Mặt biển yên bình cũng có khả năng nổi lên bão lớn bất cứ lúc nào, khủng hoảng tài chính năm 2008 là một ví dụ. Cơ mà chung quy thì nó cũng dần dần ổn định lại theo kinh tế Mỹ, như một cơn bão có to cách mấy thì cũng không thể làm mưa làm gió lâu dài.
Trong biển rộng, thứ đáng sợ nhất vĩnh viễn là những tảng đá ngầm ẩn núp ở nơi nhìn không thấy, bí mật nằm ngoài tầm mắt con người, sâu thật sâu náu mình dưới đáy biển, như là yêu quái cắn nuốt linh hồn trong truyền thuyết.
An Tiệp nhờ người giúp đỡ dùng lý do “Áp lực tinh thần quá lớn dẫn đến sức khỏe sa sút” làm lý do thôi học. Thứ bình yên giả tạo dễ dàng sụp đổ cuối cùng cũng rời xa y.
Lý giống như một cái bóng không cách nào quăng đi được tiềm phục trong bóng tối, chậm rãi áp sát tới, đợi một thời cơ có thể một kích giết chết y, khó lòng phòng bị.
Y thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, ánh dương sáng lạn bên ngoài xuyên qua bóng cây sum sê đầu hạ rót xuống loang lổ trên mặt đất như một bức tranh trừu tượng. Cơn mưa lớn vừa giội xuống khiến cho bầu trời thành Bắc Kinh u ám suốt thời gian dài cuối cùng cũng lộ sắc lam biêng biếc, sạch sẽ vô ngần.
Nhưng mà trong một thành phố như thế, ngày nào cũng có người chết đi.
Trần Phúc Quý cuối cùng vẫn khai báo ra kết quả thí nghiệm của Tưởng Jim, nghe nói loài trùng kia dù có tập tính hút óc động vật, thế nhưng sau khi ăn no sẽ phân bố ra một chất dịch ma túy gây ảo giác nâng cao tinh thần, hiệu quả không chỉ mạnh hơn gấp hai ba lần ma túy bình thường, không biết thành phần là gì. Quan trọng nhất là loại trùng cổ quái đáng sợ này có năng lực nhân bản cực nhanh, đã thế lại còn dễ nuôi, yêu cầu đối với thức ăn cũng không cao lắm.
Cũng có nghĩa là thứ thuốc phiện hoàn toàn mới này tiêu tốn phí tổn cực thấp, mà một khi đưa ra thị trường thì món lợi thu về tuyệt đối không thể dùng hai chữ kếch xù đơn giản để mà hình dung.
Trần Phúc Quý cơ hồ thờ thứ lấy mạng đó như thờ tổ tông, thảo nào hết lần này đến lần khác từ chối không chịu nói.
Địch Hải Đông lập tức cho người giám thị toàn bộ thị trường thuốc phiện, còn có các tụ điểm mà số đông con nghiện hay du đãng.
Người bị rút óc càng ngày càng nhiều, mà kỳ quái là, những người này đều là những kẻ không đứng đắn hay quanh quẩn trong các bang phái, cho dù có mất tích cũng chẳng có mấy ai phát hiện ra.
Lúc mới bắt đầu, các thi thể kì quái đúng là có kinh động đến cảnh sát, thế nhưng dần dà đối phương làm việc càng ngày càng bí mật, đến cuối cùng ngay cả mấy người An Tiệp cũng khó lòng tìm được thi thể, ngoại trừ cứ cách một đoạn thời gian lại có người thần không biết quỷ không hay đóng gói đưa tới bảy cái đầu người, mà những cái xác thì chẳng biết đã bị quẳng đi nuôi chuột trong cái cống nào rồi.
Ma túy..ma túy…
An Tiệp dám khẳng định, ý nghĩa của trùng đốm sáng với R?Lý chắc chắn không đơn giản chỉ là một loại ma túy, theo số lượng người chết mà xem thì rất có thể lão đang nuôi cấy thứ này với số lượng lớn, có khả năng sản xuất ma túy chất lượng cao đủ để phá vỡ cả thị trường thuốc phiện giao dịch ngầm của Trung Quốc. Nếu như Lý còn muốn tìm lại vinh quang trước đây thì tuyệt đối không thể buông tha cho mối lợi có sức dụ hoặc lớn thế này.
Vậy mà đến tận bây giờ, người do Địch Hải Đông phái đi vẫn chưa phát hiện dấu hiệu loại thuốc phiện mới này được đưa ra tiêu thụ trên thị trường.
