"Nguyên tổng giám đốc Từ thị vi phạm pháp luật nhà nước, âm mưu phát triển bất động sản ở huyện nghèo bị nắm giữ..."
Người đàn ông tháo cặp kính gọng bạc trên sống mũi xuống, khẽ gấp tờ báo lại, mỉm cười, "Ngòi bút của phóng viên này không tệ, bài báo này, ngài đây nên đọc kỹ một chút."
Từ Vĩnh Liên nghẹn cổ, gượng gạo, "Từ Lan Đình, đây không phải là chuyện của một mình tao, đây là nguy cơ của cả Từ thị!"
"Ồ?" Từ Lan Đình bật cười, "Vậy theo ý của ông, là cần tôi đến để dọn dẹp đống bừa bộn này cho ông à?"
Từ Vĩnh Liên cười lạnh một tiếng: "Dọn dẹp đống bừa bộn cho tao? Từ Lan Đình, rõ ràng là mày giở trò sau lưng mới gây ra cục diện hôm nay."
Nếu không thì, sao chỉ có một đội khảo sát cỏn con mà cũng dám chống lại ông ta?
Từ Lan Đình cứ mặc cho ông ta hiểu lầm, hắn không muốn tranh cãi với đồ ngu.
Ông bác này của hắn sẽ không thể hiểu được ý chí "lập chí báo quốc, dù chết không hối", tư duy của Từ Vĩnh Liên đã sớm bị đồng tiền giam cầm trong cuộc đấu đá thương mại nhỏ bé này.
Lão già chìm đắm trong quyền lực nửa đời người này, làm sao có thể thừa nhận bản thân sẽ bị đánh bại bởi một đám oắt con ôm ấp lý tưởng.
Thấy Từ Lan Đình không lên tiếng, Từ Vĩnh Liên liền lấn tới, "Từ Lan Đình, bây giờ Từ thị và tao chính là con châu chấu trên cùng một sợi dây, mày muốn cứu Từ thị, thì mày phải dìm chuyện này xuống!"
Lời còn chưa dứt, Từ Lan Đình đã bật cười thành tiếng. Hắn buồn cười nhìn Từ Vĩnh Liên, "Ông thấy tôi vẫn giống như năm đó à, phải nhịn buồn nôn mà dọn dẹp mớ hỗn độn cho ông sao?"
Năm đó, Từ Vĩnh Liên ném cho Từ Lan Đình một tòa nhà bỏ hoang, mà Từ Lan Đình vì suy nghĩ cho đại cục, vì muốn cứu Từ thị khỏi bờ vực nguy hiểm, có thể nói là hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn của mình.
Năm đó, để giải quyết cái thứ gọi là "khủng hoảng" kia, Từ Lan Đình đã bị Từ thị, bị cả nhà họ Từ níu chân.
Lễ Thất Tịch năm đó, Từ Lan Đình đã bỏ lỡ pháo hoa đầy trời, bỏ lỡ bữa tiệc sinh nhật được chuẩn bị kỹ lưỡng, bỏ lỡ cả sinh nhật tuổi 20 của thiếu niên của hắn.
Hắn đã bỏ lỡ Trần Trúc.
"Từ Lan Đình, ân oán trước kia đều là chuyện nhỏ thôi," Từ Vĩnh Liên sợ nói quá nặng lời thì sẽ không còn đường lui, liền đổi giọng, "Nói cho cùng, người nhà chúng ta đóng cửa bảo nhau, thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ lớn chuyện rồi, cả nhà họ Từ sẽ đi đời hết."
Từ Vĩnh Liên lại lôi ra những lời sáo rỗng kia, "Dù thế nào, chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, nếu không...mày cũng không dễ ăn nói với ông nội đâu."
Không ngờ, Từ Lan Đình lại đột nhiên bật cười.
Trong căn phòng giam tối tăm im ắng, tiếng cười của Từ Lan Đình càng thêm âm u đáng sợ.
"Từ Lan Đình, mày cười cái gì?" Từ Vĩnh Liên không hiểu vì sao sau lưng lại mơ hồ lạnh toát. Trong khoảnh khắc ấy, ông ta lại sợ hãi người trước mặt mình.
