Nghệ Thuật Làm Lốp Xe Dự Phòng

Chương 71

Tài liệu trên bàn bị quét xuống, lạch cạch rơi đầy đất.

Trần Trúc bị ấn trên bàn gỗ lim, cánh tay Từ Lan Đình vững vàng ôm lấy lưng cậu, cậu gần như bị người đàn ông ôm trọn vào lòng.

Gáy của Trần Trúc đặt ngay lòng bàn tay Từ Lan Đình, cậu chỉ có thể hơi ngẩng đầu lên, "Từ Lan Đình..."

"Suỵt." Từ Lan Đình cúi người, chặn môi cậu lại.

Sói dữ đã ngoạm được con thỏ bên miệng, làm sao có thể dễ dàng nhả ra được chứ.

Chiếc áo sơ mi mỏng manh bị xé toạc dễ dàng, cúc áo bung ra, lộc cộc lăn một vòng trên bàn rồi leng keng rơi xuống dưới giày da của người đàn ông.

Nụ hôn của Từ Lan Đình vẫn như mọi khi, mạnh mẽ và nồng nhiệt.

"Từ Lan Đình—" Trần Trúc giơ tay tát hắn một cái thật mạnh, hắn cũng chỉ nghiêng đầu rên khẽ một tiếng, sau đó im lặng quay mặt lại, hôn cậu càng thêm quyến luyến.

Từ Lan Đình như muốn cướp đoạt từng hơi thở của Trần Trúc.

Trong nụ hôn nghẹt thở này, Trần Trúc hơi ngẩng mắt lên nhìn chằm chằm hàng mi dài thẳng, hơi rũ xuống của Từ Lan Đình, và vẻsự say mê chìm đắm sâu thẳm dưới đáy mắt của hắn.

So với lần trước, khi Từ Lan Đình cố tự chủ, thậm chí hắn còn tự trói tay chân để kiềm chế tình cảm, thì lần tấn công này của hắn lại chẳng hề nương tay.

Hắn không còn kiềm chế nỗi nhớ nhung điên cuồng, d*c v*ng vỡ òa của mình nữa.

Từ Lan Đình điên cuồng và tuỳ tiện, trong mắt Trần Trúc lại càng giống như cuộc vui sắp tàn.

Giống như muốn buông thả lần cuối cùng, trước khi đến bước đường cùng vậy.

Nhưng lòng Từ Lan Đình sâu như biển cả, Trần Trúc chỉ có thể lờ mờ đoán được một chút, nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể nhìn thấu suy nghĩ thực sự trong lòng người đàn ông này.

Từ Lan Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì đây?

Cậu không biết được cảm giác trong lòng lúc này nên gọi là gì, Trần Trúc giơ tay ấn vai Từ Lan Đình, nghiêng đầu thở hổn hển.

Từ Lan Đình không buông tay mà vẫn ôm chặt Trần Trúc. Chỉ là bàn tay giữ gáy Trần Trúc nới lỏng, đợi Trần Trúc thở đều lại thì đầu ngón tay hắn trượt xuống.

Trần Trúc chỉ cảm thấy sống lưng hơi lạnh, đến khi cậu nhận ra thì chiếc áo sơ mi đã nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Từ Lan Đình." Trần Trúc lùi lại một chút, nhíu mày nhìn hắn.

Người này, thực sự muốn phát điên trong văn phòng sao?

Trần Trúc đẩy người đang liên tục đến gần mình ra, lạnh lùng nói: "Từ Lan Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Mục đích cậu đến, không phải để bị Từ Lan Đình đè ở đây ức h**p.

Từ Lan Đình cười nhạo một tiếng, hơi thở phả vào hõm vai Trần Trúc, nóng rực.

"Không có gì." Chẳng qua là muốn xé toạc chiếc áo sơ mi trắng như tuyết của em, trói em lại, giam cầm em...

Từ Lan Đình cúi đầu, nghiêng đầu hôn lên má Trần Trúc, "A Trúc, anh rất nhớ em."

"Đủ rồi Từ Lan Đình." Trần Trúc tránh môi hắn, cau mày, "Hôm nay tôi không phải—"

Từ Lan Đình khẽ cười, nhẹ nhàng ngậm môi cậu.