Khủng hoảng lan tràn trong vòng luẩn quẩn này, cho dù có phóng túng tiêu phí tính mạng cũng không có nghĩa là bọn họ muốn chết.
An Tiệp cảm thấy đại bộ phận bí mật của Lý đã phơi bày trước mắt, chỉ còn thiếu vài mảnh ghép nữa thôi, mà thiếu đi vài mảnh ghép ấy khiến cho mọi chuyện đều dường như bị phủ một tầng sương mù.
An Tiệp thở dài đứng lên, đẩy mở cửa sổ để cho luồng gió mang theo hơi nóng tràn vào, tiếng người dưới lầu huyên náo. An Tiệp vô thức ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, yên lặng đếm ngược trong đầu, đại khái còn khoảng nửa phút nữa…
Quả nhiên, cho dù cái đồng hồ chương trình phát thanh tin tức CCTV có hỏng thì bạn nhỏ Mạc Thông cũng chưa bao giờ đến muộn nửa giây. An Tiệp không hề di chuyển bước chân mà cánh cửa nhà y đã tự động mở ra, Mạc Thông tự nhiên như ruồi rút chìa khóa trên cửa xuống bỏ vào túi quần, trên ngón tay còn treo cái túi nilon, cá bên trong hình như còn sống, thỉnh thoảng lại quẫy mấy cái. Tay kia hắn xách cái túi siêu thị khổng lồ, lấy chân đóng cửa lại, một loạt động tác lưu loát quen tay hay việc.
An Tiệp bi thống nhớ lại khi đó mình bị biểu cảm yếu ớt của thằng ranh này đầu độc thế nào. Khi chủ thuê vừa vội mang chìa khóa tới thì nó đã tranh trước một chùm, từ đó tới nay địa bàn của mình với nó cứ như chỗ không người.
Hôm đó Tiểu Cẩn vừa thấy y thì chưa nói được gì đã bổ nhào vào lòng y khóc um lên, khóc đến mức đứt ruột đứt gan đau lòng gần chết. An Tiệp dỗ nó đến mãi nửa đêm, cũng chẳng biết là ai đâm ai một dao nữa. Hiện tại hai con nhóc cũng đã tạm thời gửi đến Túy Xà, việc học trong trường đành làm thủ tục xin nghỉ, mời gia sư tới phụ trách việc học tập của hai đứa ở nhà. Vì vấn đề an toàn, tự do phải hạn chế một chút.
Thành ra nhà đối diện chỉ còn có một mình Mạc Thông ở…… An Tiệp không cần quay đầu lại cũng đoán được cái mặt cười toe toét đắc chí của thằng lỏi con Mạc Thông khi nó nói nhà hết lửa, sang đây mượn cái bếp.
Muốn bịa thì cũng phải nghĩ một tí chứ !
Mạc Thông ném một đống to vào phòng bếp, quay đầu lại nhìn An Tiệp, hơi hơi nhíu mày: “Không phải anh bị cảm sao, sao còn đứng hứng gió thế kia?”
An Tiệp ngứa ngứa mũi, chẳng biết thế nào lại phối hợp hắt xì một cái, khàn khàn nói: “Tôi ăn cơm bị nghẹn còn hơn là chết đói.”
Mạc Thông chớp chớp mắt, khóe miệng trộm nén một nụ cười, xoay người vào phòng bếp: “Thế thì ăn thanh đạm chút, tôi mua cá này, canh cá nhé?”
“Làm tự cậu ăn đi, tôi không ăn.” An Tiệp lười biếng lết xác vào phòng ngủ, mũi thì ngạt, đầu thì choáng, cảm sốt đúng là nghiệp chướng. Lúc đi qua phòng bếp y nhịn không được nhìn vào bên trong, trông thấy Mạc Thông cầm con dao phay, hai tay giơ lên dùng thế “Đại đao chém đầu quỷ” hung hãn nghiến răng nghiến lợi phang xuống.
Trong thời điểm người là dao thớt ta là thịt cá, cho dù là thịt cá đại ca chính quy cũng phải giãy lên một cái, lại thêm vảy cá trơn trượt phụ trợ, Mạc Thông vừa chém xuống, lưỡi dao đã trượt ra khỏi vẩy cá thiếu chút nữa găm thẳng xuống thớt gỗ, trên thân con cá bị hắn chặt ra một vết thương lớn, máu phun ra cứ gọi là lai láng.
An Tiệp nhìn không đành lòng cơ hồ muốn xoay mặt cứ thế đi thẳng. Mạc Thông quay đầu, vẻ mặt xấu hổ lại thêm vô tội, vừa ra sức rút dao ra vừa nhỏ giọng nói : “Tôi…lần đầu làm…không biết lại trơn như thế……”
An Tiệp xoa xoa mũi, thở dài: “Mấy đứa ở nhà trừ ăn chay ra thì là gọi đồ ăn ngoài đấy à?”
