Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 120

“Còn nữa…” Federer nhìn về phía cửa, quay đầu nói với Bùi Nghiêu đầy tha thiết, “Mấy ngày nay có không ít người chạy đến điện Aman’Thul vì ngài, hy vọng có thể gặp ngài một lần, để thể hiện sự trung thành và yêu quý của họ dành cho ngài, nhưng bất luận địa vị của bọn họ cao hay thấp, quyền thế lớn hay nhỏ, quản gia Edward đều từ chối toàn bộ thay ngài, thậm chí còn không lưu lại danh thiếp cho ngài, việc này…”

Federer khẽ lắc đầu, nói với vẻ quan tâm: “Tôi thật sự không thể đồng ý bừa bãi với cách làm của bác Edward, Điện hạ, ngài mới về Chủ tinh, có thể vẫn chưa rõ tình hình, hiện giờ ngài đã là người Bệ hạ coi trọng nhất, bên cạnh ngài không có bất cứ kẻ nào còn đối đãi với ngài như Thiếu tướng năm xưa, ngài giống như Bệ hạ đều là quân chủ của chúng tôi, không thể chịu phải bất cứ sỉ nhục và giấu diếm gì, mà tôi…”

Federer mỉm cười: “Sẵn lòng làm đôi mắt của ngài ở điện Aman’Thul, giúp ngài nhìn rõ… tất cả những chuyện cần nhìn rõ.”

Trên mặt Bùi Nghiêu không có chút biểu tình nào, chỉ nhìn Federer không chuyển mắt, Federer không hiểu sao có chút chột dạ, cắn răng tiếp tục nói: “Điện hạ, hiện giờ không giống như trước nữa, ngài nên nhìn rõ người bên cạnh mình, và… và có người mình có thể tin tưởng coi trọng, như vậy, ngài mới, mới… Điện hạ, tôi nói gì sai sao?”

Tiếng của Federer càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như không còn chút sức lực gì, tuy tính tình của Bùi Nghiêu ôn hòa, nhưng rốt cuộc vẫn là xuất thân quân nhân, để anh nhìn chằm chằm với ánh mắt sáng như đuốc một lúc lâu, người bình thường đều có chút chịu không nổi.

“Ngay từ đầu cậu đã nói sai rồi.” Bùi Nghiêu nhìn thức ăn trước mặt không muốn ăn nữa, buông dao nĩa xuống nói, “Cậu bảo cho dù là Bệ hạ, cũng không thể cướp đoạt tự do của tôi.”

Federer chột dạ gật gật đầu, Bùi Nghiêu thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.”

“Đối với bất cứ sắp xếp nào Bệ hạ đưa ra tôi đều vui vẻ chấp nhận, ông Edward là quan theo hầu lớn tuổi chăm sóc cho Bệ hạ từ nhỏ, tôi ngầm thừa nhận những hành động của ông ấy là tâm ý của Bệ hạ, cho nên những chuyện thư từ, còn có chuyện khách khứa lui tới cậu nói, tôi không cho rằng có gì sai.” Bùi Nghiêu cầm khăn ăn qua lau tay, đứng dậy nói, “Đối với điện Aman’Thul, quả thật tôi không hiểu rõ bằng cậu, nhưng đối với Bệ hạ, tôi tự nhận thấy rằng tôi hiểu rõ hơn cậu.”

[ngầu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!]

Federer bày tỏ thành ý không thành, ngược lại bị Hoàng hậu Điện hạ nghe nói là “tính tình ôn hòa” dạy bảo nghiêm khắc một trận, nhất thời đổ ra một thân mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Federer trắng bệch, yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi… tôi chỉ quan tâm ngài, không đành lòng nhìn thấy ngài vừa về tới đã bị lừa dối sỉ nhục…” Trong số những người Bùi Nghiêu mang về lần này ngoại trừ đội ngũ đầu bếp khổng lồ ra thì những người khác đều không được cho phép tiến vào điện Aman’Thul, có thể nói anh gần như là một thân một mình tiến cung, mấy ngày nay Federer nghe nói loáng thoáng tin tức Edward muốn sa thải gã, nên nóng vội trong lòng, không kiềm chế được di dời ánh mắt đến Bùi Nghiêu.