A Trúc của hắn, vẫn tốt bụng như vậy.

Hắn phụ cậu, hủy hoại cậu, đáng lẽ ra Trần Trúc phải băm hắn thành trăm mảnh, đẩy hắn vào vực sâu mới đúng.

Nhưng Trần Trúc đã rời đi nhiều năm như vậy rồi, lúc trở về vẫn giữ một trái tim son sắt.

Cậu không vì thù hận mà thay đổi bản tính, càng không vì trắc trở mà khuất phục trước số phận.

Nội tâm của Trần Trúc mạnh mẽ mà mềm mại, linh hồn sạch sẽ mà thuần khiết.

Cũng chính vì vậy, hôm nay Trần Trúc mới có thể đứng ở đây, thản nhiên đối mặt với Từ Lan Đình.

Tính cách thẳng thắn của cậu, soi rõ màu u ám lạnh lẽo của Từ Lan Đình. Từ Lan Đình ôm Trần Trúc giống như ôm lấy toàn bộ ánh sáng của mình.

"A Trúc, anh rất nhớ em." Người đàn ông cứ thì thầm mãi, lại mổ cái hôn lên má Trần Trúc.

Trần Trúc vốn tưởng rằng Từ Lan Đình muốn phát điên đến cùng.

Nhưng hắn chỉ hôn dọc theo hõm vai Trần Trúc, lại đột nhiên dừng lại, nhíu mày nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trên cánh tay cậu.

Người đàn ông giơ ngón tay lên, ấn lên cánh tay Trần Trúc, nơi đó quấn một vòng băng gạc, vết thương dưới lớp băng gạc đã đóng vảy, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc đó hắn là bị thương không hề nhẹ.

Không cần hỏi cũng biết là do ngày ngày ở trong khe núi, phải lên núi xuống sông mà bị thương.

Đây chính là lý tưởng mà Trần Trúc đang theo đuổi sao?

Từ Lan Đình nhìn vết thương trên người cậu, lại giơ chân Trần Trúc lên kéo ống quần của cậu lên, quả nhiên trên chân chi chít những vết bầm tím, đều là không biết do va đập ở đâu mà ra.

Đây chính là tiền đồ mà Trần Trúc dốc hết sức lực theo đuổi sao?

Trong giá trị quan của Từ Lan Đình - kẻ luôn lấy lợi ích làm trung tâm, việc theo đuổi và lý tưởng của Trần Trúc đều vượt xa so với nhận thức của hắn.

Thực sự có người nguyện ý cống hiến cả đời, chỉ vì mảnh đất nghèo khó đó sao?

Từ Lan Đình cúi người, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên vai cậu.

Hắn khàn giọng hỏi bên tai Trần Trúc, "Còn đau không em?"

"Anh buông tôi ra trước đã." Trần Trúc với tay lấy quần áo trên mặt đất, thấy quần áo đã rách thành mấy mảnh.

Trần Trúc vò nát chiếc áo sơ mi, mím chặt môi.

Giận rồi... Từ Lan Đình rũ mắt, cởi áo vest rồi khoác lên người Trần Trúc.

Trần Trúc được chiếc áo khoác rộng lớn bao bọc, trên áo còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người đàn ông. Hơi thở và nhiệt độ của Từ Lan Đình ôm lấy cậu, cậu ngẩng đầu nhìn Từ Lan Đình.

"Sao lại nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương như thế." Từ Lan Đình hai tay chống lên bàn, ôm cả người Trần Trúc vào lòng.

Hắn cúi đầu, chóp mũi cọ vào má bên của Trần Trúc, "Anh sẽ không nhịn được đâu."

Trần Trúc ngồi thẳng lên một chút, tuy cậu cố gắng giữ vẻ nghiêm túc, nhưng những nơi bị hôn trên mặt vẫn còn lưu lại vết đỏ. Đuôi mắt, vành tai của cậu đều nhuốm màu đỏ thắm vì bị bắt nạt.

"Tôi đến để nói chuyện đàng hoàng với anh." Trần Trúc nghiêm túc, lạnh lùng lên tiếng, trên môi cậu lại thấp thoáng vết răng, "Từ Lan Đình, có phải anh định hủy hoại Từ thị không?"

