Sau khi chắc chắn Từ Lan Đình sẽ không giở trò nữa, Trần Trúc liền dốc toàn lực tìm kiếm kênh tiêu thụ.
Cậu gần như đã chạy đôn chạy đáo các thương hộ ở Bắc Kinh, còn tìm cả đến các nhà vận chuyển địa phương.
"Các bên vận chuyển hàng hóa thường thì phải thông qua nhà phân phối," Trần Trúc day day thái dương, "Có trung gian ăn phí chênh lệch, tiền đến tay nông dân cũng sẽ bị hao hụt."
Giáo sư cũng thấy khó khăn, dù sao họ cũng không phải là nhân viên bán hàng chuyên nghiệp, chỉ có thể tìm đến các thương lái có nông sản, để họ làm trung gian thì mới có đường tiêu thụ.
"Giờ cũng chỉ có cách này thôi." Giáo sư thỏa hiệp, "Chỉ cần bán được là được."
Trần Trúc có chút không cam lòng, họ đều tận mắt chứng kiến những người nông dân vất vả, đối mặt với đất, đối lưng cho trời, cực khổ cả năm mới thu được thành quả lao động, vậy mà bản thân họ lại chỉ kiếm được chút tiền lẻ.
"Nhưng một khi mô hình tiêu thụ này hình thành, sau này nó sẽ trở thành một mô hình cố định." Trần Trúc nói ra lo lắng của mình, "Nếu là hy vọng mới, thì nên có con đường mới."
"Em nghĩ, chúng ta nên thử cách mà người khác chưa làm."
Giáo sư hỏi cậu: "Chẳng lẽ, em thật sự định tự mình ra chợ bán rau à?"
Trần Trúc cười, "Không phải." Cậu suy nghĩ, "Nếu chúng ta không cần trung gian, trực tiếp tìm các siêu thị, các chợ địa phương thì sao?"
Giáo sư trầm ngâm một lúc, sau đó cảm thán, "Đúng là không đập đi thì sao mà xây lại, cũng chỉ có đám thanh niên các em mới có dũng khí phá vỡ quy tắc như vậy."
Làm như vậy thì phải chịu bao nhiêu gian khổ, phải mang tội với bao nhiêu người, chẳng ai đoán trước được
Ấy vậy mà Trần Trúc lại dám phá vỡ quy tắc vốn có, tìm kiếm lối thoát mới.
Không chỉ có Trần Trúc, mà còn có cả đám thanh niên làm nghiên cứu khoa học cũng đều đang âm thầm gánh vác trách nhiệm về việc tiêu thụ, bôn ba khắp nơi tìm kiếm đường xuất hàng.
Có người thậm chí còn nhờ vả hết cả bà con họ hàng, người nhà còn tưởng con em mình làm khoa học bỗng nhiên chuyển nghề đi bán rau, nửa đêm gọi điện cho giáo sư nói chuyện, còn sợ có ngày sẽ thấy con em mình thật sự đứng bán rau ở chợ.
Nhưng trời không phụ lòng người. Sau khi Trần Trúc dò hỏi khắp nơi, cậu thật sự đã tìm được một doanh nghiệp mới nổi.
"Giao hàng tươi sống nhanh?" Trần Trúc có chút nghi hoặc nhìn công ty mới thành lập được vài năm này, cậu mơ hồ nhìn thấy hy vọng.
Cậu tra trên mạng về ông chủ đứng sau doanh nghiệp này, nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trên mặt báo, Trần Trúc không nhịn được cười.
Cậu nhóc Phương Húc này, im im mà làm chuyện lớn ghê.
Trong nhà hàng, một chàng trai mặc đồ hiệu, đầu đinh, chân đi đôi giày Hồi Lực cực ngầu nhảy cẫng lên, vẫy tay về phía cửa.
"Đại ca!"