Bùi Nghiêu được Alan sủng ái bao nhiêu đã không cần phải nói nhiều nữa, Federer vào điện Aman’Thul từ 3 tháng trước, lúc trước hắn cũng chưa gặp Alan, chỉ nghe nói khi còn là Hoàng Thái tử tính tình của Hoàng đế Bệ hạ vẫn tốt chút, mà hiện giờ tuy không tính là thô bạo, nhưng tuyệt đối không dính gì tới ôn hòa, một người lòng nghi ngờ nặng không nói năng tùy tiện như vậy, thế mà sẽ dịu dàng với Hoàng hậu Điện hạ đủ điều, có thể thấy được mức độ coi trọng hắn dành cho Bùi Nghiêu.

Nếu có thể trở thành tâm phúc của Hoàng hậu Điện hạ, vậy đừng nói chi đến Edward, cho dù là mấy quý tộc kia chắc cũng sẽ phải nhìn sắc mặt của mình.

Xảo diệu nhất là gần đây Edward giữ lại mấy bức thư của Bùi Nghiêu mà Federer xem là khá quan trọng, Edward rất được Alan coi trọng, tất cả người hầu tại điện Aman’Thul không dám làm trái lời Edward, chuyện này tất nhiên không có người dám báo với Bùi Nghiêu, mà lúc này mình lấy chuyện này để bày tỏ thành ý, tất nhiên là làm ít ăn nhiều.

Hoàng hậu Điện hạ mới vào cung điện, khi biết mình lẻ loi cô độc chịu đủ lừa gạt, nhất định sẽ ước gì bên cạnh mình có thể có một tâm phúc phải chứ?

Federer nhậm chức tại điện Aman’Thul, nhìn thấy cuộc sống xa hoa phung phí trong cung điện nhiều, tất nhiên không muốn rời đi nữa, cho nên mới có một màn hôm nay, nhưng rất đáng tiếc, Hoàng hậu Điện hạ không hề có ý muốn chấp nhận.

Bùi Nghiêu lễ phép nói: “Cảm ơn, nhưng tôi cũng không bị bất cứ lừa gạt khi dễ gì, cậu có thể rời đi rồi.”

Sắc mặt Federer tái xanh, lảo đảo lui xuống.

Trên dưới điện Aman’Thul không có bất cứ bí mật nào đối với Alan, chưa đến nửa tiếng sau, Alan đã nhận được tin tức.

“Vô cùng xin lỗi, vô cùng vô cùng xin lỗi.” Quản gia Edward sợ hãi không thôi, “Federer cũng không phải là nhân viên chính thức trong cung, cậu ta chỉ đang thực tập, vốn tôi cũng đã quyết định sẽ sa thải cậu ta vào tháng tới, nhưng không ngờ rằng…”

Edward chán nản đến mức gần như muốn lấy bội kiếm treo trên tường trong thư phòng của Alan xuống trực tiếp đến bổ Federer, lúc trước ông chỉ cảm thấy Federer không quá chín chắn, tâm tư cũng nhiều, nhiều nhất là làm người ta ghét chút, chưa phạm phải lỗi gì lớn, nếu trực tiếp sa thải sẽ khó tránh ghi vào CV của cậu ta một dòng bút tích không mấy đẹp đẽ, không bằng sau khi qua thời gian thực tập cho cậu ta rời đi cùng với những quan theo hầu chưa thông qua sàng lọc, như vậy mọi người đều vui, nhưng có thế nào ông cũng không ngờ được, vậy mà Federer dám vươn tay đến chỗ Bùi Nghiêu!

Ở dưới mí mắt mình xuất hiện loại chuyện này, Edward áy náy không chịu thấu, xin lỗi hết lần này đến lần khác, Alan phất phất tay: “Thư của Camplin ta có chút ấn tượng, đã hủy chưa?”

Edward sợ hãi cúi đầu: “Đương nhiên chưa, gần đây ngài không có thời gian, thi thoảng qua đây cũng vì xem công vụ, tôi không muốn dùng mấy việc nhỏ nhặt này chậm trễ thời gian quý báu của ngài, nên vẫn gác lại, ngài… hiện giờ muốn xem sao?”

Alan lắc đầu cười khẽ: “Ta xem cái gì, chưa hủy thì tốt, cầm đến cho ta, ta tự mình đưa cho Hoàng hậu.”

Edward thấp thỏm không yên, cúi người lui ra, không bao lâu sau dâng mấy bức thư có đóng sáp niêm phong cho Alan, Alan cười nhạo: “Còn khá tỉ mỉ đấy…”

Edward không dám phụ họa, thử thăm dò hỏi: “Vậy phía Federer…”

“Hiện giờ Bùi Nghiêu chính là miếng thịt béo trong mắt không ít người nhỉ?” Alan không trả lời câu hỏi của Edward, vừa vuốt nhẹ góc của bức thư trong tay vừa nói, “Biết ta tốt với anh ấy, biết ta chiều lòng mọi điều với anh ấy, lại biết tính tình của anh ấy ngay thẳng, lương thiện ôn hòa, cho nên chuyện không dám nói với ta, cứ đi tìm anh ấy.”