Từ Lan Đình nhìn cậu một lúc, như thể đang cố gắng kiềm chế cái gì đó, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng.

"Hửm?"

Hắn quả thực không nghe rõ Trần Trúc nói gì, sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào đôi môi mấp máy của Trần Trúc.

Trần Trúc mím môi, nhíu mày nhìn hắn.

"Bé cưng," Từ Lan Đình thu lại ánh mắt, bế người trên bàn lên, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế nhé."

Không dỗ dành thì thực sự sẽ nổi giận mất.

Từ Lan Đình vững vàng ôm cậu, rồi từ từ đi về phía phòng trong của văn phòng.

Đi đến trước ghế sofa, Từ Lan Đình lại không có ý định buông tay mà trực tiếp ôm Trần Trúc ngồi xuống.

Trần Trúc bị người đàn ông nửa ôm trên đùi, cậu giận lắm, cau mày nhìn Từ Lan Đình chằm chằm.

Mà người đàn ông không hề hay biết, nhún cậu lên, "Nào, nói đi."

Muốn nói gì, ngồi trên đùi anh rồi từ từ nói nào.

Trần Trúc cố giãy giụa, Từ Lan Đình nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra lại ôm cậu rất chặt.

Cậu không muốn lại dây dưa không dứt với Từ Lan Đình, chỉ có thể nói chuyện chính trước, "Anh đột nhiên thu gom tất cả tiền bạc, tước đoạt quyền lực trong tay phần lớn cổ đông, thực sự chỉ là để đấu với Từ Vĩnh Liên thôi sao?"

Với tâm cơ thủ đoạn của Từ Lan Đình, muốn xử lý Từ Vĩnh Liên dễ như trở bàn tay.

Nhưng Từ Lan Đình lại chọn cách thẳng thừng nhất, dễ gây tội với người khác nhất, dùng thủ đoạn như sấm chớp để xử lý Từ Vĩnh Liên.

Như vậy còn chưa đủ, bây giờ trên dưới Từ thị lòng người hoang mang, Từ Lan Đình lại không hề có ý định vực dậy nhà họ Từ rồi tiếp tục tiến lên.

Ngược lại, càng giống như muốn đóng gói Từ thị, rồi xử lý luôn một mẻ.

Làm như vậy, đối với Từ Lan Đình thì có lợi ích gì chứ?

Trần Trúc lo lắng, lẽ nào, chỉ vì một câu nói năm đó "phải rửa sạch hết tất cả tội lỗi, rồi mới xứng đáng với em"?

Từ Lan Đình cười, thân mật tựa vào vai Trần Trúc, "Phải, đều vì em đấy."

Hắn cười nói: "Trương Thốn Quang ôm tiền bỏ trốn, không có gã thì cũng sẽ có người tiếp theo, cho nên chỉ có đè chết Từ Vĩnh Liên thì bên phía em mới thực sự yên ổn."

Trần Trúc đang định lên tiếng thì Từ Lan Đình lại nói tiếp: "Anh biết em có cách đối phó với lão già đó, dù sao thì, A Trúc của anh mới là người giỏi nhất."

Từ Lan Đình khẽ thì thầm, thật sự là muốn biến chuyện bàn bạc công việc, thành đôi tình nhân hẹn hò chốn công sở.

"Nhưng anh là thằng hư thối mà." Từ Lan Đình nhướng mày, "Đây chính là muốn em nợ anh ân tình, vậy thì sẽ không thể bỏ anh được nữa, thấy sao?"

Hắn không những muốn Trần Trúc không bỏ được hắn, mà còn muốn Trần Trúc không quên được hắn  trong những ngày vắng mặt mình.

Từ Lan Đình khẽ nói: "A Trúc, em đừng quên anh, nhé?"

Trần Trúc cũng không định đôi co với Từ Lan Đình, mà cậu chỉ làm theo mục đích ban đầu của mình, lên tiếng hỏi hắn, "Nhưng bây giờ Từ Vĩnh Liên đã không còn uy h**p gì đối với tôi, tại sao anh vẫn tiếp tục chuẩn bị tiền? Từ Lan Đình, anh đừng có lừa dối tôi."

