*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi hưởng thụ bữa cơm trưa ngọt ngào hai người lại ngắm tuyết ngoài đình hoa một lát, chẳng biết lúc nào đã đến buổi tối, Edward đưa lễ phục đã chuẩn bị xong tới, Alan nhìn hài lòng gật đầu, Edward không biết chuyện Bùi Nghiêu đốt thư, trong lòng hơi thấp thỏm, chuyện lần này ít nhiều gì cũng có liên quan đến ông, ông lão đáng thương cho rằng vì mình không xử lý tốt mới hại Bùi Nghiêu hiểu lầm Alan, sau khi nhìn thấy hai người ân ái như cũ trong lòng Edward tốt lên chút, đang muốn im lặng lui xuống thì đột nhiên bị Alan gọi lại.
“Bác Edward…” Alan đan hai tay lại với nhau, nghĩ một thoáng rồi hỏi, “Federer thế nào?”
Edward nhìn Bùi Nghiêu theo bản năng, cúi người nói: “Ngay vừa nãy đã bị tôi lấy lý do xúi giục sa thải, vừa rồi cậu ta còn muốn xin gặp Hoàng hậu Điện hạ, việc này đương nhiên không phù hợp với quy định, tôi đã từ chối cậu ta, cậu ta lại muốn cầu xin tôi viết cho cậu ta một bức thư giới thiệu, để che đậy hồ sơ không tốt về việc cậu ta bị sa thải trong thời gian tại chức, tôi… cũng từ chối cậu ta rồi.”
Hành vi của Federer không cấu thành tội trạng, Alan cũng không tiện làm gì cậu ta, chẳng qua sa thải thẳng cậu ta từ điện Aman’Thul đã xem như là xử phạt vô cùng nghiêm trọng, ít nhất các quý tộc có danh vọng sẽ không tuyển dụng cậu ta, quản gia thực tập tốt nghiệp mỗi năm tại Học viện Hoàng gia có hàng ngàn hàng vạn, không có người muốn giữ lại một quản gia có lịch sử đen. Đương nhiên, rời khỏi Chủ tinh, hạ thấp đi phục vụ cho mấy quý tộc đẳng cấp thấp chút cũng miễn cưỡng có thể được tiếp nhận, chẳng qua như vậy sẽ kém xa cuộc sống tại điện Aman’Thul trước đó.
Alan cười khẽ: “Lý do sa thải chỉ là xúi giục à?”
Edward không đoán được ý của Alan, do dự gật đầu: “Vâng, chuyện liên quan đến nhà Camplin, không tiện nói quá rõ ràng.”
Alan hiểu được ý của Edward, mỉm cười nói: “Bác không muốn gây ra thêm nhiều vấn đề, là ý tốt, chẳng qua cũng không nhất thiết phải nói mơ hồ như vậy, hiện giờ người nói ta hà khắc không ít, ta cần phải giải thích cho bản thân một chút… đợi sau khi bữa tiệc tối nay kết thúc bác họp với tất cả các thị vệ và người hầu trong cung để làm sáng tỏ chuyện này, tránh cho lòng người lo sợ, cho rằng mình bị sa thải vô cớ.”
Edward vội vàng gật đầu, Alan nhếch môi cười lạnh: “Nói với bọn họ rõ ràng rành mạch, sở dĩ Federer bị đuổi ra khỏi điện Aman’Thul, không chỉ là vì xúi giục thị phi, điều quan trọng hơn là vì hắn có tâm tư quấy rối Hoàng hậu Điện hạ!”
Bùi Nghiêu quen im lặng không nói khi Alan bàn chính sự, lần này gần như không thể chịu nổi, anh khổ sở quay đầu đi không dám nhìn Edward, anh biết ngay mà… khi Alan biết Federer nói cái gì mà “ngài cần một người của mình để có thể đối xử chân thành với nhau” sẽ nghĩ nhiều, quả nhiên…
“Ta biết, diện mạo của Hoàng hậu Điện hạ anh tuấn, lại xuất thân quân nhân, tính cách còn tốt, người bình thường sẽ rất dễ ái mộ ngài ấy.” Alan chuyển đề tài, bỗng nhiên trở nên hung dữ, “Nhưng đây không phải là lý do bọn họ có thể quên đi thân phận của mình, tùy tiện theo đuổi Hoàng hậu!”
Edward mang sắc mặt phức tạp, cúi đầu nói: “Vâng.”