Từ Lan Đình thở dài, "Cười gì à?" Hắn khoanh tay, chậm rãi nói, "Từ Vĩnh Liên ông thật sự không biết sao?"
Hắn đứng dậy, từ từ đặt tờ báo trước mặt Từ Vĩnh Liên, "Tôi từng gặp nhiều người mặt dày rồi, nhưng ông đúng là vẫn khiến con cháu mở mang tầm mắt đấy."
Từ Lan Đình ấn vào sau lưng Từ Vĩnh Liên, ép ông ta xuống trước bài báo.
"Ông nhìn cho kỹ, mấy chữ 'vi phạm pháp luật nhà nước' này, có đọc được không?"
"Mày!" Từ Vĩnh Liên bị ấn mạnh xuống bàn, trước mắt là trang nhất nhật báo chói mắt.
Từ Vĩnh Liên: "Từ Lan Đình, mày có ý gì?"
"Ha." Từ Lan Đình thu tay về, chán ghét lau tay, "Từ Vĩnh Liên, đến giờ ông vẫn cho rằng, mình có thể dựa vào nhà họ Từ để thoát được kiếp nạn này à?"
Từ Lan Đình nhẹ nhàng bâng quơ phá vỡ ảo tưởng của Từ Vĩnh Liên, "Đừng nói là ông, ngay cả toàn bộ Từ thị, tất cả đều phải tiếp nhận điều tra."
"Cái gì?" Từ Vĩnh Liên không thể tin nổi gầm lên, "Từ Lan Đình, mày có biết hậu quả của việc này không?"
Từ Vĩnh Liên đột nhiên nổi giận, xé tờ báo thành từng mảnh, "Chỉ là một tòa soạn cỏn con, chỉ là động vào một mảnh đất? Nhà họ Từ đã đứng vững ở Thủ đô bao nhiêu năm, làm sao mà -"
Ông ta đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Lan Đình, "Là mày, là mày!" Từ Vĩnh Liên nổi điên, "Từ Lan Đình, mày muốn tự tay hủy hoại nhà họ Từ!"
"Từ Lan Đình! Mày làm như vậy có xứng đáng với nhà họ Từ không, có xứng đáng với tất cả cha chú trong họ, có xứng đáng với ông nội mày không?
Mày có biết cơ nghiệp lớn như vậy là nhờ bao nhiêu người, truyền lại qua bao nhiêu thế hệ không! Sao mày lại dám!"
Đối mặt với Từ Vĩnh Liên đang nổi điên chỉ trích, ngay cả cái mí mắt Từ Lan Đình cũng không thèm nhấc lên.
"Doanh nghiệp gia đình." Từ Lan Đình bình tĩnh nói, "Nội bộ cấu kết, chia bè kết phái, tranh giành lẫn nhau."
Từ Lan Đình cười lạnh, "Ngay cả việc xử phạt một nhân viên nhân sự nhỏ bé, cũng phải tìm hiểu rõ thế lực sau lưng hắn và mối quan hệ chằng chịt với Từ gia."
"Doanh nghiệp như vậy," Từ Lan Đình cười nhạo một tiếng, "Ông cho rằng, nếu không có tôi, liệu có thể trụ được đến ngày hôm nay sao?"
Từ Vĩnh Liên đang định phản bác, Từ Lan Đình liền xua tay, "Nói nhiều vô ích." Hôm nay hắn đến đây, vốn không phải để đấu đá với Từ Vĩnh Liên.
"Ông chỉ cần biết, kết quả cuối cùng chỉ có hai hướng, tử hình, hoặc chung thân." Từ Lan Đình từ từ rút ra lưỡi dao sắc bén, "Từ Vĩnh Liên, đây là cơ hội lựa chọn cuối cùng của ông."
Từ Vĩnh Liên đã sớm là con cờ bỏ đi, nói chính xác hơn, là toàn bộ Từ thị đều đã là con cờ bỏ đi.
Việc Từ Lan Đình phải làm, chính là tận dụng chút giá trị cuối cùng của bọn họ, để trải đường cho Trần Trúc.
