Nghịch Lữ Lai Quy

Chương 61

Người ngoại quốc tóc vàng này vô cùng đẹp trai, chỉ là không biết tại sao luôn làm cho người ta có cảm giác không tốt, nguy hiểm, hơn nữa còn mang tính công kích. Dương Kim Linh kìm lòng không đặng mà lùi về phía sau một bước, ôm túi sách trong tay như đề phòng, cẩn thận đánh giá người này.

Người ngoại quốc hơi nhếch khóe miệng tựa hồ muốn cười, thế nhưng biểu cảm thì lại không như vậy, đó là sự miệt thị và ác ý nói không nên lời khiến cho cô gái nhỏ đang thời kì trưởng thành nhạy cảm lại lùi thêm một bước nữa, thậm chí bắt đầu liếc nhìn xung quanh xem có ai đang qua lại không.

Người ngoại quốc nhún nhún vai: “Cô có thể gọi tôi là No.15.” Nói đoạn, hắn khoanh hai tay ra sau gáy, sau đó toàn thân buông lỏng tựa trên thân cây, tận lực biểu lộ mình vô hại,“Tôi biết cái người tên An Tiệp lúc nãy, tuy rằng không quen thân lắm……”

“Anh biết An Tiệp?” Dương Kim Linh nhỏ giọng hỏi một câu, đôi lông mày chưa từng cắt tỉa có chút lộn xộn cau chặt lại,“Cậu ấy vừa đi, sao anh không chào hỏi gì?”

No.15 bị chặn họng, không ngờ con bé nhìn qua đơn thuần dễ lừa này lại cẩn thận ngoài sức tưởng tượng như thế. Từ trước đến nay hắn không hề biết cố kị, cuồng vọng cực kì, lúc này không còn kiên nhẫn nữa, khó chịu và chán ghét trong lòng hiện hết lên khuôn mặt. Ngoại trừ trẻ con, thiếu nữ chính là loài vật nhu nhược nhất trên thế giới này… Từ sâu trong tiềm thức hắn đã coi cô học sinh Dương Kim Linh trói gà không chặt là giống người kém cỏi. Bây giờ tên bất lực No.16 bị một súng bắn ngược của An Tiệp hại thành người thực vật, lại để cho hắn phải làm cái chuyện đáng ghét này.

“Y phản bội gia tộc, không chịu nhận phụ thân, chào hỏi y, cô nói xem ai sẽ xấu hổ hơn?” Câu này đã được dạy rất kĩ, No.15 đọc ra không sai một chữ.

Dương Kim Linh bất giác nhớ đến chiếc xe mà An Tiệp vừa mới đi lên, cho dù nó dốt đặc cán mai với các loại xe cũng ít nhiều có thể nhìn ra chiếc xe ấy khác với ô tô chạy tới chạy lui thường thấy trên đường, nhìn qua cũng biết là giá trị xa xỉ.

Cảm giác này khiến cho lòng nó lạnh xuống, nó nhìn người ngoại quốc trước mặt, cúi đầu mân mê quai túi sách, đột nhiên cảm thấy trên người An Tiệp có rất nhiều bí mật, cách nó rất xa rất xa.

Cậu ấy là đại thiếu gia của một gia tộc giàu có sao? Hai chữ “Gia tộc” cổ xưa giống như chỉ thấy được trong phim Hàn cổ và anime Nhật…càng không nói đến một gia tộc có cả người ngoại quốc. Nó cúi đầu càng thấp càng thấp, khẽ nói với No.15: “Nhà cậu ấy là ở tầng bốn dãy thứ ba trong khu nhà kia… 402, thực xin lỗi, tôi phải đến trường, đi trước.”