Mạc Thông hơi cúi đầu nhìn con cá vẫn đang không ngừng giãy chết thân phun máu tươi, dường như nở một nụ cười, biểu cảm có chút bất thường, hắn khẽ nói: “Cơm ba bữa bình thường vẫn làm được, chẳng qua mấy món thế này, đều là ba tôi hôm nào nghỉ ở nhà mới làm……”
An Tiệp sững sờ.
Mạc Thông lắc đầu: “Thôi, vẫn là gọi cơm hàng đi, anh muốn ăn hàng nào……”
Hắn còn chưa nói hết lời, An Tiệp đi vào bếp đè chặt lất con cá vốn phải chết mà mãi không chết, vươn tay: “Đưa đây.”
Mạc Thông sững sờ nhìn y, An Tiệp cướp con dao trong tay hắn, hất cằm về phía cửa bếp: “Đi rửa tay chờ ăn, đừng có ở đây vướng chân thêm phiền.”
Mạc Thông tựa trên khung cửa nhìn An Tiệp một dao kết liễu con cá tới số, khi y xoay người sang chỗ khác nhìn không thấy, hắn nở một nụ cười chẳng chút phúc hậu.
Sự thật chứng minh, người đàn ông độc thân sống một mình nhiều năm, để duy trì cuộc sống cơ bản của con người bình thường, tay nghề rất chi là ổn.
Một bàn thức ăn có chay có mặn có canh được Mạc Thông chạy tới chạy lui bưng ra. An Tiệp nghĩ bụng mình vất vả mãi mới nấu xong, cho dù không đói cơ mà không ăn thì đúng là lỗ vốn, thế là y cũng ngồi xuống múc một bát canh, từng ngụm từng ngụm húp.
Trong phòng khách im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thìa bát ngẫu nhiên va chạm và âm thanh kim đồng hồ từng bước tiến về phía trước, bình thản cực kì, bầu không khí biếng nhác thong dong đặc hữu của buổi chớm chiều mùa hạ tản ra tràn ngập. Mạc Thông cảm thấy mồ hôi trên người thoáng cái đều biến mất, dù là trong phòng không hề mở điều hòa.
Hắn trộm liếc người đối diện, An Tiệp rũ mi xuống, không biết có phải vì đắng miệng hay không mà ăn uống rất qua loa, nửa chết nửa sống như đếm từng hạt gạo…Thế nhưng Mạc Thông vẫn thấy nhìn từ góc độ của mình, cái tên An Tiệp nửa chết nửa sống kia lặng yên ngồi đó, mi mục như họa, đẹp đến lạ kì.
Nếu có thể cứ thế này thì tốt, hắn nghĩ, cho dù chỉ là lặng lẽ đối diện nhau.
Cơ mà đáng tiếc là trên đời này không thiếu những kẻ thích phá hoại không khí. Mạc Thông chưa từng thấy tiếng chuông của cái điện thoại nát trong phòng khách nhà An Tiệp khiến cho người khác phiền chán đến thế bao giờ, An Tiệp nghe một hồi âm báo số máy, buông bát: “Hình như là Túy Xà.”
Sau đó y đứng dậy, đầu tiên là “Alo” một tiếng, sau đó lông mày càng nhăn càng chặt, cuối cùng cất giọng ngạt mũi nói: “Biết rồi, qua đó bây giờ đây.” Rối ngắt máy.
Y tiện tay rút tờ giấy ăn trên bàn trà lau lau miệng, bảo Mạc Thông: “Cậu cứ ăn đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
“Làm sao vậy?”
“Túy Xà đăng thông báo tìm vật……” An Tiệp dừng một chút giống như có điều do dự, cuối cùng nuốt mấy câu sau xuống.
Mạc Thông vừa nghĩ đã hiểu ngay: “Anh nói là luận văn ba tôi công bố hai mươi năm trước?” Hắn há to mồm và cơm ào ào, tốc chiến tốc thắng,“Tôi đi với anh.” Trên khuôn mặt của người trẻ tuổi mang theo sự kiên trì không cho bàn cãi, An Tiệp nhìn hắn, không nói gì, xem như đồng ý.
Y đã ngầm đồng ý quá nhiều chuyện, tỷ như Mạc Thông dùng danh nghĩa cha mình tham gia vào chuyện này, tỷ như sự tiếp cận cho dù không nói ra lời nhưng cực kì công khai của hắn.
