Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 122

“Ý của ông là… thụ thai lần này đã thất bại?” Alan buông hồ sơ bác sĩ Anmad vừa đưa cho hắn trong tay xuống, ngẩng đầu bình thản nói, “Thế mà ta không biết, đến hôm nay vẫn sẽ có loại tình huống này xảy ra.”

Thái dương của bác sĩ Anmad thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, ông cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi… tôi vô cùng sợ hãi, nhưng tình hình thật sự là như vậy, tinh tử của ngài và trứng nhân tạo của Hoàng hậu Điện hạ vô cùng kết hợp, nhưng còn chưa cấy* đã, đã tử vong.”

*giai đoạn phôi thai bám vào thành tử cung

Alan gõ nhẹ lên bàn, nói: “Tuy rằng ta chưa nghiên cứu những chuyện này, nhưng ta hiểu rõ đây không phải là hạng mục giải phẫu gì lớn lao, về mặt kỹ thuật cũng không có nhiều phức tạp, cho dù là có trường hợp thất bại cũng rất hiếm gặp, hơn nữa trước khi kỹ thuật cải tiến thì tỉ lệ thất bại gần như bằng 0, bây giờ ông nói với ta thụ thai lần này đã thất bại?”

Bác sĩ Anmad lấy khăn tay ra lau trán, nói: “Bệ hạ, nếu như dựa theo kỹ thuật trước đây thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng hiện giờ chúng tôi đều sử dụng kỹ thuật mô phỏng sinh thuần, tỉ lệ thất bại đã tăng, nhưng sự sống có xu hướng tự nhiên hơn, hơn nữa tố chất cơ thể của trẻ sơ sinh được nuôi dưỡng ra bằng cách này cũng cao hơn lúc trước, à còn có… ngài và Hoàng hậu đều là người dị năng, tình hình sẽ càng phức tạp hơn, cho nên…”

Alan không kiên nhẫn nghe Anmad nói mấy thứ này, ngắt lời ông nói: “Cho nên rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào? Nói thẳng.”

“Sức sống của trứng nhân tạo của… Hoàng hậu Điện hạ trong lần nuôi dưỡng, nuôi dưỡng này hơi yếu ớt.” Anmad cúi người nói, “Xin lỗi, theo lý mà nói thì không nên xảy ra vấn đề này…”

Alan nhíu mày: “Việc này có liên quan gì đến thân thể của Hoàng hậu không?”

Anmad không chắc lắm nói: “Thật ra… cũng có chút liên quan, nhưng lúc trước chúng tôi đã kiểm tra, thân thể của Điện hạ vô cùng khỏe mạnh, tôi cũng đã xem qua hồ sơ bệnh án mấy năm nay của Điện hạ, tuy rằng bị thương vài lần, nhưng đều không tổn thương đến các cơ quan quan trọng, hơn nữa khôi phục rất tốt, Điện hạ trẻ như vậy, đúng là thời điểm sinh lực dồi dào nhất, không nên… không nên tồn tại vấn đề này.”

Biết không có quan hệ với sức khỏe của Bùi Nghiêu Alan yên tâm đi một nửa, nhưng nghĩ đến lần thụ thai thất bại này hắn vẫn bực dọc không thôi, lúc trước hắn còn từng an ủi Bùi Nghiêu nói không cần quá để tâm, có lẽ không nhanh vậy đâu, không ngờ nhất ngữ thành sấm*, thế mà thật sự thất bại!

*ý là nói chơi thành thật, thường là chỉ những việc không may mắn

Y thuật của Anmad Alan vẫn tin tưởng được, cho nên không làm ông khó xử quá, lần này có lẽ thật sự chỉ là ngoài ý muốn, để tránh cho Bùi Nghiêu nghĩ nhiều, Alan nói: “Cứ xem như không có gì xảy ra, tiếp tục…”

“Bệ hạ.” Lần này Anmad thật sự run rẩy, ông sợ hãi nói, “Chuyện này liên quan đến Hoàng trữ, chúng tôi không thể không báo cáo với Hoàng thất và Nghị viện, đây cũng là… cũng là vì giám sát chính chúng tôi, cho nên…”

Alan lập tức nổi giận: “Ai bảo ông nhiều chuyện?!”

