Mảnh đất nghèo khó gần trăm năm, cuối cùng cũng đón được ngọn gió xuân của riêng mình.
"Năm nay mưa nhiều là chuyện tốt, nhưng công tác phòng chống lũ lụt vẫn phải làm đến nơi đến chốn." Giáo sư chân trần giẫm trên đất bùn, cười ha hả nói, "Ngày này năm sau đường chắc cũng xây xong rồi, vấn đề vận chuyển được giải quyết, nơi này..."
Giáo sư chỉ vào khu rừng rậm rạp xanh um, cảm thán, "Còn có nơi này, sẽ có những thay đổi to lớn."
Xây đường, xây trường học, xây trạm xá, xây nhà máy...
Từng chùm, từng chùm ánh lửa, soi sáng con đường phía trước của vô số người trên mảnh đất này.
Con đường núi uốn lượn như dải lụa đó, là hy vọng được bước ra ngoài của vô số người, cũng là con đường về mà rất nhiều người cam tâm tình nguyện quay lại.
Trần Trúc đã từng men theo con đường xi măng nhỏ hẹp đó, men theo cây cầu mà cha ông dựng lên, dựa vào ý chí bất khuất mà đi ra ngoài.
Bây giờ, cậu mang theo tín ngưỡng trên vai, ôm ấp hoài bão trong lòng, lại một lần nữa men theo con đường này để quay trở lại.
Cậu biết, sẽ có ngày càng nhiều người đi ra khỏi khe núi khép kín nhiều năm này.
Nhưng Trần Trúc tin rằng, cũng sẽ có càng nhiều người giống như cậu, sẽ lại theo con đường đó mà quay về nơi này.
"Trần Trúc, có người tìm kìa!" Tiểu Lưu đứng dưới giàn gỗ đang dựng nhà kính, bên cạnh là một người đàn ông mặc đồ đen đứng đó, vẻ mặt hung hăng.
Là Hoắc Diễm. Trần Trúc nhíu mày, Hoắc Diễm đến đây làm gì?
Trần Trúc còn chưa đi đến gần, Hoắc Diễm đã không màng vũng bùn dưới chân mà bước lên mấy bước, trầm giọng nói: "Trần Trúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Trúc nhìn xung quanh, việc còn chưa xong, cậu tạm thời không thể đi được, "Chuyện rất quan trọng sao?"
"Ừ." Hoắc Diễm thấy Trần Trúc do dự, lên tiếng, "Từ Lan Đình có chuyện rồi."
Gì cơ... Trần Trúc đặt cây giống trong tay xuống, hỏi Hoắc Diễm, "Anh ta làm sao?"
Hoắc Diễm liếc nhìn xung quanh, "Mấy hôm trước tôi đã cảm thấy cậu ta không ổn. Tôi biết Từ Lan Đình muốn về nhà họ Từ, nên tôi giúp cậu ta gom tiền trước, nhưng tốc độ của Từ Lan Đình quá nhanh, thậm chí còn chẳng màng trước sau."
Hành động của Từ Lan Đình rất nhanh, lúc Từ Vĩnh Liên còn chưa hoàn toàn rời khỏi Từ gia mà Từ Lan Đình đã gần như dọn sạch sẽ tài sản trong tay mình.
Hắn ra tay quyết liệt, thu gom toàn bộ cổ phần trong tay các cổ đông lớn nhỏ trong công ty.
"Lần này Từ Lan Đình quá kỳ lạ." Hoắc Diễm cau mày, "Gây sự với nhiều người, công ty cũng không hề yên ổn."
Đây không phải là Từ Lan Đình mà Hoắc Diễm biết, Từ Lan Đình là người luôn tính toán mọi thứ, hành động ung dung.
Bây giờ Từ Lan Đình lại dùng thủ đoạn sấm sét khác thường, thay vì nói là giành quyền, chi bằng giống như đang bận rộn thanh lý toàn bộ tài sản vậy.
Nhưng, Từ Lan Đình vội vàng dọn dẹp tài sản của mình như vậy, là vì cái gì chứ?