No.15 ngáp một cái, thấy Dương Kim Linh đang muốn đào tẩu, đột nhiên hắn mở miệng nói một câu ngả ngớn không làm cho người ta vui vẻ: “You’ve set your affections on him, haven’t you?[ Cô có hảo cảm với y, có phải không ? ]”

Dương Kim Linh vụt quay đầu lại, No.15 liếc mắt nhìn nó, khuôn mặt được ánh dương ban chiều phủ lên vô cùng đẹp mắt. Thần sắc ưu việt nháy mắt chọc giận cô bé hiền lành, nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào No.15, hai gò má căng lên, mặt đỏ hồng ___chẳng qua là tức giận mà đỏ hồng.

Thế nhưng chung quy nó vẫn không làm cái gì, chỉ “Hừ” một tiếng rồi xoay người bước đi, ba bước thành hai tốc độ cực nhanh, không thèm liếc quỷ lông vàng kia nửa cái.

No.15 thoạt trông có vẻ rất hoang mang, hắn không hiểu vì sao sau khi mình nói sự thật thì con bé kia lại không ngoan ngoãn mang đi như lời ‘bác sĩ’ nói. Lúc này một con Buick đen rất không cuốn hút dừng lại bên cạnh hắn, trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên mặt rất trắng nhưng tướng mạo bình thường.

Người đàn ông nhìn No.15 đang kinh ngạc, cười nhạo thành tiếng: “Sao ? Làm hỏng chuyện rồi?”

No.15 quay đầu lại lườm gã.

Người đàn ông như sớm đã đoán được, gật gật đầu ý bảo hắn lên xe: “Đi thôi, R đã sớm biết sẽ như vậy, ngài ấy đang tìm cậu.”

No.15 lập tức nhụt chí, gục đầu. Tên đàn ông mặt trắng quay lại nhìn lướt lên ban công nhà An Tiệp: “Dãy ba lầu bốn…..” Gã nhẹ nhàng cười,“Đúng là một gian phòng tốt.”

========================================

Khi An Tiệp cùng Mạc Thông vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Túy Xà, vừa mở cửa đã thấy một lão tiên sinh tóc trắng xóa ngồi trong phòng khách, bên cạnh là một người trẻ tuổi hình như là hộ sĩ. Nghe thấy tiếng động, hai người đồng thời quay đầu nhìn ra, đột nhiên, đường nhìn của lão tiên sinh chiếu thẳng vào Mạc Thông, ông cụ chậm rãi đứng dậy, run run rẩy rẩy vươn tay: “Cháu…cháu là……”

Túy Xà ăn mặc rất văn minh, không những không đeo kính đen mà còn cố tình bôi trát lên mặt che mờ vết sẹo, gã đứng dậy kéo Mạc Thông qua: “Cụ Hứa, đây chính là con trai trưởng của giáo sư Mạc. Hai cô con gái của giáo sư cũng đang ở chỗ này của tôi, nhưng bây giờ đang có gia sư phụ đạo bài vở cho hai cô bé, chỉ sợ chút nữa cụ mới gặp được.”

“Mạc Thông…… Mạc Thông,” Lão tiên sinh kéo tay Mạc Thông, gọi tên hắn, đôi mắt đục mờ sau cặp kính lấp lánh nước mắt,“Có nhớ bác không? Lúc cháu còn nhỏ bác từng đến nhà cháu làm khách, cháu còn cho bác xem máy bay giấy cháu gấp, có nhớ bác Hứa không?” Ông tháo kính xuống, lau lau mắt,“Chắc là không nhớ được rồi, lúc đó cháu còn bé tí, hai đứa em cháu còn chưa sinh, giờ đã lớn thế này rồi………”

Mạc Thông có chút xấu hổ, hắn không biết làm thế nào quay đầu lại liếc nhìn An Tiệp, phát hiện ra người này đã đứng sang một bên như người vô hình không chút cảm giác tồn tại, cực kì không nghĩa khí nhìn tay hắn bị ông già nắm chặt, tình cảnh này xem kiểu gì cũng giống bà con làng xóm nắm tay giải phóng quân khi hòa bình lập lại.

Túy Xà ở bên cạnh khẽ ho khan một tiếng, Mạc Thông chỉ đành kiên trì gọi nhỏ: “Bác Hứa.”

