khi dừng lại một lát, Trần Trúc lại tiếp tục lên đường.
Cậu không thể hoàn toàn vô tâm, nên cũng chỉ dừng lại để quan tâm thoáng qua mà thôi.
Thiếu niên mấy năm trước, đã không còn tự giam mình trong chuyện tình cảm nữa.
Thiếu niên năm xưa ôm trái tim tan vỡ, như thiêu thân lao đầu vào lửa hướng về phía Từ Lan Đình;
Còn Trần Trúc của hiện tại, hướng về biển sao, về những con sóng lớn ở phương xa.
"Nghe nói, ông bác Từ Vĩnh Liên kia của Từ Lan Đình vẫn cắn chặt không buông, vụ kiện này cũng kéo dài mấy năm rồi." Tưởng Minh Trác nói.
Trần Trúc: "Tuy Từ Lan Đình không vào tù, nhưng hành động của hắn cũng bị hạn chế, hắn..."
Người đàn ông đó đã hứa với cậu rồi, hắn sẽ buông tay rồi biến mất, có lẽ cũng sẽ không đến dây dưa với cậu nữa.
Tưởng Minh Trác: "Không phải Từ Lan Đình, là Từ Vĩnh Liên." Người đàn ông dừng lại một chút, vẫn quyết định nói rõ tình hình trong nước cho Trần Trúc biết.
"Tình hình xóa đói giảm nghèo ở Quý Châu quê cậu mấy năm nay, tôi nghĩ cậu biết rõ. Năm nay, cấp trên đã ra văn bản yêu cầu phủ sóng tín hiệu, xây dựng đường sắt toàn diện."
Những điều này Trần Trúc đều biết, nhưng giọng điệu của Tưởng Minh Trác lại có chút nặng nề, Trần Trúc lờ mờ cảm thấy không ổn.
"Nhưng mấy hôm nay, tôi nghe được một số tin đồn-Từ Vĩnh Liên dẫn theo cấp dưới của hắn, định làm bất động sản ở khu vực đó. Chỉ cần gỡ được cái mũ huyện nghèo là sẽ bắt đầu hanhf động."
"Gì cơ?" Trần Trúc nhất thời bốc lên một ngọn lửa không tên.
Xây dựng sản xuất còn chưa đâu vào đâu, mà đám ma cà rồng này đã muốn đầu cơ bất động sản, thật là...
Tưởng Minh Trác xoa xoa trán, "Bây giờ nội bộ Từ gia đấu đá dữ dội, có quá nhiều kẻ thừa cơ trục lợi. Mảnh đất đó là dự án mà Từ thị bỏ hoang từ sớm-lúc đó không biết vì lý do gì mà Từ Lan Đình đã thu hồi lại, cũng hủy bỏ tất cả các dự án bất động sản trong tay.
Nhưng, lần này nội bộ Từ thị có nhiều chiêu trò ma quỷ hơn, lại không biết từ đâu mà người của Từ Vĩnh Liên moi ra được mảnh đất này."
Tuy Tưởng Minh Trạch không ưa gì Từ Lan Đình, nhưng không thể không công nhận, nhà họ Từ có Từ Lan Đình nắm quyền còn miễn cưỡng ra hình ra dáng.
Ít nhất, hắn sẽ không kiếm lợi theo kiểu ăn tươi nuốt sống thế này.
"Tiền trong chảo dầu mà cũng dám vớt." Tưởng Minh Trác cười lạnh, "Không muốn sống nữa."
Trần Trúc đã hiểu sơ chuyện gì đang xảy ra, "Không có ai quan tâm sao?"
"Không biết, tôi cũng không rõ tình hình cụ thể." Tưởng Minh Trác nói, "Nhưng nếu đúng là như vậy, tôi cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Trần Trúc nghiến răng, "Ừm." Cậu biết sức mình mỏng manh, nhưng nếu đúng là như vậy, cho dù tan xương nát thịt, thì Trần Trúc cũng sẽ ngăn đám người làm xằng làm bậy đó.
Bởi vì chuyện này, Trần Trúc lại đẩy thời gian về nước sớm hơn một chút.
Cậu nhanh chóng sắp xếp tất cả công việc, từ chối những cuộc xã giao không cần thiết, ngay cả Thẩm Thanh Cừ đề nghị mời cậu ăn cơm chúc mừng, Trần Trúc cũng từ chối.
Tha hương nhiều năm, cuối cùng Trần Trúc cũng thực hiện được nguyện vọng của mình, đặt chân lên con đường về nhà.