"Đây là bí mật nội bộ của Từ thị." Từ Lan Đình cười xấu xa chớp mắt, "Em muốn biết?"

Trần Trúc rũ mắt nhìn Từ Lan Đình thật sâu. Cậu biết, chỉ cần Từ Lan Đình muốn, bất kỳ ai cũng không thể nhìn thấu mục đích thực sự của người đàn ông này.

Trần Trúc nắm chặt cổ áo Từ Lan Đình, hỏi hắn, "Từ Lan Đình, có phải anh muốn hủy hoại Từ thị, rồi hủy hoại chính mình không?"

Trong mắt người đàn ông không có chút gợn sóng, chỉ nhìn Trần Trúc say đắm.

Trần Trúc: "Từ Lan Đình, nếu đây là cái mà anh gọi là 'cách chuộc tội', vậy thì tôi nói cho anh biết, tôi không chấp nhận."

"Từ Lan Đình," Trần Trúc nghiến răng, "Anh không phải là đang chuộc tội, anh là đang muốn ép tôi."

"Ép em?" Từ Lan Đình cười nhạt, "Anh làm gì có tư cách đó."

Hắn từ từ v**t v* sống lưng Trần Trúc, sống lưng của Trần Trúc đã từng cong xuống chưa?

Sống lưng mà bão tuyết ở Moscow cũng không thể bẻ gãy, bản thân Từ Lan Đình có bản lĩnh gì để ép buộc một người như vậy chứ.

"Gốc rễ của Từ thị đã bắt đầu mục ruỗng." Từ Lan Đình chầm chậm nói, "Thủ đô—hay nói đúng hơn, đất nước chúng ta không cần một doanh nghiệp quyền thế che trời như vậy."

Từ Lan Đình không hổ là người có EQ cao siêu, một câu nói liền chạm đến trái tim Trần Trúc.

"Từ thị hôm nay có thể nhắm vào huyện nghèo Quý Châu, ngày mai có thể ở Hồ Nam, Sơn Tây... luôn có những nơi 'phía trên' không thể quản lý được." Từ Lan Đình bình tĩnh phân tích, hắn không còn là cậu chủ nhà giàu vì Từ thị mà cam nguyện trả giá tất cả nữa.

Mà hắn chỉ, cam nguyện quỳ xuống và cúi đầu dưới chân Trần Trúc.

"Từ thị giống như con sâu đục khoét, chỉ có khoét bỏ cả xương lẫn thịt của nó—" Từ Lan Đình chậm rãi nói, "Như vậy, em mới có thể..." Hắn dừng lại một chút, đổi cách nói, "Đất nước chúng ta mới có thể phồn vinh thịnh vượng được."

Trần Trúc im lặng nhìn hắn, im lặng hồi lâu.

Lời của Từ Lan Đình nói ra có vẻ đường hoàng, Trần Trúc cũng hiểu rõ dã tâm của Từ Lan Đình ẩn giấu sau vẻ "quang minh chính đại" kia.

Chẳng qua, là để giết gà dọa khỉ thôi. Lấy Từ thị làm cái giá để răn đe tất cả các doanh nghiệp khác, để con đường sau này của Trần Trúc dễ đi hơn một chút.

Ngay cả Từ thị cũng vì đối đầu với đội khảo sát mà bị trừng phạt, vậy thì những doanh nghiệp khác cũng sẽ ngoan ngoãn che giấu lòng tham của mình, sẽ không đi cản đường Trần Trúc nữa.

Hoặc là nói, Từ Lan Đình muốn dùng toàn bộ Từ thị để trải đường cho Trần Trúc.

Trần Trúc nghe Từ Lan Đình nói "báo hiếu Tổ quốc", cười lạnh một tiếng, nhưng khoé mắt lại đỏ hoe.

Khốn nạn, đồ tồi... ai cần anh làm những điều này chứ...

"A Trúc, anh chính là một thằng khốn",

"Anh là ác quỷ",

"Trần Trúc, đừng có cố gắng nhìn trộm linh hồn quỷ dữ"

Từ Lan Đình là tên khốn, Trần Trúc hiểu rõ hơn ai hết.

Ác quỷ sao có thể yêu thế gian này chứ?