Nghe thấy tiếng gọi đậm chất anh hùng hảo hán quen thuộc này, trong lòng Trần Trúc vô cùng vui vẻ.
Phương Húc vẫn luôn giữ liên lạc với cậu trong những năm qua, hai người cũng thường xuyên gọi điện cho nhau từ khi Trần Trúc về nước.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau nhiều năm xa cách.
"Anh Trần!" Phương Húc vẫn vô tư như trước, xông tới ôm chầm lấy cậu, "Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi! Cậu có biết mấy năm nay tôi sống thế nào không!"
Trần Trúc vỗ vai Phương Húc, cười nói, "Sao, cậu phá sản rồi à?"
Phương Húc ngẩn ra, trợn mắt, "Này, sao cậu biết?"
"Gì cơ?" Trần Trúc nhíu mày, cậu ấn Phương Húc ngồi xuống ghế, nước còn chưa kịp uống một ngụm, "Cậu nói khu phố bar của cậu xảy ra chuyện rồi?"
"Haizz." Phương Húc gãi đầu, "Chuyện sớm muộn thôi!" Cậu ta thở dài, "Cậu từng nói với tôi, phải đọc sách nhiều mới có tầm nhìn rộng hơn, không thể ngồi mát ăn bát vàng, con mẹ nó thôi coi như tôi làm cậu mất mặt rồi."
Khi đó, việc kinh doanh khu phố bar đã gặp vài vấn đề.
Việc cạnh tranh trong ngành rất căng, nhưng nguồn khách thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, nếu không mở rộng kinh doanh thì một khi doanh thu của quán bar sụt giảm, chính là tai họa ập tới ngập đầu.
"Sau này, tôi mới hiểu những lời cậu nói là có ý gì, tầm nhìn của một người thật sự quyết định tầng mây của người đó." Phương Húc nói, "Lúc đó tôi cứ nghĩ, tiền của gia đình có tiêu mấy đời cũng không hết, ai mà ngờ, phá sản nhanh như cơn lốc vậy."
Trần Trúc dở khóc dở cười, hỏi cậu ta, "Vậy cậu có dự định gì chưa?" Cậu thấy dáng vẻ của Phương Húc cũng không giống như sa cơ lỡ vận, trong lòng cũng yên tâm hơn.
"Tôi kể cậu nghe!" Phương Húc quét sạch vẻ suy sụp, đột nhiên phấn chấn, "Giờ tôi đang khởi nghiệp đó! Tôi phát hiện ra cơ hội kinh doanh lớn, chính là mô hình liên kết nông trại và siêu thị, cũng là nhờ hôm tôi về quê thăm ông nội cậu, tôi mới nảy ra được ý tưởng này."
Lúc đó Trần Văn Quốc không hề an ủi cậu ấm sa cơ này, mà bảo cậu ta đi cuốc đất, rồi cho gà ăn.
Sau khi làm nông liên tục ba bốn ngày, Phương Húc chợt ngộ ra.
Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, cậu ta dù có phá sản thì vẫn hạnh phúc hơn những con người nghèo khó làm ruộng ngày đêm.
Chiều hôm đó ngay khi trở về, Phương Húc không chần chừ gì cả mà chở đi một thùng lớn rau tươi.
Trên đường đi, cậu ta nhìn những cây cải thảo tươi ngon mơn mởn kia mà vừa khóc vừa cười.
"Chính là lúc này, tôi nảy ra ý đó luôn á!" Phương Húc giơ ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại, "Tôi vẫn đi bán rau được mà!"
Trần Trúc không còn lạ gì với mạch não kỳ lạ của cậu ta, nhưng hướng đi của Phương Húc đúng là chính xác.
Cũng thật là may mắn, lại rất hợp với ý tưởng của Trần Trúc.
"Phương Húc, tôi cũng có một ý tưởng." Trần Trúc nói ngắn gọn ý tưởng của mình với Phương Húc, "Tôi có nguồn hàng, cậu có kênh tiêu thụ, chúng ta hợp tác nhất định có thể làm nên chuyện."