Người con xa xứ phiêu bạt, cuối cùng cũng đã có ngày trở về.
Ở cửa lên máy bay, Thẩm Thanh Cừ lại hỏi Trần Trúc vài câu về dự định sau khi về nước của cậu.
Hỏi mãi mà Thẩm Thanh Cừ vẫn không yên tâm, "Tình hình có chút phức tạp, hay là anh đi cùng em nhé, trùng hợp là anh cũng có quen biết giáo sư ở trong nước-"
"Không cần đâu ạ." Trần Trúc rất cảm kích sự giúp đỡ của anh ta, nhưng Thẩm Thanh Cừ bây giờ đang trong giai đoạn thăng tiến trong sự nghiệp, cuối năm có thể chuyển từ phó giáo sư lên giáo sư chính thức.
Hơn nữa, Thẩm Thanh Cừ đã giúp cậu quá nhiều rồi.
"Đàn anh, thực sự rất cảm ơn anh, nhưng những chuyện này, em phải tự mình đối mặt." Trần Trúc không muốn làm không khí trở nên nặng nề như vậy, cười nói, "Món ăn Quý Châu cay lắm, đàn anh ăn không quen đâu."
Thẩm Thanh Cừ nghe vậy, bất đắc dĩ cười.
Anh chỉ có thể giúp Trần Trúc mang hành lý đi ký gửi, sau đó cùng Trần Trúc đợi chuyến bay ở cửa lên máy bay.
"Diệp Hi không đến à?"
Trần Trúc lắc đầu, bất đắc dĩ, "Em ấy vừa nghe tin em sắp về nước, đại học cũng không thèm học nữa, nghe nói mấy hôm nay bị ba nhốt lại rồi."
"Trẻ con." Trần Trúc cười nói, "Có phải là không gặp lại nữa đâu."
Thẩm Thanh Cừ rũ mắt xuống, Diệp Hi ầm ĩ như vậy, có lẽ cũng chỉ có anh mới có thể hiểu được.
Ngay cả Thẩm Thanh Cừ vốn luôn tự cho mình là điềm tĩnh, cũng có xúc động muốn bỏ lại tất cả để theo đuổi Trần Trúc.
Trần Trúc quá ưu tú và chói lọi, linh hồn thuần khiết và nhiệt huyết có thể dễ dàng khiến người ta sa ngã, theo đuổi.
Diệp Hi ham chơi cũng có thể vì Trần Trúc mà chăm chỉ học hành, cậu ta chỉ muốn xứng với cậu.
Mà gã khốn Từ Lan Đình cũng có thể cam tâm tình nguyện chịu trói, có lẽ là để cầu xin chút đồng cảm từ Trần Trúc, hoặc có lẽ là thực sự muốn sửa đổi lỗi lầm để đứng bên cạnh Trần Trúc một cách trong sạch.
Cho dù là Diệp Hi, hay là Từ Lan Đình đều như thiêu thân lao đầu vào lửa, níu lấy Trần Trúc không chịu buông tay.
Thẩm Thanh Cừ mở email của mình ra, anh nhìn email xin việc của mình, lại do dự một lát.
Anh không phải là không bỏ được danh lợi hiện tại, mà là anh sợ nếu mình thực sự bỏ lại tất cả theo Trần Trúc về nước, liệu anh có trở thành một gánh nặng đối với Trần Trúc không?
Tình yêu của Thẩm Thanh Cừ cẩn thận dè dặt, nhưng lại lặng lẽ chảy suốt nhiều năm. Anh không ồn ào như Diệp Hi, cũng không bất chấp thủ đoạn như Từ Lan Đình.
"Anh biết em bận đón chuyến bay sớm nhất." Thẩm Thanh Cừ lấy ra hộp cơm giữ nhiệt, "Ăn chút gì lót dạ nhé."
Trong hộp cơm chỉ là một bát cháo thịt băm đơn giản, một chút hành lá rau thơm, vừa dậy vị lại vừa bổ dưỡng.
Đây chính là tình yêu mà Thẩm Thanh Cừ dành cho Trần Trúc, bình dị nhưng lại rất ấm áp, cũng không gây thêm bất kỳ gánh nặng nào cho Trần Trúc.
"Cảm ơn anh."
Nhìn Trần Trúc hơi cúi đầu từ từ ăn, Thẩm Thanh Cừ nắm chặt tay lại, kiềm chế xúc động muốn ôm lấy cậu.