“Cho nên, bảo bọn họ bình tĩnh một chút, tỉnh táo một chút, lấy chuyện hôm nay làm gương, đừng vì hormone khác thường nhất thời mà hủy đi cả đời mình, ngày hôm nay ta có thể nhớ đến việc Hoàng hậu mới trở về không đành lòng làm cho ngài ấy không vui mà xử phạt nhẹ Federer, ngày mai thì không chắc.” Trong đôi mắt của Alan lóe lên vẻ lạnh lẽo, “Sau này hễ cứ phô trương thị phi với Hoàng hậu, cũng sẽ xem như nịnh nọt để xử lý! Nếu thật sự thích Hoàng hậu, vậy nên hiểu rõ việc này chắc chắn là nỗi khát khao không có kết quả, càng nên kính trọng giữ khoảng cách với Hoàng hậu, nếu không bị ta phát hiện, sẽ không có thời gian để nói chuyện đàng hoàng thế này nữa.”
Edward thầm đổ mồ hôi lạnh, không biết có phải là vì chuyện năm xưa Bettina từng chen chân vào giữa Hoàng đế Alston và Hoàng hậu Marian gây ảnh hưởng đến Alan thơ bé hay không, đến tận hôm nay, Alan vẫn luôn canh cánh trong lòng với những quân địch giả tưởng này, chuyện hôm nay thoạt nhìn như hoang đường, nhưng Edward hiểu rõ trong lòng, nếu quả nhiên có người nổi lên tâm tư khác, Alan sẽ thật sự xuống tay tàn nhẫn xử trí, vậy có thể tàn nhẫn đến thế nào? Nghĩ đến nhà Camplin sống không bằng chết trên đảo Tiên Nữ hiện giờ sẽ biết.
Edward cúi đầu: “Xin tuân theo lời dặn của ngài.”
Sau khi giải tỏa hung ác một trận tâm tình của Alan tốt lên rất nhiều, phất phất tay bảo Edward lui xuống, Bùi Nghiêu thì tự mình thay lễ phục cho Alan.
“Bệ hạ.” Mặt của Bùi Nghiêu vẫn còn đỏ, “Ngài thật sự nghĩ nhiều rồi…”
“Anh nghĩ nhiều?” Alan nhếch miệng cười lạnh, “Lúc trước em còn bảo anh ăn không nói có bịa đặt rằng Anthony có tâm tư dơ bẩn với em, sau đó thì sao?”
Bùi Nghiêu nghẹn lời, ngưng lại trong giây lát rồi nói: “Đó… đó hoàn toàn là hắn trả thù chúng ta, không tính là…”
“Bất luận là động cơ gì, sự thật chính là như vậy.” Alan nới lỏng cổ áo, “Cho nên nói, lúc đó anh giết anh ta cũng không có gì quá đáng.”
Bùi Nghiêu bất đắc dĩ, nở nụ cười nói: “Ừ, ngài làm rất đúng.”
“Có lệ ai đấy?” Alan ôm lấy thắt lưng của Bùi Nghiêu, khẽ cau mày, “Chính mình cũng tự kiểm điểm một chút, đừng có đối tốt với bất kỳ ai như vậy, nếu em làm người ta sợ hãi giống anh, cũng sẽ không đến mức luôn có người mong nhớ em.”
Bùi Nghiêu dở khóc dở dười, đành phải đồng ý lần nữa: “Vâng, sau này em sẽ chú ý.”
Sau khi hai người sửa soạn xong thì trời cũng đã tối hẳn, các quý tộc đã đến điện Aman’Thul từ sớm, trong sự chờ đợi tha thiết của mọi người, Alan và Bùi Nghiêu một trước một sau, xuất hiện trên cầu thang lầu hai, hôm nay đại điển bố trí theo kiểu vũ hội như trước, đèn treo hình nón giữa đại điện cũng được đổi thành đèn treo giá nến pha lê rũ từ sớm, thủy tinh treo rũ từ đèn tường cầu thang lần lượt lớn dần, các vật trang trí kéo dài tầng tầng lớp lớp đến cuối cầu thang, dưới ánh sáng của hàng ngàn ngọn đèn và vô số viên pha lê tự nhiên được cắt gọt tinh xảo góc cạnh, đại điện đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày.
Source: Pinterest
Alan nắm tay Bùi Nghiêu, dẫn anh đi trên tấm thảm thêu hoa dày mới thay trong đại điện, chậm rãi xuống cầu thang.
Những người hầu ăn mặc chỉnh tề, mang bao tay màu trắng ngưng lại công việc trong tay, xoay người hướng mặt về phía Đế Hậu, tao nhã nâng khay cúi người, mọi người trong đại điện nhao nhao nhìn qua theo ánh mắt của người xung quanh, vội vàng khom người hành lễ, nhất thời đại điện yến tiệc linh đình lập tức yên tĩnh lại.