"Chứ gì nữa!" Phương Húc vỗ trán, "Anh trồng rau, em bán rau! Chúng ta chính là trời sinh một cặp!"
Giọng Phương Húc hơi lớn, những người trong nhà hàng nghe thấy câu nói chấn động "trời sinh một cặp" của cậu ta đều nhìn họ bằng ánh mắt tò mò và lạ lẫm.
Trần Trúc giật giật khóe miệng, quay đầu tránh né những ánh mắt từ bốn phương tám hướng.
Sau khi xác định phương hướng hợp tác sơ bộ với Phương Húc, hai người lại hàn thuyên đủ chuyện trên trời dưới biển.
Cuối cùng, Phương Húc có vẻ như không nhịn được nữa, đột nhiên hỏi về Từ Lan Đình.
"Cái ông cáo già kia, hắn không làm gì cậu chứ?"
"Không." Trần Trúc nói xong, lại nghĩ tới những việc Từ Lan Đình làm mấy ngày nay, không hiểu sao lại thấy hơi ngượng ngùng, "Anh ta, khá an phận."
"An phận?" Vẻ mặt Phương Húc không thể tin nổi, "Hắn tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, đồ chó đó -" Phương Húc dừng lại, ho khan, có hơi khó xử, "Ông già đó rất tinh ranh, Trần Trúc, cậu phải cẩn thận nhé."
Trần Trúc nhìn thái độ lên xuống thất thường của Phương Húc, hơi buồn cười, "Sao vậy?"
"Chỉ là, nói thế nào nhỉ, haizz, quê muốn chết." Trước gì Phương Húc cũng không biết cách giấu chuyện, "Thì, thì là hồi khu phố bar của nhà tôi gặp khó khăn, đột nhiên có một ông chủ lớn đầu tư cho tôi một khoản tiền kếch xù."
Thật sự là rất lớn, tận mấy chục triệu tiền đầu tư cơ.
Cái kiểu đó giống như là quyết tâm ném tiền xuống sông vậy, đây cũng là lý do tại sao khu phố bar tuy năm nào cũng lỗ, nhưng đến giờ vẫn gắng gượng duy trì hoạt động, vẫn chưa đóng cửa.
"Cậu nói, anh ta đầu tư cho cậu?" Trần Trúc nhíu mày, với tính cách thù dai của Từ Lan Đình, năm đó bị Phương Húc đấm một cú, mà hắn lại không trả thù thì đúng là hiếm thật.
Từ Lan Đình vậy mà lại ra tay giúp Phương Húc sao?
"Anh Trần, tôi làm cậu mất mặt rồi." Phương Húc có chút ngượng ngùng, "Nhưng, tôi cũng không muốn tiền của hắn đâu. Nếu quán bar đột nhiên đóng cửa, thì tôi có thể sống dựa vào tài sản gia đình, nhưng tôi còn có mấy nghìn nhân viên nữa, họ đều kiếm cơm bằng công việc này, cho nên tôi không thể..."
Đến khi tự mình gánh vác trách nhiệm thì Phương Húc mới hiểu, đôi khi thứ chống đỡ cho bản thân bước tiếp, không phải là tiền bạc, mà là kỳ vọng của người khác.
"Phương Húc, cậu thật sự trưởng thành rồi." Trần Trúc cười nói, thời thế thay đổi, cậu ta cũng không còn là cậu ấm chỉ biết ăn chơi nữa.
Phương Húc ngượng ngùng xoa mũi, "Haizz, có gì đâu." Cậu ta suy nghĩ, lại nói, "Anh Trần, mặc dù tôi biết Từ Lan Đình chắc chắn yêu cậu đến chết đi sống lại, với lại dù tôi nhận được sự giúp đỡ của hắn, nhưng tôi vẫn luôn đứng về phía cậu, là anh em của cậu."