Hai người không dọn bát đũa mà đi ngay ra ngoài. An Tiệp đứng chờ ven gốc cây, đợi Mạc Thông lái cái xe tranh thủ được từ chỗ Túy Xà tới. Đột nhiên, có người nhẹ nhàng gọi y một tiếng như thể không quá xác định.
An Tiệp ngẩng đầu, người đối diện là Dương Kim Linh. Y hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh nét mặt của mình cho thích hợp: “Đến trường à? Sớm thế.”
Dương Kim Linh đỏ bừng mặt vì cái nóng thiêu đốt của nắng hạ, thái dương và chóp mũi đều toát mồ hôi. Cô gái nhỏ không hề che giấu miệng cười toe toét gần như kinh hỉ đi về phía y, thế mà lời nói đến bên miệng thì vẫn cứ nhỏ như tiếng muỗi: “Ừ, sắp tốt nghiệp trung học rồi còn gì.”
Chưa đợi An Tiệp nói gì, con bé đã hỏi một cách nôn nóng: “Sao cậu không đi học ? Tớ nghe nói cậu thôi học rồi. Vì sao lại thế ? Không thi đại học nữa sao?”
“A…… Ừm, dạo này sức khỏe không được tốt,” An Tiệp nghiêng đầu đi, nửa thật nửa giả ho khù khụ mấy tiếng,“Gần đây lúc nào cũng quanh quẩn ở bệnh viện,” nói xong, y tránh khỏi cặp mắt to tròn hắc bạch phân minh của Dương Kim Linh, tiếp tục bịa chuyện rất chi là trôi chảy,“Phỏng chừng thi đại học cũng không phát huy được, thôi cứ để sang năm đi.”
Dương Kim Linh lại hỏi: “Vậy…vậy sang năm cậu định báo danh vào trường nào?”
Chú đây còn không biết có sống được đến sang năm không đây này, An Tiệp bi quan nghĩ. Nhìn biểu cảm vội vàng của cô bé, y trêu chọc nói: “Cũng không ưu tiên trường nào, có muốn gặp lại tại Thanh Hoa không ? Tôi chẳng có ý kiến gì.”
Dương Kim Linh chẳng hiểu vì sao lại lộ chút thất vọng. Con bé “Thế à” một tiếng, nói ra một cái tên trường: “Nguyện vọng một của tớ là trường này…… Thanh Hoa, Thanh Hoa……” Nó nhếch nhếch miệng dường như muốn cười, thế nhưng không thành công,“Tớ thi không nổi.”
An Tiệp không nói gì, trong lòng tự nhủ con bé này đúng là thành thật, chày gỗ cũng coi như kim khâu: “Trêu chọc chơi tí thôi, vào Thanh Hoa tôi không có ý kiến, nhưng mà trường người ta chắc chắn sẽ có ý kiến đấy……” Y sờ sờ mũi,“Chuyện sang năm, cứ để sang năm nói đi.”
Y đã thoáng liếc thấy Mạc Thông lái xe ra rồi, đang đứng trong một con đường nhỏ cách bọn họ không xa. An Tiệp cảm thấy ánh mắt Mạc Thông nhìn sang bên này qua kính chắn gió chẳng hiểu sao lại khiến cho người ta thấy rất là quái lạ. Y ho nhẹ một tiếng, xem nhẹ một tia không tự tại chợt lóe trong nội tâm, cực nhanh nói với Dương Kim Linh: “Ừm, chiều nay tôi có việc, tí nữa còn phải qua bệnh viện một lát, đi trước đây, chúc cậu thi tốt.”
“An Tiệp……”
“Ơi?”
“Tiền khám bệnh của ba tớ…”
“Tôi có phải dân cho vay nặng lại đâu, vội gì? Chờ ba cậu khỏe lại đã rồi nói sau.” An Tiệp nói được hai câu đã đi rất xa, chỉ hướng về phía cô bé vẫy vẫy tay áo.
Dương Kim Linh nhìn y đi lên một chiếc xe rồi đi vụt qua trước mắt mình, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên mất mát thất vọng. Nó đứng nguyên tại chỗ một hồi rồi xoay người đi về phía trường học, lại đột nhiên phát hiện không biết từ bao giờ đã có một người ngoại quốc tóc vàng đứng sau lưng mình, nó quay đầu lại thiếu chút nữa thì đụng vào đối phương. Dương Kim Linh hoảng sợ nói nhỏ một câu sorry, định đi vòng qua.
Lại nghe người ngoại quốc kia mở miệng phun ra một câu tiếng Trung, hắn nói: “Hình như cô….. rất không cam tâm.”