"Quý khách thân mến, chuyến bay này sắp bắt đầu lên máy bay-"
Trần Trúc nhìn thông tin chuyến bay, đứng dậy, "Đàn anh, em..."
Cậu còn chưa kịp nói hết, lại nhìn thấy Thẩm Thanh Cừ hơi đỏ hoe mắt. Trần Trúc khựng lại, sau đó vỗ vỗ vai Thẩm Thanh Cừ, "Có phải là không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu."
"Ừ." Thẩm Thanh Cừ nhìn Trần Trúc, cười ngấn lệ, "Trần Trúc, cẩn thận nhé, chúc em mọi sự bình an."
Gần đến lúc bước vào cửa lên máy bay, Trần Trúc quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Cừ, cậu suy nghĩ một chút, lại nói: "Cảm ơn anh, Thẩm Thanh Cừ."
Thẩm Thanh Cừ mím môi, tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Trúc.
-
"Bốp-" Một chồng ảnh ném lên bàn vuông.
Từ Vĩnh Liên chống tay sau lưng, nhìn xuống người đàn ông trước mặt.
"Thấy chưa?" Từ Vĩnh Liên cười, trên mặt thịt ngang chất đống, vết sẹo trên má trái theo đó cong lên như một con rết đang bò, "Sảng khoái không?"
Không biết từ đâu mà Từ Vĩnh Liên nghe được những việc Từ Lan Đình làm cho Trần Trúc, ông ta tự cho rằng đã nắm được điểm yếu của Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình rũ mắt, đuôi mắt ngang thẳng tạo bóng đổ của lông mi, che khuất đồng tử. Biểu cảm của hắn cứ thế mà ẩn giấu trong bóng xám.
Trong ảnh, là lúc Thẩm Thanh Cừ ôm Trần Trúc ở sân bay.
Không chỉ có vậy, còn có bóng lưng hai người đi bên nhau trên con đường rợp bóng cây; bóng dáng dùng bữa trong nhà ăn; cùng nhau đọc sách đến khuya trong thư viện.
Từ Vĩnh Liên đi đi lại lại, mấy năm nay ông ta đã hao tổn với Từ Lan Đình quá lâu, nhưng Từ Lan Đình không chịu nhún nhường, không ra tay, cũng chẳng nhượng bộ.
So với đấu đá nội bộ, Từ Vĩnh Liên càng cảm thấy hình như Trừ Lan Đình đang trì hoãn gì đó.
Vì vậy, mấy hôm nay ông ta càng lúc càng thêm sốt ruột, hận không thể moi ra chút gì đó từ khuôn mặt vô cảm của Từ Lan Đình.
"Tình yêu và sự nghiệp đâu thể vẹn cả đôi đường nhỉ, Từ Lan Đình, mày ở đây đấu đá với tao, tình nhân bé nhỏ của mày-" Từ Vĩnh Liên cười lạnh, "Sắp lọt vào vòng tay người khác rồi đấy."
Từ Vĩnh Liên ra vẻ từ bi, thở dài, "Thực ra, tao chẳng qua chỉ muốn mày rời khỏi Từ thị mà thôi, cũng đâu phải thực sự muốn mày ngồi tù-dù sao cũng là người một nhà, tao cũng khó ăn nói với ông cụ đấy."
Ông ta từ từ vỗ vỗ vai Từ Lan Đình, ra vẻ bề trên, "Chuyện trước kia, tao có thể bỏ qua. Chỉ cần mày chịu buông tay, tao sẽ tác thành cho mày và tình nhân bé nhỏ của mày."
Đôi mắt đang rũ xuống của người đàn ông cuối cùng cũng hơi nâng lên, nhìn Từ Vĩnh Liên một cái bâng quơ.
Từ Lan Đình thậm chí còn lười phí lời với ông ta, khóe môi hắn cũng tỏ vẻ khinh miệt.
"Từ Lan Đình, bây giờ người trong công ty cũng đổi rồi." Từ Vĩnh Liên nghiến răng, "Mày cho rằng mày còn lật ngược tình thế được sao?"
Từ Lan Đình nhướng mày, bàn tay đặt trên đầu gối khẽ gõ, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhưng giữa lông mày lại vương vấn vẻ dịu dàng tinh tế.
A Trúc của hắn, cuối cùng cũng thuận lợi tốt nghiệp rồi.
Chim bay của hắn, cuối cùng cũng sắp về nhà rồi.