Hắn chẳng qua là yêu một người nào đó trên thế gian này mà thôi.

Tình yêu nồng nhiệt và sâu đậm đến tận xương tủy mà Trần Trúc vẫn luôn trốn tránh, không thèm để ý đến, một lần nữa ập đến cậu.

Tình yêu cuồng nhiệt và mãnh liệt, khiến cậu không thể làm ngơ được nữa.

Từ Lan Đình quả thực xấu xa đến tận xương tủy, người đùa giỡn tình cảm là anh, người có tâm cơ u ám là anh, người mang đến tai họa cho cậu cũng là anh.

Nhưng... người quay đầu là anh, người lén lút giấu cả một mùa hè lãng mạn trong tờ báo cũng là anh.

Những giây phút nghỉ ngơi ngắn ngủi trong lúc Trần Trúc làm thêm, là do người đàn ông hết lần này đến lần khác bao trọn nhà hàng chỉ để tổ chức sinh nhật.

Một tháng phải tổ chức vô số sinh nhật, nhưng vị khách nọ lại chưa từng xuất hiện lấy một lần, Từ Lan Đình vẫn cứ vụng về che giấu như vậy.

Ngọn đèn sáng lên bất ngờ trên con đường học vấn của Trần Trúc, phía sau lại là Từ Lan Đình liều mạng uống rượu với người khác, xã giao khắp nơi, cuối cùng xuất huyết dạ dày suýt mất cả cái mạng mình.

Học bạ xuất hiện một cách kỳ lạ, vị "hiệu trưởng thần bí" không muốn tiết lộ danh tính, Trần Trúc không cần phải hỏi gì nữa, cũng không cần phải đi tra thêm.

Từ Lan Đình tốn bao tâm tư để bảo vệ lòng tự trọng của Trần Trúc, tung ra vô số màn sương mù làm mờ mắt tất cả mọi người.

Mà tất cả sương mù tan đi, cuối cùng Trần Trúc đã nhìn thấy Từ Lan Đình trốn trong góc.

Từ Lan Đình đã làm tổn thương cậu, hủy hoại cậu; nhưng Từ Lan Đình lại yêu cậu, giúp đỡ cậu.

Từ Lan Đình điên cuồng và suồng sã; cũng là Từ Lan Đình kiềm chế và hèn mọn.

Tình yêu của Từ Lan Đình cũng giống như con người hắn vậy, phức tạp và mâu thuẫn, cố chấp và tàn nhẫn.

Đối mặt với một tình yêu như vậy, một người như vậy, Trần Trúc cứ lùi một bước rồi lại một bước, nhưng cậu chẳng còn đường lui nữa rồi.

Trần Trúc nắm chặt cổ áo Từ Lan Đình, trầm giọng nói, "Từ Lan Đình, Từ thị có thể chết."

Cậu dừng lại một chút, nói, "Nhưng anh đã hứa với tôi, sẽ không tự chơi chết mình." Trần Trúc nhìn Từ Lan Đình, chậm rãi nói, "Anh đã lừa dối tôi bao nhiêu lần rồi, lần này, không được phép."

Ngốc thật... Từ Lan Đình không nhịn được nữa, giơ tay ấn gáy Trần Trúc.

Trần Trúc bị Từ Lan Đình ôm chặt vào lòng. Cái ôm của người đàn ông không hẳn đem lại hơi ấm, nhưng lần nào cũng mang theo sự mạnh mẽ không thể cưỡng lại.

Lúc này, Trần Trúc lại cảm nhận được nét dịu dàng tinh tế của Từ Lan Đình, và tiếng thở dài thấp thoáng của người đàn ông.

Từ Lan Đình ôm cậu, vùi đầu vào hõm vai Trần Trúc, thở dài, "A Trúc, sao em tốt như vậy."

Tốt đến mức... dù có chết hắn cũng không cam lòng buông tay được.

"A Trúc, em yên tâm." Từ Lan Đình lại lần nữa cắn lên môi Trần Trúc, dùng giọng điệu dịu dàng nhất, nói ra những lời tàn nhẫn nhất, "Cho dù anh xuống địa ngục, cũng sẽ không thả em ra đâu."

Bình Luận (0)
Comment