"Tao không hiểu mày đang nói gì." Từ Vĩnh Liên dời ánh mắt, nhìn những người qua lại bên ngoài phòng giam, "Tử hình? Ha, Từ Lan Đình mày đừng tưởng tao không biết, cho dù tao có vào trong đó, nhiều nhất cũng chỉ là tù chung thân."
Từ Lan Đình trầm giọng, "Từ Vĩnh Liên, ông thử xem. Ông động vào em ấy, để xem ông có thể sống sót ra khỏi đó không."
"Mày..." Từ Vĩnh Liên không ngờ những hành động mờ ám sau lưng lại bị Từ Lan Đình phát hiện nhanh như vậy.
Đây là con bài cuối cùng của Từ Vĩnh Liên, cũng là điểm yếu cuối cùng của Từ Lan Đình.
Cho nên, không đến giây phút cuối cùng thì Từ Vĩnh Liên sẽ không lật ra con bài tẩy này, ngoài mặt ông ta gượng gạo, không muốn thừa nhận, "Tao không hiểu mày đang nói gì."
"Ông thật sự cho rằng, mấy trò hề của ông có thể qua mặt được tôi?" Từ Lan Đình nghiêng đầu, ánh mắt như răng nanh của rắn độc xuyên thủng lớp ngụy trang của đối phương.
Từ Lan Đình không bao giờ lơ là, nhất là chuyện của Trần Trúc, hắn từng bước chèn ép hỏi, "Ngài đây đang muốn gánh thêm tội danh theo dõi trái phép, trộm cắp thông tin cá nhân của người khác sao?"
Xưa nay Từ Vĩnh Liên đã quen xảo quyệt, nhưng đối thủ của ông ta lại là Từ Lan Đình.
Thấy tất cả mưu đồ đều bị vạch trần, cuối cùng Từ Vĩnh Liên cũng không ngồi yên được nữa, "Được, mày kiện đi! Tao không còn gì để mất nữa! Từ Lan Đình, tao cũng không ngại nói cho mày biết, tao đúng là nắm giữ tư liệu của Trần Trúc đấy, mày nếu không muốn thằng đó thân bại danh liệt, thì tốt nhất -"
Đột nhiên, Từ Vĩnh Liên không thể nói được một chữ nào nữa.
Cổ họng ông ta bị bóp chặt, không khí nhanh chóng trở nên loãng hơn khiến ông ta khó thở.
Từ Lan Đình nghiêng người che khuất cửa, mặt không biểu cảm siết chặt tay.
"Á!" Từ Vĩnh Liên hai mắt trợn tròn, tuyệt vọng và sợ hãi nhìn Từ Lan Đình.
Vẻ mặt của Từ Lan Đình âm u đáng sợ, nhưng giọng điệu lại vẫn bình tĩnh, bình tĩnh một cách đáng sợ.
"Từ Vĩnh Liên, ông muốn dùng Trần Trúc uy h**p tôi à." Từ Lan Đình thở dài, "Đây đúng là cách tốt nhất nhỉ."
"Nhưng mà..." Từ Lan Đình từ từ siết chặt cổ ông ta, "...có lẽ ông đã đánh giá thấp vị trí của Trần Trúc trong lòng tôi, hoặc là, đánh giá cao lý trí của tôi."
Nhiều năm trước, cũng từng có một người lấy Trần Trúc ra để uy h**p hắn.
Nhưng Từ Lan Đình lại tự cho mình là thông minh, tự cho rằng có thể dùng cách khéo léo để giải quyết vấn đề.
Cho nên hắn đã dùng một câu "tình nhân bé nhỏ" coi nhẹ Trần Trúc, tự cho rằng đó là cách tốt nhất để bảo vệ Trần Trúc.
Nhưng, Từ Lan Đình bất cần giả tạo lại làm tổn thương Trần Trúc sâu sắc.
Từ Lan Đình cực kỳ hận bản thân giả dối, khéo léo.
Hắn lạnh lùng nghĩ, tại sao không cứ thế mà giết bọn họ nhỉ?
Rõ ràng chỉ cần giết sạch hết, là có thể giải quyết mọi vấn đề...
Bàn tay Từ Lan Đình lạnh lẽo mà mạnh mẽ, giống như một con rắn độc quấn chặt lấy cổ Từ Vĩnh Liên.