Hoắc Diễm nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu một mớ hỗn độn, cuối cùng lại nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
"Có lẽ Từ Lan Đình," Hoắc Diễm nặng nề nhìn Trần Trúc, "Sẽ không về nhà họ Từ nữa."
"Vậy Từ Lan Đình hối hả giành quyền như vậy để làm gì-" Trần Trúc đột nhiên khựng lại, trong nháy mắt liền hiểu ra tất cả.
Nếu không có hành động tranh đấu quyền lợi đột ngột của Từ Lan Đình, sợ là Từ Vĩnh Liên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Trần Trúc dùng mưu kế để ép Trương Thốn Quang bỏ chạy, khiến Trương Thốn Quang ôm theo dự án của gã ta trốn đi nước ngoài.
Nhưng Từ Vĩnh Liên buông tay dễ dàng như vậy, lại là vì hành động đột ngột của Từ Lan Đình đã khiến nội bộ Từ thị rối loạn, như vậy Từ Vĩnh Liên mới không còn tâm trí để ý đến mảnh đất này nữa.
"Trần Trúc, tôi thực sự không còn cách nào với thằng điên đó nữa rồi." Hoắc Diễm nhìn Trần Trúc.
Trần Trúc lấm lem bùn đất, đôi giày dưới chân đã bị mài mòn, cả người đều toát ra vẻ chật vật.
Nhưng đôi mắt của Trần Trúc lại chưa từng thay đổi, vẫn trong veo như nước.
Một người như vậy, đã khiến Từ Lan Đình cam tâm tình nguyện vứt bỏ tất cả.
Vứt bỏ giáo dưỡng của mình, tôn nghiêm nhiều năm của mình, vứt bỏ nhà họ Từ, vứt bỏ quyền thế trong tay.
Thậm chí còn vứt bỏ luôn cả bản thân mình.
Từ Lan Đình lấy việc thiêu đốt bản thân làm cái giá phải trả, để soi sáng con đường phía trước của Trần Trúc.
"Cho dù Từ Lan Đình muốn giúp tôi, bây giờ chuyện cũng đã qua rồi, nhưng tại sao anh ta vẫn không dừng tay?" Trần Trúc đột nhiên nhớ lại, ngày hôm đó Từ Lan Đình ôm cậu, đôi tay hắn đã khẽ run rẩy.
Dáng vẻ khiêm nhường như đang cầu xin của người đàn ông, giống hệt như ba năm trước khi chia xa.
Chỉ là ba năm trước Từ Lan Đình là vì muốn kiềm chế bản thân, không muốn phiền Trần Trúc nữa.
Mà lần này... Trần Trúc nghiến răng, Từ Lan Đình, rốt cuộc là anh đang muốn làm gì đây?
"Chẳng biết nữa." Hoắc Diễm nắm chặt nắm đấm, muốn nói lại, chỉ nói, "Từ Lan Đình phát điên lên thì không ai quản được, nếu cậu, nếu... thôi."
Hoắc Diễm thở dài, hắn ta có linh cảm Từ Lan Đình đang tự cắt đứt đường lui của mình, nhưng còn cách nào khác nữa chăng.
Đây là lựa chọn của Từ Lan Đình, Hoắc Diễm nghĩ, có lẽ ngay từ đầu mình không nên đến làm phiền Trần Trúc.
Nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cuối cùng thì Trần Trúc cũng đã có cuộc sống của riêng mình.
"Từ Lan Đình đang ở đâu?" Đột nhiên, Hoắc Diễm nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Trúc.
Hắn quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Trần Trúc.
Trần Trúc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhíu mày, "Anh ấy ở đâu?"
"Công ty, đang họp cổ đông..." Hoắc Diễm còn chưa nói xong thì đã thấy Trần Trúc xắn ống quần lên, sải bước đi qua sườn dốc nhỏ.
"Giáo sư, em xin nghỉ phép hai ngày ạ." Trần Trúc đã hoàn thành rất tốt công việc của mình, cậu ở lại chẳng qua là giúp Tiểu Lưu sắp xếp tài liệu thôi.