Anmad có khổ mà không nói nên lời: “Theo quy định chúng tôi phải báo cáo với các nơi, không chỉ như vậy, từ khi bắt đầu đến khi xử lý công việc cuối cùng, toàn bộ quá trình đều phải tiến hành dưới sự giám sát, không chỉ là ngài, cho dù là Hoàng thất bình thường khi tiến hành thụ thai nhân tạo cũng phải theo quy trình này, chúng tôi…”

Tất nhiên Alan biết rõ những điều này, nhưng…

Alan nhắm mắt lại, bực dọc phất phất tay: “Đi đi.”

Alan điều chỉnh cảm xúc, đứng dậy đi tìm Bùi Nghiêu.

“Ông Anmad đã nói với em.” Bùi Nghiêu an ủi, “Trường hợp này thật sự sẽ xảy ra, có lẽ vì em mới về Chủ tinh, tình hình sức khỏe vẫn không quá tốt.”

Alan lắc đầu cười: “Có liên quan gì đến em đâu, đều là sai sót của đám người kia, đừng để trong lòng, anh đảm bảo lần sau sẽ có thể thành công, đang làm gì đấy?”

Bùi Nghiêu đưa một xấp văn kiện trên bàn nhỏ cho Alan, cười nói: “Quan lễ nghi của ngài nhờ em sắp xếp lại giấy tờ cho ngài.”

Giấy tờ cơ mật của Alan người bình thường không thể đụng vào, hôm nay quan lễ nghi phải ra ngoài, hết cách, nên nhờ đến Bùi Nghiêu, gần đây Bùi Nghiêu không có chuyện để làm, tất nhiên vui vẻ đồng ý.

“Sáng sớm cậu ấy đã vội vội vàng vàng, ngài phái cậu ấy đi làm nhiệm vụ gì à?” Bùi Nghiêu chỉ vào những ký hiệu trọng điểm anh đánh dấu trong văn kiện cho Alan xem, thuận miệng hỏi, “Giống như còn đi khỏi Chủ tinh?”

Alan gật đầu: “Bảo cậu ta đến chỗ Thượng tướng Bark một chuyến, thay anh thảo luận một số chuyện với Thượng tướng.”

Bùi Nghiêu bỗng nhớ đến chuyện lúc trước Alan từng nói, muốn mình tiếp nhận việc của Bark, chần chừ hỏi: “Ngài muốn…”

Alan gật đầu: “Thật ra Thượng tướng Bark đã có ý muốn từ chức từ sớm, tuy rằng kinh nghiệm thực chiến của em nhiều, nhưng nếu làm Thống lĩnh thì vẫn còn chút chỗ khiếm khuyết…”

Bùi Nghiêu nhịn không được cười lên: “Em căn bản không có kinh nghiệm gì, xin ngài tuyệt đối đừng nói với người khác như thế, em sẽ xấu hổ chết mất.”

“Anh nói lời thật, có gì đáng xấu hổ.” Alan kéo Bùi Nghiêu ngồi xuống, tiếp tục nói, “Trong mấy người cậu của anh không thiếu người có năng lực, anh đã bàn bạc với Thượng tướng Bark, định giữ lại một hai người cho em, như vậy một là bên cạnh em cũng có được người có thể tin tưởng, gặp chuyện có thể cùng thảo luận, hai là nếu thật sự có cái gì không hiểu không chắc chắn, cũng dễ thông qua các cậu hỏi ý kiến của ông ngoại Bark.”

Alan ngưng lại trong giây lát rồi nói: “Chẳng qua chọn người nào giữ lại vẫn phải đợi nghiên cứu thêm… Phải có năng lực, còn không được có dã tâm, ông ngoại Bark có phẩm chất chính trực cao thượng, nhất định sẽ để lại người có thể tin tưởng nhất cho em, việc này không cần lo lắng, chẳng qua vẫn còn vài chuyện phiền phức khác, để quan lễ nghi bàn bạc với ông ngoại Bark xong xuôi đã, đợi quyết định kha khá rồi, anh sẽ tự mình dẫn em đi gặp ông ấy.”