Từ Lan Đình bị trói tay trói chân hơn ba năm, cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Hắn liếc Từ Vĩnh Liên một cái, rồi cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối, ngay cả một câu hắn cũng lười nói.
Trước giờ Từ Lan Đình vẫn luôn xem thường việc đi so đo với mấy đồ ngu tự cho mình là đúng,
Mấy năm nay, hắn luôn đấu đá với Từ Vĩnh Liên, một là để tìm một cái lồng giam giữ mình; hai là, hắn phải vì Trần Trúc mà nhổ bỏ những cái gai cản đường cậu.
Phiên tòa đã cận kề, Từ Lan Đình là bị cáo, cho nên hắn cũng chỉ có thể ra ngoài hít thở không khí một lát.
Lại qua một năm rồi, mặt trời chói chang, Từ Lan Đình nheo đôi mắt dài lại.
"Bên phí Trương Thốn Quang sao rồi?"
Người đến đón hắn là Hoắc Diễm, Hoắc Diễm vừa quan sát xung quanh, vừa khẽ nói, "Mắc câu rồi."
"Rất tốt." Từ Lan Đình cười lạnh, "Có thể chuẩn bị bắt đầu rồi."
Lúc trước Trương Thốn Quang muốn vớt tiền trong chảo nóng, cầm một mảnh đất huyện nghèo để chuẩn bị lập công.
Lúc đó, Từ Lan Đình đã bác bỏ dự án của Trương Thốn Quang-không ngờ, ngay lúc Từ thị rối loạn, Trương Thốn Quang đã cầm dự án đó đi đầu quân cho Từ Vĩnh Liên.
Dự án bị Từ Lan Đình bác bỏ lúc trước lại bắt đầu huy động vốn.
"Lũ cỏ ven đường." Hoắc Diễm thấp giọng chửi một câu, "Mấy loại người này nên dứt khoát-"
"Không dứt khoát được." Từ Lan Đình chậm rãi đi về phía khách sạn mà hắn đang bị giam lỏng, "Trương Thốn Quang cũng không phải là người dễ chơi." Nội bộ nhà họ Từ vừa rắc rối vừa phức tạp, Trương Thốn Quang lại có họ hàng thân thích, cũng có chút danh tiếng.
May mà, Từ Lan Đình chính là tồn tại ác liệt hơn bọn họ, không ai có thể giở trò đấu trí trước mắt Từ Lan Đình được.
Nếu gã Trương Thốn Quang tự cho mình là đúng, vậy thì Từ Lan Đình liền tương kế tựu kế.
Trương Thốn Quang-là con dao mà Từ Lan Đình tự tay đưa vào tay Từ Vĩnh Liên.
Một lưỡi dao sắc bén đẩy Từ Vĩnh Liên vào đường cùng.
Hoắc Diễm hừ lạnh một tiếng, Trông Từ Vĩnh Liên ngu thế, vậy mà lần này lại không biết moi ra được chút mánh khóe từ đâu nữa, cậu xem ảnh của Trần Trúc chưa?"
Lúc này Từ Lan Đình mới có chút nghiêm túc, "Nhớ trông kỹ." Nếu Từ Vĩnh Liên dám ra tay với Trần Trúc...
"Vẫn luôn bí mật theo dõi Từ Vĩnh Liên, yên tâm đi." Hoắc Diễm biết Từ Lan Đình không cho phép bất cứ ai đi làm phiền Trần Trúc, nên hắn chỉ theo dõi chặt chẽ Từ Vĩnh Liên.
Hoắc Diễm ôm cánh tay, nhíu mày, "Tôi hỏi, còn cậu thì sao?" Hắn huých khuỷu tay vào Từ Lan Đình, "Sao, nhìn Trần Trúc ôm ôm ấp ấp với người khác thì đừng có đi chết tiếp nhé."
"Tôi muốn chết lúc nào," Từ Lan Đình cười, "Tôi tiếc mạng lắm đấy." A Trúc của hắn còn sống khỏe mạnh trên đời, vậy thì sao hắn có thể cam tâm xuống địa ngục được chứ.
"Tôi còn đang chờ tiểu quân tử tới thương hại tôi đây này." Từ Lan Đình cười mỉm, theo đám cảnh sát trở về khách sạn.
Vào đêm trước khi phiên tòa diễn ra, cuối cùng Từ Lan Đình cũng đợi được tiểu quân tử của mình.