Theo lực siết chặt trên tay, tầm nhìn của Từ Vĩnh Liên cũng dần trở nên mơ hồ.
"Á!" Từ Vĩnh Liên lần đầu tiên cảm nhận được sự uy h**p của cái chết một cách trực quan như vậy, trước nay ông ta chưa từng sợ hãi như vậy, cố liều mạng nặn ra vài âm thanh đứt quãng run rẩy từ cổ họng.
"Xin mày", "đừng"...
Từ Vĩnh Liên chắc rằng, nếu không cầu xin thì Từ Lan Đình thật sự sẽ giết ông ta.
Từ Lan Đình nhìn chằm chằm ông ta một lúc, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng g**t ch*t Từ Vĩnh Liên ở đây.
May mắn thay, lời cầu xin của Từ Vĩnh Liên có vẻ khá thành khẩn, Từ Lan Đình suy nghĩ một lúc rồi từ từ buông tay ra.
"Khụ khụ!" Từ Vĩnh Liên mất sức quỳ xuống đất, ông ta thở hổn hển, chẳng thể nói được một câu nào.
Từ Lan Đình từ từ ngồi xuống, lặng lẽ chờ Từ Vĩnh Liên thở đều trở lại.
"Đúng là tao, tao đã âm thầm điều tra Trần Trúc." Tay chân Từ Vĩnh Liên tê dại, ông ta không thể đứng dậy, chỉ có thể chật vật quỳ trên mặt đất, "Nó, nó sắp được thăng chức..."
Từ Lan Đình đá ông ta một cái, "Bớt nói nhảm."
"Trần Trúc muốn thăng chức phải đậu nhiều vòng xét duyệt, học lực và bối cảnh của cậu ta đều không có vấn đề. Nhưng, chuyện cậu ta từng ở bên mày sẽ là vết nhơ lớn nhất trong sự nghiệp của cậu ta."
"Cho nên," Từ Lan Đình nói, "ông liền thu thập mấy cái gọi là 'chứng cứ' định hủy hoại em ấy."
"Từ Lan Đình, nếu không phải mày làm tuyệt tình như vậy..." Từ Vĩnh Liên lại ho khan vài tiếng, "Cũng do mày ép tao thôi."
Từ Lan Đình cắt ngang lời thú nhận của Từ Vĩnh Liên, hỏi ông ta, "Có những gì."
Từ Vĩnh Liên im lặng một lúc, chậm rãi nói, "Ảnh Trần Trúc mặc đồng phục ngồi trên xe sang của mày, còn có ảnh chụp chung trong một buổi lễ trao giải, chụp được mày và Trần Trúc cùng xuất hiện ở hậu trường, còn, còn..."
Ông ta do dự một lúc, vẫn lật ra con bài cuối cùng, "Có bạn học của Trần Trúc đứng ra làm chứng."
Học sinh cấp ba, xe sang, thân mật với chủ tịch hội đồng quản trị ở hậu trường lễ trao giải, lời chứng thực của bạn học cũ...
Quả là nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Từ Lan Đình cười lạnh, chỉ cần hắt một chậu nước bẩn thì cho dù Trần Trúc có trong sạch đến đâu, cũng sẽ bị vô số người xuyên tạc.
Giải thưởng mà Trần Trúc đạt được bằng thực lực, sẽ là vì có người thao túng sau lưng;
Cuộc đời Trần Trúc thay đổi số phận bằng kiến thức, sẽ bị người ta chê bai thành giao dịch tiền sắc, từng bước đi lên bằng cách bán rẻ nhan sắc.
Không cần phải có "chứng cứ" rõ ràng, chỉ cần vài tấm ảnh mờ nhạt, một vài câu nói mập mờ của cái gọi là bạn học cũ thì tự nhiên truyền thông sẽ đóng gói tất cả những thứ này lại, rồi nó sẽ trở thành một "bữa tiệc lớn" trước mắt công chúng.
Một linh hồn trong sạch, kiên cường bất khuất, cứ như vậy mà vỡ vụn thành vũng bùn lầy.
"Ai." Từ Lan Đình cố gắng kiềm chế, đè nén, hỏi ông ta.