“Ai, ai……” Cụ Hứa rất kích động, cứ lôi tay Mạc Thông không buông, kéo tuột hắn đến ngồi bên cạnh mà tỉ mỉ ngắm nghía một hồi, lại đột nhiên thở dài thườn thượt: “Ba của con… cậu ấy……”

“Ông ấy gặp nạn khi tìm kiếm tung tích thành cổ trong sa mạc.” Mạc Thông trầm thấp nói, đổi lấy là ông lão lại một lần than vắn thở dài.

Ông cụ cầm một cuốn tạp chí ố vàng đặt trên bàn trà, bìa báo dùng băng dính trong suốt dán lên, đã cũ lắm rồi. Bàn tay khô gầy đầy đốm đồi mồi của ông xoa xoa quyển báo, trong mắt không rõ có phải vì vệt nước mắt chưa khô hay không mà lóe lên ánh sáng, mang theo hồi ức cùng bi thương không cách nào hình dung được: “Hồi còn trẻ ba cháu rất tích cực, bác biết cậu ấy nhiều năm như vậy vẫn khong quên được cái thành cổ quái đản kia, quả nhiên, quả nhiên……”

An Tiệp ở bên cạnh nghe mà sững sờ, y vẫn cho rằng thành cổ được phát hiện chỉ là chuyện trong mấy năm gần đây. Y nhanh chóng trao đổi một ánh mắt nghi hoặc cho Túy Xà, sau đó tiếp tục nghe ông cụ nói:“Khi đó cũng bởi vì vấn đề này mà cậu ấy tranh luận với bác không ít, khiến cho bác rất tức giận……” Cụ Hứa dường như muốn cười lên, thế nhưng khóe miệng khô rạc lại che giấu không nổi khổ sở chẳng nói thành lời.

Mạc Thông miễn cưỡng cười: “Ba con tính tình bướng bỉnh. Bác dừng để trong lòng.”

Chẳng biết cụ Hứa có nghe thấy hay không, ông cụ cúi đầu mở quyển tạp chí đặt trên đầu gối, chậm rãi lật một tờ, chỉ vào tiêu đề bên trên: “Có ai nói không phải đâu, tranh cái gì mà tranh, có gì hay mà tranh? Được, cứ tranh cãi xuống tận dưới ấy đi, tôi cũng được yên tĩnh.”

An Tiệp nhíu mày nhìn trang báo cụ Hứa lật ra, theo tay ông, y thấy một tiêu đề không mấy nổi bật trong một góc nhỏ [ Truyền thuyết thượng cổ và ảo giác thời gian ]. Y nhỏ giọng xin phép cụ Hứa, lấy tờ tạp chí qua đọc cẩn thận.

Luận văn không được đăng đầy đủ, chỉ là trích dẫn vài đoạn bên trong mà thôi, độ dài không lớn, người biên tập hẳn là cũng không thèm coi trọng. Mạc Yến Nam liệt kê đủ loại nhân vật trong thần thoại dân gian Xích Tùng Tử Bành Tổ, ở dưới phân tích sự theo đuổi của họ với trường sinh bất lão.

An Tiệp nhìn từ đầu tới đuôi cũng chẳng thấy bài phân tích văn hóa dân tộc đúng đắn này có chỗ nào kì quái. Y nhìn cụ Hứa, sâu sắc cảm nhận trình độ văn hóa thiếu hụt của mình, quyết định không hiểu thì hỏi: “Xin hỏi, giáo sư Hứa, luận văn này có liên quan gì tới thành cổ ư?”

Cụ Hứa thở dài: “Tạp chí chỉ đăng đến đây thôi, đây là nể mặt giáo sư hướng dẫn của cậu ta lắm rồi đấy, những lời vô căn cứ phía sau đều bị cắt hết. Đã từng nghe nói đến Tam Hoàng Ngũ Đế chưa?”

An Tiệp gật gật đầu.