Lên ngôi Hoàng hậu đã một năm, mãi đến hôm nay, Bùi Nghiêu mới cảm nhận một cách trực quan sự tôn quý của thân phận này.
Alan phất phất tay mỉm cười nói vài lời khách sáo, chẳng qua là giải thích mấy câu sức khỏe của mình đã không có gì đáng ngại, để mọi người không cần lo lắng, lại dặn dò vài câu, Hoàng hậu Điện hạ đã chính thức trở về Chủ tinh, quyền lực của Hoàng hậu sẽ dần dần giao cho ngài ấy.
Alan biết Bùi Nghiêu không giỏi xã giao, không để anh nói chuyện đã cười mời mọi người cứ tùy ý, Edward ra hiệu, các nhạc công trên lầu hai tiếp tục diễn tấu.
“Nếm thử cái này.” Alan đưa một ly rượu cho Bùi Nghiêu, nói đầy thân thiết, “Rất thơm, hơn nữa nồng độ không cao.”
Bùi Nghiêu nếm thử một ngụm gật gật đầu, nhìn trái ngó phải nhỏ giọng hỏi: “Cái gì là quyền lợi của Hoàng hậu?”
Alan giống như rất hưởng thụ cảm giác thì thầm to nhỏ này, cũng hạ giọng: “Chính là muốn làm gì thì làm, chỉ cần ngài muốn làm, đều là được Hoàng đế Bệ hạ cho phép.”
Bùi Nghiêu nghe vậy nhịn không được nhíu mày, Alan buồn cười nói: “Thật ra không khác lắm, ví dụ như em có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của anh, chẳng qua quyền hạn anh cho em rộng hơn rất nhiều, thư phòng của anh em cũng có thể tùy ý đi vào, lại ví dụ như, loại tiệc tùng anh tổ chức hôm nay, trước khi bắt đầu em có thể lệnh cho bác Edward đưa cho em danh sách khách mời, để em loại kẻ không muốn gặp ra khỏi danh sách, anh cũng sẽ tôn trọng ý muốn của em, đương nhiên, với anh em không chỉ có thể từ chối người khác tiến vào đại điện trước bữa tiệc, cho dù bây giờ, em thấy ai không vừa mắt cũng có thể ra lệnh cho người đó lập tức rời đi.”
Bùi Nghiêu không đồng ý nhìn Alan một cái, Alan buông thõng tay cười: “Này là ngài hỏi anh mà… đây là quy định Hoàng thất các đời định ra để bảo vệ Hoàng hậu, chẳng qua cũng không có ích gì với chúng ta, ngài làm cái gì anh cũng đồng ý, cho nên ngài không cần để ý mấy thứ khuôn sáo này.”
Trong lòng Bùi Nghiêu nóng lên từng trận, nhưng kiêng kị trong đại điện nhiều người nên trên mặt vẫn như bình thường, Alan có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tình của Bùi Nghiêu, nhẹ giọng cười nói bên tai anh: “Thiếu tướng, ngài sẽ là vị Hoàng hậu tự do nhất Đế quốc Norman.”
Trong ngữ điệu của Alan lơ đãng mang theo sự tự đắc và cưng chiều nồng đậm, Bùi Nghiêu rũ mắt, khẽ khàng nắm tay Alan, nhỏ giọng nói: “Đây đều dựa vào sự cường đại của ngài.”
Người khác tôn kính cũng không hoàn toàn là mình, là vì Alan nhiều hơn, người khác sợ hãi càng không phải là mình, mà hoàn toàn là Alan, nói trắng ra, là Alan chinh phục Đế quốc, mới có cuộc sống thoải mái hiện giờ của anh.
Bùi Nghiêu chưa từng để ý những cống hiến trước nay của bản thân trong lòng, Alan thấy thế lại càng thương yêu anh.
“Đêm nay sẽ không nhộn nhịp đến quá khuya.” Alan nghiêng đầu thủ thỉ bên tai Bùi Nghiêu, “Sau khi về phòng có thể phối hợp với anh làm một việc không?”
Bùi Nghiêu gật đầu trước, sau đó mới hỏi: “Việc gì?”
Alan cười thần bí, đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay của Bùi Nghiêu, mỉm cười thấp giọng nói: “Phối hợp với anh, thai nghén một Hoàng Thái tử cho Đế quốc.”
Bùi Nghiêu đột nhiên nhớ đến dụng cụ nhìn thấy lúc sáng kia, lập tức đỏ mặt.
—-