Giáo sư nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Trần Trúc, gọi với theo cậu một tiếng, "Mấy ngày nay nhìn em mệt mỏi quá, nghỉ ngơi nhiều hơn mấy ngày đi! Tiểu Lưu!"
Tiểu Lưu đáp một tiếng, giáo sư lại nói tiếp: "Em giám sát Trần Trúc nhé, bắt em ấy nghỉ ngơi."
"Hả, hả?" Tiểu Lưu nhìn thấy Trần Trúc thay quần áo giày xong, rồi vội vàng bắt đầu thu dọn hành lý.
"Trần Trúc, cậu định đi đâu vậy?"
Trần Trúc nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong, cau mày, "Có người muốn chết rồi, tôi phải đi ngăn cản."
"Cái gì?" Tiểu Lưu giật bắn mình, "Ai lại nghĩ quẩn như vậy!"
Phải rồi, tại sao vậy, tại sao lại phải làm mọi việc đến bước đường cùng như vậy?
Trần Trúc kìm nén lửa giận, bên tai cậu là giọng nói của Từ Lan Đình văng vẳng không dứt.
"A Trúc, anh rất bẩn."
"Còn em lại quá sạch sẽ, anh biết, anh vẫn chưa xứng để đứng bên cạnh em."
Cho nên, Từ Lan Đình muốn dùng cách cực đoan như vậy để tự cắt đứt đường lui của mình sao?
Hôm đó cậu đã lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cậu phải bận quá nhiều việc, Trần Trúc thật sự không có thời gian để ý đến tâm tư của Từ Lan Đình.
Trần Trúc thở dài, cậu đã đoán ra Từ Lan Đình muốn làm gì rồi.
Chẳng qua là cắt đứt tất cả mối liên hệ của hắn với nhà họ Từ, nhân tiện đóng gói gia tộc lại thành một mớ, hoặc là đẩy vào hố lửa thiêu cho sạch sẽ, hoặc là thanh lọc nội bộ Từ thị.
Cho dù là hướng nào thì Từ thị chắc chắn cũng sẽ bị lột một lớp da, mà địa vị của Từ thị ở thủ đô cũng sẽ tuột dốc không phanh.
Đến lúc đó, Từ Lan Đình sẽ ra sao đây?
Trần Trúc kìm lại những suy đoán rối ren trong đầu, cậu nhắm mắt lại, định chợp mắt một lát trên máy bay để lấy lại tinh thần, rồi sau đó cậu sẽ đi xử lý tên điên nào đó.
-
"Từ Lan Đình ý của cậu là gì?" Trong phòng họp, tiếng mắng chửi của cổ đông lớn tuổi vang vọng ra.
"Tôi thấy cậu chính là đang muốn đẩy Từ thị vào hố lửa!", "Từ Lan Đình, anh điên rồi sao!", "Cậu có xứng đáng với Từ thị, có xứng đáng với ông nội của cậu không?".
Từ Lan Đình uể oải dựa vào lưng ghế, đối mặt với sự chỉ trích của mọi người cũng không hề thay đổi sắc mặt.
Phong ba bão táp sắp đến rồi, nhưng hắn lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
"Thứ nhất, Từ thị sớm muộn gì cũng không giữ được. Các vị cho rằng, Từ Vĩnh Liên làm ra chuyện như vậy thì có thể giấu được 'phía trên' sao?
Thứ hai, tôi nghĩ ông nội tôi đã trải qua không ít sóng gió, chuyện cỏn con này không dọa được ông cụ đây. Các vị cũng đừng có nghĩ dùng ông cụ để ép tôi làm gì."
Từ Lan Đình từ từ xoay lưng ghế, cười nói: "Số tiền mà các vị kiếm được, dù có tiêu xài mấy đời cũng đủ mà, hà tất gì phải vươn tay ra dài như vậy?"
Trong lúc nhất thời, trong phòng họp bỗng xôn xao.
Từ Lan Đình bình tĩnh ngồi giữa một đống tiếng mắng chửi, như thể là núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không hề hấn gì.
Có người gõ cửa đi vào, ghé vào tai Từ Lan Đình khẽ nói một câu.