Bùi Nghiêu không ngờ rằng Alan suy xét cho mình chu toàn đến vậy, anh biết ơn trong lòng, không đợi anh nói chuyện Alan đã cười nói: “Được rồi, anh biết em nghĩ cái gì, chẳng qua anh cũng chỉ có thể giúp em đến đây, sau khi thật sự tiếp nhận thì chuyện anh làm được sẽ hữu hạn, lập quân uy, điều động sĩ khí, những chuyện này vẫn dựa vào bản thân em.”

Bùi Nghiêu gật đầu: “Em sẽ không phụ sự tin tưởng của ngài.”

Alan bất mãn “chậc” một tiếng: “Ai muốn nghe em nói cái này?”

Bùi Nghiêu hoang mang ngẩng đầu nhìn Alan, Alan nhướng mày: “Tốt xấu gì cũng phải làm nũng với anh, dâng tặng tình yêu này nọ chứ.”

Bùi Nghiêu không thể nhịn được nữa, cười cầm văn kiện chưa sắp xếp xong ngồi về sau bàn nhỏ, Alan lại lười biếng tựa vào cạnh bàn, vừa quấy rầy công việc của Bùi Nghiêu vừa nói chuyện câu được câu không với anh.

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng lần thụ thai thất bại này cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hai người, Alan cũng chưa bao cho rằng việc này sẽ gây nên vấn đề gì, mãi đến qua hai tháng sau, khi thụ thai lần thứ 3 thất bại.

“Lần này ông định cho ta lý do gì?” Qua nhiều ngày, khi đối mặt với Anmad lần nữa Alan ném thẳng bệnh án xuống đất, cười lạnh nói, “Đã hai tháng, vì giải phẫu, Hoàng hậu đã bị các ông lấy đi bao nhiêu máu? Nếu vẫn mãi không thành công, có phải Hoàng hậu luôn phải chịu loại tra tấn này không?”

Mồ hôi lạnh của Anmad tuôn xối xả, xin lỗi không ngừng: “Xin lỗi, việc này… chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, mãi không cấy được, lần cuối miễn cưỡng cấy được, nhưng không đến một ngày lại… xin lỗi, theo lý thuyết…”

“Lại là theo lý thuyết, lần nào cũng là theo lý thuyết!” Alan hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, thứ giải phẫu chết tiệt này không những cần máu của Bùi Nghiêu để duy trì, thất bại liên tiếp còn đem lại cho Bùi Nghiêu không ít chỉ trích, trong cung điện đã có lời đồn thân thể của Hoàng hậu Điện hạ có vấn đề, không thể có được đời sau, tính tình tốt vốn ít ỏi của Alan đã khô kiệt, “Đừng nói lý do với ta, kết thúc giải phẫu, dẫn người của ông rời khỏi điện Aman’Thul ngay lập tức.”

Vốn là một chuyện vô cùng đơn giản, kéo dài đến hôm nay Anmad cũng vô cùng hổ thẹn, sau khi rối rắm mấy bận ông gần như cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, Anmad nhìn Alan, ngập ngừng đè thấp giọng nói: “Vô cùng, vô cùng xin lỗi… Trường hợp lần này thật sự rất ít xảy ra, tôi từng làm phẫu thuật này cho Công chúa Điện hạ Fanny, Công tước Jaffel, còn có Tử tước đại nhân Bebat, đều rất thành công, tôi cho rằng…”

Alan lạnh lùng quét mắt nhìn Anmad một cái, Anmad thầm run rẩy, nhặt bệnh án trên đất lên rồi cúi người, lúc đang muốn xoay người rời đi Alan đột nhiên gọi ông lại.

“Bệ hạ?”

Về tính tình của Alan Anmad cũng biết sơ qua, ông thấp thỏm trong lòng, Alan muốn trách phạt mình sao?

“Đổi phương pháp.” Alan hơi híp mắt lại, thấp giọng căn dặn vài câu, sau đó nhìn Anmad cảnh cáo, “Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ông, nhưng mà… lần này không cho phép ông thông báo cho phía Nghị viện và Hoàng thất, nếu như để bất kỳ kẻ nào biết được ta và Hoàng hậu Điện hạ thụ thai thất bại lần thứ 4, ta sẽ trực tiếp đưa ông đến Tara làm nhân viên chữa bệnh.”