Từ Vĩnh Liên cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, bò dậy khỏi mặt đất, "Cậu ta không tiết lộ tên của mình. Cậu ta nghe nói tao đang điều tra Trần Trúc thì liền gửi mail cho tao, nói khi tao cần thì sẽ giúp tao."
Mọi chuyện đã quá rõ, Từ Lan Đình liền khóa chặt một cái tên trong đầu.
Khương Kiện Nhân.
Bản ghi âm, những bức ảnh năm đó đã bị tiêu hủy sạch sẽ từ lâu rồi.
Nhưng Từ Vĩnh Liên có nhiều cách, ông ta vẫn có thể tìm được chút manh mối.
Khương Kiện Nhân... Xương ngón tay Từ Lan Đình nắm chặt lại kêu răng rắc.
Có lẽ Khương Kiện Nhân có tâm lý vặn vẹo, Trần Trúc đã phá vỡ ảo tưởng của cậu ta, cho nên cậu dứt khoát hủy hoại một Trần Trúc không phù hợp với kỳ vọng của cậu ta.
Không biết tự lượng sức mình, Từ Lan Đình buông lỏng nắm tay.
Nếu Khương Kiện Nhân đã tự tìm đến cái chết, vậy hắn cũng không ngại tiện tay giải quyết thêm mối nguy cơ tiềm ẩn này.
Sau khi ra khỏi phòng giam, Từ Lan Đình im lặng một cách đáng sợ.
Hoắc Diễm sợ Từ Lan Đình gây ra chuyện lớn, nên đã sớm đợi ở cửa.
Hắn ta vừa thấy sắc mặt Từ Lan Đình không tốt, liền biết chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Sao vậy?"
"Lên xe rồi nói."
Trên xe, Từ Lan Đình dăm ba câu kể xong kế hoạch của Từ Vĩnh Liên.
Hoắc Diễm: "Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát mà. Chỉ cần cậu lên tiếng thì đám truyền thông ở Bắc Kinh này ai dám động vào người của cậu nữa chứ?"
"Không." Từ Lan Đình đạp ga, hắn không thể ôm bất kỳ tâm lý may mắn nào về chuyện của Trần Trúc.
Trong tiếng gầm rú của động cơ, Từ Lan Đình nhớ tới câu nói của rất nhiều người.
Của Trần Văn Quốc, của Phương Húc, thậm chí...còn có cả của Khương Kiện Nhân.
"Anh là vết nhơ trong cuộc đời cậu ấy", "mày đã hủy hoại Trần Trúc", "Nếu không phải tại cậu, Trúc Nhi sẽ không đi đến bước đường hôm nay."
"Từ Lan Đình!" Hoắc Diễm gầm lên một tiếng, Từ Lan Đình mới đột ngột đạp phanh.
Phanh gấp, bánh xe phát ra tiếng rít chói tai rồi vạch một đường dài trên mặt đường.
Hoắc Diễm còn chưa kịp mắng hắn, Từ Lan Đình đã lạnh lùng nói, "Hoắc Diễm, cậu giúp tôi giải quyết một người."
Giọng nói của hắn bình tĩnh kỳ lạ, lại là sự tĩnh lặng trước cơn bão.
"Bắc Kinh, không, khiến cậu ta không thể ở lại trong nước." Từ Lan Đình day day huyệt thái dương đang đau nhức.
Không được giết người, không được giết người...
Ít nhất là không thể ngay lúc này.
Hắn còn rất nhiều việc vẫn chưa làm xong.
Hắn hít sâu một hơi, nói, "Làm cậu ta cút."
Hoắc Diễm đã hiểu, "Đơn giản."
Chỉ là, sắc mặt của Từ Lan Đình thật sự đáng sợ, Hoắc Diễm không yên tâm nên lại nói, "Từ Lan Đình, cậu đừng có phát điên."
Hoắc Diễm suy nghĩ, nói: "Trần Trúc, vẫn còn ở Bắc Kinh đấy."
Trần Trúc... Từ Lan Đình nắm bắt được một tia sáng từ trong bóng tối, đúng vậy, A Trúc của hắn, vẫn còn ở trên thế gian này mà.
Hắn phải đi tìm cậu.
Nhưng trước đó, hắn phải xử lý sạch sẽ những chuyện kia.