“Hiện tại có rất nhiều tranh luận về lịch sử thời kì này, nhưng thời kì này Trung Quốc ở vào xã hội nguyên thuỷ trên căn bản là không có tranh luận. Vì đoạn lịch sử này phần lớn đều có liên quan tới thần thoại truyền thuyết, rất nhiều sự kiện khó lòng phán đoán thật giả. Lúc ấy có truyền thuyết ông Bành Tổ sống tám trăm tuổi, sau đó trong các loại văn hiến thời sau, Bành Tổ chính là tượng trưng cho trường thọ.” Cụ Hứa lắc đầu,“Con người làm sao có thể trường sinh bất lão chứ? Thế mà các nền văn hóa của nhân loại hết lần này đến lần khác cố tình đều chấp nhất với trường sinh bất lão, đề tài nghiên cứu của lão Mạc khi đó chính là điểm này.”

Khi An Tiệp nghe thấy “trường sinh bất lão” thì sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên của y chính là quá vô nghĩa, là người thì phải chết, già yếu sau đó tử vong là quy luật tự nhiên, thế nhưng y đột nhiên nhớ tới thành cổ, nghĩ tới thân thể khó lòng giải thích của mình, cuối cùng không sao xác định nổi nữa.

“Bọn bác học lịch sử, cậu ấy vĩnh viễn giữ thái độ khách quan… Thế nhưng dần dà bác phát hiện ra phương hướng nghiên cứu của lão Mạc dường như xảy ra vấn đề. Bác thật không dám tin tưởng… Cậu ấy cư nhiên…cư nhiên tin tưởng cách nói của cổ nhân trong truyền thuyết. Cậu ấy nói: “Nếu như không có lửa làm sao có khói, nếu không có căn cứ nhất định, làm sao dân gian có thể lưu truyền những truyền thuyết kia? Bao nhiêu nhân vật tuyệt đỉnh trong lịch sử vì sao cứ phải cố chấp truy tìm bí quyết trường sinh bất lão?”

Cụ Hứa ngừng một chút: “Còn có thời Tần Thủy Hoàng, Từ Phúc bị phái mang theo hàng ngàn đồng nam đồng nữ ra Đông Hải tìm kiếm thuốc trường sinh, về sau không có tin tức, mà những người này cũng biến mất không còn dấu vết.”

“Tôi nghe nói họ đến Nhật Bản, người Nhật Bản sau này chính là hậu đại của Từ Phúc. Chẳng phải Nhật Bản còn có văn hóa…” Túy Xà xen vào một câu.

“Đó là dã sử.” Cụ Hứa bị gã ngắt lời một cách thiếu hiểu biết có chút tức giận,“Dân tộc Nhật Bản hình thành sớm hơn nhiều niên đại thời Từ Phúc, tuy ở Nhật đúng là có một số thứ liên quan đến Từ Phúc, thế nhưng mộ phần của Từ Phúc quá nhiều, giống như mộ phần của Dương quý phi, trước sau có những hơn mười cái, quá nhiều điểm đáng ngờ. Không ai biết là thật hay giả. Nhưng mà qua nghiên cứu thì xem ra Từ Phúc chỉ có thể đi đến Nhật Bản mà thôi, nếu không ở Nhật Bản thì ông ấy ở nơi nào? Có điều lấy điều kiện kĩ thuật hàng hải ngày đó, có thể khiến ‘Hàng ngàn đồng nam đồng nữ’ vượt qua đại dương mênh mông ư?”

Coi bộ cụ Hứa đã tiến vào trạng thái giảng bài, An Tiệp vội vã ngắt câu chuyện: “Từ từ, giáo sư Hứa, ngài nói đến Từ Phúc gì đó…có quan hệ gì đến nghiên cứu của giáo sư Mạc không?”

Mãi nửa ngày cụ Hứa không nói chuyện, chỉ mân mê góc tạp chí cũ: “Cậu ấy cho rằng Từ Phúc ẩn cư đến một chỗ… Hơn nữa thật sự tìm được bí quyết trường sinh bất lão. Mà những người đi theo ông ấy… hẳn là đã tìm được một mảnh đất hoang ngoài bản đồ Đại Tần để sinh sống, thậm chí rất có thể giống như văn minh Lâu Lan vậy, họ đã hình thành nền văn minh của chính mình.”