Cách một lớp kính trong suốt, Trần Trúc im lặng nhìn người đàn ông đã biến mất suốt ba năm này.
Có lẽ là những năm này bị dày vò quá mức, cho nên Từ Lan Đình đã gầy đi một chút, trông hắn cũng không còn mạnh mẽ nữa-tóc cũng dài hơn rồi, đuôi tóc hơi xoăn càng làm nổi bật lông mày cao thẳng, vẻ đẹp dị vực được di truyền từ người bà gốc Nga cũng lộ rõ trên người Từ Lan Đình.
"Sao, không nhận ra nữa à?" Từ Lan Đình ôm cánh tay, nghiêng đầu rồi cười.
Trần Trúc từ từ ngồi xuống đối diện hắn, lòng bàn tay cậu siết chặt lại.
Cậu nhìn Từ Lan Đình một lúc, "Chuyện của anh mấy năm nay, tôi biết hết rồi."
Từ Lan Đình cụp mắt xuống, sau đó hắn cúi đầu cười.
Đúng thật nhỉ, ồn ào quậy tung cả dư luận, sao mà không biết được chứ.
"Anh bị Từ Vĩnh Liên kiện, tôi biết; suýt thua kiện, tôi biết; bị giam giữ, tôi... cũng biết." Trần Trúc từng chữ từng chữ nói ra.
Cậu dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Từ Lan Đình, tôi biết hết."
Từ Lan Đình lên tiếng: "Thôi, đừng nói nữa."
Trần Trúc lại như không nghe thấy hắn, cậu từ từ nói: "Nhưng, tôi vẫn không quay về."
"Từ Lan Đình," Trần Trúc nói, "Bây giờ anh hiểu rõ, tôi là người như thế nào rồi chứ?"
Một lúc lâu sau, người đàn ông mới ngẩng đầu lên, nhiều năm tù tội mà hắn cũng không thèm nhíu mày, vậy mà giờ lại đỏ hoe mắt ngay tức khắc.
"Biết." Từ Lan Đình đỏ mắt, cười nói, trong giọng nói của hắn vừa bất đắc dĩ, lại vừa có chút cưng chiều, "Biết lâu rồi."
Ngoài chuyện tình cảm thì vẫn còn có lý tưởng. Sao mà Từ Lan Đình không rõ tính cách của Trần Trúc được chứ?
"Cho nên, mục đích tôi đến hôm nay," Trần Trúc lấy ra thông báo tuyển dụng của đội nghiên cứu trong nước, ấn lên kính, "Không chỉ là đến thăm anh."
Mí mắt Từ Lan Đình khẽ run lên, nhìn chằm chằm vào trang giấy mỏng đó một lúc.
Sau đó, Từ Lan Đình thở ra một hơi thật dài, lộ ra nụ cười chân thành duy nhất trong mấy năm nay.
"Chúc mừng em nhé."
Trần Trúc cụp mắt xuống, gấp lại tờ giấy rồi nói: "Nơi chúng tôi muốn khảo sát chính là mảnh đất mà Từ thị đã nhắm đến."
"Nếu một khi dự án của Từ thị được khởi công, vậy thì chúng tôi có làm nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa." Trần Trúc nói, ngẩng đầu nhìn hắn, "Từ Lan Đình, không thể động vào mảnh đất đó."
Từ Lan Đình l**m môi, cười nói: "Ồ, thì ra là đến cầu xin à." Hắn chống cằm, chớp chớp mắt, "Trần Trúc, đây là thái độ cầu xin của cưng sao?"
Trần Trúc nắm chặt tờ giấy trong tay, ngồi thẳng hơn một chút, "Anh muốn thù lao thế nào, tôi cũng sẽ cố gắng-"
"Hửm?" Từ Lan Đình nhướng mày, khẽ cười, rồi hạ giọng nói, "Không phải cưng nên ngồi trên đùi anh trai, rồi từ từ nói mấy chuyện này sao?"
Từ Lan Đình tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cản đường Trần Trúc, nhưng điều này không ngăn được bản tính xảo quyệt của hắn, cứ thế mà hắn lại được nước làm tới.
Dẫu sao thì, Từ Lan Đình rất nhớ Trần Trúc, nhớ đến phát điên rồi.
"Anh," Trần Trúc đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn, "Từ Lan Đình-"
Từ Lan Đình ngẩng đầu, đuôi mắt dài thẳng tắp, trở nên cực kỳ quyến rũ.