Edward lau mồ hôi lạnh trên trán, tuy rằng mấy bức thư này chưa bị mở ra, nhưng ông cũng có thể đoán được ít nhiều, đây nhất định là sau khi người nhà Camplin biết được Bùi Nghiêu quay về Chủ tinh thì dấy lên hy vọng, hy vọng Bùi Nghiêu có thể cầu tình cho bọn họ, người khác không biết nhưng Edward rất rõ ràng, tình hình một năm nay của người nhà Camplin, dùng một câu nước sôi lửa bỏng cũng không đủ để hình dung.

Lúc trước sau khi Bùi Nghiêu ra đi Alan tức giận sôi gan, thế cục không ổn, lại không thể ra tay với Nghị viện, cho nên Alan đổ hết tất cả oán giận lên đầu nhà Camplin, Alan vẫn luôn sai người thẩm vấn nhà Camplin nghiêm khắc, nhưng không cho phép kết án, các quan kiểm sát tại đảo Tiên Nữ chỉ đành tiếp tục tra tấn, một năm nay Camplin cha và Camplin con bị giày vò không nhẹ.

Trong hai bức thư này, hai tên Camplin tất nhiên đã kể không ít tình hình thê thảm hiện giờ của bọn chúng, có lẽ còn thêu dệt thêm, làm người ta nghe mà sợ hãi, nếu không sao có thể đả động đến Bùi Nghiêu tâm địa lương thiện? Chúng hoa môi múa mép, làm cho Bùi Nghiêu cảm thấy mình đã hại bọn chúng thế nào, đến lúc đó có lẽ Bùi Nghiêu sẽ kiềm nén không được mà cầu tình cho bọn chúng, cho dù không, sau khi đọc được những dòng chữ làm người ta kinh hãi đó, có lẽ Bùi Nghiêu sẽ bị ám ảnh trong lòng.

Edward cắn răng, là ông xem thường bọn chúng, bị nhốt lâu như vậy, tâm tư vẫn âm độc đến thế!

“Về phần Federer… cậu ta cảm thấy, so với ta, Bùi Nghiêu là người đáng dựa dẫm hơn trong cung điện này?” Alan cười lạnh, “Tuy rằng đã sớm phòng bị, nhưng ta biết… luôn sẽ có những kẻ đâm đầu vào chỗ chết ghê tởm như ruồi bọ xáp đến Bùi Nghiêu, cho dù ta quản nghiêm hơn nữa cũng sẽ có những kẻ không biết trời cao đất dày bò đến điện Aman’Thul lớp lớp, mưu đồ rằng Bùi Nghiêu có thể nhìn bọn chúng nhiều hơn một lần!”

[=)))]

Ánh mắt Alan lạnh lùng, không khí trong thư phòng lớn bỗng nhiên thấp xuống mười mấy độ, Edward kinh ngạc nhìn chủ nhân mình phục vụ từ nhỏ đến lớn đột nhiên thốt ra một tràng chửi mắng ác độc mà sau một lúc lâu cũng không hoàn hồn lại được, nghẹn họng nói: “Ớ…”

Tuy rằng thời cơ rất không thích hợp, nhưng Edward rất muốn nói với Hoàng đế Bệ hạ tao nhã tôn quý của mình, ngài nghĩ nhiều rồi.

Chẳng qua tốt xấu gì cũng là người lớn tuổi bên cạnh Alan, Edward rất rõ tính tình của Alan, đối mặt với tình thế bỗng nhiên quẹo ngược ông chỉ hơi ngưng lại trong giây lát, miễn cưỡng nói: “Vâng, Điện hạ ngài ấy… thật sự rất thu hút người khác, đương nhiên, cũng chỉ có ngài có thể làm cho người hoàn mỹ như Điện hạ dốc hết tấm lòng đến thế, ngay vào lúc nãy, Điện hạ lạnh giọng trách mắng Federer, và đuổi cậu ta ra khỏi phòng, ngài hiểu rõ tính tình của Điện hạ nhất, nếu không phải vô cùng phẫn nộ, Điện hạ tuyệt đối sẽ không đối đãi với người hầu như vậy.”