An Tiệp, Túy Xà cùng Mạc Thông ba người mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai nghĩ ra nổi cái khối óc không đi đường thẳng của ông già kia làm thế nào mà đưa ra được kết luận này.

Cụ Hứa nói với giọng điệu đáng tiếc: “Cậu ta nói đã tìm được chứng cứ, khi đó dương dương tự đắc bảo muốn lấy đến cho bác xem, thế nhưng ngay trước đó đột nhiên bác xảy ra sự cố___” Cụ Hứa tiều tụy chỉ ngón tay về hướng chân mình, ông nhấc ống quần lên, phía dưới không ngờ lại là một cái chân giả.

An Tiệp giật giật mi gian, chuyện này đối với y mà nói thì quen thuộc hơn những thứ không có khảo chứng kia nhiều lắm.

“Cụ Hứa năm đó bị tai nạn giao thông, thập tử nhất sinh, lái xe gây chuyện đến giờ còn chưa tìm được.” Hộ sĩ bên cạnh trầm giọng bổ sung một câu,“Nhiều năm như vậy hành động vẫn rất bất tiện, bên người không lúc nào rời được người khác.”

“Bác nằm trong bệnh viện hơn hai năm.” Cụ Hứa buông ống quần,“Sau khi xuất viện thì tất cả đã thay đổi, lão Mạc cứ như đổi thành người khác, sự chính trực đường hoàng và tài năng xuất chúng của tuổi trẻ không còn nữa, thay đổi đến mức bác không nhận ra, những nghiên cứu kia cũng sống chết mặc bay….”

“Như vậy nói cách khác, giáo sư Mạc rốt cuộc nghiên cứu cái gì, ngài cũng không biết toàn bộ sao?” An Tiệp nghĩ nghĩ, lại hỏi,“Vậy ngoại trừ ngài ra, còn có ai chú ý đến nghiên cứu của giáo sư Mạc nữa?”

“Giáo sư hướng dẫn của cậu ta lúc đó, Giả lão tiên sinh.”Cụ Hứa nói không nghĩ ngợi, thế nhưng chưa đợi mấy người ở đây biểu hiện ra một chút nhiệt tình với đầu mối mới thì ông cụ đã xối xuống một chậu nước lạnh,“Mất nhiều năm lắm rồi, hình như là chuyện xảy ra cùng thời điểm với lúc bác bị tai nạn xe ấy……”

Tất cả những người biết bí mật đều bị đuổi tận giết tuyệt… Thật sự là phong cách của Lý. An Tiệp thở dài, nặng nề tựa lưng lên đệm dựa sofa.

Y nghĩ tới thời không thác loạn trong thành cổ, đột nhiên cảm thấy những điều này cư nhiên đã giải thích được hợp tình hợp lý. Nếu như không có lũ người sống như yêu quái đó, ai có thể xây dựng được một nơi cổ quái kết hợp nhiều triều đại như thế chứ?

Được gọi là Thiên Kính___

Cụ Hứa ngồi thẳng đến tối, lôi kéo Mạc Thông nói liên miên thật lâu thật lâu. Thế nhưng ngay trước khi đi, ông cụ dường như mơ hồ với mọi thứ ngoài chuyên ngành lại đột nhiên bắt lấy tay hắn, biểu cảm trên mặt nghiêm túc khó nói nên lời, ông nói với Mạc Thông một câu ý tứ sâu xa: “Có một số bí mật không nhất thiết phải tìm tòi nghiên cứu cho ra, bác sống lâu như vậy mới biết được, đôi khi mơ mơ màng màng không biết gì nhiều lại là một chuyện may mắn. Cho nên, bác sống… mà Giả lão tiên sinh lại chết.”
Bình Luận (0)
Comment