Hắn l**m môi, cười nói, "Nhưng mà, nể tình chúng ta quen biết lâu như vậy," Người đàn ông nghiêng người, chỉ chỉ vào kính, "Cách một lớp kính, hôn một cái đi."
Nói xong, ánh mắt của Từ Lan Đình từng tấc từng tấc, dán chặt vào đôi môi đỏ như son của Trần Trúc.
Người đàn ông áp sát lại chút nữa, hắn hơi nheo mắt lại, trắng trợn dụ dỗ cậu xuống địa ngục, "Tài liệu của Từ Vĩnh Liên, còn có Trương Thốn Quang đứng sau ông ta..."
Hắn cười như một con cáo, "A Trúc, lại đây nào."
Bàn tay Trần Trúc giơ lên rồi lại hạ xuống, nắm chặt rồi lại buông ra.
Đôi mắt của Từ Lan Đình sâu thẳm như biển, dưới đồng tử nhạt màu là sóng ngầm cuồn cuộn.
Hắn là ác quỷ chuyên dụ người ta xuống địa ngục, là con cáo thích bày mưu tính kế, cũng là con sói ăn thịt người không nhả xương.
Nhưng cũng là, nét vẽ đậm nhất trong tuổi trẻ của Trần Trúc.
Là người tổn thương cậu nặng nề nhất, cũng là người yêu cậu sâu đậm nhất.
Trần Trúc cụp mắt nhìn hắn, khuôn mặt của Từ Lan Đình ở phía sau lớp kính có chút mờ ảo, đôi mày và ánh mắt nồng đậm của người đàn ông ẩn hiện, đôi môi mỏng và nhạt đang khẽ dừng lại trước mặt kính.
"A Trúc, anh rất nhớ em." Người đàn ông khàn giọng nói. Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn chứ sóng lớn cuồn cuộn, nỗi nhớ nhung dưới đáy mắt hắn gần như sắp vỡ òa...
Nước mắt... Trần Trúc không muốn nhìn thấy nước mắt của Từ Lan Đình nữa, cậu nhắm mắt lại.
Cách một lớp kính lạnh lẽo, cách ba năm chia ly, cách năm năm yêu hận dây dưa...
Trần Trúc dường như lại ngửi thấy được hơi thở nhàn nhạt và lạnh lẽo của Từ Lan Đình.
Rõ ràng là cậu đang nhắm mắt, nhưng lại như nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ của người đàn ông hơi cong lên;
Dường như cậu có thể cảm nhận được, đôi môi lạnh lẽo của Từ Lan Đình, hạ xuống, áp sát vào...
Đủ rồi... Trần Trúc đứng dậy, theo bản năng dùng đầu ngón tay xoa xoa môi, cậu cau mày, "Tôi phải đi rồi."
"Ồ-" Từ Lan Đình kéo dài âm cuối, dán trán mình lên kính, hắn bày vẻ mặt như hồ ly tinh ra, nhìn Trần Trúc rời đi, "Công tử ơi, lại đến nữa nhé".
Hắn hơi nghiêng người trước cửa kính, cất cao giọng hơn, "A Trúc..."
"Sao vậy?" Trần Trúc cho rằng hắn lại muốn giở trò gì khác, cậu vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt hơi ngơ ngác của Từ Lan Đình.
Từ Lan Đình ngây người một lát, sau đó cụp đôi mắt đỏ hoe xuống. Hắn khẽ nói, cổ họng đột nhiên khàn khàn, "Anh còn tưởng, em sẽ không quay đầu lại..."
Hắn không biết mình đã gọi Trần Trúc như vậy bao nhiêu lần trong giấc mơ, mà lần nào Trần Trúc cũng để lại cho Từ Lan Đình bóng lưng dần dần đi xa.
"Ngày mai ra tòa." Từ Lan Đình đột nhiên nói, "Em-"
"Tôi sẽ đến xem."
"Không," Từ Lan Đình vẫn cúi đầu, chậm rãi nói, "Đừng đến."
Cho dù ở trong bất kỳ tình cảnh chật vật nào, hắn cũng có thể làm ra vẻ thản nhiên, tự tại, đầy giả tạo.
Chỉ có lần này, hắn không muốn Trần Trúc nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Trần Trúc im lặng một lúc, cuối cùng để lại một câu, "Đừng có tự chơi chết mình."
"Ừ." Từ Lan Đình nói một cách nhẹ bâng.
Người có thể chơi chết anh, trước giờ chỉ có em thôi đấy, cục cưng.