Phương Húc quét sạch vẻ mặt bông đùa, có chút nghiêm túc nói, "Chúng ta là anh em, nếu Từ Lan Đình còn dám bắt nạt cậu, tôi vẫn sẽ liều mạng với hắn!"
"Ừm." Trần Trúc biết Phương Húc là người bạn tốt và rất thật lòng, mọi thứ không cần phải nói rõ nữa, cậu cười vỗ vai Phương Húc, "Cảm ơn cậu, Phương Húc."
Lúc quay về khách sạn, Trần Trúc tính toán thời gian, kỳ nghỉ của chỉ cậu còn lại ba ngày.
Trần Trúc chuẩn bị sẽ giải quyết xong chuyện tiêu thụ trong ba ngày này, bất kể thế nào cũng phải bước ra bước đầu tiên thử xem sao.
Thành hay bại, cứ cố gắng hết sức mà làm, vậy thì sẽ không hổ thẹn với lòng.
Sau khi giáo sư nghe qua phương án của Trần Trúc thì liền hành động ngay lập tức, họ nhanh chóng tập hợp người dân địa phương, giao phó rõ công việc trồng trọt, thu hoạch, vận chuyển nông sản.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy được hy vọng, nhìn thấy được sau khi đủ ăn đủ mặc, là một tương lai càng thêm tươi sáng.
"Trần Trúc à, thứ mà chúng ta đang gánh vác trên vai, là kỳ vọng của mảnh đất này."
Câu nói này, Trần Văn Quốc đã từng nói, giáo sư đã từng nói, cũng là lời Trần Trúc ngày đêm tự nhủ với bản thân mình.
Cậu đã âm thầm gánh vác phần kỳ vọng này từ lâu, từ khoảnh khắc tốt nghiệp Harvard...
Cũng có thể là sớm hơn, vào một buổi tối nào đó khi cậu quyết tâm bước chân vào Harvard, vào cái ngày viết xuống dòng chữ "Khoa học kỹ thuật chấn hưng đất nước".
Ở trên đường phố Moscow, trong vườn cây ăn quả ở Úc..
Thậm chí, là từ con đường xi măng trong thôn, bước ra khỏi núi lớn vào buổi chiều hôm đó.
Trái tim nhiệt huyết của Trần Trúc, chưa từng thay đổi.
"Đường còn xa, ta còn phải tìm kiếm" (*)
Đường dài gian truân, nhưng việc "tìm kiếm" của Trần Trúc sẽ không dừng lại.
Gặp lại cố nhân là một niềm vui, nhưng không phải tất cả cố nhân đều đáng để gặp lại.
Khi gặp Khương Kiện Nhân vào buổi sáng hôm đó, Trần Trúc vừa đi ra từ chợ nông sản mà Phương Húc kinh doanh.
Khương Kiện Nhân tốt nghiệp trường danh tiếng, xem ra cũng đã trở thành "kẻ hơn người" mà cậu ta theo đuổi, một thân âu phục đắt tiền, bên cạnh còn có một đám giám đốc bụng phệ.
Hình như họ đang bàn chuyện làm ăn, mà Khương Kiện Nhân chỉ đứng trong đám người nhìn Trần Trúc một cái từ xa.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Trần Trúc không dừng lại, ôm hợp đồng đi ngang qua cậu ta, mắt cũng không nhìn ngang.
Nhưng Khương Kiện Nhân lại đột nhiên gọi cậu lại. Như thể chưa từng có khoảng cách, chỉ là bạn cũ gặp lại mà thôi.
"Trần Trúc, lâu rồi không gặp."
Trần Trúc mặt không biểu cảm, bình thản chào hỏi xong liền định rời đi.
Nhưng Khương Kiện Nhân lại xin lỗi những người bên cạnh, đuổi theo Trần Trúc.