Hắn phải sạch sẽ đứng trước mặt tiểu quân tử của hắn.
"Từ Lan Đình, tôi không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì, nhưng anh em bao nhiêu năm, tôi chỉ nói một câu," Hoắc Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nghiến răng, "Từ Vĩnh Liên, nhà họ Từ, cậu muốn phá thì cứ phá đi."
Hắn ta nói: "Từ Lan Đình, đừng tự hủy hoại chính mình."
Đột nhiên, Từ Lan Đình cười khàn. Hắn cười tự giễu, đuôi mắt đỏ hoe, "Hoắc Diễm, đây là cách duy nhất của tôi."
Hắn tội nghiệt chồng chất, tay vấy đầy máu, đây là cách duy nhất để hắn có thể đứng bên cạnh Trần Trúc.
"Trước kia là Khương Kiện Nhân, sau đó là Từ Vĩnh Liên, tiếp theo là ai đây?" Từ Lan Đình từ từ nhắm mắt lại.
Hắn mới là thanh kiếm treo trên đầu Trần Trúc.
Khương Kiện Nhân có thể nắm giữ chuôi kiếm, Từ Vĩnh Liên cũng có thể, bất kỳ kẻ nào ghen tị với Trần Trúc cũng đều có thể lợi dụng thanh kiếm này.
Cách tốt nhất và duy nhất để bảo vệ Trần Trúc, chính là hủy đi thanh kiếm đó.
Im ắng bao trùm, trong khoảnh khắc này, chẳng ai lên tiếng nữa.
Đột nhiên, Hoắc Diễm đấm mạnh vào Từ Lan Đình một cái, thấp giọng chửi thề một câu.
Sau đó, hắn ta không nói được một câu nào nữa.
Cho dù là chết, cũng phải bảo vệ người trong lòng, có lẽ chỉ có Hoắc Diễm mới có thể hiểu được nỗi lòng này.
Hoắc Diễm không can ngắn nữa, hắn ta cúi đầu xuống xe rồi đóng sầm cửa lại.
Trước khi xe khởi động, Hoắc Diễm thấp giọng nói một câu, "Từ Lan Đình, cố sống mà lết ra ngoài đi."
Hắn ta nói: "Vì Trần Trúc."
Từ Lan Đình không trả lời Hoắc Diễm, chỉ im lặng đạp ga.
Trước khi bước vào đồn cảnh sát, Từ Lan Đình nhìn bầu trời trong xanh như nước, phảng phất như thấy được đôi mắt trong veo của Trần Trúc.
Lẽ ra hắn phải đến sớm hơn, chẳng qua lần nào hắn cũng không nỡ rời xa dịu dàng ngắn ngủi đó.
Hắn giống như một con thú tham lam, dù đã đi đến đường cùng rồi nhưng vẫn không thể nhịn được, hết lần này đến lần khác quay đầu lại rồi chìm đắm trong đôi mắt trong veo đó.
Nhưng, kết cục đã sớm định sẵn rồi.
Thời gian cuối cùng trong đồng hồ cát cũng đã cạn.
-
Ngày hôm sau, tin tức người nắm quyền của Từ thị đã tự thú truyền khắp cả nước.
"Theo báo cáo, tổng giám đốc Từ thị Từ Lan Đình hôm qua đã tự thú. Anh ta tiết lộ mình từng dùng thủ đoạn phi pháp giam cầm, xâm phạm quyền tự do thân thể của người khác."
"Từ Lan Đình đích thân xác nhận, mình quả thật đã giam giữ người khác trái phép, hạn chế quyền tự do thân thể của người khác, dùng thủ đoạn không chính đáng, bao gồm uy h**p, đe dọa, và cưỡng ép quan hệ với người khác."
"Mà thông tin của người bị hại đã được cảnh sát làm công tác bảo mật."
Người bị hại...
"Người bị hại..." Trần Trúc nhìn bản tin trên TV, ngón tay cầm điều khiển đã trắng bệch.
Đây là cách Từ Lan Đình bảo vệ mình sao?
Từ Lan Đình lấy Từ thị làm cái giá, lấy bản thân mình làm cái giá, chỉ để trải cho Trần Trúc một con đường bằng phẳng và rộng mở.