Mà người đàn ông vừa rồi còn thản nhiên tự tại, giây tiếp theo liền ngồi thẳng dậy.
"Ai gọi em ấy đến?"
"Cậu ấy đã tới cửa rồi," Trợ lý khó xử nói, "Không cản được."
Nhất là, chẳng ai dám ngăn cản 'vị tổ tông' đó.
"Làm loạn rồi." Từ Lan Đình đứng dậy, không màng đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà dứt khoát bỏ lại các cổ đông lớn, hắn không hề quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng họp.
"Từ Lan Đình, đây...", "Cậu ta muốn lật trời à!"
Âm thanh ồn ào bị đóng lại sau cánh cửa, ánh mắt của Từ Lan Đình đuổi theo người đang đi về phía hắn.
Có lẽ là do vội vàng đến, cho nên giày dưới chân Trần Trúc còn chưa thay, cậu vừa bước một bước liền dừng lại.
Trên mặt đất bóng loáng in rõ một dấu chân đầy bùn.
Trần Trúc không muốn gây thêm phiền phức cho các cô lao công, cho nên cậu đứng nguyên tại chỗ, nhìn Từ Lan Đình từ xa.
Bốn mắt nhìn nhau, Từ Lan Đình lại chỉ đứng đó giống như không biết phải đối mặt với tình huống trước mắt như thế nào.
Nói ra cũng thật nực cười, hắn có thể không đổi sắc mặt đẩy Từ thị vào hố lửa, ung dung đối phó với đám cáo già tham lam như cái động không đáy đó, nhưng khi ở trước mặt Trần Trúc, hắn lại hèn mọn đến tột cùng.
Thậm chí, ngay cả đến gần cậu, hắn cũng phải cân nhắc mãi.
Được, được lắm... Trần Trúc nghiến răng, cậu nuốt cơn giận, ngoắc ngoắc tay với Từ Lan Đình.
"Lại đây." Trần Trúc nói.
Vì vậy, các cổ đông sau cánh cửa kính, nhân viên nghỉ ngơi trong phòng trà, CFO vội vàng mang tài liệu lên...
Toàn bộ người của Từ thị đều trơ mắt nhìn tổng giám đốc lạnh lùng của bọn họ, bị người ta ngoắc tay một cái liền vội vàng chạy đến.
"A Trúc..." Từ Lan Đình rũ mắt, cố gắng nhìn ra vui giận trên mặt Trần Trúc.
Đương nhiên, hắn rất nhanh đã nhận ra cơn giận giữa lông mày Trần Trúc, ngay sau đó, trên má hắn liền cảm nhận được lửa giận của Trần Trúc cực kỳ rõ ràng.
Từ Lan Đình nghiêng đầu, bên má bỏng rát.
"Từ Lan Đình, anh điên rồi phải không?" Trần Trúc túm lấy cổ áo hắn, "Đầu tiên là xử lý Từ Vĩnh Liên, tiếp theo là Từ thị, rồi sau đó thì sao?"
Trần Trúc: "Sau đó thì sao hả Từ Lan Đình?" Cậu nắm chặt cổ áo người đàn ông, "Có phải anh cũng muốn tự mình-"
Cậu không thốt ra được gì nữa, còn Từ Lan Đình khom người ôm lấy cậu.
Từ Lan Đình bế ngang Trần Trúc lên, ánh mắt quét qua khiến những người xung quanh không dám nhìn thêm.
"A Trúc," Từ Lan Đình vững vàng ôm lấy Trần Trúc, "Nhớ anh đến vậy, hửm?" Còn ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, làm người ta đau lòng muốn chết.
"Từ Lan Đình, thả tôi xuống."
Từ Lan Đình bế Trần Trúc, tùy ý đá mở một cánh cửa.
"A Trúc, anh đã nói em đừng có chạy vào hang sói rồi mà." Từ Lan Đình đột nhiên ấn Trần Trúc lên bàn làm việc.
"Đây là em tự mình đưa tới cửa đấy nhé." Từ Lan Đình cười xấu xa, l**m nhẹ môi.