"Trần Trúc, chuyện năm đó, tôi muốn nói với cậu -"
Trần Trúc mất kiên nhẫn cắt ngang lời cậu ta, "Chuyện đã qua thì cho qua đi."
Cậu không phải là người cố chấp, cho nên đối với việc Khương Kiện Nhân hối hận hay xin lỗi, Trần Trúc đều không muốn để ý.
Khương Kiện Nhân nắm chặt tay, "Trần Trúc, chuyện năm đó là tôi làm sai, tôi không nghĩ rằng sẽ gây ảnh hưởng lớn cho cậu đến thế."
Cậu ta đã đánh giá thấp sự kiêu ngạo của Trần Trúc, cũng đánh giá cao tầm quan trọng của bản thân.
Khương Kiện Nhân nói một tiếng xin lỗi vô ích, lại giải thích: "Tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng những thứ đó để hủy hoại cậu, tôi, tôi chỉ là không cam tâm..."
"Không cam tâm?" Trần Trúc tức cười, "Khương Kiện Nhân, bao nhiêu năm rồi cậu vẫn tự cho mình là đúng như vậy."
"Giữa người với người vẫn nên có chừng mực, tôi nghĩ, cả đời này cậu cũng sẽ không hiểu được." Trần Trúc lạnh lùng nói, "Lý tưởng, hoài bãi, chí hướng của tôi, liên quan gì đến cậu vậy?"
Trần Trúc: "Cậu lấy tư cách của người ngoài cuộc, tự cho rằng mọi người đều say xỉn, chỉ mình cậu tỉnh táo. Khương Kiện Nhân, cậu tự hỏi lòng mình xem, cái gọi là 'tốt cho tôi' của cậu là do cậu không cam lòng, hay là thật sự muốn tốt cho tôi?"
Nói cho cùng, chỉ là Khương Kiện Nhân không chấp nhận được việc Trần Trúc đi chệch khỏi quỹ đạo mà cậu ta dự tính, cũng không chấp nhận được việc Trần Trúc đã phá vỡ ảo tưởng của cậu ta.
Trong nhận thức của Khương Kiện Nhân, Trần Trúc nên là người thanh cao, không vướng bụi trần, coi trời bằng vung, làm sao cậu ta có thể chấp nhận việc Trần Trúc yêu say đắm một gã công tử đào hoa chứ.
Ảo tưởng của Khương Kiện Nhân bị phá vỡ, cậu ta liền muốn cố ra sức để ghép lại hình ảnh Trần Trúc trong tưởng tượng của anh ta.
"Không ai nói cho cậu biết," Trần Trúc nói, "Đừng có lo chuyện bao đồng sao?"
Trần Trúc phá vỡ chút ảo tưởng cuối cùng của Khương Kiện Nhân, cười lạnh, "Ông đây thích ngủ với ai thì ngủ với người đó, thích chơi ai thì liền chơi người đó, mắc mớ gì đến cậu?"
Quân tử nhẹ nhàng hay là kẻ bại hoại vô lễ, cũng chỉ là những hình ảnh mà người đời gán ghép cho Trần Trúc.
Bọn họ không nhìn thấy một Trần Trúc nổi loạn ngầm, cũng không nhìn thấy sự tự do, phóng khoáng thuộc thời niên thiếu của Trần Trúc.
Bọn họ muốn một tấm gương đạo đức rập khuôn, chứ không phải một Trần Trúc có máu có thịt một cách chân thật.
Nhưng, Trần Trúc cũng là con người, chỉ là một người bình thường trong dòng đời cuồn cuộn.
Trần Trúc cũng như vậy, cậu có thân xác phàm trần, có thất tình lục dục.
Trần Trúc lười nói nhảm với cậu ta, thậm chí còn không muốn liếc mắt thêm một cái.