Không phải là tình nhân cũ dây dưa không rõ với Từ Lan Đình, cũng không phải là chim hoàng yến dựa vào thế lực sau lưng...
Mà là một người bị Từ Lan Đình ép buộc, uy h**p, nhưng lại dựa vào ý chí kiên cường của bản thân mà ngoan cường chống lại, đúng một người bị hại hoàn mỹ.
"Nếu như, ngày nào đó tôi có thể rửa sạch hết tất cả tội lỗi, có phải tôi sẽ có tư cách đứng bên em không?"
Hầu như tất cả các kênh đều phát sóng về giông bão của Từ thị.
"Hiện tại, cảnh sát đang dốc toàn lực điều tra vụ án, Từ Lan Đình cũng đã được quyền bảo lãnh..."
Trần Trúc đột nhiên tắt TV, cả căn phòng rơi vào một khoảng lặng chết chóc.
Cậu im lặng ngồi trong căn phòng tối om, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Dường như vẫn là đêm tối nhiều năm trước, một mình cậu ngồi trong căn phòng chật hẹp, ngẩn người nhìn chiếc bánh kem đang tan chảy.
Hoắc Diễm gửi tin nhắn đến, nói rằng sau khi bảo lãnh thì đã mất liên lạc Từ Lan Đình, không rõ tung tích.
"Không cần tìm." Trần Trúc nói, "Tôi biết anh ấy ở đâu rồi."
Hẻm nhỏ Bình An có vẻ hơi hẹp, các hàng quán hai bên đường cũng ít đi rất nhiều.
Cửa hàng dụng cụ thể thao lúc trước, bây giờ đã trở thành một tiệm bánh kem, mùi kem bơ và bánh mì nướng thơm nồng hòa quyện vào nhau khiến cả con hẻm đều thoảng mùi kem bơ ngọt ngào.
Chỉ là, đèn cảm ứng trong hành lang vẫn có thói quen giả chết, có dậm chân thế nào cũng không thèm sáng.
Cánh cửa sắt bong tróc trước kia đã được sơn mới lại, trông không đến nỗi tồi tàn như trước nữa.
Trần Trúc không gõ cửa, mà chỉ dời chậu hoa nhỏ trước cửa sang một bên.
Ha, chìa khóa vậy mà vẫn còn ở đây.
Khóa cửa xoay chuyển, Trần Trúc từ từ mở ra những câu chuyện cũ đã phủ bụi nhiều năm.
"Từ Lan Đình, sao anh cứ đến muộn thế?", "Tổng giám đốc Từ, bận rộn như vậy còn đến đây làm gì?", "Anh giảng bài này cho em đi"
Còn có những lời thì thầm khàn khàn, ngọt ngào ẩn giấu trong đêm hè.
Trần Trúc nhắm mắt, rồi lại mở ra.
Chiếc sofa vốn luôn trống không, nay lại có người đàn ông hơi co tay chân, dựa vào lưng ghế.
Đèn phòng không bật, trên bàn bày chiếc bánh kem hình con thỏ có hơi giản dị.
Sô cô la, kem, kẹo... Người làm bánh dường như muốn đặt tất cả vị ngọt trên thế giới lên trên lưng chú thỏ nhỏ, chất thành một ngọn núi, trông có chút buồn cười.
Ngọn nến lung lay, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông ngập tràn ánh nến.
Hắn mỉm cười với Trần Trúc, rực rỡ như pháo hoa đêm hè.
Từ Lan Đình nói: "A Trúc, chúc mừng sinh nhật."
Người đàn ông nói, rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Lại đây."
Trần Trúc im lặng, ngồi xuống bên cạnh Từ Lan Đình.
Hai người cứ như vậy nhìn ngọn nến cháy, rồi tắt, cuối cùng hóa thành một làn khói xanh.
"Ước gì thế." Từ Lan Đình hỏi cậu.
Trần Trúc cười, "Thiên hạ thái bình."
Từ Lan Đình cũng cười. Hắn cười, giấu đôi mắt đỏ hoe vào trong bóng đêm.
"Còn gì nữa?" Người đàn ông vòng tay qua eo Trần Trúc, hắn nhẹ nhàng kéo cậu ngồi lên đùi mình rồi cắn vành tai Trần Trúc, "Còn ước gì nữa?"