Anmad muốn phản bác Alan theo bản năng, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con rắn Taipan khiến người ta sợ hãi kia nên ông liền ấp úng câm miệng, cúi đầu nói: “Tuân lệnh.”

Rắn Taipan le lưỡi, uy hiếp khè khè hai tiếng, sau khi Anmad rời đi, nó xoay người, bơi nhanh ra khỏi phòng.

Không cần hỏi cũng biết nó đi đâu, Alan bỏ lại cái bàn lớn hỗn độn, đứng dậy đi theo ra ngoài.

Bùi Nghiêu đang nghiên cứu ghi chép Thượng tướng Bark gửi cho anh, thấy Alan đến liền vội vàng đứng dậy, thông qua thông cảm sau khi kết hợp Bùi Nghiêu đã biết chuyện thụ thai thất bại lần nữa, tuy không muốn làm Alan lo lắng, nhưng trong mắt Bùi Nghiêu vẫn bất giác lóe qua nét thất vọng, vẻ mặt của Alan như thường, nở nụ cười nói: “Có lẽ là thời cơ vẫn chưa tới, không gấp.”

Lần đầu tiên thất bại còn ổn, đến bây giờ ngay cả Bùi Nghiêu cũng có chút dao động, anh do dự, thấp giọng nói: “Có phải thật sự là vì em…”

“Nói bậy gì đó?!” Alan thấp giọng quở trách, “Anh đã nói từ sớm, nếu còn dám bàn luận xằng bậy chuyện này thì sẽ hoàn toàn dựa theo tội phỉ báng Hoàng thất để định tội!”

Nhớ đến nhiều che chở Alan dành cho mình trong hai tháng nay Bùi Nghiêu ấm áp trong lòng, nhưng lại thầm cảm thấy bất đắc dĩ hơn, Alan dịu giọng, cười nói: “Được rồi, ngay từ đầu anh cũng hơi lo lắng, nhưng đã kiểm tra nhiều lần, cơ thể của em không có bất cứ vấn đề gì, vậy là được.”

“Cũng may là chúng ta không gấp.” Alan nói đầy thoải mái, “Chúng ta đều trẻ tuổi, cũng không cần có Hoàng trữ gấp đến vậy, từ từ đi, anh đã nói với Anmad, chuyện này tạm thời gác lại.”

Trong lòng Bùi Nghiêu vẫn còn muốn thử tiếp, lại sợ thất bại lần nữa thì Alan sẽ thất vọng, vì thế gật đầu: “Được, em nghe ngài.”

“Đừng để tâm mấy thứ có hay không đó.” Alan hôn lên trán Bùi Nghiêu đầy cưng chiều, cười nói: “Năm xưa sau khi lên ngôi rất nhiều năm Hoàng hậu Marian mới sinh ra anh, chúng ta kết hôn mới một năm, không cần vội vã.”

“Hơn nữa Hoàng hậu Điện hạ, ngài hiểu rõ…” Giọng của Alan càng lúc càng mềm mỏng, trêu đùa, “Thể xác và tinh thần của anh đều ở nơi ngài, cho nên dù rằng tạm thời chưa có Hoàng trữ, anh cũng sẽ không đi tìm tình nhân giống như Alston, xin đừng đắn đo lo lắng, cứ an tâm chờ đợi là được.”

Bùi Nghiêu hoàn toàn yên lòng, anh cười với Alan, lần đầu tiên, anh chủ động hôn môi Alan, rũ mắt nói: “Cảm ơn ngài.”

“Cảm ơn trên miệng vẫn là miễn đi, hôm trước đã nói rồi, phải ngoan ngoãn thử một lần em ở trên tự chủ động…”

Tiếng của Alan càng lúc càng nhỏ, hắn bỏ lại rồng và rắn Taipan đang dính chung với nhau, kéo Bùi Nghiêu vào phòng ngủ lớn.

Bình Luận (0)
Comment