Khương Kiện Nhân lại không chịu bỏ cuộc, "Trần Trúc, xin lỗi." Cậu ta nói, "Nhưng cậu phải biết, Từ Lan Đình không phải là người tốt, cho dù là quá khứ hay tương lai, hắn cũng chỉ là vết nhơ trong cuộc đời cậu."
"Mấy năm nay tôi nghe được không ít chuyện của hắn trong giới kinh doanh, hắn tham lam quyền thế, không từ thủ đoạn đối phó với tất cả các doanh nghiệp chống lại hắn, cậu xem thế lực một tay che trời của Từ thị, chẳng lẽ không phải là do một tay Từ Lan Đình tạo thành sao?"
Khương Kiện Nhân khuyên nhủ: "Trần Trúc, tôi biết những lời tôi nói cậu chưa chắc đã thích nghe, nhưng cậu là người đi theo con đường chính nghĩa, còn kẻ như hắn chỉ làm liên lụy cậu thôi, năm cậu thi đại học, không phải là cũng bị hắn ta hại sao?"
"Khương Kiện Nhân." Trần Trúc liếc cậu ta một cái, rất nhiều lời đến bên miệng, đều chỉ hóa thành một tiếng cười nhạo, "Sao cậu không đi quét rác nhỉ?"
"Quản lắm chuyện, thêm cả đạo đức cao thượng như vậy." Trần Trúc cười lạnh, "Ra đường nhặt rác, đóng góp cho Trái Đất cũng có thể thỏa mãn cái cảm giác đạo đức không có chỗ để của cậu mà?"
Khương Kiện Nhân cứng họng, trơ mắt nhìn Trần Trúc không quay đầu lại rời đi.
Cậu ta biết rõ Trần Trúc là một người lịch thiệp, đoan chính, tự trọng.
Rốt cuộc là Trần Trúc thay đổi, hay là ngay từ đầu, cậu ta đã sai rồi?
"Trần Trúc, tôi xin lỗi." Khương Kiện Nhân thở dài, có chút suy tư nhìn theo bóng lưng Trần Trúc đi xa.
"Tấm gương đạo đức" thời niên thiếu của cậu ta, cuối cùng cũng tan vỡ.
Khương Kiện Nhân dường như hiểu ra điều gì đó, lại dường như không hiểu.
Trở lại khách sạn, trong đầu Trần Trúc vẫn là những lời lẽ thèm đòn của Khương Kiện Nhân.
Vết nhơ cuộc đời?
Trần Trúc cười nhạo, kiểu người gì yếu đuối đến mức bị người khác dễ dàng thao túng cuộc đời mình vậy?
Từ Lan Đình đúng là tai họa trong cuộc đời cậu, nhưng bản tính của Trần Trúc không hề thay đổi vì điều đó.
Một người thật sự mạnh mẽ, cho dù có lún sâu trong bùn lầy cũng có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Vết nhơ à... Trần Trúc bỗng nhiên thấy thật nực cười. Cuộc đời của cậu trước nay đều do cậu quyết định, khi nào thì đến lượt người khác chỉ trỏ vậy?
Trần Trúc ngửa đầu nằm trên ghế sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó tiện tay bật TV.
Trong khách sạn chỉ có các kênh tài chính, giải trí địa phương, Trần Trúc đang định tìm một bộ phim để xem, lại vô tình nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên TV.
Chính là Từ Lan Đình, người mà mấy ngày trước đã hứa với cậu sẽ không giở trò nữa.
Trần Trúc cười lạnh một tiếng.
Ha, gã đàn ông chó má.
••••••••
Tác giả:
Từ - gã đàn ông chó má đỉnh cao chuyên gia giở trò - Lan Đình: Chuyện Từ Lan Đình hứa, thì liên quan gì đến Đình Đình (gâu gâu ngụy biện)
(*) "Đường còn xa, ta còn phải tìm kiếm" là một câu trong bài thơ Ly Tao của Khuất Nguyên, thể hiện tinh thần không ngừng học hỏi, tìm tòi, khám phá.