Từ Lan Đình hôn lên má Trần Trúc từng cái, hôn đi vệt ẩm ướt bên má cậu.
"Năm 20 tuổi thì sao, hả?" Giọng người đàn ông khẽ run rẩy, hỏi cậu, "Đêm hôm đó thì sao?"
Đồ tồi...
Trần Trúc đỏ hoe mắt, giơ tay tát hắn một cái.
"Từ Lan Đình, anh đúng là đồ tồi!"
Từ Lan Đình bị đánh đến nghiêng cả đầu, khẽ cười một tiếng.
Người đàn ông ấn nhẹ vào bàn tay Trần Trúc, khẽ hôn lên ngón tay cậu, "Còn có chuyện tồi hơn nữa cơ."
Từ Lan Đình nắm chặt tay Trần Trúc rồi thô bạo xé cà vạt của mình.
Trong tiếng mắng chửi đứt quãng xen kẽ tiếng khóc của Trần Trúc, Từ Lan Đình nhanh chóng trói tay Trần Trúc lên ghế sofa.
Ghế sofa rất hẹp, Trần Trúc bị Từ Lan Đình ôm nửa người trong lòng, một chân cậu còn chống trên mặt đất.
Hơi thở của người đàn ông vẫn như trước, mạnh mẽ và lạnh lẽo, nhưng lại vươn nhẹ mùi vị ngọt ngào của kem.
"Ưm..." Trần Trúc nhíu mày, trong vị ngọt ngào lẫn đắng chát, cậu khẽ ngẩng đầu lên.
Trong bóng tối, Trần Trúc không nhìn rõ mặt Từ Lan Đình, cậu chỉ nghe thấy tiếng th* d*c của người đàn ông mà thôi.
Giọng nói trầm ấm của Từ Lan Đình có một chút đau đớn cùng sung sướng.
"A Trúc," Hắn giơ ngón tay lên, lau đi vệt nước nơi khóe mắt Trần Trúc, "Bé cưng, đừng khóc mà."
Nụ hôn của Từ Lan Đình rơi xuống như mưa, từng chút từng chút lướt qua gò má Trần Trúc, hôn đi tất cả vị đắng chát của cậu.
Trần Trúc nghe thấy Từ Lan Đình vừa dỗ dành vừa lừa gạt cậu, "Sẽ không lâu đâu, nhiều nhất là một hai năm thôi. Đừng khóc nữa, được không em?"
Khóc nữa, tim ông đây sắp tan nát rồi.
"Từ Lan Đình, anh là đồ lừa đảo." Trần Trúc nhắm mắt lại, giọng nói mang theo âm mũi dày đặc.
Người đàn ông khựng lại, sau đó thở dài một tiếng.
Hắn cắn Trần Trúc, sau đó hôn cậu rồi dỗ dành cậu, hắn nói, "Có phải anh trai rất xấu xa không?"
Xấu xa như vậy, tàn nhẫn như vậy, đau đớn như vậy, thì em mới có thể nhớ kỹ được anh.
Hận cũng được, hận còn tốt hơn là dần dần quên lãng.
Trần Trúc không nói được, cậu mở mắt nhìn những giọt mồ hôi của người đàn ông trong bóng tối, từng giọt từng giọt rơi xuống, hoặc có lẽ, còn có những giọt nước mắt đắng chát không muốn ai biết.
Cuối cùng, trong tiếng thở dài nặng nề của người đàn ông, Trần Trúc dường như nghe thấy Từ Lan Đình thì thầm như đang nói mớ.
"A Trúc, nếu anh không tệ hại như vậy, thì tốt biết bao."
Nhưng, hắn sinh ra đã là ác quỷ.
Vậy thì hãy nhốt ác quỷ vào trong lồng đi... Từ Lan Đình giơ tay lên, xoa mái tóc hơi ẩm của Trần Trúc.
Như vậy thì A Trúc của hắn mới có thể hạ cánh xuống chốn nhân gian lãng mạn này.
••••••••
Tác giả:
Từ Lan Đình: Giam cầm trái phép, bao nuôi trái phép, yêu đương trái phép, "nhún" trái phép luôn.