Sau khi chuyển đề tài đến chủ đề chính miệng lưỡi của Edward linh hoạt hơn rất nhiều, tiếp tục khen ngợi nói: “Đây là vì tất cả mọi việc Điện hạ đều nghĩ cho ngài, Điện hạ không có cách nào chịu được bất cứ ai có bất kỳ điều gì bất kính với ngài!”

Nghe xong lời này trong lòng của Alan dễ chịu hơn chút, Edward rèn sắt khi còn nóng, hỏi: “Vậy ý của ngài là…”

“Lập tức trục xuất đi! Thuận tiện lấy cậu ta làm ví dụ, để người trong cung điện lấy đó làm gương!” Alan cầm mấy bức thư kia, chán ghét chau mày, “Ta… ta đi thỉnh tội với Hoàng hậu.”

Trong phòng ngủ lớn Bùi Nghiêu đang ngồi ở trên giường, rắn Taipan lười biếng gác đầu lên chân anh, thi thoảng khè khè lưỡi, Alan từ từ đến gần, Bùi Nghiêu cười: “Ngài đã về.”

“Vừa nãy…” Alan mím môi, cười khẽ, “Vừa nãy có phải có người đến nói với em gì đó không?”

Chuyện bên này tất nhiên không giấu được Alan, anh cũng không có ý che đậy cho ai cái gì, gật đầu nói hai năm rõ mười, Alan thầm vui mừng, mang vẻ mặt như thường ngồi xuống, cười nói: “Tuy rằng mất bò mới lo làm chuồng, nhưng anh vẫn phải giải thích cho bản thân một chút, anh thật sự không cố ý giữ lại thư từ của em, chẳng qua em mới vừa về, anh cảm thấy không cần thiết phải để em biết mấy chuyện này.”

Alan mỉm cười đưa thư cầm trong tay cho Bùi Nghiêu: “Được rồi, hiện giờ vật về chủ cũ, ngài có thể tha thứ cho hành động trước đó của anh không?”

Bùi Nghiêu cúi đầu cười, nâng tay nhận lấy thư, Alan thầm hận Federer, càng hận nhà Camplin, trong lòng Alan vô cùng hiểu rõ đã làm gì với cha con nhà Camplin, suốt ngày tra tấn không ngừng, thẩm vấn mệt mỏi oanh tạc, tấn công tinh thần thường xuyên… chuyện Anthony đã làm với Bùi Nghiêu lúc trước, hắn trả lại toàn bộ gấp bội cho nhà Camplin, từng chuyện từng chuyện một.

Alan gần như có thể đoán được bọn chúng viết những gì trong thư, cho nên mới không định đưa cho Bùi Nghiêu, Bùi Nghiêu không giống mình, khi biết được bọn chúng bị mình tra tấn không thành hình người, nhất định Bùi Nghiêu sẽ không cảm thấy vui.

Bùi Nghiêu không phải thánh mẫu, nhưng anh không thích máu me, khi thấy được những cảnh tượng âm u tối tăm gần như tàn nhẫn, anh cũng sẽ không vui vẻ với hắn như bình thường.

Alan nhìn chằm chằm thư trong tay Bùi Nghiêu, thầm cắn răng, sau này nhất định phải tăng mạnh kiểm soát đối với cha con này… để bọn chúng một bức thư cũng không truyền ra được.

“Nếu sau này bọn họ vẫn muốn gửi thư đến cho em…” Bùi Nghiêu đứng dậy, chậm rãi đi đến tủ nhỏ khắc hoa bên đầu giường, châm đốt bức thư bằng ngọn lửa nhỏ xông hương trên bàn, “Xin hãy trực tiếp hủy đi giúp em.”

Alan nhìn mấy bức thư chẳng bao lâu đã bị ngọn lửa cắn nuốt không còn gì kia nhất thời kinh ngạc không nói nên lời, Bùi Nghiêu dọn dẹp gọn tro tàn, cười với Alan đầy ngoan ngoãn, thông cảm sau khi kết hợp truyền đạt giữa hai người, Alan lập tức thư thái.

Đối với những chuyện giấu diếm nho nhỏ vì tốt cho Bùi Nghiêu, sao Bùi Nghiêu có thể không biết chứ.

“Thức ăn đưa đến lúc nãy không ngon miệng lắm.” Bùi Nghiêu cười thoải mái với Alan, hiếm khi hơi làm nũng lấy lòng, “Ngài có thể cùng em ăn thêm một bữa không?”

Tâm tình Alan cực tốt, đứng đậy mỉm cười nói: “Rất vui lòng.”
Bình Luận (0)
Comment